Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-45.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 45
Bắc Mạc Quân thấy miệng nhỏ của nàng còn định tiếp tục gây họa thì nhanh chóng cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng nàng.
- " Ăn! "
- " Ưm... ưm... "
Nguyệt Tích Lương bất mãn trừng người bên cạnh, rất là không vui. Người này lại làm sao nha? Nàng đang giúp hắn ôm mỹ nam về đấy!
Ăn! Ăn! Ăn! Ăn cái đầu ngươi!
Lão nương cũng sắp bội thực đến nơi rồi!
Cực phẩm như Hiên Viên Dật không dễ gặp được đâu... Với cái tính khí ấy của ngươi, cho ngươi ế tới già đi! Ta đây không quản!
Hiên Viên Dật khẽ co rút khóe mắt, có thâm ý khác nhìn Bắc Mạc Quân: Hôn thê của ngươi thường ngày đều bất bình thường như vậy?
Mỗ vị vương gia nhướng mày: không sao, ta thích nàng khác người!
Hiên Viên Dật chớp chớp mắt đáp trả: ta cũng thích!
Bắc Mạc Quân sát khí ngùn ngụt: Tiểu tử! Muốn chết? Có dám ra ngoài luận bàn với bổn vương?
Tứ hoàng tử nào đó nhất quyết không sợ: luận bàn thì luận bàn, để xem ai sợ ai?
Hai kẻ dở hơi " âu yếm " trao đổi bằng ánh mắt với nhau một lúc rồi đồng thời đứng dậy đi ra ngoài. Tầm nhìn đụng nhau trong không trung lặp tức tóe ra tia lửa khả nghi.
Hừ!
Nguyệt Tích Lương nuốt vội miếng bánh xuống bụng, uống một ngụm trà, rất " có duyên " ợ một cái rõ to.
- " Uy! Các ngươi đi đâu vậy? "
Bắc Mạc Quân cùng Hiên Viên Dật thật hiếm khi đồng thanh.
- " Đi bồi dưỡng tình cảm! "
- " Đi bồi dưỡng tình cảm! "
Nàng dường như tỉnh ngộ, không chậm trễ nở nụ cười chuyên nghiệp. Vậy thì mau đi đi, bà mối ta không làm phiền.
Ai da! Đã nói mà. Làm sao có chuyện hai người này không thích nhau cho được. Đã nghiện lại còn ngại! Cái đẹp hút cái đẹp là chuyện thường tình nha!
Chỉ là... ta cũng cần có chút lợi tức đó! Không cần bạc, chỉ cần khi các ngươi " này nọ í é í é " cho ta nhìn chút là được. Lâu rồi không xem GV, bỗng nhiên thấy nhớ nhớ... Hắc hắc!
Hễ cứ nghĩ đến hai thân hình cực phẩm quấn quýt, dây dưa lẫn nhau là Nguyệt Tích Lương lại không kìm được mà thấy mũi nóng nóng.
Bất giác đưa tay quệt mũi một cái, nhìn xuống.
Ách? Thôi xong! Nàng lại chảy máu mũi rồi! Thật không có tiền đồ mà...
Nguyệt Tích Lương vừa đưa mắt dõi theo hai bóng dáng đã đi xa vừa lén lút lau máu vào lông Đại Bạch. Ngáp mấy cái, nàng vươn vai đứng dậy, theo thị nữ đi về phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình.
Đến lúc phải đi đánh cờ với Chu công rồi. Buồn ngủ muốn chết!
Đại Bạch nhìn chủ nhân vô tâm nhà mình rồi lại nhìn dấu vết đỏ lòm trên bộ lông yêu quý. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài từ khóe mắt thú đáng yêu.
Ô ô ô.... bộ y phục trắng bốn mùa của nó! Bộ y phục nó lấy làm kiêu ngạo!
Hôm nay nó không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa! Nghĩ vậy, Đại Bạch càng khóc đến bi thảm.
Tiểu Bạch không đành lòng vỗ vỗ đầu mẫu thân, yên lặng an ủi. Mẫu thân ngoan! Để con liếm sạch lông cho người nha.
Người phải thật xinh đẹp, ra ngoài kia tìm một phụ thân vừa soái vừa có tiền cho con. Là một đầu sư tử uy vũ thì càng tốt, biết không? Con muốn có phụ thân...
Đúng lúc này, cửa lại bị người nào đó đá ra. Hiên Viên Liệt uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
- " A? Người đâu hết rồi? "
Hắn nghi hoặc ngó đông ngó tây, ngoài hai con thú thì không thấy người quen. Ài... báo hại hắn chưa kịp ăn cơm đã chạy vội sang đây chơi nha!
Nguyệt Hạo Thần bĩu môi đặt chén trà trên tay xuống bàn thật mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến bạo hồng. Thế hắn không phải là người à? Tên tiểu tử thối hơn mười tuổi này ở đâu chui ra vậy?
Nghe thấy tiếng động, bấy giờ Hiên Viên Liệt mới liếc mắt nhìn sang, nhận thấy có sự hiện diện của một tiểu oa nhi khả ái.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt...
Bỗng nhiên, Hiên Viên Liệt ngửa đầu lên trần nhà, tay ôm ngực, mặt đỏ bất thường.
Khả ái! Cực kỳ khả ái! Khả ái chết mất thôi!
Nga~ con tim bé bỏng của hắn không chịu được....
Nguyệt Hạo Thần nhìn biểu cảm phong phú của người đối diện, mặt biến đen y như Bắc Mạc Quân, môi nhỏ giật giật.
Người này có bệnh? Tốt nhất hắn nên tránh xa ra, kẻo lây bệnh.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Liệt mới ngừng lại những hành động kỳ quặc, nhe răng cười lấy lòng với Nguyệt Hạo Thần.
- " Tiểu đệ đệ~ đại ca ca dẫn ngươi đi chơi nha! "
Nụ cười đó sao mà giống ma ma nơi thanh lâu đến thế.
Khuôn mặt phúng phính của Nguyệt Hạo Thần không đổi, hắn cất giọng non nớt hỏi lại.
- " Ngươi là... biến thái? "
Rắc rắc!
Hiên Viên Liệt bất hạnh trực tiếp hóa đóa. Biến thái? Bổn hoàng tử biến thái?
Mới không phải đâu!
Ta quang minh lỗi lạc, anh dũng thần võ, đơn thuần thiện lương...
Hắn chớp đôi mắt long lanh như tiểu cẩu, đưa tay véo má Nguyệt Hạo Thần.
- " Tiểu đệ đệ, ta là Thất hoàng tử Ly Mẫn a, đừng nói bừa! "
Không làm gì còn đỡ, bị véo má, Nguyệt Hạo Thần liền nổi cáu. Mẹ kiếp! Lão tử đây đã gần ba mươi tuổi, ngươi còn dám véo má ta? Phi lễ ta? Thất hoàng tử cái rắm!
Được lắm! Tiểu tử ngươi nhớ đấy!
- " Đại Bạch, cắn chết hắn! "
Nguyệt Hạo Thần hùng hổ vẫy tay gọi cứu viện. Cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Một giây...
Hai giây....
Ba giây....
.......
Thời gian uống một chén trà trôi qua, chút động tĩnh cũng không có.
Quạc quạc...
Nguyệt Hạo Thần máy móc quay đầu lại nhìn.
Fuck! Đâu còn thấy bóng dáng của Đại, Tiểu Bạch ở đây nữa.
Hắn khóc không ra nước mắt. Nguyệt Hạo Thần hắn có làm gì nên tội mà bị đối xử như vậy? Số hắn thật thảm a!
Hiên Viên Liệt vẫn tha thiết nhìn Nguyệt Hạo Thần, thậm chí có thể nhìn thấy cái đuôi cẩu ẩn hiện sau mông hắn.
Người ta chỉ muốn đi chơi với tiểu đệ đệ khả ái thôi mà. Tiểu đệ đệ này hắn vừa gặp đã thích nha. Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết?
Hắc hắc! Không tồi! Không tồi!
Nguyệt Hạo Thần quả thật không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Liệt nữa. Hắn đập bàn, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " Dạo phố một canh giờ trả một nghìn lượng bạc. Không có bạc sao? Lăn! "
Hừ hừ, xem ngươi còn quấn lấy ta nữa không? Ta không tin là tiểu tử ngươi chịu chi nhiều bạc như vậy chỉ để được đi chơi với ta. Hãy chết tâm đi!
Nào ngờ, Hiên Viên Liệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một cái, ngây thơ móc ra vài tấm ngân phiếu từ trong ngực.
- " Không phải chỉ là bạc thôi sao? Cho ngươi hết! Đi chơi được chưa? "
Nguyệt Hạo Thần mắt chữ a, mồm chữ o nhận lấy ngân phiếu, đếm đếm...
Năm nghìn lượng, không thừa cũng không thiếu.
Óa! Đụng phải đại gia rồi! Nhiều bạc thật...
Hai con mắt Nguyệt Hạo Thần sáng rực, lóng lánh kim mang, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng.
Bây giờ hắn đã biết tên này bị bệnh gì rồi. Bệnh đần độn!
Nguyệt Hạo Thần khẽ ho một tiếng, bình tĩnh cất ngân phiếu vào giày cho an toàn, mở miệng.
- " Khụ... đi dạo phố với ngươi ba canh giờ. Số tiền còn lại là tiền cười với ngươi, nói chuyện với ngươi,... Nếu có gì khác, thu thêm phụ phí! "
Hiên Viên Liệt ngu ngơ đương nhiên không có dị nghị gì cả, gật đầu như băm tỏi. Với tính tình này của hắn, có ngày bị người ta bán đi còn thay họ đếm tiền.
Thật hết nói nổi, không hiểu tại sao hắn có thể lớn lên được trong hoàng cung đầy lừa lọc đó nữa.
Vậy là hai người một cao một thấp cùng nhau ra khỏi phủ đệ của Tứ hoàng tử, vui vẻ đi dạo phố.
Về phía Nguyệt Tích Lương, nàng đang ngủ vù vù ở trong phòng mất rồi, còn đâu tâm trí đi lo cho ca ca của mình nữa....
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 45
Bắc Mạc Quân thấy miệng nhỏ của nàng còn định tiếp tục gây họa thì nhanh chóng cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng nàng.
- " Ăn! "
- " Ưm... ưm... "
Nguyệt Tích Lương bất mãn trừng người bên cạnh, rất là không vui. Người này lại làm sao nha? Nàng đang giúp hắn ôm mỹ nam về đấy!
Ăn! Ăn! Ăn! Ăn cái đầu ngươi!
Lão nương cũng sắp bội thực đến nơi rồi!
Cực phẩm như Hiên Viên Dật không dễ gặp được đâu... Với cái tính khí ấy của ngươi, cho ngươi ế tới già đi! Ta đây không quản!
Hiên Viên Dật khẽ co rút khóe mắt, có thâm ý khác nhìn Bắc Mạc Quân: Hôn thê của ngươi thường ngày đều bất bình thường như vậy?
Mỗ vị vương gia nhướng mày: không sao, ta thích nàng khác người!
Hiên Viên Dật chớp chớp mắt đáp trả: ta cũng thích!
Bắc Mạc Quân sát khí ngùn ngụt: Tiểu tử! Muốn chết? Có dám ra ngoài luận bàn với bổn vương?
Tứ hoàng tử nào đó nhất quyết không sợ: luận bàn thì luận bàn, để xem ai sợ ai?
Hai kẻ dở hơi " âu yếm " trao đổi bằng ánh mắt với nhau một lúc rồi đồng thời đứng dậy đi ra ngoài. Tầm nhìn đụng nhau trong không trung lặp tức tóe ra tia lửa khả nghi.
Hừ!
Nguyệt Tích Lương nuốt vội miếng bánh xuống bụng, uống một ngụm trà, rất " có duyên " ợ một cái rõ to.
- " Uy! Các ngươi đi đâu vậy? "
Bắc Mạc Quân cùng Hiên Viên Dật thật hiếm khi đồng thanh.
- " Đi bồi dưỡng tình cảm! "
- " Đi bồi dưỡng tình cảm! "
Nàng dường như tỉnh ngộ, không chậm trễ nở nụ cười chuyên nghiệp. Vậy thì mau đi đi, bà mối ta không làm phiền.
Ai da! Đã nói mà. Làm sao có chuyện hai người này không thích nhau cho được. Đã nghiện lại còn ngại! Cái đẹp hút cái đẹp là chuyện thường tình nha!
Chỉ là... ta cũng cần có chút lợi tức đó! Không cần bạc, chỉ cần khi các ngươi " này nọ í é í é " cho ta nhìn chút là được. Lâu rồi không xem GV, bỗng nhiên thấy nhớ nhớ... Hắc hắc!
Hễ cứ nghĩ đến hai thân hình cực phẩm quấn quýt, dây dưa lẫn nhau là Nguyệt Tích Lương lại không kìm được mà thấy mũi nóng nóng.
Bất giác đưa tay quệt mũi một cái, nhìn xuống.
Ách? Thôi xong! Nàng lại chảy máu mũi rồi! Thật không có tiền đồ mà...
Nguyệt Tích Lương vừa đưa mắt dõi theo hai bóng dáng đã đi xa vừa lén lút lau máu vào lông Đại Bạch. Ngáp mấy cái, nàng vươn vai đứng dậy, theo thị nữ đi về phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình.
Đến lúc phải đi đánh cờ với Chu công rồi. Buồn ngủ muốn chết!
Đại Bạch nhìn chủ nhân vô tâm nhà mình rồi lại nhìn dấu vết đỏ lòm trên bộ lông yêu quý. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài từ khóe mắt thú đáng yêu.
Ô ô ô.... bộ y phục trắng bốn mùa của nó! Bộ y phục nó lấy làm kiêu ngạo!
Hôm nay nó không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa! Nghĩ vậy, Đại Bạch càng khóc đến bi thảm.
Tiểu Bạch không đành lòng vỗ vỗ đầu mẫu thân, yên lặng an ủi. Mẫu thân ngoan! Để con liếm sạch lông cho người nha.
Người phải thật xinh đẹp, ra ngoài kia tìm một phụ thân vừa soái vừa có tiền cho con. Là một đầu sư tử uy vũ thì càng tốt, biết không? Con muốn có phụ thân...
Đúng lúc này, cửa lại bị người nào đó đá ra. Hiên Viên Liệt uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
- " A? Người đâu hết rồi? "
Hắn nghi hoặc ngó đông ngó tây, ngoài hai con thú thì không thấy người quen. Ài... báo hại hắn chưa kịp ăn cơm đã chạy vội sang đây chơi nha!
Nguyệt Hạo Thần bĩu môi đặt chén trà trên tay xuống bàn thật mạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến bạo hồng. Thế hắn không phải là người à? Tên tiểu tử thối hơn mười tuổi này ở đâu chui ra vậy?
Nghe thấy tiếng động, bấy giờ Hiên Viên Liệt mới liếc mắt nhìn sang, nhận thấy có sự hiện diện của một tiểu oa nhi khả ái.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt...
Bỗng nhiên, Hiên Viên Liệt ngửa đầu lên trần nhà, tay ôm ngực, mặt đỏ bất thường.
Khả ái! Cực kỳ khả ái! Khả ái chết mất thôi!
Nga~ con tim bé bỏng của hắn không chịu được....
Nguyệt Hạo Thần nhìn biểu cảm phong phú của người đối diện, mặt biến đen y như Bắc Mạc Quân, môi nhỏ giật giật.
Người này có bệnh? Tốt nhất hắn nên tránh xa ra, kẻo lây bệnh.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Liệt mới ngừng lại những hành động kỳ quặc, nhe răng cười lấy lòng với Nguyệt Hạo Thần.
- " Tiểu đệ đệ~ đại ca ca dẫn ngươi đi chơi nha! "
Nụ cười đó sao mà giống ma ma nơi thanh lâu đến thế.
Khuôn mặt phúng phính của Nguyệt Hạo Thần không đổi, hắn cất giọng non nớt hỏi lại.
- " Ngươi là... biến thái? "
Rắc rắc!
Hiên Viên Liệt bất hạnh trực tiếp hóa đóa. Biến thái? Bổn hoàng tử biến thái?
Mới không phải đâu!
Ta quang minh lỗi lạc, anh dũng thần võ, đơn thuần thiện lương...
Hắn chớp đôi mắt long lanh như tiểu cẩu, đưa tay véo má Nguyệt Hạo Thần.
- " Tiểu đệ đệ, ta là Thất hoàng tử Ly Mẫn a, đừng nói bừa! "
Không làm gì còn đỡ, bị véo má, Nguyệt Hạo Thần liền nổi cáu. Mẹ kiếp! Lão tử đây đã gần ba mươi tuổi, ngươi còn dám véo má ta? Phi lễ ta? Thất hoàng tử cái rắm!
Được lắm! Tiểu tử ngươi nhớ đấy!
- " Đại Bạch, cắn chết hắn! "
Nguyệt Hạo Thần hùng hổ vẫy tay gọi cứu viện. Cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Một giây...
Hai giây....
Ba giây....
.......
Thời gian uống một chén trà trôi qua, chút động tĩnh cũng không có.
Quạc quạc...
Nguyệt Hạo Thần máy móc quay đầu lại nhìn.
Fuck! Đâu còn thấy bóng dáng của Đại, Tiểu Bạch ở đây nữa.
Hắn khóc không ra nước mắt. Nguyệt Hạo Thần hắn có làm gì nên tội mà bị đối xử như vậy? Số hắn thật thảm a!
Hiên Viên Liệt vẫn tha thiết nhìn Nguyệt Hạo Thần, thậm chí có thể nhìn thấy cái đuôi cẩu ẩn hiện sau mông hắn.
Người ta chỉ muốn đi chơi với tiểu đệ đệ khả ái thôi mà. Tiểu đệ đệ này hắn vừa gặp đã thích nha. Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết?
Hắc hắc! Không tồi! Không tồi!
Nguyệt Hạo Thần quả thật không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Liệt nữa. Hắn đập bàn, nghiến răng nghiến lợi rống.
- " Dạo phố một canh giờ trả một nghìn lượng bạc. Không có bạc sao? Lăn! "
Hừ hừ, xem ngươi còn quấn lấy ta nữa không? Ta không tin là tiểu tử ngươi chịu chi nhiều bạc như vậy chỉ để được đi chơi với ta. Hãy chết tâm đi!
Nào ngờ, Hiên Viên Liệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một cái, ngây thơ móc ra vài tấm ngân phiếu từ trong ngực.
- " Không phải chỉ là bạc thôi sao? Cho ngươi hết! Đi chơi được chưa? "
Nguyệt Hạo Thần mắt chữ a, mồm chữ o nhận lấy ngân phiếu, đếm đếm...
Năm nghìn lượng, không thừa cũng không thiếu.
Óa! Đụng phải đại gia rồi! Nhiều bạc thật...
Hai con mắt Nguyệt Hạo Thần sáng rực, lóng lánh kim mang, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng.
Bây giờ hắn đã biết tên này bị bệnh gì rồi. Bệnh đần độn!
Nguyệt Hạo Thần khẽ ho một tiếng, bình tĩnh cất ngân phiếu vào giày cho an toàn, mở miệng.
- " Khụ... đi dạo phố với ngươi ba canh giờ. Số tiền còn lại là tiền cười với ngươi, nói chuyện với ngươi,... Nếu có gì khác, thu thêm phụ phí! "
Hiên Viên Liệt ngu ngơ đương nhiên không có dị nghị gì cả, gật đầu như băm tỏi. Với tính tình này của hắn, có ngày bị người ta bán đi còn thay họ đếm tiền.
Thật hết nói nổi, không hiểu tại sao hắn có thể lớn lên được trong hoàng cung đầy lừa lọc đó nữa.
Vậy là hai người một cao một thấp cùng nhau ra khỏi phủ đệ của Tứ hoàng tử, vui vẻ đi dạo phố.
Về phía Nguyệt Tích Lương, nàng đang ngủ vù vù ở trong phòng mất rồi, còn đâu tâm trí đi lo cho ca ca của mình nữa....
Bình luận facebook