Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-147
Chương 138
Khương Thục Đồng không biết anh đã đi đâu, không biết anh có đồng ý quyết định chia tay không, không biết những lời cuối cùng này có biến giả thành thật, làm anh ta tin như thật không.
Lúc Khương Thục Đồng nói như vậy, còn không phải là lo lắng cho anh, sợ anh buồn, sợ anh --
Nói là sợ vì Từ Mậu Thận.
Thực ra, người mà cô càng sợ càng lo lắng, chính là anh!
Sau khi Cố Minh Thành xuống lầu, Khương Thục Đồng vẫn nằm trên gối, nước mắt sớm đã ướt đẫm gối, cô nghiêng đầu hướng về chỗ của Cố Minh Thành, dấu vết có người nằm qua, còn mang theo hơi ấm của anh.
Khương Thục Đồng lăn qua chỗ anh ta nằm một lúc, giống như anh đang ôm lấy cô vậy.
Cô rất hiểu, họ bây giờ đã sắp chia tay rồi, vì vậy, tuyệt đối không được hấp tấp, tuyệt đối không được qua loa hời hợt, nằm một lúc, lại quay về chỗ của mình ngủ thiếp đi.
Cô đã nằm rất lâu, vẫn chưa thấy Cố Minh Thành lên, cô cũng không ngủ được.
Sáng sớm 5 giờ, Khương Thục Đồng đã dậy rồi, cô xuống lầu, nhìn thấy Cố Minh Thành vẫn ngồi trên sofa, nhìn ra cửa hút thuốc.
Trước mặt anh để một chiếc gạt tàn, bên trong đầy tàn thuốc, hai khuỷn tay anh đặt hai lên chân bắt chéo, tập trung nhìn theo màn đêm đang dần sáng lên ngoài cửa.
Khương Thục Đồng đi đến bên anh, nói, “Em đến nhà xưởng.”
Cố Minh Thành không lên tiếng.
Khương Thục Đồng ra cửa, trời quá sớm, không bắt được xe, cô từng bước từng bước đi xuống núi, trí óc khá minh mẫn, cô rất hiểu mình đang làm gì, trong việc này, chi bằng đau một lần rồi thôi.
So với việc hai người giày vò nhau cả đời sau này, chẳng thà bây giờ buông tay, vả lại là cô phản bội trước, anh đối với cô, chắc không còn lưu luyến gì nữa.
Mấy hôm nay, Khương Thục Đồng cũng không đến ở nhà Cố Minh Thành, nhà máy rộng lớn, hơn nữa cô lại có quyền hành.
Cô đã thu dọn một căn phòng cho mình, mọi thứ sắp xếp như ở nhà vậy, xem ra cũng khá ấm cúng.
Chúc Vân gửi wechat cho cô, hỏi kinh nguyệt của cô gần đây như thế nào, có còn đến bệnh viện lấy thuốc không.
Nói đến vấn đề này, KhươngThục Đồng lại cảm thấy buồn, vì từ khi mất đứa con thứ hai, bụng cô thường xuyên xuất hiện từng cơn ớn lạnh, cô hận không thể gạt bỏ sự lạnh lẽo này, cơn lạnh đó làm cô cảm thấy xa lạ biết bao, giống như không thuộc về cô.
Cô nói lâu rồi không đến, từ sau khi chữa khỏi viêm cổ tử cung ở Thượng Hải, thì không còn tái phát nữa, bản thân cô cũng khá chú ý vệ sinh, sự sạch sẽ của Cố Minh Thành thì không cần nói nữa, vì vậy, trước khi sẩy thai, không có gì bất thường, nhưng mà gần đây, cô cảm thấy không được khỏe.
“Nếu đã vậy, thì đến lấy thêm ít thuốc đi! Thuốc này là điều hòa, cũng không gây tác dụng phụ gì đến cô. Còn nữa, sau khi Minh Thành từ Thụy Sĩ trở về, mỗi tuần đều đến chỗ tôi xoa bóp một lần, thời gian cố định vào mỗi buổi chiều thứ tư, cô đến cùng không?” những lời này của Chúc Vân được nói qua điện thoại.
Cơ thể Khương Thục Đồng có một sức hấp dẫn kì lạ, chính là cô nói gì cũng rất điềm đạm, thậm chí có những từ những câu nói còn nói đến rất kiêu căng, phần lớn loại phụ nữ này, đều không có sự thân thuộc, nhưng mà Khương Thục Đồng thì khác, cô rất hấp dẫn, không chỉ hấp dẫn đàn ông, còn hấp dẫn phụ nữ, vì vậy, Bạch Mi là bạn thân của cô cũng không thấy lạ chút nào.
Thậm chí, ngoài 40 tuổi như Chúc Vân cũng còn nhớ đến cô.
“Tôi và Cố Minh Thành, chia tay rồi, còn nữa, sắp tới tôi sẽ đến lấy thuốc.” Khương Thục Đồng nói xong, sợ Chúc Vân sẽ hỏi chi tiết hơn về việc chia tay, vội vã cúp máy.
Chỉ còn Chúc Vân, ở đầu dây bên kia, đầy tiếc nuối và ngờ vực.
Cô phải hỏi Minh Thành.
Việc chia tay, Cố Minh Thành còn chưa có phản ứng cuối cùng, Khương Thục Đồng muốn nhân cơ hội này, không phải là xát muối lên vết thương của anh, mà là, để diệt cỏ từ trong tận gốc, mỗi lần như vậy, tim cô cũng rất đau.
Vốn định nhờ Từ Mậu Thận rồi, nhưng lại lo lắng, dẫu sao Từ Mậu Thận là vô tội, nhưng mà dựa theo kế hoạch mà họ đã sắp xếp, cùng với sự phỏng đoán của Cố Minh Thành đối với Từ Mậu Thận trước đó, việc này ngoài Từ Mậu Thận ra, quả thật không có ai có thể làm được.
Thế là, vào thứ tư, Từ Mậu Thận cùng cô đến bệnh viện trung y.
Sau khi hai người lấy thuốc, cười nói vui vẻ ra khỏi văn phòng của bệnh viện, đi vào hành lang.
Vừa đúng lúc gặp Cố Minh Thành đang đi tới từ phía trước.
Khương Thục Đồng giả vờ ngạc nhiên, nhìn Từ Mậu Thận, một bộ dạng vụng trộm bị bắt tại trận, không dám ngẩng đầu lên.
Cô và Từ Mậu Thận lướt qua Cố Minh Thành, cô tưởng Cố Minh Thành sẽ đánh Từ Mậu Thận một trận, vì vậy, luôn lo lắng cho Từ Mậu Thận.
Cố Minh Thành vờ như không nhìn thấy họ, lạnh lùng đi ngang qua mặt họ.
Không nói gì cả!
Thái độ này, làm Khương Thục Đồng có một cảm giác tự biên tự diễn, nhưng mà, anh ta phớt lờ, chẳng phải càng tốt sao?
Cố Minh Thành vào phòng làm việc của Chúc Vân, nằm trên giường xoa bóp, nhắm mắt lại.
Biểu cảm mà lúc nãy Khương Thục Đồng nhìn thấy anh, một cái nhìn thoáng qua, run rẫy, lo lắng cho Từ Mậu Thận, cảm giác sợ hãi.
Vốn dĩ định cho Từ Mậu Thận một trận, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
“Minh Thành, hôm đó tôi gọi điện cho Thục Đồng, cô ấy nói hai người đã chia tay rồi. Có thật không?” Chúc Vân bắt đầu xoa bóp cho Cố Minh Thành, vừa hỏi.
Cố Minh Thành úp mặt lên giường, một hồi lâu đáp, “Không có!”
Việc Khương Thục Đồng đến bệnh viện, không có nói với Chúc Vân, cũng không phải vào phòng làm việc của Chúc Vân, bà ta không biết là chuyện bình thường.
Sau khi Cố Minh Thành xoa bóp xong, nhắn wechat cho Khương Thục Đồng: Có muốn quay về bên anh không?
Khương Thục Đồng nhìn thấy giọng điệu của câu nói này, không hiểu sao nước mắt bắt đầu rơi.
Sau khi biết được bao nhiêu chuyện tình cảm lén lút của cô và người đàn ông khác như vậy, mà anh ta vẫn có thái độ này, có thể thấy được thái độ đã bỏ qua tất cả của anh.
Nhưng mà, Khương Thục Đồng có thể làm thế nào chứ?
Cô có thể làm thế nào?
Con gái của một kẻ cưỡng hiếp, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị lộ ra, một cơ thể không thể sinh con, Khương Thục Đồng cảm thấy, tuyệt đối không thể để sự u mê của Cố Minh Thành trở thành thứ không lí trí được.
“Cố Tổng, đối với một người đàn bà đa tình, anh còn lưu luyến điều gì chứ? Xin lỗi!” Khương Thục Đồng đáp lại bằng 3 từ này.
Khương Thục Đồng muốn dẹp bỏ những suy nghĩ của Cố Minh Thành về cô một cách triệt để, muốn tuyệt đi suy nghĩ này của anh.
Thế là hôm đó, cô mời Bạch Mi và Từ Mậu Thận đến nhà xưởng, bàn bạc xem nên làm thế nào.
Nếu như nói nỗi buồn của Cố Minh Thành chỉ là 1, thì trái tim của Khương Thục Đồng lại đau gấp đôi.
Nỗi đau của cô ấy không ít hơn Cố Minh Thành, thậm chí là nhiều hơn.
Cái cảm giác trong lòng rõ ràng hướng về anh, nhưng phải lừa dối anh, nhưng cô là người phải chịu đựng phản lực của sự lừa dối.
Phản lực càng lớn, trái tim cô càng đau.
Trước đây lúc ở bên Cố Minh Thành, cảm giác được rất nhiều tình cảm.
Sau khi sẩy thai, quan hệ của hai người nhanh chóng đi xuống, rất nhiều góc khuất chưa từng có lúc hai người ở bên nhau cũng dần dần hiện ra.
Vậy mới phát hiện, cô quả thật yêu con người đó yêu đến khắc cốt ghi tâm rồi.
Hai lần mang thai đứa con của anh, lại bị sẩy hết, cô cũng cảm thấy rất có lỗi với anh.
“Muốn khiến Cố Minh Thành tuyệt vọng, cách duy nhất chính là hai người kết hôn với nhau.” Đôi mắt của Bạch Mi nhìn Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận.
Khương Thục Đồng muốn làm Cố Minh Thành nhanh chóng từ bỏ, nên cũng không loại bỏ ý kiến này, nhưng cô biết Niếp Thanh Thanh trước giờ đều rất thích Từ Mậu Thận, tuy cô và Từ Mậu Thận là kết hôn giả, nhưng mà --
Nhưng mà Từ Mậu Thận lại không đồng ý cách này, Khương Thục Đồng bây giờ trong lòng anh, đã không còn như trước đây nữa.
Khương Thục Đồng bây giờ, trong lòng Từ Mậu Thận, đã là một thánh nhân không thể xâm phạm, bởi vì sự si tình của Khương Thục Đồng đối với người đàn ông đó, đã làm anh phải chùn bước.
“Anh có ý gì vậy? Sợ làm lỡ một người nào đó theo đuổi anh à?” Bạch Mi hỏi.
Đối với Bạch Mi mà nói, để cho Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận kết hôn, quả là cơ hội tốt ngàn năm có một, như vậy có thể làm Từ Mậu Thận một bước lên mây rồi, cô cũng nhận ra tình cảm của Từ Mậu Thận đối với Khương Thục Đồng rồi.
Khương Thục Đồng thì chẳng sao cả, cô đã hạ quyết tâm cả đời không kết hôn rồi, một người phụ nữ không thể sinh con, thì không thể đi làm hại bất kì ai được, kết cục cô đã thấy rồi, quá trình như thế nào, cô không nói trước được.
Nhưng mà, dĩ nhiên Khương Thục Đồng cũng không muốn cản đường của Niếp Thanh Thanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều cảm thấy đây là cách tốt nhất, chỉ xem Từ Mậu Thận thôi.
Lúc nào, điện thoại của Từ Mậu Thận reo lên, là số của bà giúp việc nhà anh, là Từ Tranh Dương gọi đến, “Ba ơi, tối nay con muốn dì Thục Đồng qua chơi với con!”
Chính là câu nói này, cuối cùng làm Từ Mậu Thận hạ quyết tâm: đồng ý quyết định của Bạch Mi.
Nếu đã là cách tốt nhất, anh cũng không muốn Niếp Thanh Thanh tiếp tục phí thời gian vào anh, vì anh không có cảm giác với Niếp Thanh Thanh, chỉ là cảm thấy Niếp Thanh Thanh con người này đặc biệt tốt, xứng đáng với người tốt hơn, anh đã li hôn và có đứa con trai, không xứng với cô ấy.
Từ Mậu Thận đúng là đã đồng ý, nhưng anh nói, hai người chỉ tổ chức hôn lễ, không đăng kí kết hôn, cũng không sống cùng nhau.
Sợ lỡ như có một ngày tình hình thay đổi.
Ý kiến này của Từ Mậu Thận, làm Bạch Mi bàng hoàng, khó khăn lắm cô mới đưa được Khương Thục Đồng vào tay anh, anh lại đem cơ hội này đẩy ra xa mình.
Khương Thục Đồng không lên tiếng.
Từng là biển cả, biết bao nhiêu cao trào sâu đậm cùng người đó, mỗi ngày đều bồng bềnh theo mây, anh ta là người đàn ông duy nhất trong kiếp này của Khương Thục Đồng, đối với người đàn ông khác, cô quả thật không chấp nhận được.
Khương Thục Đồng đồng ý cách nói này.
Cảm giác cuộc đời cô đã sắp lụi tàn, như chiếc lá trôi dạt theo dòng đời tấp nập.
Như vậy là đã xong ngày cưới của hai người – ngày 20 tháng 3.
Còn 1 tháng nữa, hai người tuy quen biết đã lâu, nhưng đối với nhiều người mà nói, kết hôn cũng khá gấp rút.
Hôm đó, Khương Thục Đồng đến thăm Từ Tranh Dương.
Nói ra đúng là buồn cười, căn biệt thự này vốn dĩ là của cô, quanh đi quẩn lại, cô lại quay về đây ở rồi.
Tuy Từ Mậu Thận đã thiết kế lại căn phòng, những vết tích ngày xưa đã không còn, nhưng dẫu sao đây cũng là nơi Khương Thục Đồng từng ở, tự nhiên sẽ thấy quen thuộc.
Thì ra căn phòng của cô, bây giờ đã trở thành phòng của Từ Tranh Dương.
Cô và Từ Mậu Thận đã bàn với nhau rồi, sau khi kết hôn, cô ở tầng trên, cha con Từ Mậu Thận ở tầng dưới.
Khương Thục Đồng đồng ý, cô không có nhà ở Hải Thành, hình như đã giải quyết được sự lo lắng về chỗ ở của cô rồi.
Hôm đó cùng làm bài tập ở trong phòng của Từ Tranh Dương, không hiểu sao lại nhớ về hoàn cảnh lúc cô và Cố Minh Thành đã từng ở trong căn nhà này.
Giường của Từ Mậu Thận đã thay rồi, không còn là chiếc giường ngày trước của cô nữa.
Lúc cô ở bên Cố Minh Thành, có một hôm, sau khi cô thức dậy, ngồi vào bàn trang điểm để trang điểm, ở trong gương, nhìn thấy anh đang nhìn cô.
Nhưng đã là chuyện của năm trước, nhưng nhớ lại, vừa gần, lại vừa xa.
Trong lòng lại có chút mơ hồ.
Khương Thục Đồng không biết anh đã đi đâu, không biết anh có đồng ý quyết định chia tay không, không biết những lời cuối cùng này có biến giả thành thật, làm anh ta tin như thật không.
Lúc Khương Thục Đồng nói như vậy, còn không phải là lo lắng cho anh, sợ anh buồn, sợ anh --
Nói là sợ vì Từ Mậu Thận.
Thực ra, người mà cô càng sợ càng lo lắng, chính là anh!
Sau khi Cố Minh Thành xuống lầu, Khương Thục Đồng vẫn nằm trên gối, nước mắt sớm đã ướt đẫm gối, cô nghiêng đầu hướng về chỗ của Cố Minh Thành, dấu vết có người nằm qua, còn mang theo hơi ấm của anh.
Khương Thục Đồng lăn qua chỗ anh ta nằm một lúc, giống như anh đang ôm lấy cô vậy.
Cô rất hiểu, họ bây giờ đã sắp chia tay rồi, vì vậy, tuyệt đối không được hấp tấp, tuyệt đối không được qua loa hời hợt, nằm một lúc, lại quay về chỗ của mình ngủ thiếp đi.
Cô đã nằm rất lâu, vẫn chưa thấy Cố Minh Thành lên, cô cũng không ngủ được.
Sáng sớm 5 giờ, Khương Thục Đồng đã dậy rồi, cô xuống lầu, nhìn thấy Cố Minh Thành vẫn ngồi trên sofa, nhìn ra cửa hút thuốc.
Trước mặt anh để một chiếc gạt tàn, bên trong đầy tàn thuốc, hai khuỷn tay anh đặt hai lên chân bắt chéo, tập trung nhìn theo màn đêm đang dần sáng lên ngoài cửa.
Khương Thục Đồng đi đến bên anh, nói, “Em đến nhà xưởng.”
Cố Minh Thành không lên tiếng.
Khương Thục Đồng ra cửa, trời quá sớm, không bắt được xe, cô từng bước từng bước đi xuống núi, trí óc khá minh mẫn, cô rất hiểu mình đang làm gì, trong việc này, chi bằng đau một lần rồi thôi.
So với việc hai người giày vò nhau cả đời sau này, chẳng thà bây giờ buông tay, vả lại là cô phản bội trước, anh đối với cô, chắc không còn lưu luyến gì nữa.
Mấy hôm nay, Khương Thục Đồng cũng không đến ở nhà Cố Minh Thành, nhà máy rộng lớn, hơn nữa cô lại có quyền hành.
Cô đã thu dọn một căn phòng cho mình, mọi thứ sắp xếp như ở nhà vậy, xem ra cũng khá ấm cúng.
Chúc Vân gửi wechat cho cô, hỏi kinh nguyệt của cô gần đây như thế nào, có còn đến bệnh viện lấy thuốc không.
Nói đến vấn đề này, KhươngThục Đồng lại cảm thấy buồn, vì từ khi mất đứa con thứ hai, bụng cô thường xuyên xuất hiện từng cơn ớn lạnh, cô hận không thể gạt bỏ sự lạnh lẽo này, cơn lạnh đó làm cô cảm thấy xa lạ biết bao, giống như không thuộc về cô.
Cô nói lâu rồi không đến, từ sau khi chữa khỏi viêm cổ tử cung ở Thượng Hải, thì không còn tái phát nữa, bản thân cô cũng khá chú ý vệ sinh, sự sạch sẽ của Cố Minh Thành thì không cần nói nữa, vì vậy, trước khi sẩy thai, không có gì bất thường, nhưng mà gần đây, cô cảm thấy không được khỏe.
“Nếu đã vậy, thì đến lấy thêm ít thuốc đi! Thuốc này là điều hòa, cũng không gây tác dụng phụ gì đến cô. Còn nữa, sau khi Minh Thành từ Thụy Sĩ trở về, mỗi tuần đều đến chỗ tôi xoa bóp một lần, thời gian cố định vào mỗi buổi chiều thứ tư, cô đến cùng không?” những lời này của Chúc Vân được nói qua điện thoại.
