Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-76.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 75
Vu tộc là một bộ tộc rất khác biệt. Tộc nhân của Vu tộc coi trọng huyết mạch, huyết mạch của người nào càng thuần khiết thì thân phận của người đó trong tộc càng cao quý.
Muốn sử dụng Vu thuật, thứ nhất cần có huyết mạch, thứ hai cần có khẩu quyết, thiếu một thứ cũng không được.
Mà khẩu quyết của Vu tộc không phải bất kỳ ai cũng được biết. Chỉ là những người được coi là tinh anh trong tộc mới được phép học nó.
Nếu năm đó Lăng Tiêu Nhiên không rời nhà trốn đi, chắc chắn nàng sẽ được truyền thụ khẩu quyết. Nhưng đáng tiếc, nếu nàng không trốn đi thì sẽ không có Lăng Tiêu Nhiên của bây giờ.
Lăng Tiêu Nhiên nghe Lục La nói, bỗng nhiên nhếch miệng cười ha hả.
- " Huyết mạch thuần khiết nhiều thì đã sao? Chức Thánh nữ này, có cũng như không. Ta chẳng phải vẫn bị các ngươi sắp đặt đó à? Tường trưởng lão, ngươi nói xem? "
Tường trưởng lão khẽ nhíu mày, có chút không vui mở miệng.
- " Thánh nữ, hôn sự năm đó, xác thực là một mối hôn sự tốt. Người sẽ không chịu thiệt... "
Nàng khinh thường bĩu môi, đùa nghịch lọn tóc rũ xuống trên đầu vai, trong ánh mắt lóe lên sự thù hằn, đau đớn.
- " Hôn sự tốt? Vì một mối hôn sự tốt, các ngươi nhẫn tâm giết hại phụ mẫu ta để uy hiếp ta. Vì một mối hôn sự tốt, các ngươi giam cầm ta? Đó căn bản không phải! Đó chỉ là sư nịnh bợ của các ngươi với môn phái, các ngươi vọng tưởng muốn trèo cao, các ngươi lấy ta làm vật hi sinh! Vậy thì ta cố tình không cho các ngươi toại nguyện đó, ha ha... "
Tường trưởng lão trong lòng cũng ẩn ẩn có chút áy náy, nhưng rất nhanh đã lấy lại trạng thái quyết tuyệt, hắn hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo.
- " Chuyện cũ thì đừng nhắc lại làm gì. Đừng quên, người đã một lần nữa nằm trong tay chúng ta. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, khi nào về đến bổn tộc, người sẽ phải thành thân với Lãnh thiếu môn chủ. "
Lăng Tiêu Nhiên không thể tin được trợn to mắt phượng, thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, co rút khóe miệng.
- " Ngươi không có lầm đấy chứ? Lãnh Phong đó còn muốn lấy ta - một phụ nhân đã có phu quân, có nữ nhi? Đầu của hắn không bị hỏng đi? "
Nói gì thì nói, nàng cũng đã ba mươi lăm tuổi, đâu còn xinh đẹp mơn mởn như thời thiếu nữ.
Với thân phận thiếu môn chủ của hắn, đâu thiếu gì có nữ nhân chạy theo, hoàn phì yến gầy đủ cả. Phi! Đúng là động kinh mới muốn lấy nàng.
Điều này Tường trưởng lão cũng có nghi vấn, nhưng vẫn chậc lưỡi cho qua. Dù sao, có lợi cho bộ tộc là được.
- " Thánh nữ nên cảm tạ Lãnh thiếu môn chủ. Nếu không phải hắn vẫn còn khăng khăng một mực với người, người chắc chắn đã bị tộc trưởng xử phạt rồi. "
Đến lúc này, Lăng Tiêu Nhiên muốn giữ bình tĩnh cũng không thể giữ được, nàng nhảy dựng lên khỏi ghế, thất thanh la lớn.
