Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Bà Xã Từ Nhỏ - Chương 20: Chuyện xảy ra
Lục Khả Hân bị mấy người như Du Nhi làm cho sợ hãi. Tóc của Hân Hân bây giờ cũng rối lên. Những giọt nước mắt cứ rơi không chịu ngừng. Làm cô bé khóc ba người kia cười thành tiếng. Hân Hân bây giờ chỉ muốn ba mình thôi:
- "Oa... daddy..."
Khả Hân chạy đi để lại ba người đang cười đắc ý. Nhưng họ chỉ cười được bây giờ còn sau đó thì không ai biết được. Khả Hân theo như lời Đình Thiên thì cô bé nhanh chóng chạy đến phòng họp. Tiếng khóc nức nở khiến mọi người phải chú ý. Có người còn hỏi Khả Hân có sao không? Nhưng Khả Hân vẫn nói nhưng không trả lời câu hỏi. Chỉ nghe tiếng khóc nức nở của cô bé.
- "Bé gái cháu bị lạc sao?"
- "Hức... hức... daddy... mami..."
- "Ba mẹ cháu ở đâu cô dẫn cháu đi tìm"
- "Hức... hức... daddy..."
Mọi người chỉ nghĩ đơn giản Khả Hân bị lạc. Cho đến khi hỏi rất lâu cũng chỉ nghe Khả Hân khóc và kêu ba. Đang nói Khả Hân lại chạy vụt đi. Khi nhân viên nhìn lại thì không thấy cô bé đâu.
Trong phòng họp không khí rất căng thẳng và yên tĩnh một cách lạ thường. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của mọi người. Đình Thiên nhíu mày nghe báo cáo. Bây giờ nhân viên trong tập đoàn còn sợ Lục Đình Thiên hơn cả Lục Đình Phong.
Trong tâm trạng khó chịu của Đình Thiên thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Người đang báo cáo cũng phải dừng lại. Tiếng khóc nức nở của một cô bé vang cả phòng họp.
- "Oa... hức... hức... daddy... daddy..."
- "Daddy... Hân Hân sợ... hức... hứ... hức..."
- "Daddy... daddy..."
Nhân viên ở bên ngoài còn vào nói xin lỗi vì đã để cô bé đi vào khi chưa có sự cho phép.
- "Chủ tịch tôi xin lỗi tôi không nên để cô bé chạy vào"
Lục Đình Thiên không để ý đến nhân viên anh chỉ chú ý đến con gái đang khóc. Tiếng khóc của Khả Hân vang cả phòng họp. Mọi người đều không biết con của ai nhưng nỗi lo trong lòng mọi người lại dâng lên. Còn Lục Đình Thiên hoảng hốt chạy lại bế Hân Hân lên. Anh dỗ dành con gái.
- "Hân Hân ngoan nào daddy ở đây rồi..."
- "Daddy... hức... hu... hu... daddy..."
- "Hân Hân ngoan daddy thương..."
- "Oa... hức... hức..."
Dù có dỗ thế nào Khả Hân vẫn cứ khóc không ngừng. Khả Hân ôm lấy cổ Đình Thiên mà khóc. Một lúc tiếng khóc cũng bớt dần. Anh nhân cơ hội hỏi Khả Hân đã xảy ra chuyện gì.
- "Hân Hân nói cho daddy biết đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại khóc như vậy?"
- "Hức... hứ... daddy con sợ..."
- "Con gái không phải sợ có baba ở đây rồi"
- "Hức... bím tóc của Hân Hân đẹp... hức... không xấu... daddy nói đẹp... hức..."
- "Hân Hân của daddy lúc nào cũng đẹp... không xấu..."
- "Hức... Hân Hân... hức... muốn mami... muốn mami..."
- "Vậy chúng ta đi tìm mami nhưng con phải nói cho daddy biết có chuyện gì xảy ra"
- "Daddy... hức... hức..."
- "Có chuyện gì nói cho daddy nghe nào?"
Khả Hân vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra cho ba mình nghe. Đình Thiên không ngờ lúc mình đi con gái lại bị bắt nạt. Phòng họp lúc này chỉ còn nghe tiếng của Khả Hân và Đình Thiên thôi. Sau đó Đình Thiên vẫn cho người báo cáo tiếp. Nhã Vy ra ngoài nghe điện thoại thì vội vàng đi vào nói nhỏ cho anh nghe.
- "Chủ tịch, phu nhân đã đến dưới đại sảnh rồi bây giờ đang đi lên gần đến rồi ạ"
- "Tôi biết rồi"
- "Ngài có cần tôi xuống đón không"
- "Được"
Đình Thiên cũng cho mọi người tan họp. Mọi người vừa đi được một lúc thì có một người phụ nữ xông vào. Phó Giai Kỳ nghe tin từ Nhã Vy đã tức tốc đi đến đây. Giai Kỳ đi lại ôm Hân Hân từ tay chồng. Cô bé thấy mami thì ngừng khóc.
- "Hân Hân ngoan có mami ở đây"
- "Ưm..."
- "Mami và daddy sẽ đòi lại công bằng cho con"
- "Ưm... mami... Hân... Hân... sợ lắm..."
- "Ngoan... không khóc... "
- "Con sợ lắm"
- "Không phải sợ có daddy và mami ở đây rồi sao.... chỉ cần có mami với daddy ở đây Hân Hân không cần sợ..."
- "Ưm... không sợ... không sợ...."
Phó Giai Kỳ nhìn Lục Đình Thiên sau đó cùng với Alan và Nhã Vy trở lại phòng chủ tịch. Khả Hân cứ ôm lấy cổ Giai Kỳ không chịu buông. Khi đến phòng chủ tịch vẫn còn thấy ba người đó đang đứng đợi. Nhìn thấy ba người đó Khả Hân lại khóc toáng lên.
Giai Kỳ và Đình Thiên nhìn thì biết ba người trước mắt đã làm con gái họ khóc. Khóc một lúc lâu nữa Khả Hân lại ngủ thiếp đi. Nhưng cô bé lại nắm chặt lấy tay Giai Kỳ vẻ mặt sợ hãi của Khả Hân vẫn giữ nguyên. Còn mấy người kia thì chẳng để ý gì đến Khả Hân mà lại để ý đến Đình Thiên và Giai Kỳ.
- "Chủ tịch Lục, em là Du Nhi"
- "..."
- "Em đến đây là muốn làm đại diện cho nhãn hàng thời trang mong anh đồng ý ạ"
- "..."
Du nhi còn muốn bắt tay với Đình Thiên. Nhưng chưa chạm đến anh đã cho Alan và Nhã Vy xử lý rồi. Cũng như vậy cô ta bị kéo từ phòng chủ tịch xuống dưới đại sảnh. Cho dù cô ta có gào hét cũng vô ích. Cũng như cô ta từ khi làm Khả Hân hoảng sợ sự nghiệp của cô ta cũng hết.
Lần này Du Nhi đắc tội với nhân vật lớn. Nhưng Du Nhi cô ta vẫn còn vênh váo. Vì cô ta nghĩ mình vẫn có thể làm đại diện sản phẩm cho tập đoàn khác. Cô ta bây giờ chưa biết được Khả Hân chính là bảo bối nhỏ của Lục gia và Phó gia. Nếu đụng vào cô bé nhỏ này coi như xong đời. Cũng như chỉ cần Lục thị không hợp tác thì chẳng công ty nào muốn hợp tác nữa cả.
Giải quyết xong chuyện này Đình Thiên và Giai Kỳ cũng an tâm hơn nhiều. Khi Giai Kỳ nhìn vào Khả Hân cô lại cảm thấy thương con. Bởi Khả Hân từ khi hiểu chuyện một chút chưa từng khóc nhiều như vậy. Cô bé cứ như thế ngủ một giấc dài cho đến trưa mới tỉnh dậy.
- "Oa... daddy..."
Khả Hân chạy đi để lại ba người đang cười đắc ý. Nhưng họ chỉ cười được bây giờ còn sau đó thì không ai biết được. Khả Hân theo như lời Đình Thiên thì cô bé nhanh chóng chạy đến phòng họp. Tiếng khóc nức nở khiến mọi người phải chú ý. Có người còn hỏi Khả Hân có sao không? Nhưng Khả Hân vẫn nói nhưng không trả lời câu hỏi. Chỉ nghe tiếng khóc nức nở của cô bé.
- "Bé gái cháu bị lạc sao?"
- "Hức... hức... daddy... mami..."
- "Ba mẹ cháu ở đâu cô dẫn cháu đi tìm"
- "Hức... hức... daddy..."
Mọi người chỉ nghĩ đơn giản Khả Hân bị lạc. Cho đến khi hỏi rất lâu cũng chỉ nghe Khả Hân khóc và kêu ba. Đang nói Khả Hân lại chạy vụt đi. Khi nhân viên nhìn lại thì không thấy cô bé đâu.
Trong phòng họp không khí rất căng thẳng và yên tĩnh một cách lạ thường. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của mọi người. Đình Thiên nhíu mày nghe báo cáo. Bây giờ nhân viên trong tập đoàn còn sợ Lục Đình Thiên hơn cả Lục Đình Phong.
Trong tâm trạng khó chịu của Đình Thiên thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Người đang báo cáo cũng phải dừng lại. Tiếng khóc nức nở của một cô bé vang cả phòng họp.
- "Oa... hức... hức... daddy... daddy..."
- "Daddy... Hân Hân sợ... hức... hứ... hức..."
- "Daddy... daddy..."
Nhân viên ở bên ngoài còn vào nói xin lỗi vì đã để cô bé đi vào khi chưa có sự cho phép.
- "Chủ tịch tôi xin lỗi tôi không nên để cô bé chạy vào"
Lục Đình Thiên không để ý đến nhân viên anh chỉ chú ý đến con gái đang khóc. Tiếng khóc của Khả Hân vang cả phòng họp. Mọi người đều không biết con của ai nhưng nỗi lo trong lòng mọi người lại dâng lên. Còn Lục Đình Thiên hoảng hốt chạy lại bế Hân Hân lên. Anh dỗ dành con gái.
- "Hân Hân ngoan nào daddy ở đây rồi..."