Cơ thể Khương Thục Đồng có một sức hấp dẫn kì lạ, chính là cô nói gì cũng rất điềm đạm, thậm chí có những từ những câu nói còn nói đến rất kiêu căng, phần lớn loại phụ nữ này, đều không có sự thân thuộc, nhưng mà Khương Thục Đồng thì khác, cô rất hấp dẫn, không chỉ hấp dẫn đàn ông, còn hấp dẫn phụ nữ, vì vậy, Bạch Mi là bạn thân của cô cũng không thấy lạ chút nào.
Thậm chí, ngoài 40 tuổi như Chúc Vân cũng còn nhớ đến cô.
“Tôi và Cố Minh Thành, chia tay rồi, còn nữa, sắp tới tôi sẽ đến lấy thuốc.” Khương Thục Đồng nói xong, sợ Chúc Vân sẽ hỏi chi tiết hơn về việc chia tay, vội vã cúp máy.
Chỉ còn Chúc Vân, ở đầu dây bên kia, đầy tiếc nuối và ngờ vực.
Cô phải hỏi Minh Thành.
Việc chia tay, Cố Minh Thành còn chưa có phản ứng cuối cùng, Khương Thục Đồng muốn nhân cơ hội này, không phải là xát muối lên vết thương của anh, mà là, để diệt cỏ từ trong tận gốc, mỗi lần như vậy, tim cô cũng rất đau.
Vốn định nhờ Từ Mậu Thận rồi, nhưng lại lo lắng, dẫu sao Từ Mậu Thận là vô tội, nhưng mà dựa theo kế hoạch mà họ đã sắp xếp, cùng với sự phỏng đoán của Cố Minh Thành đối với Từ Mậu Thận trước đó, việc này ngoài Từ Mậu Thận ra, quả thật không có ai có thể làm được.
Thế là, vào thứ tư, Từ Mậu Thận cùng cô đến bệnh viện trung y.
Sau khi hai người lấy thuốc, cười nói vui vẻ ra khỏi văn phòng của bệnh viện, đi vào hành lang.
Vừa đúng lúc gặp Cố Minh Thành đang đi tới từ phía trước.
Khương Thục Đồng giả vờ ngạc nhiên, nhìn Từ Mậu Thận, một bộ dạng vụng trộm bị bắt tại trận, không dám ngẩng đầu lên.
Cô và Từ Mậu Thận lướt qua Cố Minh Thành, cô tưởng Cố Minh Thành sẽ đánh Từ Mậu Thận một trận, vì vậy, luôn lo lắng cho Từ Mậu Thận.
Cố Minh Thành vờ như không nhìn thấy họ, lạnh lùng đi ngang qua mặt họ.
Không nói gì cả!
Thái độ này, làm Khương Thục Đồng có một cảm giác tự biên tự diễn, nhưng mà, anh ta phớt lờ, chẳng phải càng tốt sao?
Cố Minh Thành vào phòng làm việc của Chúc Vân, nằm trên giường xoa bóp, nhắm mắt lại.
Biểu cảm mà lúc nãy Khương Thục Đồng nhìn thấy anh, một cái nhìn thoáng qua, run rẫy, lo lắng cho Từ Mậu Thận, cảm giác sợ hãi.
Vốn dĩ định cho Từ Mậu Thận một trận, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
“Minh Thành, hôm đó tôi gọi điện cho Thục Đồng, cô ấy nói hai người đã chia tay rồi. Có thật không?” Chúc Vân bắt đầu xoa bóp cho Cố Minh Thành, vừa hỏi.
Cố Minh Thành úp mặt lên giường, một hồi lâu đáp, “Không có!”
Việc Khương Thục Đồng đến bệnh viện, không có nói với Chúc Vân, cũng không phải vào phòng làm việc của Chúc Vân, bà ta không biết là chuyện bình thường.
Sau khi Cố Minh Thành xoa bóp xong, nhắn wechat cho Khương Thục Đồng: Có muốn quay về bên anh không?
Khương Thục Đồng nhìn thấy giọng điệu của câu nói này, không hiểu sao nước mắt bắt đầu rơi.
Sau khi biết được bao nhiêu chuyện tình cảm lén lút của cô và người đàn ông khác như vậy, mà anh ta vẫn có thái độ này, có thể thấy được thái độ đã bỏ qua tất cả của anh.
Nhưng mà, Khương Thục Đồng có thể làm thế nào chứ?
Cô có thể làm thế nào?
Con gái của một kẻ cưỡng hiếp, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị lộ ra, một cơ thể không thể sinh con, Khương Thục Đồng cảm thấy, tuyệt đối không thể để sự u mê của Cố Minh Thành trở thành thứ không lí trí được.
“Cố Tổng, đối với một người đàn bà đa tình, anh còn lưu luyến điều gì chứ? Xin lỗi!” Khương Thục Đồng đáp lại bằng 3 từ này.
Khương Thục Đồng muốn dẹp bỏ những suy nghĩ của Cố Minh Thành về cô một cách triệt để, muốn tuyệt đi suy nghĩ này của anh.
Thế là hôm đó, cô mời Bạch Mi và Từ Mậu Thận đến nhà xưởng, bàn bạc xem nên làm thế nào.
Nếu như nói nỗi buồn của Cố Minh Thành chỉ là 1, thì trái tim của Khương Thục Đồng lại đau gấp đôi.
Nỗi đau của cô ấy không ít hơn Cố Minh Thành, thậm chí là nhiều hơn.
Cái cảm giác trong lòng rõ ràng hướng về anh, nhưng phải lừa dối anh, nhưng cô là người phải chịu đựng phản lực của sự lừa dối.
Phản lực càng lớn, trái tim cô càng đau.
Trước đây lúc ở bên Cố Minh Thành, cảm giác được rất nhiều tình cảm.
Sau khi sẩy thai, quan hệ của hai người nhanh chóng đi xuống, rất nhiều góc khuất chưa từng có lúc hai người ở bên nhau cũng dần dần hiện ra.
Vậy mới phát hiện, cô quả thật yêu con người đó yêu đến khắc cốt ghi tâm rồi.
Hai lần mang thai đứa con của anh, lại bị sẩy hết, cô cũng cảm thấy rất có lỗi với anh.
“Muốn khiến Cố Minh Thành tuyệt vọng, cách duy nhất chính là hai người kết hôn với nhau.” Đôi mắt của Bạch Mi nhìn Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận.
Khương Thục Đồng muốn làm Cố Minh Thành nhanh chóng từ bỏ, nên cũng không loại bỏ ý kiến này, nhưng cô biết Niếp Thanh Thanh trước giờ đều rất thích Từ Mậu Thận, tuy cô và Từ Mậu Thận là kết hôn giả, nhưng mà --
Nhưng mà Từ Mậu Thận lại không đồng ý cách này, Khương Thục Đồng bây giờ trong lòng anh, đã không còn như trước đây nữa.
Khương Thục Đồng bây giờ, trong lòng Từ Mậu Thận, đã là một thánh nhân không thể xâm phạm, bởi vì sự si tình của Khương Thục Đồng đối với người đàn ông đó, đã làm anh phải chùn bước.
“Anh có ý gì vậy? Sợ làm lỡ một người nào đó theo đuổi anh à?” Bạch Mi hỏi.
Đối với Bạch Mi mà nói, để cho Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận kết hôn, quả là cơ hội tốt ngàn năm có một, như vậy có thể làm Từ Mậu Thận một bước lên mây rồi, cô cũng nhận ra tình cảm của Từ Mậu Thận đối với Khương Thục Đồng rồi.
Khương Thục Đồng thì chẳng sao cả, cô đã hạ quyết tâm cả đời không kết hôn rồi, một người phụ nữ không thể sinh con, thì không thể đi làm hại bất kì ai được, kết cục cô đã thấy rồi, quá trình như thế nào, cô không nói trước được.
Nhưng mà, dĩ nhiên Khương Thục Đồng cũng không muốn cản đường của Niếp Thanh Thanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều cảm thấy đây là cách tốt nhất, chỉ xem Từ Mậu Thận thôi.
Lúc nào, điện thoại của Từ Mậu Thận reo lên, là số của bà giúp việc nhà anh, là Từ Tranh Dương gọi đến, “Ba ơi, tối nay con muốn dì Thục Đồng qua chơi với con!”
Chính là câu nói này, cuối cùng làm Từ Mậu Thận hạ quyết tâm: đồng ý quyết định của Bạch Mi.
Nếu đã là cách tốt nhất, anh cũng không muốn Niếp Thanh Thanh tiếp tục phí thời gian vào anh, vì anh không có cảm giác với Niếp Thanh Thanh, chỉ là cảm thấy Niếp Thanh Thanh con người này đặc biệt tốt, xứng đáng với người tốt hơn, anh đã li hôn và có đứa con trai, không xứng với cô ấy.
Từ Mậu Thận đúng là đã đồng ý, nhưng anh nói, hai người chỉ tổ chức hôn lễ, không đăng kí kết hôn, cũng không sống cùng nhau.
Sợ lỡ như có một ngày tình hình thay đổi.
Ý kiến này của Từ Mậu Thận, làm Bạch Mi bàng hoàng, khó khăn lắm cô mới đưa được Khương Thục Đồng vào tay anh, anh lại đem cơ hội này đẩy ra xa mình.
Khương Thục Đồng không lên tiếng.
Từng là biển cả, biết bao nhiêu cao trào sâu đậm cùng người đó, mỗi ngày đều bồng bềnh theo mây, anh ta là người đàn ông duy nhất trong kiếp này của Khương Thục Đồng, đối với người đàn ông khác, cô quả thật không chấp nhận được.
Khương Thục Đồng đồng ý cách nói này.
Cảm giác cuộc đời cô đã sắp lụi tàn, như chiếc lá trôi dạt theo dòng đời tấp nập.
Như vậy là đã xong ngày cưới của hai người – ngày 20 tháng 3.
Còn 1 tháng nữa, hai người tuy quen biết đã lâu, nhưng đối với nhiều người mà nói, kết hôn cũng khá gấp rút.
Hôm đó, Khương Thục Đồng đến thăm Từ Tranh Dương.
Nói ra đúng là buồn cười, căn biệt thự này vốn dĩ là của cô, quanh đi quẩn lại, cô lại quay về đây ở rồi.
Tuy Từ Mậu Thận đã thiết kế lại căn phòng, những vết tích ngày xưa đã không còn, nhưng dẫu sao đây cũng là nơi Khương Thục Đồng từng ở, tự nhiên sẽ thấy quen thuộc.
Thì ra căn phòng của cô, bây giờ đã trở thành phòng của Từ Tranh Dương.
Cô và Từ Mậu Thận đã bàn với nhau rồi, sau khi kết hôn, cô ở tầng trên, cha con Từ Mậu Thận ở tầng dưới.
Khương Thục Đồng đồng ý, cô không có nhà ở Hải Thành, hình như đã giải quyết được sự lo lắng về chỗ ở của cô rồi.
Hôm đó cùng làm bài tập ở trong phòng của Từ Tranh Dương, không hiểu sao lại nhớ về hoàn cảnh lúc cô và Cố Minh Thành đã từng ở trong căn nhà này.
Giường của Từ Mậu Thận đã thay rồi, không còn là chiếc giường ngày trước của cô nữa.
Lúc cô ở bên Cố Minh Thành, có một hôm, sau khi cô thức dậy, ngồi vào bàn trang điểm để trang điểm, ở trong gương, nhìn thấy anh đang nhìn cô.
Nhưng đã là chuyện của năm trước, nhưng nhớ lại, vừa gần, lại vừa xa.
Trong lòng lại có chút mơ hồ.
Bình luận facebook