Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Che đậy
“La hét cái gì? Tôi còn chưa mổ bụng cô ra mà.” Mộ Hạ Âu nhướng mày.
“A hu hu…ức…” Tiêu Linh giãy giụa vùng vẫy muốn thoát ra, mặt mày tái không còn huyết sắc, Hắn còn định mổ bụng cô thì thà gϊếŧ chết cô đi chứ sao khiến cô đau âm ỉ bởi những vết thương này chứ.
Nhìn vết thương mới chỉ là vết rạch nhỏ trên bụng Tiêu Linh, nói đúng hơn là vết rạch ngoài da không có gì đáng ngại. Vậy mà Tiêu Linh đã hét rú lên đau đớn vậy rồi, đúng là thú vị. Giờ Mộ Hạ Âu mới hay cô ta biết ăn vạ.
“Hức.” Cô hơi mở mắt nhìn xuống, Mộ Hạ Âu dường như dừng lại hành động quái dị đó, bụng của cô không thấy đau.
Mắt vừa mở ra, đối chiếu với cô là con ngươi đen lạnh của Mộ Hạ Âu, bản thân cô trong đó thật tệ hại. Hắn sát mặt với cô, đôi mắt chỉ cách nhau vài centimet, môi cười tàn nhẫn.
“A, a…” Tiêu Linh giật mình, toàn bộ lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng.
Bất kể là khi nào, Mộ Hạ Âu một khi nhìn cô với đôi mắt ớn lạnh đó là cô biết…biết rằng hắn sắp tiếp tục làm hại cô. Hoặc có thể ngay bây giờ Mộ Hạ Âu đã nghĩ ra được kế hoạch tiếp theo để đưa cô vào địa ngục trần gian rồi.
Con dao chói mắt được Mộ Hạ Âu đưa lên trên cao, mắt hắn trừng xuống ác độc, miệng cười xảo quyệt không có gì là tốt đẹp.
Không…
Không, cô không muốn chết như vậy. Ít ra cũng đừng nhắm mũi nhọn vào tim cô, sẽ đau lắm…nhất định phải ép cô chết một cách đau đớn vậy ư…
Cốc cốc.
“Tiêu Linh, Tiêu Linh, hai đứa làm gì trong đó vậy?”
Chủ tịch?
Tiêu Linh thở hổn hển rời mắt khỏi con dao trên cao mà nhìn ra phía cửa. Chủ tịch Vân Ngư đến đúng lúc quá, chỉ bà ấy là có thể cứu cô.
“Chết tiệt.” Mộ Hạ Âu rít miệng, mắt cũng không trừng lên nữa. Hắn nhìn xuống người phụ nữ bên dưới đang mừng như bắt được vàng, con dao trong tay hắn cũng thu lại cất trong túi quần. “Coi như mạng lớn.” Hắn đứng thẳng lưng dậy đưa tay lên vuốt tóc như chửa xảy ra chuyện gì.
Rầm rầm.
Gọi Tiêu Linh không được, chủ tịch Vân Ngư liền đập cửa rầm rầm bên ngoài, đôi mày chau lại.
Rõ ràng vừa rồi nghe được tiếng Tiêu Linh hét lên, tuy không quá lớn nhưng bà cũng có thể biết đây chính là điệu bộ của sự sợ hãi. Tiêu Linh nhất định bị Mộ Hạ Âu làm gì đó, thằng bé có khi nào phát điên vì nhìn thấy Tiêu Linh ra ngoài cùng Hạo Nam không?
Không thể nào, Hạo Nam dù sao cũng là bạn thân của Mộ Hạ Âu, đời nào nó lại ghen tuông vô cớ như vậy, huống hồ bà nhận thấy cháu trai mình còn chưa yêu thương gì Tiêu Linh.
Hôm nay nếu không thể mở được cánh cửa này, cùng lắm là bà phá cửa cho xem. Thằng tiểu tử đáng chết đó nhất định làm tổn hại gì đến con bé rồi. Tiêu Linh mà xảy ra chuyện gì, dù có chết bà già này cũng không tha thứ cho nó.
“Mộ Hạ Âu, con ra đây ngay, Tiêu Linh đâu?”
Tiếp tục đập cửa bên ngoài, chủ tịch cao giọng gắt gỏng rất khó chịu. Lâu như vậy còn chưa thấy ai ra mở cửa, có khi nào Mộ Hạ Âu…
Đập thêm vài cái nữa vào cửa, cánh tay bà đột nhiên bị đánh hụt giữa không trung. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở, Mộ Hạ Âu đứng giữa cửa, bên dưới quấn khăn, bên trên tóc ướt. Hắn nhìn từ trên xuống dưới chủ tịch Mộ Hạ Âu bằng đôi mắt giả tạo.
“Có chuyện gì mà bà làm ầm lên thế? Con với Tiêu Linh đang tắm cũng không yên.”
“T…tắm?” Chủ tịch ngờ nghệch khi nghĩ đến cảnh tưởng hai đứa trẻ đang trong phòng tắm, tắm chung với nhau.
Không tin vào sự thật, chủ tịch chen tay qua Mộ Hạ Âu để đi vào căn phòng, bên trong vẫn như thường không có gì khác biệt, trong phòng tắm vẫn còn ào ra tiếng nước từ vòi sen, cửa phòng tắm khép kín. Vậy là Tiêu Linh con bé và Mộ Hạ Âu…thật sự đang tắm?
“Vậy tiếng hét vừa rồi của con bé?” Bà quay lại khó hiểu nhìn Mộ Hạ Âu, tuy bà đã già nhưng thính âm rất tốt, làm gì có chuyện nghe nhầm được chứ.
Giọng yếu ớt đó trong biệt thự chỉ có một, là của Tiêu Linh. Người người không nói được như con bé âm thanh khi hét rất đặc biệt, vì không thể nói chuyện nên bên trong cuống họng khi ú ớ hoặc muốn hét đều bị ngắt quãng không rõ ràng. Nếu là tắm thì sao lại phải hét lên?
“Ồ.” Mộ Hạ Âu hướng mắt sang phòng tắm, khóe môi nhếch nhếch. “Là muốn cho bà một đứa chắt nội. Bà không thích à?”
“H…hả?” Chủ tịch Vân Ngư đỏ bừng mặt. Cái gì mà chắt nội? Già rồi còn bị mấy đứa trẻ này làm cho xấu hổ đúng là không đâu vào đâu.
Vậy là vừa rồi chúng ở trong phòng tắm để…nghĩ rồi bà nhắm mắt như không phải tưởng tượng ra thứ gì, tay bà đưa lên vỗ vào trán mình một cái. Thằng nhóc này cũng thật là…nếu là muốn có em bé thì không nên mạnh bạo vậy chứ, Tiêu Linh hét lên như thế chắc hẳn…
“Giờ bà biết nên đi đâu chưa? Hay con dẫn bà vào trong tắm cùng Tiêu Linh?”
“À thôi. Tắm nhanh lên không cảm.” Bà đưa tay lên xua xua, mặt mũi đúng là không biết để đi đâu, lại còn phá hỏng giây phút lãng mạn của hai đứa nó. “Thật là, có làm thì cũng ra giường đi chứ, bọn trẻ lắm trò thật.” Vừa đi ra khỏi phòng bà vừa lẩm bẩm.
Chủ tịch Vân Ngư vừa đi ra, Mộ Hạ Âu nhanh tay chốt cửa chính, hắn chậm rãi tiến về phía phòng tắm và mở cửa.
Tiêu Linh ngồi run rẩy một góc trong nhà tắm, tay chùm tấm khăn tắm trắng muốt, đôi môi trắng bệch cả đi.
“Tự mình tắm rửa rồi ra đây. Năm phút nữa chưa ra tôi cắt cổ cô.” Hắn thản nhiên tháo khăn tắm ra khỏi thân mình, cơ thể hắn lộ ra không một mảnh vải che thân rồi cứ thế lên giường nằm ngủ.
Hai hàm răng Tiêu Linh lập cập vào nhau, cô bò đến chỗ có vòi hoa sen, hạ vòi xuống tự xịt nước vào mình, khi các ngón tay chạm vào bụng, cô tê dại nhìn xuống. Mộ Hạ Âu xem ra vẫn còn chút lương tâm, vết rạch nhỏ này chỉ vài ngày là liền lại, vậy mà cô còn tưởng hắn rạch bụng cô thật sâu để moi nội tạng ra rồi.
Vết thương được rửa qua nước sạch, máu cũng đông lại rồi nên không đáng lo ngại. Tiêu Linh sau khi tắm xong liền ra ngoài.
Hắn nằm trên giường, tay vắt trán, chăn đắp đến bụng, hơi thở bình thản không chút suy tư.
Tiêu Linh rụt rè ra tủ mở ra lấy một chiếc váy ngủ mặc vào người, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mặt đất vừa rồi rất bừa bộn. Sao giờ lại không có thứ gì?
Vừa rồi chủ tịch gõ cửa, hắn nhanh tay đẩy cô vào phòng tắm, nước trong bồn cũng được hắn mở ra. Cô bị ép ngồi bên trong không được ra ngoài, từ bên trong nghe thấy hắn nói dối, chủ tịch lại tin tưởng cô thật sự nhói lòng.
“A…” Gầm giường…Mộ Hạ Âu là đã đút hết số đồ lớn đó vào gầm giường, từ khoảng cách gần cô có thể thấy đôi giày cao gót nằm cạnh chân giường và một chiếc bông tai đang lóe sáng.
Hắn đúng là giảo hoạt, luôn xử lý mọi tình huống một cách linh hoạt.
Mộ Hạ Âu đã sâu giấc rồi thì phải, mắt không mở ra nữa. Tiêu Linh chầm chậm đi đến tắt hết điện trong phòng, chỉ còn lại ánh đèn ngủ của hắn ở đầu giường, cô tự giác lấy chiếc gối ở bên kia giường của Mộ Hạ Âu rồi đặt xuống đất, cách xa nơi hắn ngủ rồi nằm xuống.
Cơ thể đau nhức quá…không thể chợp mắt.
Cứ vậy mà Tiêu Linh nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi đến tận sáng hôm sau. Hai mắt cô hiện lên quầng thâm rõ rệt dù chỉ trong một đêm.
Bảy giờ sáng sau khi nhận được điện thoại của Hi Vân, Mộ Hạ Âu tắm rửa rồi cứ thế ra ngoài, lần này không mặc tâm đến cô đang nằm trên nền đất lạnh, không quan tâm cô chết hay chưa, không cần biết cô lười biếng không muốn dậy hay không, hắn muốn gặp Hi Vân hơn…
“Mặt cô bị sao vậy?”
Hôm nay Tiêu Linh không ăn sáng, vả lại chủ tịch cũng đã đi công việc từ sớm. Gần trưa thì Hạo Nam đến biệt thự để tiếp tục làm cô vui.
Đối diện với nam nhân ấm áp như mặt trời này, Tiêu Linh cúi gằm mặt che đi vết thương ở miệng và quầng thâm ở mắt.
Hạo Nam chua xót nhìn thái độ gắng chịu của Tiêu Linh, anh cắn răng nghĩ ngợi. Có thể biến Tiêu Linh thành như này thì còn ai ngoài Mộ Hạ Âu.
Mới hôm qua còn rất xinh đẹp, hôm nay như biến thành một người khác vậy, dáng đi cũng lom khom, chắc hẳn bụng Tiêu Linh có vấn đề.
“Đau bụng ư?”
Tiêu Linh giật mình đưa tay che lấy bụng mình, cô hoảng loạn lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến con dao bạc của Mộ Hạ Âu cô liền tưởng tượng lại cảnh hắn rạch dao xuống bụng cô.
Nhìn bộ dạng không ra thần người của Tiêu Linh, Hạo Nam đưa tay lên giữ đầu Tiêu Linh. Cố gắng nhỏ giọng giúp cô an thần. “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Có Hạo Nam ở đây? Tiêu Linh cười khổ, vậy thì thay đổi được gì chứ, anh ta không thể bên cô mãi. Anh ta cũng không có cái quyền bảo vệ cô.
Anh ta đưa giấy bút cho cô, vỗ nhẹ vào vai cô. “Hôm qua khi tôi đi hai người đã xảy ra chuyện gì, Mộ Hạ Âu đánh có đúng không? Mau viết ra giấy.”
Cô cầm giấy trong tay, nhìn vào tờ giấy trắng bằng đôi mắt vô hồn, tay còn lại run run cầm bút. Cuối cùng lại điên loạn khi tưởng tượng ra khuôn mặt của Mộ Hạ Âu trong tờ giấy trắng đó mà xé nó ra thành trăm mảnh vụn. “Áaaa!” Cô khóc nức nở vứt giấy lên không trung, từng mảnh giấy bay xuống, bay qua mặt cô, bay qua mặt Hạo Nam.
Nói ra sự thật cũng chẳng giải quyết được gì, Hạo Nam chỉ là người ngoài cuộc, anh ta mãi không thể hiểu tình thế của cô bây giờ, mãi mãi…
Anh thất vọng nhìn giấy vương vãi dưới đất, trong lòng hụt hẫng nhưng không thể hiện ra ngoài. Dù bị Mộ Hạ Âu đối xử không tốt nhưng Tiêu Linh luôn bảo vệ cậu ta, tất cả những điều xấu xa về Mộ Hạ Âu cô ấy đều không nói cho ai biết, âm thầm chịu đựng một mình, nén gặm nhấm cơn đau.
Tiêu linh mơ hồ ôm mặt khóc, cảm xúc trong cô thể hiện lẫn lộn, cô không muốn gặp ai hết, kể cả Hạo Nam. Cô muốn một mình một góc tường tối không ai có thể tìm ra, càng không ai có thể nhìn thấy cô. Che đi sự yếu đuối, che đi sự đáng thương này, để không ai có thể thương hại cô.
Cơn gió thoảng nhẹ qua, mái tóc nâu khẽ bay. Dưới tán cây táo lớn, Hạo Nam ôm chầm lấy cô, ôm cô thật chặt, tựa như giúp cô tuôn hết mọi cảm xúc ra ngoài.
Giống như câu nói Tiêu Linh từng nghe. ‘Một cái ôm chặt có thể an ủi một trái tim buồn hơn là vạn lời nói dối’. Cô vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Hạo Nam, òa khóc lên như một đứa trẻ.
“A hu hu…ức…” Tiêu Linh giãy giụa vùng vẫy muốn thoát ra, mặt mày tái không còn huyết sắc, Hắn còn định mổ bụng cô thì thà gϊếŧ chết cô đi chứ sao khiến cô đau âm ỉ bởi những vết thương này chứ.
Nhìn vết thương mới chỉ là vết rạch nhỏ trên bụng Tiêu Linh, nói đúng hơn là vết rạch ngoài da không có gì đáng ngại. Vậy mà Tiêu Linh đã hét rú lên đau đớn vậy rồi, đúng là thú vị. Giờ Mộ Hạ Âu mới hay cô ta biết ăn vạ.
“Hức.” Cô hơi mở mắt nhìn xuống, Mộ Hạ Âu dường như dừng lại hành động quái dị đó, bụng của cô không thấy đau.
Mắt vừa mở ra, đối chiếu với cô là con ngươi đen lạnh của Mộ Hạ Âu, bản thân cô trong đó thật tệ hại. Hắn sát mặt với cô, đôi mắt chỉ cách nhau vài centimet, môi cười tàn nhẫn.
“A, a…” Tiêu Linh giật mình, toàn bộ lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng.
Bất kể là khi nào, Mộ Hạ Âu một khi nhìn cô với đôi mắt ớn lạnh đó là cô biết…biết rằng hắn sắp tiếp tục làm hại cô. Hoặc có thể ngay bây giờ Mộ Hạ Âu đã nghĩ ra được kế hoạch tiếp theo để đưa cô vào địa ngục trần gian rồi.
Con dao chói mắt được Mộ Hạ Âu đưa lên trên cao, mắt hắn trừng xuống ác độc, miệng cười xảo quyệt không có gì là tốt đẹp.
Không…
Không, cô không muốn chết như vậy. Ít ra cũng đừng nhắm mũi nhọn vào tim cô, sẽ đau lắm…nhất định phải ép cô chết một cách đau đớn vậy ư…
Cốc cốc.
“Tiêu Linh, Tiêu Linh, hai đứa làm gì trong đó vậy?”
Chủ tịch?
Tiêu Linh thở hổn hển rời mắt khỏi con dao trên cao mà nhìn ra phía cửa. Chủ tịch Vân Ngư đến đúng lúc quá, chỉ bà ấy là có thể cứu cô.
“Chết tiệt.” Mộ Hạ Âu rít miệng, mắt cũng không trừng lên nữa. Hắn nhìn xuống người phụ nữ bên dưới đang mừng như bắt được vàng, con dao trong tay hắn cũng thu lại cất trong túi quần. “Coi như mạng lớn.” Hắn đứng thẳng lưng dậy đưa tay lên vuốt tóc như chửa xảy ra chuyện gì.
Rầm rầm.
Gọi Tiêu Linh không được, chủ tịch Vân Ngư liền đập cửa rầm rầm bên ngoài, đôi mày chau lại.
Rõ ràng vừa rồi nghe được tiếng Tiêu Linh hét lên, tuy không quá lớn nhưng bà cũng có thể biết đây chính là điệu bộ của sự sợ hãi. Tiêu Linh nhất định bị Mộ Hạ Âu làm gì đó, thằng bé có khi nào phát điên vì nhìn thấy Tiêu Linh ra ngoài cùng Hạo Nam không?
Không thể nào, Hạo Nam dù sao cũng là bạn thân của Mộ Hạ Âu, đời nào nó lại ghen tuông vô cớ như vậy, huống hồ bà nhận thấy cháu trai mình còn chưa yêu thương gì Tiêu Linh.
Hôm nay nếu không thể mở được cánh cửa này, cùng lắm là bà phá cửa cho xem. Thằng tiểu tử đáng chết đó nhất định làm tổn hại gì đến con bé rồi. Tiêu Linh mà xảy ra chuyện gì, dù có chết bà già này cũng không tha thứ cho nó.
“Mộ Hạ Âu, con ra đây ngay, Tiêu Linh đâu?”
Tiếp tục đập cửa bên ngoài, chủ tịch cao giọng gắt gỏng rất khó chịu. Lâu như vậy còn chưa thấy ai ra mở cửa, có khi nào Mộ Hạ Âu…
Đập thêm vài cái nữa vào cửa, cánh tay bà đột nhiên bị đánh hụt giữa không trung. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở, Mộ Hạ Âu đứng giữa cửa, bên dưới quấn khăn, bên trên tóc ướt. Hắn nhìn từ trên xuống dưới chủ tịch Mộ Hạ Âu bằng đôi mắt giả tạo.
“Có chuyện gì mà bà làm ầm lên thế? Con với Tiêu Linh đang tắm cũng không yên.”
“T…tắm?” Chủ tịch ngờ nghệch khi nghĩ đến cảnh tưởng hai đứa trẻ đang trong phòng tắm, tắm chung với nhau.
Không tin vào sự thật, chủ tịch chen tay qua Mộ Hạ Âu để đi vào căn phòng, bên trong vẫn như thường không có gì khác biệt, trong phòng tắm vẫn còn ào ra tiếng nước từ vòi sen, cửa phòng tắm khép kín. Vậy là Tiêu Linh con bé và Mộ Hạ Âu…thật sự đang tắm?
“Vậy tiếng hét vừa rồi của con bé?” Bà quay lại khó hiểu nhìn Mộ Hạ Âu, tuy bà đã già nhưng thính âm rất tốt, làm gì có chuyện nghe nhầm được chứ.
Giọng yếu ớt đó trong biệt thự chỉ có một, là của Tiêu Linh. Người người không nói được như con bé âm thanh khi hét rất đặc biệt, vì không thể nói chuyện nên bên trong cuống họng khi ú ớ hoặc muốn hét đều bị ngắt quãng không rõ ràng. Nếu là tắm thì sao lại phải hét lên?
“Ồ.” Mộ Hạ Âu hướng mắt sang phòng tắm, khóe môi nhếch nhếch. “Là muốn cho bà một đứa chắt nội. Bà không thích à?”
“H…hả?” Chủ tịch Vân Ngư đỏ bừng mặt. Cái gì mà chắt nội? Già rồi còn bị mấy đứa trẻ này làm cho xấu hổ đúng là không đâu vào đâu.
Vậy là vừa rồi chúng ở trong phòng tắm để…nghĩ rồi bà nhắm mắt như không phải tưởng tượng ra thứ gì, tay bà đưa lên vỗ vào trán mình một cái. Thằng nhóc này cũng thật là…nếu là muốn có em bé thì không nên mạnh bạo vậy chứ, Tiêu Linh hét lên như thế chắc hẳn…
“Giờ bà biết nên đi đâu chưa? Hay con dẫn bà vào trong tắm cùng Tiêu Linh?”
“À thôi. Tắm nhanh lên không cảm.” Bà đưa tay lên xua xua, mặt mũi đúng là không biết để đi đâu, lại còn phá hỏng giây phút lãng mạn của hai đứa nó. “Thật là, có làm thì cũng ra giường đi chứ, bọn trẻ lắm trò thật.” Vừa đi ra khỏi phòng bà vừa lẩm bẩm.
Chủ tịch Vân Ngư vừa đi ra, Mộ Hạ Âu nhanh tay chốt cửa chính, hắn chậm rãi tiến về phía phòng tắm và mở cửa.
Tiêu Linh ngồi run rẩy một góc trong nhà tắm, tay chùm tấm khăn tắm trắng muốt, đôi môi trắng bệch cả đi.
“Tự mình tắm rửa rồi ra đây. Năm phút nữa chưa ra tôi cắt cổ cô.” Hắn thản nhiên tháo khăn tắm ra khỏi thân mình, cơ thể hắn lộ ra không một mảnh vải che thân rồi cứ thế lên giường nằm ngủ.
Hai hàm răng Tiêu Linh lập cập vào nhau, cô bò đến chỗ có vòi hoa sen, hạ vòi xuống tự xịt nước vào mình, khi các ngón tay chạm vào bụng, cô tê dại nhìn xuống. Mộ Hạ Âu xem ra vẫn còn chút lương tâm, vết rạch nhỏ này chỉ vài ngày là liền lại, vậy mà cô còn tưởng hắn rạch bụng cô thật sâu để moi nội tạng ra rồi.
Vết thương được rửa qua nước sạch, máu cũng đông lại rồi nên không đáng lo ngại. Tiêu Linh sau khi tắm xong liền ra ngoài.
Hắn nằm trên giường, tay vắt trán, chăn đắp đến bụng, hơi thở bình thản không chút suy tư.
Tiêu Linh rụt rè ra tủ mở ra lấy một chiếc váy ngủ mặc vào người, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mặt đất vừa rồi rất bừa bộn. Sao giờ lại không có thứ gì?
Vừa rồi chủ tịch gõ cửa, hắn nhanh tay đẩy cô vào phòng tắm, nước trong bồn cũng được hắn mở ra. Cô bị ép ngồi bên trong không được ra ngoài, từ bên trong nghe thấy hắn nói dối, chủ tịch lại tin tưởng cô thật sự nhói lòng.
“A…” Gầm giường…Mộ Hạ Âu là đã đút hết số đồ lớn đó vào gầm giường, từ khoảng cách gần cô có thể thấy đôi giày cao gót nằm cạnh chân giường và một chiếc bông tai đang lóe sáng.
Hắn đúng là giảo hoạt, luôn xử lý mọi tình huống một cách linh hoạt.
Mộ Hạ Âu đã sâu giấc rồi thì phải, mắt không mở ra nữa. Tiêu Linh chầm chậm đi đến tắt hết điện trong phòng, chỉ còn lại ánh đèn ngủ của hắn ở đầu giường, cô tự giác lấy chiếc gối ở bên kia giường của Mộ Hạ Âu rồi đặt xuống đất, cách xa nơi hắn ngủ rồi nằm xuống.
Cơ thể đau nhức quá…không thể chợp mắt.
Cứ vậy mà Tiêu Linh nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi đến tận sáng hôm sau. Hai mắt cô hiện lên quầng thâm rõ rệt dù chỉ trong một đêm.
Bảy giờ sáng sau khi nhận được điện thoại của Hi Vân, Mộ Hạ Âu tắm rửa rồi cứ thế ra ngoài, lần này không mặc tâm đến cô đang nằm trên nền đất lạnh, không quan tâm cô chết hay chưa, không cần biết cô lười biếng không muốn dậy hay không, hắn muốn gặp Hi Vân hơn…
“Mặt cô bị sao vậy?”
Hôm nay Tiêu Linh không ăn sáng, vả lại chủ tịch cũng đã đi công việc từ sớm. Gần trưa thì Hạo Nam đến biệt thự để tiếp tục làm cô vui.
Đối diện với nam nhân ấm áp như mặt trời này, Tiêu Linh cúi gằm mặt che đi vết thương ở miệng và quầng thâm ở mắt.
Hạo Nam chua xót nhìn thái độ gắng chịu của Tiêu Linh, anh cắn răng nghĩ ngợi. Có thể biến Tiêu Linh thành như này thì còn ai ngoài Mộ Hạ Âu.
Mới hôm qua còn rất xinh đẹp, hôm nay như biến thành một người khác vậy, dáng đi cũng lom khom, chắc hẳn bụng Tiêu Linh có vấn đề.
“Đau bụng ư?”
Tiêu Linh giật mình đưa tay che lấy bụng mình, cô hoảng loạn lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến con dao bạc của Mộ Hạ Âu cô liền tưởng tượng lại cảnh hắn rạch dao xuống bụng cô.
Nhìn bộ dạng không ra thần người của Tiêu Linh, Hạo Nam đưa tay lên giữ đầu Tiêu Linh. Cố gắng nhỏ giọng giúp cô an thần. “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Có Hạo Nam ở đây? Tiêu Linh cười khổ, vậy thì thay đổi được gì chứ, anh ta không thể bên cô mãi. Anh ta cũng không có cái quyền bảo vệ cô.
Anh ta đưa giấy bút cho cô, vỗ nhẹ vào vai cô. “Hôm qua khi tôi đi hai người đã xảy ra chuyện gì, Mộ Hạ Âu đánh có đúng không? Mau viết ra giấy.”
Cô cầm giấy trong tay, nhìn vào tờ giấy trắng bằng đôi mắt vô hồn, tay còn lại run run cầm bút. Cuối cùng lại điên loạn khi tưởng tượng ra khuôn mặt của Mộ Hạ Âu trong tờ giấy trắng đó mà xé nó ra thành trăm mảnh vụn. “Áaaa!” Cô khóc nức nở vứt giấy lên không trung, từng mảnh giấy bay xuống, bay qua mặt cô, bay qua mặt Hạo Nam.
Nói ra sự thật cũng chẳng giải quyết được gì, Hạo Nam chỉ là người ngoài cuộc, anh ta mãi không thể hiểu tình thế của cô bây giờ, mãi mãi…
Anh thất vọng nhìn giấy vương vãi dưới đất, trong lòng hụt hẫng nhưng không thể hiện ra ngoài. Dù bị Mộ Hạ Âu đối xử không tốt nhưng Tiêu Linh luôn bảo vệ cậu ta, tất cả những điều xấu xa về Mộ Hạ Âu cô ấy đều không nói cho ai biết, âm thầm chịu đựng một mình, nén gặm nhấm cơn đau.
Tiêu linh mơ hồ ôm mặt khóc, cảm xúc trong cô thể hiện lẫn lộn, cô không muốn gặp ai hết, kể cả Hạo Nam. Cô muốn một mình một góc tường tối không ai có thể tìm ra, càng không ai có thể nhìn thấy cô. Che đi sự yếu đuối, che đi sự đáng thương này, để không ai có thể thương hại cô.
Cơn gió thoảng nhẹ qua, mái tóc nâu khẽ bay. Dưới tán cây táo lớn, Hạo Nam ôm chầm lấy cô, ôm cô thật chặt, tựa như giúp cô tuôn hết mọi cảm xúc ra ngoài.
Giống như câu nói Tiêu Linh từng nghe. ‘Một cái ôm chặt có thể an ủi một trái tim buồn hơn là vạn lời nói dối’. Cô vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Hạo Nam, òa khóc lên như một đứa trẻ.
Bình luận facebook