Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1210
- Ông trời chưa bao giờ công bằng...
Một thanh âm từ trên bầu trời đêm truyền đến, người bảo vệ ngẩng đầu nhìn lên,
tiếp theo toàn thân hắn hầu như tê dại, chỉ thấy trên bầu trời đêm, một quầng
sáng chuyển động, sau đó thời không bị xé mở, một nam tử mặc nguyệt sắc trường
bào, cầm theo một cây chiến cung đạp hư không bước ra... Người bảo vệ dùng sức
nhéo lòng bàn tay mình để xác định có phải mình đang nằm mơ hay không!
- Thần... Thần tiên?
Trong mắt người bảo vệ lộ vẻ khó tin. Chuyện này đã vượt quá nhận biết của con
người, theo hắn thấy chỉ có thần tiên mới có thể làm như vậy.
- Ông trời chưa bao giờ công bằng, nhưng ông trời cũng là công bình. Ngươi
thấy được người khác phú quý, thấy được người khác ngợp trong cuộc sống vàng
son. Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, ngươi có một thê tử yêu thương ngươi, ngươi có một
con gái đáng yêu. Khi ngươi già đi, thê tử của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, nữ
nhi của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi. Ngươi có thể tận mắt nhìn
thấy nữ nhi xuất giá, có thể nhìn ngoại tôn sinh ra, còn những người khác,
trước lúc lâm chung chỉ thấy hài tử của mình tranh cướp tiền bạc, vứt bỏ tất
cả tình thân vì tiền tài và quyền lực.
Âu Dương cũng không nhìn Thiên Vương. Đây cũng là một loại phương thức tranh
đấu của bọn hắn, lúc này thắng bại của bọn họ chính là trên người bảo vệ nhỏ
bé này...
Nghe Âu Dương nói, người bảo vệ hơi cúi đầu, kỳ thực Âu Dương nói không sai.
Rất nhiều người phú quý nhìn qua rất vui vẻ, cũng những chuyện phía sau bọn họ
có ai biết được? Còn mình mặc dù hiện tại khổ cực, nhưng phấn đấu mấy năm nữa
là có thể đủ về nhà xây thêm mấy gian nhà mới, có thể mở một quầy bán quà vặt.
Hàng ngày sống bên vợ con, có thể nhìn con gái lớn lên, có thể nhìn thấy con
gái lập gia đình, . . .
- Khi ông trời cho ngươi cái gì đó, nhất định cũng sẽ lấy đi của ngươi cái gì
đó, đây là sự thật không thể thay đổi. Người sống không nên chỉ nhìn đến mình
không có gì, ngẫm lại xem mình có cái gì mới có thể khiến mình càng thêm vui
vẻ...
Những lời này Âu Dương nói với người bảo vệ, đồng thời cũng là nói với mình và
Thiên Vương.
Nếu như là bình thường, một con người nhỏ bé như vậy trong mắt Thiên Vương
không khác gì một con kiến hôi, nhưng lúc này hắn lại có thể ở cùng một chỗ
với con kiến hôi, có thể chính hắn cũng không phát hiện, hắn đang dần dần xuất
hiện chuyển biến.
- Mỗi ngày có rất nhiều người không chịu nổi áp lực của thế giới này mà lựa
chọn con đường tự hủy hoại bản thân, từ khi bước trên con đường đó, bọn họ có
thể có được những thứ trước đây vĩnh viễn không có được, nhưng đồng thời cũng
mất đi chính mình. Nhân sinh trên đời, ngươi vĩnh viễn không thể nào thấy rõ.
Việc ngươi có thể làm chính là sống thật tốt cuộc sống của bản thân. Chính là
đơn giản như vậy.
Âu Dương nói đến đây, Thiên Vương lần thứ hai đứng dậy cười ha ha nói:
- Ngươi có thể thay đổi một người, nhưng thế giới này thì sao!
Nói xong, Thiên Vương mở song chưởng đưa lưng về phía sau rơi xuống, lần này
hắn thật sự khiến người bảo vệ kinh hãi, nói hay như vậy tại sao tiểu tử này
còn tự sát?
Đúng vậy, trong mắt người bảo vệ Thiên Vương là nhảy lầu tự sát... Nhưng cho
dù tòa nhà này cao mấy trăm lần cũng không thể giết chết một chí cao vô
thượng!
Thiên Vương giống như một người thực sự nhảy lầu tự sát, mở rộng hai tay, từ
trên độ cao mấy trăm thước lao xuống mặt đất. Ngoại trừ nụ cười trên mặt hắn
không giống như người tự sát, người không biết tuyệt đối cho rằng hắn là một
người bế tắc trong cuộc sống.
Phía dưới là độ thị phồn hoa, Âu Dương cũng không ngây ngốc nhảy theo xuống
dưới, mà vẫn đứng trên tòa nhà nhìn. Xung quanh Âu Dương đã xuất hiện một đạo
ánh sáng bảy màu.
Nhưng ánh sáng của Âu Dương cũng không phải ánh sáng tín ngưỡng gì, cũng không
phải dùng để giả bộ, mỗi một loại màu sắc đều biểu hiện cho tồn tại của một
loại pháp tắc.
Quầng sáng bảy màu lưu chuyển, cuối cùng dung hợp biến thành quang huy màu
xanh nhạt, khi quang huy này chớp động, thời gian bắt đầu dừng lại.
Lúc này mọi người vẫn có thể di động, nhưng tất cả bọn họ có thể đều không chú
ý tới, lúc này thời gian trên toàn bộ Địa Cầu đều đã hoàn toàn dừng lại, cho
dù bọn họ có thể hoạt động, nhưng sau khi thời gian dừng lại qua đi, bọn họ
chỉ có thể quay lại thời điểm ban đầu.
- Mau nhìn, có người nhảy lầu. . . Cùng với Thiên Vương càng lúc càng tiếp
cận mặt đất, đã có mấy người nhìn thấy Thiên Vương từ trên trời giáng xuống,
cao giọng la lên. Nhưng tràng cảnh Thiên Vương biến thành đống thịt vụn như
mọi người tưởng tượng lại không xuất hiện, chỉ thấy trong nháy mắt Thiên Vương
rơi xuống đất, thân thể chuyển động, ầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, lực
đánh cực lớn khiến mặt đường ầm ầm vỡ vụn. Vô số mảnh vỡ bay ra xung quanh.
Thiên Vương giống như một viên đến từ lưu tinh đến từ ngoài Địa Cầu, nhảy ra
khỏi cái hố.
Nhìn thấy cảnh này, người bình thường chỉ có hai cảm giác. Thứ nhất chính là
nghĩ mình đang nằm mơ, thứ hai chính là nghĩ đây là một người vô ma thuật sư
cùng ngưu bức. Đáng tiếc suy đoán của bọn họ đều lệch lạc, hai loại tình huống
này đều không chính xác.
Bởi vì trước mắt bọn họ chính là một thần linh chân chính.
- Ngươi vì đám kiến hôi này mà thay đổi thời gian vận chuyển của toàn bộ
thiên địa, hà tất phải như vậy?
Thiên Vương thấp giọng nói.
- Thiên Vương, đường đi của chúng ta không giống nhau, cho nên đúng sai trong
mắt ngươi, đối với ta không có chút ý nghĩa.
Âu Dương đã trên tòa nhà chọc trời nhẹ nhàng bay xuống.
- Ngươi cho rằng dùng thời gian có thể ngăn trở ta sao? Chân chính hủy diệt
không nhất định là phá hủy, chỉ cần vĩnh viễn niêm phong họn họ cất vào kho
chính là hủy người. . .
Thiên Vương nói xong, hắn phá lên cười, cùng với tiếng cười của hắn, phong tỏa
thời gian mà Âu Dương bố trí cũng trực tiếp kéo thế giới này về một khắc trước
khi thế giới bị nghiền nát. Ngoại trừ cái hố mà Thiên Vương đập ra, tất cả mọi
người đều bị kéo về một khắc trước.
- Thu!
Thiên Vương vươn tay ra, Âu Dương cảm giác như có một luồng lực bài xích cực
mạnh đẩy mình vào ngoại vực, khi Âu Dương lần thứ hai thấy rõ phía trước đã
phát hiện mình đi tới tinh không ngoại vực, còn Địa Cầu đã biến thành một viên
thủy tinh lơ lửng trong tay Thiên Vương.
- Ta chính là pháp tắc, thế giới này do ta tạo ra, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào hủy
diệt cũng dễ hơn bảo vệ.
Thiên Vương nói xong, mở miệng ra, Địa Cầu vù một tiếng tiến vào trong miệng
Thiên Vương, còn Âu Dương chỉ biết ngây người đứng tại chỗ.
Đây hầu như là gian dối, một chiêu này của Thiên Vương quá vô sỉ. Nếu như
Thiên Vương hủy diệt Địa Cầu, cho dù là hủy diệt toàn bộ thái dương cũng không
sao, sau khi thời gian đảo lưu tất cả vẫn có thể trở về điểm ban đầu.
Nhưng Thiên Vương lại phong ấn Địa Cầu vào trong người mình, cho dù khiến thời
gian đảo lưu cũng vô dụng, dù sao bản thân Thiên Vương chính là chí cao vô
thượng, cho dù thời gian đảo lưu cũng tuyệt đối không thể thay đổi tất cả phát
sinh trên thân thể Thiên Vương.
- Ngươi có thể ngăn cản cái gì? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại, thế giới tiếp
theo chính là tiên giới!
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
Một thanh âm từ trên bầu trời đêm truyền đến, người bảo vệ ngẩng đầu nhìn lên,
tiếp theo toàn thân hắn hầu như tê dại, chỉ thấy trên bầu trời đêm, một quầng
sáng chuyển động, sau đó thời không bị xé mở, một nam tử mặc nguyệt sắc trường
bào, cầm theo một cây chiến cung đạp hư không bước ra... Người bảo vệ dùng sức
nhéo lòng bàn tay mình để xác định có phải mình đang nằm mơ hay không!
- Thần... Thần tiên?
Trong mắt người bảo vệ lộ vẻ khó tin. Chuyện này đã vượt quá nhận biết của con
người, theo hắn thấy chỉ có thần tiên mới có thể làm như vậy.
- Ông trời chưa bao giờ công bằng, nhưng ông trời cũng là công bình. Ngươi
thấy được người khác phú quý, thấy được người khác ngợp trong cuộc sống vàng
son. Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, ngươi có một thê tử yêu thương ngươi, ngươi có một
con gái đáng yêu. Khi ngươi già đi, thê tử của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, nữ
nhi của ngươi sẽ ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi. Ngươi có thể tận mắt nhìn
thấy nữ nhi xuất giá, có thể nhìn ngoại tôn sinh ra, còn những người khác,
trước lúc lâm chung chỉ thấy hài tử của mình tranh cướp tiền bạc, vứt bỏ tất
cả tình thân vì tiền tài và quyền lực.
Âu Dương cũng không nhìn Thiên Vương. Đây cũng là một loại phương thức tranh
đấu của bọn hắn, lúc này thắng bại của bọn họ chính là trên người bảo vệ nhỏ
bé này...
Nghe Âu Dương nói, người bảo vệ hơi cúi đầu, kỳ thực Âu Dương nói không sai.
Rất nhiều người phú quý nhìn qua rất vui vẻ, cũng những chuyện phía sau bọn họ
có ai biết được? Còn mình mặc dù hiện tại khổ cực, nhưng phấn đấu mấy năm nữa
là có thể đủ về nhà xây thêm mấy gian nhà mới, có thể mở một quầy bán quà vặt.
Hàng ngày sống bên vợ con, có thể nhìn con gái lớn lên, có thể nhìn thấy con
gái lập gia đình, . . .
- Khi ông trời cho ngươi cái gì đó, nhất định cũng sẽ lấy đi của ngươi cái gì
đó, đây là sự thật không thể thay đổi. Người sống không nên chỉ nhìn đến mình
không có gì, ngẫm lại xem mình có cái gì mới có thể khiến mình càng thêm vui
vẻ...
Những lời này Âu Dương nói với người bảo vệ, đồng thời cũng là nói với mình và
Thiên Vương.
Nếu như là bình thường, một con người nhỏ bé như vậy trong mắt Thiên Vương
không khác gì một con kiến hôi, nhưng lúc này hắn lại có thể ở cùng một chỗ
với con kiến hôi, có thể chính hắn cũng không phát hiện, hắn đang dần dần xuất
hiện chuyển biến.
- Mỗi ngày có rất nhiều người không chịu nổi áp lực của thế giới này mà lựa
chọn con đường tự hủy hoại bản thân, từ khi bước trên con đường đó, bọn họ có
thể có được những thứ trước đây vĩnh viễn không có được, nhưng đồng thời cũng
mất đi chính mình. Nhân sinh trên đời, ngươi vĩnh viễn không thể nào thấy rõ.
Việc ngươi có thể làm chính là sống thật tốt cuộc sống của bản thân. Chính là
đơn giản như vậy.
Âu Dương nói đến đây, Thiên Vương lần thứ hai đứng dậy cười ha ha nói:
- Ngươi có thể thay đổi một người, nhưng thế giới này thì sao!
Nói xong, Thiên Vương mở song chưởng đưa lưng về phía sau rơi xuống, lần này
hắn thật sự khiến người bảo vệ kinh hãi, nói hay như vậy tại sao tiểu tử này
còn tự sát?
Đúng vậy, trong mắt người bảo vệ Thiên Vương là nhảy lầu tự sát... Nhưng cho
dù tòa nhà này cao mấy trăm lần cũng không thể giết chết một chí cao vô
thượng!
Thiên Vương giống như một người thực sự nhảy lầu tự sát, mở rộng hai tay, từ
trên độ cao mấy trăm thước lao xuống mặt đất. Ngoại trừ nụ cười trên mặt hắn
không giống như người tự sát, người không biết tuyệt đối cho rằng hắn là một
người bế tắc trong cuộc sống.
Phía dưới là độ thị phồn hoa, Âu Dương cũng không ngây ngốc nhảy theo xuống
dưới, mà vẫn đứng trên tòa nhà nhìn. Xung quanh Âu Dương đã xuất hiện một đạo
ánh sáng bảy màu.
Nhưng ánh sáng của Âu Dương cũng không phải ánh sáng tín ngưỡng gì, cũng không
phải dùng để giả bộ, mỗi một loại màu sắc đều biểu hiện cho tồn tại của một
loại pháp tắc.
Quầng sáng bảy màu lưu chuyển, cuối cùng dung hợp biến thành quang huy màu
xanh nhạt, khi quang huy này chớp động, thời gian bắt đầu dừng lại.
Lúc này mọi người vẫn có thể di động, nhưng tất cả bọn họ có thể đều không chú
ý tới, lúc này thời gian trên toàn bộ Địa Cầu đều đã hoàn toàn dừng lại, cho
dù bọn họ có thể hoạt động, nhưng sau khi thời gian dừng lại qua đi, bọn họ
chỉ có thể quay lại thời điểm ban đầu.
- Mau nhìn, có người nhảy lầu. . . Cùng với Thiên Vương càng lúc càng tiếp
cận mặt đất, đã có mấy người nhìn thấy Thiên Vương từ trên trời giáng xuống,
cao giọng la lên. Nhưng tràng cảnh Thiên Vương biến thành đống thịt vụn như
mọi người tưởng tượng lại không xuất hiện, chỉ thấy trong nháy mắt Thiên Vương
rơi xuống đất, thân thể chuyển động, ầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, lực
đánh cực lớn khiến mặt đường ầm ầm vỡ vụn. Vô số mảnh vỡ bay ra xung quanh.
Thiên Vương giống như một viên đến từ lưu tinh đến từ ngoài Địa Cầu, nhảy ra
khỏi cái hố.
Nhìn thấy cảnh này, người bình thường chỉ có hai cảm giác. Thứ nhất chính là
nghĩ mình đang nằm mơ, thứ hai chính là nghĩ đây là một người vô ma thuật sư
cùng ngưu bức. Đáng tiếc suy đoán của bọn họ đều lệch lạc, hai loại tình huống
này đều không chính xác.
Bởi vì trước mắt bọn họ chính là một thần linh chân chính.
- Ngươi vì đám kiến hôi này mà thay đổi thời gian vận chuyển của toàn bộ
thiên địa, hà tất phải như vậy?
Thiên Vương thấp giọng nói.
- Thiên Vương, đường đi của chúng ta không giống nhau, cho nên đúng sai trong
mắt ngươi, đối với ta không có chút ý nghĩa.
Âu Dương đã trên tòa nhà chọc trời nhẹ nhàng bay xuống.
- Ngươi cho rằng dùng thời gian có thể ngăn trở ta sao? Chân chính hủy diệt
không nhất định là phá hủy, chỉ cần vĩnh viễn niêm phong họn họ cất vào kho
chính là hủy người. . .
Thiên Vương nói xong, hắn phá lên cười, cùng với tiếng cười của hắn, phong tỏa
thời gian mà Âu Dương bố trí cũng trực tiếp kéo thế giới này về một khắc trước
khi thế giới bị nghiền nát. Ngoại trừ cái hố mà Thiên Vương đập ra, tất cả mọi
người đều bị kéo về một khắc trước.
- Thu!
Thiên Vương vươn tay ra, Âu Dương cảm giác như có một luồng lực bài xích cực
mạnh đẩy mình vào ngoại vực, khi Âu Dương lần thứ hai thấy rõ phía trước đã
phát hiện mình đi tới tinh không ngoại vực, còn Địa Cầu đã biến thành một viên
thủy tinh lơ lửng trong tay Thiên Vương.
- Ta chính là pháp tắc, thế giới này do ta tạo ra, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào hủy
diệt cũng dễ hơn bảo vệ.
Thiên Vương nói xong, mở miệng ra, Địa Cầu vù một tiếng tiến vào trong miệng
Thiên Vương, còn Âu Dương chỉ biết ngây người đứng tại chỗ.
Đây hầu như là gian dối, một chiêu này của Thiên Vương quá vô sỉ. Nếu như
Thiên Vương hủy diệt Địa Cầu, cho dù là hủy diệt toàn bộ thái dương cũng không
sao, sau khi thời gian đảo lưu tất cả vẫn có thể trở về điểm ban đầu.
Nhưng Thiên Vương lại phong ấn Địa Cầu vào trong người mình, cho dù khiến thời
gian đảo lưu cũng vô dụng, dù sao bản thân Thiên Vương chính là chí cao vô
thượng, cho dù thời gian đảo lưu cũng tuyệt đối không thể thay đổi tất cả phát
sinh trên thân thể Thiên Vương.
- Ngươi có thể ngăn cản cái gì? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại, thế giới tiếp
theo chính là tiên giới!
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
Bình luận facebook