Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1031
Mặc dù hai người đều có dáng vẻ giương cung bạt kiếm, nhưng chuyện này giống như vui đùa của cường giả cấp bậc như bọn họ.
Trong thiên hạ người có thể vui đùa như hai người bọn họ tuyệt đối không nhiều lắm, dù sao cũng phải để ý đến thân phận.
- Sao vậy? Lẽ nào muốn diễn Ma Vương đại chiến Thần Tiễn? Hay là chúng ta chạy đi, lưu lại đây sợ rằng một lát nữa toàn bộ thành thị đều biến mất!
Ngoài cửa, một số đệ tử Ngụy gia cách đó tương đối gần tỏ ra sợ hãi.
Nếu như Thần Tiễn và Ma Vương đánh nhau trong Minh Khê thành, phỏng chừng trong vòng ngàn dặm tuyệt đối không còn một ngọn cỏ, cho dù bọn họ muốn chạy phỏng chừng cũng chạy không thoát.
- Không thể nào! Thần Tiễn làm sao lại đánh nhau với Ma Vương!
Có người không tin nói!
- Hai vị, đều lớn như vậy rồi, có thể đừng giống như đứa trẻ được không...
Mộng Hi liếc mắt nhìn hai người, lúc này cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy. Dù sao Mộng Hi vẫn có quan hệ không tồi với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
- Ngươi nói ta mới nhớ ra, lúc đó hình như ngươi còn liên hợp với Mộng Hi cùng nhau hãm hại ta!
Âu Dương giống như lại tìm được điểm bạo phát mới.
- Ta hãm hại ngươi? Ngươi đào đến góc tường của ta trước, ta còn chưa nói, còn chạy đến địa bàn của ta đại náo, tự xưng là vạn yêu chi tổ gì đấy, ngươi rõ ràng là muốn đoạt quyền của ta!
Ngụy Bỉnh Dập cũng tỏ vẻ ủy khuất, trước kia khi Âu Dương chạy tới, mặc dù cuối cùng hắn thắng Âu Dương, nhưng bản thân hắn cũng không chịu nổi!
- Cuối cùng ta không phải vẫn bị ngươi giết sao!
Âu Dương chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập, nhưng lời này có vẻ kỳ quái? Âu Dương rõ ràng còn sống sao lại nói cuối cùng vẫn bị ngươi giết chết...
- Ta...
Lần này Ngụy Bỉnh Dập không nói, xác thực, lần đó cái chết của Âu Dương có quan hệ rất lớn đến hắn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phúc họa tương y, nếu không có lần đó tán công chết đi, có thể Âu Dương sẽ không bắt đầu học tập phương pháp thánh chiến, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Hóa Yêu Quyết của Âu Dương rất tốt, Âu Dương tu luyện Hóa Yêu Quyết cũng tới một loại đỉnh phong, nhưng bất luận như thế nào Hóa Yêu Quyết cũng không cách nào so sánh được với phương pháp thánh chiến tinh thâm uyên bác, cho nên đôi khi tai họa không nhất định là tai họa thật, cái này chính là tái ông mất ngựa mới biết họa phúc!
- Ha ha ha.....
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc, tất cả khúc mắc trong lòng Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đều được giải trừ, hai người đều ôm quyền chào nhau, sau đó nâng chén trà chạm cốc uống cạn nước chè trong chén.
- Một nụ cười làm tiêu tan ân thù, chúng ta xem như hòa giải!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi.
- Dù sao đi nữa chết cũng đã chết rồi, ân thù gì đó đều chỉ là quá khứ mà thôi!
Âu Dương cũng thấy được giải trừ, kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập không hẳn là người xấu, chỉ có điều thời gian Ngụy Bỉnh Dập làm vương giả thật sự quá dài, khiến Ngụy Bỉnh Dập không có một bằng hữu tri tâm.
- Các ngươi đều vào đi!
