Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu em đến hơi thở cuối cùng-96.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 93
- " Ây da, ta còn nghe nói Nhị vương gia Bắc Mạc Quân đó là đoạn tay áo chi phích nha. "
- " Thật không vậy? Thế thì quá kinh tởm đi? Làm nam tử bình thường thì không muốn... "
- " Không biết hắn ta là người nằm trên hay nằm dưới nữa. Thử tưởng tượng cảnh hắn ta hầu hạ dưới thân của người khác xem... ha ha ha, không còn gì có thể ti tiện hơn thế! "
Cuộc nói chuyện của đám người càng ngày càng có chiều hướng nhục mạ Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương sa sầm mặt mày, đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Bàn tay nàng bỗng chốc dùng sức....
Rắc!
Đôi đũa trúc đáng thương trực tiếp bị bẻ gãy làm đôi.
Y Y và Kình Hạo phùng mồm nhai đồ ăn, khó hiểu nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại vô cớ tức giận như vậy. Không lẽ là vì cái người tên Bắc Mạc Quân kia?
Nguyệt Tích Lương lấy lại bình tĩnh, từ tốn lấy khăn tay lau miệng, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên bàn ăn phía bên cạnh.
Mấy hán tử xấu xí ngẩng mặt lên liền bị một vầng sáng thần thánh đập vào mắt. Nguyệt Tích Lương nhoẻn miệng cười dịu dàng, nhất thời cảnh tượng xung quanh trở bên lu mờ, trăm hoa đua nở.
- " Gặp qua các vị đại ca. "
Thình thịch.
Đám người giống đực đỏ bừng mặt, bối rối nhe hàm răng vàng khè, xoa xoa tay, kinh hỉ nói.
- " Hắc hắc, tiểu mỹ nhân có chuyện gì không? "
Bọn hắn không ngờ mỹ nhân này lại chủ động bắt chuyện với bọn hắn nha. Cái này tuyệt đối có lời, tuyệt đối có lời!
Nàng xoắn xoắn lọn tóc rũ xuống bên má, nghiêng đầu tỏ vẻ ngờ vực hỏi.
- " Các ngươi là đang nói đến Nhị vương gia của Cảnh Lăng sao? Hắn thật sự là người như vậy? "
Mọi người ở đó gật đầu lia lịa, càng thêm mắm thêm muối nhằm bêu xấu Bắc Mạc Quân trước mặt mỹ nhân.
- " Đây chính là sự thật trăm phần trăm đó. Còn nữa, một người đoạn tụ như hắn mà lại có vương phi. Không sợ làm hại đời nữ nhi nhà người ta sao? "
- " Theo ta thấy ấy à, hắn chỉ cần chổng mông với nam nhân thôi, vương phi của hắn cứ để ta lo. "
- " Ha ha ha, còn cái gì mà Nhị vương gia, Cảnh Lăng của hắn cũng sắp mất đến nơi rồi! "
Một nam tử trong số đó quay sang hỏi lại Nguyệt Tích Lương.
- " Tiểu mỹ nhân, nàng nói phải không? "
Nga ~
Nguyệt Tích Lương nở nụ cười càng thêm rạng rỡ, đưa bàn tay thon dài lên vuốt má hắn, giọng nói nhẹ như lông hồng.
- " Ta nghĩ.... "
Nguyệt Tích Lương bất thình lình vận lực, cầm cả cái đầu nam tử nào đó đập xuống bàn ăn.
Rầm!
Loảng xoảng.
Bát đĩa trên bàn từng cái, từng cái rơi trên nền đất, thức ăn vung vãi khắp nơi. Cái bàn đáng thương bị nứt thành những đường dài như mạng nhện.
- " Khục khục! "
Nam tử bị đánh úp bất ngờ, chật vật dán sát mặt bàn, ho ra mấy búng máu, một bên mặt bị các mảnh vỡ sứ đâm chi chít.
Nguyệt Tích Lương liếm môi, ghé sát vào mặt hắn thổi hơi, lời nói thâm trầm như ác ma.
- " ..... dám nói xấu nam nhân của ta, ngươi muốn chết! "
Nàng là hủ nữ, không sai.
Nàng hay trêu chọc Bắc Mạc Quân, không sai.
Nhưng chỉ có nàng mới có được quyền lợi trêu chọc hắn, nói hắn là thụ. Ngoài nàng, những người khác đều không cho phép!
Không ai được phép phỉ báng hắn, cũng không ai được phép coi thường Cảnh Lăng.
Lúc trước là vậy, bây giờ càng như vậy..... Bắc Mạc Quân, nàng nhận định chắc rồi!
- " Ngươi.... "
Nam tử giận dữ trợn trừng mắt, nghiến răng ken két muốn chửi đổng, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí của nàng thì lời nói lại không thoát được ra khỏi miệng.
Đáng sợ. Nữ nhân này thật đáng sợ. Nàng sẽ lấy mạng hắn....
Động tĩnh ở bên này quá lớn, lặp tức thu hút được sự chú ý của tứ phía. Tiểu nhị và lão bản run rẩy núp vào một góc, không dám ló đầu ra ngoài. Tiểu cô nương nhìn có vẻ yếu đuối này sao mà có thể bạo lực đến vậy?
Bấy giờ mấy người ngồi cùng bàn mới kịp thời phản ứng, hùng hổ đứng dậy, rút kiếm chỉ vào Nguyệt Tích Lương.
- " Tiện nhân! Ngươi dám khiêu khích huynh đệ chúng ta sao? "
- " A phi! Nữ nhân thối! Nếu ngươi tự nguyện hầu hạ ta một đêm, ta sẽ suy xét mà tha cho ngươi một con đường sống. "
Một tên đưa mắt đánh giá thân hình nàng, nhếch miệng cười dâm đãng.
Bọn hắn cũng có chút võ công ít ỏi trong người nên thường ngày rất phách lối, không sợ ai cả.
Trong đám người thì chỉ có nam tử bị Nguyệt Tích Lương ấn đầu xuống bàn là sợ hãi nuốt nước miếng, run cầm cập. Trong lòng hắn không ngừng mắng đồng bạn ngu ngốc. Hắn rõ ràng hơn ai hết, sức lực của nàng rất mạnh, võ công tuyệt đối ở phía trên bọn họ, bọn họ không có phần thắng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không dám buông lời vọng động. Hắn sợ nàng nhỡ tay vặt đầu hắn mất.
Nguyệt Tích Lương thong thả rút tay từ trên đầu nam tử về, lau chùi kĩ càng như thể bị dính thứ gì đó thực bẩn. Nàng không hề để ý mở miệng, bắt đầu đếm.
- " Một.... hai.... ba. "
Trong khi bọn hắn còn chưa hiểu nàng có ý gì thì đã thấy toàn thân vô lực, chân tay bủn rủn.
Bịch!
Đám người chĩa kiếm vào nàng không hẹn mà đồng loạt ngã xuống, sắc mặt tím tái, không đứng dậy được.
Bọn hắn trúng độc!
Nhưng.... từ khi nào?
Nguyệt Tích Lương vứt đi cái khăn lau tay, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt lạnh lẽo.
- " Không biết vừa nãy là ai đã nói muốn lo cho vương phi của Bắc Mạc Quân? Bổn vương phi ở ngay đây.... các ngươi có lo được hay không? "
Nghe nàng nói, mọi người ở đây đều kinh hãi tột độ, đồng tử co rụt lại.
Nàng vậy mà là Nhị vương phi tương lai trong lời đồn, người có hôn ước với Bắc Mạc Quân. Tại sao nàng có thể lợi hại như vậy? Thần không biết quỷ không hay hạ độc một nhóm người.
Nguyệt Tích Lương chán nản vươn vai, ngáp một cái, xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói với Kình Hạo.
- " Hạo, ta không muốn ngày mai còn nghe thấy giọng nói của bọn hắn nữa. Nhớ xử lý cho sạch sẽ. "
Kình Hạo mặt không đổi sắc gật đầu, tranh thủ ăn nốt mấy cái bánh màn thầu còn lại rồi mới đứng dậy, lôi một đám người sống dở chết dở ra bên ngoài khách điếm.
Y Y nhìn trái nhìn phải, không có việc gì làm cũng chạy theo Hạo ca ca của mình. Loại chuyện này sao có thể thiếu nàng được.
- " À đúng rồi.... "
Nguyệt Tích Lương vốn đã bước lên bậc thang bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn một lượt những khách nhân khác trong đại sảnh.
Nàng thất vọng rũ mắt, không mặn không nhạt lên tiếng.
- " Đây là biên giới của Mạc Thanh với Cảnh Lăng. Nếu ta không nhầm, ở đây cũng có ít nhất một phần ba là dân chúng của Cảnh Lăng. Vậy tại sao.... khi có người lăng nhục chiến thần của các ngươi, quốc gia của các ngươi, các ngươi không hề mở miệng phản bác. Các ngươi không có lòng tin vào hoàng thượng, vào Bắc Mạc Quân như vậy ư? Hay là hoàng thượng không chăm lo đủ cho dân chúng? "
Mấy thương nhân Cảnh Lăng sững sờ, đỏ hốc mắt, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng nàng. Thẹn vì bản thân đã quá hèn nhát, sợ người Mạc Thanh.
Nguyệt Tích Lương hít sâu một hơi, ưỡn ngực, tức giận hét lớn.
- " Các ngươi ngẩng mặt lên! Đừng bao giờ cúi đầu trước kẻ thù! Ta nói cho các ngươi biết, Cảnh Lăng một khi có hắn tồn tại, nhất định sẽ thắng, chắc chắn sẽ thắng, thắng thật oanh liệt, thắng thật vẻ vang! Các ngươi có tin ta không? "
Người dân Cảnh Lăng mím chặt môi, không biết lấy tự tin ở đâu ra, ngẩng cao mặt, hung hăng gật đầu.
Đúng vậy!
Tại sao bọn hắn phải sợ Cảnh Lăng thua?
Cảnh Lăng sẽ không thua. Bọn hắn nên tin vào Nhị vương gia, tin vào nữ tử trước mặt.
Mạc Thanh.... các ngươi đợi ngày thảm bại đi!
Nguyệt Tích Lương nhìn thần sắc đã thay đổi của bọn họ, hài lòng vuốt cằm, lúc này mới đi lên phòng, ngủ.
Nàng quyết định rồi, trước tiên sẽ không trở về kinh thành nữa, nàng muốn đến biên cương.
Nếu Bắc Mạc Quân ở đó, nàng muốn gặp hắn. Hơn nữa, nàng muốn xem xem, Mạc Thanh muốn lấy nhiều khi ít như thế nào nha......
Cho đến khi thân hình của Nguyệt Tích Lương đã khuất dạng, ở trong một góc của đại sảnh, có một nam tử khí độ bất phàm thu hồi tầm mắt.
Hắn nâng lên chén trà nhấp một ngụm, gương mặt yêu nghiệt hiện lên vẻ thích thú hiếm thấy, lẩm bẩm.
- " Nàng thật sự chính là Tích Lương quận chúa đó sao? Cũng có chút đặc biệt.... "
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? - Chương 93
- " Ây da, ta còn nghe nói Nhị vương gia Bắc Mạc Quân đó là đoạn tay áo chi phích nha. "
- " Thật không vậy? Thế thì quá kinh tởm đi? Làm nam tử bình thường thì không muốn... "
- " Không biết hắn ta là người nằm trên hay nằm dưới nữa. Thử tưởng tượng cảnh hắn ta hầu hạ dưới thân của người khác xem... ha ha ha, không còn gì có thể ti tiện hơn thế! "
Cuộc nói chuyện của đám người càng ngày càng có chiều hướng nhục mạ Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương sa sầm mặt mày, đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Bàn tay nàng bỗng chốc dùng sức....
Rắc!
Đôi đũa trúc đáng thương trực tiếp bị bẻ gãy làm đôi.
Y Y và Kình Hạo phùng mồm nhai đồ ăn, khó hiểu nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại vô cớ tức giận như vậy. Không lẽ là vì cái người tên Bắc Mạc Quân kia?
Nguyệt Tích Lương lấy lại bình tĩnh, từ tốn lấy khăn tay lau miệng, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên bàn ăn phía bên cạnh.
Mấy hán tử xấu xí ngẩng mặt lên liền bị một vầng sáng thần thánh đập vào mắt. Nguyệt Tích Lương nhoẻn miệng cười dịu dàng, nhất thời cảnh tượng xung quanh trở bên lu mờ, trăm hoa đua nở.
- " Gặp qua các vị đại ca. "
Thình thịch.
Đám người giống đực đỏ bừng mặt, bối rối nhe hàm răng vàng khè, xoa xoa tay, kinh hỉ nói.
- " Hắc hắc, tiểu mỹ nhân có chuyện gì không? "
Bọn hắn không ngờ mỹ nhân này lại chủ động bắt chuyện với bọn hắn nha. Cái này tuyệt đối có lời, tuyệt đối có lời!
Nàng xoắn xoắn lọn tóc rũ xuống bên má, nghiêng đầu tỏ vẻ ngờ vực hỏi.
- " Các ngươi là đang nói đến Nhị vương gia của Cảnh Lăng sao? Hắn thật sự là người như vậy? "
Mọi người ở đó gật đầu lia lịa, càng thêm mắm thêm muối nhằm bêu xấu Bắc Mạc Quân trước mặt mỹ nhân.
