Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-111.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 107
Hàn Vũ cũng không kinh ngạc khi nghe thấy Bắc Mạc Quân có thể dễ dàng nói ra thân phận của hắn. Hắn xuất hiện lâu như vậy rồi, nếu Bắc Mạc Quân không cho người đi điều tra mới là lạ. Với thế lực của Nhị vương gia Cảnh Lăng, chắc chắn không gì có thể thoát khỏi tai mắt hắn.
Hàn Vũ thu lại dáng vẻ vô hại, tùy ý khi ở trước mặt Nguyệt Tích Lương, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm nhìn Bắc Mạc Quân, mở miệng nói.
- " Bắc Mạc Quân, ngươi không thể bảo hộ được nàng cả đời.... "
Mỗ vị vương gia khó hiểu nhíu mày kiếm, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng.
- " Tại sao thái tử lại cho là vậy? "
Hắn không bảo hộ được nàng, chẳng nhẽ y có thể ư?
Hàn Vũ mỉm cười yêu nghiệt, chẳng muốn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
- " Ngươi chắc hẳn biết sự tồn tại của môn phái thần bí đi? Không giấu gì ngươi, hoàng thất Ám Dạ đã sớm biết sự tồn tại của nó. Mạc Thanh được sự giúp đỡ của môn phái, trận chiến này chắc chắn sẽ không thua. Chiến thắng của Cảnh Lăng bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi, các ngươi tùy thời đều có thể bị diệt, bản thân ngươi cũng sẽ mất mạng. Như vậy, ngươi còn tư cách gì để duy hộ nàng đây? Chi bằng giao nàng cho ta, ta đảm bảo thay ngươi chiếu cố nàng thật tốt! Không để nàng trở thành một góa phụ, phòng không gối chiếc, ha ha.... "
Hàn Vũ cứ nói một tràng mà không hề hay biết những gì hắn nói bất quá chỉ là những gì hắn thấy ở mặt ngoài.
Nếu là ở quá khứ, điều trên có thể sẽ thành sự thật, nhưng hiện tại sao? Không nói đến chính Bắc Mạc Quân đã âm thầm gây dựng lại binh lực Cảnh Lăng, chỉ bằng việc Nguyệt Tích Lương trở về thôi, phần thắng của bọn hắn đã lên đến quá nửa.
Đừng nhìn Nguyệt Tích Lương là một nữ tử nhỏ tuổi, những bất ngờ nàng mang đến không phải là một người ngoài như Hàn Vũ có thể tưởng tượng được. Từ một thân y độc nơi tay, mưu kế đa đoan, Quỷ Âm môn,.... không một cái nào là không trợ giúp to lớn cho đại quân Cảnh Lăng.
Hàn Vũ tự cho là mình thông minh, lại không nhìn thấy tia sáng khinh miệt cùng âm lãnh chợt lóe trong đáy mắt người đối diện.
Bắc Mạc Quân thản nhiên phủi phủi y phục không dính chút hạt bụi nào, nói.
- " Thái tử nói như vậy là muốn bị vứt ra khỏi doanh trại Cảnh Lăng sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết. Với lại, vương phi của bổn vương..... không cần người khác phải bảo hộ! "
Nguyệt Tích Lương không giống những nữ nhu nhược khác. Nàng mạnh mẽ, quyết đoán, tài giỏi, nàng sẽ tự giương lên đôi cách của mình chứ không phải chỉ núp trong đôi cánh của người khác tìm sự bao bọc và che chở.
Nếu có yếu đuối, nàng sẽ chỉ ỷ lại vào hắn, không phải ai khác ngoài hắn.
Hàn Vũ căn bản không hiểu Nguyệt Tích Lương.
Bắc Mạc Quân thấy ở lại đây trò chuyện cùng với tình địch không còn ý nghĩa gì nữa, nhấc chân toan rời đi.
Nhưng khi bước được vài bước, như nhớ ra điều gì đó, Bắc Mạc Quân bỗng dưng quay đầu lại. Nhân lúc Hàn Vũ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giở tính trẻ con mà giẫm mạnh lên chân y, ác độc dùng nội lực di đi di lại.
Bổn vương cho ngươi trù ẻo bổn vương này!
Dám trù bổn vương thân bại danh liệt, trù bổn vương chết!
Bổn vương mà không đòi lại chút lợi tức này thì không phải là phu quân của Lương bảo bảo.
Hí!
Hàn Vũ đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, không nhịn được kinh hô ra tiếng, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " A! Ngươi bỏ chân ra cho ta! Ngươi chơi ăn gian! Có gan thì cùng ta quang minh chính đại đấu một trận này! "
Vừa nói hắn vừa cố gắng muốn rút chân về nhưng không được. Bàn chân như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, không tài nào nhúc nhích nổi.
Bắc Mạc Quân âm thầm bĩu môi.
Ai thèm đấu với ngươi? Bổn vương còn đang vội đi tìm tức phụ của bổn vương để bồi dưỡng tình cảm đâu....
Trả thù chán chê, Bắc Mạc Quân mới từ tốn thu chân về, lấy ra khăn lụa cúi xuống lau sạch sẽ đế giày. Xong xuôi mới vứt khăn đi, đủng đỉnh rời khỏi, để lại cho Hàn Vũ một bóng lưng ngạo kiều.
Hàn Vũ nào còn có tâm tư để ý ngạo kiều hay không ngạo kiều nữa. Hắn vội vàng ngồi xụp xuống đất, xuýt xoa thương xót cho bàn chân yêu quý của mình.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Bắc Mạc Quân, mím chặt môi, gương mặt hiện lên vẻ âm tàn.
- " Bắc Mạc Quân, ngươi cứ đợi đó. Rồi có một ngày ngươi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này! "
........
Chuyện Bắc Mạc Quân và Hàn Vũ giao phong Nguyệt Tích Lương không hay biết gì. Bây giờ nàng đang vui vẻ cầm một cuốn sách trên tay, nghía đi nghía lại nhiều lần, hí hửng nói.
- " Không ngờ đã bảy năm trôi qua rồi, tác phẩm của lão nương vẫn còn được lưu truyền đến nay. Ai da, thật không uổng công tâm huyết của ta mà. "
Đúng vậy, sách trên tay nàng không phải là Long Cung đồ năm đó nàng cho xuất bản thì là gì. Nét vẽ thể loại manga này, không lẫn đi đâu được.
Xem lại thật là hoài niệm quá đi mà....
Kiến Nhất mặt mày xám tro đứng cạnh nàng, chân tay luống cuống, lại không thể mạnh dạn cướp về, chỉ đành dùng giọng điệu cầu xin lên tiếng.
- " Tiểu tổ tông của ta, ngài mau trả lại sách cho ta đi. Đây là sách cấm, nếu để cho vương gia biết thì..... thuộc hạ chết mất! "
Kiến Nhất càng nghĩ càng cảm thấy ân hận đến thối ruột. Biết thế hắn đã không mang cuốn sách tai hại này ở trên người.
Bởi vì công việc khá rảnh rỗi, cộng thêm việc dạo này cấm dục quá độ, khiến hắn cảm thấy cả người bồn chồn. Không nhịn được nên mới tìm một chỗ vắng vẻ giở xem sách Long cung đồ cho đỡ thèm.
Ai ngờ còn chưa lật được mấy trang thì đã bị Nguyệt Tích Lương đi ngang qua đó bắt gặp. Không nói hai lời liền giật lấy sách của hắn, mắt sáng như hai cái đèn pha mà hô lớn liên tục.
Có chết hắn cũng không nghĩ tới, cuốn sách đồi trụy này lại xuất phát từ tay của vương phi.
Nguyệt Tích Lương chẹp miệng, cuối cùng rộng lượng trả sách lại cho hắn. Nhìn hắn giấu sách như giấu bảo bối, híp mắt nói.
- " Ngươi có biết hai cặp đôi trong sách này là ta vẽ ai không? "
Kiến Nhất nghe vậy, tò mò ngước đầu lên, bất giác hỏi lại.
- " Ai? "
Nguyệt Tích Lương sờ cằm, bắt đầu cười mờ ám.
- " Ân.... cặp thứ nhất chính là ngươi và người tình bé nhỏ Triển Chính Hi nha. "
Kiến Nhất kinh ngạc há to miệng, trong lòng có chỗ hiểu rõ. Thảo nào.... mỗi lần đọc Long Cung đồ này là hắn lại cảm thấy nhân vật trong đó rất quen mắt, nhìn hai người trong tranh vận động mà hắn cũng nhanh chóng cương lên theo, chậc chậc.
- " Vậy còn cặp thứ hai? "
- " Này..... thì chính là Tam vương gia Bắc Mạc Phong cùng với..... chủ tử của các ngươi đó. "
Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc, xấu xa vỗ vai Kiến Nhất vừa mới hóa đá, bồi thêm.
- " Vậy nên ngươi nhất định không được để hắn nhìn thấy nội dung trong cuốn sách này. Nếu không.... ngươi không chỉ có chết dễ dàng như vậy đâu.... "
Nói xong, nàng tung ta tung tăng huýt sáo rời khi, để lại Kiến Nhất đang run rẩy liên hồi, sợ sệt nắm chặt sách trong tay.
Hắn.... hắn có nên tiêu hủy ngay đồ vật này hay không?
Nhưng đây là bảo vật phòng the nha! Hắn thật không nỡ ô ô ô.....
--------------
*TG: Dạo này không có động lực viết truyện gì cả. Truyện nhạt lắm phải không các nàng?
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 107
Hàn Vũ cũng không kinh ngạc khi nghe thấy Bắc Mạc Quân có thể dễ dàng nói ra thân phận của hắn. Hắn xuất hiện lâu như vậy rồi, nếu Bắc Mạc Quân không cho người đi điều tra mới là lạ. Với thế lực của Nhị vương gia Cảnh Lăng, chắc chắn không gì có thể thoát khỏi tai mắt hắn.
Hàn Vũ thu lại dáng vẻ vô hại, tùy ý khi ở trước mặt Nguyệt Tích Lương, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm nhìn Bắc Mạc Quân, mở miệng nói.
- " Bắc Mạc Quân, ngươi không thể bảo hộ được nàng cả đời.... "
Mỗ vị vương gia khó hiểu nhíu mày kiếm, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng.
- " Tại sao thái tử lại cho là vậy? "
Hắn không bảo hộ được nàng, chẳng nhẽ y có thể ư?
Hàn Vũ mỉm cười yêu nghiệt, chẳng muốn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
- " Ngươi chắc hẳn biết sự tồn tại của môn phái thần bí đi? Không giấu gì ngươi, hoàng thất Ám Dạ đã sớm biết sự tồn tại của nó. Mạc Thanh được sự giúp đỡ của môn phái, trận chiến này chắc chắn sẽ không thua. Chiến thắng của Cảnh Lăng bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi, các ngươi tùy thời đều có thể bị diệt, bản thân ngươi cũng sẽ mất mạng. Như vậy, ngươi còn tư cách gì để duy hộ nàng đây? Chi bằng giao nàng cho ta, ta đảm bảo thay ngươi chiếu cố nàng thật tốt! Không để nàng trở thành một góa phụ, phòng không gối chiếc, ha ha.... "
Hàn Vũ cứ nói một tràng mà không hề hay biết những gì hắn nói bất quá chỉ là những gì hắn thấy ở mặt ngoài.
Nếu là ở quá khứ, điều trên có thể sẽ thành sự thật, nhưng hiện tại sao? Không nói đến chính Bắc Mạc Quân đã âm thầm gây dựng lại binh lực Cảnh Lăng, chỉ bằng việc Nguyệt Tích Lương trở về thôi, phần thắng của bọn hắn đã lên đến quá nửa.
Đừng nhìn Nguyệt Tích Lương là một nữ tử nhỏ tuổi, những bất ngờ nàng mang đến không phải là một người ngoài như Hàn Vũ có thể tưởng tượng được. Từ một thân y độc nơi tay, mưu kế đa đoan, Quỷ Âm môn,.... không một cái nào là không trợ giúp to lớn cho đại quân Cảnh Lăng.
Hàn Vũ tự cho là mình thông minh, lại không nhìn thấy tia sáng khinh miệt cùng âm lãnh chợt lóe trong đáy mắt người đối diện.
Bắc Mạc Quân thản nhiên phủi phủi y phục không dính chút hạt bụi nào, nói.
- " Thái tử nói như vậy là muốn bị vứt ra khỏi doanh trại Cảnh Lăng sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết. Với lại, vương phi của bổn vương..... không cần người khác phải bảo hộ! "
Nguyệt Tích Lương không giống những nữ nhu nhược khác. Nàng mạnh mẽ, quyết đoán, tài giỏi, nàng sẽ tự giương lên đôi cách của mình chứ không phải chỉ núp trong đôi cánh của người khác tìm sự bao bọc và che chở.
Nếu có yếu đuối, nàng sẽ chỉ ỷ lại vào hắn, không phải ai khác ngoài hắn.
Hàn Vũ căn bản không hiểu Nguyệt Tích Lương.
Bắc Mạc Quân thấy ở lại đây trò chuyện cùng với tình địch không còn ý nghĩa gì nữa, nhấc chân toan rời đi.
Nhưng khi bước được vài bước, như nhớ ra điều gì đó, Bắc Mạc Quân bỗng dưng quay đầu lại. Nhân lúc Hàn Vũ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giở tính trẻ con mà giẫm mạnh lên chân y, ác độc dùng nội lực di đi di lại.
Bổn vương cho ngươi trù ẻo bổn vương này!
Dám trù bổn vương thân bại danh liệt, trù bổn vương chết!
Bổn vương mà không đòi lại chút lợi tức này thì không phải là phu quân của Lương bảo bảo.
Hí!
Hàn Vũ đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, không nhịn được kinh hô ra tiếng, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " A! Ngươi bỏ chân ra cho ta! Ngươi chơi ăn gian! Có gan thì cùng ta quang minh chính đại đấu một trận này! "
Vừa nói hắn vừa cố gắng muốn rút chân về nhưng không được. Bàn chân như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, không tài nào nhúc nhích nổi.
Bắc Mạc Quân âm thầm bĩu môi.
Ai thèm đấu với ngươi? Bổn vương còn đang vội đi tìm tức phụ của bổn vương để bồi dưỡng tình cảm đâu....
Trả thù chán chê, Bắc Mạc Quân mới từ tốn thu chân về, lấy ra khăn lụa cúi xuống lau sạch sẽ đế giày. Xong xuôi mới vứt khăn đi, đủng đỉnh rời khỏi, để lại cho Hàn Vũ một bóng lưng ngạo kiều.
Hàn Vũ nào còn có tâm tư để ý ngạo kiều hay không ngạo kiều nữa. Hắn vội vàng ngồi xụp xuống đất, xuýt xoa thương xót cho bàn chân yêu quý của mình.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Bắc Mạc Quân, mím chặt môi, gương mặt hiện lên vẻ âm tàn.
- " Bắc Mạc Quân, ngươi cứ đợi đó. Rồi có một ngày ngươi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này! "
........
Chuyện Bắc Mạc Quân và Hàn Vũ giao phong Nguyệt Tích Lương không hay biết gì. Bây giờ nàng đang vui vẻ cầm một cuốn sách trên tay, nghía đi nghía lại nhiều lần, hí hửng nói.
- " Không ngờ đã bảy năm trôi qua rồi, tác phẩm của lão nương vẫn còn được lưu truyền đến nay. Ai da, thật không uổng công tâm huyết của ta mà. "
Đúng vậy, sách trên tay nàng không phải là Long Cung đồ năm đó nàng cho xuất bản thì là gì. Nét vẽ thể loại manga này, không lẫn đi đâu được.
Xem lại thật là hoài niệm quá đi mà....
Kiến Nhất mặt mày xám tro đứng cạnh nàng, chân tay luống cuống, lại không thể mạnh dạn cướp về, chỉ đành dùng giọng điệu cầu xin lên tiếng.
- " Tiểu tổ tông của ta, ngài mau trả lại sách cho ta đi. Đây là sách cấm, nếu để cho vương gia biết thì..... thuộc hạ chết mất! "
Kiến Nhất càng nghĩ càng cảm thấy ân hận đến thối ruột. Biết thế hắn đã không mang cuốn sách tai hại này ở trên người.
Bởi vì công việc khá rảnh rỗi, cộng thêm việc dạo này cấm dục quá độ, khiến hắn cảm thấy cả người bồn chồn. Không nhịn được nên mới tìm một chỗ vắng vẻ giở xem sách Long cung đồ cho đỡ thèm.
Ai ngờ còn chưa lật được mấy trang thì đã bị Nguyệt Tích Lương đi ngang qua đó bắt gặp. Không nói hai lời liền giật lấy sách của hắn, mắt sáng như hai cái đèn pha mà hô lớn liên tục.
Có chết hắn cũng không nghĩ tới, cuốn sách đồi trụy này lại xuất phát từ tay của vương phi.
Nguyệt Tích Lương chẹp miệng, cuối cùng rộng lượng trả sách lại cho hắn. Nhìn hắn giấu sách như giấu bảo bối, híp mắt nói.
- " Ngươi có biết hai cặp đôi trong sách này là ta vẽ ai không? "
Kiến Nhất nghe vậy, tò mò ngước đầu lên, bất giác hỏi lại.
- " Ai? "
Nguyệt Tích Lương sờ cằm, bắt đầu cười mờ ám.
- " Ân.... cặp thứ nhất chính là ngươi và người tình bé nhỏ Triển Chính Hi nha. "
Kiến Nhất kinh ngạc há to miệng, trong lòng có chỗ hiểu rõ. Thảo nào.... mỗi lần đọc Long Cung đồ này là hắn lại cảm thấy nhân vật trong đó rất quen mắt, nhìn hai người trong tranh vận động mà hắn cũng nhanh chóng cương lên theo, chậc chậc.
- " Vậy còn cặp thứ hai? "
- " Này..... thì chính là Tam vương gia Bắc Mạc Phong cùng với..... chủ tử của các ngươi đó. "
Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc, xấu xa vỗ vai Kiến Nhất vừa mới hóa đá, bồi thêm.
- " Vậy nên ngươi nhất định không được để hắn nhìn thấy nội dung trong cuốn sách này. Nếu không.... ngươi không chỉ có chết dễ dàng như vậy đâu.... "
Nói xong, nàng tung ta tung tăng huýt sáo rời khi, để lại Kiến Nhất đang run rẩy liên hồi, sợ sệt nắm chặt sách trong tay.
Hắn.... hắn có nên tiêu hủy ngay đồ vật này hay không?
Nhưng đây là bảo vật phòng the nha! Hắn thật không nỡ ô ô ô.....
--------------
*TG: Dạo này không có động lực viết truyện gì cả. Truyện nhạt lắm phải không các nàng?
Bình luận facebook