- "Daddy... hức... hu... hu... daddy..."
- "Hân Hân ngoan daddy thương..."
- "Oa... hức... hức..."
Dù có dỗ thế nào Khả Hân vẫn cứ khóc không ngừng. Khả Hân ôm lấy cổ Đình Thiên mà khóc. Một lúc tiếng khóc cũng bớt dần. Anh nhân cơ hội hỏi Khả Hân đã xảy ra chuyện gì.
- "Hân Hân nói cho daddy biết đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại khóc như vậy?"
- "Hức... hứ... daddy con sợ..."
- "Con gái không phải sợ có baba ở đây rồi"
- "Hức... bím tóc của Hân Hân đẹp... hức... không xấu... daddy nói đẹp... hức..."
- "Hân Hân của daddy lúc nào cũng đẹp... không xấu..."
- "Hức... Hân Hân... hức... muốn mami... muốn mami..."
- "Vậy chúng ta đi tìm mami nhưng con phải nói cho daddy biết có chuyện gì xảy ra"
- "Daddy... hức... hức..."
- "Có chuyện gì nói cho daddy nghe nào?"
Khả Hân vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra cho ba mình nghe. Đình Thiên không ngờ lúc mình đi con gái lại bị bắt nạt. Phòng họp lúc này chỉ còn nghe tiếng của Khả Hân và Đình Thiên thôi. Sau đó Đình Thiên vẫn cho người báo cáo tiếp. Nhã Vy ra ngoài nghe điện thoại thì vội vàng đi vào nói nhỏ cho anh nghe.
- "Chủ tịch, phu nhân đã đến dưới đại sảnh rồi bây giờ đang đi lên gần đến rồi ạ"
- "Tôi biết rồi"
- "Ngài có cần tôi xuống đón không"
- "Được"
Đình Thiên cũng cho mọi người tan họp. Mọi người vừa đi được một lúc thì có một người phụ nữ xông vào. Phó Giai Kỳ nghe tin từ Nhã Vy đã tức tốc đi đến đây. Giai Kỳ đi lại ôm Hân Hân từ tay chồng. Cô bé thấy mami thì ngừng khóc.
- "Hân Hân ngoan có mami ở đây"
- "Ưm..."
- "Mami và daddy sẽ đòi lại công bằng cho con"
- "Ưm... mami... Hân... Hân... sợ lắm..."
- "Ngoan... không khóc... "
- "Con sợ lắm"
- "Không phải sợ có daddy và mami ở đây rồi sao.... chỉ cần có mami với daddy ở đây Hân Hân không cần sợ..."
- "Ưm... không sợ... không sợ...."
Phó Giai Kỳ nhìn Lục Đình Thiên sau đó cùng với Alan và Nhã Vy trở lại phòng chủ tịch. Khả Hân cứ ôm lấy cổ Giai Kỳ không chịu buông. Khi đến phòng chủ tịch vẫn còn thấy ba người đó đang đứng đợi. Nhìn thấy ba người đó Khả Hân lại khóc toáng lên.
Giai Kỳ và Đình Thiên nhìn thì biết ba người trước mắt đã làm con gái họ khóc. Khóc một lúc lâu nữa Khả Hân lại ngủ thiếp đi. Nhưng cô bé lại nắm chặt lấy tay Giai Kỳ vẻ mặt sợ hãi của Khả Hân vẫn giữ nguyên. Còn mấy người kia thì chẳng để ý gì đến Khả Hân mà lại để ý đến Đình Thiên và Giai Kỳ.
- "Chủ tịch Lục, em là Du Nhi"
- "..."
- "Em đến đây là muốn làm đại diện cho nhãn hàng thời trang mong anh đồng ý ạ"
- "..."
Du nhi còn muốn bắt tay với Đình Thiên. Nhưng chưa chạm đến anh đã cho Alan và Nhã Vy xử lý rồi. Cũng như vậy cô ta bị kéo từ phòng chủ tịch xuống dưới đại sảnh. Cho dù cô ta có gào hét cũng vô ích. Cũng như cô ta từ khi làm Khả Hân hoảng sợ sự nghiệp của cô ta cũng hết.
Lần này Du Nhi đắc tội với nhân vật lớn. Nhưng Du Nhi cô ta vẫn còn vênh váo. Vì cô ta nghĩ mình vẫn có thể làm đại diện sản phẩm cho tập đoàn khác. Cô ta bây giờ chưa biết được Khả Hân chính là bảo bối nhỏ của Lục gia và Phó gia. Nếu đụng vào cô bé nhỏ này coi như xong đời. Cũng như chỉ cần Lục thị không hợp tác thì chẳng công ty nào muốn hợp tác nữa cả.
Giải quyết xong chuyện này Đình Thiên và Giai Kỳ cũng an tâm hơn nhiều. Khi Giai Kỳ nhìn vào Khả Hân cô lại cảm thấy thương con. Bởi Khả Hân từ khi hiểu chuyện một chút chưa từng khóc nhiều như vậy. Cô bé cứ như thế ngủ một giấc dài cho đến trưa mới tỉnh dậy.
Bình luận facebook