• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Chủ Nợ Của Chồng (4 Viewers)

  • Yêu Chủ Nợ Của Chồng - Chương 4

Một tuần sau kể từ ngày đến nơi này, chị đã quen với cuộc sống ở đây, khá thân thiết với mọi người. Vẫn cùng mọi người làm việc vì ông chủ cứ đi miết ko thấy sai bảo việc gì cụ thể cả.. Rồi đến tối hôm đó, khoảng 9h tiếng chiếc xe ô tô chạy rì rì dưới đường trước nhà, báo hiệu ông chủ sắp về, mấy con chó dữ ở trước cổng sủa nhặng lên vì mừng quýnh.



Chị Nhung và mọi người đã ngủ say, ở quê giờ này người ta ngủ hết rồi nên mọi người ở đây ai nấy đều ngủ sớm như vậy cả. Hôm nay ông chủ về nhà, theo sau là 1 cô gái chân dài, mặc chiếc váy ngắn che đủ chiếc quần si líp mỏng, đôi guốc cao gót khiến mỗi bước đi của cô ta làm cho nền nhà vang lên tiếng cộp cộp. Cô ấy bám riết lấy tay ông chủ, khuôn mặt đầy son phấn nũng nịu:



Anh... em ko biết đâu nhớ!



Hôm nay anh phải bù cho em đi. Cả nửa tháng nay chẳng ngó ngàng gì đến người ta cả... hức hức...



Vừa nói cô ta vừa dẩu môi lên ra vẻ hờn dỗi.



Ok. Hôm nay chiều em. Chẳng phải đã đưa em về đây rồi sao?



Nay anh uống say quá!



Ứ chịu luôn... say cũng phải chiều em 1 tí... ko em ngứa ngáy phát điên lên đây này...



Kèm theo câu nói là hành động vô cùng gợi tình của cô gái, cô ta khẽ ưỡn người lên, đưa tay xuống đùi và vuốt ve. Thỉnh thoảng lại kéo cao chiếc váy ngắn đó làm cho chiếc mu cao đầy gọi mời nhô hẳn ra ngoài.



Anh ta nhìn ra đc mắt liếc liếc ko nói gì vội kéo tay cô gái vào phòng và đóng cửa lại.



Sau khi cửa phòng đóng lại, không còn nghe thấy tiếng người nói chuyện nữa, im lặng hồi lâu thì căn nhà bắt đầu trở nên ồn ào hơn. Lý do là ông chủ hôm nay đưa gái về nhà, và bây giờ cả hai đang làm chuyện đó. Đêm khuya yên tĩnh, ai nấy đều giật mình bởi tiếng la lên thất thanh:



Áhh. Áhhh.. ưmm



Ứhh.. á á.. ớhh ớhh..



Aa. Mạnh lên đi anh. Mạnh lên.



Thế.. đúng rồim..á. á...






Chị Nhung bị thứ âm thanh đó làm cho tỉnh giấc, nghĩ lại đêm hôm trước chị cùng anh ta làm thế này... nhưng chắc chắn chị ko kêu to như cô ta. Nhưng mà... tiếng rên rỉ này khiến người ta chua xót quá, căn nhà toàn phụ nữ thế này.... cô gái kia thật là sướng vì đc thậm thụt ra trò thế này...



Khẽ cựa mình, chị Ngần nói:



Bố sư nhà nó... đêm hôm rồi còn ko để người ta ngủ yên. Cứ á á thế này thì ai mà chịu nổi chứ. Ngày mai đến trang trại chị mày phải hái mấy củ cà rốt mới đc.



Mẹ khỉ....



Ko ngờ chị Ngần lại nói ra câu ấy khi bị làm phiền lúc đang ngủ... nhưng mà... cũng đúng thôi, vì những người phụ nữ ở đây dù được ăn no, mặc ấm nhưng họ cũng là đàn bà, họ cũng khao khát đc yêu thương, khao khát được hưởng thụ những giây phút thăng hoa như cô gái ở trên kia. Họ hoàn toàn có thể dc như vậy... nhưng cuộc đời xô đẩy... Ai nói họ sinh ra đã làm nông dân chân lấm tay bùn chứ? Đến ngó nhìn ông chủ còn ko liếc 1 cái... thì rên rỉ như thế kia là quá xa vời rồi.



