Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90+91: Cảnh cáo
Chương 90: Ảo giác???
Đã trễ rồi, xe đã đi rồi. Anh trai cậu bị giam cầm không khác gì một con thú cả. Yêu con trai thì xấu sao, yêu con trai thì là không đúng sao, yêu họ thì làm sao chứ…Chính những suy nghĩ trước đây mà cuộc sống của những người như cậu và Gia Dương phải đau khổ như vậy
Anh ấy đi rồi, lại bị bọn họ bắt đi lần nữa trước mắt cậu rồi…Gia Thụy đã hứa khi lớn lên sẽ bảo vệ cho anh mình, không muốn anh mình bị bà đánh, không muốn anh mình bị bà nội giam bằng dây thừng nữa…nhưng không kịp rồi chỉ tại đôi chân này không đủ nhanh để kéo anh ấy ra khỏi cái lồng giam vô hình kia
Không phải ai cũng dũng cảm dám sống thật với mình, không dám nói ra suy nghĩ của mình, không phải ai cũng mạnh mẽ cả…Vì khi người trong gia đình đã phản đối thì chắc gì người ngoài sẽ ủng hộ. Đã có những suy nghĩ tiêu cực xảy ra và người yêu của Gia Dương là một ví dụ
Lần này là bao lâu đây, sau bao lâu thì cậu mới có thể gặp lại Gia Dương đây. Cậu ngồi khụy xuống máu dính đỏ cả áo xen lẫn với bùn đất
“Hu hu anh ấy..hức..hức…”
Cậu không nói ra tiếng nữa mà ngất đi. Mộc Lăng ôm cậu vào lòng, lí do vì sao anh hết mực yêu thương cậu là đây. Hoàn cảnh của Gia Dương thế nào anh đều biết rõ nhưng vẫn không thể giúp gì
Đến khi người yêu của anh ấy mất mà bà nội chỉ cho Gia Dương trong một ngày quay về nước và bay đi. Chỉ vài giờ gặp mặt thì làm sao đủ với bao thương nhớ của những năm qua…Nhưng giờ đây Gia Dương phải một mình rồi, họ đã cướp mất người anh ấy yêu rồi!!...
Mộc Lăng rất sợ bị bà nội cậu bắt cậu đi mất. Anh sợ lắm, khác với vẻ mặt của anh bình thương trong lòng anh luôn sợ hãi, sợ một ngày dù tìm thế nào cũng không thể thấy được Gia Thụy. Sợ một ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh của Gia Dương khi mất đi người mình yêu
Lúc này Gia Thụy đã tỉnh lại ở bệnh viện, cậu cứ hét tên của anh trai mình
“Gia Dương…Gia Dương…”
Giọng nói khào khào nghe như chỉ còn hơi, đôi tay được băng bó và truyền dịch. Cậu thấy mọi người đều có mặt ở đây. Gia Thụy cố gắng hỏi
“Gia Dương đâu…anh ấy đâu rồi??”
Ba mẹ Gia Thụy vẻ mặt hoang mang hỏi ngược lại cậu
“Con đang nói gì vậy. Gia Dương làm gì có ở đây chứ nó đã…” Mẹ cậu chưa nói hết câu thì bị ba cậu cản lại
“Bà...” Ông như nhắc nhở, vì lúc này bà nội cũng ở đây. Nhưng cậu vẫn muốn biết anh mình đang ở đâu nên hỏi và nhìn về phía Mộc Lăng
“Chúng ta đã thấy Gia Dương mà đúng không. Anh ấy đã về đây đúng không??”
Gia Thụy nói như vậy làm vẻ mặt mọi người đều thay đổi, đôi mắt sắc lạnh của bà nội nhìn về phía cậu và Mộc Lăng. Anh cảm nhận được nguy hiểm lạnh đến tận xương
“Em đang nói gì vậy? Gia Dương nào chứ. Khi nảy chúng ta xảy ra tai nạn trên đường đến công ty mà”
Trong đầu Gia Thụy chẳng hiểu gì, cậu nhìn quần áo anh lấm lem tay và cổ đã được băng bó
‘Gì vậy, Mộc Lăng sao vậy? Mình bị gì vậy?’ Cậu hoang mang nhìn mọi người, cậu nghĩ mình điên rồi
“Chắc thằng bé còn sợ nên mới nói linh tinh vậy. Coi đâu là ảo giác không chừng nữa. Thôichúng ta để nó yên tĩnh chút đi”
Ba cậu nói xong thì vỗ vai anh. Lúc này tất cả mọi người rời đi chỉ còn mỗi mình Gia Thụy trong phòng
‘Mình thật sự bị tai nạn sao?! Không thể nào, rõ ràng là mình đuổi theo Gia Dương nên mới bị thương mà…Mộc Lăng sao vậy chứ?!’
Cậu nằm trên giường nhìn đôi tay mình, nó không giống bị thương do tai nạn một chút nào cả. Thật sự là ảo giác sao??
Cả ngày hôm đó ngoài y tá ra thì không ai lạ vào phòng cả nhưng lúc trưa Nam Kình có vào một lúc rồi thôi, đến tối Gia Thụy ngủ rồi thì Mộc Lăng mới dám lén vào
Anh lên giường và ôm lấy cậu. "Tiểu Thụy, Em còn đau không?"
Mộc Lăng làm cậu giật mình, cậu xoay lại ôm anh
"Tại sao lúc chiều anh lại nói dối chứ?!"
Anh hôn lên tóc cậu, xoa xoa các ngón tay của cậu rồi thì thầm
"Vì nếu bà em nghe được thì Gia Dương sẽ không xong đâu, cậu ta lén báo tin cho anh biết đấy. Nhưng khi hỏi thì cậu ấy nói nơi cậu ta ở là chỗ nào cũng không biết"
"Ừm" Cậu rút vào ngực anh, nước mắt lại chảy.Lúc trưa khi mọi người đi hết thì cậu mới dám bảo Mộc Nam Kình đi nghe ngóng tin tức.
Anh người yêu của Gia Dương cậu cũng biết, vì lúc nhỏ anh ấy và Gia Dương hay lén đi chơi cùng nhau
Theo như những gì còn nhớ thì cả hai đẹp đôi lắm, nhưng mà giờ anh ấy không còn nữa. Lúc Mộc Nam Kình kể thì cậu không thể tin nổi
Anh ấy bị...cuon.g hie.p mà người làm việc này lại chính là bốn tên vệ sĩ bên cạnh bà của cậu. Gia Thụy thật không tin là bà của mình đáng sợ đến vậy. Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa tha cho họ. Cậu lo sợ mình sẽ giống như anh mình mất
Cậu khóc thúc thít trong lòng Mộc Lăng
"Em cứ xem như hôm nay không có chuyện gì đi. Tất cả chỉ là mơ thôi, anh sẽ tìm ra cậu ấy nhanh thôi...Đừng làm gì để bà nội em tức giận là được rồi. Em hãy hứa với anh".Gia Thụy gật đầu rồi ôm chặt lấy anh
Sáng hôm sau anh phải quay về công ty nên đi hơi sớm. Tình trạng của Gia Thụy vẫn chưa khá lên mấy nên cậu còn phải nằm viện
Sau khi anh hôn tạm biệt rồi rời đi thì lúc sau bà của anh đã đến, đi bên cạnh là Lâm An
"Anh Gia Thụy em có nấu cháo cho anh đây"
Cô ta cho cháo ra một cái bát nhỏ rồi vừa thổi vừa đút cho cậu ăn. Cháo đưa đến miệng nhưng cậu né ra, tay hất bát cháo làm nó văng lên người và tay của Lâm An
Bà nội cậu thấy bát cháo nóng đổ lên người cháu trai mình thì tức giận
"Có việc đút cháo cũng không xong. Mau đi nấu cháo khác đi"
"D-Dạ" Cô ta ngay lập tức chạy đi, bà nội thì vội lấy khăn giấy lau cho cậu rồi sau đó dùng khăn ướt lau người cậu lại lần nữa
Bà kéo cổ áo ra nhưng Gia Thụy cứ giữ chặt lại
"Con tự làm được"
"Con ngồi yên đó, hai tay bị thương như vậy thì lau bằng cái gì hả?!". Bà vẫn kiên quyết cởi ra
Vết hôn đỏ cùng vết răng dần lộ ra, dấu hôn ở xương quai xanh dọc xuống ngực. Tay của bà cậu dừng lại
"Gì đây, là nó làm sao...Con không cảm thấy ghê gớm sao Gia Thụy??!"
