“Em vẫn cảm thấy sẽ là một trai một gái.” Trên đường đi, La Bích nói.
Lúc này La Bích đã có bầu hơn sáu tháng, bụng lớn hơn bà bầu sáu tháng bình thường rất nhiều, đi đường rất vất vả.
“Sinh ra rồi sẽ biết thôi.” Du Kinh hôn đôi môi đang bĩu lên của La Bích.
“Rõ ràng anh không tin giấc mơ của em.” La Bích đẩy Du Kinh ra.
Bà bầu quả là trêu không nổi… Du Kinh nghĩ thầm, vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên anh tin, vậy nhất định là một trai một gái rồi.”
La Bích biết thật ra anh không tin, nhưng không tranh luận với anh.
“Anh bảo này, anh làm bố nuôi được không?” Lý Hoài Nhân lặng lẽ đề nghị.
“Cũng được, tã bỉm anh bao hết.” La Bích không tha cho một cơ hội xin tí huyết nào.
Lý Hoài Nhân cắn môi, làm bố nuôi của con đại ca đấy nhé!
“Bao thì bao!”
“Đúng rồi, đây là gia đình cuối cùng phải không?” La Bích hỏi.
“Ừ, tới nhà này xong, vụ này hoàn toàn kết thúc.” Du Kinh trả lời.
Bọn họ đang tới sáu gia đình còn lại thuộc đối tượng thí nghiệm, mấy tháng trước đã tới năm nhà, hôm nay là gia đình cuối cùng.
Mục đích của bọn họ là muốn chuyện này, cuộc thí nghiệm này vĩnh viễn biến mất. Năm gia đình trước, sau khi biết tin giáo sư Lăng đã chết bọn họ đã hiểu ra là thế nào.
Thật ra, bọn họ nuôi con đến bây giờ, tuy trước nay chưa từng làm chuyện gi thương thiên hại lý, nhưng ngay từ đầu cuộc sống của bọn họ đã bị ấn định sẵn, cho nên phải thuyết phục để từ nay về sau bọn họ trở lại với cuộc sống bình thường. Không còn kinh phí thí nghiệm hàng năm của giáo sư Lăng, tổng quản lý Quách đề nghị, nếu gia đình nào gặp khó khăn, ông ta có thể giúp đỡ sinh hoạt phí. Nhưng vì đối tượng thí nghiệm của năm gia đình trước đã trưởng thành, ít nhất có thể nuôi sống bản thân, cho nên bố mẹ bọn họ đều từ chối số tiền bố thí này.
Thế nhưng, gia đình cuối cùng, đối tượng thí nghiệm trở thành một tên trộm quanh năm làm bạn với nhà giam.
Bố mẹ của anh ta đều không có việc làm đàng hoàng, có vẻ không có phản ứng gì với chuyện đứa bé mà mình nhận nuôi trở thành trộm cắp, sau khi biết giáo sư Lăng đã chết, tiền sinh hoạt không còn nên có chút bất mãn.
“Chúng tôi có thể tìm cho hai người một công việc ổn định, có thu nhập ổn định, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống của hai người, còn con trai hai người, sau khi ra tù, chúng tôi cũng sẽ tìm một công việc nghiêm chỉnh cho anh ta.” Lý Hoài Nhân nói một cách khách quan.
Sau khi được khuyên bảo, cuối cùng hai người cũng đồng ý.
Vì sao không để tổng quản lý Quách giúp đỡ? Bởi Du Kinh biết, lòng tham của những người thế này sẽ ngày một nhiều, cho nên anh bảo Lý Hoài Nhân ngay từ đầu không được nhắc tới cách giải quyết này, chỉ để bọn họ kiếm tiền bằng lao động.
Chuyện giải quyết xong, Lý Hoài Nhân cảm thấy một năm nay vô cùng phong phú.
Theo Du Kinh, anh học được rất nhiều thứ, tuy thường xuyên bị ghét bỏ. Hơn nữa, anh còn dẫn mối thành công cho một cuộc nhân duyên tốt, ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ.
Về phần anh và Tiểu Mạt, bởi vừa giành lại sự sống từ tay tử thần, Tiểu Mạt phải tới Lam Thiên điều trị tâm lý lần nữa. Khi gặp La Bích còn chân thành chúc phúc, cô ấy đã thích ứng rất tốt với vị trí em gái của Du Kinh. Cộng thêm sự tiếp cận của anh làm cho nhiệt độ giữa hai người ấm lên nhanh chóng.
Bên kia, Lâm Giai luôn thích cãi nhau cùng anh, gần đây cũng ngày càng rạng rỡ.
Bởi vì gần đây cô và Lâm Tín Nhiên rất thân thiết, ngay cả lời trào phúng của Lý Hoài Nhân cũng trở nên cực kỳ dễ nghe.
Còn tính tình La Bích thì ngày một nóng nảy, vậy mà Du Kinh vẫn ngày ngày sung sướng theo sau, chỉ sợ ba bảo bối nhà mình té ngã, bị lạnh, bị đói.
Tới tháng mười hai, La Bích vào bệnh viện trước ngày dự sinh, bởi bụng cô đã lớn đến mức không cách nào sinh hoạt bình thường.
“Bác sĩ đề nghị sinh mổ, sau khi sinh thai đầu rất có thể em sẽ không còn sức, đến lúc đó lại phiền toái.” Y tá đi tới giải thích cho La Bích.
Du Kinh nắm chặt tay La Bích, nhìn cô.
Anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em. Câu đối thoại trong im lặng.
“Em muốn sinh thường.” La Bích kiên quyết, “Như vậy tốt cho cả em lẫn bọn trẻ, em sẽ kiên trì, chị nói với bác sĩ đi.”
“Vậy được rồi.” Y tá liếc nhìn Du Kinh, do dự mở cửa đi ra.
“Có sợ không?” Du Kinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt La Bích.
“Sợ, em sợ đau.” La Bích bắt đầu thấy căng thẳng, bởi vì gần đây cô đã cảm thấy bụng là lạ.
“Đêm nay anh ở lại với em.”
Ban đêm, hơn mười hai giờ, Du Kinh nằm nghỉ trên chiếc giường đối với anh mà nói là rất ngắn, ở ngay bên cạnh, La Bích nằm trên giường rất muốn đi vệ sinh.
Chạy tới chạy lui WC vài lần, nằm xuống cảm thấy bụng nhói đau, một lát sau lại bình thường, La Bích không nghĩ nhiều, cố gắng ngủ tiếp, nhưng chỉ một chốc là bụng lại đau.
Cô nhìn đồng hồ, cách nhau chưa tới nửa tiếng. Sau đó, cảm giác đau bụng ngày càng nhiều, La Bích chịu đựng không lên tiếng, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Du Kinh nhạy cảm nghe được.
“Làm sao vậy?”
“Đau, mau gọi người đi.” La Bích thì thầm, sắc mặt trắng bệch ôm bụng.
Bác sĩ vào kiểm tra, “Đã mở một phân.”
Quá trình chờ mở mười phân rất đau khổ, La Bích nhẫn nhịn toàn thân run run, vịn cánh tay Du Kinh chậm rãi đi lại trên hành lang, đầu toát mồ hôi lạnh.
Du Kinh nhìn mà vô cùng đau lòng, thế nhưng anh biết, anh càng nói ra miệng sẽ càng khiến La Bích căng thẳng. Cho nên anh chỉ có thể chậm rãi ở bên an ủi.
“Đi lại mấy bước sẽ cảm thấy khá hơn.”
“Sắp sinh rồi, có thể vào phòng sinh.” Một tiếng sau, bác sĩ kiểm tra lại một lần rồi nói.
Lúc này mọi người đã tới đông đủ, ngồi chờ bên ngoài phòng sinh.
Không nghe thấy tiếng từ bên trong, chỉ có Du Kinh vào cùng, mọi người ở bên ngoài căng thẳng đi tới đi lui.
Khoảng một tiếng sau, ông La dường như nghe được tiếng khóc vang dội giữa đêm khuya.
“Có phải sinh rồi không?” Ông La căng thẳng hỏi.
“Hả? Tôi có nghe thấy gì đâu?” Bà Du cũng nóng ruột trả lời.
“Hình như có nghe thấy.” Ông Du cũng nghi hoặc.
Lại một tiếng khóc lanh lảnh vang lên, mấy người ngoài cửa cuối cùng cũng xác định được đứa bé đã chào đời.
Bên trong thì không khác gì chiến trường, các y tá và Du Kinh đều đang khích lệ La Bích sắp không còn sức lực.
“Bé đầu tiên ra rồi, là một bé trai!” Một y tá vui mừng nói, “Cực kỳ xinh đẹp.”
“Tiểu Trà, em nghe thấy không, là một bé trai.” Du Kinh cũng không nhịn được cười to, anh lo lắng cho Tiểu Trà hơn nên không đi xem đứa bé.
“Cố lên, đứa bé thứ hai sắp ra rồi!” Một y tá đỡ đẻ kích động nói.
La Bích cảm thấy phía dưới mình đã mất cảm giác, chỉ biết chết lặng dùng hết sức.
“Ra rồi, ra rồi!” Y tá đón lấy đứa bé, La Bích cảm thấy bụng như trống rỗng.
“Là một bé gái! Sinh đôi một trai một gái!” Các y tá rất yêu thích nhìn hai đứa bé nhỏ nhắn.
Hai y tá mỗi người ôm một đứa bé đưa tới gần mặt La Bích, trong nháy mắt đó, La Bích rất muốn khóc, vì cảm giác thân thiết, cảm giác bảo bối quan trọng nhất của mình ở gần trong gang tấc.
Du Kinh cũng nhìn gương mặt của hai đứa bé, hai đứa bé đều đã được tắm sạch sẽ, ngủ rất ngoan.
“Bọn trẻ rất xinh đẹp, cảm ơn em, Tiểu Trà.” Du Kinh cúi đầu hôn lên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.
“Em đã nói mà.” La Bích dùng chút sức lực cuối cùng để nói, “Là một trai một gái.”
Du Kinh nở nụ cười, “Ừ, Tiểu Trà lợi hại nhất.”
La Bích cười cười, chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi vì mất sức.
Đến khi cô tỉnh lại, sức lực toàn thân đã khôi phục rất nhiều. Hai chiếc giường trẻ con để hai bên giường, cô rất muốn ngồi dậy xem hai đứa bé.
Bà Du thấy cô tỉnh lại, vội vàng đỡ cô ngồi dậy.
“Con vất vả rồi, Tiểu Trà.” Bà Du nhìn hai đứa bé, từ ái nói.
La Bích cười khẽ, nhìn gương mặt ngủ yên bình của hai đứa bé mà cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Trước đây La Bích kiên trì vận động, thân thể vốn rất khỏe mạnh, cho nên khả năng phục hồi cũng nhanh, khi Du Kinh cầm quần áo quay lại thì La Bích đã có thể tự ngồi dậy. Sau đó, có rất nhiều người ở cục cảnh sát tới tặng bỉm sữa, đặc biệt là Lý Hoài Nhân bao toàn bộ bỉm tã. Và rất nhiều quà tặng khác chất đầy phòng.
Còn Lâm Giai thì mang vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn hai đứa bé, khó khăn lắm cô mới nhịn được xúc động muốn nhéo bọn trẻ con cái, bởi vì ánh mắt La Bích đang nhìn chằm chằm vào cô, La Bích đã biết cô là một đối tượng nguy hiểm.
Hai ngày sau, La Bích có thể tự mình đi vệ sinh, khi bọn trẻ khóc cũng có thể tự ôm lên cho bú.
Xế chiều, La Bích đang ngủ trưa trong phòng, Du Kinh ra ngoài làm thủ tục xuất viện.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, La Bích bị đánh thức. Từ khi sinh hai đứa nhỏ, tiếng động rất nhỏ cũng có thể khiến La Bích tỉnh lại.
Đó là một người phụ nữ mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm giường của bọn trẻ. Cô ta bước tới.
“Cô là ai?” La Bích cảnh giác hỏi.
“Tôi là ai?” Cô ta hỏi lại.
La Bích biết tinh thần của người phụ nữ này không bình thường, nhưng bây giờ cô không dám kích động, bởi bọn trẻ đều ở đây.
Người phụ nữ đột nhiên vươn tay vào trong giường bọn trẻ, ôm lấy đứa lớn. La Bích rất nóng ruột, hiện giờ tuy cô khôi phục tốt nhưng cơ thể còn chưa theo kịp suy nghĩ. Cô lặng lẽ ôm lấy đứa nhỏ.
Đứa lớn có vẻ ngửi được mùi người lạ, bắt đầu khóc lên.
“Con của mẹ, đừng khóc, mẹ ở ngay đây thôi…” Cô ta ôm lấy thằng bé nhẹ nhàng đong đưa, bàn tay giống như đang ôm một bảo bối.
Đứa lớn thật sự yên tĩnh lại rất nhanh, “Đúng là con trai ngoan của mẹ…” Người phụ nữ thì thào.
La Bích rất sợ cô ta tinh thần không ổn định sẽ đột nhiên ném thằng bé xuống đất.
“Con của cô ra đời lúc nào?” La Bích thử dò xét.
“Con tôi à, mới tuần trước thôi.” Người phụ nữ đung đưa đứa bé trong tay, “Rất đáng yêu đúng không?”
Lúc này, Du Kinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, La Bích ra hiệu bằng mắt, Du Kinh dường như hiểu được mọi chuyện trong giây lát.