Ông chủ có hay đưa người yêu về như thế này ko chị Ngần?



Nhung thắc mắc.



Có tháng thì về liên tục, có tháng thì 1 vài lần... nói chung còn tùy vào thái độ và cảm xúc của ông ấy nữa.



Chị Ngần thở dài đáp.



À... mà sao ông chủ còn trẻ thế mà ai cũng xưng hô là ông vậy chị?



Chị biết anh ta bao nhiêu tuổi ko?



Khoảng 35 tuổi gì đấy...



À mày biết tên ông ta là gì không?



Em quên chưa hỏi mọi người, ai cũng gọi ông chủ cả nên em quên mất, ko tò mò về tên gọi của anh ta.



Mày sợ là đúng. Ở đây ai chả sợ lão, ko 1 ai dám gọi tên thật luôn, về nhà lão ta lạnh lùng lắm...



Khiếp.. trẻ vậy mà cứ ông với lão... nghe ghê quá chị ơi..



Chứ mày bảo phải gọi làm sao? Vì lão ta quá nhiều tiền nên phải gọi vậy mới thấy uy nghi.



Vậy tên thật của anh ta là gì ạ?



Mà em nói thật, 35 tuổi mà trông trẻ quá chị ạ, chồng em chưa đến 30 mà già hơn thế này nhiều... chắc tại đói khổ, cả rượu chè hỏng hết người nên nhìn chán lắm.



Mày nói như thật. Có tiền thì thế nào chẳng đc. À tên thật ấy à?



Nói thì biết vậy thôi, mày đừng buột miệng mà gọi tên ông ta kẻo lại ăn chửi.



Chị xem, anh ta đi suốt ngày như thế, nhìn chị em mình 1 cái còn khó, có cơ hội mà gọi tên anh ta sao?



Ừ nhỉ. Cũng đúng. Tên lão là Lâm.



Tên Lâm...



À mà nãy giờ mải nói chuyện, hình như trên ấy xong xuôi rồi thì phải nhỉ? May thế...



Thôi bọn mình ngủ đi, mai còn dậy sớm. Nay ông chủ dẫn gái về ngày mai bọn mình lại bận rộn đấy em ạ.



Sao lại bận hả chị?



Cô ta ở lại 1, 2 ngày mới đi. Mà ở lại thì hay hoạch họe này nọ, khó chiều đấy!






Thôi, có nói cô cũng chẳng hiểu đc đâu. Cứ ngủ đi mai sẽ được nếm mùi.



Chị Nhung ko hiểu đc lời chị Ngần nói quan trọng thế nào, bây giờ cũng đã muộn rồi nên ngủ thôi. Sáng hôm sau mọi người tỉnh giấc và làm công việc của mình, ông chủ và cô gái tối qua về muộn, đã thế lại còn làm việc đêm khuya nên tận 9h sáng mới dậy. Cả hai đi xuống tầng trệt để ăn sáng dưới đó. Cô gái kia ăn vận y như tối qua mới đến, vừa ngủ dậy nhưng cô ta đã trát đầy những phấn son trên mặt, nhìn rất... gì đó mà chị Nhung ko biết miêu tả thế nào. Hất hàm với đám người làm, cô ta nói bằng giọng kênh kiệu:



Cho tôi 1 ly sữa nóng, nhớ là ko đc nóng quá, khoảng 37- 40° độ thôi, nghe rõ chưa?



Dạ. Thưa cô. 1 số chị đáp lại với vẻ khúm núm sợ sệt trước cô ta.



Đắc ý, cô ta khoác vai Lâm, nói với giọng ngọt ngào mà nghe chối tai ko chịu nổi:



Anhhhh... Bây giờ em muốn ăn mì bò rau cải... nhưng là sợi mỳ tươi ấy, tự tau nhào bột rồi chế biến chứ ko phải mấy cái mì ăn liền đâu. Ăn cái đó dễ béo và nổi mụn lắm...



