Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
- Thế nào, có chút sợ hãi sao?
Lăng Túc vỗ vỗ vào vai Âu Dương. Trong mắt hắn, mặc kệ kỹ thuật bắn cung của Âu Dương thần kỳ tới mức nào, dù sao hắn vẫn chỉ là một tân binh. Khi nhìn thấy tin tức như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút bi thương. Âu Dương có cảm giác sợ sệt cũng không phải là không thể tha thứ.
- Không phải!
Âu Dương rất dứt khoát lắc lắc đầu nói:
- Đội trưởng, ngươi thấy chiến báo này có vấn đề gì hay không?
- Vấn đề? Vấn đề gì?
Vừa nghe Âu Dương hỏi như thế, Lăng Túc liền có chút nghi vấn. Thật ra vừa nãy khi hắn xem chiến báo cũng cảm giác có chút là lạ, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
- Đội trưởng! Ngươi xem những chữ viết này. Ta muốn hỏi một chút, nếu như chúng ta bị bao vây, khi toàn quân sắp bị tiêu diệt, ngươi còn có thể ung dung viết ra những dòng chữ đẹp như vậy hay không?
Âu Dương nhìn chữ viết nắn nón trên tấm lụa mở miệng hỏi.
Thật ra Âu Dương không có bất kỳ kinh nghiệm nào đối với loại chiến báo này. Sở dĩ hắn nhìn ra chiến báo này có vấn đề hoàn toàn vì lúc trước khi còn ở trong sơn thôn, hắn đã nhìn thấy tấm lụa của trung đội số 8. Hắn nhớ rõ ràng, lúc đó tấm lụa của trung đội số 8 là dùng máu viết ra. Phải biết rằng, trong lúc đang ở trên chiến trường toàn quân sắp bị diệt, ngươi còn có thời gian đi tìm giấy bút để viết sao? Chỉ sợ tìm được cái gì thì viết bằng cái đó.
Trên tấm lụa này, không chỉ có chữ viết có vấn đề, ngay cả những điều viết trên đó cũng có vấn đề! Nếu chim ưng đưa tin đã bay ra ngoài, như vậy tại sao còn phải viết địa điểm đến? Chim ưng đưa tin có thể dẫn viện quân tìm tới vị trí đó. Dưới tình huống này tại sao phải viết địa chỉ ra? Tại sao dưới tình huống vô cùng nguy cấp, lại có người làm chuyện như vậy?
- Đội trưởng, ngươi nhìn chỗ này!
Âu Dương chỉ vào thung lũng Già Lam nói:
- Ta muốn hỏi đội trưởng, nếu như vào thời điểm toàn quân của chúng ta sắp bị tiêu diệt, ngươi có thể không sợ hãi viết rõ địa điểm ra hay không?
Sau khi Âu Dương hỏi ra hai vấn đề này, nắm đấm của Lăng Túc liền nắm lại! Quả thật đúng như Âu Dương đã nói, chiến báo này thật sự quá cổ quái.
- Chẳng lẽ là cạm bẫy?
Hác Trì ở bên cạnh mở miệng nói. Mặc dù hắn là đội phó, nhưng dù sao cũng kỵ sĩ đã gặp nhiều sóng to gió lớn. Những việc như vậy, hắn vừa nghĩ tất nhiên đã có thể hiểu rõ.
- Chẳng lẽ là quân địch bố trí mai phục tại thung lũng Già Lam, muốn lợi dụng tâm lý vội vàng cứu viện của chúng ta để mai phục chúng ta?
Lăng Túc cũng đã nghĩ thông suốt về điểm mấu chốt trong đó.
- Không phải không có khả năng này!
Âu Dương gật đầu một cái. Đối với hành quân chiến đấu, hắn không hiểu nhiều. Cho dù trên phương diện này, trong quá khứ hắn đã có kiến thức, thời gian học tập cũng như xem ti vi, nhưng căn bản không thể so sánh với tướng lĩnh đã thực sự ngang dọc trên chiến trường. Âu Dương không cho rằng mình xuyên qua thì cái gì cũng có thể làm được!
- Đội trưởng! Nếu quả thật ở đó có mai phục, vậy chúng ta...
Lúc này Hác Trì cũng không biết nên làm như thế nào. Mặc kệ có phải có mai phục hay không, khẳng định có quân địch đang ở tại thung lũng Già Lam. Nhiệm vụ của bọn họ là tới tiêu diệt quân địch. Hiện tại phát hiện ra tung tích của quân địch, lẽ nào bọn họ lại muốn rút lui?
Nhưng không rút lui bọn họ có thể làm được gì? Đối phương mai phục, bọn họ chỉ có hơn ba mươi người. Đối mặt với mai phục của đối phương, không phải là tự đưa đồ ăn lên sao?
Lăng Túc không trả lời. Bởi vì lúc này hắn đang suy nghĩ. Biết rõ có mai phục còn muốn đến. Chuyện như vậy thực sự không đáng.
- Đội trưởng!
Lúc này Âu Dương lại mở miệng. Tuy hắn mới chỉ là một tân binh, nhưng thông qua trận chiến lần trước, hắn đã sớm hoà mình với trung đội số 7 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Đừng thấy trong trung đội số 7 có phân chia đội trưởng đội viên. Trên thực tế một khi có chuyện gì, mọi người đều cùng nhau thảo luận.
- Đội trưởng, ta cảm thấy lúc này chúng ta không nên đi vào! Phải biết rằng, địa hình thung lũng không thích hợp cho kỵ binh tấn công. Chúng ta chỉ có ba mươi người. Số lượng này đi như vậy thật sự không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chúng ta nên báo cáo tình huống nơi này lên quân bộ. Ta tin tưởng quân bộ nhất định sẽ phái binh tới tấn công thung lũng Già Lam.
Âu Dương vẫn rất bình tĩnh. Hắn dám ba mươi người đánh một trăm người, bởi vì hai bên cùng xông lên tấn công, hắn có thể tạo sự hỗn loạn lớn bên đối phương giúp trung đội số 7 giành được thắng lợi.
Nhưng trong tình huống bị mai phục, hắn không nắm bắt được vị trí của kẻ địch, làm sao đánh?
- Ta cảm thấy Âu Dương nói không sai. Trong thung lũng, kỵ binh thực sự không có ưu thế. Trái lại chiến mã sẽ trở thành trói buộc. Lần này không ngờ kẻ địch biết sử dụng thủ đoạn như vậy. Chắc chắn là đại quân mai phục. Chúng ta đi như vậy chẳng khác nào là chịu chết.
Hác Trì cũng tán thành với cách nói của Âu Dương.
-Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thật ra Lăng Túc cũng rất tán thành. Nhưng nếu kẻ địch lựa chọn chiến đấu với bọn họ, bọn họ rời đi, vậy bước kế tiếp phải hành động thế nào?
- Bọn ta dây dưa với bọn họ ở đấy, không bằng trở về tiền tuyến hội hợp với đại đội Đao Nhọn!
Hác Trì suy nghĩ một chút sau đó phát biểu ý kiến của mình.
- Hiện tại đoàn kỵ binh Đao Nhọn đã thâm nhập vào sau lưng địch. Cho dù chúng ta trở về tiền tuyến cũng không có cách nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn!
Lăng Túc biết, thời điểm bọn họ truy kích, những trung đội Đao Nhọn khác đã thâm nhập vào sau lưng địch. Nếu lúc này bọn họ trở về, cũng không thể nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn.
- Vậy chúng ta trở về bổ sung quân binh. Sau đó chúng ta đi về phía đông nam, vòng qua chiến trường chính, tiến sâu vào phía sau kẻ địch!
Hác Trì nắm chặt nắm tay. So với truy kích sâu trong quốc gia của mình, hắn càng muốn thâm nhập vào sau lưng địch để chiến đấu. Bởi như vậy bọn họ có thể thực sự thể hiện được khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Ba mươi hai kỵ binh dường như một cơn lốc tiến thẳng về phía đông nam. Đây chính là trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Bọn họ không trở về quân bộ. Bởi vì muốn trở về quân bộ cần ít nhất ba ngày. Trong ba ngày đủ để bọn họ thâm nhập vào phía sau lưng địch. Tuy chỉ có ba mươi hai người, nhưng Lăng Túc biết, cho dù là quân đoàn Đao Nhọn cũng nhất định xuất hiện binh sĩ bại trận. Hắn dự định tiến vào phạm vi của quân địch sau đó sẽ hợp nhất với kỵ sĩ Đao Nhọn bại trận.
Lăng Túc vỗ vỗ vào vai Âu Dương. Trong mắt hắn, mặc kệ kỹ thuật bắn cung của Âu Dương thần kỳ tới mức nào, dù sao hắn vẫn chỉ là một tân binh. Khi nhìn thấy tin tức như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút bi thương. Âu Dương có cảm giác sợ sệt cũng không phải là không thể tha thứ.
- Không phải!
Âu Dương rất dứt khoát lắc lắc đầu nói:
- Đội trưởng, ngươi thấy chiến báo này có vấn đề gì hay không?
- Vấn đề? Vấn đề gì?
Vừa nghe Âu Dương hỏi như thế, Lăng Túc liền có chút nghi vấn. Thật ra vừa nãy khi hắn xem chiến báo cũng cảm giác có chút là lạ, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
- Đội trưởng! Ngươi xem những chữ viết này. Ta muốn hỏi một chút, nếu như chúng ta bị bao vây, khi toàn quân sắp bị tiêu diệt, ngươi còn có thể ung dung viết ra những dòng chữ đẹp như vậy hay không?
Âu Dương nhìn chữ viết nắn nón trên tấm lụa mở miệng hỏi.
Thật ra Âu Dương không có bất kỳ kinh nghiệm nào đối với loại chiến báo này. Sở dĩ hắn nhìn ra chiến báo này có vấn đề hoàn toàn vì lúc trước khi còn ở trong sơn thôn, hắn đã nhìn thấy tấm lụa của trung đội số 8. Hắn nhớ rõ ràng, lúc đó tấm lụa của trung đội số 8 là dùng máu viết ra. Phải biết rằng, trong lúc đang ở trên chiến trường toàn quân sắp bị diệt, ngươi còn có thời gian đi tìm giấy bút để viết sao? Chỉ sợ tìm được cái gì thì viết bằng cái đó.
Trên tấm lụa này, không chỉ có chữ viết có vấn đề, ngay cả những điều viết trên đó cũng có vấn đề! Nếu chim ưng đưa tin đã bay ra ngoài, như vậy tại sao còn phải viết địa điểm đến? Chim ưng đưa tin có thể dẫn viện quân tìm tới vị trí đó. Dưới tình huống này tại sao phải viết địa chỉ ra? Tại sao dưới tình huống vô cùng nguy cấp, lại có người làm chuyện như vậy?
- Đội trưởng, ngươi nhìn chỗ này!
Âu Dương chỉ vào thung lũng Già Lam nói:
- Ta muốn hỏi đội trưởng, nếu như vào thời điểm toàn quân của chúng ta sắp bị tiêu diệt, ngươi có thể không sợ hãi viết rõ địa điểm ra hay không?
Sau khi Âu Dương hỏi ra hai vấn đề này, nắm đấm của Lăng Túc liền nắm lại! Quả thật đúng như Âu Dương đã nói, chiến báo này thật sự quá cổ quái.
- Chẳng lẽ là cạm bẫy?
Hác Trì ở bên cạnh mở miệng nói. Mặc dù hắn là đội phó, nhưng dù sao cũng kỵ sĩ đã gặp nhiều sóng to gió lớn. Những việc như vậy, hắn vừa nghĩ tất nhiên đã có thể hiểu rõ.
- Chẳng lẽ là quân địch bố trí mai phục tại thung lũng Già Lam, muốn lợi dụng tâm lý vội vàng cứu viện của chúng ta để mai phục chúng ta?
Lăng Túc cũng đã nghĩ thông suốt về điểm mấu chốt trong đó.
- Không phải không có khả năng này!
Âu Dương gật đầu một cái. Đối với hành quân chiến đấu, hắn không hiểu nhiều. Cho dù trên phương diện này, trong quá khứ hắn đã có kiến thức, thời gian học tập cũng như xem ti vi, nhưng căn bản không thể so sánh với tướng lĩnh đã thực sự ngang dọc trên chiến trường. Âu Dương không cho rằng mình xuyên qua thì cái gì cũng có thể làm được!
- Đội trưởng! Nếu quả thật ở đó có mai phục, vậy chúng ta...
