Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-87.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 84
Bắc Mạc Quân dẫn Nguyệt Tích Lương nhởn nhơ dạo chơi trong rừng, thuận tiện bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng và một con hoẵng to.
- " Hình như bên này có một dòng suối. Chúng ta đi làm sạch thịt thú trước? "
Bắc Mạc Quân chỉa chỉa về một phía bên tay phải. Hắn là người tập võ, nội lực cao thâm, thính giác đương nhiên nhạy bén hơn người bình thường, đã sớm phát hiện ra có nguồn nước ở gần.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, lắng tai nghe, quả nhiên nghe được tiếng róc rách rất nhỏ.
- " Đi thôi. "
Hai người một trước một sau hướng về phía dòng suối đi tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Bắc Mạc Quân gạt ra cành lá rậm rạp, cảnh tượng phía trước liền đập vào mắt Nguyệt Tích Lương.
Dòng suối này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn chảy vắt qua cánh rừng.
Hai bên bờ suối cỏ mọc um tùm, cao đến bắp chân người trưởng thành. Bây giờ đang là buổi tối, chỉ có ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu xuống, nhưng ánh sáng đó cũng không đáng kể, phần lớn đã bị tán cây cổ thụ che mất. Điều này làm cho phong cảnh của dòng suối có phần âm u cùng rùng rợn.
Nguyệt Tích Lương trước giờ đều trời không sợ, đất không sợ, duy nhất chỉ sợ ma. Sống hai đời rồi, nỗi sợ này vẫn bám lấy nàng, mãi không buông.
Cảm nhận được người bên cạnh có chút run rẩy, Bắc Mạc Quân không thể tin được, cất tiếng hỏi.
- " Nàng sợ? "
Tiểu oa nhi này mà cũng có thứ để sợ ư? Hắn chưa từng thấy nàng sợ thứ gì, ngay cả mấy thứ kinh tởm như cổ trùng cũng muốn mang về nuôi.
Nguyệt Tích Lương tái mặt, chột dạ đảo mắt một cái, không muốn cho người nào đó phát hiện được điểm yếu, hùng hổ nói.
- " A phi! Ta có gì mà phải sợ? Để ta đi vào cho ngươi xem! "
Nói rồi, nàng cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi ở trong lòng, nhắm tịt mắt lại, mạnh mẽ đặt chân vào bụi cỏ cao ngất.
Ui cha, nhỡ đâu bỗng dưng có một con ma cổ dài hoặc con quỷ mặt xanh nanh vàng xuất hiện trước mặt thì sao?
Nhắm mắt lại vẫn tốt hơn....
Không ngờ đến, hành động của nàng như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, đánh thức những con vật bé nhỏ ẩn mình trong đêm tối.
Cảnh tượng trước mắt chỉ thoáng chốc đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên mở to mắt ưng, khuôn mặt anh tuấn bị chiếu đến sáng ngời, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên thành một độ cong mờ nhạt. Đợi mãi không thấy Nguyệt Tích Lương lên tiếng, hắn liền quay đầu nhìn nàng. Hóa ra là nha đầu này còn đang khăng khăng nhắm mắt.
Hắn không kìm được phì cười, nói nhỏ.
- " Nàng mở mắt ra đi. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu quầy quậy, run run hỏi.
- " Có.... có thấy cái gì kỳ lạ.... xuất hiện không? "
Bắc Mạc Quân thực nghiêm túc trả lời, giọng nói chân thật.
- " Có. Rất nhiều! "
Nghe vậy, nàng lặp tức hít vào một ngụm khí lạnh, càng quả quyết không mở mắt, lấy hai bàn tay bịt chặt nó lại cho an toàn, muốn chạy nhưng sợ hãi.
Xem ra nàng nghĩ đúng rồi, khu rừng này giống hệt khu rừng trong bộ phim " khu rừng ma ám " mà nàng từng xem. Bộ phim đó đã ám ảnh nàng ba ngày ba đêm, đến đi nhà xí nàng cũng không dám đi một mình.
Mà nơi tập trung nhiều ma quỷ nhất..... không phải là dòng suối hay sao?
Thiên! Bắc Mạc Quân tại sao lại không sợ hãi? Người cổ đại thật là can đảm nha!
Bắc Mạc Quân chỉ nhìn là biết nàng đang nghĩ sai hướng. Hắn cúi gập người xuống, đưa bàn tay lành lạnh lên gỡ từng ngón tay bé nhỏ của nàng, dụ dỗ.
- " Không phải là những gì nàng nghĩ đâu. Mở mắt ra xem xem, nàng sẽ không hối hận... "
Tay Nguyệt Tích Lương bị những ngón tay thon dài, thô ráp của hắn bao phủ, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hẳn.
- " Không phải ma? "
- " Không phải. "
Nàng thở thào một hơi, nhận được sự khẳng định của hắn mới yên tâm he hé mắt. Mắt nàng mới đầu chỉ là một cái khe nhỏ, sau mở dần, mở dần, cuối cùng là trừng lớn.
Đây..... không phải là ảo cảnh đi?
Nàng chỉ thấy hình ảnh trước mắt quá đẹp, lung linh huyền ảo không nói nên lời.
Không biết từ bao giờ, hàng trăm, hàng ngàn con đom đóm phát sáng xuất hiện, phá tan đi cái bóng tối lạnh lẽo. Đom đóm đậu trên cỏ, đậu trên cành lá, trên mặt nước, trên mái tóc nàng.
Đom đóm làm cho cả một khoảng không gian này sáng bừng lên, đầy sức sống, như những vì tinh tú trên bầu trời.
Dòng suối róc rách chảy tạo thành một bản nhạc êm dịu của thiên nhiên. Mặt nước trong veo, tựa như có thể nhìn thấy đáy, dưới đó còn có vài con cá nhỏ đang bơi lội.
Tất cả đều không chân thực một chút nào.
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc đến nỗi môi anh đào hé mở, quên khép lại, mãi sau mới bật thốt lên một câu.
- " Đẹp quá! "
Bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, nàng nhấc lên làn váy dài, chạy nhanh tới bờ suối.
Nguyệt Tích Lương vui thích xoay mấy vòng, mấy con đom đóm đậu trên y phục nàng tạo trên không trung mấy vệt sáng lung linh.
Cả khoảng trời chỉ nghe thấy tràng cười khanh khách như chuông bạc của nàng.
Bắc Mạc Quân yên lặng ngắm một bên sườn mặt tinh xảo kia, bởi vì cười mà gò má đỏ bừng, hai mắt híp lại, cong cong hình trăng khuyết.
Hắn bất tri bất giác mở miệng, buông một câu.
- " Ừ, thật đẹp. "
Rốt cuộc là cảnh đẹp hay là người đẹp thì chỉ có chính hắn mới rõ.
Tích Lương, nàng có biết hay không, thời điểm nàng cười rộ lên, cả thế giới của ta đều sáng ngời....
Nguyệt Tích Lương không chú ý đến thần sắc khác thường của Bắc Mạc Quân, nàng ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn làn nước. Trên đó đang in bóng hình một tiểu oa nhi mờ nhạt.
Mỗ vị vương gia đứng đằng sau nàng, bất chợt lên tiếng nói chuyện.
- " Từ khi mẫu phi ta qua đời, trong cuộc sống của ta chỉ tồn tại ba người quan trọng nhất. Người thứ nhất là phụ hoàng, bao nhiêu năm nay, người cứ nghĩ ta hận người. Nhưng không, ta kính trọng người, ta thương người như người thương ta vậy. Người thứ hai là Mạc Phong, hắn là đệ đệ duy nhất của ta, là người ta có trách nhiệm bảo vệ, là người mà mẫu phi đã giao phó cho ta trước khi rời đi. Người thứ ba.... nàng nghĩ là ai? "
Câu cuối cùng, hắn nói rất nhẹ, nhẹ tựa như lông hồng.
Nguyệt Tích Lương sững người lại, đưa con mắt hồ nghi quay lại nhìn hắn.
Không hiểu sao, trong lòng nàng muốn người thứ ba đó là nàng.
Nhưng..... có thể sao? Nàng và hắn quen biết nhau còn chưa đầy một năm. Quan hệ hiện tại của hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác tạm thời.
Nàng còn không biết, tình cảm của nàng dành cho hắn là gì.
Từ sau vụ việc dưới vách đá, Nguyệt Tích Lương phát hiện, trái tim nàng không còn nghe theo nàng khống chế nữa, thường thường sẽ đập loạn nhịp khi được hắn chạm vào.
Đó là rung động, là thương, là thích, hay là yêu?
Theo bản năng, nàng gạt nó sang một bên, không muốn nghĩ tới nữa. Nàng sợ, tình cảm này của nàng không được báo đáp.
Nàng sợ hãi bản thân vào một ngày nào đó sẽ trở thành nữ phụ đam mỹ mất.
Nguyệt Tích Lương cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vệt sáng mờ nhạt. Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- " Không biết. "
Bắc Mạc Quân bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này chứa đầy nhu tình mật ý, khác hẳn với hắn của thường ngày.
Nụ cười như đóa hoa anh túc, tỏa hương thơm mê muội, khiến người ta dễ dàng sa ngã vào đó.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến ngây người, thầm nghĩ sao hắn lại soái như vậy. Còn chưa đợi nàng hồi thần, hắn đã cất tiếng.
- " Người thứ ba.... là nàng, vương phi của ta. Tích Lương, nàng đối với ta, không phải là tình thương cũng không phải là sự trách nhiệm, mà là.... tình yêu. Tích Lương, ta yêu nàng mất rồi, thật sự rất yêu nàng..... "
Trong ánh sáng của hàng ngàn con đom đóm, ba ngàn sợi tóc đen sau lưng hắn bay múa.
Lòng can đảm tích tụ bấy lâu nay sau câu nói yêu kia đã biến mất hết. Hắn không dám nhìn thẳng nàng nữa, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác. Chỉ là cần cổ và đôi tai đỏ bừng kia đã bán đứng chính hắn.
Hắn vậy mà.... tỏ tình rồi.
Đầu óc Bắc Mạc Quân rối bời, bày tỏ xong mới nhận thấy là mình quá đường đột.
Liệu nàng.... có ghét hắn không?
Nguyệt Tích Lương cũng bị bất ngờ không nhẹ, nàng không thể tin vào tai mình nữa. Nàng run run hỏi lại.
- " Ngươi.... vừa nói gì? "
Bắc Mạc Quân ảo não cắn môi, quyết định đâm lao thì phải theo lao. Hắn hít sâu một hơi, quay phắt ra đối mặt với nàng, dõng dạc tuyên bố.
- " Bổn vương yêu nàng đấy! Thì sao nào? "
Giọng điệu này có gì đó sai sai. Sao lại có thể bá đạo đến vậy?
Điều kỳ diệu xảy ra, trước con mắt bối rối của Bắc Mạc Quân, hai gò má Nguyệt Tích Lương bất thình lình xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Mây đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- " Nhưng.... ngươi không phải là....? "
Bắc Mạc Quân như ngộ ra một điều, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ vuốt vuốt mũi.
- " Khụ.... cái đó.... ta tung tin lừa thiên hạ thôi. "
Ân?
Nguyệt Tích Lương sững sờ ngồi yên một chỗ. Trong lòng như có hàng ngàn con kiến chạy loạn, ngứa ngứa, rung động.
Vậy là.... hắn không thực sự đoạn tụ? Hắn nói hắn thích nàng?
Hắn.....
Bất giác, cánh tay Nguyệt Tích Lương buông thõng xuống, ngón tay lướt nhẹ qua mặt nước trong veo bên cạnh.
Nước suối mát lạnh, khoan khoái và dễ chịu đến lạ. Ngón tay nàng thấm đẫm những giọt nước óng ánh.....
Nàng cười tươi rói, lộ ra hai cái răng nanh khả ái.
- " Ta.... "
Đúng lúc này, dị biến bất chợt nổi lên.
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 84
Bắc Mạc Quân dẫn Nguyệt Tích Lương nhởn nhơ dạo chơi trong rừng, thuận tiện bắt được hai con thỏ, ba con gà rừng và một con hoẵng to.
- " Hình như bên này có một dòng suối. Chúng ta đi làm sạch thịt thú trước? "
Bắc Mạc Quân chỉa chỉa về một phía bên tay phải. Hắn là người tập võ, nội lực cao thâm, thính giác đương nhiên nhạy bén hơn người bình thường, đã sớm phát hiện ra có nguồn nước ở gần.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, lắng tai nghe, quả nhiên nghe được tiếng róc rách rất nhỏ.
- " Đi thôi. "
Hai người một trước một sau hướng về phía dòng suối đi tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Bắc Mạc Quân gạt ra cành lá rậm rạp, cảnh tượng phía trước liền đập vào mắt Nguyệt Tích Lương.
Dòng suối này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn chảy vắt qua cánh rừng.
Hai bên bờ suối cỏ mọc um tùm, cao đến bắp chân người trưởng thành. Bây giờ đang là buổi tối, chỉ có ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu xuống, nhưng ánh sáng đó cũng không đáng kể, phần lớn đã bị tán cây cổ thụ che mất. Điều này làm cho phong cảnh của dòng suối có phần âm u cùng rùng rợn.
Nguyệt Tích Lương trước giờ đều trời không sợ, đất không sợ, duy nhất chỉ sợ ma. Sống hai đời rồi, nỗi sợ này vẫn bám lấy nàng, mãi không buông.
Cảm nhận được người bên cạnh có chút run rẩy, Bắc Mạc Quân không thể tin được, cất tiếng hỏi.
- " Nàng sợ? "
Tiểu oa nhi này mà cũng có thứ để sợ ư? Hắn chưa từng thấy nàng sợ thứ gì, ngay cả mấy thứ kinh tởm như cổ trùng cũng muốn mang về nuôi.
Nguyệt Tích Lương tái mặt, chột dạ đảo mắt một cái, không muốn cho người nào đó phát hiện được điểm yếu, hùng hổ nói.
- " A phi! Ta có gì mà phải sợ? Để ta đi vào cho ngươi xem! "
Nói rồi, nàng cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi ở trong lòng, nhắm tịt mắt lại, mạnh mẽ đặt chân vào bụi cỏ cao ngất.
Ui cha, nhỡ đâu bỗng dưng có một con ma cổ dài hoặc con quỷ mặt xanh nanh vàng xuất hiện trước mặt thì sao?
Nhắm mắt lại vẫn tốt hơn....
Không ngờ đến, hành động của nàng như là một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, đánh thức những con vật bé nhỏ ẩn mình trong đêm tối.
Cảnh tượng trước mắt chỉ thoáng chốc đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên mở to mắt ưng, khuôn mặt anh tuấn bị chiếu đến sáng ngời, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên thành một độ cong mờ nhạt. Đợi mãi không thấy Nguyệt Tích Lương lên tiếng, hắn liền quay đầu nhìn nàng. Hóa ra là nha đầu này còn đang khăng khăng nhắm mắt.
Hắn không kìm được phì cười, nói nhỏ.
- " Nàng mở mắt ra đi. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu quầy quậy, run run hỏi.
- " Có.... có thấy cái gì kỳ lạ.... xuất hiện không? "
Bắc Mạc Quân thực nghiêm túc trả lời, giọng nói chân thật.
- " Có. Rất nhiều! "
Nghe vậy, nàng lặp tức hít vào một ngụm khí lạnh, càng quả quyết không mở mắt, lấy hai bàn tay bịt chặt nó lại cho an toàn, muốn chạy nhưng sợ hãi.
Xem ra nàng nghĩ đúng rồi, khu rừng này giống hệt khu rừng trong bộ phim " khu rừng ma ám " mà nàng từng xem. Bộ phim đó đã ám ảnh nàng ba ngày ba đêm, đến đi nhà xí nàng cũng không dám đi một mình.
Mà nơi tập trung nhiều ma quỷ nhất..... không phải là dòng suối hay sao?
Thiên! Bắc Mạc Quân tại sao lại không sợ hãi? Người cổ đại thật là can đảm nha!
Bắc Mạc Quân chỉ nhìn là biết nàng đang nghĩ sai hướng. Hắn cúi gập người xuống, đưa bàn tay lành lạnh lên gỡ từng ngón tay bé nhỏ của nàng, dụ dỗ.
- " Không phải là những gì nàng nghĩ đâu. Mở mắt ra xem xem, nàng sẽ không hối hận... "
Tay Nguyệt Tích Lương bị những ngón tay thon dài, thô ráp của hắn bao phủ, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hẳn.
- " Không phải ma? "
- " Không phải. "
Nàng thở thào một hơi, nhận được sự khẳng định của hắn mới yên tâm he hé mắt. Mắt nàng mới đầu chỉ là một cái khe nhỏ, sau mở dần, mở dần, cuối cùng là trừng lớn.
Đây..... không phải là ảo cảnh đi?
Nàng chỉ thấy hình ảnh trước mắt quá đẹp, lung linh huyền ảo không nói nên lời.
Không biết từ bao giờ, hàng trăm, hàng ngàn con đom đóm phát sáng xuất hiện, phá tan đi cái bóng tối lạnh lẽo. Đom đóm đậu trên cỏ, đậu trên cành lá, trên mặt nước, trên mái tóc nàng.
Đom đóm làm cho cả một khoảng không gian này sáng bừng lên, đầy sức sống, như những vì tinh tú trên bầu trời.
Dòng suối róc rách chảy tạo thành một bản nhạc êm dịu của thiên nhiên. Mặt nước trong veo, tựa như có thể nhìn thấy đáy, dưới đó còn có vài con cá nhỏ đang bơi lội.
Tất cả đều không chân thực một chút nào.
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc đến nỗi môi anh đào hé mở, quên khép lại, mãi sau mới bật thốt lên một câu.
- " Đẹp quá! "
Bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, nàng nhấc lên làn váy dài, chạy nhanh tới bờ suối.
Nguyệt Tích Lương vui thích xoay mấy vòng, mấy con đom đóm đậu trên y phục nàng tạo trên không trung mấy vệt sáng lung linh.
Cả khoảng trời chỉ nghe thấy tràng cười khanh khách như chuông bạc của nàng.
Bắc Mạc Quân yên lặng ngắm một bên sườn mặt tinh xảo kia, bởi vì cười mà gò má đỏ bừng, hai mắt híp lại, cong cong hình trăng khuyết.
Hắn bất tri bất giác mở miệng, buông một câu.
- " Ừ, thật đẹp. "
Rốt cuộc là cảnh đẹp hay là người đẹp thì chỉ có chính hắn mới rõ.
Tích Lương, nàng có biết hay không, thời điểm nàng cười rộ lên, cả thế giới của ta đều sáng ngời....
Nguyệt Tích Lương không chú ý đến thần sắc khác thường của Bắc Mạc Quân, nàng ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn làn nước. Trên đó đang in bóng hình một tiểu oa nhi mờ nhạt.
Mỗ vị vương gia đứng đằng sau nàng, bất chợt lên tiếng nói chuyện.
- " Từ khi mẫu phi ta qua đời, trong cuộc sống của ta chỉ tồn tại ba người quan trọng nhất. Người thứ nhất là phụ hoàng, bao nhiêu năm nay, người cứ nghĩ ta hận người. Nhưng không, ta kính trọng người, ta thương người như người thương ta vậy. Người thứ hai là Mạc Phong, hắn là đệ đệ duy nhất của ta, là người ta có trách nhiệm bảo vệ, là người mà mẫu phi đã giao phó cho ta trước khi rời đi. Người thứ ba.... nàng nghĩ là ai? "
Câu cuối cùng, hắn nói rất nhẹ, nhẹ tựa như lông hồng.
Nguyệt Tích Lương sững người lại, đưa con mắt hồ nghi quay lại nhìn hắn.
Không hiểu sao, trong lòng nàng muốn người thứ ba đó là nàng.
Nhưng..... có thể sao? Nàng và hắn quen biết nhau còn chưa đầy một năm. Quan hệ hiện tại của hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác tạm thời.
Nàng còn không biết, tình cảm của nàng dành cho hắn là gì.
Từ sau vụ việc dưới vách đá, Nguyệt Tích Lương phát hiện, trái tim nàng không còn nghe theo nàng khống chế nữa, thường thường sẽ đập loạn nhịp khi được hắn chạm vào.
Đó là rung động, là thương, là thích, hay là yêu?
Theo bản năng, nàng gạt nó sang một bên, không muốn nghĩ tới nữa. Nàng sợ, tình cảm này của nàng không được báo đáp.
Nàng sợ hãi bản thân vào một ngày nào đó sẽ trở thành nữ phụ đam mỹ mất.
Nguyệt Tích Lương cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vệt sáng mờ nhạt. Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- " Không biết. "
Bắc Mạc Quân bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này chứa đầy nhu tình mật ý, khác hẳn với hắn của thường ngày.
Nụ cười như đóa hoa anh túc, tỏa hương thơm mê muội, khiến người ta dễ dàng sa ngã vào đó.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến ngây người, thầm nghĩ sao hắn lại soái như vậy. Còn chưa đợi nàng hồi thần, hắn đã cất tiếng.
- " Người thứ ba.... là nàng, vương phi của ta. Tích Lương, nàng đối với ta, không phải là tình thương cũng không phải là sự trách nhiệm, mà là.... tình yêu. Tích Lương, ta yêu nàng mất rồi, thật sự rất yêu nàng..... "
Trong ánh sáng của hàng ngàn con đom đóm, ba ngàn sợi tóc đen sau lưng hắn bay múa.
Lòng can đảm tích tụ bấy lâu nay sau câu nói yêu kia đã biến mất hết. Hắn không dám nhìn thẳng nàng nữa, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác. Chỉ là cần cổ và đôi tai đỏ bừng kia đã bán đứng chính hắn.
Hắn vậy mà.... tỏ tình rồi.
Đầu óc Bắc Mạc Quân rối bời, bày tỏ xong mới nhận thấy là mình quá đường đột.
Liệu nàng.... có ghét hắn không?
Nguyệt Tích Lương cũng bị bất ngờ không nhẹ, nàng không thể tin vào tai mình nữa. Nàng run run hỏi lại.
- " Ngươi.... vừa nói gì? "
Bắc Mạc Quân ảo não cắn môi, quyết định đâm lao thì phải theo lao. Hắn hít sâu một hơi, quay phắt ra đối mặt với nàng, dõng dạc tuyên bố.
- " Bổn vương yêu nàng đấy! Thì sao nào? "
Giọng điệu này có gì đó sai sai. Sao lại có thể bá đạo đến vậy?
Điều kỳ diệu xảy ra, trước con mắt bối rối của Bắc Mạc Quân, hai gò má Nguyệt Tích Lương bất thình lình xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Mây đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- " Nhưng.... ngươi không phải là....? "
Bắc Mạc Quân như ngộ ra một điều, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ vuốt vuốt mũi.
- " Khụ.... cái đó.... ta tung tin lừa thiên hạ thôi. "
Ân?
Nguyệt Tích Lương sững sờ ngồi yên một chỗ. Trong lòng như có hàng ngàn con kiến chạy loạn, ngứa ngứa, rung động.
Vậy là.... hắn không thực sự đoạn tụ? Hắn nói hắn thích nàng?
Hắn.....
Bất giác, cánh tay Nguyệt Tích Lương buông thõng xuống, ngón tay lướt nhẹ qua mặt nước trong veo bên cạnh.
Nước suối mát lạnh, khoan khoái và dễ chịu đến lạ. Ngón tay nàng thấm đẫm những giọt nước óng ánh.....
Nàng cười tươi rói, lộ ra hai cái răng nanh khả ái.
- " Ta.... "
Đúng lúc này, dị biến bất chợt nổi lên.
Bình luận facebook