Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Đúng là nhìn đã thấy ghét!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trong quá trình ở chung với Trần Hoành, cô đã tìm hiểu được hoàn cảnh từ nhỏ của anh, rồi nảy sinh tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn giữ được tỉnh táo, tự mình bắn chết Trần Hoành u mê không chịu tỉnh ngộ.
Thực ra dựa theo kịch bản thì phần diễn của nữ chính có nhiều hơn một tí.
Nghe theo đạo diễn sắp xếp, hai người bắt đầu diễn thử.
Một tay Nhan Quỳnh cầm kịch bản, một tay cầm chặt cái cốc trên bàn, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương ẩn giấu, mắt đỏ bừng: “Trần Hoành, chỉ cần anh bỏ súng xuống thì tất cả vẫn còn kịp, anh đừng có tiếp tục giết người nữa!”
“Dừng!”
Cô vừa nói được một câu đã bị Tần Trạc hô dừng.
Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi diễn xuất của cô, Tần Trạc đột nhiên xen ngang làm mọi người đều nhìn anh ta.
Tần Trạc mở kịch bản ra, nhìn vào một đoạn thoại trong đó rồi lười biếng nói: “Đoạn này là đoạn trùng phùng của nam nữ chính, tuy hai người không cùng lập trường, nhưng người mà nữ chính chĩa súng vào chính là người cô ấy có thiện cảm, cô Nhan diễn bình tĩnh như vậy, có phải là sẽ khiến người xem không nhập tâm được không?”
Tần Trạc trực tiếp chĩa mũi nhọn vào diễn xuất của Nhan Quỳnh.
Nhan Quỳnh nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc trong kịch bản, hờ hững nhìn Tần Trạc, nói: “Vậy nếu đổi là tiền bối anh, anh sẽ xử lý thế nào?”
Tần Trạc đan hai tay lên ghế, như cười như không: “Cơ bản nhất đó, cô nên khóc mới phải!”
Nhan Quỳnh không quan tâm anh ta làm khó mình, cô chỉ uống một hớp nước để nhuận giọng, sau đó trả lời: “Tiền bối, anh ở trong ngành này nhiều năm, chắc có nghe một số kinh nghiệm rồi nhỉ?”
“Hử?” Tần Trạc không hiểu.
“Dùng khóc lóc thảm thiết để diễn tả một bộ phim bi thương, nó không chứng minh được khả năng diễn xuất của diễn viên, bởi vì khán giả có thể phân biệt rõ giữa chân thực và phát điên.”
Nhan Quỳnh gọi anh ta một tiếng tiền bối, trên mặt cũng là nụ cười ấm áp, nhưng lời nói lại đầy vẻ châm chọc.
“…”
“Ha.” Tần Trạc cười khẽ, mặt trầm xuống, âm u nói: “Xem ra là do tôi nông cạn quá.”
Tuy nói thế, nhưng lần thiệt thòi này, anh ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội đòi lại.
Có lẽ là do bị Nhan Quỳnh làm mất mặt trước mọi người, nên sau đó Tần Trạc không gây khó dễ nữa.
Anh ta luôn nghiêm túc đối thoại, nghiêm túc đóng phim.
Vì Tần Trạc ngoan ngoãn hợp tác, nên hiệu suất của Nhan Quỳnh cũng tăng lên, 5 giờ chiều đã được cho về khách sạn.
Tình hình trước mắt của cô với Tần Trạc chính là cả hai đều không ưa nhau.
Nằm trên giường lớn của khách sạn, Nhan Quỳnh mệt mỏi nhìn trần nhà, nghĩ về kế hoạch của hợp đồng tiếp theo.
Đại ngôn châu báu, nhiệt độ, giá trị thương mại…
Trong đầu Nhan Quỳnh bây giờ chỉ đầy những chuyện dù biết là tục tĩu nhưng cô không thể không theo đuổi.
“Rầm.”
Trên hành lang vang lên tiếng động lớn, cắt đứt suy nghĩ của Nhan Quỳnh.
Cô vội xuống giường, vừa mở cửa, người đại diện Tô Gia đã đi vào.
“Đừng tò mò, là Tần đại thiếu coi thường khách sạn này, đạp cửa về nhà ở.”
Tô Gia kéo cô về phòng.
Nhan Quỳnh buột miệng hỏi luôn: “Về nhà? Nhà anh ta gần đây à?”
Tô Gia đưa mũ với khẩu trang cho cô, nói: “Nghe nói đến Tử Kim Hào Đình chưa? Anh ta ở đó đấy!”
Xem ảnh 1
Thực ra dựa theo kịch bản thì phần diễn của nữ chính có nhiều hơn một tí.
Nghe theo đạo diễn sắp xếp, hai người bắt đầu diễn thử.
Một tay Nhan Quỳnh cầm kịch bản, một tay cầm chặt cái cốc trên bàn, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương ẩn giấu, mắt đỏ bừng: “Trần Hoành, chỉ cần anh bỏ súng xuống thì tất cả vẫn còn kịp, anh đừng có tiếp tục giết người nữa!”
“Dừng!”
Cô vừa nói được một câu đã bị Tần Trạc hô dừng.
Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi diễn xuất của cô, Tần Trạc đột nhiên xen ngang làm mọi người đều nhìn anh ta.
Tần Trạc mở kịch bản ra, nhìn vào một đoạn thoại trong đó rồi lười biếng nói: “Đoạn này là đoạn trùng phùng của nam nữ chính, tuy hai người không cùng lập trường, nhưng người mà nữ chính chĩa súng vào chính là người cô ấy có thiện cảm, cô Nhan diễn bình tĩnh như vậy, có phải là sẽ khiến người xem không nhập tâm được không?”
Tần Trạc trực tiếp chĩa mũi nhọn vào diễn xuất của Nhan Quỳnh.
Nhan Quỳnh nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc trong kịch bản, hờ hững nhìn Tần Trạc, nói: “Vậy nếu đổi là tiền bối anh, anh sẽ xử lý thế nào?”
Tần Trạc đan hai tay lên ghế, như cười như không: “Cơ bản nhất đó, cô nên khóc mới phải!”
Nhan Quỳnh không quan tâm anh ta làm khó mình, cô chỉ uống một hớp nước để nhuận giọng, sau đó trả lời: “Tiền bối, anh ở trong ngành này nhiều năm, chắc có nghe một số kinh nghiệm rồi nhỉ?”
“Hử?” Tần Trạc không hiểu.
“Dùng khóc lóc thảm thiết để diễn tả một bộ phim bi thương, nó không chứng minh được khả năng diễn xuất của diễn viên, bởi vì khán giả có thể phân biệt rõ giữa chân thực và phát điên.”
Nhan Quỳnh gọi anh ta một tiếng tiền bối, trên mặt cũng là nụ cười ấm áp, nhưng lời nói lại đầy vẻ châm chọc.
“…”
“Ha.” Tần Trạc cười khẽ, mặt trầm xuống, âm u nói: “Xem ra là do tôi nông cạn quá.”
Tuy nói thế, nhưng lần thiệt thòi này, anh ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội đòi lại.
Có lẽ là do bị Nhan Quỳnh làm mất mặt trước mọi người, nên sau đó Tần Trạc không gây khó dễ nữa.
Anh ta luôn nghiêm túc đối thoại, nghiêm túc đóng phim.
Vì Tần Trạc ngoan ngoãn hợp tác, nên hiệu suất của Nhan Quỳnh cũng tăng lên, 5 giờ chiều đã được cho về khách sạn.
Tình hình trước mắt của cô với Tần Trạc chính là cả hai đều không ưa nhau.
Nằm trên giường lớn của khách sạn, Nhan Quỳnh mệt mỏi nhìn trần nhà, nghĩ về kế hoạch của hợp đồng tiếp theo.
Đại ngôn châu báu, nhiệt độ, giá trị thương mại…
Trong đầu Nhan Quỳnh bây giờ chỉ đầy những chuyện dù biết là tục tĩu nhưng cô không thể không theo đuổi.
“Rầm.”
Trên hành lang vang lên tiếng động lớn, cắt đứt suy nghĩ của Nhan Quỳnh.
Cô vội xuống giường, vừa mở cửa, người đại diện Tô Gia đã đi vào.
“Đừng tò mò, là Tần đại thiếu coi thường khách sạn này, đạp cửa về nhà ở.”
Tô Gia kéo cô về phòng.
Nhan Quỳnh buột miệng hỏi luôn: “Về nhà? Nhà anh ta gần đây à?”
Tô Gia đưa mũ với khẩu trang cho cô, nói: “Nghe nói đến Tử Kim Hào Đình chưa? Anh ta ở đó đấy!”