Em muốn ăn gì thì bảo đầu bếp họ làm cho, cái này có khó gì đâu?



Lâm đáp lại lời cô ta nhưng tuyệt nhiên mắt chỉ dán vào màn hình Ipad.



Cô gái quay ra nói lớn:



Làm nhanh 1 tô mỳ bò tươi rau cải, nhanh lên nhé!



Dạ.



Người trong bếp nói vọng ra.



Thế anh ăn gì?



Như em đi.



À. 2 tô nhé!



Dạ.



Sữa nóng đc chuẩn bị. Chị Nhung cho vào khay cẩn thận rồi bưng ra bàn nơi ông chủ Lâm và cô gái kênh kiệu kia đang ngồi.



Dạ... mời cô uống sữa ạ!



Để đấy cho tôi.



Nói xong cô gái kia bắt đầu quan sát chị Nhung, có vẻ như thấy lạ. Như là lần đầu gặp mặt, cô ta hỏi Lâm:



Anh. Nhà anh lại có thêm người làm à?



Nghe cô ta hỏi, lúc này Lâm mới ngước mắt nhìn lên, đúng lúc ấy chị Nhung cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta. Tim chị đập thình thịch, hai tai khẽ đỏ lên vì sự chăm chú ấy. Lâm có chút nhớ ra chuyện gì đó... à đúng rồi. Chính là người phụ nữ vợ của con nợ mà bữa trước anh đã đưa về nhà... Là cô ta, chính cô ấy đã đem lại cho Lâm 1 cảm giác mới mẻ khi quan hệ tình dục. Ko nhớ là đã đưa về bao lâu rồi vì anh bận rộn công việc quá nên quên phéng đi.



Ừ. Cũng lâu rồi, nhưng em ít đến nên không biết đấy thôi.



Cô gái kia thấy ánh mắt Lâm ko rời khỏi Nhung thì đâm bực tức, nó chỉ là con ở thôi, có gì mà nhìn nó lâu đến thế chứ hả? Ghen tuông, bực bội, cô ta bưng ly sữa lên miệng giả vờ uống 1 ngụm nhỏ rồi hất văng ra đổ về phía người Nhung, hét toáng lên:



Aaaa!!! Cái đồ nhà quê, mày chuẩn bị sữa kiểu gì thế hả?



Nóng thế này muốn tao bỏng lưỡi mà chết à?



Huhu anh ơi, em đã dặn nó sữa chỉ hơi ấm thôi, nóng bỏng lưỡi em rồi....



Ánh mắt cô ta giả bộ đáng thương nhìn Lâm, Lâm quay lại rồi nói:



Vào thay đồ rồi chuẩn bị ly khác đi, chú ý vào chứ!



Nếu như người làm khác có lẽ đã bị Lâm cho 1 trận té tát rồi, nhưng ko hiểu sao giây phút nhìn vào ánh mắt người đàn bà đó Lâm lại không nổi giận dc. Cô gái kia thì đâm ra bực bội hơn, rõ ràng trước đây cô là bảo bối của Lâm, chỉ cần cô khóc nhẹ anh đã rối rít phạt người làm.. ko ngờ hôm nay anh chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng như vậy... Máu nóng càng làm cho cô ta phát điên lên!



Chị Nhung lúc này mới thấm câu nói của chị Ngần tối qua, đúng là gắp lửa bỏ tay người mà. Sao trên đời lại có loại người đàn bà như thế cơ chứ? Rõ ràng lúc sữa bị hất đổ vào người chị, chị ko hề thấy nóng như cô ta nói chút nào hết. Tất cả là cô ta tự bày trò ra mà thôi, đúng là... kiếp con ở, ko sai mà cũng chả biết thanh minh thế nào?



Mọi người ở trong bếp ai nấy đều sợ hãi vì họ ko còn lạ gì kiểu mấy cô gái ông chủ dẫn về ai cũng muốn tỏ vẻ này nọ.... Chính vì họ sợ nên hôm nay mới để Chị Nhung mang đồ lên thay, ko ngờ mới lần đầu chị Nhung đã đen đủi như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom