Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Bắt đầu
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng mỗi ngày trôi qua đối với Tiêu Linh thì thật chậm. Chân của cô đã đi lại dễ dàng rồi nhưng vẫn chưa thấy Hạo Nam nhắc gì đến việc tháo bột, đeo thứ này vào chân suốt mấy tháng cô cảm thấy rất nặng nề, chân như treo theo một tảng đá nặng vậy. Đi lại cũng không được dễ chịu.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng, bên cạnh cô là một cuốn sách dày cộp còn đang đọc dang dở, cô đưa tay chạm vào lớp bó bột ở chân, lớp bột vừa cứng vừa cũ, nhưng có vài nơi cũng bị bong tróc đi rất nhiều. Nếu là trước kia khi chạm vào cô sẽ thấy đau nhói một chút, nhưng hôm nay cô dùng hết can đảm của mình để nhấn mạnh thì cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau nào nữa, cô thấy chân mình bình phục hẳn rồi.
Hạo Nam đã đi ra ngoài mấy tiếng rồi chưa quay trở lại, chắc chắn bệnh viện hoặc nơi làm việc của anh ta có chuyện gấp nên mới không thể trở về ngay được như mọi lần, đợi khi Hạo Nam trở về cô sẽ nhờ anh ta tháo bỏ lớp bột nặng nề này.
Cô duỗi chân ra một chút rồi cầm sách lên lật vài trang, mắt đảo qua vài dòng chữ rồi tiếp tục đọc chăm chú.
Bên ngoài cánh cửa phòng được khép hờ vụt qua một bóng đen, bóng đen đó khẽ đẩy cửa đi vào, hướng thẳng đến Tiêu Linh mà lao tới không suy nghĩ gì thêm.
“A…” Tiêu Linh giật mình làm rơi cuốn sách xuống đất, khi nhìn xuống cô mới biết thứ vừa chạm vào chân cô là Linh Linh và hai bé cún, làm cô còn tưởng vừa kiểm tra chân thấy ổn định mà đã ngớ ngẩn đến nỗi ảo tượng ra có vật gì chạm vào mình rồi biến mất.
Hai bé cún lớn rất nhanh, bộ lông của chúng thậm chí còn mềm mại hơn Linh Linh, mắt cũng nhỏ và long lanh hơn mẹ chúng. Giống như là cặp thanh mai trúc mã, chúng là một con giống đực và một con giống cái.
“Ử…” Linh Linh rúc rúc đầu vào chân cô vẫy đuôi, hai tai hơi cụp xuống vẻ tôn sùng.
Thật muốn ôm chúng vào lòng và khen chúng dễ thương, muốn nói với chúng cô rất thích chúng, muốn cùng chúng đi dạo quanh biệt thự, muốn được chăm sóc chúng hàng ngày. Sớm thôi sẽ thực hiện được những điều cuối cùng, còn nói sao? Cô không thể.
Đang mải nô đùa với ba mẹ con nhà Linh Linh, cô nghe thấy tiếng mở chốt cửa từ bên ngoài vọng vào, đoán chắc Hạo Nam trở về nên cô mừng rỡ khập khiễng ra đón. Vừa thấy Hạo Nam cô liền hưng phất cong cong khóe miệng, cô muốn tháo bột lắm rồi.
Hạo Nam đi từ ngoài vào, trên người vẫn còn khoác áo trắng của bệnh viện, miệng vẫn còn đeo khẩu trang, gương mặt tỏa ra sự mệt mỏi rõ ràng, tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề. Không khí vui vẻ mà tự cô tạo ra cũng bị đẩy lùi lại phía sau vì bộ dạng này của anh.
Anh thậm chí không để ý đến xung quanh và phía trước, sự xuất hiện của Tiêu Linh cũng không làm Hạo Nam chú ý. Đi được vài bước bỗng anh đưa tay lên sống mũi bóp bóp, người hơi nghiêng ngả khiến Tiêu Linh giật mình nhanh chân đến đỡ.
Được Tiêu Linh đỡ, Hạo Nam từ từ mở đôi mắt u ám ra, cả khuôn mặt bối rối của Tiêu Linh đều hiện rõ trong mắt anh. “Cảm ơn cô.” Và đáp trả lại câu trả lời của Hạo Nam vẫn luôn là sự im lặng cùng cái lắc đầu.
Hơi thở của hai người đan xen nhau tạo nên một bầu không khí khó chịu, Tiêu Linh không dám buông Hạo Nam ra vì sợ anh ngã vì vậy Hạo Nam tự giác đứng thẳng người lên, khước từ sự quan tâm của cô.
“Xin lỗi, tôi mệt một chút.” Dứt lời Hạo Nam tự thân đi thẳng về căn phòng phía trước, tấm lưng cũng không còn thẳng như bình thường, giọng nói như đóa hoa tươi bị bỏ quên ngoài trời nắng gắt, thật không giống Hạo Nam của thường ngày chút nào.
Trở về đến căn phòng của Mộ Hạ Âu, Hạo Nam đi tìm quần áo rồi vào thẳng nhà tắm, từ bên ngoài chỗ Tiêu Linh có thể nghe thấy tiếng nước róc rách rất vui tai, mặt mày cô đỏ bừng lên. Đây là lần đầu…lần đầu Hạo Nam sử dụng phòng tắm của Mộ Hạ Âu, bình thường anh sẽ đi tắm nơi khác tránh làm cô khó xử. Chắc hẳn Hạo Nam đã gặp chuyện gì rất sốc, nếu không tại sao anh ấy còn không nhận ra là hôm nay ra đón anh ấy cô đi bằng chính hai chân của mình chứ không hề chống nạng?
Băn khoăn quá, chuyện gì đã xảy ra với một người như Hạo Nam chứ, cô cứ nghĩ bất cứ chuyện gì cũng không làm anh nhụt chí, anh là một người ấm áp và dễ dàng giải quyết mọi chuyện, với đầu óc thông minh của mình nhiều lần Hạo Nam còn mang đến bất ngờ cho cô. Vậy mà mới chỉ giờ khỏi nhà nửa ngày…
Cạch.
Tiếng phòng tắm mở ra cũng là lúc Tiêu Linh không suy nghĩ lung tung nữa mà nhìn về phía trước. Hạo Nam đã thay đồ mới rồi, thấy cô ngồi trên sofa liền cười. Thật là, nếu không muốn cười thì đâu cần phải cố gắng như vậy.
“Tôi ngủ một chút, đến tối sẽ chuẩn bị cơm, được không?”
Tiêu Linh chớp chớp mắt, cô lấy tập giấy trắng và cây bút đen trên bàn mình viết viết.
[Anh không muốn cười thì đừng cười, anh cười xấu quá.]
Hạo Nam đọc xong liền sững người, sau đó lại thở phào, miệng vẫn cười một chút, tuy nhiên nụ cười này có chút thật lòng hơn so với nụ cười tươi giả dối vừa rồi.
“Tôi vừa từ bệnh viện trở về.” Hạo Nam ngồi xuống ghế bên cạnh cô, giọng nói khàn đặc cả đi. Vừa nói anh vừa đan hai tay vào nhau, khuôn mặt hơi gằm xuống.
Bộ dạng của Hạo Nam thật sự rất suy sụp, Tiêu Linh bắt đầu nghĩ ngợi, không lẽ anh ấy có bệnh gì?
[Có chuyện gì xảy ra với anh sao?]
Hạo Nam lắc đầu, mắt hơi nhắm lại bất lực, miệng tiếp tục thở hắt ra một hơi.
“Tôi vừa phẫu thuật một ca ghép tủy…là một bệnh nhân bất ngờ được chuyển đến đang trong tình trạng rất yếu.”
Nghe được sự việc Tiêu Linh bèn lặng thinh để Hạo Nam kể nốt sự việc, Hạo Nam là bác sĩ tốt, có vấn đề gì với bệnh nhân này ư? Cô nắm chắc cây bút trong tay, mắt hướng vào nửa khuôn mặt đang lộ vẻ thất vọng.
“Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp như này, thậm chí là những ca phẫu thuật khó hơn, tất cả đều phẫu thuật rất thành công.” Hạo Nam tiếp tục cười khổ, đưa một bay tay lên che nửa mặt mình.
Nói như vậy…không lẽ…
“Bệnh nhân hôm nay đã có tủy tương thích, nhưng tôi lại chậm một giây so với tử thần…” Mặt anh tái lại mỗi khi nhớ đến cảnh bệnh nhân của mình lịm đi trong tình trạng chân tay trắng bệnh, nhịp đập cũng ngừng trên máy monitor. Anh còn nhớ khi đó…anh đã bất lực nhường nào, ca bệnh đầu tiên mà anh thất bại…
Bên tai Tiêu Linh như có tiếng sét nổ ngang tai khiến hai tai cô ong ong không biết phải nói gì, Hạo Nam có một ngày lại yếu đuối như vậy sao, chỉ là một giây đâu đáng để quan tâm, một giây không thể làm gì cả, có lẽ số của người đó đã được sắp đặt ngay từ trước khi gặp Hạo Nam rồi.
[Đừng buồn, vốn dĩ đây không phải là lỗi của anh mà. Trách họ xấu số.]
Cô đưa tờ giấy ra trước mặt Hạo Nam, tuy có chút buồn thay cho người đó nhưng tâm lý của Hạo Nam có vẻ như đang không ổn định. Có lẽ là do anh luôn thành công trong sự nghiệp của mình, nhưng hôm nay…ngoại lệ.
Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt rõ ràng có áng nước xoẹt qua. “Chỉ là một giây, cô có biết một giây đó quan trọng nhường nào không?”
Lời nói của Hạo Nam bất ngờ khiến Tiêu Linh thấy xấu hổ, đúng, cô là không hiểu chuyện mới khuyên anh đừng buồn, nếu đặt vị trí ấy là cô, liệu cô còn có thể ngồi đây kể chuyện cho một người ngoài nghe không, hay tự khinh thường, tự trách bản thân đến nỗi nhốt mình trong phòng khóc lóc.
[Xin lỗi.]
Cô viết hai chữ đơn giản nhất đưa ra. Hạo Nam có vẻ như không thèm nhìn lấy nó một lần.
[Hãy thả lỏng cơ thể, đây là thời gian nghỉ ngơi của anh. Đừng áp lực, anh đã cố gắng hết sức rồi.]
Cô nắn nót những dòng chữ cho đến dấu chấm cuối cùng, ánh mắt khích lệ chăm chăm vào khuôn mặt Hạo Nam.
Đọc xong Hạo Nam cũng nhìn cô, nhìn bộ dạng đang cố làm anh vui của Tiêu Linh, trong tim bỗng xuất hiện một chút ấm áp, tan chảy nhẹ lớp băng trong lòng. Muốn…muốn ôm cô ấy, nhưng bản thân không cho phép.
Đang định lên tiếng cảm ơn thì Tiêu Linh lại viết viết vào tờ giấy, Hạo Nam lại im lặng xem cô định viết gì.
[Anh lên giường ngủ đi, ngủ ở ghế không thoải mái]
“Còn cô…” Hạo Nam có chút ngạc nhiên.
[Tôi sẽ chơi cùng chúng, ngủ một đêm ở ghế không phải rất tốt sao? Tôi không muốn tranh giường với người bệnh.]
Tiêu Linh cười tươi, tay hướng về ba chú chó, đầu hơi nghiêng như cố thuyết phục Hạo Nam. Thấy anh sững sờ cô cũng thu lại nụ cười, thật ngại quá, cô cười gì vậy chứ.
“Được. Cảm ơn.” Hạo Nam đứng dậy cứ thế mà đi đến giường.
Không thể ngờ con người ấy lại có thể quyết định mọi ý kiến của mình nhanh như vậy, thậm chí là rất khẳng khái không rụt rè. Nhìn Hạo Nam lên giường ngủ cô mới thở dài nhẹ nhõm. Những tờ giấy cô vừa viết ra đều được vo lại cho vào thùng rác bên cạnh, nghĩ một hồi cô lại nhặt chúng lên, nếu là giấy không dùng nữa chi bằng đem vào bếp cho vào máy tự hủy.
Lúc Tiêu Linh rời khỏi vị trí, lại không ngờ trong thùng rác còn sót lại một viên giấy vo nho nhỏ…
Đã tối. Hạo Nam ngủ không thấy tỉnh lại, cô không thể gọi anh từ xa nên mới mon men lại gần, tay đặt lên vai Hạo Nam lay lay. Hạo Nam bị cô lay vai liền xoay người lại, nhưng mắt vẫn nhắm không có ý định mở ra, trên trán xuất hiện mồ hôi đầm đìa, đôi mày chau lại.
Tiêu Linh hốt hoảng rụt tay lại không biết phải làm gì, nhưng rồi lại hạ tay xuống trán Hạo Nam, tay còn lại đưa lên trán mình.
[Nóng quá, anh ấy bị sốt!]
Bên ngoài con đường mòn của khu rừng u ám, một chiếc xe đen vụt qua từng hàng cây giống như một thần chết. Chiếc xe đi qua đến đâu cây cối đều đung đưa lá đến ấy, cát bụi thổi bay một khoảng con đường, chiếc xe thậm chí không bật đèn, giống như nơi này thực sự quá quen thuộc.
Chiếc Maybach dừng lại trước căn biệt thự không có ánh đèn, cửa xe mở ra dứt khoát, đôi chân dài xuất hiện cùng một bóng dáng dỏng cao, cả cơ thể cũng là bộ com-lê đen.
Ánh mắt cay nghiệt chiếu qua căn biệt thự một hồi, khóe miệng cười đàn ông nhếch cao. Đã hai tháng rồi, căn biệt thự này đúng là có nhiều kỷ niệm đẹp.
“Tiêu Linh, mọi chuyện vui sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ.” Mộ Hạ Âu đóng cửa xe, hai tay đút vào túi quần, thẳng chân mở cửa bằng chìa khóa riêng rồi đi vào biệt thự, dãy hành lang tối đen như mực không có một ánh đèn rất thích hợp với tâm trạng hắn bây giờ.
Cánh cửa phòng được Mộ Hạ Âu đạp rầm sang một bên, hắn trừng mắt lớn nhìn về phía trước.
Hạo Nam đang nằm trên giường, Tiêu Linh cởi cúc áo của cậu ta từng nút một.
Nghe thấy tiếng động lớn Tiêu Linh kinh ngạc quay lại, đập vào mắt cô là ảnh bóng nam nhân lãnh khốc đã lâu không thấy, hắn đang siết chặt hai lòng bàn tay, gân trán nổi rõ mồn một.
Mộ Hạ Âu!?
Ngồi trên ghế sofa trong phòng, bên cạnh cô là một cuốn sách dày cộp còn đang đọc dang dở, cô đưa tay chạm vào lớp bó bột ở chân, lớp bột vừa cứng vừa cũ, nhưng có vài nơi cũng bị bong tróc đi rất nhiều. Nếu là trước kia khi chạm vào cô sẽ thấy đau nhói một chút, nhưng hôm nay cô dùng hết can đảm của mình để nhấn mạnh thì cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau nào nữa, cô thấy chân mình bình phục hẳn rồi.
Hạo Nam đã đi ra ngoài mấy tiếng rồi chưa quay trở lại, chắc chắn bệnh viện hoặc nơi làm việc của anh ta có chuyện gấp nên mới không thể trở về ngay được như mọi lần, đợi khi Hạo Nam trở về cô sẽ nhờ anh ta tháo bỏ lớp bột nặng nề này.
Cô duỗi chân ra một chút rồi cầm sách lên lật vài trang, mắt đảo qua vài dòng chữ rồi tiếp tục đọc chăm chú.
Bên ngoài cánh cửa phòng được khép hờ vụt qua một bóng đen, bóng đen đó khẽ đẩy cửa đi vào, hướng thẳng đến Tiêu Linh mà lao tới không suy nghĩ gì thêm.
“A…” Tiêu Linh giật mình làm rơi cuốn sách xuống đất, khi nhìn xuống cô mới biết thứ vừa chạm vào chân cô là Linh Linh và hai bé cún, làm cô còn tưởng vừa kiểm tra chân thấy ổn định mà đã ngớ ngẩn đến nỗi ảo tượng ra có vật gì chạm vào mình rồi biến mất.
Hai bé cún lớn rất nhanh, bộ lông của chúng thậm chí còn mềm mại hơn Linh Linh, mắt cũng nhỏ và long lanh hơn mẹ chúng. Giống như là cặp thanh mai trúc mã, chúng là một con giống đực và một con giống cái.
“Ử…” Linh Linh rúc rúc đầu vào chân cô vẫy đuôi, hai tai hơi cụp xuống vẻ tôn sùng.
Thật muốn ôm chúng vào lòng và khen chúng dễ thương, muốn nói với chúng cô rất thích chúng, muốn cùng chúng đi dạo quanh biệt thự, muốn được chăm sóc chúng hàng ngày. Sớm thôi sẽ thực hiện được những điều cuối cùng, còn nói sao? Cô không thể.
Đang mải nô đùa với ba mẹ con nhà Linh Linh, cô nghe thấy tiếng mở chốt cửa từ bên ngoài vọng vào, đoán chắc Hạo Nam trở về nên cô mừng rỡ khập khiễng ra đón. Vừa thấy Hạo Nam cô liền hưng phất cong cong khóe miệng, cô muốn tháo bột lắm rồi.
Hạo Nam đi từ ngoài vào, trên người vẫn còn khoác áo trắng của bệnh viện, miệng vẫn còn đeo khẩu trang, gương mặt tỏa ra sự mệt mỏi rõ ràng, tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề. Không khí vui vẻ mà tự cô tạo ra cũng bị đẩy lùi lại phía sau vì bộ dạng này của anh.
Anh thậm chí không để ý đến xung quanh và phía trước, sự xuất hiện của Tiêu Linh cũng không làm Hạo Nam chú ý. Đi được vài bước bỗng anh đưa tay lên sống mũi bóp bóp, người hơi nghiêng ngả khiến Tiêu Linh giật mình nhanh chân đến đỡ.
Được Tiêu Linh đỡ, Hạo Nam từ từ mở đôi mắt u ám ra, cả khuôn mặt bối rối của Tiêu Linh đều hiện rõ trong mắt anh. “Cảm ơn cô.” Và đáp trả lại câu trả lời của Hạo Nam vẫn luôn là sự im lặng cùng cái lắc đầu.
Hơi thở của hai người đan xen nhau tạo nên một bầu không khí khó chịu, Tiêu Linh không dám buông Hạo Nam ra vì sợ anh ngã vì vậy Hạo Nam tự giác đứng thẳng người lên, khước từ sự quan tâm của cô.
“Xin lỗi, tôi mệt một chút.” Dứt lời Hạo Nam tự thân đi thẳng về căn phòng phía trước, tấm lưng cũng không còn thẳng như bình thường, giọng nói như đóa hoa tươi bị bỏ quên ngoài trời nắng gắt, thật không giống Hạo Nam của thường ngày chút nào.
Trở về đến căn phòng của Mộ Hạ Âu, Hạo Nam đi tìm quần áo rồi vào thẳng nhà tắm, từ bên ngoài chỗ Tiêu Linh có thể nghe thấy tiếng nước róc rách rất vui tai, mặt mày cô đỏ bừng lên. Đây là lần đầu…lần đầu Hạo Nam sử dụng phòng tắm của Mộ Hạ Âu, bình thường anh sẽ đi tắm nơi khác tránh làm cô khó xử. Chắc hẳn Hạo Nam đã gặp chuyện gì rất sốc, nếu không tại sao anh ấy còn không nhận ra là hôm nay ra đón anh ấy cô đi bằng chính hai chân của mình chứ không hề chống nạng?
Băn khoăn quá, chuyện gì đã xảy ra với một người như Hạo Nam chứ, cô cứ nghĩ bất cứ chuyện gì cũng không làm anh nhụt chí, anh là một người ấm áp và dễ dàng giải quyết mọi chuyện, với đầu óc thông minh của mình nhiều lần Hạo Nam còn mang đến bất ngờ cho cô. Vậy mà mới chỉ giờ khỏi nhà nửa ngày…
Cạch.
Tiếng phòng tắm mở ra cũng là lúc Tiêu Linh không suy nghĩ lung tung nữa mà nhìn về phía trước. Hạo Nam đã thay đồ mới rồi, thấy cô ngồi trên sofa liền cười. Thật là, nếu không muốn cười thì đâu cần phải cố gắng như vậy.
“Tôi ngủ một chút, đến tối sẽ chuẩn bị cơm, được không?”
Tiêu Linh chớp chớp mắt, cô lấy tập giấy trắng và cây bút đen trên bàn mình viết viết.
[Anh không muốn cười thì đừng cười, anh cười xấu quá.]
Hạo Nam đọc xong liền sững người, sau đó lại thở phào, miệng vẫn cười một chút, tuy nhiên nụ cười này có chút thật lòng hơn so với nụ cười tươi giả dối vừa rồi.
“Tôi vừa từ bệnh viện trở về.” Hạo Nam ngồi xuống ghế bên cạnh cô, giọng nói khàn đặc cả đi. Vừa nói anh vừa đan hai tay vào nhau, khuôn mặt hơi gằm xuống.
Bộ dạng của Hạo Nam thật sự rất suy sụp, Tiêu Linh bắt đầu nghĩ ngợi, không lẽ anh ấy có bệnh gì?
[Có chuyện gì xảy ra với anh sao?]
Hạo Nam lắc đầu, mắt hơi nhắm lại bất lực, miệng tiếp tục thở hắt ra một hơi.
“Tôi vừa phẫu thuật một ca ghép tủy…là một bệnh nhân bất ngờ được chuyển đến đang trong tình trạng rất yếu.”
Nghe được sự việc Tiêu Linh bèn lặng thinh để Hạo Nam kể nốt sự việc, Hạo Nam là bác sĩ tốt, có vấn đề gì với bệnh nhân này ư? Cô nắm chắc cây bút trong tay, mắt hướng vào nửa khuôn mặt đang lộ vẻ thất vọng.
“Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp như này, thậm chí là những ca phẫu thuật khó hơn, tất cả đều phẫu thuật rất thành công.” Hạo Nam tiếp tục cười khổ, đưa một bay tay lên che nửa mặt mình.
Nói như vậy…không lẽ…
“Bệnh nhân hôm nay đã có tủy tương thích, nhưng tôi lại chậm một giây so với tử thần…” Mặt anh tái lại mỗi khi nhớ đến cảnh bệnh nhân của mình lịm đi trong tình trạng chân tay trắng bệnh, nhịp đập cũng ngừng trên máy monitor. Anh còn nhớ khi đó…anh đã bất lực nhường nào, ca bệnh đầu tiên mà anh thất bại…
Bên tai Tiêu Linh như có tiếng sét nổ ngang tai khiến hai tai cô ong ong không biết phải nói gì, Hạo Nam có một ngày lại yếu đuối như vậy sao, chỉ là một giây đâu đáng để quan tâm, một giây không thể làm gì cả, có lẽ số của người đó đã được sắp đặt ngay từ trước khi gặp Hạo Nam rồi.
[Đừng buồn, vốn dĩ đây không phải là lỗi của anh mà. Trách họ xấu số.]
Cô đưa tờ giấy ra trước mặt Hạo Nam, tuy có chút buồn thay cho người đó nhưng tâm lý của Hạo Nam có vẻ như đang không ổn định. Có lẽ là do anh luôn thành công trong sự nghiệp của mình, nhưng hôm nay…ngoại lệ.
Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt rõ ràng có áng nước xoẹt qua. “Chỉ là một giây, cô có biết một giây đó quan trọng nhường nào không?”
Lời nói của Hạo Nam bất ngờ khiến Tiêu Linh thấy xấu hổ, đúng, cô là không hiểu chuyện mới khuyên anh đừng buồn, nếu đặt vị trí ấy là cô, liệu cô còn có thể ngồi đây kể chuyện cho một người ngoài nghe không, hay tự khinh thường, tự trách bản thân đến nỗi nhốt mình trong phòng khóc lóc.
[Xin lỗi.]
Cô viết hai chữ đơn giản nhất đưa ra. Hạo Nam có vẻ như không thèm nhìn lấy nó một lần.
[Hãy thả lỏng cơ thể, đây là thời gian nghỉ ngơi của anh. Đừng áp lực, anh đã cố gắng hết sức rồi.]
Cô nắn nót những dòng chữ cho đến dấu chấm cuối cùng, ánh mắt khích lệ chăm chăm vào khuôn mặt Hạo Nam.
Đọc xong Hạo Nam cũng nhìn cô, nhìn bộ dạng đang cố làm anh vui của Tiêu Linh, trong tim bỗng xuất hiện một chút ấm áp, tan chảy nhẹ lớp băng trong lòng. Muốn…muốn ôm cô ấy, nhưng bản thân không cho phép.
Đang định lên tiếng cảm ơn thì Tiêu Linh lại viết viết vào tờ giấy, Hạo Nam lại im lặng xem cô định viết gì.
[Anh lên giường ngủ đi, ngủ ở ghế không thoải mái]
“Còn cô…” Hạo Nam có chút ngạc nhiên.
[Tôi sẽ chơi cùng chúng, ngủ một đêm ở ghế không phải rất tốt sao? Tôi không muốn tranh giường với người bệnh.]
Tiêu Linh cười tươi, tay hướng về ba chú chó, đầu hơi nghiêng như cố thuyết phục Hạo Nam. Thấy anh sững sờ cô cũng thu lại nụ cười, thật ngại quá, cô cười gì vậy chứ.
“Được. Cảm ơn.” Hạo Nam đứng dậy cứ thế mà đi đến giường.
Không thể ngờ con người ấy lại có thể quyết định mọi ý kiến của mình nhanh như vậy, thậm chí là rất khẳng khái không rụt rè. Nhìn Hạo Nam lên giường ngủ cô mới thở dài nhẹ nhõm. Những tờ giấy cô vừa viết ra đều được vo lại cho vào thùng rác bên cạnh, nghĩ một hồi cô lại nhặt chúng lên, nếu là giấy không dùng nữa chi bằng đem vào bếp cho vào máy tự hủy.
Lúc Tiêu Linh rời khỏi vị trí, lại không ngờ trong thùng rác còn sót lại một viên giấy vo nho nhỏ…
Đã tối. Hạo Nam ngủ không thấy tỉnh lại, cô không thể gọi anh từ xa nên mới mon men lại gần, tay đặt lên vai Hạo Nam lay lay. Hạo Nam bị cô lay vai liền xoay người lại, nhưng mắt vẫn nhắm không có ý định mở ra, trên trán xuất hiện mồ hôi đầm đìa, đôi mày chau lại.
Tiêu Linh hốt hoảng rụt tay lại không biết phải làm gì, nhưng rồi lại hạ tay xuống trán Hạo Nam, tay còn lại đưa lên trán mình.
[Nóng quá, anh ấy bị sốt!]
Bên ngoài con đường mòn của khu rừng u ám, một chiếc xe đen vụt qua từng hàng cây giống như một thần chết. Chiếc xe đi qua đến đâu cây cối đều đung đưa lá đến ấy, cát bụi thổi bay một khoảng con đường, chiếc xe thậm chí không bật đèn, giống như nơi này thực sự quá quen thuộc.
Chiếc Maybach dừng lại trước căn biệt thự không có ánh đèn, cửa xe mở ra dứt khoát, đôi chân dài xuất hiện cùng một bóng dáng dỏng cao, cả cơ thể cũng là bộ com-lê đen.
Ánh mắt cay nghiệt chiếu qua căn biệt thự một hồi, khóe miệng cười đàn ông nhếch cao. Đã hai tháng rồi, căn biệt thự này đúng là có nhiều kỷ niệm đẹp.
“Tiêu Linh, mọi chuyện vui sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ.” Mộ Hạ Âu đóng cửa xe, hai tay đút vào túi quần, thẳng chân mở cửa bằng chìa khóa riêng rồi đi vào biệt thự, dãy hành lang tối đen như mực không có một ánh đèn rất thích hợp với tâm trạng hắn bây giờ.
Cánh cửa phòng được Mộ Hạ Âu đạp rầm sang một bên, hắn trừng mắt lớn nhìn về phía trước.
Hạo Nam đang nằm trên giường, Tiêu Linh cởi cúc áo của cậu ta từng nút một.
Nghe thấy tiếng động lớn Tiêu Linh kinh ngạc quay lại, đập vào mắt cô là ảnh bóng nam nhân lãnh khốc đã lâu không thấy, hắn đang siết chặt hai lòng bàn tay, gân trán nổi rõ mồn một.
Mộ Hạ Âu!?
Bình luận facebook