Mộng Hi biết hai người rốt cục cũng không phát điên, quay ra ngoài cửa kêu lên một tiếng. Lúc này đại môn phòng khách đã được mở ra, chí ít có ba mươi mấy nam nữ từ ngoài cửa đi vào. Đây đều là hậu bối của Ngụy gia, đều là hậu bối trực hệ, lúc này bọn họ đều hơi cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được len lén quan sát Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
Truyền thuyết rốt cuộc vẫn là truyền thuyết, nhưng có một ngày khi truyền thuyết đứng trước mặt ngươi, sợ rằng sẽ khiến ngươi có chút không tiếp thụ được. Chưa nói đến bản thân Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương chính là một truyền kỳ, có thể nói, vô số thanh niên của trong tiên đều vô cùng sùng bái Âu Dương.
Âu Dương tựa hồ như đại biểu cho một truyền kỳ khó tin, từ tiểu thế giới từng bước trèo lên đỉnh núi của toàn thế giới, nỗ lực của hắn vượt qua bất cứ người nào, cực khổ mà hắn trải qua, người của tiên giới cũng không thể tưởng tượng.
Trước kia khi Âu Dương mới tiến vào tiên giới, sau khi gây náo loạn thần điện rồi rời khỏi, Vệ Thi cho rằng hắn đã chết, lập bi văn cho hắn, ở trên viết hai chữ Thần Tiễn.
Cái tên Thần Tiễn đã bắt đầu đồng hành với Âu Dương từ Chân Linh Giới, trên con đường đi của mình Âu Dương chính là thần, là thần trong tiễn, hắn dựa vào nỗ lực của mình bước lên con đường chưa từng có người nào đi.
Yêu Cung Thủ! Khi Âu Dương lần đầu tiên yêu hóa chiến cung, vô số người cười nhạo hắn, nói đầu óc hắn có vấn đề, từ bỏ sở trường cận chiến cực mạnh của Yêu Chiến Sĩ để chơi trò tấn công từ xa gì đó.
Nhưng Âu Dương không quan tâm, bởi vì cung tiễn chính là giấc mộng của Âu Dương! Âu Dương không muốn vì người khác châm chọc khiêu khích khiến giấc mộng của mình gặp trở ngại. Âu Dương cứ thế ôm giấc mộng đi tới, hắn đã thành công, bước đến hôm nay, hắn đã trở thành tồn tại khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng.
Những người đã từng cười nhạo Âu Dương trở thành Yêu Cung Thủ, không thể tạo ra thành tựu gì, hiện nay hoặc đã trở thành vong hồn, hoặc chỉ có thể ngưỡng mộ Âu Dương.
Mộng Hi từng kể cho hậu nhân của mình trăm nghìn lần câu chuyện về Âu Dương, đó chính là một khi ngươi có mộng tưởng, tuyệt đối không nên vì nhất thời không như ý mà buông tha mộng tưởng của ngươi. Chỉ có mộng tưởng ngươi mới có thể bay lượn! Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất!
Nhìn nhân vật cả cuộc đời tràn ngập truyền kỳ, ôm ấp mộng tưởng Âu Dương, các đệ tử Ngụy gia đều chỉ biết dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
- Âu Dương gia gia, mũi tên của ngươi thực sự có thể bách phát bách trúng sao?
Một tiểu cô nương nhìn qua mới bảy tám tuổi, hai mắt của tiểu cô nương vô cùng tinh anh, mang theo vẻ mặt ngây thơ nhìn Âu Dương, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới dám mở miệng hỏi như vậy. Nàng chính là chắt gái của Mộng Hi, cũng là người nhỏ nhất trong trực hệ Ngụy gia.
Âu Dương đi tới trước người tiểu cô nương, ôm tiểu cô nương nói:
- Mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ!
Giải thích của Âu Dương đương nhiên không thể khiến tiểu cô nương minh bạch, nhưng đệ tử Ngụy gia đứng bên cạnh đều có chút dáng dấp suy nghĩ.
Âu Dương quá tự tin, loại tự tin này người bình thường không thể có được! Đây là tiễn thuật của hắn, tựa như Âu Dương đã nói, mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ.
Ý tứ của những lời này không chỉ đơn giản như vậy, đây là Âu Dương muốn nói cho các hậu bối, khi các ngươi tin tưởng, cho dù con đường phía trước có gian nan thể nào, các ngươi cũng có thể tiến lên, nếu có người nào sản sinh hoài nghi với con đường mình đang đi, như vậy các ngươi tuyệt đối không thể thành công!
Trên con đường đi của mình, Âu Dương chưa từng hoài nghi mình có thể trở thành cường giả hay không, bằng không ban đầu hắn sẽ không lựa chọn yêu hóa chiến cung.
