Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Bị anh ta đá rồi à?
Trước khi nghỉ Tết Trung thu, vợ Hứa tổng đến công ty náo loạn một lúc.
Nắm lấy tóc của cô đồng nghiệp kia đẩy cô ta ngã trên đất đạp bốn năm cái, không ai ở bên cạnh dám tiến lên để can ngăn, vẫn là Thư Tâm từ toilet đi ra nhìn thấy mới tiến lên hỗ trợ ngăn cản một chút.
Vợ Hứa tổng đã ngoài bốn mươi tuổi, nét quyến rũ của bà vẫn còn, nhưng rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, làn da chảy xệ quá nhiều nên không một loại mỹ phẩm đắt tiền nào có thể bảo dưỡng được khuôn mặt bà.
Bà ta thấy Thư Tâm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô cười lạnh một tiếng ” Thế nào! Cô cũng là tiểu tam, phải không?? Cô cũng đã leo lên giường của Hứa Xương, phải không?!”
Cô đang muốn nói, lại bị các đồng nghiệp khác giữ lại ” Để yên đấy, đợi lát nữa Hứa tổng tới, ông ấy tự mình xử lý. Cô giờ có nói gì bà ta cũng không nghe. Hiện tại bà ta điên rồi, ai cũng đều đánh……”.
” Nhưng….” Thư Tâm liếc nhìn, bà ta lại nhéo lại đạp cô gái kia, đánh cô ta vừa khóc vừa ôm lấy chân, thật đáng thương.
Cô nắm lấy một bàn tay khác, bà ta hất tay một cái, Thư Tâm lảo đảo trẹo chân, cô hít hà một hơi, đứng dựa vào ghế một lúc mới thấy Hứa tổng đi tới, đỡ bà ta dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu, theo sau người của bên bộ phận Tài chính gửi một số tiền cho cô gái kia, để cô ta rời đi.
Thư Tâm trông há hốc mồm.
Cô gái kia khóc lóc làm ầm ĩ, nói rằng Hứa tổng gạt người.
Lúc này, bà ta đứng bên cạnh Hứa tổng, nói thay cho chồng của mình.
Như thể những điều bà ta mắng chửi chồng của mình vừa nãy không phải là những gì bà ta đã nói.
Cô xin nghỉ làm sớm, đến bệnh viện khám chân, bác sĩ nói bong gân không nghiêm trọng, bôi thuốc quấn băng gạc, thấy Lăng Thiệu sắp nghỉ làm nên nhắn tin cho anh hỏi có thể đến đón cô hay không.
Lăng Thiệu tức giận đến mức gầm lên “ Tại sao không gọi cho anh mà lại tự mình đến bệnh viện? ! Em thì có thể làm gì?!“
Cô bị tiếng mắng của anh làm cho choáng váng, rồi nhẹ nhàng nói “…..Em sợ anh xin nghỉ nhiều sẽ không tốt”.
Đổi lại nếu một người phụ nữ khác nghe thấy người đàn ông của mình nổi giận, họ sẽ không nhịn được mà to tiếng hơn, nhưng Thư Tâm thì khác, cô biết rằng anh đang lo lắng cho mình, giọng nói của cô đôi với đầu dây bên kia cũng nhẹ nhàng hơn ” Anh đừng lo lắng, chân em không sao đâu. Em bôi thuốc xong rồi, trên đường lái xe chậm một chút, đừng tức giận”
” Đm…” anh đầu dây bên kia chửi một tiếng, giọng nói phía sau cực kỳ trầm thấp ” Ông đây…CMN…. thật muốn thao chết em”
Nhưng Thư Tâm nghe thấy, vành tai cô đỏ bừng cả lên.
Cô ngồi trên ghế ở hành lang tầng một đợi Lăng Thiệu, không lâu sau, nhìn thấy một người không ngờ tới.
Tống Văn.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, người đàn ông cầm bản kiểm tra trong tay, bọn họ cùng nhau xem qua báo cáo kiểm tra, tựa đầu vào nhau, nhìn qua có chút thân mật.
Cô do dự không biết nên chào hay không, lại thấy rằng Tống Văn đã phát hiện ra, đi về phía cô.
Thư Tâm đứng dậy, chân buông thõng trên mặt đất, cô cười với Tống Văn, cũng lễ phép cười với người đàn ông bên cạnh Tống Văn.
” Sao cô lại đi một mình?” Tống Văn liếc nhìn đôi chân được quấn đầy băng gạc của cô, và nhìn xung quanh ” Lăng Thiệu đâu?”
Cô đang định giải thích.
Nhìn thấy Tống Văn tựa như hiểu rõ mà ” Nga” một tiếng ” Cô bị anh ta đá rồi phải không?”
Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của cô ấy, Thư Tâm nhất thời không lên tiếng.
” Tôi đã sớm nói với cô rồi, anh ta không phải cái thứ gì tốt! Cô xem, cô đã thấy kết cục bây giờ chưa! Thế nào? Đến bệnh viện một mình không cảm thấy khó chịu sao? Không có người thân ở đây này cảm giác cũng không dễ chịu đi? Cô có muốn tôi giới thiệu cho cô bạn trai tôi không?”
Tống Văn ngoài miệng nói, lại móc cánh tay của người đàn ông bên cạnh, nói với Thư Tâm ” Nhưng đáng tiếc, người bên cạnh này của tôi, cô không thể cướp được, anh ấy yêu tôi muốn chết”.
Thư Tâm: “….”
Mọi người xung quanh nhìn sang, Thư Tâm cúi đầu xấu hổ.
Nắm lấy tóc của cô đồng nghiệp kia đẩy cô ta ngã trên đất đạp bốn năm cái, không ai ở bên cạnh dám tiến lên để can ngăn, vẫn là Thư Tâm từ toilet đi ra nhìn thấy mới tiến lên hỗ trợ ngăn cản một chút.
Vợ Hứa tổng đã ngoài bốn mươi tuổi, nét quyến rũ của bà vẫn còn, nhưng rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, làn da chảy xệ quá nhiều nên không một loại mỹ phẩm đắt tiền nào có thể bảo dưỡng được khuôn mặt bà.
Bà ta thấy Thư Tâm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô cười lạnh một tiếng ” Thế nào! Cô cũng là tiểu tam, phải không?? Cô cũng đã leo lên giường của Hứa Xương, phải không?!”
Cô đang muốn nói, lại bị các đồng nghiệp khác giữ lại ” Để yên đấy, đợi lát nữa Hứa tổng tới, ông ấy tự mình xử lý. Cô giờ có nói gì bà ta cũng không nghe. Hiện tại bà ta điên rồi, ai cũng đều đánh……”.
” Nhưng….” Thư Tâm liếc nhìn, bà ta lại nhéo lại đạp cô gái kia, đánh cô ta vừa khóc vừa ôm lấy chân, thật đáng thương.
Cô nắm lấy một bàn tay khác, bà ta hất tay một cái, Thư Tâm lảo đảo trẹo chân, cô hít hà một hơi, đứng dựa vào ghế một lúc mới thấy Hứa tổng đi tới, đỡ bà ta dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu, theo sau người của bên bộ phận Tài chính gửi một số tiền cho cô gái kia, để cô ta rời đi.
Thư Tâm trông há hốc mồm.
Cô gái kia khóc lóc làm ầm ĩ, nói rằng Hứa tổng gạt người.
Lúc này, bà ta đứng bên cạnh Hứa tổng, nói thay cho chồng của mình.
Như thể những điều bà ta mắng chửi chồng của mình vừa nãy không phải là những gì bà ta đã nói.
Cô xin nghỉ làm sớm, đến bệnh viện khám chân, bác sĩ nói bong gân không nghiêm trọng, bôi thuốc quấn băng gạc, thấy Lăng Thiệu sắp nghỉ làm nên nhắn tin cho anh hỏi có thể đến đón cô hay không.
Lăng Thiệu tức giận đến mức gầm lên “ Tại sao không gọi cho anh mà lại tự mình đến bệnh viện? ! Em thì có thể làm gì?!“
Cô bị tiếng mắng của anh làm cho choáng váng, rồi nhẹ nhàng nói “…..Em sợ anh xin nghỉ nhiều sẽ không tốt”.
Đổi lại nếu một người phụ nữ khác nghe thấy người đàn ông của mình nổi giận, họ sẽ không nhịn được mà to tiếng hơn, nhưng Thư Tâm thì khác, cô biết rằng anh đang lo lắng cho mình, giọng nói của cô đôi với đầu dây bên kia cũng nhẹ nhàng hơn ” Anh đừng lo lắng, chân em không sao đâu. Em bôi thuốc xong rồi, trên đường lái xe chậm một chút, đừng tức giận”
” Đm…” anh đầu dây bên kia chửi một tiếng, giọng nói phía sau cực kỳ trầm thấp ” Ông đây…CMN…. thật muốn thao chết em”
Nhưng Thư Tâm nghe thấy, vành tai cô đỏ bừng cả lên.
Cô ngồi trên ghế ở hành lang tầng một đợi Lăng Thiệu, không lâu sau, nhìn thấy một người không ngờ tới.
Tống Văn.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, người đàn ông cầm bản kiểm tra trong tay, bọn họ cùng nhau xem qua báo cáo kiểm tra, tựa đầu vào nhau, nhìn qua có chút thân mật.
Cô do dự không biết nên chào hay không, lại thấy rằng Tống Văn đã phát hiện ra, đi về phía cô.
Thư Tâm đứng dậy, chân buông thõng trên mặt đất, cô cười với Tống Văn, cũng lễ phép cười với người đàn ông bên cạnh Tống Văn.
” Sao cô lại đi một mình?” Tống Văn liếc nhìn đôi chân được quấn đầy băng gạc của cô, và nhìn xung quanh ” Lăng Thiệu đâu?”
Cô đang định giải thích.
Nhìn thấy Tống Văn tựa như hiểu rõ mà ” Nga” một tiếng ” Cô bị anh ta đá rồi phải không?”
Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của cô ấy, Thư Tâm nhất thời không lên tiếng.
” Tôi đã sớm nói với cô rồi, anh ta không phải cái thứ gì tốt! Cô xem, cô đã thấy kết cục bây giờ chưa! Thế nào? Đến bệnh viện một mình không cảm thấy khó chịu sao? Không có người thân ở đây này cảm giác cũng không dễ chịu đi? Cô có muốn tôi giới thiệu cho cô bạn trai tôi không?”
Tống Văn ngoài miệng nói, lại móc cánh tay của người đàn ông bên cạnh, nói với Thư Tâm ” Nhưng đáng tiếc, người bên cạnh này của tôi, cô không thể cướp được, anh ấy yêu tôi muốn chết”.
Thư Tâm: “….”
Mọi người xung quanh nhìn sang, Thư Tâm cúi đầu xấu hổ.
Bình luận facebook