Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1037
Âu Dương cười giống như một con hồ ly, đánh cờ với Thiên Vương, hắn muốn thắng rất khó, nhưng chơi cờ với Nghi Quân, Nghi Quân tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
- Thứ hai là gì?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương.
- Thứ hai ngươi quá coi thường hai chúng ta, Nghi Quân tuyệt đối không thể mang theo mấy vạn người đến vây sát chúng ta, bởi vì thiên đình không chịu đựng nổi đả kích như vậy, một khi thua thiên đình sẽ tan vỡ!
Âu Dương nói rất rõ ràng, Âu Dương lần đầu tiên trở về, trong một ngày một đêm làm thịt ba gã cường giả thiên đình, Liễu Chân Ngôn cuối cùng vẫn bị Âu Dương làm thịt ở đại môn.
Sau đó Âu Dương tiến vào địa ngục "làm thịt" Minh Hậu, tiếp theo mấy vạn cường giả thiên đình bao vây hắn ở Quỷ đảo, kết quả mấy vạn người bị hai người đánh cho kêu cha gọi mẹ, đả kích liên tục xuất hiện khiến thiên đình gần như tan vỡ.
Nếu như để Nghi Quân một lần nữa dẫn người tới, nếu như thắng thì tốt, nhưng thua thì sao? Một khi thua thiên đình có thể trực tiếp sụp đổ hay không? Có thể ngay cả cơ hội đại chiến cuối cùng với người ta cũng không có? Cho nên Nghi Quân không dám mạo hiểm như thế.
- Cho nên cho dù hắn muốn tới tuyệt đối cũng là một mình truy sát chúng ta trên sông, hắn tuyệt đối sẽ không tiến lên nói tới giết chúng ta, hắn sẽ làm bộ tới tố khổ với chúng ta, sau đó nói mình là bị ép buộc, nếu như ta đoán không sai, sau đó hắn nhất định sẽ nói đi theo chúng ta, tùy thời xuất thủ với chúng ta!
Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương khiến Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy đặc biệt khó chịu!
- Ý của ngươi là chúng ta phản sát!
Ngụy Bỉnh Dập minh bạch, mặc dù hiện tại hai người bọn họ, một người tàn phế một người nửa tàn, Nghi Quân chạy tới tính toán bọn họ, nếu như bọn họ không biết, đó là rất nguy hiểm, nhưng sau khi biết quỷ kế của đối phương, tính toán đó sẽ không còn một chút ý nghĩa, bọn họ hoàn toàn có thể tương kế tựu kế làm thịt Nghi Quân!
Ma Vương có tám thành thực lực, nếu xuất thủ trong trường hợp Nghi Quân không đề phòng, cho dù không thể một chiêu giết chết Nghi Quân, cũng tuyệt đối có thể khiến Nghi Quân bị thương nặng. Mặc dù Âu Dương người tàn, nhưng cung đang còn, có Thứ Kiêu Cung hiệp trợ, hai người có tám phần mười nắm chắc!
- Âu Dương, không ngờ ngươi cũng âm hiểm như vậy...
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập mới biết, Âu Dương không phải chỉ có cậy mạnh, hắn không phải chỉ biết dùng nắm đấm giành thắng lợi, đầu óc của hắn cũng cường đại như thực lực của hắn.
Nhưng nghe thấy Ngụy Bỉnh Dập nói Âu Dương lại dở khóc dở cười nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy sao, nếu như không tổn thất lực lượng, ta trực tiếp dùng một mũi tên làm thịt Nghi Quân không phải nhanh gọn hơn sao... Có một vị hảo bằng hữu từng nói với ta, ta trời sinh không phải một soái tài, ta chỉ có thể làm loại tướng xung phong về phía trước, muốn làm một soái ta không làm được.
- Soái tướng gì chứ! Giết địch trên chiến trường thì có gì khác nhau!
Ngụy Bỉnh Dập không minh bạch ý tứ của Âu Dương.
- Làm tướng, ta có thể cùng huynh đệ vây sát địch nhân trên chiến trường, ta có thể sảng khoái truy sát phía sau địch nhân vạn dặm, nhưng làm soái thì ngươi không thể, người làm soái phải có cái nhìn toàn cục... Ở tiểu thế giới ta có thể được xem là một viên dũng tướng, nhưng tuyệt đối không được xem là một thống soái tam quân hợp cách..
Âu Dương cũng biết rất rõ mình có mấy phần phân lượng.
