Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-54
Chương 51-2
Khương Thục Đồng thật là rất giận anh.
“Mấy hôm nay em rất bận, thường xuyên có người tìm em.”
Cố Minh Thành cười khẽ một chút, anh biết rõ những lời này là Khương Thục Đồng nói dối.
Anh ở trước mặt Khương Thục Đồng chưa bao giờ nhắc tới cái tên Nhiếp Doanh Doanh, đến bây giờ anh cũng không biết Khương Thục Đồng nghe cuộc điện thoại từ Nhiếp Doanh Doanh, nghe Khương Vũ Vi nói về diện mạo của cô gái kia.
Đột nhiên Cố Minh Thành ôm chặt bả vai Khương Thục Đồng, hôn lên môi cô.
“Nhớ em…”
Khương Thục Đồng đánh đấm phía sau lưng Cố Minh Thành, làm anh thả cô ra, cô không muốn không minh bạch với một người đàn ông như vậy.
Động cơ xe vẫn nổ, trong xe đều rất ấm áp dễ chịu, hơi nước bám vào cửa kính xe càng ngày càng dày.
Dù chuyện ngoại tình đã có mâu thuẫn, nhưng hôm nay Khương Thục Đồng giống như quyết tâm, xem sau khi trao thân cho anh anh sẽ còn muốn điều gì?
Liệu anh có nhớ cô không?
Cố Minh Thành hỏi nhỏ bên tai cô: “Người đàn ông của em là ai? Hả?”
Anh đây là vì câu nói hôm nay của Khương Thục Đồng mà giận.
Khương Thục Đồng giận anh, anh lại sao có thể không giận Khương Thục Đồng?
Khương Thục Đồng không nói chuyện.
Năm ngón tay Cố Minh Thàn đan vào năm ngón tay Khương Thục Đồng, tay Khương Thục Đồng rất lạnh.
“Lạnh?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
“Anh nói xem?” Khương Thục Đồng vẫn bộ dáng giận dỗi, cởi đồ của cô như vậy cô có thể không lạnh? (Ơ, lại mới H xong à? Truyện này không tả cảnh H nhỉ, hay bản convert là bản kiểm duyệt?)
Cố Minh Thành nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng một chút, cởi áo khoác của mình đắp lên cho cô, lại cầm lấy đôi tay cô xoa xoa.
Động tác nhỏ làm ấm lòng người, giận dỗi trong lòng Khương Thcuj Đồng nháy mắt liền tan.
Với người đàn ông của mình chỉ cần có những hành đồng nhỏ nhỏ này là đủ, nhưng liệu có phải là anh?
Khương Thục Đồng giống như một con chim nhỏ rúc vào ngực Cố Minh Thành, hai mắt híp lại.
Cố Minh Thành không nói gì, hai người không biết ở chỗ này bao lâu, sau đó Cố Minh Thành lái xe đưa Khương Thục Đồng về nhà.
Ngày hôm sau, Đại sư nói tổng giám đốc có một vị khách quốc tế rất quan trọng cần một người trong phòng thiết kế, ông đề của Khương Thục Đồng bởi vì ông không biết tiếng Anh, tiếng Anh của Khương Thục Đồng đã qua cấp sáu.
“Nhưng phòng thiết kế có rất nhiều người có tiếng Anh quá cấp sáu, sao lại phải là cháu.” Khương Thục Đồng rất khó xử, trước khi công khai cô vẫn hy vọng duy trì khoảng cách với Cố Minh Thành, không biết Đại sư vô ý hay là do người kia bảo Đại sư làm như vậy.
“Trường hợp quan trong như vậy, chú đương nhiên hy vọng cho người chú dạy bảo, có chút EQ không?” Đại sư bất mãn nói với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng hiểu được, hóa ra Đại sư cũng có tư tâm của mình.
Xem ra lần này Đại sư là bỏ vốn gốc muốn cho Khương Thục Đồng xuất đầu, cho cô lần này thiết kế bản vẽ chi tiết, giải thích rất nhiều thuật ngữ thiết kế, có rất nhiều điều Khương Thục Đồng chưa từng nghe nói qua, rất nhiều điều cô từng nghe nhưng không biết có ý nghĩa gì. Tóm lại, lần này ông thực sự dùng 300% sức lực, không để Khương Thục Đồng khiến ông mất mặt. Rốt cuộc mọi người đều biết Khương Thục Đồng là đồ đệ của Đại sư.
Khương Thục Đồng vốn rất hiếu học, hơn nữa tiếng Anh cũng không tồi, mấy hôm nay tích cực tìm hiểu, buổi tối lúc mơ ngủ cũng thấy đang vẽ, cố gắng nắm lấy cơ hội đàm phán lần này, ít nhất không thể phụ Đại sư.
Ngày đó, cô mãn nguyện kèm thấp thỏm đem bản vẽ đi tới văn phòng Cố Minh Thành.
“Quả nhiên là em.” Cố Minh Thành nói.
Khương Thục Đồng không nói chuyện, đang suy nghĩ xem câu “quả nhiên là em” có ý tứ gì.
Nhớ tới tiệc tất niên, ở màn khiêu vũ mở màn cô cảm thấy Cố Minh Thành chọn đúng tên cô tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, hiện tại xem ra Đại sư phái cô làm cũng không phải là ngẫu nhiên.
Nhưng nếu nghĩ như vậy lại cảm thấy tự mình đa tình.
“Cố tổng, khách hàng sẽ tới Hải Thành hay chúng ta ra nước ngoài?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.
“Xuất ngoại.” Cố Minh Thành nói không chút biểu cảm.
“A?”
Cố Minh Thành thấy Khương Thục Đồng kêu lên kinh ngạc, ngẩng đầu lên hỏi: “Có vấn đề gì sao? Không muốn đi công tác với anh?”
“Không… không phải… Em thấy rất kinh ngạc, cũng chưa bao giờ cùng thủ trưởng đi công tác, tự nhiên…” Trong lòng Khương Thục Đồng bồn chồn chính là, nói đi công tác, Cố Minh Thành có thể không cùng phòng với cô không?
Hiện tại Lục Chi Khiêm ngồi tù ở Thượng Hải, cô cùng Cố Minh Thành song túc song phi như vậy thật chính là ném đá động bèo.
“Lần này xuất ngoại, ngoại trừ giới thiệu nội dung thiết kế của em còn muốn em phụ trách phiên dịch. Chuẩn bị cho tốt.” Cố Minh Thành nói. “Anh sẽ bảo phòng hành chính mua vé máy bay, đi nước Mỹ.”
Khương Thục Đồng liên tục gật đầu, rất khẩn trương.
Khương Thục Đồng thật là rất giận anh.
“Mấy hôm nay em rất bận, thường xuyên có người tìm em.”
Cố Minh Thành cười khẽ một chút, anh biết rõ những lời này là Khương Thục Đồng nói dối.
Anh ở trước mặt Khương Thục Đồng chưa bao giờ nhắc tới cái tên Nhiếp Doanh Doanh, đến bây giờ anh cũng không biết Khương Thục Đồng nghe cuộc điện thoại từ Nhiếp Doanh Doanh, nghe Khương Vũ Vi nói về diện mạo của cô gái kia.
Đột nhiên Cố Minh Thành ôm chặt bả vai Khương Thục Đồng, hôn lên môi cô.
“Nhớ em…”
Khương Thục Đồng đánh đấm phía sau lưng Cố Minh Thành, làm anh thả cô ra, cô không muốn không minh bạch với một người đàn ông như vậy.
Động cơ xe vẫn nổ, trong xe đều rất ấm áp dễ chịu, hơi nước bám vào cửa kính xe càng ngày càng dày.
Dù chuyện ngoại tình đã có mâu thuẫn, nhưng hôm nay Khương Thục Đồng giống như quyết tâm, xem sau khi trao thân cho anh anh sẽ còn muốn điều gì?
Liệu anh có nhớ cô không?
Cố Minh Thành hỏi nhỏ bên tai cô: “Người đàn ông của em là ai? Hả?”
Anh đây là vì câu nói hôm nay của Khương Thục Đồng mà giận.
Khương Thục Đồng giận anh, anh lại sao có thể không giận Khương Thục Đồng?
Khương Thục Đồng không nói chuyện.
Năm ngón tay Cố Minh Thàn đan vào năm ngón tay Khương Thục Đồng, tay Khương Thục Đồng rất lạnh.
“Lạnh?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
“Anh nói xem?” Khương Thục Đồng vẫn bộ dáng giận dỗi, cởi đồ của cô như vậy cô có thể không lạnh? (Ơ, lại mới H xong à? Truyện này không tả cảnh H nhỉ, hay bản convert là bản kiểm duyệt?)
Cố Minh Thành nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng một chút, cởi áo khoác của mình đắp lên cho cô, lại cầm lấy đôi tay cô xoa xoa.
Động tác nhỏ làm ấm lòng người, giận dỗi trong lòng Khương Thcuj Đồng nháy mắt liền tan.
Với người đàn ông của mình chỉ cần có những hành đồng nhỏ nhỏ này là đủ, nhưng liệu có phải là anh?
Khương Thục Đồng giống như một con chim nhỏ rúc vào ngực Cố Minh Thành, hai mắt híp lại.
Cố Minh Thành không nói gì, hai người không biết ở chỗ này bao lâu, sau đó Cố Minh Thành lái xe đưa Khương Thục Đồng về nhà.
Ngày hôm sau, Đại sư nói tổng giám đốc có một vị khách quốc tế rất quan trọng cần một người trong phòng thiết kế, ông đề của Khương Thục Đồng bởi vì ông không biết tiếng Anh, tiếng Anh của Khương Thục Đồng đã qua cấp sáu.
“Nhưng phòng thiết kế có rất nhiều người có tiếng Anh quá cấp sáu, sao lại phải là cháu.” Khương Thục Đồng rất khó xử, trước khi công khai cô vẫn hy vọng duy trì khoảng cách với Cố Minh Thành, không biết Đại sư vô ý hay là do người kia bảo Đại sư làm như vậy.
“Trường hợp quan trong như vậy, chú đương nhiên hy vọng cho người chú dạy bảo, có chút EQ không?” Đại sư bất mãn nói với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng hiểu được, hóa ra Đại sư cũng có tư tâm của mình.
Xem ra lần này Đại sư là bỏ vốn gốc muốn cho Khương Thục Đồng xuất đầu, cho cô lần này thiết kế bản vẽ chi tiết, giải thích rất nhiều thuật ngữ thiết kế, có rất nhiều điều Khương Thục Đồng chưa từng nghe nói qua, rất nhiều điều cô từng nghe nhưng không biết có ý nghĩa gì. Tóm lại, lần này ông thực sự dùng 300% sức lực, không để Khương Thục Đồng khiến ông mất mặt. Rốt cuộc mọi người đều biết Khương Thục Đồng là đồ đệ của Đại sư.
Khương Thục Đồng vốn rất hiếu học, hơn nữa tiếng Anh cũng không tồi, mấy hôm nay tích cực tìm hiểu, buổi tối lúc mơ ngủ cũng thấy đang vẽ, cố gắng nắm lấy cơ hội đàm phán lần này, ít nhất không thể phụ Đại sư.
Ngày đó, cô mãn nguyện kèm thấp thỏm đem bản vẽ đi tới văn phòng Cố Minh Thành.
“Quả nhiên là em.” Cố Minh Thành nói.
Khương Thục Đồng không nói chuyện, đang suy nghĩ xem câu “quả nhiên là em” có ý tứ gì.
Nhớ tới tiệc tất niên, ở màn khiêu vũ mở màn cô cảm thấy Cố Minh Thành chọn đúng tên cô tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, hiện tại xem ra Đại sư phái cô làm cũng không phải là ngẫu nhiên.
Nhưng nếu nghĩ như vậy lại cảm thấy tự mình đa tình.
“Cố tổng, khách hàng sẽ tới Hải Thành hay chúng ta ra nước ngoài?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.
“Xuất ngoại.” Cố Minh Thành nói không chút biểu cảm.
“A?”
Cố Minh Thành thấy Khương Thục Đồng kêu lên kinh ngạc, ngẩng đầu lên hỏi: “Có vấn đề gì sao? Không muốn đi công tác với anh?”
“Không… không phải… Em thấy rất kinh ngạc, cũng chưa bao giờ cùng thủ trưởng đi công tác, tự nhiên…” Trong lòng Khương Thục Đồng bồn chồn chính là, nói đi công tác, Cố Minh Thành có thể không cùng phòng với cô không?
Hiện tại Lục Chi Khiêm ngồi tù ở Thượng Hải, cô cùng Cố Minh Thành song túc song phi như vậy thật chính là ném đá động bèo.
“Lần này xuất ngoại, ngoại trừ giới thiệu nội dung thiết kế của em còn muốn em phụ trách phiên dịch. Chuẩn bị cho tốt.” Cố Minh Thành nói. “Anh sẽ bảo phòng hành chính mua vé máy bay, đi nước Mỹ.”
Khương Thục Đồng liên tục gật đầu, rất khẩn trương.
Bình luận facebook