Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Nghe xong, An Nhiên đập bàn đứng dậy,gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tức giận
"Cố Vân Thanh, cô ta đúng là lòng lang dạ sói dám đối xử với cậu như vậy. Để mình về nói cho ông cố để ông đến bắt cô ta về giáo huấn cho cậu hả giận, được không?"
"Tớ thấy cho cậu hả giận mới đúng đấy"-Cô cười mỉm, tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc chén cao cấp của Anh kề lên môi nhấp nhẹ một ngụm.
Thấy An Nhiên vẫn tức giận, Tử Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Thù của tớ, tất sẽ có ngày báo. Cậu đừng làm phiền ông nội."
Giọng nói lạnh lẽo vô cùng khiến nhiệt độ không khí cũng giảm đi.Thấy An Nhiên vẫn khó chịu,Tử Uyên ôn nhu nói:
"Mệt rồi! Shopping không?"
Nghe đến thần chú"shopping không" khiến An Nhiên vui vẻ lại ngay tức khắc.Cô đứng dậy,ôm chặt lấy tay Tử Uyên,đôi mắt sáng long lanh,cái đầu nhỏ gặt lia lịa:
" Có, có"
"Đi thôi"- Câu nói còn hàm chứa ý sủng nịnh.
Trên đường phố đông đúc, bóng dáng hai thiếu nữ xinh đẹp vô cùng thú hút sự chú ý. Một người thì cao quý, lạnh lùng, khí thế hiên ngang. Một người ôn nhu như nước, dịu dàng, dễ thương. Cả hai song bước tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Bởi vì hôm nay An Nhiên muốn đi bộ để thư giãn và tiêu hoá bớt thức ăn vừa ăn nên cô đồng ý cùng cô nàng đi bộ đến trung tâm thương mại.
Trong dãy nhà thương mại nổi tiếng nhất Giang Thành,Tử Uyên và An Nhiên đang loay hoay chọn và thử đồ. An Nhiên chọn một chiếc sườn xám xẻ dọc màu đỏ thẫm vô cùng ma mị và gợi cảm. Sườn xám được may thủ công rất đẹp, tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, cổ áo hình chữ U rộng tôn lên hai chiếc xương quai xanh tinh tế.Thân áo đính hạt châu trắng vô cùng bắt mắt.Tà áo xẻ cao,dọc theo hai bên hông dùng để phô dáng rất chuẩn và đẹp.
An Nhiên nằng nặc muốn Tử Uyên thử chiếc đầm này. Cô gật đầu nhẹ rồi cất bước vào phòng thay đồ. Một lúc sau, cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Một trang thiếu nữ tuyệt đẹp. Những người đã hơi ngăm đen mặc đầm đỏ không đẹp hoặc phô dáng không chuẩn.
Nhưng Tử Uyên thì khác. Làn đã trắng nõn,mịn màng như ngọc thạch. Mái tóc tùy ý cuộn lên được cài chiếc trâm đỏ vô cùng đẹp. Gương mặt rực rỡ như đoá hướng dương, kiều diễm như bông hồng đỏ. Thân hình chữ S chuẩn siêu mẫu eo thon,chân dài. Diễm lệ nhưng không kém phần cao quý, ma mị khiến người khác không thể tách rời sự chú ý. Tử Uyên không biết hình ảnh xinh đẹp của cô lúc này đã lọt vào mắt của người đàn ông đang ngồi trong quán trà của toàn nhà đối diện-Dạ Thiên.
Khoảng cách không gần không xa, yêu mị vô cùng.
"Khí chất này, phong thái này chỉ là con của một thương nhân bình thường ở Giang Thành thôi sao? Em khiến tôi cảm thấy thú vị.Phải không? Cố Tử Uyên."
Dạ Thiên cười, nụ cười như có như không ôn nhu dịu dàng nhìn người con gái trước mắt.
Ở bên đây, Tử Uyên cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo mình, cô nhíu mày, dò xét xung quanh. Nhưng sự chú ý của cô đã bị thu hút thành công bởi người phụ nữ đang tiến tới.Cô ta khoảng chừng hai tư, tóc dài buông xõa sau lưng, trên đầu đeo một chiếc khăn voan mỏng thắt gọn gàng, mắt đen to tròn, mũi cao,môi mỏng, hất hàm nói chuyện
"Này, cô gái, tôi muốn thử chiếc sườn xám trên người cô."
"Ra lệnh?"-Tử Uyên nghi hoặc trả lời.
Dường như cô ta mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi tiếp tân:
" Cửa hàng này loại dân nghèo cũng bước vào được sao." Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "dân nghèo",đắc ý nhìn thẳng Tử Uyên và An Nhiên
"Cô chắc chứ?"- Tử Uyên lên tiếng
Nhìn thái độ không nóng không lạnh của Tử Uyên khiến cho cô ta càng thêm bực bội,quay đầu nói:
" Nếu cô ta còn ở đây nữa thì tôi sẽ đi."
Đúng lúc này quản lý chạy đến,cúi đầu xin lỗi cô gái kia:
" Xin lỗi chị Lăng, là chúng em tiếp đãi không tốt, chúng em sẽ xử lí ngay"
Nói rồi quản lí quay lại,nháy mắt với bảo vệ,bảo vệ hiểu ý, lập tức đến bên Tử Uyên:
" Mời hai cô ra khỏi đây."
Thấy Tử Uyên không nói gì, quản lí tức giận nói lớn:
" Mời hai cô ra khỏi đây, cửa hàng này không phải loại đầu đường xó chợ có thể mua được. Muốn mua thì ra tạp hoá mua, không có tiền còn ra vẻ."
"Cố Vân Thanh, cô ta đúng là lòng lang dạ sói dám đối xử với cậu như vậy. Để mình về nói cho ông cố để ông đến bắt cô ta về giáo huấn cho cậu hả giận, được không?"
"Tớ thấy cho cậu hả giận mới đúng đấy"-Cô cười mỉm, tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc chén cao cấp của Anh kề lên môi nhấp nhẹ một ngụm.
Thấy An Nhiên vẫn tức giận, Tử Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Thù của tớ, tất sẽ có ngày báo. Cậu đừng làm phiền ông nội."
Giọng nói lạnh lẽo vô cùng khiến nhiệt độ không khí cũng giảm đi.Thấy An Nhiên vẫn khó chịu,Tử Uyên ôn nhu nói:
"Mệt rồi! Shopping không?"
Nghe đến thần chú"shopping không" khiến An Nhiên vui vẻ lại ngay tức khắc.Cô đứng dậy,ôm chặt lấy tay Tử Uyên,đôi mắt sáng long lanh,cái đầu nhỏ gặt lia lịa:
" Có, có"
"Đi thôi"- Câu nói còn hàm chứa ý sủng nịnh.
Trên đường phố đông đúc, bóng dáng hai thiếu nữ xinh đẹp vô cùng thú hút sự chú ý. Một người thì cao quý, lạnh lùng, khí thế hiên ngang. Một người ôn nhu như nước, dịu dàng, dễ thương. Cả hai song bước tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Bởi vì hôm nay An Nhiên muốn đi bộ để thư giãn và tiêu hoá bớt thức ăn vừa ăn nên cô đồng ý cùng cô nàng đi bộ đến trung tâm thương mại.
Trong dãy nhà thương mại nổi tiếng nhất Giang Thành,Tử Uyên và An Nhiên đang loay hoay chọn và thử đồ. An Nhiên chọn một chiếc sườn xám xẻ dọc màu đỏ thẫm vô cùng ma mị và gợi cảm. Sườn xám được may thủ công rất đẹp, tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, cổ áo hình chữ U rộng tôn lên hai chiếc xương quai xanh tinh tế.Thân áo đính hạt châu trắng vô cùng bắt mắt.Tà áo xẻ cao,dọc theo hai bên hông dùng để phô dáng rất chuẩn và đẹp.
An Nhiên nằng nặc muốn Tử Uyên thử chiếc đầm này. Cô gật đầu nhẹ rồi cất bước vào phòng thay đồ. Một lúc sau, cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Một trang thiếu nữ tuyệt đẹp. Những người đã hơi ngăm đen mặc đầm đỏ không đẹp hoặc phô dáng không chuẩn.
Nhưng Tử Uyên thì khác. Làn đã trắng nõn,mịn màng như ngọc thạch. Mái tóc tùy ý cuộn lên được cài chiếc trâm đỏ vô cùng đẹp. Gương mặt rực rỡ như đoá hướng dương, kiều diễm như bông hồng đỏ. Thân hình chữ S chuẩn siêu mẫu eo thon,chân dài. Diễm lệ nhưng không kém phần cao quý, ma mị khiến người khác không thể tách rời sự chú ý. Tử Uyên không biết hình ảnh xinh đẹp của cô lúc này đã lọt vào mắt của người đàn ông đang ngồi trong quán trà của toàn nhà đối diện-Dạ Thiên.
Khoảng cách không gần không xa, yêu mị vô cùng.
"Khí chất này, phong thái này chỉ là con của một thương nhân bình thường ở Giang Thành thôi sao? Em khiến tôi cảm thấy thú vị.Phải không? Cố Tử Uyên."
Dạ Thiên cười, nụ cười như có như không ôn nhu dịu dàng nhìn người con gái trước mắt.
Ở bên đây, Tử Uyên cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo mình, cô nhíu mày, dò xét xung quanh. Nhưng sự chú ý của cô đã bị thu hút thành công bởi người phụ nữ đang tiến tới.Cô ta khoảng chừng hai tư, tóc dài buông xõa sau lưng, trên đầu đeo một chiếc khăn voan mỏng thắt gọn gàng, mắt đen to tròn, mũi cao,môi mỏng, hất hàm nói chuyện
"Này, cô gái, tôi muốn thử chiếc sườn xám trên người cô."
"Ra lệnh?"-Tử Uyên nghi hoặc trả lời.
Dường như cô ta mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi tiếp tân:
" Cửa hàng này loại dân nghèo cũng bước vào được sao." Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "dân nghèo",đắc ý nhìn thẳng Tử Uyên và An Nhiên
"Cô chắc chứ?"- Tử Uyên lên tiếng
Nhìn thái độ không nóng không lạnh của Tử Uyên khiến cho cô ta càng thêm bực bội,quay đầu nói:
" Nếu cô ta còn ở đây nữa thì tôi sẽ đi."
Đúng lúc này quản lý chạy đến,cúi đầu xin lỗi cô gái kia:
" Xin lỗi chị Lăng, là chúng em tiếp đãi không tốt, chúng em sẽ xử lí ngay"
Nói rồi quản lí quay lại,nháy mắt với bảo vệ,bảo vệ hiểu ý, lập tức đến bên Tử Uyên:
" Mời hai cô ra khỏi đây."
Thấy Tử Uyên không nói gì, quản lí tức giận nói lớn:
" Mời hai cô ra khỏi đây, cửa hàng này không phải loại đầu đường xó chợ có thể mua được. Muốn mua thì ra tạp hoá mua, không có tiền còn ra vẻ."
Bình luận facebook