- Thì ra là thế...
Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc cũng minh bạch, nhưng hắn không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Âu Dương nữa, hắn nhìn bên ngoài nói:
- Hiện tại khắp thành đều đang chờ đợi tên Chiến tộc kia đến tìm chết!
- Hắn chẳng qua là một Hầu Loan mà thôi, không tính là Chiến tộc, hơn nữa hắn là pháp bảo giành thắng lợi cuối cùng của chúng ta!
Âu Dương nhìn lướt qua Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Giết Nghi Quân chúng ta khẳng định cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đến lúc đó thiên đình nhất định sẽ phát hiện hư thực của chúng ta, cho nên đến lúc đó chúng ta sẽ tiến vào một đoạn giai đoạn chạy trốn chân chính! Trước giai đoạn chạy trốn này cần phải nhờ dựa vào hai chúng ta, cuối cùng ta sẽ kêu Chiến tộc đến tiếp ứng ta!
Âu Dương suy nghĩ vô cùng toàn diện.
- Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi. Ngươi là muốn tỏ ra yếu ớt, để tất cả ánh mắt của bọn họ đều tụ tập trên người ngươi, để cho bọn họ đến đuổi giết hai chúng ta, như vậy Tuyết Sơn sẽ an toàn đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nghĩ đã hiểu rõ.
- Không sai! Nếu như phá vỡ thời không rời đi, tuyệt đối sẽ làm thiên đình nắm được cơ hội tốt nhất tấn công chúng ta, nhưng nếu chúng ta không chết, cho dù bọn họ muốn tấn công Tuyết Sơn, cũng không có tác dụng, cho nên bọn họ sẽ trăm phương nghìn kế muốn lấy mạng chúng ta, việc chúng ta cần phải làm là tìm cách chạy trốn trong một tháng.....
Âu Dương nghĩ đến chạy trốn lại có chút kích động.
Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt nhìn tên biến thái này, giết Nghi Quân cũng không thể khiến hắn kích động, nhưng bị vô số người truy sát lại có thể khiến hắn kích động, đây là quái vật gì chứ.
- Ngẫm lại đi, toàn bộ thiên đình điên cuồng truy sát chúng ta, bọn họ sẽ không tiếc tất cả giá phải trả đuổi giết chúng ta khắp nơi, còn chúng ta phải đối mặt với truy sát vô tận hơn một tháng, chuyện này sẽ thú vị thế nào chứ!
Âu Dương mỉm cười, hắn nhớ lại thời gian chạy trốn trên Mê Hồn hải, lúc đó Đạm Thai gia giống như phát rồ truy sát mình, còn mình lại ma xui quỷ khiến trốn thoát, mặc dù cuối cùng vẫn bị Đạm Thai Khước Tà bắt được, thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng sự thực chứng minh, lần đó mình chạy trốn là chính xác.
Lần này so với đại truy sát trên Mê Hồn hải còn điên cuồng hơn nhiều, lần này là Thần Tiễn uy danh thiên hạ bị toàn bộ thiên đình, bị vô tận nhân tộc truy sát, chỉ cần vừa thò đầu ra nghênh tiếp mình chính là một kích sấm sét của vô số cường giả giống như phát rồ.
- Người điên! Ngươi thực sự là người điên...
Ngụy Bỉnh Dập thật sự không biết nói gì, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị truy sát như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, truy sát như vậy cũng khiến Ngụy Bỉnh Dập nhiệt huyết sôi trào.
Sát nhân đối với hai người mà nói không tính là cái gì, nhưng bị người ta truy sát lại khác, với thân phận giống như bọn họ, suốt đời đều rất khó có một lần bị truy sát như vậy.
- Lần này cũng coi như lễ vật chúng ta tặng cho thiên đình, chờ sau khi truy sát kết thúc cũng là ngày chúng ta tổng tiến công thiên đình!
Âu Dương biết, truy sát thiên đình nhất định sẽ không tiếc tất cả giá phải trả, chỉ cần có thể còn sống, chờ khi lực lượng của hắn khôi phục, thiên đình không ngăn được hắn, lúc đó liên quân tiên giới sẽ phát động công kích siêu cấp, một kích đánh tan thiên đình, sau đó toàn lực chuẩn bị đối phó Thiên Vương!
- Được! Dù sao hiện tại ta cũng đi không xong, chạy cũng chết, chi bằng liều mạng một lần!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải một người sợ chết, một người người sợ chết tuyệt đối không thể đi tới địa vị hiện nay của hắn.
- Thứ hai là gì?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương.
- Thứ hai ngươi quá coi thường hai chúng ta, Nghi Quân tuyệt đối không thể mang theo mấy vạn người đến vây sát chúng ta, bởi vì thiên đình không chịu đựng nổi đả kích như vậy, một khi thua thiên đình sẽ tan vỡ!
Âu Dương nói rất rõ ràng, Âu Dương lần đầu tiên trở về, trong một ngày một đêm làm thịt ba gã cường giả thiên đình, Liễu Chân Ngôn cuối cùng vẫn bị Âu Dương làm thịt ở đại môn.
Sau đó Âu Dương tiến vào địa ngục "làm thịt" Minh Hậu, tiếp theo mấy vạn cường giả thiên đình bao vây hắn ở Quỷ đảo, kết quả mấy vạn người bị hai người đánh cho kêu cha gọi mẹ, đả kích liên tục xuất hiện khiến thiên đình gần như tan vỡ.
Nếu như để Nghi Quân một lần nữa dẫn người tới, nếu như thắng thì tốt, nhưng thua thì sao? Một khi thua thiên đình có thể trực tiếp sụp đổ hay không? Có thể ngay cả cơ hội đại chiến cuối cùng với người ta cũng không có? Cho nên Nghi Quân không dám mạo hiểm như thế.
- Cho nên cho dù hắn muốn tới tuyệt đối cũng là một mình truy sát chúng ta trên sông, hắn tuyệt đối sẽ không tiến lên nói tới giết chúng ta, hắn sẽ làm bộ tới tố khổ với chúng ta, sau đó nói mình là bị ép buộc, nếu như ta đoán không sai, sau đó hắn nhất định sẽ nói đi theo chúng ta, tùy thời xuất thủ với chúng ta!
Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương khiến Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy đặc biệt khó chịu!
- Ý của ngươi là chúng ta phản sát!
Ngụy Bỉnh Dập minh bạch, mặc dù hiện tại hai người bọn họ, một người tàn phế một người nửa tàn, Nghi Quân chạy tới tính toán bọn họ, nếu như bọn họ không biết, đó là rất nguy hiểm, nhưng sau khi biết quỷ kế của đối phương, tính toán đó sẽ không còn một chút ý nghĩa, bọn họ hoàn toàn có thể tương kế tựu kế làm thịt Nghi Quân!
Ma Vương có tám thành thực lực, nếu xuất thủ trong trường hợp Nghi Quân không đề phòng, cho dù không thể một chiêu giết chết Nghi Quân, cũng tuyệt đối có thể khiến Nghi Quân bị thương nặng. Mặc dù Âu Dương người tàn, nhưng cung đang còn, có Thứ Kiêu Cung hiệp trợ, hai người có tám phần mười nắm chắc!
- Âu Dương, không ngờ ngươi cũng âm hiểm như vậy...
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập mới biết, Âu Dương không phải chỉ có cậy mạnh, hắn không phải chỉ biết dùng nắm đấm giành thắng lợi, đầu óc của hắn cũng cường đại như thực lực của hắn.
Nhưng nghe thấy Ngụy Bỉnh Dập nói Âu Dương lại dở khóc dở cười nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy sao, nếu như không tổn thất lực lượng, ta trực tiếp dùng một mũi tên làm thịt Nghi Quân không phải nhanh gọn hơn sao... Có một vị hảo bằng hữu từng nói với ta, ta trời sinh không phải một soái tài, ta chỉ có thể làm loại tướng xung phong về phía trước, muốn làm một soái ta không làm được.
- Soái tướng gì chứ! Giết địch trên chiến trường thì có gì khác nhau!
Ngụy Bỉnh Dập không minh bạch ý tứ của Âu Dương.
- Làm tướng, ta có thể cùng huynh đệ vây sát địch nhân trên chiến trường, ta có thể sảng khoái truy sát phía sau địch nhân vạn dặm, nhưng làm soái thì ngươi không thể, người làm soái phải có cái nhìn toàn cục... Ở tiểu thế giới ta có thể được xem là một viên dũng tướng, nhưng tuyệt đối không được xem là một thống soái tam quân hợp cách..
Âu Dương cũng biết rất rõ mình có mấy phần phân lượng.
- Thì ra là thế...
Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc cũng minh bạch, nhưng hắn không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Âu Dương nữa, hắn nhìn bên ngoài nói:
- Hiện tại khắp thành đều đang chờ đợi tên Chiến tộc kia đến tìm chết!
- Hắn chẳng qua là một Hầu Loan mà thôi, không tính là Chiến tộc, hơn nữa hắn là pháp bảo giành thắng lợi cuối cùng của chúng ta!
Âu Dương nhìn lướt qua Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Giết Nghi Quân chúng ta khẳng định cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đến lúc đó thiên đình nhất định sẽ phát hiện hư thực của chúng ta, cho nên đến lúc đó chúng ta sẽ tiến vào một đoạn giai đoạn chạy trốn chân chính! Trước giai đoạn chạy trốn này cần phải nhờ dựa vào hai chúng ta, cuối cùng ta sẽ kêu Chiến tộc đến tiếp ứng ta!
Âu Dương suy nghĩ vô cùng toàn diện.
- Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi. Ngươi là muốn tỏ ra yếu ớt, để tất cả ánh mắt của bọn họ đều tụ tập trên người ngươi, để cho bọn họ đến đuổi giết hai chúng ta, như vậy Tuyết Sơn sẽ an toàn đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nghĩ đã hiểu rõ.
- Không sai! Nếu như phá vỡ thời không rời đi, tuyệt đối sẽ làm thiên đình nắm được cơ hội tốt nhất tấn công chúng ta, nhưng nếu chúng ta không chết, cho dù bọn họ muốn tấn công Tuyết Sơn, cũng không có tác dụng, cho nên bọn họ sẽ trăm phương nghìn kế muốn lấy mạng chúng ta, việc chúng ta cần phải làm là tìm cách chạy trốn trong một tháng.....
Âu Dương nghĩ đến chạy trốn lại có chút kích động.
Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt nhìn tên biến thái này, giết Nghi Quân cũng không thể khiến hắn kích động, nhưng bị vô số người truy sát lại có thể khiến hắn kích động, đây là quái vật gì chứ.
- Ngẫm lại đi, toàn bộ thiên đình điên cuồng truy sát chúng ta, bọn họ sẽ không tiếc tất cả giá phải trả đuổi giết chúng ta khắp nơi, còn chúng ta phải đối mặt với truy sát vô tận hơn một tháng, chuyện này sẽ thú vị thế nào chứ!
Âu Dương mỉm cười, hắn nhớ lại thời gian chạy trốn trên Mê Hồn hải, lúc đó Đạm Thai gia giống như phát rồ truy sát mình, còn mình lại ma xui quỷ khiến trốn thoát, mặc dù cuối cùng vẫn bị Đạm Thai Khước Tà bắt được, thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng sự thực chứng minh, lần đó mình chạy trốn là chính xác.
Lần này so với đại truy sát trên Mê Hồn hải còn điên cuồng hơn nhiều, lần này là Thần Tiễn uy danh thiên hạ bị toàn bộ thiên đình, bị vô tận nhân tộc truy sát, chỉ cần vừa thò đầu ra nghênh tiếp mình chính là một kích sấm sét của vô số cường giả giống như phát rồ.
- Người điên! Ngươi thực sự là người điên...
Ngụy Bỉnh Dập thật sự không biết nói gì, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ bị truy sát như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, truy sát như vậy cũng khiến Ngụy Bỉnh Dập nhiệt huyết sôi trào.
Sát nhân đối với hai người mà nói không tính là cái gì, nhưng bị người ta truy sát lại khác, với thân phận giống như bọn họ, suốt đời đều rất khó có một lần bị truy sát như vậy.
- Lần này cũng coi như lễ vật chúng ta tặng cho thiên đình, chờ sau khi truy sát kết thúc cũng là ngày chúng ta tổng tiến công thiên đình!
Âu Dương biết, truy sát thiên đình nhất định sẽ không tiếc tất cả giá phải trả, chỉ cần có thể còn sống, chờ khi lực lượng của hắn khôi phục, thiên đình không ngăn được hắn, lúc đó liên quân tiên giới sẽ phát động công kích siêu cấp, một kích đánh tan thiên đình, sau đó toàn lực chuẩn bị đối phó Thiên Vương!
- Được! Dù sao hiện tại ta cũng đi không xong, chạy cũng chết, chi bằng liều mạng một lần!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải một người sợ chết, một người người sợ chết tuyệt đối không thể đi tới địa vị hiện nay của hắn.
Bình luận facebook