Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nếu chờ thêm một lát nữa, vị Thần Xạ Thủ này có thể lặng lẽ thay đổi vị trí bắn chết mình. Như vậy mình sẽ thật sự không có cơ hội! Cho nên hắn chuẩn bị đánh cược một lần!
Hắn dùng tiếng huýt sáo để gọi chiến mã tới. Hắn hy vọng có thể dựa vào sự che chắn của chiến mã để bỏ chạy! Chỉ cần có thể trốn đến phía sau chiến mã, như vậy mình liền có thể ung dung rời đi!
Nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, hai con chiến mã đang ở tương đối gần đó liền chậm rãi chạy về phía hắn! Ngay khi chiến mã chỉ còn cách hắn chưa đầy 1 mét, một mũi tên từ trường cung của Âu Dương bay ra...
Thời điểm mũi tên của Âu Dương bay ra cũng đúng lúc đội trưởng đội thám báo từ phía sau thân cây lăn về phía sau hai con chiến mã. Nhưng hắn không trốn thoát khỏi sự tính toán của Âu Dương! Âu Dương bắn ra mũi tên này đã tính toán chính xác tâm lý của hắn! Khi mũi tên này bắn ra, tên đội trưởng đội thám báo còn chưa xuất hiện. Nhưng sau khi mũi tên này bắn ra, đội trưởng đội thám báo lại từ phía sau thân cây lăn ra!
Giống như đã luyện trước đó trăm ngàn lần. Trong nháy mắt khi tên đội trưởng đội thám báo lăn ra, mũi tên này vừa vặn bắn đến! Thật giống như hắn đang phối hợp với Âu Dương vậy!
Phụt...
Một tiếng động nhỏ vang lên. Mũi tên xuyên qua vai trái của đội trưởng đội thám báo trực tiếp ghim tên đội trưởng thám báo này xuống mặt đất! Khi hắn bị ghim chặt trên mặt đất, đội trưởng đội thám báo liều chết chuẩn bị rút mũi tên ra để trốn đến phía sau con chiến mã. Nhưng đã muộn! Bởi vì lúc này mũi tên thứ hai của Âu Dương đã được bắn ra!
Lúc tên đội trưởng đội thám báo vừa có thể di chuyển thân thể, mũi tên này đã xuyên qua cổ họng hắn khiến hắn đi theo bước chân bốn người trước đó!
Sau khi bắn xong mũi tên này, Âu Dương cảm giác mình mệt tới mức nói không ra tiếng. Hắn dựa vào thân cây thở phào một hơi. Ai có thể ngờ được, mình chỉ chạy tới nơi này săn thú kết quả lợn rừng không bắn được, lại liên tiếp bắn chết năm người?
Âu Dương mệt nhọc, Lý Vĩ lại càng không có lời nào để nói! Từ đầu đến cuối Âu Dương bắn ra tổng cộng năm mũi tên! Năm mũi tên này không có mũi tên nào bắn ra không trúng đích. Mũi tên đầu tiên bắn yết hầu một tên thám báo. Mũi tên thứ hai bắn trúng hai con nhạn. Mũi tên thứ ba làm đội trưởng đội thám báo rơi từ trên ngựa xuống đồng thời bắn chết người thứ tư!
Đáng sợ nhất vẫn là mũi tên thứ tư. Từ vị trí của Lý Vĩ vẫn nhìn rất rõ vị trí Âu Dương đang đứng. Lý Vĩ rõ ràng nhìn thấy khi Âu Dương bắn tên ra, trên đội trưởng đội thám báo còn chưa có động tác gì. Khi mũi tên bay đến nửa đường tên đội trưởng đội thám báo mới lăn ra. Hắn lăn ra vừa vặn bị mũi tên kia bắn tới ghim trên mặt đất. Tiếp theo hắn mới bị mũi tên thứ năm của Âu Dương xuyên thủng cổ họng mà chết!
Năm mũi tên này, mũi tên nào cũng rất ngoan độc, mũi tên nào cũng thần kỳ. Lý Vĩ vẫn cảm thấy khó có thể tin được về sự thần kỳ của mũi tên thứ tư! Vì sao mũi tên thứ tư này lại xuất hiện tình huống như vậy?
Đương nhiên hắn không hiểu. Bởi vì kiến thức của thế giới này đối với cung tiễn thực sự quá nghèo nàn. Trong quá khứ, Âu Dương từng tham gia giải thi đấu tuyển thủ toàn quốc. Trong giải thi đấu có một hạng mục rất khó đạt được. Đó chính là bắn bia di động! Loại bắn bia di động này không chỉ thử thách tài bắn cung, còn thử năng lực tính toán và năng lực phán đoán!
Vừa nãy Âu Dương lợi dụng năng lực phán đoán. Khi hắn nghe được tiếng huýt sáo, nhìn thấy ngựa di chuyển tới, hắn đã hiểu được suy nghĩ của đội trưởng đội thám báo. Bởi vậy, mũi tên kia đã được bắn ra vào thời điểm thỏa đáng, vị trí thỏa đáng ghim hắn trên mặt đất.
Lý Vĩ ngồi ở trên cây. Hắn hiểu thế giới này hơn Âu Dương gấp trăm lần. Hắn đang suy ngẫm, nếu như đổi lại là Thần Xạ Thủ xuất sắc nhất của Đại Vận quốc đối mặt với thời điểm vừa nãy, hắn có thể làm được như Âu Dương không?
Lý Vĩ cảm thấy không làm được. Tuy Thần Xạ Thủ được gọi là Thần Xạ Thủ, nhưng mũi tên của bọn họ bắn ra tuyệt đối không thể đạt được trình độ thần kỳ như Âu Dương. Chí ít về phương diện tỉ lệ trúng mục tiêu sẽ hoàn toàn không thể nào so sánh được với Âu Dương! Một mũi tên trúng hai con nhạn. Dưới tình huống này có mấy Thần Xạ Thủ có thể làm được?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh xuống đây xử lý đống thi thể này đi!
Trong lúc Lý Vĩ vẫn đang ngây người suy nghĩ, giọng nói của Âu Dương đã truyền đến. So với Lý Vĩ, tâm trạng của Âu Dương vẫn tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đây là lần đầu tiên giết người, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh.
- A... A!
Nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Lý Vĩ vội vàng từ trên cây nhảy xuống. Nhưng bất kể nhìn thế nào, hiện tại Lý Vĩ không dám khoác lác khi mình đại sát sẽ anh dũng như thế nào nữa. Thời điểm hắn nhảy từ trên cây xuống thậm chí chân hắn có phần mềm nhũn. Nếu không phải bíu lấy thân cây, hắn đã gần như muốn ngã nhào trên mặt đất.
Âu Dương nhìn dáng vẻ của Lý Vĩ âm thầm lắc đầu một cái. Hắn vốn định truyền thụ cho Lý Vĩ về kĩ thuật bắn cung của mình. Nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra Lý Vĩ căn bản không có thiên phú trở thành một cung thủ. Hắn không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào. Thiếu đi sự bình tĩnh này, bất kể huấn luyện thế nào cũng không thể có được thành tựu cao.
- Âu Dương... Đây không phải là nằm mơ chứ?
Con mắt Lý Vĩ liếc thấy thi thể bên cạnh một cái, sau đó hắn vội vàng quay đầu đi. Dù sao hắn chỉ là một thiến niên sống trong sơn thôn bình thường. Có lẽ ngay cả trong giấc mơ hắn cũng chưa từng thấy những cảnh tượng đẫm máu như vậy.
- Chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần không được nói ra ngoài. Giết chết năm con ngựa kia, sau đó chôn cùng với đống thi thể!
Âu Dương liếc mắt nhìn năm con chiến mã đang đứng phía xa. Nếu như có thể kéo năm con chiến mã này đến một thành thị lớn nhất định có thể bán với một giá tốt. Nhưng năm con chiến mã này lại là chiến mã thuần chủng của Tây Kỳ quốc. Cho dù Âu Dương có thêm mấy lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám kiêu ngạo trắng trợn lôi chúng ra ngoài bán. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay thực sự đã phát sinh, nhưng nếu nói ra ngoài, Âu Dương cảm thấy hẳn sẽ không có mấy người tin tưởng.
Năm thám báo của Tây Kỳ Quốc thâm nhập mấy trăm dặm vào trong Đại Vận quốc vẫn không bị người nào phát hiện. Kết quả lại bị một thiếu niên của sơn thôn nho nhỏ bắn chết một cách dễ dàng trong núi lợn rừng này? Chuyện như vậy, Âu Dương không cho rằng có người nào sẽ tin.