- " Đây chính là sự thật trăm phần trăm đó. Còn nữa, một người đoạn tụ như hắn mà lại có vương phi. Không sợ làm hại đời nữ nhi nhà người ta sao? "
- " Theo ta thấy ấy à, hắn chỉ cần chổng mông với nam nhân thôi, vương phi của hắn cứ để ta lo. "
- " Ha ha ha, còn cái gì mà Nhị vương gia, Cảnh Lăng của hắn cũng sắp mất đến nơi rồi! "
Một nam tử trong số đó quay sang hỏi lại Nguyệt Tích Lương.
- " Tiểu mỹ nhân, nàng nói phải không? "
Nga ~
Nguyệt Tích Lương nở nụ cười càng thêm rạng rỡ, đưa bàn tay thon dài lên vuốt má hắn, giọng nói nhẹ như lông hồng.
- " Ta nghĩ.... "
Nguyệt Tích Lương bất thình lình vận lực, cầm cả cái đầu nam tử nào đó đập xuống bàn ăn.
Rầm!
Loảng xoảng.
Bát đĩa trên bàn từng cái, từng cái rơi trên nền đất, thức ăn vung vãi khắp nơi. Cái bàn đáng thương bị nứt thành những đường dài như mạng nhện.
- " Khục khục! "
Nam tử bị đánh úp bất ngờ, chật vật dán sát mặt bàn, ho ra mấy búng máu, một bên mặt bị các mảnh vỡ sứ đâm chi chít.
Nguyệt Tích Lương liếm môi, ghé sát vào mặt hắn thổi hơi, lời nói thâm trầm như ác ma.
- " ..... dám nói xấu nam nhân của ta, ngươi muốn chết! "
Nàng là hủ nữ, không sai.
Nàng hay trêu chọc Bắc Mạc Quân, không sai.
Nhưng chỉ có nàng mới có được quyền lợi trêu chọc hắn, nói hắn là thụ. Ngoài nàng, những người khác đều không cho phép!
Không ai được phép phỉ báng hắn, cũng không ai được phép coi thường Cảnh Lăng.
Lúc trước là vậy, bây giờ càng như vậy..... Bắc Mạc Quân, nàng nhận định chắc rồi!
- " Ngươi.... "
Nam tử giận dữ trợn trừng mắt, nghiến răng ken két muốn chửi đổng, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí của nàng thì lời nói lại không thoát được ra khỏi miệng.
Đáng sợ. Nữ nhân này thật đáng sợ. Nàng sẽ lấy mạng hắn....
Động tĩnh ở bên này quá lớn, lặp tức thu hút được sự chú ý của tứ phía. Tiểu nhị và lão bản run rẩy núp vào một góc, không dám ló đầu ra ngoài. Tiểu cô nương nhìn có vẻ yếu đuối này sao mà có thể bạo lực đến vậy?
Bấy giờ mấy người ngồi cùng bàn mới kịp thời phản ứng, hùng hổ đứng dậy, rút kiếm chỉ vào Nguyệt Tích Lương.
- " Tiện nhân! Ngươi dám khiêu khích huynh đệ chúng ta sao? "
- " A phi! Nữ nhân thối! Nếu ngươi tự nguyện hầu hạ ta một đêm, ta sẽ suy xét mà tha cho ngươi một con đường sống. "
Một tên đưa mắt đánh giá thân hình nàng, nhếch miệng cười dâm đãng.
Bọn hắn cũng có chút võ công ít ỏi trong người nên thường ngày rất phách lối, không sợ ai cả.
Trong đám người thì chỉ có nam tử bị Nguyệt Tích Lương ấn đầu xuống bàn là sợ hãi nuốt nước miếng, run cầm cập. Trong lòng hắn không ngừng mắng đồng bạn ngu ngốc. Hắn rõ ràng hơn ai hết, sức lực của nàng rất mạnh, võ công tuyệt đối ở phía trên bọn họ, bọn họ không có phần thắng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không dám buông lời vọng động. Hắn sợ nàng nhỡ tay vặt đầu hắn mất.
Nguyệt Tích Lương thong thả rút tay từ trên đầu nam tử về, lau chùi kĩ càng như thể bị dính thứ gì đó thực bẩn. Nàng không hề để ý mở miệng, bắt đầu đếm.
- " Một.... hai.... ba. "
Trong khi bọn hắn còn chưa hiểu nàng có ý gì thì đã thấy toàn thân vô lực, chân tay bủn rủn.
Bịch!
Đám người chĩa kiếm vào nàng không hẹn mà đồng loạt ngã xuống, sắc mặt tím tái, không đứng dậy được.
Bọn hắn trúng độc!
Nhưng.... từ khi nào?
Nguyệt Tích Lương vứt đi cái khăn lau tay, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt lạnh lẽo.
- " Không biết vừa nãy là ai đã nói muốn lo cho vương phi của Bắc Mạc Quân? Bổn vương phi ở ngay đây.... các ngươi có lo được hay không? "
Nghe nàng nói, mọi người ở đây đều kinh hãi tột độ, đồng tử co rụt lại.
Nàng vậy mà là Nhị vương phi tương lai trong lời đồn, người có hôn ước với Bắc Mạc Quân. Tại sao nàng có thể lợi hại như vậy? Thần không biết quỷ không hay hạ độc một nhóm người.
Nguyệt Tích Lương chán nản vươn vai, ngáp một cái, xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói với Kình Hạo.
- " Hạo, ta không muốn ngày mai còn nghe thấy giọng nói của bọn hắn nữa. Nhớ xử lý cho sạch sẽ. "
Kình Hạo mặt không đổi sắc gật đầu, tranh thủ ăn nốt mấy cái bánh màn thầu còn lại rồi mới đứng dậy, lôi một đám người sống dở chết dở ra bên ngoài khách điếm.
Y Y nhìn trái nhìn phải, không có việc gì làm cũng chạy theo Hạo ca ca của mình. Loại chuyện này sao có thể thiếu nàng được.
- " À đúng rồi.... "
Nguyệt Tích Lương vốn đã bước lên bậc thang bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn một lượt những khách nhân khác trong đại sảnh.
Nàng thất vọng rũ mắt, không mặn không nhạt lên tiếng.
- " Đây là biên giới của Mạc Thanh với Cảnh Lăng. Nếu ta không nhầm, ở đây cũng có ít nhất một phần ba là dân chúng của Cảnh Lăng. Vậy tại sao.... khi có người lăng nhục chiến thần của các ngươi, quốc gia của các ngươi, các ngươi không hề mở miệng phản bác. Các ngươi không có lòng tin vào hoàng thượng, vào Bắc Mạc Quân như vậy ư? Hay là hoàng thượng không chăm lo đủ cho dân chúng? "
Mấy thương nhân Cảnh Lăng sững sờ, đỏ hốc mắt, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng nàng. Thẹn vì bản thân đã quá hèn nhát, sợ người Mạc Thanh.
Nguyệt Tích Lương hít sâu một hơi, ưỡn ngực, tức giận hét lớn.
- " Các ngươi ngẩng mặt lên! Đừng bao giờ cúi đầu trước kẻ thù! Ta nói cho các ngươi biết, Cảnh Lăng một khi có hắn tồn tại, nhất định sẽ thắng, chắc chắn sẽ thắng, thắng thật oanh liệt, thắng thật vẻ vang! Các ngươi có tin ta không? "
Người dân Cảnh Lăng mím chặt môi, không biết lấy tự tin ở đâu ra, ngẩng cao mặt, hung hăng gật đầu.
Đúng vậy!
Tại sao bọn hắn phải sợ Cảnh Lăng thua?
Cảnh Lăng sẽ không thua. Bọn hắn nên tin vào Nhị vương gia, tin vào nữ tử trước mặt.
Mạc Thanh.... các ngươi đợi ngày thảm bại đi!
Nguyệt Tích Lương nhìn thần sắc đã thay đổi của bọn họ, hài lòng vuốt cằm, lúc này mới đi lên phòng, ngủ.
Nàng quyết định rồi, trước tiên sẽ không trở về kinh thành nữa, nàng muốn đến biên cương.
Nếu Bắc Mạc Quân ở đó, nàng muốn gặp hắn. Hơn nữa, nàng muốn xem xem, Mạc Thanh muốn lấy nhiều khi ít như thế nào nha......
Cho đến khi thân hình của Nguyệt Tích Lương đã khuất dạng, ở trong một góc của đại sảnh, có một nam tử khí độ bất phàm thu hồi tầm mắt.
Hắn nâng lên chén trà nhấp một ngụm, gương mặt yêu nghiệt hiện lên vẻ thích thú hiếm thấy, lẩm bẩm.
- " Nàng thật sự chính là Tích Lương quận chúa đó sao? Cũng có chút đặc biệt.... "
Bình luận facebook