Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-627
Chương 618
Kiều Duyệt Nhiên muốn cắt đứt quan hệ cùng Miêu Doanh Đông là bởi vì Tống Dương đã nhắc nhở cô, nếu như có người muốn kiểm tra – người cao quý như anh ta, chắc hẳn sẽ không vì cô mà hủy đi thanh danh, bình thường bên cạnh anh ta không có phụ nữ, không phải là loại túng dục, quan trọng nhất là bọn họ không có tương lai, cắt đứt quá trễ, sợi dây tình vương vấn.
Có rất nhiều câu nói, sẽ dễ bị người ta nắm đằng chuôi.
Sớm muộn cũng sẽ có ngày đó.
Nhưng mà nếu như bây giờ cắt đứt, vậy thì sẽ lưu luyến dây tình sao?
Kiều Duyệt Nhiên vẫn cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.
Cô đụng phải Hứa Thế An ở dưới lầu, Hứa Thế An muốn mời cô ăn cơm.
Kiều Duyệt Nhiên nhớ tới lời của Miêu Doanh Đông, nếu như còn liên hệ với Hứa Thế An thì anh ta sẽ khiến anh ấy chết mà không có chỗ chôn thân.
Đây còn là ở trước cửa công ty anh ta, vì để không xảy ra vấn đề gì, Kiều Duyệt Nhiên nói, “Không cần đâu, em muốn vào văn phòng của anh ấy!”
“Ethan à?” Hứa Thế An hỏi, ánh mắt có chút thất vọng.
“Vâng.”
Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên liền quay người đi lên lầu.
Trước đó cô có nói với Miêu Doanh Đông đem đồ tới, có hỏi là gửi tới đâu, Miêu Doanh Đông nói hôm nay anh không có ở công ty, đi công tác rồi, phải vài ngày nữa mới về.
Kiều Duyệt Nhiên nói, nhưng em muốn đưa tận tay anh ngay lập tức.
Miêu Doanh Đông cho rằng cô muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, trong lòng đột nhiên có chút vui mừng.
“Đem tới công ty anh.”
“Tiện không?”
“Có gì không tiện chứ?”
Vì vậy, Kiều Duyệt Nhiên đến đây, đây là lần đầu tiên cô đến công ty anh, hỏi người khác, sau đó mở cửa văn phòng anh.
Văn phòng của anh cũng giống như nhà anh vậy, ngăn nắp, trang nghiêm, vô cùng cao quý, một văn phòng rất lớn rất lớn.
Nền nhà sạch sẽ như gương, Kiều Duyệt Nhiên lại cảm thấy không dám bước xuống.
Bước vào văn phòng của anh, Kiều Duyệt Nhiên để thẻ lên trên bàn anh.
Hứa Thế An đã từng nói tới, Miêu Doanh Đông đặt cái chậu mà bản thân tặng anh ở trên bàn làm việc, cái chậu đó bây giờ ở trong tay cô, nhưng Kiều Duyệt Nhiên muốn biết trước đó anh để nó ở đâu?
Cô không biết!
Kiều Duyệt Nhiên đi ra ngoài.
Kiều Duyệt Nhiên hỏi Tống Dương, nếu như cô đi Venezula thì làm sao để đi? Tới lúc đó có cơ hội hay không?
Bởi vì Kiều Duyệt Nhiên ít khi ra nước ngoài, lại đi một đất nước xa lạ, rất sợ hãi.
“Đừng lo. Tôi đưa cô đi!” Tống Dương nói.
Kiều Duyệt Nhiên đi từ ngạc nhiên vui mừng đến vô cùng kinh ngạc, lại còn có kiểu phục vụ này nữa?
Vào sáng sớm ngày thứ hai anh quay về, anh vừa về liền đến công ty ngay.
Nhìn thấy tấm thẻ Kiều Duyệt Nhiên trả lại, không có bất cứ niềm vui bất ngờ nào.
Đem lại ý một dao cắt đứt quá khứ.
Cũng đúng, lại leo lên được người có tiền rồi.
Xác thực là không cần anh nữa,
Anh lấy lại tấm thẻ.
Kiều Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho anh nói, “Ethan, thẻ của anh em đã trả lại cho anh rồi. Rốt cuộc thì cũng không phải tiền của bản thân, tiêu xài thì trong lòng cảm thấy không giống thực. Còn nữa, chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi. Sau này nói tới cũng không được dễ nghe cho lắm, cho anh và cho em đều không hay, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng!”
“Vậy thì em muốn bắt đầu mối quan hệ nào?” Miêu Doanh Đông đứng ở trước cửa sổ, một tay nắm chặt, nhìn hình dáng mùa đông ở bên ngoài cửa sổ.
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu ý của câu nói này, nói. “ Quan hệ gì cũng không phải!”
“Rất tốt.” Miêu Doanh Đông cúp máy.