Cậu mở mắt to ra nhìn bà mình
"Gì chứ 'ghê gớm'. Tại sao bà lại dùng từ đó chứ..."
'Chát' Cái tát này là cái tát đầu tiên bà đánh cậu, lực đánh mạnh đến nổi chảy cả máu miệng. Chổ bị tát đó cậu cảm nhận được sự châm chích dưới da, đau lắm nó đau khiến cậu chảy cả nước mắt
Bà nội cậu nâng cằm cậu lên rồi dùng ngón tay vuốt lên chỗ tát lúc nảy khiến cậu đau đến hai hàm răng run run cắn không chặt
"Con nên nhìn thằng Gia Dương mà tự hiểu đi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời...bằng không cái thằng giám đốc của con cũng không yên đâu. Lão già nói là làm...
Người đâu mau thay đồ cho tiểu thiếu gia, nếu nó còn không nghe lời thì báo cho ta biết. Nhanh làm đi"
Bà đang cảnh cáo cậu ư. Lúc này hai trong bốn tên vệ sĩ đó bắt đầu bế cậu vào phòng tắm. Gia Thụy kinh tởm họ, bọn họ chính là những tên đã là dơ bẩn 'anh ấy'
"Các người ra ngoài, tôi tự làm được" Cậu đứng trong phòng tắm và nhìn vào gương, nhìn ảnh bọn chúng đứng phía sau cậu làm cậu muốn nôn
"Lão phu nhân đã ra lệnh chúng tôi phải giúp cậu, chúng tôi không thể cãi lệnh"
Họ tiến về phía Gia Thụy, hai tay bọn chúng muốn cởi quần áo cậu ra. Đôi bàn tay dơ bẩn kia sắp chạm vào cậu rồi...
Đã trễ rồi, xe đã đi rồi. Anh trai cậu bị giam cầm không khác gì một con thú cả. Yêu con trai thì xấu sao, yêu con trai thì là không đúng sao, yêu họ thì làm sao chứ…Chính những suy nghĩ trước đây mà cuộc sống của những người như cậu và Gia Dương phải đau khổ như vậy
Anh ấy đi rồi, lại bị bọn họ bắt đi lần nữa trước mắt cậu rồi…Gia Thụy đã hứa khi lớn lên sẽ bảo vệ cho anh mình, không muốn anh mình bị bà đánh, không muốn anh mình bị bà nội giam bằng dây thừng nữa…nhưng không kịp rồi chỉ tại đôi chân này không đủ nhanh để kéo anh ấy ra khỏi cái lồng giam vô hình kia
Không phải ai cũng dũng cảm dám sống thật với mình, không dám nói ra suy nghĩ của mình, không phải ai cũng mạnh mẽ cả…Vì khi người trong gia đình đã phản đối thì chắc gì người ngoài sẽ ủng hộ. Đã có những suy nghĩ tiêu cực xảy ra và người yêu của Gia Dương là một ví dụ
Lần này là bao lâu đây, sau bao lâu thì cậu mới có thể gặp lại Gia Dương đây. Cậu ngồi khụy xuống máu dính đỏ cả áo xen lẫn với bùn đất
“Hu hu anh ấy..hức..hức…”
Cậu không nói ra tiếng nữa mà ngất đi. Mộc Lăng ôm cậu vào lòng, lí do vì sao anh hết mực yêu thương cậu là đây. Hoàn cảnh của Gia Dương thế nào anh đều biết rõ nhưng vẫn không thể giúp gì
Đến khi người yêu của anh ấy mất mà bà nội chỉ cho Gia Dương trong một ngày quay về nước và bay đi. Chỉ vài giờ gặp mặt thì làm sao đủ với bao thương nhớ của những năm qua…Nhưng giờ đây Gia Dương phải một mình rồi, họ đã cướp mất người anh ấy yêu rồi!!...
Mộc Lăng rất sợ bị bà nội cậu bắt cậu đi mất. Anh sợ lắm, khác với vẻ mặt của anh bình thương trong lòng anh luôn sợ hãi, sợ một ngày dù tìm thế nào cũng không thể thấy được Gia Thụy. Sợ một ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh của Gia Dương khi mất đi người mình yêu
Lúc này Gia Thụy đã tỉnh lại ở bệnh viện, cậu cứ hét tên của anh trai mình
“Gia Dương…Gia Dương…”
Giọng nói khào khào nghe như chỉ còn hơi, đôi tay được băng bó và truyền dịch. Cậu thấy mọi người đều có mặt ở đây. Gia Thụy cố gắng hỏi
“Gia Dương đâu…anh ấy đâu rồi??”
Ba mẹ Gia Thụy vẻ mặt hoang mang hỏi ngược lại cậu
“Con đang nói gì vậy. Gia Dương làm gì có ở đây chứ nó đã…” Mẹ cậu chưa nói hết câu thì bị ba cậu cản lại
“Bà...” Ông như nhắc nhở, vì lúc này bà nội cũng ở đây. Nhưng cậu vẫn muốn biết anh mình đang ở đâu nên hỏi và nhìn về phía Mộc Lăng
“Chúng ta đã thấy Gia Dương mà đúng không. Anh ấy đã về đây đúng không??”
Gia Thụy nói như vậy làm vẻ mặt mọi người đều thay đổi, đôi mắt sắc lạnh của bà nội nhìn về phía cậu và Mộc Lăng. Anh cảm nhận được nguy hiểm lạnh đến tận xương
“Em đang nói gì vậy? Gia Dương nào chứ. Khi nảy chúng ta xảy ra tai nạn trên đường đến công ty mà”
Trong đầu Gia Thụy chẳng hiểu gì, cậu nhìn quần áo anh lấm lem tay và cổ đã được băng bó
‘Gì vậy, Mộc Lăng sao vậy? Mình bị gì vậy?’ Cậu hoang mang nhìn mọi người, cậu nghĩ mình điên rồi
“Chắc thằng bé còn sợ nên mới nói linh tinh vậy. Coi đâu là ảo giác không chừng nữa. Thôichúng ta để nó yên tĩnh chút đi”
Ba cậu nói xong thì vỗ vai anh. Lúc này tất cả mọi người rời đi chỉ còn mỗi mình Gia Thụy trong phòng
‘Mình thật sự bị tai nạn sao?! Không thể nào, rõ ràng là mình đuổi theo Gia Dương nên mới bị thương mà…Mộc Lăng sao vậy chứ?!’
Cậu nằm trên giường nhìn đôi tay mình, nó không giống bị thương do tai nạn một chút nào cả. Thật sự là ảo giác sao??
Cả ngày hôm đó ngoài y tá ra thì không ai lạ vào phòng cả nhưng lúc trưa Nam Kình có vào một lúc rồi thôi, đến tối Gia Thụy ngủ rồi thì Mộc Lăng mới dám lén vào
Anh lên giường và ôm lấy cậu. "Tiểu Thụy, Em còn đau không?"
Mộc Lăng làm cậu giật mình, cậu xoay lại ôm anh
"Tại sao lúc chiều anh lại nói dối chứ?!"
Anh hôn lên tóc cậu, xoa xoa các ngón tay của cậu rồi thì thầm
"Vì nếu bà em nghe được thì Gia Dương sẽ không xong đâu, cậu ta lén báo tin cho anh biết đấy. Nhưng khi hỏi thì cậu ấy nói nơi cậu ta ở là chỗ nào cũng không biết"
"Ừm" Cậu rút vào ngực anh, nước mắt lại chảy.Lúc trưa khi mọi người đi hết thì cậu mới dám bảo Mộc Nam Kình đi nghe ngóng tin tức.