Trong thiên hạ người có thể vui đùa như hai người bọn họ tuyệt đối không nhiều lắm, dù sao cũng phải để ý đến thân phận.
- Sao vậy? Lẽ nào muốn diễn Ma Vương đại chiến Thần Tiễn? Hay là chúng ta chạy đi, lưu lại đây sợ rằng một lát nữa toàn bộ thành thị đều biến mất!
Ngoài cửa, một số đệ tử Ngụy gia cách đó tương đối gần tỏ ra sợ hãi.
Nếu như Thần Tiễn và Ma Vương đánh nhau trong Minh Khê thành, phỏng chừng trong vòng ngàn dặm tuyệt đối không còn một ngọn cỏ, cho dù bọn họ muốn chạy phỏng chừng cũng chạy không thoát.
- Không thể nào! Thần Tiễn làm sao lại đánh nhau với Ma Vương!
Có người không tin nói!
- Hai vị, đều lớn như vậy rồi, có thể đừng giống như đứa trẻ được không...
Mộng Hi liếc mắt nhìn hai người, lúc này cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy. Dù sao Mộng Hi vẫn có quan hệ không tồi với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
- Ngươi nói ta mới nhớ ra, lúc đó hình như ngươi còn liên hợp với Mộng Hi cùng nhau hãm hại ta!
Âu Dương giống như lại tìm được điểm bạo phát mới.
- Ta hãm hại ngươi? Ngươi đào đến góc tường của ta trước, ta còn chưa nói, còn chạy đến địa bàn của ta đại náo, tự xưng là vạn yêu chi tổ gì đấy, ngươi rõ ràng là muốn đoạt quyền của ta!
Ngụy Bỉnh Dập cũng tỏ vẻ ủy khuất, trước kia khi Âu Dương chạy tới, mặc dù cuối cùng hắn thắng Âu Dương, nhưng bản thân hắn cũng không chịu nổi!
- Cuối cùng ta không phải vẫn bị ngươi giết sao!
Âu Dương chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập, nhưng lời này có vẻ kỳ quái? Âu Dương rõ ràng còn sống sao lại nói cuối cùng vẫn bị ngươi giết chết...
- Ta...
Lần này Ngụy Bỉnh Dập không nói, xác thực, lần đó cái chết của Âu Dương có quan hệ rất lớn đến hắn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phúc họa tương y, nếu không có lần đó tán công chết đi, có thể Âu Dương sẽ không bắt đầu học tập phương pháp thánh chiến, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Hóa Yêu Quyết của Âu Dương rất tốt, Âu Dương tu luyện Hóa Yêu Quyết cũng tới một loại đỉnh phong, nhưng bất luận như thế nào Hóa Yêu Quyết cũng không cách nào so sánh được với phương pháp thánh chiến tinh thâm uyên bác, cho nên đôi khi tai họa không nhất định là tai họa thật, cái này chính là tái ông mất ngựa mới biết họa phúc!
- Ha ha ha.....
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc, tất cả khúc mắc trong lòng Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đều được giải trừ, hai người đều ôm quyền chào nhau, sau đó nâng chén trà chạm cốc uống cạn nước chè trong chén.
- Một nụ cười làm tiêu tan ân thù, chúng ta xem như hòa giải!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi.
- Dù sao đi nữa chết cũng đã chết rồi, ân thù gì đó đều chỉ là quá khứ mà thôi!
Âu Dương cũng thấy được giải trừ, kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập không hẳn là người xấu, chỉ có điều thời gian Ngụy Bỉnh Dập làm vương giả thật sự quá dài, khiến Ngụy Bỉnh Dập không có một bằng hữu tri tâm.
- Các ngươi đều vào đi!
Mộng Hi biết hai người rốt cục cũng không phát điên, quay ra ngoài cửa kêu lên một tiếng. Lúc này đại môn phòng khách đã được mở ra, chí ít có ba mươi mấy nam nữ từ ngoài cửa đi vào. Đây đều là hậu bối của Ngụy gia, đều là hậu bối trực hệ, lúc này bọn họ đều hơi cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được len lén quan sát Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
Truyền thuyết rốt cuộc vẫn là truyền thuyết, nhưng có một ngày khi truyền thuyết đứng trước mặt ngươi, sợ rằng sẽ khiến ngươi có chút không tiếp thụ được. Chưa nói đến bản thân Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương chính là một truyền kỳ, có thể nói, vô số thanh niên của trong tiên đều vô cùng sùng bái Âu Dương.
Âu Dương tựa hồ như đại biểu cho một truyền kỳ khó tin, từ tiểu thế giới từng bước trèo lên đỉnh núi của toàn thế giới, nỗ lực của hắn vượt qua bất cứ người nào, cực khổ mà hắn trải qua, người của tiên giới cũng không thể tưởng tượng.
Trước kia khi Âu Dương mới tiến vào tiên giới, sau khi gây náo loạn thần điện rồi rời khỏi, Vệ Thi cho rằng hắn đã chết, lập bi văn cho hắn, ở trên viết hai chữ Thần Tiễn.
Cái tên Thần Tiễn đã bắt đầu đồng hành với Âu Dương từ Chân Linh Giới, trên con đường đi của mình Âu Dương chính là thần, là thần trong tiễn, hắn dựa vào nỗ lực của mình bước lên con đường chưa từng có người nào đi.
Yêu Cung Thủ! Khi Âu Dương lần đầu tiên yêu hóa chiến cung, vô số người cười nhạo hắn, nói đầu óc hắn có vấn đề, từ bỏ sở trường cận chiến cực mạnh của Yêu Chiến Sĩ để chơi trò tấn công từ xa gì đó.
Nhưng Âu Dương không quan tâm, bởi vì cung tiễn chính là giấc mộng của Âu Dương! Âu Dương không muốn vì người khác châm chọc khiêu khích khiến giấc mộng của mình gặp trở ngại. Âu Dương cứ thế ôm giấc mộng đi tới, hắn đã thành công, bước đến hôm nay, hắn đã trở thành tồn tại khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng.
Những người đã từng cười nhạo Âu Dương trở thành Yêu Cung Thủ, không thể tạo ra thành tựu gì, hiện nay hoặc đã trở thành vong hồn, hoặc chỉ có thể ngưỡng mộ Âu Dương.
Mộng Hi từng kể cho hậu nhân của mình trăm nghìn lần câu chuyện về Âu Dương, đó chính là một khi ngươi có mộng tưởng, tuyệt đối không nên vì nhất thời không như ý mà buông tha mộng tưởng của ngươi. Chỉ có mộng tưởng ngươi mới có thể bay lượn! Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất!
Nhìn nhân vật cả cuộc đời tràn ngập truyền kỳ, ôm ấp mộng tưởng Âu Dương, các đệ tử Ngụy gia đều chỉ biết dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
- Âu Dương gia gia, mũi tên của ngươi thực sự có thể bách phát bách trúng sao?
Một tiểu cô nương nhìn qua mới bảy tám tuổi, hai mắt của tiểu cô nương vô cùng tinh anh, mang theo vẻ mặt ngây thơ nhìn Âu Dương, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới dám mở miệng hỏi như vậy. Nàng chính là chắt gái của Mộng Hi, cũng là người nhỏ nhất trong trực hệ Ngụy gia.
Âu Dương đi tới trước người tiểu cô nương, ôm tiểu cô nương nói:
- Mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ!
Giải thích của Âu Dương đương nhiên không thể khiến tiểu cô nương minh bạch, nhưng đệ tử Ngụy gia đứng bên cạnh đều có chút dáng dấp suy nghĩ.
Âu Dương quá tự tin, loại tự tin này người bình thường không thể có được! Đây là tiễn thuật của hắn, tựa như Âu Dương đã nói, mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ.
Ý tứ của những lời này không chỉ đơn giản như vậy, đây là Âu Dương muốn nói cho các hậu bối, khi các ngươi tin tưởng, cho dù con đường phía trước có gian nan thể nào, các ngươi cũng có thể tiến lên, nếu có người nào sản sinh hoài nghi với con đường mình đang đi, như vậy các ngươi tuyệt đối không thể thành công!
Trên con đường đi của mình, Âu Dương chưa từng hoài nghi mình có thể trở thành cường giả hay không, bằng không ban đầu hắn sẽ không lựa chọn yêu hóa chiến cung.
Bình luận facebook