• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi (1 Viewer)

  • Chương 7

Mạt Sinh đang nắm tay Giản Tiếu bước đi, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Lệ Ngự Nam, cô có hơi giật mình, nhưng mau chóng che giấu đi rồi tỏ vẻ bình thản bước tiếp.

“Cô ở đây làm gì?” Lệ Ngự Nam hỏi.

Giản Tiếu liền tức tối lên tiếng: “Anh có biết là Mạt Sinh đã…”

Mạt Sinh vội nắm chặt tay Giản Tiếu, không cho cô nói tiếp nữa, “Em đến thăm cô Kỉ.”

Lệ Ngự Nam nhếch mép mỉa mai: “Cô có lòng tốt đến thế sao?”

“Đúng, phải đi thăm chứ, đã nằm viện nửa tháng rồi mà.” Câu trả lời này của Mạt Sinh cũng có ý mỉa mai.

Cùng Lệ Ngự Nam đi đến phòng bệnh, Mạt Sinh mau chóng nhìn thấy Kỉ Hướng Vãn với gương mặt xanh xao, trán đang được băng bó, chỉ mới nửa tháng thôi mà cô ta đã gầy đi biết bao nhiêu, tự mình gây ra thật sự không đáng thương, vì muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Lệ Ngự Nam, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức.

“Ngự Nam…”

Cửa vừa mở, Kỉ Hướng Vãn đã rạng rỡ gương mặt, nhưng khi nhìn thấy Mạt Sinh thì liền sa sầm, nói giọng khó chịu: “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn xem tôi đã chết hay chưa sao?”

Mạt Sinh không nổi giận, thong dong từ tốn bước vào, “Tôi đến xem vết thương của cô Kỉ, đã nhập viện nửa tháng rồi mà vẫn không khỏe hơn chút nào, Ngự Nam sẽ đau lòng lắm.”

Kỉ Hướng Vãn cảm thấy lửa giận đùng đùng, chồng của Mạt Sinh đã bị cô ta cướp đi mà vẫn cứ nhẹ nhàng bình thản như thế, xem như chẳng có gì xảy ra, khiến cho Kỉ Hướng Vãn càng lúc càng ghét phẩm hạnh của Mạt Sinh, “Nếu không phải do cô đố kị tôi, chiếm lấy người đàn ông của tôi thì tôi sao lại phải nằm ở đây lâu thế này? Mạt Sinh, cô độc ác như thế, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!”

Mạt Sinh bật cười, cho dù có báo ứng thì cũng không báo ứng lên người cô, “Cô Kỉ, lời này cô nói không thấy ngại sao? Cô đã chiếm chồng của tôi năm năm, làm nhân tình mà làm đến bước này quả đúng là rất dai đấy.”

Kỉ Hướng Vãn giận đến tái mặt, bị Mạt Sinh mỉa mai đến mức này, cô ta càng không ngần ngại, “Lúc đầu tôi đã kết hôn với Ngự Nam rồi, chính cô đã chen chân vào, ép mẹ tôi phải chết, cô có tư cách gì mà gọi tôi là nhân tình? Cô mới là kẻ thứ ba đấy!”

“Thế à?” Mạt Sinh bình thản, không cảm thấy mình có lỗi, “Nếu Ngự Nam không quên tôi thì anh ấy liệu có yêu cô không? Kỉ Hướng Vãn, cô đã mạo danh tôi suốt năm năm, sống dưới cái bóng của tôi, cô có quyền gì mà nói tôi là kẻ thứ ba? Nếu cô không nói dối thì cả đời này Ngự Nam cũng chẳng thèm để mắt đến cô!”

Những lời nói đầy khí thế ấy khiến Kỉ Hướng Vãn kích động, mắt long lên sòng sọc nhìn Mạt Sinh, cô ta đúng là đã mạo danh Mạt Sinh để chiếm hữu Lệ Ngự Nam năm năm, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích thì cô ta chẳng sợ gì cả, tất cả đều là thứ cô ta phải có được.

“Tôi có thai rồi.” Mạt Sinh nói, “Là con của tôi và Ngự Nam.”

Kỉ Hướng Vãn nheo mắt, tức giận gào thét rồi vơ lấy mọi thứ ném về phía Mạt Sinh, cũng may Mạt Sinh kịp thời né tránh, không bị đụng trúng người.

“Mạt Sinh, cô đi chết đi, cô sẽ không được chết yên ổn!” Kỉ Hướng Vãn gào to.

Tiếng huyên náo trong phòng bệnh khiến Lệ Ngự Nam nghe thấy, anh vội xông vào trong, Kỉ Hướng Vãn đang rất kích động, vừa thấy Lệ Ngự Nam bước vào thì liền gào khóc: “Ngự Nam, anh bảo Mạt Sinh đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta quá độc ác, em không muốn thấy cô ta nữa.”

Lệ Ngự Nam gương mặt biến sắc, lập tức chất vấn: “Mạt Sinh, cô đã làm gì Hướng Vãn?”

“Chẳng làm gì cả, em chỉ bảo với cô ấy là em có thai rồi.”

Lời này thốt ra cũng khiến Lệ Ngự Nam vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ Mạt Sinh lại có âm mưu thâm sâu như thế, đã giở trò sau lưng anh để có thể có thai.

Lệ Ngự Nam liền kéo tay Mạt Sinh lạnh lùng nói: “Cô ra đây cho tôi!”

Mạt Sinh bình tĩnh đi theo Lệ Ngự Nam, không tỏ ra sợ hãi gì, nhưng cách làm này của cô thật sự đã kích động Lệ Ngự Nam, anh không thích cô giở trò thế này, ngay cả việc có thai mà cũng dùng thủ đoạn, anh gằn giọng hỏi: “Sao cô có thể có thai với tôi? Rốt cuộc cô đã làm gì?”

Mạt Sinh khẽ xoa bụng: “Em đã nói em muốn có con thì sẽ có cách thôi, anh yên tâm, trước khi đứa bé này ra đời sẽ do chính tay em chăm sóc, anh hoàn toàn không cần phải lo gì cả.”

“Mạt Sinh!”

Lệ Ngự Nam gần như gầm lên, hai mắt long lên nhìn thẳng vào Mạt Sinh, “Việc sinh con, cô chưa hỏi qua ý kiến của tôi mà lại đột nhiên có con thế này, cô muốn dùng đứa bé để giữ chân tôi, không muốn li hôn nữa đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom