Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Say rượu mất trí
Một cơn gió mát thổi qua hành lang của chung cư, Chu Thời Duật giật mình, tự hỏi liệu những gì mình vừa nghe có phải là ảo giác hay không.
Bùi Vũ Ninh còn muốn hôn anh thêm năm lần.
Anh cảm thấy không chân thật, nhíu mày hỏi: “Em…… nói cái gì?”
Bùi Vũ Ninh đoán được Chu Thời Duật sẽ phản ứng thế này, nhưng đã tới nước này rồi cô cũng không còn gì không dám làm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng chốc duỗi tay đẩy anh, ấn người ở trên cửa, bày ra tư thế muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Bùi Vũ Ninh không cho anh cơ hội phản kháng hay giãy giụa, cô túm lấy cổ áo anh trực tiếp áp sát, cô hơi nhón mũi chân, môi tới gần Chu Thời Duật.
Càng tới gần, tim cô càng đập giống như nước vừa sôi, thình thịch cuộn trào.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Chu Thời Duật từ đầu đến cuối:…
Chu Thời Duật hoàn toàn không hiểu Bùi Vũ Ninh đang làm gì, tự dưng lại yêu cầu hôn không bình thường chút nào, còn đột nhiên muốn hôn tận 5 lần.
Mặc dù anh cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cũng có suy nghĩ linh tinh với người mình thích, nhưng chắc chắn không phải trong tình huống không rõ ràng như vậy.
Anh ngửi thấy mùi rượu trên người Bùi Vũ Ninh, suy đoán hẳn là cô lại uống nhiều giống như năm ngoái ở Luân Đôn, nên mới cư xử mất lý trí như vậy.
Cuối cùng cái đêm ở Luân Đôn đã kết thúc như thế nào?
Ngày hôm sau, Bùi Vũ Ninh hung hăng hỏi tội anh: “Anh biết rõ tôi uống say mà còn thuận theo tôi? Tôi uống nhiều anh cũng uống nhiều sao?”
Cho nên, lúc Bùi Vũ Ninh lấy hết can đảm, môi gần như chạm đến môi của Chu Thời Duật, thậm chí đã cảm nhận được kia hơi thở ấm áp kia——
Cô bị đẩy ra.
Mặc dù rất khó khăn, nhưng Chu Thời Duật vẫn đẩy cô ra.
Anh không muốn ngày mai thức dậy, Bùi Vũ Ninh đã cầm dao tới nói anh lợi dụng cô một lần buổi chiều còn chưa đủ, còn phát rồ nhân lúc cô uống say lợi dụng thêm năm lần nữa.
Chu Thời Duật bình tĩnh hỏi: “Có phải em uống rượu không?”
Mặc dù Bùi Vũ Ninh đã uống một chút rượu để dễ ngủ, nhưng hiện tại cô rất tỉnh táo. Có điều nếu Chu Thời Duật hỏi như vậy, cô liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giả vờ say đổ lên người anh.
Chờ chuyện này được giải quyết, ngày mai cô liền lấy lý do say rượu mất trí để giải thích, tránh cho Chu Thời Duật nghĩ cô là một sắc nữ bị ám ảnh bởi nhục dục.
Bùi Vũ Ninh lại muốn tiến đến hôn, nhưng Chu Thời Duật đã giữ vai cô, siết chặt người cô: “Tôi biết có lẽ em không vui về chuyện buổi chiều, nhưng tôi đã nói đó chỉ là tai nạn. Tôi sẽ không để trong lòng, em cũng không cần để ý, cứ coi như nó chưa từng xảy ra.”
Bùi Vũ Ninh∶ “….”
Cảm ơn anh, đừng nói đạo lý với tôi lúc này, được chứ?
Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu nóng lòng nhìn anh: “Anh cho tôi hôn thêm năm lần, nếu không tôi sẽ điên.”
Đôi môi ửng đỏ mềm mại ở ngay trước mắt, cổ họng Chu Thời Duật không tự chủ mà lên xuống, hai tay ôm lấy vai Bùi Vũ Ninh cũng bất giác siết chặt.
Buổi chiều đúng là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ không phải.
Nếu thật sự để người uống say hồ ngôn loạn ngữ như cô hôn, còn là đêm khuya như vậy——
Người điên sẽ là ai, Chu Thời Duật biết rất rõ.
Chỉ là hơi thở gần sát như vừa rồi, anh cũng đã có phản ứng.
Anh khắc chế hơi thở của mình vững vàng, ép mình xoay người trở về phòng ấy áo khoác mặc thêm vào: “Ngủ một giấc sẽ không điên, tôi đưa em về.”
Cứ như vậy, Bùi Vũ Ninh không có lựa chọn nào khác mà bị Chu Thời Duật nhét lên xe. Anh lấy lý do Bùi Vũ Ninh say rượu chạy lung tung trục xuất cô về hồ Phỉ Thúy vào nửa đêm.
Anh cho cô một chút thời gian bình tĩnh và tiếp nhận, trước khi đi Chu Thời Duật lại nói: “Chân em đang bị thương đừng có chạy lung tung, tôi cho em nghỉ phép hai ngày.”
“…”
Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy trong đời. Có lẽ cô cũng không ngờ tới lần đầu tiên cô không thể hoàn thành vấn đề ám ảnh cưỡng chế lại liên quan tới Chu Thời Duật.
Không thể hôn thành công, sau khi cô về nhà ngồi yên một lúc rồi nằm xuống giường cố nhắm mắt lại, nhưng dù có trằn trọc như thế nào cũng không thể khống chế cảnh tượng hôn Chu thời Duật xuất hiện hết lần này đến lần khác trong tâm trí cô.
Cho đến rạng sáng, cơ thể mới thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Chỉ là mặc dù ngủ rồi, cũng ngủ không ngon.
Mỗi lần chứng ám ảnh cưỡng chế của Bùi Vũ Ninh phát tác mà không thể lập tức trấn an ngay cô đều sẽ mơ những giấc mơ lộn xộn và căng thẳng. Cho nên khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô rất mệt mỏi, không hề có bất kỳ sự thoải mái nào sau khi nghỉ ngơi.
Bùi Vũ Ninh bị điện thoại đánh thức.
Tống Nguyên Nguyên gọi điện tới nói với cô Trình Trí vừa mới đăng bài thanh minh trên Weibo, ngoài việc nói ngày hôm đó chỉ là bạn bè gặp mặt, còn bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc tới cô.
Tống Nguyên Nguyên nói: “Trình Trí đã nhờ tớ chia sẻ lại. Thật ra anh ấy không nói tớ cũng sẽ chia sẻ. Hơn nữa, tớ cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu về chuyện này.”
Bùi Vũ Ninh còn chưa tỉnh táo, cô xoa thái dương hỏi: “Cậu xin lỗi tớ việc gì?”
“Thông qua bạn bè trong giới, tớ tra được phóng viên tung tin chính là người ngày đó đi theo tớ. Tớ tưởng tớ đã cắt đuôi họ rồi, nhưng không phải vậy. Họ theo tớ tới quán cà phê, cho nên lần này cậu và Trình Trí đều là bị tớ vô tình làm liên lụy.”
Tống Nguyên Nguyên nói xong liền thở dài, có chút ủy khuất: “Tớ không quá nổi tiếng, rõ ràng là đi theo tớ, cuối cùng lại đẩy hai người lên phía trước trở thành đề tài nóng.”
Bùi Vũ Ninh dừng động tác xoa ấn, cô nhớ lại ngày đó mình châm chọc mỉa mai Trình Trí, tâm trạng phức tạp nói: “…Tớ còn tưởng là Trình Trí đang lăng xê.”
“Sao có thể?” Tống Nguyên Nguyên nói: “Anh ấy là người không màng danh lợi, có ngôi sao nữ muốn cùng anh ấy xào couple anh ấy đều không để ý tới. Lần này là lần đầu tiên anh ấy chủ động làm sáng tỏ còn xin lỗi cậu nữa.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh suy nghĩ, cô tìm Weibo của Trình Trí.
Mặc dù hot search ngày đó đã gỡ xuống rất nhanh, nhưng đã từng xuất hiện sẽ có người nhìn thấy, đặc biệt là những người hâm mộ lúc nào cũng quan tâm tới Trình Trí đều đang hỏi mối quan hệ của anh và Bùi Vũ Ninh.
Có lẽ là không muốn làm mọi chuyện rắc rối hơn, cũng có lẽ là không muốn bị nghi ngờ là “dùng Bùi Vũ Ninh lăng xê”, Trình Trí làm sáng tỏ mọi việc cũng không nhắc tới tên Bùi Vũ Ninh, chỉ nói là bạn mặt bạn bè. Hơn nữa, Tống Nguyên Nguyên cũng ở đó, những tấm ảnh đều là truyền thông bắt gió bắt bóng.
Cuối cùng anh nói: “Tôi rất xin lỗi người bạn đã bị liên lụy vào chuyện vào.”
Sau khi xem toàn bộ đoạn thanh minh, Bùi Vũ Ninh cảm thấy tâm trạng phức tạp nói không nên lời. Cô tiện tay nhấn mở bình luận phía dưới.
“Nhưng phải nói một điều, anh Trí và đại tiểu thư Quân Đình rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy Trình Trí công khai xin lỗi người khác……”
“Thế lực của tư bản đó, nếu đắc tội đại tiểu thư Quân Đình, anh ấy còn có thể lượn lờ trong giới giải trí sao?”
“??? Chỉ là ba người bạn cùng nhau uống trà chiều mà tôi, có cần phỏng đoán đến mức đó không?”
“Tôi lưu ảnh rất nhanh, xem qua không biết bao nhiêu lần. Cá nhân tôi cảm thấy ánh mắt anh Trí nhìn đại tiểu thư có chút dịu dàng.”
“Tán đồng +1, ảnh đế dịu dàng và đại tiểu thư quyến rũ?”
“Ha ha ha, sao cái gì mọi người cũng có thể ghép thế?!”
“Không có cách nào, tôi hâm mộ anh ấy 5 năm rồi, lần đầu tiên thấy anh ấy có tai tiếng, quá kích động.”
“Mau đi mua tờ Thiên Kiều kỳ này đi, hai người họ xuất hiện cùng nhau đấy!”
……
Trước kia luôn nghe Tống Nguyên Nguyên nói fans couple trong giới giải trí rất điên cuồng, hôm nay Bùi Vũ Ninh xem như lĩnh hội rồi. Từ một tấm ảnh bình thường đến không thể bình thường hơn mà họ cũng có thể liên tưởng ra nhiều điều vô căn cứ như vậy.
Cô nhìn thấy dưới bình luận về couple kia còn có rất nhiều phản hồi liền tiện tay nhấn vào, lại phát hiện phần bình luận đột nhiên bị ẩn.
Bùi Vũ Ninh tưởng điện thoại có vấn đề nên thoát ra vào lại, lần này cô thấy rõ ràng bài Weibo này đã chính thức chặn phần bình luận, cả chục nghìn bình luận mới vừa rồi còn ở đây bây giờ đều đã bị ẩn.
Bùi Vũ Ninh hơi khó hiểu, cô thường chú ý đến tin tức của giới tài chính kinh doanh, không để ý nhiều đến tin tức giới giải trí, cô nghĩ đây là hoạt động bình thường của việc kiểm soát bình luận nên tắt đi không xem nữa.
Cô vốn định xin lỗi Trình Trí vì ngày đó đã hiểu lầm anh lăng xê, nhưng tưởng tượng đến việc sau đó Trình trí lại nói thích mình, Bùi Vũ Ninh cảm thấy không thể nào mở miệng.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, chuyện này còn rắc rối hơn chuyện kia, cô phiền lòng tắt điện thoại, quyết định phớt lờ chuyện của Trình Trí.
Nhưng một khi dừng suy nghĩ——
Cảnh tượng hôn Chu Thời Duật lại hiện lên trong đầu.
Điều đáng sợ nhất chính là không chỉ để lại ấn tượng về thị giác mà còn cả hơi thở, độ ấm, tất cả mọi thứ về anh lúc ấy đều được khắc ghi ở trong đầu.
Lúc nào cũng nhắc nhở Bùi Vũ Ninh chuyện thân mật đã xảy ra giữa họ vào ngày hôm qua.
Chuyện xảy ra giữa hai người năm ngoái khi say đã đủ làm cô co quắp ngón chân. Nhưng khi đó cô thực sự say, mất kiểm soát hành vi, cho nên sau đó cũng không có cảm giác xấu hổ mãnh liệt như vậy.
Nhưng lần này hoàn toàn khác…
Bùi Vũ Ninh cạn lời lấy trùm chăn lên đầu, một hồi lâu cô mới nhớ tới đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này——
Cuốn sổ tay đó.
Chu Thời Duật thậm chí còn từng cho cô xem tài liệu cơ mật của Hoa Việt, cho nên nó chắc chắn không liên quan tới công việc.
Vậy thì trong cuốn sổ tay rốt cuộc che giấu cái gì mà mình không thể xem.
Chú Vương Tử đã từng nói Chu Thời Duật có một bí mật có thể làm mình khiếp sợ.
Hiện tại hồi tưởng lại vẻ mặt của Chu Thời Duật lúc ấy, dường như cô có chút khẳng định ——
Đó nhất định chính là thứ Chu Thời Duật cố gắng che giấu.
Bùi Vũ Ninh không ngờ rằng mình chỉ thiếu một bước là có thể tìm được đáp án. Có điều những gì xảy ra bây giờ lại giống như ông trời đang trừng phạt cô, nhắc nhở cô rằng: Đừng tò mò về đời tư của người khác.
Bùi Vũ Ninh thở dài, lúc đang rầu rĩ, Lâm Úy đột nhiên gọi điện thoại tới, nói Bùi Tổ Vọng nhập viện khẩn cấp.
–
Bùi Vũ Ninh chỉ còn mình Bùi Tổ Vọng là người thân trực hệ*, nghe tin ông nội nhập viện, cô không thèm để ý chân đang bị đau mà vội vàng chạy tới bệnh viện.
*
Là những người có quan hệ huyết thống, trong đó, người này sinh ra người kia kế tiếp nhau. Ví dụ như cha, mẹ đối với con; ông, bà đối với cháu nội và cháu ngoại. (Tham khảo từ Luật HNGĐ 2000 & 2014)
Khi Bùi Vũ Ninh đến Bùi Tổ Vọng đã tỉnh lại. Lâm Úy và một số giám đốc, thư ký vây quanh ông, bác sĩ cũng đang kiểm tra.
Thấy Bùi Vũ Ninh tới, mọi người tự động tránh ra, cung kính chào: “Cô Bùi.”
Bùi Vũ Ninh ngồi xuống bên giường nắm chặt tay Bùi Tổ Vọng, giọng nói còn chưa hết run: “Ông nội, ông làm sao vậy, ông đừng dọa cháu, đang yên đang lành sao ông lại ngất?”
Bùi Tổ Vọng hồi nắm tay cháu gái, thân thiết mỉm cười: “Ông không sao, đừng lo lắng.”
Ông nhẹ nhàng vỗ tay Bùi Vũ Ninh: “Ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần, gặp chuyện đừng hoảng mà phải bình tĩnh.”
Nhưng Bùi Vũ Ninh chỉ có mình ông nội, cô không bình tĩnh được.
Cô sốt ruột hỏi bác sĩ đứng bên cạnh: “Tại sao ông tôi lại ngất xỉu, đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
Vừa dứt lời, lại có mấy người lần lượt tiến vào phòng bệnh.
Người dẫn đầu cũng trạc tuổi ông cụ, Bùi Vũ Ninh quay đầu lại nhìn, đứng dậy chào: “Ông bác, bác cả.”
Người tới chính là anh trai Bùi Tổ Vọng, Bùi Tổ Khang.
Còn có con trai ông Bùi Chi Nghiệp, hai cháu Bùi Cận và Bùi Chiêu.
Cả gia đình đột nhiên ùa vào, phòng bệnh trở nên khá đông đúc.
“Đang yên lành sao lại ngất xỉu?” Bùi Tổ Khang đầu tiên vỗ vỗ Bùi Vũ Ninh an ủi, sau đó ngồi xuống giường bệnh của em trai: “Chú không sao chứ?”
Bùi Cận cũng quan tâm hỏi bác sĩ: “Các anh vẫn luôn chăm lo cho sức khỏe của chủ tịch Bùi, sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Bác sĩ cúi đầu cung kính trả lời: “Là vì chủ tịch làm việc quá vất vả, nghỉ ngơi thật tốt, uống chút thuốc thì sẽ không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Bùi Tổ Khang cũng trách cứ em trai: “Chú cũng thật là, nên buông tay để bọn nhỏ làm đi, lớn tuổi như vậy làm sao bon chen được, chú tưởng mình vẫn đang thời trai tráng sao?”
Bùi Tổ Vọng cười nhẹ, liên tục nói “không sao đâu” để trấn an mọi người.
Bùi Vũ Ninh đứng ở một bên, nghĩ về lời Bùi Tổ Khang nói, bỗng nhiên thấy rất áy náy.
Mọi người ở trong phòng quan tâm săn sóc, Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy như có tảng đá đè nặng lên ngực mình, cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Cô đứng một mình ở ngoài cửa, dựa lưng vào tường suy nghĩ về những lời bác sĩ nói.
Đáng lẽ cô phải chia sẻ gánh nặng với ông nội, nhưng bây giờ có vẻ như cô còn không có được sự tin tưởng của ông để tiếp quản một tập đoàn siêu cấp như Quân Đình.
Trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút khó chịu, cô lặng lẽ cúi đầu, ngay cả bên cạnh có thê một người cũng không để ý.
Mãi đến khi cô cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, bỗng chốc ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Chu Thời Duật không biết đã đứng ở trước mặt cô từ bao giờ.
Bùi Vũ Ninh hoảng sợ, cả người căng thẳng.
Cảnh hôn vất vả lắm mới tạm thời áp chế xuống lại nhảy ra. Cô nhìn Chu Thời Duật một cái, lại vội dời mắt đi không dám nhìn nhiều.
Dù sao hai người vô duyên vô cớ hôn nhau thì thôi đi, tối qua cô còn chạy tới thăng cấp cho drama ngoài ý muốn này bằng việc cưỡng hôn nữa.
Mười ngón chân cũng không đủ cho Bùi Vũ Ninh co lại, chưa kể đến chứng ám ảnh cưỡng chế đang phát tác chưa hề ngừng nghỉ trong đầu cô.
Bùi Vũ Ninh không muốn mất kiểm soát mà làm ra bất kỳ hành vi điên rồ nào ở trong bệnh viện.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Chu Thời Duật, làm bộ không có việc gì hỏi: “Anh tới thăm ông tôi sao?”
Chu Thời Duật khẽ ừ một tiếng, nhung không đi vào trong.
“Chân em còn đau không?” Anh hỏi.
Giọng nói của Chu Thời Duật hơi khàn khàn, giống như nghiền cát ở bên tai, không hiểu sao Bùi Vũ Ninh lại nghĩ đến hơi thở của anh khi họ kề sát nhau ngày hôm qua.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy môi mình bắt đầu nóng lên, cô nhắm mắt, dường như sắp phát điên rồi.
Chu Thời Duật hiện giờ chính là nguyên nhân hàng đầu khiến chứng ám ảnh cưỡng chế của cô bùng phát.
Bùi Vũ Ninh không muốn nghĩ về năm nụ hôn kia, nhưng Chu thời Duật cứ muốn xuất hiện ở trước mặt cô, nhắc nhở cô, dụ dỗ cô.
Bùi Vũ Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Không đau.”
Nói xong lại chỉ tay vào một nơi cách đó không xa: “Tôi đi toilet, anh đi vào trước đi.”
Chu Thời Duật: “…”
Bùi Vũ Ninh chân trước vừa rời đi, ngay sau đó Mạnh Trạch đã gọi điện tới cho Chu Thời Duật.
“Chu tổng, ngôi sao kia lại đăng lịch trình công việc lên Weibo, anh có muốn can thiệp không?”
Một giờ trước, Chu Thời Duật cũng nhìn thấy bài Weibo thanh minh của Trình Trí.
Trình Trí có làm sáng tỏ chuyện này hay không kỳ thật cũng không quan trọng, nhưng Chu Thời Duật không muốn nhìn thấy tên của Bùi Vũ Ninh xuất hiện ở phần bình luận dưới bài viết của anh ta, còn bị cư dân mạng ghép couple một cách khó hiểu.
Cái gì mà nhìn cô với ánh mắt dịu dàng?
Cái gì mà ảnh đế dịu dàng và đại tiểu thư quyến rũ?
Vẻ mặt bình tĩnh một giây trước của Chu Thời Duật bỗng chốc trở nên lạnh lùng, trong mắt cũng không có độ ấm, giọng điệu hờ hững: “Chỉ cần nhắc tới cô Bùi thì đều xử lý như vậy.”
“Vâng.”
–
Trong toilet của bệnh viện, Bùi Vũ Ninh dựa vào cửa điều chỉnh hơi thở, cô tạm dừng lại rồi bắt đầu rửa tay liên tục.
Chỉ cần thấy hồi hộp, lo lắng, cô sẽ vô thức rửa tay để xoa dịu cảm xúc.
Rửa xong sáu lần, Bùi Vũ Ninh đợi trong toilet một lúc lâu mới lấy điện thoại ra gọi hỏi Lâm Úy: “Chu Thời Duật có đi thăm ông nội của em không chị?”
Lâm Úy trả lời: “Chị có thấy, nhưng anh ấy vừa mới đi rồi, có chuyện gì vậy?”
Bùi Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đi rồi là tốt.
Chuyện đã xảy ra rồi, cô có thể trốn được bao lâu thì trốn. Trước tiên cứ tránh Chu Thời Duật trong thời gian chứng ám ảnh cưỡng chế này nghiêm trọng nhất rồi tính tiếp.
Vì thế Bùi Vũ Ninh cất điện thoại rời khỏi nhà vệ sinh, không ngờ vừa mới bước ra đã đụng phải Chu Thời Duật.
Anh dựa vào tường, nhìn thẳng sang đây, hình như là đang cố ý đợi cô ở đây.
Bùi Vũ Ninh xém chút không thở được, cô theo bản năng xoay lưng muốn quay lại, nhưng bị người ở phía sau gọi:
“Đứng lại.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng trầm, có chút cứng rắn.
Bùi Vũ Ninh chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh từ từ quay người lại: “Làm sao vậy?”
Chu Thời Duật đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao trùm cô, cụp mắt xuống: “Đi toilet xong rồi?”
“…Phải.”
“Cũng tỉnh rượu rồi?”
Tối qua vì lừa năm nụ hôn, Bùi Vũ Ninh đã giả vờ uống say, bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn: “…Tỉnh rồi.”
Bầu không khí lặng im vài giây, Chu Thời Duật chỉ vào lối thoát hiểm bên cạnh:
“Vậy nói chuyện đi.”
Bùi Vũ Ninh còn muốn hôn anh thêm năm lần.
Anh cảm thấy không chân thật, nhíu mày hỏi: “Em…… nói cái gì?”
Bùi Vũ Ninh đoán được Chu Thời Duật sẽ phản ứng thế này, nhưng đã tới nước này rồi cô cũng không còn gì không dám làm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỗng chốc duỗi tay đẩy anh, ấn người ở trên cửa, bày ra tư thế muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Bùi Vũ Ninh không cho anh cơ hội phản kháng hay giãy giụa, cô túm lấy cổ áo anh trực tiếp áp sát, cô hơi nhón mũi chân, môi tới gần Chu Thời Duật.
Càng tới gần, tim cô càng đập giống như nước vừa sôi, thình thịch cuộn trào.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Chu Thời Duật từ đầu đến cuối:…
Chu Thời Duật hoàn toàn không hiểu Bùi Vũ Ninh đang làm gì, tự dưng lại yêu cầu hôn không bình thường chút nào, còn đột nhiên muốn hôn tận 5 lần.
Mặc dù anh cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cũng có suy nghĩ linh tinh với người mình thích, nhưng chắc chắn không phải trong tình huống không rõ ràng như vậy.
Anh ngửi thấy mùi rượu trên người Bùi Vũ Ninh, suy đoán hẳn là cô lại uống nhiều giống như năm ngoái ở Luân Đôn, nên mới cư xử mất lý trí như vậy.
Cuối cùng cái đêm ở Luân Đôn đã kết thúc như thế nào?
Ngày hôm sau, Bùi Vũ Ninh hung hăng hỏi tội anh: “Anh biết rõ tôi uống say mà còn thuận theo tôi? Tôi uống nhiều anh cũng uống nhiều sao?”
Cho nên, lúc Bùi Vũ Ninh lấy hết can đảm, môi gần như chạm đến môi của Chu Thời Duật, thậm chí đã cảm nhận được kia hơi thở ấm áp kia——
Cô bị đẩy ra.
Mặc dù rất khó khăn, nhưng Chu Thời Duật vẫn đẩy cô ra.
Anh không muốn ngày mai thức dậy, Bùi Vũ Ninh đã cầm dao tới nói anh lợi dụng cô một lần buổi chiều còn chưa đủ, còn phát rồ nhân lúc cô uống say lợi dụng thêm năm lần nữa.
Chu Thời Duật bình tĩnh hỏi: “Có phải em uống rượu không?”
Mặc dù Bùi Vũ Ninh đã uống một chút rượu để dễ ngủ, nhưng hiện tại cô rất tỉnh táo. Có điều nếu Chu Thời Duật hỏi như vậy, cô liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giả vờ say đổ lên người anh.
Chờ chuyện này được giải quyết, ngày mai cô liền lấy lý do say rượu mất trí để giải thích, tránh cho Chu Thời Duật nghĩ cô là một sắc nữ bị ám ảnh bởi nhục dục.
Bùi Vũ Ninh lại muốn tiến đến hôn, nhưng Chu Thời Duật đã giữ vai cô, siết chặt người cô: “Tôi biết có lẽ em không vui về chuyện buổi chiều, nhưng tôi đã nói đó chỉ là tai nạn. Tôi sẽ không để trong lòng, em cũng không cần để ý, cứ coi như nó chưa từng xảy ra.”
Bùi Vũ Ninh∶ “….”
Cảm ơn anh, đừng nói đạo lý với tôi lúc này, được chứ?
Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu nóng lòng nhìn anh: “Anh cho tôi hôn thêm năm lần, nếu không tôi sẽ điên.”
Đôi môi ửng đỏ mềm mại ở ngay trước mắt, cổ họng Chu Thời Duật không tự chủ mà lên xuống, hai tay ôm lấy vai Bùi Vũ Ninh cũng bất giác siết chặt.
Buổi chiều đúng là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ không phải.
Nếu thật sự để người uống say hồ ngôn loạn ngữ như cô hôn, còn là đêm khuya như vậy——
Người điên sẽ là ai, Chu Thời Duật biết rất rõ.
Chỉ là hơi thở gần sát như vừa rồi, anh cũng đã có phản ứng.
Anh khắc chế hơi thở của mình vững vàng, ép mình xoay người trở về phòng ấy áo khoác mặc thêm vào: “Ngủ một giấc sẽ không điên, tôi đưa em về.”
Cứ như vậy, Bùi Vũ Ninh không có lựa chọn nào khác mà bị Chu Thời Duật nhét lên xe. Anh lấy lý do Bùi Vũ Ninh say rượu chạy lung tung trục xuất cô về hồ Phỉ Thúy vào nửa đêm.
Anh cho cô một chút thời gian bình tĩnh và tiếp nhận, trước khi đi Chu Thời Duật lại nói: “Chân em đang bị thương đừng có chạy lung tung, tôi cho em nghỉ phép hai ngày.”
“…”
Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy trong đời. Có lẽ cô cũng không ngờ tới lần đầu tiên cô không thể hoàn thành vấn đề ám ảnh cưỡng chế lại liên quan tới Chu Thời Duật.
Không thể hôn thành công, sau khi cô về nhà ngồi yên một lúc rồi nằm xuống giường cố nhắm mắt lại, nhưng dù có trằn trọc như thế nào cũng không thể khống chế cảnh tượng hôn Chu thời Duật xuất hiện hết lần này đến lần khác trong tâm trí cô.
Cho đến rạng sáng, cơ thể mới thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Chỉ là mặc dù ngủ rồi, cũng ngủ không ngon.
Mỗi lần chứng ám ảnh cưỡng chế của Bùi Vũ Ninh phát tác mà không thể lập tức trấn an ngay cô đều sẽ mơ những giấc mơ lộn xộn và căng thẳng. Cho nên khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô rất mệt mỏi, không hề có bất kỳ sự thoải mái nào sau khi nghỉ ngơi.
Bùi Vũ Ninh bị điện thoại đánh thức.
Tống Nguyên Nguyên gọi điện tới nói với cô Trình Trí vừa mới đăng bài thanh minh trên Weibo, ngoài việc nói ngày hôm đó chỉ là bạn bè gặp mặt, còn bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc tới cô.
Tống Nguyên Nguyên nói: “Trình Trí đã nhờ tớ chia sẻ lại. Thật ra anh ấy không nói tớ cũng sẽ chia sẻ. Hơn nữa, tớ cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu về chuyện này.”
Bùi Vũ Ninh còn chưa tỉnh táo, cô xoa thái dương hỏi: “Cậu xin lỗi tớ việc gì?”
“Thông qua bạn bè trong giới, tớ tra được phóng viên tung tin chính là người ngày đó đi theo tớ. Tớ tưởng tớ đã cắt đuôi họ rồi, nhưng không phải vậy. Họ theo tớ tới quán cà phê, cho nên lần này cậu và Trình Trí đều là bị tớ vô tình làm liên lụy.”
Tống Nguyên Nguyên nói xong liền thở dài, có chút ủy khuất: “Tớ không quá nổi tiếng, rõ ràng là đi theo tớ, cuối cùng lại đẩy hai người lên phía trước trở thành đề tài nóng.”
Bùi Vũ Ninh dừng động tác xoa ấn, cô nhớ lại ngày đó mình châm chọc mỉa mai Trình Trí, tâm trạng phức tạp nói: “…Tớ còn tưởng là Trình Trí đang lăng xê.”
“Sao có thể?” Tống Nguyên Nguyên nói: “Anh ấy là người không màng danh lợi, có ngôi sao nữ muốn cùng anh ấy xào couple anh ấy đều không để ý tới. Lần này là lần đầu tiên anh ấy chủ động làm sáng tỏ còn xin lỗi cậu nữa.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh suy nghĩ, cô tìm Weibo của Trình Trí.
Mặc dù hot search ngày đó đã gỡ xuống rất nhanh, nhưng đã từng xuất hiện sẽ có người nhìn thấy, đặc biệt là những người hâm mộ lúc nào cũng quan tâm tới Trình Trí đều đang hỏi mối quan hệ của anh và Bùi Vũ Ninh.
Có lẽ là không muốn làm mọi chuyện rắc rối hơn, cũng có lẽ là không muốn bị nghi ngờ là “dùng Bùi Vũ Ninh lăng xê”, Trình Trí làm sáng tỏ mọi việc cũng không nhắc tới tên Bùi Vũ Ninh, chỉ nói là bạn mặt bạn bè. Hơn nữa, Tống Nguyên Nguyên cũng ở đó, những tấm ảnh đều là truyền thông bắt gió bắt bóng.
Cuối cùng anh nói: “Tôi rất xin lỗi người bạn đã bị liên lụy vào chuyện vào.”
Sau khi xem toàn bộ đoạn thanh minh, Bùi Vũ Ninh cảm thấy tâm trạng phức tạp nói không nên lời. Cô tiện tay nhấn mở bình luận phía dưới.
“Nhưng phải nói một điều, anh Trí và đại tiểu thư Quân Đình rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy Trình Trí công khai xin lỗi người khác……”
“Thế lực của tư bản đó, nếu đắc tội đại tiểu thư Quân Đình, anh ấy còn có thể lượn lờ trong giới giải trí sao?”
“??? Chỉ là ba người bạn cùng nhau uống trà chiều mà tôi, có cần phỏng đoán đến mức đó không?”
“Tôi lưu ảnh rất nhanh, xem qua không biết bao nhiêu lần. Cá nhân tôi cảm thấy ánh mắt anh Trí nhìn đại tiểu thư có chút dịu dàng.”
“Tán đồng +1, ảnh đế dịu dàng và đại tiểu thư quyến rũ?”
“Ha ha ha, sao cái gì mọi người cũng có thể ghép thế?!”
“Không có cách nào, tôi hâm mộ anh ấy 5 năm rồi, lần đầu tiên thấy anh ấy có tai tiếng, quá kích động.”
“Mau đi mua tờ Thiên Kiều kỳ này đi, hai người họ xuất hiện cùng nhau đấy!”
……
Trước kia luôn nghe Tống Nguyên Nguyên nói fans couple trong giới giải trí rất điên cuồng, hôm nay Bùi Vũ Ninh xem như lĩnh hội rồi. Từ một tấm ảnh bình thường đến không thể bình thường hơn mà họ cũng có thể liên tưởng ra nhiều điều vô căn cứ như vậy.
Cô nhìn thấy dưới bình luận về couple kia còn có rất nhiều phản hồi liền tiện tay nhấn vào, lại phát hiện phần bình luận đột nhiên bị ẩn.
Bùi Vũ Ninh tưởng điện thoại có vấn đề nên thoát ra vào lại, lần này cô thấy rõ ràng bài Weibo này đã chính thức chặn phần bình luận, cả chục nghìn bình luận mới vừa rồi còn ở đây bây giờ đều đã bị ẩn.
Bùi Vũ Ninh hơi khó hiểu, cô thường chú ý đến tin tức của giới tài chính kinh doanh, không để ý nhiều đến tin tức giới giải trí, cô nghĩ đây là hoạt động bình thường của việc kiểm soát bình luận nên tắt đi không xem nữa.
Cô vốn định xin lỗi Trình Trí vì ngày đó đã hiểu lầm anh lăng xê, nhưng tưởng tượng đến việc sau đó Trình trí lại nói thích mình, Bùi Vũ Ninh cảm thấy không thể nào mở miệng.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, chuyện này còn rắc rối hơn chuyện kia, cô phiền lòng tắt điện thoại, quyết định phớt lờ chuyện của Trình Trí.
Nhưng một khi dừng suy nghĩ——
Cảnh tượng hôn Chu Thời Duật lại hiện lên trong đầu.
Điều đáng sợ nhất chính là không chỉ để lại ấn tượng về thị giác mà còn cả hơi thở, độ ấm, tất cả mọi thứ về anh lúc ấy đều được khắc ghi ở trong đầu.
Lúc nào cũng nhắc nhở Bùi Vũ Ninh chuyện thân mật đã xảy ra giữa họ vào ngày hôm qua.
Chuyện xảy ra giữa hai người năm ngoái khi say đã đủ làm cô co quắp ngón chân. Nhưng khi đó cô thực sự say, mất kiểm soát hành vi, cho nên sau đó cũng không có cảm giác xấu hổ mãnh liệt như vậy.
Nhưng lần này hoàn toàn khác…
Bùi Vũ Ninh cạn lời lấy trùm chăn lên đầu, một hồi lâu cô mới nhớ tới đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này——
Cuốn sổ tay đó.
Chu Thời Duật thậm chí còn từng cho cô xem tài liệu cơ mật của Hoa Việt, cho nên nó chắc chắn không liên quan tới công việc.
Vậy thì trong cuốn sổ tay rốt cuộc che giấu cái gì mà mình không thể xem.
Chú Vương Tử đã từng nói Chu Thời Duật có một bí mật có thể làm mình khiếp sợ.
Hiện tại hồi tưởng lại vẻ mặt của Chu Thời Duật lúc ấy, dường như cô có chút khẳng định ——
Đó nhất định chính là thứ Chu Thời Duật cố gắng che giấu.
Bùi Vũ Ninh không ngờ rằng mình chỉ thiếu một bước là có thể tìm được đáp án. Có điều những gì xảy ra bây giờ lại giống như ông trời đang trừng phạt cô, nhắc nhở cô rằng: Đừng tò mò về đời tư của người khác.
Bùi Vũ Ninh thở dài, lúc đang rầu rĩ, Lâm Úy đột nhiên gọi điện thoại tới, nói Bùi Tổ Vọng nhập viện khẩn cấp.
–
Bùi Vũ Ninh chỉ còn mình Bùi Tổ Vọng là người thân trực hệ*, nghe tin ông nội nhập viện, cô không thèm để ý chân đang bị đau mà vội vàng chạy tới bệnh viện.
*
Là những người có quan hệ huyết thống, trong đó, người này sinh ra người kia kế tiếp nhau. Ví dụ như cha, mẹ đối với con; ông, bà đối với cháu nội và cháu ngoại. (Tham khảo từ Luật HNGĐ 2000 & 2014)
Khi Bùi Vũ Ninh đến Bùi Tổ Vọng đã tỉnh lại. Lâm Úy và một số giám đốc, thư ký vây quanh ông, bác sĩ cũng đang kiểm tra.
Thấy Bùi Vũ Ninh tới, mọi người tự động tránh ra, cung kính chào: “Cô Bùi.”
Bùi Vũ Ninh ngồi xuống bên giường nắm chặt tay Bùi Tổ Vọng, giọng nói còn chưa hết run: “Ông nội, ông làm sao vậy, ông đừng dọa cháu, đang yên đang lành sao ông lại ngất?”
Bùi Tổ Vọng hồi nắm tay cháu gái, thân thiết mỉm cười: “Ông không sao, đừng lo lắng.”
Ông nhẹ nhàng vỗ tay Bùi Vũ Ninh: “Ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần, gặp chuyện đừng hoảng mà phải bình tĩnh.”
Nhưng Bùi Vũ Ninh chỉ có mình ông nội, cô không bình tĩnh được.
Cô sốt ruột hỏi bác sĩ đứng bên cạnh: “Tại sao ông tôi lại ngất xỉu, đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
Vừa dứt lời, lại có mấy người lần lượt tiến vào phòng bệnh.
Người dẫn đầu cũng trạc tuổi ông cụ, Bùi Vũ Ninh quay đầu lại nhìn, đứng dậy chào: “Ông bác, bác cả.”
Người tới chính là anh trai Bùi Tổ Vọng, Bùi Tổ Khang.
Còn có con trai ông Bùi Chi Nghiệp, hai cháu Bùi Cận và Bùi Chiêu.
Cả gia đình đột nhiên ùa vào, phòng bệnh trở nên khá đông đúc.
“Đang yên lành sao lại ngất xỉu?” Bùi Tổ Khang đầu tiên vỗ vỗ Bùi Vũ Ninh an ủi, sau đó ngồi xuống giường bệnh của em trai: “Chú không sao chứ?”
Bùi Cận cũng quan tâm hỏi bác sĩ: “Các anh vẫn luôn chăm lo cho sức khỏe của chủ tịch Bùi, sao đột nhiên lại ngất xỉu?”
Bác sĩ cúi đầu cung kính trả lời: “Là vì chủ tịch làm việc quá vất vả, nghỉ ngơi thật tốt, uống chút thuốc thì sẽ không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Bùi Tổ Khang cũng trách cứ em trai: “Chú cũng thật là, nên buông tay để bọn nhỏ làm đi, lớn tuổi như vậy làm sao bon chen được, chú tưởng mình vẫn đang thời trai tráng sao?”
Bùi Tổ Vọng cười nhẹ, liên tục nói “không sao đâu” để trấn an mọi người.
Bùi Vũ Ninh đứng ở một bên, nghĩ về lời Bùi Tổ Khang nói, bỗng nhiên thấy rất áy náy.
Mọi người ở trong phòng quan tâm săn sóc, Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy như có tảng đá đè nặng lên ngực mình, cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Cô đứng một mình ở ngoài cửa, dựa lưng vào tường suy nghĩ về những lời bác sĩ nói.