“Đứa bé rất đáng yêu.” Du Kinh nhìn con mình nằm trong tay người khác, bình tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi, con tôi mà.”
Con tôi làm sao có thể không đáng yêu được? Du Kinh nghĩ thầm, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ở bên ngoài, đoán rằng đã có người phát hiện người phụ nữ này xông vào đây.
“Có thể cho tôi ôm một cái không?” Du Kinh tỏ vẻ rất khát vọng, “Đứa bé này nhìn đáng yêu quá.”
Cô ta rõ ràng không muốn, nhưng Du Kinh nói một câu với giọng điệu vô cùng đau đớn, “Con tôi đã… đã…”
Có vẻ người phụ nữ nghĩ rằng con anh bị làm sao, ánh mắt biến thành thương hại.
“Nào, nào, để chú ấy ôm một cái.” Nói rồi đưa đứa bé cho Du Kinh, Du Kinh thuần thục ôm lấy con mình. Hai ngày học cách bế trẻ con, giờ anh đã có thể ôm hai đứa bé một cách thoải mái.
“Ngủ say quá.” Du Kinh nhìn con trai nhà mình nói, tay kia thì mở cửa, nhân lúc người phụ nữ đang nhìn thằng bé trong lòng mình không đề phòng, dùng một tay đẩy cô ta ra, nhanh chóng khóa cửa lại.
Du Kinh thay đổi vẻ mặt, “Ngay cả bệnh viện cũng không an toàn.” Nói rồi đưa cả đứa lớn cho La Bích bế, La Bích mỗi tay bế một bé, Du Kinh nhìn cảnh này mà… trong lòng vui sướng.
“Anh đi giải quyết chuyện bên ngoài trước.” Du Kinh cúi đầu hôn lên trán La Bích.
“Vâng, đi nhanh về nhanh.”
Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ, khi Du Kinh đẩy người phụ nữ ra, cô ta gào lên dẫn bọn họ tới, nhanh chóng bắt được cô ta.
“Đấy là con tôi! Là con tôi!” Khi bị bắt đi cô ta vẫn còn kêu khóc.
“Cô ta làm sao vậy?” Du Kinh hỏi một nhân viên y tế nữ.
Bình thường làm gì có chuyện người ta sẽ nói cho người ngoài biết chuyện này. Nhưng Du Kinh ra tay, có chuyện gì không thể biết? Chỉ cần lộ mặt, phụ nữ bên cạnh nhìn thấy sẽ nói tuốt tuồn tuột.
“Một tuần trước người phụ nữ này mới sinh con, nhưng vì đứa bé kia sinh non, lại dị tật bẩm sinh, đặt trong lồng kính đã chết hai ngày trước, cô ấy không chịu nổi nên mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng. Vừa rồi nhân lúc y tá đi lấy thuốc lén chạy ra ngoài, cho nên…”
“Chẳng may cô ta làm gì con tôi, các cô định chịu trách nhiệm thế nào?” Du Kinh lạnh lùng nói, “Bệnh viện của các cô vì một sơ sẩy mà khiến một gia đình đau khổ, các cô có bồi thường nổi không?”
Du Kinh nói xong quay đầu bỏ đi, để lại y tá đứng ngẩn ở đó.
Con anh… Con… Ông bố trẻ đẹp trai… Là người nhà…
Sau khi về nhà, không biết từ lúc nào Du Kinh đã cải tạo lại các phòng một lần, thiết kế một phòng trẻ con, bên trong đầy đủ đồ dùng cho trẻ.
Du Kinh vào phòng trước, kéo hết rèm cửa ra, căn phòng sáng hẳn lên. Hai người mỗi người ôm một đứa bé trong tay, từ góc độ của La Bích nhìn lên, Du Kinh ôm con đón lấy ánh nắng mùa đông, tỏa ra hơi ấm. Từ chỗ Du Kinh, dáng La Bích ôm con tràn đầy tình yêu.
Du Kinh đi tới, một tay ôm con, một tay ôm vòng eo tạm thời còn chưa lấy lại phong độ của La Bích, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ.
“Mấy tháng nữa để ba mẹ trông bọn trẻ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”
“Nhưng…” La Bích có chút luyến tiếc.
Du Kinh nhướng mày.
“Hình như không ổn lắm.”
Du Kinh thở dài.
“Nhưng em thích.”
Du Kinh chậm rãi nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn La Bích. Ở nơi này, không gian chỉ thuộc về bọn họ, có thêm sự tồn tại của hai đứa trẻ, ánh mặt trời chiếu lên một nhà bốn người, khung cảnh trở nên vô cùng ấm áp.
Bình luận facebook