Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1046
- Nghi Quân!
Âu Dương lên tiếng, phất tay bổ ra một con đường thông đến ngoại vực, chỉ vào ngoại vực, Âu Dương nói:
- Ngươi không phải muốn kéo ta chôn cùng sao? Ta cho ngươi một cơ hội, đến đây!
Trong lúc nhất thời mồ hôi Nghi Quân chảy ròng ròng, hắn cảm thấy mình có chút hành động thiếu suy nghĩ, không biết lúc này Âu Dương cũng đang giả vờ trấn định. Mũi tên vừa rồi của Âu Dương mặc dù cường thế, nhưng mũi tên đó cũng không phải lực lượng của Âu Dương, đó là lực lượng của Thứ Kiêu Cung bị hoàn toàn kích phát mới đạt được.
- Hừ! Âu Dương, ngươi đúng là Thần Tiễn, nhưng muốn lấy mạng của Nghi Quân ta, hiện tại ngươi vẫn không làm được, nếu ta muốn chạy trốn ngươi cũng không có cách nào! Hiện nay thiên hạ đại loạn, lẽ nào các ngươi ép ta cùng hợp tác với thiên đình hay sao?
Nghi Quân nói rất cảm động, nếu như không phải trước đó Âu Dương đã đoán được tất cả, phỏng chừng Âu Dương thật sự bị đả động!
- Câm miệng đi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng bạo khẩu, hắn chỉ tay vào Nghi Quân nói:
- Ngươi chạy đi! Ngươi chạy ta xem xem, xem lão tử có thể làm thịt ngươi hay không!
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt, Nghi Quân không dám đi, còn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không dám tiến lên, hai bên đều có điều cố kỵ. Âu Dương biết hai người bọn họ khẳng định không làm gì được Nghi Quân, còn Nghi Quân cũng biết mình không làm gì được hai người trước mặt, hai bên cứ giằng co như vậy, tạo ra tình cảnh vô cùng quỷ dị.
- Trước đây ta đối nghịch với các ngươi chính là bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng các ngươi tỉ mỉ ngẫm lại xem, ta có từng truy sát các ngươi chưa! Nói chính xác là giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì!
Nghi Quân biết cứng rắn không được, lập tức chuyển sang mềm yếu.
- Lời này đúng là sự thực, nhưng chúng ta làm sao tin ngươi! Đừng nói với ta linh hồn chi hỏa gì đấy, cường giả đạt đến trình độ của ngươi, thứ đó chỉ có thể lừa gạt trẻ con mà thôi.
Âu Dương nhìn Nghi Quân, hắn biết biểu diễn như vậy là không sai biệt lắm, nếu nói thêm vạn nhất Nghi Quân bỏ chạy, bọn họ thật sự cũng không biết làm thế nào.
- Âu Dương, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, Nghi Quân ta cũng là nhân vật có uy tín danh dự, ngươi nghĩ ta không có việc gì chạy tới bắt các ngươi sao?
Nghi Quân nhìn hai người, không sai, lời nói của Nghi Quân rất có đạo lý.
- Ngươi là nhìn ra thiên đình không chống đỡ được mới tìm cách đào tường!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn phẫn nộ như trước.
- Không sai! Ta chính là đào tường, nhưng ta khác Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi với Thần Tiễn Âu Dương ngươi chính là có cừu hận không thể nào giải được, còn chúng ta không có, các ngươi cũng không cần hận ta như vậy, ta cũng không muốn chết, cho nên lần này ta tới đây là mang theo thành tâm, cái này gọi là kẻ thức thời mới là người tài giỏi.
Nghi Quân thật sự rất vô liêm sỉ, nhưng lời nói của hắn cũng không hề có chỗ nào sai trái.
- Kẻ thức thời mới là người tài giỏi! Ngươi cũng xứng!
Ngụy Bỉnh Dập khinh thường lắc đầu cười nhạt, còn Âu Dương từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn Nghi Quân, cá nhân hắn cảm thấy biểu diễn phải đúng chỗ.
- Ngươi không sợ sau khi Thiên Vương tỉnh lại sẽ giết chết chúng ta, sau đó tới lượt ngươi sao?
Âu Dương trừng mắt nhìn Nghi Quân, câu hỏi này rất có trình độ.
- Thiên Vương có giết ta hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu như ta tiếp tục lăn lộn, Thiên Vương còn chưa tỉnh, ta đã chết trong tay Âu Dương ngươi, ta không muốn chết, cho nên ta đành phải lựa chọn như vậy!