Đáng lẽ cô phải chia sẻ gánh nặng với ông nội, nhưng bây giờ có vẻ như cô còn không có được sự tin tưởng của ông để tiếp quản một tập đoàn siêu cấp như Quân Đình.
Trong lòng Bùi Vũ Ninh có chút khó chịu, cô lặng lẽ cúi đầu, ngay cả bên cạnh có thê một người cũng không để ý.
Mãi đến khi cô cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, bỗng chốc ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Chu Thời Duật không biết đã đứng ở trước mặt cô từ bao giờ.
Bùi Vũ Ninh hoảng sợ, cả người căng thẳng.
Cảnh hôn vất vả lắm mới tạm thời áp chế xuống lại nhảy ra. Cô nhìn Chu Thời Duật một cái, lại vội dời mắt đi không dám nhìn nhiều.
Dù sao hai người vô duyên vô cớ hôn nhau thì thôi đi, tối qua cô còn chạy tới thăng cấp cho drama ngoài ý muốn này bằng việc cưỡng hôn nữa.
Mười ngón chân cũng không đủ cho Bùi Vũ Ninh co lại, chưa kể đến chứng ám ảnh cưỡng chế đang phát tác chưa hề ngừng nghỉ trong đầu cô.
Bùi Vũ Ninh không muốn mất kiểm soát mà làm ra bất kỳ hành vi điên rồ nào ở trong bệnh viện.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Chu Thời Duật, làm bộ không có việc gì hỏi: “Anh tới thăm ông tôi sao?”
Chu Thời Duật khẽ ừ một tiếng, nhung không đi vào trong.
“Chân em còn đau không?” Anh hỏi.
Giọng nói của Chu Thời Duật hơi khàn khàn, giống như nghiền cát ở bên tai, không hiểu sao Bùi Vũ Ninh lại nghĩ đến hơi thở của anh khi họ kề sát nhau ngày hôm qua.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy môi mình bắt đầu nóng lên, cô nhắm mắt, dường như sắp phát điên rồi.
Chu Thời Duật hiện giờ chính là nguyên nhân hàng đầu khiến chứng ám ảnh cưỡng chế của cô bùng phát.
Bùi Vũ Ninh không muốn nghĩ về năm nụ hôn kia, nhưng Chu thời Duật cứ muốn xuất hiện ở trước mặt cô, nhắc nhở cô, dụ dỗ cô.
Bùi Vũ Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Không đau.”
Nói xong lại chỉ tay vào một nơi cách đó không xa: “Tôi đi toilet, anh đi vào trước đi.”
Chu Thời Duật: “…”
Bùi Vũ Ninh chân trước vừa rời đi, ngay sau đó Mạnh Trạch đã gọi điện tới cho Chu Thời Duật.
“Chu tổng, ngôi sao kia lại đăng lịch trình công việc lên Weibo, anh có muốn can thiệp không?”
Một giờ trước, Chu Thời Duật cũng nhìn thấy bài Weibo thanh minh của Trình Trí.
Trình Trí có làm sáng tỏ chuyện này hay không kỳ thật cũng không quan trọng, nhưng Chu Thời Duật không muốn nhìn thấy tên của Bùi Vũ Ninh xuất hiện ở phần bình luận dưới bài viết của anh ta, còn bị cư dân mạng ghép couple một cách khó hiểu.
Cái gì mà nhìn cô với ánh mắt dịu dàng?
Cái gì mà ảnh đế dịu dàng và đại tiểu thư quyến rũ?
Vẻ mặt bình tĩnh một giây trước của Chu Thời Duật bỗng chốc trở nên lạnh lùng, trong mắt cũng không có độ ấm, giọng điệu hờ hững: “Chỉ cần nhắc tới cô Bùi thì đều xử lý như vậy.”
“Vâng.”
–
Trong toilet của bệnh viện, Bùi Vũ Ninh dựa vào cửa điều chỉnh hơi thở, cô tạm dừng lại rồi bắt đầu rửa tay liên tục.
Chỉ cần thấy hồi hộp, lo lắng, cô sẽ vô thức rửa tay để xoa dịu cảm xúc.
Rửa xong sáu lần, Bùi Vũ Ninh đợi trong toilet một lúc lâu mới lấy điện thoại ra gọi hỏi Lâm Úy: “Chu Thời Duật có đi thăm ông nội của em không chị?”
Lâm Úy trả lời: “Chị có thấy, nhưng anh ấy vừa mới đi rồi, có chuyện gì vậy?”
Bùi Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đi rồi là tốt.
Chuyện đã xảy ra rồi, cô có thể trốn được bao lâu thì trốn. Trước tiên cứ tránh Chu Thời Duật trong thời gian chứng ám ảnh cưỡng chế này nghiêm trọng nhất rồi tính tiếp.
Vì thế Bùi Vũ Ninh cất điện thoại rời khỏi nhà vệ sinh, không ngờ vừa mới bước ra đã đụng phải Chu Thời Duật.
Anh dựa vào tường, nhìn thẳng sang đây, hình như là đang cố ý đợi cô ở đây.
Bùi Vũ Ninh xém chút không thở được, cô theo bản năng xoay lưng muốn quay lại, nhưng bị người ở phía sau gọi:
“Đứng lại.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng trầm, có chút cứng rắn.
Bùi Vũ Ninh chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh từ từ quay người lại: “Làm sao vậy?”
Chu Thời Duật đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao trùm cô, cụp mắt xuống: “Đi toilet xong rồi?”
“…Phải.”
“Cũng tỉnh rượu rồi?”
Tối qua vì lừa năm nụ hôn, Bùi Vũ Ninh đã giả vờ uống say, bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn: “…Tỉnh rồi.”
Bầu không khí lặng im vài giây, Chu Thời Duật chỉ vào lối thoát hiểm bên cạnh:
“Vậy nói chuyện đi.”
Bình luận facebook