Lúc này Hác Trì cũng không biết nên làm như thế nào. Mặc kệ có phải có mai phục hay không, khẳng định có quân địch đang ở tại thung lũng Già Lam. Nhiệm vụ của bọn họ là tới tiêu diệt quân địch. Hiện tại phát hiện ra tung tích của quân địch, lẽ nào bọn họ lại muốn rút lui?
Nhưng không rút lui bọn họ có thể làm được gì? Đối phương mai phục, bọn họ chỉ có hơn ba mươi người. Đối mặt với mai phục của đối phương, không phải là tự đưa đồ ăn lên sao?
Lăng Túc không trả lời. Bởi vì lúc này hắn đang suy nghĩ. Biết rõ có mai phục còn muốn đến. Chuyện như vậy thực sự không đáng.
- Đội trưởng!
Lúc này Âu Dương lại mở miệng. Tuy hắn mới chỉ là một tân binh, nhưng thông qua trận chiến lần trước, hắn đã sớm hoà mình với trung đội số 7 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Đừng thấy trong trung đội số 7 có phân chia đội trưởng đội viên. Trên thực tế một khi có chuyện gì, mọi người đều cùng nhau thảo luận.
- Đội trưởng, ta cảm thấy lúc này chúng ta không nên đi vào! Phải biết rằng, địa hình thung lũng không thích hợp cho kỵ binh tấn công. Chúng ta chỉ có ba mươi người. Số lượng này đi như vậy thật sự không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chúng ta nên báo cáo tình huống nơi này lên quân bộ. Ta tin tưởng quân bộ nhất định sẽ phái binh tới tấn công thung lũng Già Lam.
Âu Dương vẫn rất bình tĩnh. Hắn dám ba mươi người đánh một trăm người, bởi vì hai bên cùng xông lên tấn công, hắn có thể tạo sự hỗn loạn lớn bên đối phương giúp trung đội số 7 giành được thắng lợi.
Nhưng trong tình huống bị mai phục, hắn không nắm bắt được vị trí của kẻ địch, làm sao đánh?
- Ta cảm thấy Âu Dương nói không sai. Trong thung lũng, kỵ binh thực sự không có ưu thế. Trái lại chiến mã sẽ trở thành trói buộc. Lần này không ngờ kẻ địch biết sử dụng thủ đoạn như vậy. Chắc chắn là đại quân mai phục. Chúng ta đi như vậy chẳng khác nào là chịu chết.
Hác Trì cũng tán thành với cách nói của Âu Dương.
-Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thật ra Lăng Túc cũng rất tán thành. Nhưng nếu kẻ địch lựa chọn chiến đấu với bọn họ, bọn họ rời đi, vậy bước kế tiếp phải hành động thế nào?
- Bọn ta dây dưa với bọn họ ở đấy, không bằng trở về tiền tuyến hội hợp với đại đội Đao Nhọn!
Hác Trì suy nghĩ một chút sau đó phát biểu ý kiến của mình.
- Hiện tại đoàn kỵ binh Đao Nhọn đã thâm nhập vào sau lưng địch. Cho dù chúng ta trở về tiền tuyến cũng không có cách nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn!
Lăng Túc biết, thời điểm bọn họ truy kích, những trung đội Đao Nhọn khác đã thâm nhập vào sau lưng địch. Nếu lúc này bọn họ trở về, cũng không thể nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn.
- Vậy chúng ta trở về bổ sung quân binh. Sau đó chúng ta đi về phía đông nam, vòng qua chiến trường chính, tiến sâu vào phía sau kẻ địch!
Hác Trì nắm chặt nắm tay. So với truy kích sâu trong quốc gia của mình, hắn càng muốn thâm nhập vào sau lưng địch để chiến đấu. Bởi như vậy bọn họ có thể thực sự thể hiện được khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Ba mươi hai kỵ binh dường như một cơn lốc tiến thẳng về phía đông nam. Đây chính là trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Bọn họ không trở về quân bộ. Bởi vì muốn trở về quân bộ cần ít nhất ba ngày. Trong ba ngày đủ để bọn họ thâm nhập vào phía sau lưng địch. Tuy chỉ có ba mươi hai người, nhưng Lăng Túc biết, cho dù là quân đoàn Đao Nhọn cũng nhất định xuất hiện binh sĩ bại trận. Hắn dự định tiến vào phạm vi của quân địch sau đó sẽ hợp nhất với kỵ sĩ Đao Nhọn bại trận.
Bình luận facebook