Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1212
Âu Dương lẳng lặng nhìn những gợn sóng không ngừng lan tỏa. Thời điểm những
sóng gợn này va chạm vào Âu Dương giống như thân thể Âu Dương chính là cái
bóng hư huyễn, không ngờ trực tiếp xuyên qua thân thể Âu của Dương.
Tinh thần làm áo giáp, sinh linh làm đao! Đây chính là Thiên Vương. Vào lúc
này Thiên Vương sớm đã không còn thực thể thật sự nữa.
- Hóa đạo! Lấy thân hóa đạo. Đúng là ngươi vẫn đi đến một bước này!
Trên mặt Âu Dương mang theo từng tia trào phúng tuy nhiên cũng có một chút cảm
giác giải thoát.
- Ta với những vạn vật sinh linh này ở chung một chỗ. Giết chết ta thì chẳng
khác nào giết chết vạn vật sinh linh. Âu Dương, ngươi làm sao đấu với ta đây?
Thiên Vương cười một cách điên cuồng. Nhưng giờ phút này Thiên Vương lại phát
hiện, trên mặt Âu Dương lại mang theo ý cười đã lâu không gặp.
- Ha ha ha ha... Thiên Vương, ngươi thất bại! Ngươi không thua ta. Ngươi đã
kéo dài thần thoại vô địch của ngươi. Nhưng ngươi lại bại, bởi ngươi tự nhận
mình là đầu óc thông minh! Vì thắng lợi ngươi cuối cùng lại bại bởi thắng lợi!
Đúng, lấy thân hóa đạo, ngươi đã nối liền với thiên địa này. Ngươi và vạn vật
sinh linh đều dung hợp thành một thể. Hủy diệt ngươi thì chẳng khác nào hủy
diệt vạn vật sinh linh. Ta thua, ta không thể nào hủy diệt vạn vật sinh linh.
Nhưng ngươi thì sao? Chính ngươi chỉ sợ cũng không làm được...
Câu nói này của Âu Dương giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ xuyên qua tâm
linh của Thiên Vương.
Đúng vậy, Thiên Vương chỉ nghĩ đến việc mình với vạn vật dung hợp khiến Âu
Dương cho dù muốn ra tay cũng không có cách nào giết mình được. Dù sao đi nữa
giết mình chẳng khác nào chết vạn vật trong thế gian này. Nhưng Thiên Vương
lại quên khi vạn vật và hắn kết hợp thành một thể, hắn nhất định phải thủ hộ
vạn vật sinh linh. Nếu như hắn muốn hủy diệt vạn vật sinh linh đó chính là hủy
diệt mình.
Mặc dù vạn vật sinh linh bị hủy diệt, Âu Dương nghịch chuyển thời không cũng
đủ để kéo lại tất cả trở về một lần nữa. Nhưng chỉ có Thiên Vương chết đi lại
không cách nào nào sống lại được nữa.
Chí cao vô thượng vĩnh sinh bất tử, chính là bên ngoài không có gì có thể giết
chết được. Nhưng nếu như bản thân Thiên Vương muốn chết đi, cho dù là chí cao
vô thượng cuối cùng cũng chỉ có thể là một con đường chết.
Giờ phút này Thiên Vương ngây ngốc ngẩn người không ngờ không biết nên nói cái
gì. Hắn một đời bất bại, truyền kỳ thật sự vẫn kéo dài. Nhưng bất kể nói thế
nào truyền kỳ vẫn chỉ là truyền kỳ. Cuối cùng hắn vẫn đi đến cuối con đường.
- Chờ đã, không phải như thế...
Trong mắt Thiên Vương lộ vẻ tuyệt vọng. Lấy thân hóa đạo, đây không phải là
biểu hiện cao giai nhất sao? Tại sao mình lại ngã từ phía trên cao giai nhất
xuống như vậy được?
- Buông tay đi Thiên Vương. Thế giới này quả thật đúng như lời ngươi nói. Có
rất nhiều thứ hắc ám. Nhưng tại sao ngươi chỉ có thể nhìn thấy sự hắc ám của
người khác? Đúng, như lời ngươi nói, trên tay ta dính nhiều máu tươi còn nhiều
hơn cả ngươi. Nhưng tại sao ngươi không nghĩ, ta có người thân, ta có bằng
hữu. Ta chiến đấu vì bọn họ. Tính mạng của ta tồn tại cùng với bọn họ. Bất cứ
lúc nào ta cũng sẽ không cô độc. Nhưng còn ngươi thì sao?
Âu Dương đi tới trước người Thiên Vương. Lúc này khoảng cách giữa hai người
chưa đầy 1 mét. Âu Dương cứ lặng lẽ nhìn Thiên Vương đang cúi đầu không nói
gì.
- Lấy thân hóa đạo, ngươi là người đầu tiên trong thiên địa kể từ khi nó khai
sinh ra tới nay. Ngươi đã thành công. Ngươi thành công đặt ta ở dưới thân. Sau
này trong thiên địa này cũng không còn ai là đối thủ của ngươi, kể cả ta. Bất
cứ lúc nào, ngươi cũng có thể trục xuất ta ra khỏi thế giới của ngươi. Ngươi
còn muốn cái gì nữa? Thành tựu như vậy vẫn chưa thể thỏa mãn được trái tim của
ngươi sao? Hoặc là nói, thật ra điều trong lòng ngươi muốn cũng không phải là
chí cao vô thượng, cũng không phải là đỉnh phong cao nhất, mà...
Sau khi Âu Dương thở dài một tiếng, rất lâu sau mở miệng nói tiếp:
- Mà trong lòng ngươi, ban đầu mới là tốt đẹp nhất?
Nghe được Âu Dương nói câu này, Thiên Vương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Âu
Dương. Trong mắt cực nóng gần như có thể thiêu đốt toàn thế giới. Âu Dương
thậm chí có thể nhìn thấy, sinh linh thế giới bên cạnh Thiên Vương đều theo
tâm trạng của Thiên Vương mà bắt đầu run rẩy. Từ điều này đã có thể thấy được,
thật ra trong lòng Thiên Vương hẳn rất quan tâm tới những điều này.
- Chí cao vô thượng, lấy thân hóa đạo, chưa bao giờ có thành tựu. Trên thực
tế bất luận là người nào cũng không thể vượt qua sự tồn tại của ngươi. Ngươi
còn có cái gì không cam lòng? Ngươi còn có cái gì muốn theo đuổi nữa? Nhưng đi
đến một bước này, ngươi vẫn không vừa lòng. Vậy chúng ta quay đầu lại suy nghĩ
một chút. Hiện tại điều ngươi nhận được có thật sự chính là điều ngươi muốn
nhận được hay không? Dùng sự cô độc vô tận để hủy diệt sự tuyệt mỹ ban đầu
trong lòng ngươi sao?
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào mũi của Thiên Vương. Chỉ sợ trong thiên địa
này cũng chỉ có một mình Âu Dương dám làm như vậy, và có thể làm như vậy.
Bắt đầu từ thời khắc Thiên Vương lấy thân hóa đạo, hắn đã nối liền với thế
giới này. Không ai có thể tỏ ra bất mãn đối với hắn. Bởi vì bất luận là một
người nào chẳng qua cũng chỉ là một phần thân thể của hắn mà thôi. Nói cách
khác, bản thân Thiên Vương đã chính là vũ trụ này thế giới này. Trong vũ trụ
trừ phi có thể đạt được chí cao vô thượng, bằng không ngươi chỉ là một bộ phận
của Thiên Vương.
Một bộ phận của thân thể ngươi tuyệt đối không thể nào nhảy ra chỉ vào mũi của
ngươi nói chuyện được. Đây là điều không thể nghi ngờ được.
- Âu Dương ta cả đời này có rất nhiều tiếc nuối. Thật ra với thực lực của ta
bây giờ, ta có thể bù đắp những tiếc nuối này. Chỉ cần ta khiến thời gian chảy
ngược, ta có thể làm được tất cả những điều này. Nhưng ta lại không làm. Bởi
vì chung quy quá khứ đã qua, tương lai cũng không bao giờ có thể biết được.
Chỉ có hiện tại, chỉ có hiện tại mới là thứ có thể quý trọng! Vậy đây sẽ là
đạo của ta. Còn ngươi thì sao?
Âu Dương thả tay của mình xuống. Trước mặt hắn Thiên Vương vẫn im lặng không
nói lời nào.
- Trong lòng ta còn có một thứ tuyệt vời thuộc về chính ta. Ta còn có bằng
hữu, còn có người thân, còn có thứ để ta theo đuổi. Ta vẫn còn nợ người khác
vô số lời hứa. Ta vẫn muốn dùng thời gian vô tận để cùng thê tử của ta đi khắp
thế giới này, xem đứa con trai của ta tương lai sẽ trưởng thành thế nào. Nhìn
bọn chúng hoặc là biến thành công tử bột, hoặc là trở nên tầm thường vô vi
hoặc là trở thành tồn tại chí cao vô thượng. Đây đều là đạo của ta. Ta sung
sướng và ta vui vẻ. Còn ngươi thì sao? Ngươi có sao? Ngươi có bằng hữu sao?
Âu Dương vẫn đang chất vấn Thiên Vương. Nếu quả thật nói ra, trên cõi đời này
người cô độc nhất chính là Thiên Vương. Bởi vì Thiên Vương từ không có người
nào có thể gọi là bằng hữu. Trong mắt của hắn chỉ có hai chữ lợi ích, chỉ có
phân chia giữa cường đại và giun dế.
- Bằng hữu...
Thiên Vương cúi đầu. Hai chữ bằng hữu này đối với hắn hóa ra lại xa lạ như
vậy.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
sóng gợn này va chạm vào Âu Dương giống như thân thể Âu Dương chính là cái
bóng hư huyễn, không ngờ trực tiếp xuyên qua thân thể Âu của Dương.
Tinh thần làm áo giáp, sinh linh làm đao! Đây chính là Thiên Vương. Vào lúc
này Thiên Vương sớm đã không còn thực thể thật sự nữa.
- Hóa đạo! Lấy thân hóa đạo. Đúng là ngươi vẫn đi đến một bước này!
Trên mặt Âu Dương mang theo từng tia trào phúng tuy nhiên cũng có một chút cảm
giác giải thoát.
- Ta với những vạn vật sinh linh này ở chung một chỗ. Giết chết ta thì chẳng
khác nào giết chết vạn vật sinh linh. Âu Dương, ngươi làm sao đấu với ta đây?
Thiên Vương cười một cách điên cuồng. Nhưng giờ phút này Thiên Vương lại phát
hiện, trên mặt Âu Dương lại mang theo ý cười đã lâu không gặp.
- Ha ha ha ha... Thiên Vương, ngươi thất bại! Ngươi không thua ta. Ngươi đã
kéo dài thần thoại vô địch của ngươi. Nhưng ngươi lại bại, bởi ngươi tự nhận
mình là đầu óc thông minh! Vì thắng lợi ngươi cuối cùng lại bại bởi thắng lợi!
Đúng, lấy thân hóa đạo, ngươi đã nối liền với thiên địa này. Ngươi và vạn vật
sinh linh đều dung hợp thành một thể. Hủy diệt ngươi thì chẳng khác nào hủy
diệt vạn vật sinh linh. Ta thua, ta không thể nào hủy diệt vạn vật sinh linh.
Nhưng ngươi thì sao? Chính ngươi chỉ sợ cũng không làm được...
Câu nói này của Âu Dương giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ xuyên qua tâm
linh của Thiên Vương.
Đúng vậy, Thiên Vương chỉ nghĩ đến việc mình với vạn vật dung hợp khiến Âu
Dương cho dù muốn ra tay cũng không có cách nào giết mình được. Dù sao đi nữa
giết mình chẳng khác nào chết vạn vật trong thế gian này. Nhưng Thiên Vương
lại quên khi vạn vật và hắn kết hợp thành một thể, hắn nhất định phải thủ hộ
vạn vật sinh linh. Nếu như hắn muốn hủy diệt vạn vật sinh linh đó chính là hủy
diệt mình.
Mặc dù vạn vật sinh linh bị hủy diệt, Âu Dương nghịch chuyển thời không cũng
đủ để kéo lại tất cả trở về một lần nữa. Nhưng chỉ có Thiên Vương chết đi lại
không cách nào nào sống lại được nữa.
Chí cao vô thượng vĩnh sinh bất tử, chính là bên ngoài không có gì có thể giết
chết được. Nhưng nếu như bản thân Thiên Vương muốn chết đi, cho dù là chí cao
vô thượng cuối cùng cũng chỉ có thể là một con đường chết.
Giờ phút này Thiên Vương ngây ngốc ngẩn người không ngờ không biết nên nói cái
gì. Hắn một đời bất bại, truyền kỳ thật sự vẫn kéo dài. Nhưng bất kể nói thế
nào truyền kỳ vẫn chỉ là truyền kỳ. Cuối cùng hắn vẫn đi đến cuối con đường.
- Chờ đã, không phải như thế...
Trong mắt Thiên Vương lộ vẻ tuyệt vọng. Lấy thân hóa đạo, đây không phải là
biểu hiện cao giai nhất sao? Tại sao mình lại ngã từ phía trên cao giai nhất
xuống như vậy được?
- Buông tay đi Thiên Vương. Thế giới này quả thật đúng như lời ngươi nói. Có
rất nhiều thứ hắc ám. Nhưng tại sao ngươi chỉ có thể nhìn thấy sự hắc ám của
người khác? Đúng, như lời ngươi nói, trên tay ta dính nhiều máu tươi còn nhiều
hơn cả ngươi. Nhưng tại sao ngươi không nghĩ, ta có người thân, ta có bằng
hữu. Ta chiến đấu vì bọn họ. Tính mạng của ta tồn tại cùng với bọn họ. Bất cứ
lúc nào ta cũng sẽ không cô độc. Nhưng còn ngươi thì sao?
Âu Dương đi tới trước người Thiên Vương. Lúc này khoảng cách giữa hai người
chưa đầy 1 mét. Âu Dương cứ lặng lẽ nhìn Thiên Vương đang cúi đầu không nói
gì.
- Lấy thân hóa đạo, ngươi là người đầu tiên trong thiên địa kể từ khi nó khai
sinh ra tới nay. Ngươi đã thành công. Ngươi thành công đặt ta ở dưới thân. Sau
này trong thiên địa này cũng không còn ai là đối thủ của ngươi, kể cả ta. Bất
cứ lúc nào, ngươi cũng có thể trục xuất ta ra khỏi thế giới của ngươi. Ngươi
còn muốn cái gì nữa? Thành tựu như vậy vẫn chưa thể thỏa mãn được trái tim của
ngươi sao? Hoặc là nói, thật ra điều trong lòng ngươi muốn cũng không phải là
chí cao vô thượng, cũng không phải là đỉnh phong cao nhất, mà...
Sau khi Âu Dương thở dài một tiếng, rất lâu sau mở miệng nói tiếp:
- Mà trong lòng ngươi, ban đầu mới là tốt đẹp nhất?
Nghe được Âu Dương nói câu này, Thiên Vương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Âu
Dương. Trong mắt cực nóng gần như có thể thiêu đốt toàn thế giới. Âu Dương
thậm chí có thể nhìn thấy, sinh linh thế giới bên cạnh Thiên Vương đều theo
tâm trạng của Thiên Vương mà bắt đầu run rẩy. Từ điều này đã có thể thấy được,
thật ra trong lòng Thiên Vương hẳn rất quan tâm tới những điều này.
- Chí cao vô thượng, lấy thân hóa đạo, chưa bao giờ có thành tựu. Trên thực
tế bất luận là người nào cũng không thể vượt qua sự tồn tại của ngươi. Ngươi
còn có cái gì không cam lòng? Ngươi còn có cái gì muốn theo đuổi nữa? Nhưng đi
đến một bước này, ngươi vẫn không vừa lòng. Vậy chúng ta quay đầu lại suy nghĩ
một chút. Hiện tại điều ngươi nhận được có thật sự chính là điều ngươi muốn
nhận được hay không? Dùng sự cô độc vô tận để hủy diệt sự tuyệt mỹ ban đầu
trong lòng ngươi sao?
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào mũi của Thiên Vương. Chỉ sợ trong thiên địa
này cũng chỉ có một mình Âu Dương dám làm như vậy, và có thể làm như vậy.
Bắt đầu từ thời khắc Thiên Vương lấy thân hóa đạo, hắn đã nối liền với thế
giới này. Không ai có thể tỏ ra bất mãn đối với hắn. Bởi vì bất luận là một
người nào chẳng qua cũng chỉ là một phần thân thể của hắn mà thôi. Nói cách
khác, bản thân Thiên Vương đã chính là vũ trụ này thế giới này. Trong vũ trụ
trừ phi có thể đạt được chí cao vô thượng, bằng không ngươi chỉ là một bộ phận
của Thiên Vương.
Một bộ phận của thân thể ngươi tuyệt đối không thể nào nhảy ra chỉ vào mũi của
ngươi nói chuyện được. Đây là điều không thể nghi ngờ được.
- Âu Dương ta cả đời này có rất nhiều tiếc nuối. Thật ra với thực lực của ta
bây giờ, ta có thể bù đắp những tiếc nuối này. Chỉ cần ta khiến thời gian chảy
ngược, ta có thể làm được tất cả những điều này. Nhưng ta lại không làm. Bởi
vì chung quy quá khứ đã qua, tương lai cũng không bao giờ có thể biết được.
Chỉ có hiện tại, chỉ có hiện tại mới là thứ có thể quý trọng! Vậy đây sẽ là
đạo của ta. Còn ngươi thì sao?
Âu Dương thả tay của mình xuống. Trước mặt hắn Thiên Vương vẫn im lặng không
nói lời nào.
- Trong lòng ta còn có một thứ tuyệt vời thuộc về chính ta. Ta còn có bằng
hữu, còn có người thân, còn có thứ để ta theo đuổi. Ta vẫn còn nợ người khác
vô số lời hứa. Ta vẫn muốn dùng thời gian vô tận để cùng thê tử của ta đi khắp
thế giới này, xem đứa con trai của ta tương lai sẽ trưởng thành thế nào. Nhìn
bọn chúng hoặc là biến thành công tử bột, hoặc là trở nên tầm thường vô vi
hoặc là trở thành tồn tại chí cao vô thượng. Đây đều là đạo của ta. Ta sung
sướng và ta vui vẻ. Còn ngươi thì sao? Ngươi có sao? Ngươi có bằng hữu sao?
Âu Dương vẫn đang chất vấn Thiên Vương. Nếu quả thật nói ra, trên cõi đời này
người cô độc nhất chính là Thiên Vương. Bởi vì Thiên Vương từ không có người
nào có thể gọi là bằng hữu. Trong mắt của hắn chỉ có hai chữ lợi ích, chỉ có
phân chia giữa cường đại và giun dế.
- Bằng hữu...
Thiên Vương cúi đầu. Hai chữ bằng hữu này đối với hắn hóa ra lại xa lạ như
vậy.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)