• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu em đến hơi thở cuối cùng (15 Viewers)

  • Yêu em đến hơi thở cuối cùng-121.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 117




Đúng vậy, người đứng trước mặt hắn đây không phải là nữ nhi thân yêu của hắn, Nguyệt Tích Lương thì là ai? Nữ nhi do hắn và nương tử sinh ra, dù có biến đổi thế nào hắn cũng vẫn nhận ra được.





Nguyệt Tích Lương cười cười, hốc mắt bỗng dưng cay xè.





- " Phụ thân, con về rồi. "





Nghe được câu nói đó, không những Lâm Trác đứng hình mà tất cả mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm, hết nhìn Nguyệt Tích Lương lại quay sang ngó Nguyệt Kinh Thiên.





Đừng nói là.....





Như chứng thực suy nghĩ của bọn hắn là đúng, chỉ thấy Nguyệt Kinh Thiên như một làn gió lao đến bên người nữ nhi, ôm chầm lấy nàng vào lòng, không có hình tượng mà khóc rống.





- " Ô ô ô, Lương bảo bảo của ta về rồi, cuối cùng ta cũng đợi được con về rồi. Ta và nương con nhớ con chết mất! Ô ô ô.... Ta ăn không ngon, ngủ không yên.... "





Nguyệt Tích Lương không nhịn được phì cười, giọt lệ đọng trên khóe mắt tí tách rơi xuống, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.





Già đầu rồi mà còn không đứng đắn. Phong phạm vương gia thường ngày của ngài đâu rồi?





Bất đắc dĩ, nàng đành phải vỗ lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ.





- " Cái kia..... phụ thân, có nhiều người đang nhìn chằm chằm chúng ta nha. "





Nguyệt Kinh Thiên bĩu môi, vùng vằng không muốn buông ra nàng, cực kỳ ấu trĩ nói.





- " Kệ bọn hắn, ai dám mở miệng nói nửa lời.... ta thiến! "





Mọi người đồng loạt đánh cái rùng mình, bất giác lùi về phía sau mấy bước.





Ai nha, sao ở đây lại có bão cát? Đau mắt quá, không mở ra được, không nhìn thấy gì cả.





Lâm Trác sững sờ trông màn hội ngộ ấm áp đang diễn ra, cảm thấy trời đấy như muốn sụp đổ. Hắn biết, hắn xong rồi, hắn cư nhiên làm ra những chuyện như vậy, hắn mới là người chán sống.





Nàng chính là Tích Lương quận chúa, là hòn ngọc quý trên tay Nguyệt vương gia, là bảo bối nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.





Nàng là đệ nhất tài nữ Cảnh Lăng người người công nhận.





Nàng là vị hôn thê của chiến thần Nhị vương gia Bắc Mạc Quân, Nhị vương phi tương lai.





Vậy mà vừa rồi hắn đã làm gì?





Không nói đến chuyện bao che cho người Vượng gia, hắn còn muốn nàng quỳ xuống, muốn phế hai chân nàng, muốn xử tử nàng,.....





Cho dù hắn là Đại Lý Tự Khanh, là đích tử của Lâm thừa tướng, nhưng Nguyệt vương gia là ai chứ? Là người mà đến cả hoàng thượng cũng không thèm đặt vào mắt. Hắn là cái thá gì?





Lâm Trác càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng.





Không được! Hắn không thể cứ thế ngồi chờ phán quyết. Chi bằng ngay lúc này.....





Bất quá, hành động của Lâm Trác làm sao thoát khỏi thiên lý nhãn của Nguyệt Tích Lương.





Khóe mắt Nguyệt Tích Lương liếc thấy người nào đó đang rón ra rón rén muốn trốn, lặp tức ra hiệu cho Kình Hạo và Y Y chặn hắn lại.





Có hai đại môn thần canh trừng, Lâm Trác muốn đi cũng không đi được nữa.





Nguyệt Kinh Thiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền buông ra nữ nhi, cau mày hỏi.





- " Làm sao vậy? "





Đôi mắt ngậm ý cười của Nguyệt Tích Lương lia đến làm cho Lâm Trác mao cốt tủng thiên, sợ hãi quỳ gối xuống, run rẩy không ngừng.





Tất cả là tại người Vượng gia!





Cả tên thủ lĩnh quan binh xúi giục hắn nữa!





Nếu không có bọn hắn, hắn cũng không đắc tội với Tích Lương quận chúa.





Thời khắc này, Lâm Trác hối hận tột cùng. Nhưng bây giờ mới hối hận thì đã quá muộn, hắn không biết, chính hắn đã bỏ qua cơ hội cuối cùng mà Nguyệt Tích Lương đã ban cho hắn.