Anh người yêu của Gia Dương cậu cũng biết, vì lúc nhỏ anh ấy và Gia Dương hay lén đi chơi cùng nhau
Theo như những gì còn nhớ thì cả hai đẹp đôi lắm, nhưng mà giờ anh ấy không còn nữa. Lúc Mộc Nam Kình kể thì cậu không thể tin nổi
Anh ấy bị...cuon.g hie.p mà người làm việc này lại chính là bốn tên vệ sĩ bên cạnh bà của cậu. Gia Thụy thật không tin là bà của mình đáng sợ đến vậy. Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa tha cho họ. Cậu lo sợ mình sẽ giống như anh mình mất
Cậu khóc thúc thít trong lòng Mộc Lăng
"Em cứ xem như hôm nay không có chuyện gì đi. Tất cả chỉ là mơ thôi, anh sẽ tìm ra cậu ấy nhanh thôi...Đừng làm gì để bà nội em tức giận là được rồi. Em hãy hứa với anh".Gia Thụy gật đầu rồi ôm chặt lấy anh
Sáng hôm sau anh phải quay về công ty nên đi hơi sớm. Tình trạng của Gia Thụy vẫn chưa khá lên mấy nên cậu còn phải nằm viện
Sau khi anh hôn tạm biệt rồi rời đi thì lúc sau bà của anh đã đến, đi bên cạnh là Lâm An
"Anh Gia Thụy em có nấu cháo cho anh đây"
Cô ta cho cháo ra một cái bát nhỏ rồi vừa thổi vừa đút cho cậu ăn. Cháo đưa đến miệng nhưng cậu né ra, tay hất bát cháo làm nó văng lên người và tay của Lâm An
Bà nội cậu thấy bát cháo nóng đổ lên người cháu trai mình thì tức giận
"Có việc đút cháo cũng không xong. Mau đi nấu cháo khác đi"
"D-Dạ" Cô ta ngay lập tức chạy đi, bà nội thì vội lấy khăn giấy lau cho cậu rồi sau đó dùng khăn ướt lau người cậu lại lần nữa
Bà kéo cổ áo ra nhưng Gia Thụy cứ giữ chặt lại
"Con tự làm được"
"Con ngồi yên đó, hai tay bị thương như vậy thì lau bằng cái gì hả?!". Bà vẫn kiên quyết cởi ra
Vết hôn đỏ cùng vết răng dần lộ ra, dấu hôn ở xương quai xanh dọc xuống ngực. Tay của bà cậu dừng lại
"Gì đây, là nó làm sao...Con không cảm thấy ghê gớm sao Gia Thụy??!"
Cậu mở mắt to ra nhìn bà mình
"Gì chứ 'ghê gớm'. Tại sao bà lại dùng từ đó chứ..."
'Chát' Cái tát này là cái tát đầu tiên bà đánh cậu, lực đánh mạnh đến nổi chảy cả máu miệng. Chổ bị tát đó cậu cảm nhận được sự châm chích dưới da, đau lắm nó đau khiến cậu chảy cả nước mắt
Bà nội cậu nâng cằm cậu lên rồi dùng ngón tay vuốt lên chỗ tát lúc nảy khiến cậu đau đến hai hàm răng run run cắn không chặt
"Con nên nhìn thằng Gia Dương mà tự hiểu đi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời...bằng không cái thằng giám đốc của con cũng không yên đâu. Lão già nói là làm...
Người đâu mau thay đồ cho tiểu thiếu gia, nếu nó còn không nghe lời thì báo cho ta biết. Nhanh làm đi"
Bà đang cảnh cáo cậu ư. Lúc này hai trong bốn tên vệ sĩ đó bắt đầu bế cậu vào phòng tắm. Gia Thụy kinh tởm họ, bọn họ chính là những tên đã là dơ bẩn 'anh ấy'
"Các người ra ngoài, tôi tự làm được" Cậu đứng trong phòng tắm và nhìn vào gương, nhìn ảnh bọn chúng đứng phía sau cậu làm cậu muốn nôn
"Lão phu nhân đã ra lệnh chúng tôi phải giúp cậu, chúng tôi không thể cãi lệnh"
Họ tiến về phía Gia Thụy, hai tay bọn chúng muốn cởi quần áo cậu ra. Đôi bàn tay dơ bẩn kia sắp chạm vào cậu rồi...
Bình luận facebook