Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Song Y không nói gì chỉ một đường kéo theo một người từ đằng phía sau bước thẳng ra ngoài không quay đầu nhìn lại.
Thế An bị kéo đi có chút theo không kịp, muốn mở miệng hỏi Song Y nhưng lại nhìn thấy khuông mặt khó coi của Song Y nên đành im lặng.
Ngày thường Song Y sẽ không phản ứng mãnh liệt đến như vậy nhưng hôm nay qua hàng động và sắc mặt hiện tại của Song Y thì Thế An thừa biết những người kia và Song Y có chuyện không lành.
Chỉ đi theo sau mà không nói tiếng nào.
Cuộc shopping của hai cô gái cũng mất hứng nên đã về sớm hơn dự định.
Song Y sau khi gặp lại người được gọi là ba của mình thì tâm tình không thoải mái, trầm mặt suốt cả ngày khiến cho Thế An cũng bị ảnh hưởng lây.
Trong lúc rơi vào vòng suy nghĩ kia thì điện thoại của cô vang lên. Không biết có phải là trùng hợp hay không mà mẹ cô lại đúng lúc gọi vào.
_ Con gái! Ở nhà người khác có ngoan không? - điện thoại vừa kết nối liền nghe tiếng nói trong trẻo lại vui vẻ của Ngọc Vân mẹ của Song Y.
_ Con rất ngoan mà - Song Y nghe tiếng của mẹ vui vẻ tâm trạng cũng tốt hơn.
_ ừ! À hai ngày nữa mẹ về - Vốn thật chất gọi điện là để báo vơí con gái cưng của mình là mình sẽ về sớm 1 tháng.
_ Mẹ... Xong việc rồi sao? - Song Y có chút vui nhưng cũng buồn phiền.
_ Ừ! Việc khai quật mô bên này tiến hành nhanh hơn dự đị, ngày mai mẹ lên máy bay ngày mốt về tới rồi. Mẹ có mua quà cho con, đừng buồn nhé! -Xa con gái cả một tháng, Ngọc Vân chưa bao giờ cảm thấy nhớ con gái đến như vậy, vốn nghề này bà thường xuyên đi cũng có lúc xa cô bé gần nữa năm nhưng cảm giác lúc này lại nhớ đứa con gái của mình đến tận cùng, nó làm cho Ngọc Vân cũng có chút sợ vì cảm giác này thường sẽ có vấn đề.
_ Dạ! Vậy con sẽ đi báo với hai bác Tưởng rồi thu xếp đồ chờ mẹ về - Song Y nghe được tiếng nói khẩn trương của bà cũng có chút vui vẻ, cô mới trùng sinh không bao lâu bà lại đi công tác cả một tháng khiến hai mẹ con không thể gần nhau nhiều được.
Nhưng mà, việc này đồng nghĩa với cô không được ở bên Thế Thiên ngày đêm nữa. Cô có chút ảo não, vốn rằng ngày hôm qua đã làm anh giận đến khủng hoảng hôm nay lại phải báo tin này chắc chắn anh sẽ không vui đâu.
_ Song Y! Mẹ cậu gọi hả? - Thế An lấy một chút bánh và sữa bưng lên phòng cùng Song Y nói chuyện vừa mở cưả thì nghe Song Y đang nói chuyện với mẹ cô ấy.
_ Đúng rồi! Ngày mốt mẹ mình sẽ về tơí, chút nữa đợi anh Thiên về mình sẽ báo vơí anh ấy, ngày mai sẽ qua cảm ơn ba mẹ cậu đã cho mìng lưu lại. - miệng của SOng Y thì mỉm cười, lòng lại không cười nổi, cô không biết làm sao để nói với anh.
Lòng hôm bay đã không yên nay lại càng không yên.
Ánh trời chiều chiếu xuống làm vàng cả một sân vườn nơi biệt thự xa hoa
. Từ ngoài cưả biệt thự chiếc xe số lượng có hạn cũng đã đậu trước cửa, sau đó từ từ di chuyển vào trong sân.
Trong xe bước ra là một thân hình mỹ nam chuẩn đến ngộp người, khuông mặt lạnh đến thấu xương người nhìn. Nhưng thoáng chút lại có chutd dịu dàng ấm áp khi nhìn thấy vật cần nhìn.
Song Y mang một tâm trạng nặng hơn tản đá cùng Thế AN đi ra đón anh. Sắc mặt này của cô sớm bị anh nhìn thấy. Trong tâm anh còn đang tự hỏi " trong người cô còn khó chịu sao? Không lẽ hôm qua mình đã quá nặng tay? "
Sau khi cả ba người cùng nhau vào nhà.
, Song Y và Thế An phòng khách đợi anh thay đồ rồi cùng dùng trà.
_ Anh hai! Ngày mốt Song Y phải về nhà rồi! - không vòng vo, Thế An đi thẳng vào vấn đề chính.
Song Y ngồi kế bên xém tí sặc nước lòng thầm mắng Thế An ruột sao mà thẳng như vậy
Cô còn đang rầu rỉ tìm cách để nói với anh thì chưa gì đã bị nói thẳng như vậy, Mặt Song Y hoảng đến đỏ lên.
Động tác uống trà của Thế Thiên dừng lại, đôi mắt nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt tìm kiếm xem thông tin này có phải là thật hay không,quả nhiên sắc mặt đó đã thừa nhận tất cả.
_ Vậy dọn dẹp đồ chưa? - Thế Thiên không biểu hiện gì nhiều , tiếp tục động tác uống trà, giọng điệu trả lời nhàn nhạt.
_ Dạ! Đã dọn được hơn phân nữa, ngày mai qua nhà chính sẽ dọn những thứ còn lại - Song Y lúc này mỉm môi trả lời rõ ràng từng chữ trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.
Thế Thiên không nói thêm chữ nào, đứng dậy xoay người đi lên thư phòng, tiếng đóng cửa rất lớn, nó chứng tỏ tâm tình người đó giận cực kì.
Hành động vừa rồi cửa Thế Thiên khiến cho hai cô gái không một ai dám động đậy. Cứ lặng im nhìn nhau rồi lại nhìn lên lầu.
Song Y hít vào một hơi rồi quyết định đứng lên đi tìm anh, dù thế nào cô cũng còn trong vòng tay mẹ nên dù anh có giận cô cũng phải về.
Thế AN nhìn Song Y không nói gì, tiếp tục uống trà ăn bánh kem của mình.
Cô đoán đúng, đoán đúng rồi, anh hai và Song y thật sự có vấn đề hắc hắc đây là tin mừng, ngày mai phsỉ báo cho lão phu nhân biết mới được
_ Thiên! Em vào được không? - Song Y đứng trước cửa thư phòng gõ vài cái.
Bên trong không có hồi đáp, cô do dự một hồi rồi mặc kệ chuyện thế nào liều mạng đi vào.
Vừa bước vào thư phòng, cô nhìn về chiếc ghế chủ vị đang xoay vào bên trong. Cô biết rõ anh đang rât bực.
_ Thiên! ANh giận sao? - Song Y từ từ tiến tới cũng có chút đề phòng
Con người ngồi trên ghế vẫn không cử động, Song Y thấy vậy lấy hết mạnh dạng đi đến bên ghế.
Thế Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được cô bé đang đứng kế bên mình, từ từ mở mắt ra nhìn chầm chầm cô một lúc rồi lấy tay kéo cô ngã vào lòng ngực của mình tiếp tục nhắm mắt và ôm cô gái nhỏ trong lòng.
_ Thiên! EM biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà mẹ đã trở về em... Em cũng phải về với mẹ! - những từ ngữ này thật khó nói hơn cô tưởng, nghĩ, mình đã trùng sinh rồi thì sẽ mạnh dạng hơn nhưng ai ngờ lúc này lại rụt rè đến như vậy.
Thế An bị kéo đi có chút theo không kịp, muốn mở miệng hỏi Song Y nhưng lại nhìn thấy khuông mặt khó coi của Song Y nên đành im lặng.
Ngày thường Song Y sẽ không phản ứng mãnh liệt đến như vậy nhưng hôm nay qua hàng động và sắc mặt hiện tại của Song Y thì Thế An thừa biết những người kia và Song Y có chuyện không lành.
Chỉ đi theo sau mà không nói tiếng nào.
Cuộc shopping của hai cô gái cũng mất hứng nên đã về sớm hơn dự định.
Song Y sau khi gặp lại người được gọi là ba của mình thì tâm tình không thoải mái, trầm mặt suốt cả ngày khiến cho Thế An cũng bị ảnh hưởng lây.
Trong lúc rơi vào vòng suy nghĩ kia thì điện thoại của cô vang lên. Không biết có phải là trùng hợp hay không mà mẹ cô lại đúng lúc gọi vào.
_ Con gái! Ở nhà người khác có ngoan không? - điện thoại vừa kết nối liền nghe tiếng nói trong trẻo lại vui vẻ của Ngọc Vân mẹ của Song Y.
_ Con rất ngoan mà - Song Y nghe tiếng của mẹ vui vẻ tâm trạng cũng tốt hơn.
_ ừ! À hai ngày nữa mẹ về - Vốn thật chất gọi điện là để báo vơí con gái cưng của mình là mình sẽ về sớm 1 tháng.
_ Mẹ... Xong việc rồi sao? - Song Y có chút vui nhưng cũng buồn phiền.
_ Ừ! Việc khai quật mô bên này tiến hành nhanh hơn dự đị, ngày mai mẹ lên máy bay ngày mốt về tới rồi. Mẹ có mua quà cho con, đừng buồn nhé! -Xa con gái cả một tháng, Ngọc Vân chưa bao giờ cảm thấy nhớ con gái đến như vậy, vốn nghề này bà thường xuyên đi cũng có lúc xa cô bé gần nữa năm nhưng cảm giác lúc này lại nhớ đứa con gái của mình đến tận cùng, nó làm cho Ngọc Vân cũng có chút sợ vì cảm giác này thường sẽ có vấn đề.
_ Dạ! Vậy con sẽ đi báo với hai bác Tưởng rồi thu xếp đồ chờ mẹ về - Song Y nghe được tiếng nói khẩn trương của bà cũng có chút vui vẻ, cô mới trùng sinh không bao lâu bà lại đi công tác cả một tháng khiến hai mẹ con không thể gần nhau nhiều được.
Nhưng mà, việc này đồng nghĩa với cô không được ở bên Thế Thiên ngày đêm nữa. Cô có chút ảo não, vốn rằng ngày hôm qua đã làm anh giận đến khủng hoảng hôm nay lại phải báo tin này chắc chắn anh sẽ không vui đâu.
_ Song Y! Mẹ cậu gọi hả? - Thế An lấy một chút bánh và sữa bưng lên phòng cùng Song Y nói chuyện vừa mở cưả thì nghe Song Y đang nói chuyện với mẹ cô ấy.
_ Đúng rồi! Ngày mốt mẹ mình sẽ về tơí, chút nữa đợi anh Thiên về mình sẽ báo vơí anh ấy, ngày mai sẽ qua cảm ơn ba mẹ cậu đã cho mìng lưu lại. - miệng của SOng Y thì mỉm cười, lòng lại không cười nổi, cô không biết làm sao để nói với anh.
Lòng hôm bay đã không yên nay lại càng không yên.
Ánh trời chiều chiếu xuống làm vàng cả một sân vườn nơi biệt thự xa hoa
. Từ ngoài cưả biệt thự chiếc xe số lượng có hạn cũng đã đậu trước cửa, sau đó từ từ di chuyển vào trong sân.
Trong xe bước ra là một thân hình mỹ nam chuẩn đến ngộp người, khuông mặt lạnh đến thấu xương người nhìn. Nhưng thoáng chút lại có chutd dịu dàng ấm áp khi nhìn thấy vật cần nhìn.
Song Y mang một tâm trạng nặng hơn tản đá cùng Thế AN đi ra đón anh. Sắc mặt này của cô sớm bị anh nhìn thấy. Trong tâm anh còn đang tự hỏi " trong người cô còn khó chịu sao? Không lẽ hôm qua mình đã quá nặng tay? "
Sau khi cả ba người cùng nhau vào nhà.
, Song Y và Thế An phòng khách đợi anh thay đồ rồi cùng dùng trà.
_ Anh hai! Ngày mốt Song Y phải về nhà rồi! - không vòng vo, Thế An đi thẳng vào vấn đề chính.
Song Y ngồi kế bên xém tí sặc nước lòng thầm mắng Thế An ruột sao mà thẳng như vậy
Cô còn đang rầu rỉ tìm cách để nói với anh thì chưa gì đã bị nói thẳng như vậy, Mặt Song Y hoảng đến đỏ lên.
Động tác uống trà của Thế Thiên dừng lại, đôi mắt nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt tìm kiếm xem thông tin này có phải là thật hay không,quả nhiên sắc mặt đó đã thừa nhận tất cả.
_ Vậy dọn dẹp đồ chưa? - Thế Thiên không biểu hiện gì nhiều , tiếp tục động tác uống trà, giọng điệu trả lời nhàn nhạt.
_ Dạ! Đã dọn được hơn phân nữa, ngày mai qua nhà chính sẽ dọn những thứ còn lại - Song Y lúc này mỉm môi trả lời rõ ràng từng chữ trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.
Thế Thiên không nói thêm chữ nào, đứng dậy xoay người đi lên thư phòng, tiếng đóng cửa rất lớn, nó chứng tỏ tâm tình người đó giận cực kì.
Hành động vừa rồi cửa Thế Thiên khiến cho hai cô gái không một ai dám động đậy. Cứ lặng im nhìn nhau rồi lại nhìn lên lầu.
Song Y hít vào một hơi rồi quyết định đứng lên đi tìm anh, dù thế nào cô cũng còn trong vòng tay mẹ nên dù anh có giận cô cũng phải về.
Thế AN nhìn Song Y không nói gì, tiếp tục uống trà ăn bánh kem của mình.
Cô đoán đúng, đoán đúng rồi, anh hai và Song y thật sự có vấn đề hắc hắc đây là tin mừng, ngày mai phsỉ báo cho lão phu nhân biết mới được
_ Thiên! Em vào được không? - Song Y đứng trước cửa thư phòng gõ vài cái.
Bên trong không có hồi đáp, cô do dự một hồi rồi mặc kệ chuyện thế nào liều mạng đi vào.
Vừa bước vào thư phòng, cô nhìn về chiếc ghế chủ vị đang xoay vào bên trong. Cô biết rõ anh đang rât bực.
_ Thiên! ANh giận sao? - Song Y từ từ tiến tới cũng có chút đề phòng
Con người ngồi trên ghế vẫn không cử động, Song Y thấy vậy lấy hết mạnh dạng đi đến bên ghế.
Thế Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được cô bé đang đứng kế bên mình, từ từ mở mắt ra nhìn chầm chầm cô một lúc rồi lấy tay kéo cô ngã vào lòng ngực của mình tiếp tục nhắm mắt và ôm cô gái nhỏ trong lòng.
_ Thiên! EM biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà mẹ đã trở về em... Em cũng phải về với mẹ! - những từ ngữ này thật khó nói hơn cô tưởng, nghĩ, mình đã trùng sinh rồi thì sẽ mạnh dạng hơn nhưng ai ngờ lúc này lại rụt rè đến như vậy.
Bình luận facebook