Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1122
- Tiểu tử thối!
Mặc dù lúc này Âu Dương đã trở thành truyền kỳ, nhưng khi Bạch Hủ Minh nhìn tên đệ tử này vẫn không khác với trước kia. Trong mắt Bạch Hủ Minh, bất cứ lúc nào Âu Dương vẫn là Âu Dương, vẫn là tiểu gia hỏa chạy đến Âm Vân phong kêu to mình không tiến vào quỷ phong.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hủ Minh, Âu Dương thật sự tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, còn nghĩ mình bị hãm hại, ném vào một nơi xui xẻo như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ đến, nơi đó chính là khởi điểm huy hoàng của Âu Dương, khiến Âu Dương khi còn chưa đủ cường đại có được một ô dù như vậy, để hắn có thể thoải mái trưởng thành.
- Sư phụ, toàn quân tấn công, hiện tại sĩ khí của chúng ta đã đủ rồi, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn khiếm khuyết, kế hoạch trảm thủ tuyệt đối là phương thức hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.
Âu Dương cũng vô cùng tán thành đề nghị của Bạch Hủ Minh.
- Tiểu tử ngươi gần đây chạy đi đâu vậy!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không có tiếp tục thảo luận với Âu Dương hành động trảm thủ hay không trảm thủ gì đó, hắn kéo Âu Dương lại, quan sát trên dưới, sau đó nói:
- Tại sao ta cảm giác ngươi mạnh hơn trước đây?
- Hắn chính là biến thái, sau mỗi lần biến mất đều trở nên mạnh hơn trước đó, cái này còn cần giải thích sao!
Lăng Túc ở bên cạnh nhìn Âu Dương, tên gia hỏa ở trong tiểu sơn thôn bất ngờ bị hắn dẫn đi không ngờ lại biến thái như vậy, chỉ sợ bản thân Lăng Túc cũng không ngờ đến điều này.
- Thân thể của ngươi còn biến thái hơn ta!
Tiểu Nhạc chạy đến cạnh Âu Dương, sau đó nắm bóp cánh tay và hai chân Âu Dương, cười lớn chỉ vào Vệ Thi nói:
- Các ngươi thật không hổ là một đôi, ngay cả thân thể cũng giống nhau!
Những lời này vừa ra, cho dù là Vệ Thi cũng đỏ mặt. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Âu Dương đã không cần công khai gì nữa, nhưng dù sao hai người còn chưa thành thân, hiện tại bị Tiểu Nhạc kêu lên như vậy, nàng vẫn cảm thấy ngại ngần.
- Cái miệng chó của ngươi lúc nào cũng nôn ra những lời không giống ai! Ta thực sự là mắt mù!
Mục Uyển cũng không biết nói gì, mặc dù dáng dấp của Tiểu Nhạc nhìn qua đã là một người bình thường, nhưng bất luận là lời nói hay việc làm của hắn đều giống như một đứa trẻ trước kia.
Âu Dương còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa này, hắn còn rất kiêu ngạo nói với mình: Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu cái gì, năm đó lão tử còn không phải đánh cho bọn họ đái ra quần....Chính vì câu nói này, Âu Dương mới biết, Tiểu Nhạc chính là một kẻ đặc biệt không bình thường.
- Hắn biến thái đã không thể nghi ngờ. Trước đây khi ở tiểu thế giới, ta được đánh giá làm Trận Đồ Sư cho rằng có thể vượt qua hắn, kết quả... Ài... Thương tâm a thương tâm...
Lý Vĩ làm bộ tại sao ta lại không may mắn như vậy nhìn Âu Dương, Lý Vĩ hiện nay so với trước kia, mặc dù còn rất thật thà chất phác, nhưng cũng không còn ngốc như trước, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều.
Yên Hồng nghe mọi người trò chuyện rôm rả như vậy, ở bên cạnh có chút đau lòng, nàng thích Âu Dương từ rất lâu rồi, nhưng nàng nhìn ra được, Âu Dương căn bản không có tình cảm với nàng. Hơn nữa Yên Hồng nghĩ tới ma chú trong tin đồn, áp lực vẫn rất lớn.
Ma chú này chính là bất cứ người nào thích Âu Dương cuối cùng đều không thể chết tử tế. Lý Uyển Như thích Âu Dương, cuối cùng tự sát.
Sở Yên Nhiên cũng thích Âu Dương, cuối cùng cũng trốn không thoát con đường tự sát. Cũng may Vệ Thi tới bây giờ cũng không nói gì, cho nên nàng có thể là người duy nhất có thể chạy trốn ma chú này. Mình cũng thích Âu Dương, nhưng Yên Hồng biết đây chỉ có thể là hy vọng xa vời, hơn nữa nàng cũng không định vì hy vọng xa vời này mà chết đi...