Về phía gã thủ lĩnh quan binh cùng phu thê Vượng gia chủ kia, chẳng biết hồn đã bay đi tận đẩu đâu rồi.





Bạn nhỏ Lương không hề có một chút dấu diếm, y như một tiểu hài tử bị khi dễ, tố giác hết mọi chuyện với phụ thân đại nhân.





Sau cùng còn híp mắt tựa hồ ly, bồi thêm mấy câu.





- " Phụ thân, việc này người phải thay con làm chủ. Con mệt rồi, con về phủ bồi mẫu thân trước đây, hắc hắc.... "





Bao nhiêu ngày đi đường, nàng đã sớm mỏi rã rời, chỉ muốn nằm ngủ một giấc cho đã mà thôi.





Việc chỉnh người nhàm chán này, giao cho phụ thân là được.





Nguyệt Kinh Thiên tức tối trừng những người có mặt trên công đường, nhếch môi hừ lạnh, vỗ ngực đảm bảo.





- " Yên tâm đi, giao hết cho ta. Chắc chắn sẽ không làm cho Lương bảo bảo thất vọng! "





Nguyệt Tích Lương gật gật đầu, ngáp dài một cái, người ngả về phía sau, nằm bẹp trên lưng Đại Bạch, cho nó cõng nàng về phủ.





Nàng lười, lười đến nỗi có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể đi bộ tuyệt không chạy.





Nguyệt Kinh Thiên xử trí những người đó thế nào, nàng không rảnh để quản. Cái nàng quan tâm lúc này chỉ có đệ đệ chưa từng được gặp mặt - Nguyệt Mặc Ngôn.





Ngôn Ngôn thân thương, tỷ tỷ về với đệ rồi đây!





.........





Nguyệt Mặc Ngôn là một nam hài tử cực kỳ.... cực kỳ khả ái, độ khả ái này so với Nguyệt Tích Lương khi còn nhỏ chỉ có hơn chứ không có kém.





Nguyệt Mặc Ngôn mấy tháng tuổi nằm gọn trong vòng tay của mẫu thân Lăng Tiêu Nhiên, chân tay bụ bẫm, da thịt oánh nộn, trắng trẻo. Hai mắt đen láy mở to tò mò nhìn người tỷ tỷ đối diện, miệng nhỏ cười khanh khách không ngừng, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.





Nguyệt Tích Lương mắt to trừng mắt nhỏ với đệ đệ, lồng ngực nhảy lên bùm bùm, không kìm được chu mỏ....





Bẹp!





Bẹp!





Bẹp!





Hôn liên tiếp vài phát vào má Tiểu Ngôn Ngôn.





Điều này mà để cho thùng dấm di động Bắc Mặc Quân biết được, không tỏa mùi chua mới là lạ.





Nguyệt Mặc Ngôn vui vẻ khua chân tay loạn xạ, miệng chảy ra thứ chất lỏng trong suốt nhưng không hề phá mất mỹ cảm, ngược lại càng thêm phần đáng yêu vô địch.





Nguyệt Tích Lương nhăn mũi, cọ cọ vào má tiểu tử khiến hắn phát ra tiếng cười như chuông bạc.





Thiên a! Đối với vật nhỏ này, nàng không thể chống cự được.





- " Ngôn Ngôn, đừng có lớn lên được không? "





Nguyệt Tích Lương rầu rĩ lầm bầm trong cổ họng.





Mãi như thế này mới là khả ái nhất! Không cần lớn lên, lớn rồi không hảo ngoạn.





Như thể phản đối lời nói của tỷ tỷ, Tiểu Mặc Ngôn quơ lấy nắm tóc rũ xuống trước ngực nàng, giựt mạnh một cái, bẹp miệng.





- " A nha nha! Nha nha! "





Người ta còn phải lớn lên làm một nam tử hán, lớn lên mới có thể kiếm được lão bà.





Ui cha.





Nguyệt Tích Lương đau điếng hít vào một hơi, tưởng mở miệng mắng đệ đệ. Bất quá, khi nhìn vào con mắt ngập nước nào đó....





Nguyệt Tích Lương ảo não ôm ngực. Con mẹ nó, nàng không nỡ!





Bây giờ thì nàng có thể hiểu được cảm giác của các quan lại đại thần ngày ấy khi đối mặt với nàng rồi ở trong cung rồi.





Manh không chịu được!





Lăng Tiêu Nhiên mỉm cười dịu dàng, đưa Nguyệt Mặc Ngôn nhỏ nhắn sang cho Nguyệt Tích Lương, ý bảo nàng bế.





- " Con thử xem. "
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom