Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-38.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 38
Ca ca? Trong đầu tất cả mọi người hiện lên vài dấu chấm hỏi to đùng.
Không đùa đấy chứ?
Nhìn thế nào cũng thấy Nguyệt Tích Lương phải lớn hơn Nguyệt Hạo Thần vài tuổi. Ấy thế mà lại gọi hắn là ca ca?
Thế giới này đảo lộn hết rồi hay sao?
Như chứng thực suy nghĩ của bọn hắn là đúng, Nguyệt Hạo Thần bỗng nhiên rống lên như heo chọc tiết.
- " Nha đầu thối! Hôm nay huynh mà không đánh nát mông muội thì không phải là Nguyệt Hạo Thần!!! "
Mỗ vị ca ca càng nghĩ càng cảm thấy thương xót cho số phận của mình. Đã máu chó xuyên không rồi thì thôi đi, đằng này sau khi xuyên không cũng không được yên ổn.
Người ta xuyên không sẽ thành vương gia, công chúa, quý tộc,... Còn hắn?
Con mẹ nó!
Vừa tỉnh dậy đã thấy mình thành một tiểu oa nhi năm tuổi, không cha, không nương. Một ngày không cả đủ ba bữa cơm để ăn.
Đại gia ta không phục!
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải những bất hạnh của hắn đều bắt nguồn từ muội muội hủ nữ quý giá này hay sao?
Thật tức chết hắn mà!
- " Ca ca, muội rất nhớ ca! "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp đôi mắt to tròn, đáng thương hề hề nói.
Nhìn y phục Nguyệt Hạo Thần đang mặc, nàng liền biết cuộc sống của hắn không tốt đẹp gì. Xem lại mấy tháng chính mình ăn tiêu sa đọa...
Ách?
Thấy chút chút có lỗi...
- " Hừ! "
Nguyệt Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay ngoắt đầu đi. Sau lại thấy dường như không đủ, quay luôn cả cái mông nhỏ về phía nàng.
Hắn không phải là một người dễ dãi nha! Không tha thứ!
Nguyệt Tích Lương cũng hết cách. Hình như ca ca xuyên không vào cơ thể trẻ con nên tính tình cũng trẻ con hóa thì phải.
- " Ca ca... muội có rất rất rất nhiều bạc... "
- " Thì sao? "
Nguyệt Hạo Thần liếc nàng một cái, khó chịu hỏi.
Nàng là đang khoe của với hắn?
Khinh hắn nghèo rớt mồng tơi sao?
Hừ hừ, nên nhớ... kiếp trước hắn đường đường là thiên tài kinh doanh, mới hai mươi tám tuổi đã là chủ tịch tập đoàn đứng nhất nhì trong nước.
Là ai đã nuôi nàng ăn học suốt bao nhiêu năm trời? Hả? Là ai?
Hắn nha!
- " Muội cho huynh một nửa! "
Nguyệt Tích Lương thật không đành lòng trả lời.
Ô ô ô... bạc của nàng.
Số bạc mồ hôi nước mắt của nàng...
- " Ta sáu, muội bốn! "
Nguyệt Hạo Thần vẫn không chịu, cò kè mặc cả.
Nói về hai huynh muội nhà này, từ lớn đến bé đều bất đồng quan điểm, bất đồng sở thích, ngoại trừ... niềm yêu thương với tiền.
Nếu Nguyệt Tích Lương là một người thích tiền... thì Nguyệt Hạo Thần là một kẻ yêu tiền như mạng.
Vậy cho nên, đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Là một xử nam chính hiệu!
Nguyệt Tích Lương đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cũng khó khắn gật đầu chấp nhận.
Nàng cố bỏ ra chút vốn liếng vậy. Với tài kiếm tiền hơn người của ca ca, chẳng mấy chốc mà số tiền đó sẽ nhân lên gấp mười, gấp trăm lần.
Hắc hắc!
Lúc đó nàng tha hồ tắm trong bạc, tha hồ bao nuôi mỹ nam.
Bọn người Liễu Bân thấy Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần cứ khanh khanh ta ta, vui vẻ đến quên trời quên đất thì không khỏi nổi giận lôi đình.
Rốt cuộc hai người này có biết tình hình bây giờ là như thế nào không vậy?
Kiếm kề sát vào cổ mà vẫn có thể tám chuyện.
Thật nể phục a!
Liễu Bân nhìn ngắm dung nhan khả ái của Nguyệt Tích Lương, nước miếng suýt chút nữa trào ra ngoài.
Hắn chưa từng thấy nữ hài nào xinh đẹp được như nàng, thiết nghĩ... tư vị ở trên giường sẽ rất mất hồn.
Liếm đôi môi dày nứt nẻ, Liễu Bân chỉ thẳng về phía Nguyệt Tích Lương, hắng giọng ra lệnh.
- " Mau bắt lấy nàng cho bản thiếu gia! Nhớ là bắt sống! "
Nàng trợn mắt lên nhìn hắn. Cái sở thích biến thái của Liễu đầu trọc lại tái phát rồi sao?
Chỉ đáng tiếc, hắn chọc phải ai không chọc, lại chọc phải nàng!
Tưởng lão nương dễ bắt nạt?
Nguyệt Tích Lương hừ lạnh một tiếng, mũi hếch lên tận trời, mở miệng.
- " Người đâu? Đóng cửa! Thả Hiên Viên Dật! "
Khụ khụ!
Hiên Viên Dật đang trốn đằng xa nghe vậy thì trực tiếp sặc nước miếng.
Nàng coi hắn là gì vậy? Cẩu sao?
Hắc Sát yên lặng đá một cái vào mông Bạch Sát, ý nói: kìa! mau thả chủ tử ra cắn người.
Bạch Sát quay lại véo thật mạnh vào eo Hắc Sát: ta chỉ sợ chủ tử cắn lại ta thôi, chủ tử là một con.... hung dữ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng không muốn xông ra nha. Thế có khác nào tự nhận mình là cẩu xổng chuồng.
Như thể tâm linh tương thông, đôi mắt hai người bỗng nhiên lóe sáng.
Ngươi có đang nghĩ giống ta hay không?
Ừm... ta đoán là có!
Hắc Sát, Bạch Sát mỉm cười ngầm hiểu, đồng thời dơ lên một chân...
Một... Hai... Ba!
Bốp!
- " Ai nha! Nhỡ chân! " hai người kêu lên thảng thốt.
Uỵch!
Hiên Viên Dật chỉ cảm thấy mông mình đau rát, lúc định thần lại đã thấy mình nằm sấp dưới đất với tư thế ' cẩu ăn phân '.
Gân xanh trên huyệt thái dương hắn bạo khởi.
Hai tên thủ hạ chết tiệt! Vong ơn bội nghĩa! Ăn cây táo rào cây sung! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!
Mông của ta!
Bộ y phục đẹp đẽ của ta!
Thanh danh của ta!
.....
Nguyệt Tích Lương ngược lại không thèm để ý đến tâm tình Hiên Viên Dật.
Nàng vui vẻ hất cằm về phía bọn người Liễu Bân, tự nhiên như ruồi mà ra lệnh.
- " Hiên Viên Dật, lên! Ta tin tưởng vào ngươi! Đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất... "
Hắn chán nản gật đầu, ngoan ngoãn rút kiếm từ bên hông ra. Hiển nhiên, sự chiều chuộng đối với nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn cũng không biết tại sao, chỉ cần là yêu cầu của nàng thì hắn không nỡ từ chối.
- " Hừ! Chỉ bằng một tên tiểu bạch kiểm mà muốn đối phó với bọn ta sao? Nằm mơ! "
Liễu Bân nhếch mép kinh thường nói.
Dù thế nào, hôm nay tiểu nha đầu này hắn phải lấy đến tay.
Hắc hắc!
Cực phẩm như vậy, thật hiếm có.
- " Thử xem sẽ biết. "
Hiên Viên Dật cười dịu dàng y như là gió xuân tháng hai.
Hắn... ghét nhất bị gọi là tiểu bạch kiểm.
Tên Liễu đầu trọc này... chết chắc rồi!
- " Các huynh đệ, giết hắn! "
Sau tiếng hô ấy, gần chục người mặt đầy sát khí đồng loạt lao đến chỗ Hiên Viên Dật.
Cuộc chém giết thảm khốc bắt đầu.
Nhân cơ hội ấy, Nguyệt Tích Lương nhanh chóng kéo Nguyệt Hạo Thần qua một bên.
Nàng móc từ trong ngực ra túi bánh quế, chia cho hắn một nửa.
- " Ca, phim võ thuật phiên bản 3D! "
Nguyệt Hạo Thần gật đầu, há mồm cắn bánh quế, vừa nhai vừa ngẫm nghĩ.
Giá mà có thêm Cocacola thì tốt!
Nguyệt Tích Lương thi thoảng lại liếc mắt nhìn thân hình mới cao đến ngực nàng của hắn.
Ây da! Bây giờ ca ca còn nhỏ hơn nàng nha. Có phải nên đổi thân phận rồi không? Gọi nàng là tỷ tỷ?
Ân... làm tỷ tỷ cũng không tồi!
Như nhận ra ý nghĩ không an phận của muội muội nhà mình, Nguyệt Hạo Thần tức giận dơ chân đá nàng một cái.
- " Muội thử xem! "
- " Hắc hắc, không dám... "
Nguyệt Tích Lương nhe răng cười, bàn tay tiện thể xoa xoa đầu hắn một chút.
Ui... xúc cảm không tồi.
- " Bỏ ra! "
Nguyệt Hạo Thần tức xì khói.
Lúc trước toàn là hắn xoa đầu nàng, giờ thì vui rồi, hoàn toàn ngược lại.
Con mẹ nó!
Cứ chờ xem, khi nào lớn lên rồi hắn sẽ đảo chính!
Phận làm ca ca, không thể bị khi nhục mãi được! Hừ hừ...
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 38
Ca ca? Trong đầu tất cả mọi người hiện lên vài dấu chấm hỏi to đùng.
Không đùa đấy chứ?
Nhìn thế nào cũng thấy Nguyệt Tích Lương phải lớn hơn Nguyệt Hạo Thần vài tuổi. Ấy thế mà lại gọi hắn là ca ca?
Thế giới này đảo lộn hết rồi hay sao?
Như chứng thực suy nghĩ của bọn hắn là đúng, Nguyệt Hạo Thần bỗng nhiên rống lên như heo chọc tiết.
- " Nha đầu thối! Hôm nay huynh mà không đánh nát mông muội thì không phải là Nguyệt Hạo Thần!!! "
Mỗ vị ca ca càng nghĩ càng cảm thấy thương xót cho số phận của mình. Đã máu chó xuyên không rồi thì thôi đi, đằng này sau khi xuyên không cũng không được yên ổn.
Người ta xuyên không sẽ thành vương gia, công chúa, quý tộc,... Còn hắn?
Con mẹ nó!
Vừa tỉnh dậy đã thấy mình thành một tiểu oa nhi năm tuổi, không cha, không nương. Một ngày không cả đủ ba bữa cơm để ăn.
Đại gia ta không phục!
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải những bất hạnh của hắn đều bắt nguồn từ muội muội hủ nữ quý giá này hay sao?
Thật tức chết hắn mà!
- " Ca ca, muội rất nhớ ca! "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp đôi mắt to tròn, đáng thương hề hề nói.
Nhìn y phục Nguyệt Hạo Thần đang mặc, nàng liền biết cuộc sống của hắn không tốt đẹp gì. Xem lại mấy tháng chính mình ăn tiêu sa đọa...
Ách?
Thấy chút chút có lỗi...
- " Hừ! "
Nguyệt Hạo Thần hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay ngoắt đầu đi. Sau lại thấy dường như không đủ, quay luôn cả cái mông nhỏ về phía nàng.
Hắn không phải là một người dễ dãi nha! Không tha thứ!
Nguyệt Tích Lương cũng hết cách. Hình như ca ca xuyên không vào cơ thể trẻ con nên tính tình cũng trẻ con hóa thì phải.
- " Ca ca... muội có rất rất rất nhiều bạc... "
- " Thì sao? "
Nguyệt Hạo Thần liếc nàng một cái, khó chịu hỏi.
Nàng là đang khoe của với hắn?
Khinh hắn nghèo rớt mồng tơi sao?
Hừ hừ, nên nhớ... kiếp trước hắn đường đường là thiên tài kinh doanh, mới hai mươi tám tuổi đã là chủ tịch tập đoàn đứng nhất nhì trong nước.
Là ai đã nuôi nàng ăn học suốt bao nhiêu năm trời? Hả? Là ai?
Hắn nha!
- " Muội cho huynh một nửa! "
Nguyệt Tích Lương thật không đành lòng trả lời.
Ô ô ô... bạc của nàng.
Số bạc mồ hôi nước mắt của nàng...
- " Ta sáu, muội bốn! "
Nguyệt Hạo Thần vẫn không chịu, cò kè mặc cả.
Nói về hai huynh muội nhà này, từ lớn đến bé đều bất đồng quan điểm, bất đồng sở thích, ngoại trừ... niềm yêu thương với tiền.
Nếu Nguyệt Tích Lương là một người thích tiền... thì Nguyệt Hạo Thần là một kẻ yêu tiền như mạng.
Vậy cho nên, đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Là một xử nam chính hiệu!
Nguyệt Tích Lương đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cũng khó khắn gật đầu chấp nhận.
Nàng cố bỏ ra chút vốn liếng vậy. Với tài kiếm tiền hơn người của ca ca, chẳng mấy chốc mà số tiền đó sẽ nhân lên gấp mười, gấp trăm lần.
Hắc hắc!
Lúc đó nàng tha hồ tắm trong bạc, tha hồ bao nuôi mỹ nam.
Bọn người Liễu Bân thấy Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần cứ khanh khanh ta ta, vui vẻ đến quên trời quên đất thì không khỏi nổi giận lôi đình.
Rốt cuộc hai người này có biết tình hình bây giờ là như thế nào không vậy?
Kiếm kề sát vào cổ mà vẫn có thể tám chuyện.
Thật nể phục a!
Liễu Bân nhìn ngắm dung nhan khả ái của Nguyệt Tích Lương, nước miếng suýt chút nữa trào ra ngoài.
Hắn chưa từng thấy nữ hài nào xinh đẹp được như nàng, thiết nghĩ... tư vị ở trên giường sẽ rất mất hồn.
Liếm đôi môi dày nứt nẻ, Liễu Bân chỉ thẳng về phía Nguyệt Tích Lương, hắng giọng ra lệnh.
- " Mau bắt lấy nàng cho bản thiếu gia! Nhớ là bắt sống! "
Nàng trợn mắt lên nhìn hắn. Cái sở thích biến thái của Liễu đầu trọc lại tái phát rồi sao?
Chỉ đáng tiếc, hắn chọc phải ai không chọc, lại chọc phải nàng!
Tưởng lão nương dễ bắt nạt?
Nguyệt Tích Lương hừ lạnh một tiếng, mũi hếch lên tận trời, mở miệng.
- " Người đâu? Đóng cửa! Thả Hiên Viên Dật! "
Khụ khụ!
Hiên Viên Dật đang trốn đằng xa nghe vậy thì trực tiếp sặc nước miếng.
Nàng coi hắn là gì vậy? Cẩu sao?
Hắc Sát yên lặng đá một cái vào mông Bạch Sát, ý nói: kìa! mau thả chủ tử ra cắn người.
Bạch Sát quay lại véo thật mạnh vào eo Hắc Sát: ta chỉ sợ chủ tử cắn lại ta thôi, chủ tử là một con.... hung dữ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng không muốn xông ra nha. Thế có khác nào tự nhận mình là cẩu xổng chuồng.
Như thể tâm linh tương thông, đôi mắt hai người bỗng nhiên lóe sáng.
Ngươi có đang nghĩ giống ta hay không?
Ừm... ta đoán là có!
Hắc Sát, Bạch Sát mỉm cười ngầm hiểu, đồng thời dơ lên một chân...
Một... Hai... Ba!
Bốp!
- " Ai nha! Nhỡ chân! " hai người kêu lên thảng thốt.
Uỵch!
Hiên Viên Dật chỉ cảm thấy mông mình đau rát, lúc định thần lại đã thấy mình nằm sấp dưới đất với tư thế ' cẩu ăn phân '.
Gân xanh trên huyệt thái dương hắn bạo khởi.
Hai tên thủ hạ chết tiệt! Vong ơn bội nghĩa! Ăn cây táo rào cây sung! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!
Mông của ta!
Bộ y phục đẹp đẽ của ta!
Thanh danh của ta!
.....
Nguyệt Tích Lương ngược lại không thèm để ý đến tâm tình Hiên Viên Dật.
Nàng vui vẻ hất cằm về phía bọn người Liễu Bân, tự nhiên như ruồi mà ra lệnh.
- " Hiên Viên Dật, lên! Ta tin tưởng vào ngươi! Đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất... "
Hắn chán nản gật đầu, ngoan ngoãn rút kiếm từ bên hông ra. Hiển nhiên, sự chiều chuộng đối với nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn cũng không biết tại sao, chỉ cần là yêu cầu của nàng thì hắn không nỡ từ chối.
- " Hừ! Chỉ bằng một tên tiểu bạch kiểm mà muốn đối phó với bọn ta sao? Nằm mơ! "
Liễu Bân nhếch mép kinh thường nói.
Dù thế nào, hôm nay tiểu nha đầu này hắn phải lấy đến tay.
Hắc hắc!
Cực phẩm như vậy, thật hiếm có.
- " Thử xem sẽ biết. "
Hiên Viên Dật cười dịu dàng y như là gió xuân tháng hai.
Hắn... ghét nhất bị gọi là tiểu bạch kiểm.
Tên Liễu đầu trọc này... chết chắc rồi!
- " Các huynh đệ, giết hắn! "
Sau tiếng hô ấy, gần chục người mặt đầy sát khí đồng loạt lao đến chỗ Hiên Viên Dật.
Cuộc chém giết thảm khốc bắt đầu.
Nhân cơ hội ấy, Nguyệt Tích Lương nhanh chóng kéo Nguyệt Hạo Thần qua một bên.
Nàng móc từ trong ngực ra túi bánh quế, chia cho hắn một nửa.
- " Ca, phim võ thuật phiên bản 3D! "
Nguyệt Hạo Thần gật đầu, há mồm cắn bánh quế, vừa nhai vừa ngẫm nghĩ.
Giá mà có thêm Cocacola thì tốt!
Nguyệt Tích Lương thi thoảng lại liếc mắt nhìn thân hình mới cao đến ngực nàng của hắn.
Ây da! Bây giờ ca ca còn nhỏ hơn nàng nha. Có phải nên đổi thân phận rồi không? Gọi nàng là tỷ tỷ?
Ân... làm tỷ tỷ cũng không tồi!
Như nhận ra ý nghĩ không an phận của muội muội nhà mình, Nguyệt Hạo Thần tức giận dơ chân đá nàng một cái.
- " Muội thử xem! "
- " Hắc hắc, không dám... "
Nguyệt Tích Lương nhe răng cười, bàn tay tiện thể xoa xoa đầu hắn một chút.
Ui... xúc cảm không tồi.
- " Bỏ ra! "
Nguyệt Hạo Thần tức xì khói.
Lúc trước toàn là hắn xoa đầu nàng, giờ thì vui rồi, hoàn toàn ngược lại.
Con mẹ nó!
Cứ chờ xem, khi nào lớn lên rồi hắn sẽ đảo chính!
Phận làm ca ca, không thể bị khi nhục mãi được! Hừ hừ...
Bình luận facebook