- Sư phụ, chừng nào ngươi mới dạy ta tiễn thuật, đại sư huynh của ta đều đã là Tiên Tôn, nhưng ta vẫn là một phàm nhân!
Một thanh âm giòn vang từ bên cạnh truyền đến, thanh âm này mang theo một tia bất mãn, đây chính là Thanh nhi.
Âu Dương quay đầu nhìn Thanh nhi đeo sau lưng một cây tiểu chiến cung màu xanh, nhiều năm qua, Thanh nhi vẫn chờ đợi ở phương bắc, nàng sắp kìm nén không nổi rồi. Trước đây khi ở trong làng Thanh nhi chính là một viên minh châu, hơn nữa tiễn thuật của Thanh nhi cũng rất mạnh, có thể xem như một cường giả. Nhưng sau khi đến đây, tùy tiện lôi ra một người quét rác cũng là cấp Tiên Đế, điều này sao có thể khiến Thanh nhi thoải mái. Cho nên những ngày qua nàng liên tục quấn quít lấy Dạ Thiên, muốn Dạ Thiên chỉ điểm cái gì đó cho nàng. Nhưng Dạ Thiên cũng không dám xằng bậy, hắn biết Âu Dương không thể vô duyên vô cớ thu nhận một phàm nhân làm đồ đệ, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng sự quấy nhiễu hàng ngày của Thanh nhi, sau đó không ngừng nói cho Thanh nhi, sư phụ dạy dỗ mỗi người đều là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Thứ hắn học chính là Hóa Yêu Quyết của sư phụ, còn tương lai nàng học tập cái gì phỏng chừng sư phụ cũng đã thiết kế cho nàng.
Cũng may tử thần Trát Khắc đi xa rèn luyện đến bây giờ vẫn chưa trở về, bằng không phỏng chừng Trát Khắc cũng sẽ trở thành đối tượng để tiểu sư muội này dây dưa.
- Dạy ngươi! Ha ha, trước tiên cứ học kéo cung bắn tên cơ bản nhất đi đã, lúc nào ngươi có thể nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình cũng có thể tìm được quỹ tích di động của địch nhân, ta sẽ dạy cho ngươi cái khác.
Âu Dương cười ha ha, hắn cũng không nói rõ, kỳ thực đây mới là vương bài của hắn.
Cũng chính là dự phán thuật trước kia Bạch Hủ Minh giúp hắn đại phát dương quang.
Cung tiễn không giống với những vũ khí khác. Những vũ khí khác như thương, như kiếm, chỉ cần ngươi đủ điên, xông lên đánh một trận là đủ. Nhưng cung tiễn thì khác, nếu như ngươi không có kỹ thuật xuất sắc, ngươi căn bản đừng nghĩ đến bắn người khác...
Đương nhiên, nếu như ngươi đủ buồn chán, có thể giống như Yên Hồng, làm một cây Tu La tiễn, sau đó nhìn thấy người trực tiếp dùng tiễn đâm người...
Thứ Âu Dương muốn dạy Thanh nhi đương nhiên không thể chỉ dùng tiễn đi đâm người. Từ trình độ nào đó mà nói, kỳ thực Thanh nhi mới rốt cuộc là y bát truyền nhân chân chính của hắn, tiễn thuật của hắn cuối cùng khẳng định đều có thể lấy ra cho đồ đệ này.
Dạ Thiên rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, mấy năm nay tu luyện cũng đủ khắc khổ, hắn cũng xem như là một sử trưởng thành căn bản. Đáng tiếc chính là Dạ Thiên không đuổi kịp, nếu như ở thời đại khác, Dạ Thiên hiện nay có thể xem là cường giả một phương. Nhưng không may hắn lại sinh ra trong thời đại này, mặc dù Dạ Thiên rất mạnh, nhưng đại thời đại là thời đại Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đi đầy đường. Ở thời đại này, trừ phi Dạ Thiên có thể giống như chó điên khoác lên mình ánh sáng của nhân vật chính, sau đó đụng phải mấy lão gia gia ngưu bức tới cực điểm, đưa cho hắn mấy loại trái cây cũng ngưu bức tới cực điểm, bằng không hắn không có khả năng bước vào tổ cấp.
Trát Khắc thì sao? Mặc dù thứ Trát Khắc học chính là phương pháp thánh chiến rất cường đại, thế nhưng Âu Dương cũng hiểu được, phương pháp thánh chiến đối với Trát Khắc mà nói quá khó khăn, Trát Khắc chính là liều mạng cũng chỉ đạt được tiêu chuẩn của Dạ Thiên, muốn đạt được trình độ giống như mình là hoàn toàn không có khả năng.