Hắn dùng tiếng huýt sáo để gọi chiến mã tới. Hắn hy vọng có thể dựa vào sự che chắn của chiến mã để bỏ chạy! Chỉ cần có thể trốn đến phía sau chiến mã, như vậy mình liền có thể ung dung rời đi!
Nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, hai con chiến mã đang ở tương đối gần đó liền chậm rãi chạy về phía hắn! Ngay khi chiến mã chỉ còn cách hắn chưa đầy 1 mét, một mũi tên từ trường cung của Âu Dương bay ra...
Thời điểm mũi tên của Âu Dương bay ra cũng đúng lúc đội trưởng đội thám báo từ phía sau thân cây lăn về phía sau hai con chiến mã. Nhưng hắn không trốn thoát khỏi sự tính toán của Âu Dương! Âu Dương bắn ra mũi tên này đã tính toán chính xác tâm lý của hắn! Khi mũi tên này bắn ra, tên đội trưởng đội thám báo còn chưa xuất hiện. Nhưng sau khi mũi tên này bắn ra, đội trưởng đội thám báo lại từ phía sau thân cây lăn ra!
Giống như đã luyện trước đó trăm ngàn lần. Trong nháy mắt khi tên đội trưởng đội thám báo lăn ra, mũi tên này vừa vặn bắn đến! Thật giống như hắn đang phối hợp với Âu Dương vậy!
Phụt...
Một tiếng động nhỏ vang lên. Mũi tên xuyên qua vai trái của đội trưởng đội thám báo trực tiếp ghim tên đội trưởng thám báo này xuống mặt đất! Khi hắn bị ghim chặt trên mặt đất, đội trưởng đội thám báo liều chết chuẩn bị rút mũi tên ra để trốn đến phía sau con chiến mã. Nhưng đã muộn! Bởi vì lúc này mũi tên thứ hai của Âu Dương đã được bắn ra!
Lúc tên đội trưởng đội thám báo vừa có thể di chuyển thân thể, mũi tên này đã xuyên qua cổ họng hắn khiến hắn đi theo bước chân bốn người trước đó!
Sau khi bắn xong mũi tên này, Âu Dương cảm giác mình mệt tới mức nói không ra tiếng. Hắn dựa vào thân cây thở phào một hơi. Ai có thể ngờ được, mình chỉ chạy tới nơi này săn thú kết quả lợn rừng không bắn được, lại liên tiếp bắn chết năm người?
Âu Dương mệt nhọc, Lý Vĩ lại càng không có lời nào để nói! Từ đầu đến cuối Âu Dương bắn ra tổng cộng năm mũi tên! Năm mũi tên này không có mũi tên nào bắn ra không trúng đích. Mũi tên đầu tiên bắn yết hầu một tên thám báo. Mũi tên thứ hai bắn trúng hai con nhạn. Mũi tên thứ ba làm đội trưởng đội thám báo rơi từ trên ngựa xuống đồng thời bắn chết người thứ tư!
Đáng sợ nhất vẫn là mũi tên thứ tư. Từ vị trí của Lý Vĩ vẫn nhìn rất rõ vị trí Âu Dương đang đứng. Lý Vĩ rõ ràng nhìn thấy khi Âu Dương bắn tên ra, trên đội trưởng đội thám báo còn chưa có động tác gì. Khi mũi tên bay đến nửa đường tên đội trưởng đội thám báo mới lăn ra. Hắn lăn ra vừa vặn bị mũi tên kia bắn tới ghim trên mặt đất. Tiếp theo hắn mới bị mũi tên thứ năm của Âu Dương xuyên thủng cổ họng mà chết!
Năm mũi tên này, mũi tên nào cũng rất ngoan độc, mũi tên nào cũng thần kỳ. Lý Vĩ vẫn cảm thấy khó có thể tin được về sự thần kỳ của mũi tên thứ tư! Vì sao mũi tên thứ tư này lại xuất hiện tình huống như vậy?
Đương nhiên hắn không hiểu. Bởi vì kiến thức của thế giới này đối với cung tiễn thực sự quá nghèo nàn. Trong quá khứ, Âu Dương từng tham gia giải thi đấu tuyển thủ toàn quốc. Trong giải thi đấu có một hạng mục rất khó đạt được. Đó chính là bắn bia di động! Loại bắn bia di động này không chỉ thử thách tài bắn cung, còn thử năng lực tính toán và năng lực phán đoán!