Nghi Quân đã nói tới trình độ này, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết nói gì thêm nữa.
- Được! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Nghi Quân, ngươi cũng xem như một nhân vật không tồi, đúng như ngươi nói, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, so với liều mạng sinh tử, chi bằng chúng ta hợp tác, ta bảo đảm, ngươi chỉ cần thành thật, ta tuyệt đối cho ngươi một con đường sống, thế nào hả?
Hư ảnh của Thứ Kiêu Cung phía sau Âu Dương cũng đã biến mất, với lực lượng lúc này của Âu Dương, bớt đi một phần chiến đấu chẳng khác nào tiết kiệm được một phần lực lượng, dù sao hiện tại hắn không phải ở thời kì toàn thịnh...
Nghi Quân chậm rãi từ trên bầu trời hạ xuống, lúc này thôn dân của Liên gia thôn đều đã nhìn ngây người! Nghi Quân là ai? Người ở đây đương nhiên đều biết. Vua của vạn tiên Nghi Quân, mặc dù Nghi Quân rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng hắn đã từng là vua của cả nhân tộc!
Người đứng đối diện với hắn càng thêm đáng sợ, Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, người này hung danh khắp nơi, người còn lại là Thần Tiễn Âu Dương, có thể nói là ba vị cường giả đỉnh phong nhất đại diện cho tiên giới.
Lúc này ba người đồng thời xuất hiện ở Liên gia thôn của bọn họ, điều này làm cho thôn dân đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
- Sư phụ thật phong độ...
Thanh Nhi đứng xa xa nhìn Âu Dương, vẻ sùng bái trong mắt nàng hoàn toàn không khiến người khác hoài nghi nàng là người hâm mộ Âu Dương...
- Hai vị, tiếp theo có phải các ngươi muốn quay về phương bắc?
Mặc dù Nghi Quân tạm thời dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương, thế nhưng hắn vẫn không dám tới gần bọn họ, phải biết rằng, trong ba người bọn họ, người nào cũng có năng lực sát nhân trong nháy mắt. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên không cần phải nói, hai người bọn họ ở cùng nhau không phải một hai ngày, nhưng trong lòng Nghi Quân đang có suy nghĩ xấu xa gì, bọn họ không thể tưởng tưởng được.
- Gấp cái gì, chúng ta còn đang chờ lão gia hỏa Khâu Vân Bình, gia hoả này thực sự không có dũng khí, hắn tụ tập một thời gian dài như vậy cũng không dám đi ra, chỉ cần lão già kia đi ra, chúng ta liền làm thịt hắn!
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập không cần Âu Dương dạy cường thế như thế nào, nói như thế nào.
- Thì ra là thế...
Nghi Quân bỗng nhiên gật đầu, kỳ thực hắn cũng có nghĩ tới bọn người Âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng vừa rồi mũi tên của Âu Dương đã nói rõ tất cả. Mũi tên vừa rồi xác thực không có lực chiến đấu của thời kì toàn thịnh, nhưng chí ít cũng là lực lượng bảy tám thành của thời kì toàn thịnh, nhưng ai có thể nói vừa rồi Âu Dương không ẩn giấu thực lực?
- Không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Trong lòng Nghi Quân tự cảnh cáo mình, chí ít hắn cho rằng khi chưa nắm chặt thời cơ tất sát, tuyệt đối không được tùy tiện xuất thủ. Kỳ thực Nghi Quân suy nghĩ còn âm hiểm hơn Âu Dương nghĩ rất nhiều.
Nghi Quân sớm đã an bài cho mình hai con đường rút lui, nếu như có thể giết chết Âu Dương, như vậy thiên hạ cơ bản đã bình định, bọn họ thậm chí không cần đợi Thiên Vương xuất hiện là có thể bình định thiên hạ, nhưng hiện nay hắn phát hiện Âu Dương cường thế như vậy, hắn lại có một con đường khác.
Đó chính là thực sự hợp tác với Âu Dương, dù sao nếu như không giết chết được Âu Dương, vậy Âu Dương nhất định sẽ làm thịt tất cả bọn họ trước khi Thiên Vương tỉnh lại.
- Sư phụ!
Lúc này Liên Thanh Nhi tràn đầy sức sống đi tới trước mặt Âu Dương. Trong mắt lộ vẻ sùng bái nhìn sư phụ.
Âu Dương lên tiếng, phất tay bổ ra một con đường thông đến ngoại vực, chỉ vào ngoại vực, Âu Dương nói:
- Ngươi không phải muốn kéo ta chôn cùng sao? Ta cho ngươi một cơ hội, đến đây!
Trong lúc nhất thời mồ hôi Nghi Quân chảy ròng ròng, hắn cảm thấy mình có chút hành động thiếu suy nghĩ, không biết lúc này Âu Dương cũng đang giả vờ trấn định. Mũi tên vừa rồi của Âu Dương mặc dù cường thế, nhưng mũi tên đó cũng không phải lực lượng của Âu Dương, đó là lực lượng của Thứ Kiêu Cung bị hoàn toàn kích phát mới đạt được.
- Hừ! Âu Dương, ngươi đúng là Thần Tiễn, nhưng muốn lấy mạng của Nghi Quân ta, hiện tại ngươi vẫn không làm được, nếu ta muốn chạy trốn ngươi cũng không có cách nào! Hiện nay thiên hạ đại loạn, lẽ nào các ngươi ép ta cùng hợp tác với thiên đình hay sao?
Nghi Quân nói rất cảm động, nếu như không phải trước đó Âu Dương đã đoán được tất cả, phỏng chừng Âu Dương thật sự bị đả động!
- Câm miệng đi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng bạo khẩu, hắn chỉ tay vào Nghi Quân nói:
- Ngươi chạy đi! Ngươi chạy ta xem xem, xem lão tử có thể làm thịt ngươi hay không!
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt, Nghi Quân không dám đi, còn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không dám tiến lên, hai bên đều có điều cố kỵ. Âu Dương biết hai người bọn họ khẳng định không làm gì được Nghi Quân, còn Nghi Quân cũng biết mình không làm gì được hai người trước mặt, hai bên cứ giằng co như vậy, tạo ra tình cảnh vô cùng quỷ dị.
- Trước đây ta đối nghịch với các ngươi chính là bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng các ngươi tỉ mỉ ngẫm lại xem, ta có từng truy sát các ngươi chưa! Nói chính xác là giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì!
Nghi Quân biết cứng rắn không được, lập tức chuyển sang mềm yếu.
- Lời này đúng là sự thực, nhưng chúng ta làm sao tin ngươi! Đừng nói với ta linh hồn chi hỏa gì đấy, cường giả đạt đến trình độ của ngươi, thứ đó chỉ có thể lừa gạt trẻ con mà thôi.
Âu Dương nhìn Nghi Quân, hắn biết biểu diễn như vậy là không sai biệt lắm, nếu nói thêm vạn nhất Nghi Quân bỏ chạy, bọn họ thật sự cũng không biết làm thế nào.
- Âu Dương, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, Nghi Quân ta cũng là nhân vật có uy tín danh dự, ngươi nghĩ ta không có việc gì chạy tới bắt các ngươi sao?
Nghi Quân nhìn hai người, không sai, lời nói của Nghi Quân rất có đạo lý.
- Ngươi là nhìn ra thiên đình không chống đỡ được mới tìm cách đào tường!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn phẫn nộ như trước.
- Không sai! Ta chính là đào tường, nhưng ta khác Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi với Thần Tiễn Âu Dương ngươi chính là có cừu hận không thể nào giải được, còn chúng ta không có, các ngươi cũng không cần hận ta như vậy, ta cũng không muốn chết, cho nên lần này ta tới đây là mang theo thành tâm, cái này gọi là kẻ thức thời mới là người tài giỏi.
Nghi Quân thật sự rất vô liêm sỉ, nhưng lời nói của hắn cũng không hề có chỗ nào sai trái.
- Kẻ thức thời mới là người tài giỏi! Ngươi cũng xứng!
Ngụy Bỉnh Dập khinh thường lắc đầu cười nhạt, còn Âu Dương từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn Nghi Quân, cá nhân hắn cảm thấy biểu diễn phải đúng chỗ.
- Ngươi không sợ sau khi Thiên Vương tỉnh lại sẽ giết chết chúng ta, sau đó tới lượt ngươi sao?
Âu Dương trừng mắt nhìn Nghi Quân, câu hỏi này rất có trình độ.
- Thiên Vương có giết ta hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu như ta tiếp tục lăn lộn, Thiên Vương còn chưa tỉnh, ta đã chết trong tay Âu Dương ngươi, ta không muốn chết, cho nên ta đành phải lựa chọn như vậy!
Nghi Quân đã nói tới trình độ này, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết nói gì thêm nữa.
- Được! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Nghi Quân, ngươi cũng xem như một nhân vật không tồi, đúng như ngươi nói, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, so với liều mạng sinh tử, chi bằng chúng ta hợp tác, ta bảo đảm, ngươi chỉ cần thành thật, ta tuyệt đối cho ngươi một con đường sống, thế nào hả?
Hư ảnh của Thứ Kiêu Cung phía sau Âu Dương cũng đã biến mất, với lực lượng lúc này của Âu Dương, bớt đi một phần chiến đấu chẳng khác nào tiết kiệm được một phần lực lượng, dù sao hiện tại hắn không phải ở thời kì toàn thịnh...
Nghi Quân chậm rãi từ trên bầu trời hạ xuống, lúc này thôn dân của Liên gia thôn đều đã nhìn ngây người! Nghi Quân là ai? Người ở đây đương nhiên đều biết. Vua của vạn tiên Nghi Quân, mặc dù Nghi Quân rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng hắn đã từng là vua của cả nhân tộc!
Người đứng đối diện với hắn càng thêm đáng sợ, Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, người này hung danh khắp nơi, người còn lại là Thần Tiễn Âu Dương, có thể nói là ba vị cường giả đỉnh phong nhất đại diện cho tiên giới.
Lúc này ba người đồng thời xuất hiện ở Liên gia thôn của bọn họ, điều này làm cho thôn dân đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
- Sư phụ thật phong độ...
Thanh Nhi đứng xa xa nhìn Âu Dương, vẻ sùng bái trong mắt nàng hoàn toàn không khiến người khác hoài nghi nàng là người hâm mộ Âu Dương...
- Hai vị, tiếp theo có phải các ngươi muốn quay về phương bắc?
Mặc dù Nghi Quân tạm thời dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương, thế nhưng hắn vẫn không dám tới gần bọn họ, phải biết rằng, trong ba người bọn họ, người nào cũng có năng lực sát nhân trong nháy mắt. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên không cần phải nói, hai người bọn họ ở cùng nhau không phải một hai ngày, nhưng trong lòng Nghi Quân đang có suy nghĩ xấu xa gì, bọn họ không thể tưởng tưởng được.
- Gấp cái gì, chúng ta còn đang chờ lão gia hỏa Khâu Vân Bình, gia hoả này thực sự không có dũng khí, hắn tụ tập một thời gian dài như vậy cũng không dám đi ra, chỉ cần lão già kia đi ra, chúng ta liền làm thịt hắn!
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập không cần Âu Dương dạy cường thế như thế nào, nói như thế nào.
- Thì ra là thế...
Nghi Quân bỗng nhiên gật đầu, kỳ thực hắn cũng có nghĩ tới bọn người Âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng vừa rồi mũi tên của Âu Dương đã nói rõ tất cả. Mũi tên vừa rồi xác thực không có lực chiến đấu của thời kì toàn thịnh, nhưng chí ít cũng là lực lượng bảy tám thành của thời kì toàn thịnh, nhưng ai có thể nói vừa rồi Âu Dương không ẩn giấu thực lực?
- Không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Trong lòng Nghi Quân tự cảnh cáo mình, chí ít hắn cho rằng khi chưa nắm chặt thời cơ tất sát, tuyệt đối không được tùy tiện xuất thủ. Kỳ thực Nghi Quân suy nghĩ còn âm hiểm hơn Âu Dương nghĩ rất nhiều.
Nghi Quân sớm đã an bài cho mình hai con đường rút lui, nếu như có thể giết chết Âu Dương, như vậy thiên hạ cơ bản đã bình định, bọn họ thậm chí không cần đợi Thiên Vương xuất hiện là có thể bình định thiên hạ, nhưng hiện nay hắn phát hiện Âu Dương cường thế như vậy, hắn lại có một con đường khác.
Đó chính là thực sự hợp tác với Âu Dương, dù sao nếu như không giết chết được Âu Dương, vậy Âu Dương nhất định sẽ làm thịt tất cả bọn họ trước khi Thiên Vương tỉnh lại.
- Sư phụ!
Lúc này Liên Thanh Nhi tràn đầy sức sống đi tới trước mặt Âu Dương. Trong mắt lộ vẻ sùng bái nhìn sư phụ.
Bình luận facebook