Mặc dù lúc này Âu Dương đã trở thành truyền kỳ, nhưng khi Bạch Hủ Minh nhìn tên đệ tử này vẫn không khác với trước kia. Trong mắt Bạch Hủ Minh, bất cứ lúc nào Âu Dương vẫn là Âu Dương, vẫn là tiểu gia hỏa chạy đến Âm Vân phong kêu to mình không tiến vào quỷ phong.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hủ Minh, Âu Dương thật sự tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, còn nghĩ mình bị hãm hại, ném vào một nơi xui xẻo như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ đến, nơi đó chính là khởi điểm huy hoàng của Âu Dương, khiến Âu Dương khi còn chưa đủ cường đại có được một ô dù như vậy, để hắn có thể thoải mái trưởng thành.
- Sư phụ, toàn quân tấn công, hiện tại sĩ khí của chúng ta đã đủ rồi, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn khiếm khuyết, kế hoạch trảm thủ tuyệt đối là phương thức hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.
Âu Dương cũng vô cùng tán thành đề nghị của Bạch Hủ Minh.
- Tiểu tử ngươi gần đây chạy đi đâu vậy!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không có tiếp tục thảo luận với Âu Dương hành động trảm thủ hay không trảm thủ gì đó, hắn kéo Âu Dương lại, quan sát trên dưới, sau đó nói:
- Tại sao ta cảm giác ngươi mạnh hơn trước đây?
- Hắn chính là biến thái, sau mỗi lần biến mất đều trở nên mạnh hơn trước đó, cái này còn cần giải thích sao!
Lăng Túc ở bên cạnh nhìn Âu Dương, tên gia hỏa ở trong tiểu sơn thôn bất ngờ bị hắn dẫn đi không ngờ lại biến thái như vậy, chỉ sợ bản thân Lăng Túc cũng không ngờ đến điều này.
- Thân thể của ngươi còn biến thái hơn ta!
Tiểu Nhạc chạy đến cạnh Âu Dương, sau đó nắm bóp cánh tay và hai chân Âu Dương, cười lớn chỉ vào Vệ Thi nói:
- Các ngươi thật không hổ là một đôi, ngay cả thân thể cũng giống nhau!
Những lời này vừa ra, cho dù là Vệ Thi cũng đỏ mặt. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Âu Dương đã không cần công khai gì nữa, nhưng dù sao hai người còn chưa thành thân, hiện tại bị Tiểu Nhạc kêu lên như vậy, nàng vẫn cảm thấy ngại ngần.
- Cái miệng chó của ngươi lúc nào cũng nôn ra những lời không giống ai! Ta thực sự là mắt mù!
Mục Uyển cũng không biết nói gì, mặc dù dáng dấp của Tiểu Nhạc nhìn qua đã là một người bình thường, nhưng bất luận là lời nói hay việc làm của hắn đều giống như một đứa trẻ trước kia.
Âu Dương còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa này, hắn còn rất kiêu ngạo nói với mình: Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu cái gì, năm đó lão tử còn không phải đánh cho bọn họ đái ra quần....Chính vì câu nói này, Âu Dương mới biết, Tiểu Nhạc chính là một kẻ đặc biệt không bình thường.
- Hắn biến thái đã không thể nghi ngờ. Trước đây khi ở tiểu thế giới, ta được đánh giá làm Trận Đồ Sư cho rằng có thể vượt qua hắn, kết quả... Ài... Thương tâm a thương tâm...
Lý Vĩ làm bộ tại sao ta lại không may mắn như vậy nhìn Âu Dương, Lý Vĩ hiện nay so với trước kia, mặc dù còn rất thật thà chất phác, nhưng cũng không còn ngốc như trước, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều.
Yên Hồng nghe mọi người trò chuyện rôm rả như vậy, ở bên cạnh có chút đau lòng, nàng thích Âu Dương từ rất lâu rồi, nhưng nàng nhìn ra được, Âu Dương căn bản không có tình cảm với nàng. Hơn nữa Yên Hồng nghĩ tới ma chú trong tin đồn, áp lực vẫn rất lớn.
Ma chú này chính là bất cứ người nào thích Âu Dương cuối cùng đều không thể chết tử tế. Lý Uyển Như thích Âu Dương, cuối cùng tự sát.
Sở Yên Nhiên cũng thích Âu Dương, cuối cùng cũng trốn không thoát con đường tự sát. Cũng may Vệ Thi tới bây giờ cũng không nói gì, cho nên nàng có thể là người duy nhất có thể chạy trốn ma chú này. Mình cũng thích Âu Dương, nhưng Yên Hồng biết đây chỉ có thể là hy vọng xa vời, hơn nữa nàng cũng không định vì hy vọng xa vời này mà chết đi...
- Sư phụ, chừng nào ngươi mới dạy ta tiễn thuật, đại sư huynh của ta đều đã là Tiên Tôn, nhưng ta vẫn là một phàm nhân!
Một thanh âm giòn vang từ bên cạnh truyền đến, thanh âm này mang theo một tia bất mãn, đây chính là Thanh nhi.
Âu Dương quay đầu nhìn Thanh nhi đeo sau lưng một cây tiểu chiến cung màu xanh, nhiều năm qua, Thanh nhi vẫn chờ đợi ở phương bắc, nàng sắp kìm nén không nổi rồi. Trước đây khi ở trong làng Thanh nhi chính là một viên minh châu, hơn nữa tiễn thuật của Thanh nhi cũng rất mạnh, có thể xem như một cường giả. Nhưng sau khi đến đây, tùy tiện lôi ra một người quét rác cũng là cấp Tiên Đế, điều này sao có thể khiến Thanh nhi thoải mái. Cho nên những ngày qua nàng liên tục quấn quít lấy Dạ Thiên, muốn Dạ Thiên chỉ điểm cái gì đó cho nàng. Nhưng Dạ Thiên cũng không dám xằng bậy, hắn biết Âu Dương không thể vô duyên vô cớ thu nhận một phàm nhân làm đồ đệ, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng sự quấy nhiễu hàng ngày của Thanh nhi, sau đó không ngừng nói cho Thanh nhi, sư phụ dạy dỗ mỗi người đều là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Thứ hắn học chính là Hóa Yêu Quyết của sư phụ, còn tương lai nàng học tập cái gì phỏng chừng sư phụ cũng đã thiết kế cho nàng.
Cũng may tử thần Trát Khắc đi xa rèn luyện đến bây giờ vẫn chưa trở về, bằng không phỏng chừng Trát Khắc cũng sẽ trở thành đối tượng để tiểu sư muội này dây dưa.
- Dạy ngươi! Ha ha, trước tiên cứ học kéo cung bắn tên cơ bản nhất đi đã, lúc nào ngươi có thể nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình cũng có thể tìm được quỹ tích di động của địch nhân, ta sẽ dạy cho ngươi cái khác.
Âu Dương cười ha ha, hắn cũng không nói rõ, kỳ thực đây mới là vương bài của hắn.
Cũng chính là dự phán thuật trước kia Bạch Hủ Minh giúp hắn đại phát dương quang.
Cung tiễn không giống với những vũ khí khác. Những vũ khí khác như thương, như kiếm, chỉ cần ngươi đủ điên, xông lên đánh một trận là đủ. Nhưng cung tiễn thì khác, nếu như ngươi không có kỹ thuật xuất sắc, ngươi căn bản đừng nghĩ đến bắn người khác...
Đương nhiên, nếu như ngươi đủ buồn chán, có thể giống như Yên Hồng, làm một cây Tu La tiễn, sau đó nhìn thấy người trực tiếp dùng tiễn đâm người...
Thứ Âu Dương muốn dạy Thanh nhi đương nhiên không thể chỉ dùng tiễn đi đâm người. Từ trình độ nào đó mà nói, kỳ thực Thanh nhi mới rốt cuộc là y bát truyền nhân chân chính của hắn, tiễn thuật của hắn cuối cùng khẳng định đều có thể lấy ra cho đồ đệ này.
Dạ Thiên rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, mấy năm nay tu luyện cũng đủ khắc khổ, hắn cũng xem như là một sử trưởng thành căn bản. Đáng tiếc chính là Dạ Thiên không đuổi kịp, nếu như ở thời đại khác, Dạ Thiên hiện nay có thể xem là cường giả một phương. Nhưng không may hắn lại sinh ra trong thời đại này, mặc dù Dạ Thiên rất mạnh, nhưng đại thời đại là thời đại Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đi đầy đường. Ở thời đại này, trừ phi Dạ Thiên có thể giống như chó điên khoác lên mình ánh sáng của nhân vật chính, sau đó đụng phải mấy lão gia gia ngưu bức tới cực điểm, đưa cho hắn mấy loại trái cây cũng ngưu bức tới cực điểm, bằng không hắn không có khả năng bước vào tổ cấp.
Trát Khắc thì sao? Mặc dù thứ Trát Khắc học chính là phương pháp thánh chiến rất cường đại, thế nhưng Âu Dương cũng hiểu được, phương pháp thánh chiến đối với Trát Khắc mà nói quá khó khăn, Trát Khắc chính là liều mạng cũng chỉ đạt được tiêu chuẩn của Dạ Thiên, muốn đạt được trình độ giống như mình là hoàn toàn không có khả năng.
Bình luận facebook