- " Má nó! Lão nương mới không thèm lấy hắn! Lão nương đã là Nguyệt vương phi, hiểu không? Là Nguyệt vương phi! "
Nào ngờ, Tường trưởng lão tỏ vẻ không sao cả, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, còn không quên bỏ lại một câu.
- " Chuyện này không phải người có thể quyết định. "
Nguyệt vương phủ cũng được, Cảnh Lăng đế quốc cũng thế. So với môn phái, chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.
Bọn hắn tốt nhất nên biết điều mà an phận thủ thường, nếu không.... chết không có chỗ chôn.
Lăng Tiêu Nhiên tức giận công tâm, thở dốc nhìn bóng dáng đáng ghét của Tường trưởng lão đang ngày càng xa dần.
Nàng tức quá không làm gì được, định quơ tay hất hết đồ ăn trên bàn xuống đất. Nhưng liếc mắt một cái, bụng bỗng nhiên không theo chỉ thị mà réo liên hồi.
Ọt ọt....
Con mẹ nó!
Lăng Tiêu Nhiên không kìm được mà chửi thề ở trong lòng.
Nàng hậm hực ngồi xuống bàn, hung hăng nhồi nhét thức ăn, đến nỗi miệng phình to ra mới chịu dừng lại.
Các ngươi chờ đó!
Đợi lão nương khôi phục võ công mà xem, hừ hừ...
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hít hít mũi vài cái, Lăng Tiêu Nhiên thầm ra lệnh.
Thiên ca, còn không mau đến đây cứu lão bà của ngươi? Ta sắp thành thê tử của người khác rồi này. Nhanh cái chân lên!
........
Mà vị Thiên ca nào đó, quả thật không phụ sự kỳ vọng của nương tử, chỉ mất bảy ngày đã có mặt tại kinh thành Mạc Thanh.
Mạc Thanh đế quốc vốn gần Cảnh Lăng hơn là Ly Mẫn, vậy nên đi đường cũng nhanh hơn hẳn. Hơn thế, bọn hắn còn cưỡi ngựa, không nhanh mới là lạ.
Khuôn mặt của mấy nam tử khi qua tay Nguyệt Tích Lương liền khác hẳn, biến thành những người dân bình thường... có chút xấu xí.
Kiếp trước, ở công ty mỹ phẩm nàng cũng không phải là ngồi không. Trên phương diện trang điểm coi như là thành thạo, không ngờ lần này lại có dịp dùng đến.
Nhìn thành quả lao động của mình, Nguyệt Tích Lương hài lòng cười cười. Không tồi!
Cải trang xong, đoàn người thực thuận lợi tiến vào thành. Bắc Mạc Quân như nghĩ đến cái gì, nói.
- " Nhị vương phủ của ta cũng có tai mắt tại đây. Không bằng trước tiên đi đến chỗ bọn hắn, bàn bạc chiến lược? "
Nguyệt Kinh Thiên hiếm khi không có xúc động muốn trực tiếp đi cứu người, gật đầu.
- " Dẫn đường đi. "
Nguyệt Tích Lương liếc nhìn khuôn mặt trấn định của lão cha nhà mình, lại nhìn xuống đôi chân đang không chịu nghe sai sử của hắn, dậm tới dậm lui, thực khinh bỉ.
Trang cái gì mà trang!
Bắc Mạc Quân không nhiều lời, nhanh chóng dẫn bọn họ đi đến một khách điếm nho nhỏ.
Khách điếm nhỏ nhưng sinh ý không tồi, khách nhân ra vào nườm nượp.
Thấy bọn người Bắc Mạc Quân, tiểu nhị rất chuyên nghiệp ra đón, cười phớ lớ.
- " Khách quan, mời vào, mời vào. Không biết các vị muốn dùng cơm hay thuê phòng trọ? "
Kiến Nhất nheo con mắt hồ ly, ở góc không ai để ý đến, giơ lên lệnh bài ở trong tay.
Lệnh bài này vừa nhìn liền biết là đồ tốt, dưới ánh nắng mặt trời lóe ra thất thải quang mang.
Ánh mắt của tiểu nhị cũng theo đó mà lóe sáng, còn chứa một sự kinh ngạc không hề nhẹ. Nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại tinh thần, thoạt nhìn không có gì đáng nghi.
Triển Chính Hi bên cạnh mở miệng.
- " Thuê trọ! "
Tiểu nhị càng cười tươi hơn, nghiêng người nhường đường cho bọn hắn đi vào, lưng gập một góc chín mươi độ.
- " Vâng vâng, mời khách quan lên lầu. Tiểu nhân sẽ gọi " người " đến phục vụ các ngài. "
Đoàn người không có gì dị nghị, bình tĩnh đi lên phòng mà hắn đã chuẩn bị, nghỉ ngơi lấy sức.
Trong khi chờ đợi, mấy nam nhân thực sự không chịu nổi lớp hóa trang xấu xí kia nữa, lục tục đi rửa mặt, khôi phục lại diện mạo vốn có.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật, Kiến Nhất lên tiếng.
- " Vào đi. "
Kẹt....
Nguyệt Tích Lương còn chưa thấy rõ hình dạng của người tới liền nghe thấy tiếng của hắn trước tiên.
- " Nhất Nhất ~ mau đến cho ta ôm ôm một cái! Nhớ ngươi muốn chết hà. "
Theo sau đó là một vệt ánh sáng màu đỏ lao vụt đến chỗ Kiến Nhất, có ý định sàm sỡ nam tử nhà lành.
Khuôn mặt Kiến Nhất bỗng chốc khó coi như thể ăn phải ruồi, không chút lưu tình đạp người nào đó một cước, rống lên.
- " Lăn! "
Người mặc y phục đỏ bất ngờ bị đá, thân thể lăn vài vòng dưới nền đất mới chịu dừng lại.
Hắn lồm ngồm bò dậy, khóc đến hoa lê đái vũ.
- " Ô ô ô.... vương gia, người phải làm chủ cho ta. Trời đất chứng giám, ta chỉ muốn biểu đạt tình cảm mà thôi. "
Nguyệt Tích Lương lúc này mới được nhìn kỹ khuôn mặt của người mới vào. Rõ ràng là nam nhân nhưng lại mang khuôn mặt xinh đẹp, âm nhu của nữ nhân. Mộ bộ y phục màu đỏ khoác lên người hắn lại làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt bẩm sinh.
Kiến Nhất ghét bỏ liếc hắn một cái, kéo tay Triển Chính Hi bên cạnh, ôm lấy.
- " Ai cần ngươi biểu đạt tình cảm, cẩn thận Chính Hi nhà ta ghen. "
Triển Chính Hi da gà da vịt toàn thân không ngừng rơi rụng, vung tay " bốp " một tiếng, trên má Kiến Nhất lặp tức xuất hiện năm ngón tay đo đỏ.
- " Ghen con mẹ ngươi! Buông lão tử ra! "
Kiến Nhất ủy khuất cắn cắn môi mỏng, một bộ bị người khác khi dễ bộ dáng.
- " Chính Hi, ngươi mưu sát phu quân... "
Chính Hi: " ..... "
Ai có thể nói cho hắn biết, người trước mắt này có phải là hồ ly Kiến Nhất hay không? Quá không bình thường rồi.
Ý?
Nam tử y phục đỏ ngừng giả vờ khóc, ngạc nhiên nhìn dáng vẻ ám muội của hai kẻ dở hơi nào đó. Lát sau, hắn oang oang kêu to.
- " Cái quỷ gì thế này? Ta mới rời đi Nhị vương phủ một năm, các ngươi... các ngươi... "
Triển Chính Hi mặt bất giác đỏ lên, không đợi hắn nói hết câu đã phản bác, tránh xa khỏi người Kiến Nhất.
- " Không có gì! "
Kiến Nhất chẹp miệng, tiếc nuối nhìn vòng tay trống rỗng của mình, không có ý tốt lườm người đối diện.
- " Hoa Thế Thần, ngươi tại sao ở nơi này? Lão Phúc đâu? "
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 75
Vu tộc là một bộ tộc rất khác biệt. Tộc nhân của Vu tộc coi trọng huyết mạch, huyết mạch của người nào càng thuần khiết thì thân phận của người đó trong tộc càng cao quý.
Muốn sử dụng Vu thuật, thứ nhất cần có huyết mạch, thứ hai cần có khẩu quyết, thiếu một thứ cũng không được.
Mà khẩu quyết của Vu tộc không phải bất kỳ ai cũng được biết. Chỉ là những người được coi là tinh anh trong tộc mới được phép học nó.
Nếu năm đó Lăng Tiêu Nhiên không rời nhà trốn đi, chắc chắn nàng sẽ được truyền thụ khẩu quyết. Nhưng đáng tiếc, nếu nàng không trốn đi thì sẽ không có Lăng Tiêu Nhiên của bây giờ.
Lăng Tiêu Nhiên nghe Lục La nói, bỗng nhiên nhếch miệng cười ha hả.
- " Huyết mạch thuần khiết nhiều thì đã sao? Chức Thánh nữ này, có cũng như không. Ta chẳng phải vẫn bị các ngươi sắp đặt đó à? Tường trưởng lão, ngươi nói xem? "
Tường trưởng lão khẽ nhíu mày, có chút không vui mở miệng.
- " Thánh nữ, hôn sự năm đó, xác thực là một mối hôn sự tốt. Người sẽ không chịu thiệt... "
Nàng khinh thường bĩu môi, đùa nghịch lọn tóc rũ xuống trên đầu vai, trong ánh mắt lóe lên sự thù hằn, đau đớn.
- " Hôn sự tốt? Vì một mối hôn sự tốt, các ngươi nhẫn tâm giết hại phụ mẫu ta để uy hiếp ta. Vì một mối hôn sự tốt, các ngươi giam cầm ta? Đó căn bản không phải! Đó chỉ là sư nịnh bợ của các ngươi với môn phái, các ngươi vọng tưởng muốn trèo cao, các ngươi lấy ta làm vật hi sinh! Vậy thì ta cố tình không cho các ngươi toại nguyện đó, ha ha... "
Tường trưởng lão trong lòng cũng ẩn ẩn có chút áy náy, nhưng rất nhanh đã lấy lại trạng thái quyết tuyệt, hắn hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo.
- " Chuyện cũ thì đừng nhắc lại làm gì. Đừng quên, người đã một lần nữa nằm trong tay chúng ta. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, khi nào về đến bổn tộc, người sẽ phải thành thân với Lãnh thiếu môn chủ. "
Lăng Tiêu Nhiên không thể tin được trợn to mắt phượng, thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, co rút khóe miệng.
- " Ngươi không có lầm đấy chứ? Lãnh Phong đó còn muốn lấy ta - một phụ nhân đã có phu quân, có nữ nhi? Đầu của hắn không bị hỏng đi? "
Nói gì thì nói, nàng cũng đã ba mươi lăm tuổi, đâu còn xinh đẹp mơn mởn như thời thiếu nữ.
Với thân phận thiếu môn chủ của hắn, đâu thiếu gì có nữ nhân chạy theo, hoàn phì yến gầy đủ cả. Phi! Đúng là động kinh mới muốn lấy nàng.
Điều này Tường trưởng lão cũng có nghi vấn, nhưng vẫn chậc lưỡi cho qua. Dù sao, có lợi cho bộ tộc là được.
- " Thánh nữ nên cảm tạ Lãnh thiếu môn chủ. Nếu không phải hắn vẫn còn khăng khăng một mực với người, người chắc chắn đã bị tộc trưởng xử phạt rồi. "
Đến lúc này, Lăng Tiêu Nhiên muốn giữ bình tĩnh cũng không thể giữ được, nàng nhảy dựng lên khỏi ghế, thất thanh la lớn.
- " Má nó! Lão nương mới không thèm lấy hắn! Lão nương đã là Nguyệt vương phi, hiểu không? Là Nguyệt vương phi! "
Nào ngờ, Tường trưởng lão tỏ vẻ không sao cả, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, còn không quên bỏ lại một câu.
- " Chuyện này không phải người có thể quyết định. "
Nguyệt vương phủ cũng được, Cảnh Lăng đế quốc cũng thế. So với môn phái, chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.
Bọn hắn tốt nhất nên biết điều mà an phận thủ thường, nếu không.... chết không có chỗ chôn.
Lăng Tiêu Nhiên tức giận công tâm, thở dốc nhìn bóng dáng đáng ghét của Tường trưởng lão đang ngày càng xa dần.
Nàng tức quá không làm gì được, định quơ tay hất hết đồ ăn trên bàn xuống đất. Nhưng liếc mắt một cái, bụng bỗng nhiên không theo chỉ thị mà réo liên hồi.
Ọt ọt....
Con mẹ nó!
Lăng Tiêu Nhiên không kìm được mà chửi thề ở trong lòng.
Nàng hậm hực ngồi xuống bàn, hung hăng nhồi nhét thức ăn, đến nỗi miệng phình to ra mới chịu dừng lại.
Các ngươi chờ đó!
Đợi lão nương khôi phục võ công mà xem, hừ hừ...
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hít hít mũi vài cái, Lăng Tiêu Nhiên thầm ra lệnh.
Thiên ca, còn không mau đến đây cứu lão bà của ngươi? Ta sắp thành thê tử của người khác rồi này. Nhanh cái chân lên!
........
Mà vị Thiên ca nào đó, quả thật không phụ sự kỳ vọng của nương tử, chỉ mất bảy ngày đã có mặt tại kinh thành Mạc Thanh.
Mạc Thanh đế quốc vốn gần Cảnh Lăng hơn là Ly Mẫn, vậy nên đi đường cũng nhanh hơn hẳn. Hơn thế, bọn hắn còn cưỡi ngựa, không nhanh mới là lạ.
Khuôn mặt của mấy nam tử khi qua tay Nguyệt Tích Lương liền khác hẳn, biến thành những người dân bình thường... có chút xấu xí.
Kiếp trước, ở công ty mỹ phẩm nàng cũng không phải là ngồi không. Trên phương diện trang điểm coi như là thành thạo, không ngờ lần này lại có dịp dùng đến.
Nhìn thành quả lao động của mình, Nguyệt Tích Lương hài lòng cười cười. Không tồi!
Cải trang xong, đoàn người thực thuận lợi tiến vào thành. Bắc Mạc Quân như nghĩ đến cái gì, nói.
- " Nhị vương phủ của ta cũng có tai mắt tại đây. Không bằng trước tiên đi đến chỗ bọn hắn, bàn bạc chiến lược? "
Nguyệt Kinh Thiên hiếm khi không có xúc động muốn trực tiếp đi cứu người, gật đầu.
- " Dẫn đường đi. "
Nguyệt Tích Lương liếc nhìn khuôn mặt trấn định của lão cha nhà mình, lại nhìn xuống đôi chân đang không chịu nghe sai sử của hắn, dậm tới dậm lui, thực khinh bỉ.
Trang cái gì mà trang!
Bắc Mạc Quân không nhiều lời, nhanh chóng dẫn bọn họ đi đến một khách điếm nho nhỏ.
Khách điếm nhỏ nhưng sinh ý không tồi, khách nhân ra vào nườm nượp.
Thấy bọn người Bắc Mạc Quân, tiểu nhị rất chuyên nghiệp ra đón, cười phớ lớ.
- " Khách quan, mời vào, mời vào. Không biết các vị muốn dùng cơm hay thuê phòng trọ? "
Kiến Nhất nheo con mắt hồ ly, ở góc không ai để ý đến, giơ lên lệnh bài ở trong tay.
Lệnh bài này vừa nhìn liền biết là đồ tốt, dưới ánh nắng mặt trời lóe ra thất thải quang mang.
Ánh mắt của tiểu nhị cũng theo đó mà lóe sáng, còn chứa một sự kinh ngạc không hề nhẹ. Nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại tinh thần, thoạt nhìn không có gì đáng nghi.
Triển Chính Hi bên cạnh mở miệng.
- " Thuê trọ! "
Tiểu nhị càng cười tươi hơn, nghiêng người nhường đường cho bọn hắn đi vào, lưng gập một góc chín mươi độ.
- " Vâng vâng, mời khách quan lên lầu. Tiểu nhân sẽ gọi " người " đến phục vụ các ngài. "
Đoàn người không có gì dị nghị, bình tĩnh đi lên phòng mà hắn đã chuẩn bị, nghỉ ngơi lấy sức.
Trong khi chờ đợi, mấy nam nhân thực sự không chịu nổi lớp hóa trang xấu xí kia nữa, lục tục đi rửa mặt, khôi phục lại diện mạo vốn có.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật, Kiến Nhất lên tiếng.
- " Vào đi. "
Kẹt....
Nguyệt Tích Lương còn chưa thấy rõ hình dạng của người tới liền nghe thấy tiếng của hắn trước tiên.
- " Nhất Nhất ~ mau đến cho ta ôm ôm một cái! Nhớ ngươi muốn chết hà. "
Theo sau đó là một vệt ánh sáng màu đỏ lao vụt đến chỗ Kiến Nhất, có ý định sàm sỡ nam tử nhà lành.
Khuôn mặt Kiến Nhất bỗng chốc khó coi như thể ăn phải ruồi, không chút lưu tình đạp người nào đó một cước, rống lên.
- " Lăn! "
Người mặc y phục đỏ bất ngờ bị đá, thân thể lăn vài vòng dưới nền đất mới chịu dừng lại.
Hắn lồm ngồm bò dậy, khóc đến hoa lê đái vũ.
- " Ô ô ô.... vương gia, người phải làm chủ cho ta. Trời đất chứng giám, ta chỉ muốn biểu đạt tình cảm mà thôi. "
Nguyệt Tích Lương lúc này mới được nhìn kỹ khuôn mặt của người mới vào. Rõ ràng là nam nhân nhưng lại mang khuôn mặt xinh đẹp, âm nhu của nữ nhân. Mộ bộ y phục màu đỏ khoác lên người hắn lại làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt bẩm sinh.
Kiến Nhất ghét bỏ liếc hắn một cái, kéo tay Triển Chính Hi bên cạnh, ôm lấy.
- " Ai cần ngươi biểu đạt tình cảm, cẩn thận Chính Hi nhà ta ghen. "
Triển Chính Hi da gà da vịt toàn thân không ngừng rơi rụng, vung tay " bốp " một tiếng, trên má Kiến Nhất lặp tức xuất hiện năm ngón tay đo đỏ.
- " Ghen con mẹ ngươi! Buông lão tử ra! "
Kiến Nhất ủy khuất cắn cắn môi mỏng, một bộ bị người khác khi dễ bộ dáng.
- " Chính Hi, ngươi mưu sát phu quân... "
Chính Hi: " ..... "
Ai có thể nói cho hắn biết, người trước mắt này có phải là hồ ly Kiến Nhất hay không? Quá không bình thường rồi.
Ý?
Nam tử y phục đỏ ngừng giả vờ khóc, ngạc nhiên nhìn dáng vẻ ám muội của hai kẻ dở hơi nào đó. Lát sau, hắn oang oang kêu to.
- " Cái quỷ gì thế này? Ta mới rời đi Nhị vương phủ một năm, các ngươi... các ngươi... "
Triển Chính Hi mặt bất giác đỏ lên, không đợi hắn nói hết câu đã phản bác, tránh xa khỏi người Kiến Nhất.
- " Không có gì! "
Kiến Nhất chẹp miệng, tiếc nuối nhìn vòng tay trống rỗng của mình, không có ý tốt lườm người đối diện.
- " Hoa Thế Thần, ngươi tại sao ở nơi này? Lão Phúc đâu? "
Bình luận facebook