Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Công dụng mới (H)
Đau quá! Đau…
Tiêu Linh cắn chặt môi, cơ hồ như sắp bật máu. Ngón tay của hắn khiến cô muốn chết đi sống lại, không khác gì hắn dùng một con dao đâm xuyên da thịt cô.
Trước ngực và hạ thân đều bị Mộ Hạ Âu kiểm soát, hai tay cô bị cố định trên đỉnh đầu. Muốn thoát xong cũng không thể bò dậy.
Cơ thể cô dần trở nên nóng bất thường, hạ thân cô bỗng thấy rất lạ, cảm giác như có một dòng điện xoẹt qua khiến cô tê dại, ngón tay của hắn rõ ràng là làm cô đau lắm…nhưng không hiểu sao khi thích nghi với ngón tay này, cô lại thấy nó…làm cô thấy hưng phấn.
Không được Tiêu Linh, mày đang nghĩ gì vậy, tại sao lại nghĩ những điều đen tối đó, thực chất Mộ Hạ Âu chỉ coi mày như những người phụ nữ khác đã từng đem về, không hề coi trọng cũng như yêu thương gì mày. Nếu không…những hành động của hắn đã ngọt ngào và nhẹ nhàng rồi, giống như cái cách mà hắn đã làm với Hi Vân.
“A…” Cô rùng mình thốt ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ, hai má ửng hồng lên.
Mộ Hạ Âu nghe thấy âm thanh này lập tức cảm thấy hài lòng, ngón tay hắn càng đưa sâu vào trong chạm vào điểm yếu vừa rồi của Tiêu Linh. Người phụ này không ngờ nhạy cảm như vậy, mới đưa tay chạm vào đã tiết bạch mật bôi trơn, ngón tay càng dễ đưa vào hơn ban đầu, nơi ấy cũng không ngừng co bóp lại.
Trước mắt hắn là viên trân châu hồng vừa được miệng hắn nhả ra, không hiểu cô ta là vì tắm sữa tắm thơm, hay là vì da thịt của cô ta thơm, tay của hắn càng kiểm soát bên dưới đưa đẩy thì người cô ta càng run lên theo, hai thỏ nhỏ không ngừng lắc lư, màu của nó cũng thật đẹp, giống như thiếu nữ mới lớn chứ không như của Hi Vân.
Lưỡi Mộ Hạ Âu vân vê quanh nhụy hồng ngọt, tay bên dưới từ từ rút ra khỏi u cốc mê người, khẽ dùng hai đầu ngón tay xoa xoa tiểu hạch lấp ló.
“A…hưm…” Tiêu Linh trợn mở to mắt, hắn càng làm vậy càng khiến cô thấy khó chịu, bên dưới đó vì tay hắn mà không ngừng co giật, mỗi lần hắn xoa vào chỗ nhạy cảm đó là Tiêu Linh lại rướn người lên trốn tránh.
Cô không quen những hành động quá mức thân mật này của Mộ Hạ Âu, so với lần đầu hắn đụng chạm vào cơ thể cô thì lần này hoàn toàn khác, cô thấy hắn tỉ mỉ hơn gấp mấy lần, mỗi lần hắn động vào nơi tư mật cô đều mân mê đến một lúc lâu.
Còn nhớ đêm mưa gió đó, hắn trong bóng tối thô bạo đưa vật trướng vào hạ thân cô, từng lần thân dưới hai người va chạm vào nhau là từng lần cô cảm thấy thân thể mình như bị xé rách, giống như một tờ giấy mỏng manh bị cơn lốc quấn vào vòng xoáy xé tan thành từng mảnh vụn.
Hôm nay, hắn là tự mình động chạm vào cô, trước đó không phải hắn luôn sỉ nhục cô là con câm ư. Hắn coi cô là một gái điếm không có giá trị, nhưng hắn lại là đang nằm trên cô, dạy cô ‘cách làm vợ’. Nực cười, cô vốn là đồ chơi của hắn.
Chỉ mất vài phút để cô cảm nhận được cả cơ thể Mộ Hạ Âu cũng đang nóng lên, hắn nhả da thịt cô ra, từ từ vươn đầu lên trên cô, hôn sâu rồi cắn cổ cô lúc thì nhẹ nhàng lúc thì thô bạo, từng vết hôn chói mắt trên cổ cô dần lộ ra.
“Ha…nếu không câm thì cũng không đến nỗi là quá tệ.”
“Hưm…”
Nụ hôn đó…nụ của Mộ Hạ Âu cứ ngỡ dừng lại trên thân thể cô, không thể ngờ hắn lại hôn môi cô như này. Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn cặp mày sắc của Mộ Hạ Âu đang hưởng thụ, hắn đưa lưỡi vào quấn lấy bên trong môi cô, môi cô hắn khẽ mút lấy nhẹ nhàng.
Mộ Hạ Âu…vậy mà hôn cô ư? Hắn luôn chê cô bẩn thỉu, nhưng hôm nay…hắn hôn cô. Tiêu Linh cay xè sống mũi, mắt trào ra giọt lệ. Cô cứ ngỡ đây là giọt lệ của đau thương, nhưng cô lại đấu tranh tư tưởng, cô nghĩ rằng cô đang khóc vì hạnh phúc! Thật hạnh phúc, cô và hắn giống như…vợ chồng thực thụ vậy.
“Ha…hư…” Khó thở. Mộ Hạ Âu định hôn cô đến bao giờ đây, cô không thể thở nổi.
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, hắn chậm rãi mở mắt ra, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo không mang theo tia cảm xúc nào, hắn nhìn cô như sinh vật nhỏ đã được đặt định mệnh sẵn trong tay. Tóc hắn rũ ra giữa không trung, hương thơm bạc hà và mùi thuốc lá hòa với nhau làm một, vừa dễ ngửi lại vừa dễ gây nghiện, có lẽ từ hôm nay Tiêu Linh đã tìm ra được một mùi hương làm cô luyến lưu cả ngày, chính là mùi hương của Mộ Hạ Âu.
Cô nhắm nghiền mắt lại không dám đối diện với hắn, môi bặm chặt lấy nhau, chân hơi chụm lại kẹp chân Mộ Hạ Âu ở giữa, cô không muốn…lộ ra thân thể xấu xí này cho hắn nhìn, cô không thích.
Bên trên cô bỗng lộ rõ tiếng cười của Mộ Hạ Âu, tiếng cười mang theo vài tia cợt nhã lẫn khinh bỉ, hắn thở hắt ra cúi đầu xuống bên cổ Tiêu Linh, dùng lưỡi liếm từ hõm cổ Tiêu Linh trở lên, mỗi nơi hắn quét qua đều khiến cô trở nên tê dại.
“Từ bây giờ…ngoài bị tôi chà đạp đến chán ra, cô có thêm một công dụng mới.”
Thầm nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Linh he hé mắt ra nhìn lên trần nhà, vốn biết hắn định nói rồi, cô chưa ngốc đến nỗi không hiểu Mộ Hạ Âu có ý gì khi thì thầm những lời vô liêm sỉ đó vào tai cô, từng lời vốn ngọt như đường ấy thật ra lại rất chua chát, nó như ớt chà sát vào vết thương trong tim cô.
Dù là không được hắn coi trọng, dù là không được hắn thân mật gọi bằng hai từ bảo bối như ai kia, cô cũng vẫn muốn nghe những lời tiếp theo của Mộ Hạ Âu, xem rốt cuộc hắn định coi cô là gì, hắn bày ra trò gì, hắn nói cô có công dụng, là công dụng như thế nào?
“Làm con điếm của riêng tôi.” Hắn nhếch mép nhả ra từng câu chữ sắc nhẹm như lưỡi dao lam.
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống, lăn qua chảy xuống không trung. Tiêu Linh cười nhạt nhòa một mình, tự nhủ bản thân cuối cùng cũng chỉ là thứ ghê tởm trong mắt Mộ Hạ Âu. Cô đang chờ đợi gì chứ…chờ đợi hắn sẽ coi cô là vợ mình sao? Cô đúng là quá ảo tưởng rồi.
Trong mắt hắn mãi mãi…cô chỉ là một sinh vật hạ đẳng bị câm và không có giá trị.
Hắn giày vò cô, hắn bóp cổ tay cô, hắn cắn xé da thịt cô như một miếng bánh…hắn dằn vặt cơ thể cô như một con thú nhồi bông di động, hắn lật người cô đủ mọi tư thế để khiến hắn có thể vui vẻ.
Cô tự nhủ lòng biết bao nhiêu lần rồi, rằng không được khóc, hàng trăm lần từ khi gặp được Mộ Hạ Âu. Nhưng mỗi lời hắn nói ra lại làm tim cô đau nhói…
Người đàn ông đầu tiên của đời cô đang sỉ nhục cô, người đàn ông dùng những hành động thân mật này chính là chồng của cô.
Không một ngày ra mắt hợp lẽ…
Không đám cưới…
Không nhẫn đính hôn…
Không gì cả, cô chỉ biết rằng người đàn ông có tính độc quyền chiếm hữu này, người đàn ông không hề bình thường này lại chính là chồng của cô.
“Hức…” Đưa tay lên lau nước mắt, cô nấc nghẹn bất lực.
Mỗi lần hắn đâm sâu vật nóng vào hạ thân cô, Tiêu Linh liền cảm thấy mình chết đi sống lại, đã là lần thứ hai cô quan hệ với Mộ Hạ Âu, nhưng lần này cô lại thấy đau hơn cả lần đầu đêm ấy.
Đêm đó…cô không biết Mộ Hạ Âu là ai, cô không biết ai là chồng mình, cô không biết sính lễ nào hết! Cô chỉ biết mình bị một người đàn ông có giọng nói trầm ấm từ từ lấn át cơ thể mình, mặc dù hắn khinh thường vì cô câm, khinh thường vì cô không nhìn lại bản thân mà còn muốn trèo cao, nhưng hắn không làm cô đau lòng như hiện tại, hắn làm cô mệt mỏi…hắn làm cô không thiết tha cuộc sống vốn còn chút màu đen trắng này. Mộ Hạ Âu…chính hắn dồn cô xuống vực thẳm, một bờ vực tối đen…
“Khóc lóc cái gì? Cô đang làm tôi ù tai đấy.” Mộ Hạ Âu đưa tay xuống bóp cằm Tiêu Linh, bắt ép cô phải ngẩng mặt lên cao nhìn hắn.
Mặt hắn bình thản, ánh mắt phảng phất cơn gió đông lạnh hơn mùa tuyết sang, chỉ cần nhìn cô, lập tức cô nín bặt sợ hãi. Tay của cô hắn cũng đã thả ra, chỉ là dù đã thả cô cũng không phản kháng mà chịu nằm yên để đích thân hắn vận động, còn cô từ đầu đến cuối vẫn như người vô hồn.
“Đối với Hạo Nam thì tốt đẹp, trước mặt tôi thì trưng bày bộ mặt này. Tiêu Linh, cô muốn gì?” Dường như nhìn mãi gương mặt của Tiêu Linh khiến Mộ Hạ Âu càng thêm phẫn nộ, hắn rút ra vật nóng từ sâu bên trong cô, thậm chí lùi đầu gối lại, lấy đà, giương nắm đấm lên cao.
“Á!” Tiêu Linh bị nắm đấm trên cao làm cho kích động, cô đưa hai tay lên che mặt theo phản xạ, hắn sẽ lại đánh cô mất.
“Chết tiệt!” Một lời chửi thề thốt ra, Mộ Hạ Âu khựng tay lại, khuôn mặt có chút khó chịu nhưng không đánh Tiêu Linh. Hắn nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Trong mắt hắn lúc này hiện lên dây thắt lưng mà hắn vừa cởi.
Đột nhiên thấy thân thể không còn bị đè nặng, Tiêu Linh hơi hạ tay xuống, mắt nheo lại nhìn về phía trước.
Vút!
“Aaa!”
Tiêu Linh thét lên xoay ngang người ôm lấy bụng mình, có thứ gì đó vừa sượt qua bụng cô, vừa cứng, vừa dẻo…
Đập vào mắt cô là hình ảnh nam nhân quen thuộc, quần vẫn còn xộc xệch, mồ hôi trên trán và cơ thể vẫn còn đọng lại, hắn cầm thắt lưng trong tay ve vẩy, miệng cong cong lên có vẻ rất thích thú.
Hắn vừa dùng thứ đó để đánh cô ư?
“Câm mà không biết rên thì đúng là vô dụng, sinh ra cái mồm không biết nói thì ít nhất cũng phải biết làm đàn ông thỏa mãn, biết chưa?” Hắn cao giọng rồi bật cười ha ha tàn nhẫn, tay vút lên cao, dây thắt lưng da được quật mạnh vào eo lưng Tiêu Linh. “Biết chưa, hả?”
“A, ư…hức.” Còn đau hơn là bị hắn tát nữa…
Tiêu Linh không chịu nổi đòn roi liền gượng dậy bước ra khỏi giường, quỳ rạp xuống chân Mộ Hạ Âu dập đầu xuống đất, tiếng khóc vang vọng cả căn phòng.
Tiêu Linh cắn chặt môi, cơ hồ như sắp bật máu. Ngón tay của hắn khiến cô muốn chết đi sống lại, không khác gì hắn dùng một con dao đâm xuyên da thịt cô.
Trước ngực và hạ thân đều bị Mộ Hạ Âu kiểm soát, hai tay cô bị cố định trên đỉnh đầu. Muốn thoát xong cũng không thể bò dậy.
Cơ thể cô dần trở nên nóng bất thường, hạ thân cô bỗng thấy rất lạ, cảm giác như có một dòng điện xoẹt qua khiến cô tê dại, ngón tay của hắn rõ ràng là làm cô đau lắm…nhưng không hiểu sao khi thích nghi với ngón tay này, cô lại thấy nó…làm cô thấy hưng phấn.
Không được Tiêu Linh, mày đang nghĩ gì vậy, tại sao lại nghĩ những điều đen tối đó, thực chất Mộ Hạ Âu chỉ coi mày như những người phụ nữ khác đã từng đem về, không hề coi trọng cũng như yêu thương gì mày. Nếu không…những hành động của hắn đã ngọt ngào và nhẹ nhàng rồi, giống như cái cách mà hắn đã làm với Hi Vân.
“A…” Cô rùng mình thốt ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ, hai má ửng hồng lên.
Mộ Hạ Âu nghe thấy âm thanh này lập tức cảm thấy hài lòng, ngón tay hắn càng đưa sâu vào trong chạm vào điểm yếu vừa rồi của Tiêu Linh. Người phụ này không ngờ nhạy cảm như vậy, mới đưa tay chạm vào đã tiết bạch mật bôi trơn, ngón tay càng dễ đưa vào hơn ban đầu, nơi ấy cũng không ngừng co bóp lại.
Trước mắt hắn là viên trân châu hồng vừa được miệng hắn nhả ra, không hiểu cô ta là vì tắm sữa tắm thơm, hay là vì da thịt của cô ta thơm, tay của hắn càng kiểm soát bên dưới đưa đẩy thì người cô ta càng run lên theo, hai thỏ nhỏ không ngừng lắc lư, màu của nó cũng thật đẹp, giống như thiếu nữ mới lớn chứ không như của Hi Vân.
Lưỡi Mộ Hạ Âu vân vê quanh nhụy hồng ngọt, tay bên dưới từ từ rút ra khỏi u cốc mê người, khẽ dùng hai đầu ngón tay xoa xoa tiểu hạch lấp ló.
“A…hưm…” Tiêu Linh trợn mở to mắt, hắn càng làm vậy càng khiến cô thấy khó chịu, bên dưới đó vì tay hắn mà không ngừng co giật, mỗi lần hắn xoa vào chỗ nhạy cảm đó là Tiêu Linh lại rướn người lên trốn tránh.
Cô không quen những hành động quá mức thân mật này của Mộ Hạ Âu, so với lần đầu hắn đụng chạm vào cơ thể cô thì lần này hoàn toàn khác, cô thấy hắn tỉ mỉ hơn gấp mấy lần, mỗi lần hắn động vào nơi tư mật cô đều mân mê đến một lúc lâu.
Còn nhớ đêm mưa gió đó, hắn trong bóng tối thô bạo đưa vật trướng vào hạ thân cô, từng lần thân dưới hai người va chạm vào nhau là từng lần cô cảm thấy thân thể mình như bị xé rách, giống như một tờ giấy mỏng manh bị cơn lốc quấn vào vòng xoáy xé tan thành từng mảnh vụn.
Hôm nay, hắn là tự mình động chạm vào cô, trước đó không phải hắn luôn sỉ nhục cô là con câm ư. Hắn coi cô là một gái điếm không có giá trị, nhưng hắn lại là đang nằm trên cô, dạy cô ‘cách làm vợ’. Nực cười, cô vốn là đồ chơi của hắn.
Chỉ mất vài phút để cô cảm nhận được cả cơ thể Mộ Hạ Âu cũng đang nóng lên, hắn nhả da thịt cô ra, từ từ vươn đầu lên trên cô, hôn sâu rồi cắn cổ cô lúc thì nhẹ nhàng lúc thì thô bạo, từng vết hôn chói mắt trên cổ cô dần lộ ra.
“Ha…nếu không câm thì cũng không đến nỗi là quá tệ.”
“Hưm…”
Nụ hôn đó…nụ của Mộ Hạ Âu cứ ngỡ dừng lại trên thân thể cô, không thể ngờ hắn lại hôn môi cô như này. Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn cặp mày sắc của Mộ Hạ Âu đang hưởng thụ, hắn đưa lưỡi vào quấn lấy bên trong môi cô, môi cô hắn khẽ mút lấy nhẹ nhàng.
Mộ Hạ Âu…vậy mà hôn cô ư? Hắn luôn chê cô bẩn thỉu, nhưng hôm nay…hắn hôn cô. Tiêu Linh cay xè sống mũi, mắt trào ra giọt lệ. Cô cứ ngỡ đây là giọt lệ của đau thương, nhưng cô lại đấu tranh tư tưởng, cô nghĩ rằng cô đang khóc vì hạnh phúc! Thật hạnh phúc, cô và hắn giống như…vợ chồng thực thụ vậy.
“Ha…hư…” Khó thở. Mộ Hạ Âu định hôn cô đến bao giờ đây, cô không thể thở nổi.
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, hắn chậm rãi mở mắt ra, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo không mang theo tia cảm xúc nào, hắn nhìn cô như sinh vật nhỏ đã được đặt định mệnh sẵn trong tay. Tóc hắn rũ ra giữa không trung, hương thơm bạc hà và mùi thuốc lá hòa với nhau làm một, vừa dễ ngửi lại vừa dễ gây nghiện, có lẽ từ hôm nay Tiêu Linh đã tìm ra được một mùi hương làm cô luyến lưu cả ngày, chính là mùi hương của Mộ Hạ Âu.
Cô nhắm nghiền mắt lại không dám đối diện với hắn, môi bặm chặt lấy nhau, chân hơi chụm lại kẹp chân Mộ Hạ Âu ở giữa, cô không muốn…lộ ra thân thể xấu xí này cho hắn nhìn, cô không thích.
Bên trên cô bỗng lộ rõ tiếng cười của Mộ Hạ Âu, tiếng cười mang theo vài tia cợt nhã lẫn khinh bỉ, hắn thở hắt ra cúi đầu xuống bên cổ Tiêu Linh, dùng lưỡi liếm từ hõm cổ Tiêu Linh trở lên, mỗi nơi hắn quét qua đều khiến cô trở nên tê dại.
“Từ bây giờ…ngoài bị tôi chà đạp đến chán ra, cô có thêm một công dụng mới.”
Thầm nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Linh he hé mắt ra nhìn lên trần nhà, vốn biết hắn định nói rồi, cô chưa ngốc đến nỗi không hiểu Mộ Hạ Âu có ý gì khi thì thầm những lời vô liêm sỉ đó vào tai cô, từng lời vốn ngọt như đường ấy thật ra lại rất chua chát, nó như ớt chà sát vào vết thương trong tim cô.
Dù là không được hắn coi trọng, dù là không được hắn thân mật gọi bằng hai từ bảo bối như ai kia, cô cũng vẫn muốn nghe những lời tiếp theo của Mộ Hạ Âu, xem rốt cuộc hắn định coi cô là gì, hắn bày ra trò gì, hắn nói cô có công dụng, là công dụng như thế nào?
“Làm con điếm của riêng tôi.” Hắn nhếch mép nhả ra từng câu chữ sắc nhẹm như lưỡi dao lam.
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống, lăn qua chảy xuống không trung. Tiêu Linh cười nhạt nhòa một mình, tự nhủ bản thân cuối cùng cũng chỉ là thứ ghê tởm trong mắt Mộ Hạ Âu. Cô đang chờ đợi gì chứ…chờ đợi hắn sẽ coi cô là vợ mình sao? Cô đúng là quá ảo tưởng rồi.
Trong mắt hắn mãi mãi…cô chỉ là một sinh vật hạ đẳng bị câm và không có giá trị.
Hắn giày vò cô, hắn bóp cổ tay cô, hắn cắn xé da thịt cô như một miếng bánh…hắn dằn vặt cơ thể cô như một con thú nhồi bông di động, hắn lật người cô đủ mọi tư thế để khiến hắn có thể vui vẻ.
Cô tự nhủ lòng biết bao nhiêu lần rồi, rằng không được khóc, hàng trăm lần từ khi gặp được Mộ Hạ Âu. Nhưng mỗi lời hắn nói ra lại làm tim cô đau nhói…
Người đàn ông đầu tiên của đời cô đang sỉ nhục cô, người đàn ông dùng những hành động thân mật này chính là chồng của cô.
Không một ngày ra mắt hợp lẽ…
Không đám cưới…
Không nhẫn đính hôn…
Không gì cả, cô chỉ biết rằng người đàn ông có tính độc quyền chiếm hữu này, người đàn ông không hề bình thường này lại chính là chồng của cô.
“Hức…” Đưa tay lên lau nước mắt, cô nấc nghẹn bất lực.
Mỗi lần hắn đâm sâu vật nóng vào hạ thân cô, Tiêu Linh liền cảm thấy mình chết đi sống lại, đã là lần thứ hai cô quan hệ với Mộ Hạ Âu, nhưng lần này cô lại thấy đau hơn cả lần đầu đêm ấy.
Đêm đó…cô không biết Mộ Hạ Âu là ai, cô không biết ai là chồng mình, cô không biết sính lễ nào hết! Cô chỉ biết mình bị một người đàn ông có giọng nói trầm ấm từ từ lấn át cơ thể mình, mặc dù hắn khinh thường vì cô câm, khinh thường vì cô không nhìn lại bản thân mà còn muốn trèo cao, nhưng hắn không làm cô đau lòng như hiện tại, hắn làm cô mệt mỏi…hắn làm cô không thiết tha cuộc sống vốn còn chút màu đen trắng này. Mộ Hạ Âu…chính hắn dồn cô xuống vực thẳm, một bờ vực tối đen…
“Khóc lóc cái gì? Cô đang làm tôi ù tai đấy.” Mộ Hạ Âu đưa tay xuống bóp cằm Tiêu Linh, bắt ép cô phải ngẩng mặt lên cao nhìn hắn.
Mặt hắn bình thản, ánh mắt phảng phất cơn gió đông lạnh hơn mùa tuyết sang, chỉ cần nhìn cô, lập tức cô nín bặt sợ hãi. Tay của cô hắn cũng đã thả ra, chỉ là dù đã thả cô cũng không phản kháng mà chịu nằm yên để đích thân hắn vận động, còn cô từ đầu đến cuối vẫn như người vô hồn.
“Đối với Hạo Nam thì tốt đẹp, trước mặt tôi thì trưng bày bộ mặt này. Tiêu Linh, cô muốn gì?” Dường như nhìn mãi gương mặt của Tiêu Linh khiến Mộ Hạ Âu càng thêm phẫn nộ, hắn rút ra vật nóng từ sâu bên trong cô, thậm chí lùi đầu gối lại, lấy đà, giương nắm đấm lên cao.
“Á!” Tiêu Linh bị nắm đấm trên cao làm cho kích động, cô đưa hai tay lên che mặt theo phản xạ, hắn sẽ lại đánh cô mất.
“Chết tiệt!” Một lời chửi thề thốt ra, Mộ Hạ Âu khựng tay lại, khuôn mặt có chút khó chịu nhưng không đánh Tiêu Linh. Hắn nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Trong mắt hắn lúc này hiện lên dây thắt lưng mà hắn vừa cởi.
Đột nhiên thấy thân thể không còn bị đè nặng, Tiêu Linh hơi hạ tay xuống, mắt nheo lại nhìn về phía trước.
Vút!
“Aaa!”
Tiêu Linh thét lên xoay ngang người ôm lấy bụng mình, có thứ gì đó vừa sượt qua bụng cô, vừa cứng, vừa dẻo…
Đập vào mắt cô là hình ảnh nam nhân quen thuộc, quần vẫn còn xộc xệch, mồ hôi trên trán và cơ thể vẫn còn đọng lại, hắn cầm thắt lưng trong tay ve vẩy, miệng cong cong lên có vẻ rất thích thú.
Hắn vừa dùng thứ đó để đánh cô ư?
“Câm mà không biết rên thì đúng là vô dụng, sinh ra cái mồm không biết nói thì ít nhất cũng phải biết làm đàn ông thỏa mãn, biết chưa?” Hắn cao giọng rồi bật cười ha ha tàn nhẫn, tay vút lên cao, dây thắt lưng da được quật mạnh vào eo lưng Tiêu Linh. “Biết chưa, hả?”
“A, ư…hức.” Còn đau hơn là bị hắn tát nữa…
Tiêu Linh không chịu nổi đòn roi liền gượng dậy bước ra khỏi giường, quỳ rạp xuống chân Mộ Hạ Âu dập đầu xuống đất, tiếng khóc vang vọng cả căn phòng.
Bình luận facebook