Vừa nãy Âu Dương lợi dụng năng lực phán đoán. Khi hắn nghe được tiếng huýt sáo, nhìn thấy ngựa di chuyển tới, hắn đã hiểu được suy nghĩ của đội trưởng đội thám báo. Bởi vậy, mũi tên kia đã được bắn ra vào thời điểm thỏa đáng, vị trí thỏa đáng ghim hắn trên mặt đất.
Lý Vĩ ngồi ở trên cây. Hắn hiểu thế giới này hơn Âu Dương gấp trăm lần. Hắn đang suy ngẫm, nếu như đổi lại là Thần Xạ Thủ xuất sắc nhất của Đại Vận quốc đối mặt với thời điểm vừa nãy, hắn có thể làm được như Âu Dương không?
Lý Vĩ cảm thấy không làm được. Tuy Thần Xạ Thủ được gọi là Thần Xạ Thủ, nhưng mũi tên của bọn họ bắn ra tuyệt đối không thể đạt được trình độ thần kỳ như Âu Dương. Chí ít về phương diện tỉ lệ trúng mục tiêu sẽ hoàn toàn không thể nào so sánh được với Âu Dương! Một mũi tên trúng hai con nhạn. Dưới tình huống này có mấy Thần Xạ Thủ có thể làm được?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh xuống đây xử lý đống thi thể này đi!
Trong lúc Lý Vĩ vẫn đang ngây người suy nghĩ, giọng nói của Âu Dương đã truyền đến. So với Lý Vĩ, tâm trạng của Âu Dương vẫn tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đây là lần đầu tiên giết người, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh.
- A... A!
Nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Lý Vĩ vội vàng từ trên cây nhảy xuống. Nhưng bất kể nhìn thế nào, hiện tại Lý Vĩ không dám khoác lác khi mình đại sát sẽ anh dũng như thế nào nữa. Thời điểm hắn nhảy từ trên cây xuống thậm chí chân hắn có phần mềm nhũn. Nếu không phải bíu lấy thân cây, hắn đã gần như muốn ngã nhào trên mặt đất.
Âu Dương nhìn dáng vẻ của Lý Vĩ âm thầm lắc đầu một cái. Hắn vốn định truyền thụ cho Lý Vĩ về kĩ thuật bắn cung của mình. Nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra Lý Vĩ căn bản không có thiên phú trở thành một cung thủ. Hắn không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào. Thiếu đi sự bình tĩnh này, bất kể huấn luyện thế nào cũng không thể có được thành tựu cao.
- Âu Dương... Đây không phải là nằm mơ chứ?
Con mắt Lý Vĩ liếc thấy thi thể bên cạnh một cái, sau đó hắn vội vàng quay đầu đi. Dù sao hắn chỉ là một thiến niên sống trong sơn thôn bình thường. Có lẽ ngay cả trong giấc mơ hắn cũng chưa từng thấy những cảnh tượng đẫm máu như vậy.
- Chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần không được nói ra ngoài. Giết chết năm con ngựa kia, sau đó chôn cùng với đống thi thể!
Âu Dương liếc mắt nhìn năm con chiến mã đang đứng phía xa. Nếu như có thể kéo năm con chiến mã này đến một thành thị lớn nhất định có thể bán với một giá tốt. Nhưng năm con chiến mã này lại là chiến mã thuần chủng của Tây Kỳ quốc. Cho dù Âu Dương có thêm mấy lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám kiêu ngạo trắng trợn lôi chúng ra ngoài bán. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay thực sự đã phát sinh, nhưng nếu nói ra ngoài, Âu Dương cảm thấy hẳn sẽ không có mấy người tin tưởng.
Năm thám báo của Tây Kỳ Quốc thâm nhập mấy trăm dặm vào trong Đại Vận quốc vẫn không bị người nào phát hiện. Kết quả lại bị một thiếu niên của sơn thôn nho nhỏ bắn chết một cách dễ dàng trong núi lợn rừng này? Chuyện như vậy, Âu Dương không cho rằng có người nào sẽ tin.
Bình luận facebook