Chuyện Kiều Duyệt Nhiên phải ra nước ngoài đã nói với Tam Nhi rồi, suy cho cùng Minh Thị cũng là một công ty lớn, Tam Nhi chắc chắn sẽ biết.
Hôm đó tiểu Kiều đặc biệt đến nhà Tam Nhi, nói với Tam Nhi sự việc này.
“Không tệ đâu, Minh Thị là một công ty rất giỏi! Càng cố gắng càng may mắn, tiểu Kiều, tương lai của cậu chắc chắn sẽ rất tươi đẹp!” Tam Nhi cổ vũ tiểu Kiều.
Dù thể nào đi chăng nữa, địa vị của Minh Thị trong giới là không thể khinh thường được.
Tiểu Kiều cũng cười cười.
Tam Nhi thay mặt Tiểu Kiều gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói Tiểu Kiều phải ra nước ngoài, đi Venezuela, anh cả anh không biểu hiện gì sao?
Tam Nhi mở loa lớn lên, bởi vì cô biết quan hệ giữa Tiểu Kiều và anh cả gần đây không tệ, cố ý thay Tiểu Kiều chọc ghẹo anh cả,
Nhưng không ngờ Miêu Doanh Đông nói một câu: “Có liên quan gì đến anh?”
Một câu nói, khiến Tam Nhi ngượng ngùng, cũng khiến Tiểu Kiều ngượng ngùng.
Suy cho cùng, Tam Nhi mở loa lớn lên.
Tam Nhi hung hăng bấm điện thoại nói, “Để xem anh miệng lưỡi nhanh được bao lâu!:
Kiều Duyệt Nhiên cười khổ nói, “Chúng tớ vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì, Cậu cũng đừng làm mối gì nữa!”
Tống Dương đưa Kiều Duyệt Nhiên đến Venezuela.
Trực tiếp đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc.
Trong văn phòng tổng giám đốc, còn có một người, hình như đang nói gì đó với Minh Sùng Luân.
Tống Dương sau khi đưa Tiểu Kiều vào trong liền nói với Minh tổng, “Minh tổng, người ông nói tôi tuyển, tôi đã tìm được rồi, bây giờ tôi trực tiếp đưa cô ấy đến chỗ ông!”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kiều gặp được người đứng đầu của một công ty lớn, Aio cũng rất lớn, nhưng Mỹ suy cho cùng cũng là nơi tấc đất tấc vàng, không giống như châu Phi, đất đai không đáng giá nhưng văn phòng lại hào hoa, tranh sức ngọc quý trưng bày, óng ánh long lanh, vô cùng thu hút phụ nữ.
“Tống gia lão nhị, đây là lần đầu riên mà cậu trực tiếp đưa thực tập sinh đến tận điểm đến đó!” Minh tổng nói.
“Nếu như Minh tổng có việc thì tôi đi trước đây!” Người thanh niên đẹp trai ở bên cạnh Minh Sùng Luân nói.
“Diệp tổng từ từ!” Minh Sùng Luân lịch sự nói.
Kiều Duyệt Nhiên muốn cắt đứt quan hệ cùng Miêu Doanh Đông là bởi vì Tống Dương đã nhắc nhở cô, nếu như có người muốn kiểm tra – người cao quý như anh ta, chắc hẳn sẽ không vì cô mà hủy đi thanh danh, bình thường bên cạnh anh ta không có phụ nữ, không phải là loại túng dục, quan trọng nhất là bọn họ không có tương lai, cắt đứt quá trễ, sợi dây tình vương vấn.
Có rất nhiều câu nói, sẽ dễ bị người ta nắm đằng chuôi.
Sớm muộn cũng sẽ có ngày đó.
Nhưng mà nếu như bây giờ cắt đứt, vậy thì sẽ lưu luyến dây tình sao?
Kiều Duyệt Nhiên vẫn cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.
Cô đụng phải Hứa Thế An ở dưới lầu, Hứa Thế An muốn mời cô ăn cơm.
Kiều Duyệt Nhiên nhớ tới lời của Miêu Doanh Đông, nếu như còn liên hệ với Hứa Thế An thì anh ta sẽ khiến anh ấy chết mà không có chỗ chôn thân.
Đây còn là ở trước cửa công ty anh ta, vì để không xảy ra vấn đề gì, Kiều Duyệt Nhiên nói, “Không cần đâu, em muốn vào văn phòng của anh ấy!”
“Ethan à?” Hứa Thế An hỏi, ánh mắt có chút thất vọng.
“Vâng.”
Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên liền quay người đi lên lầu.
Trước đó cô có nói với Miêu Doanh Đông đem đồ tới, có hỏi là gửi tới đâu, Miêu Doanh Đông nói hôm nay anh không có ở công ty, đi công tác rồi, phải vài ngày nữa mới về.
Kiều Duyệt Nhiên nói, nhưng em muốn đưa tận tay anh ngay lập tức.
Miêu Doanh Đông cho rằng cô muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, trong lòng đột nhiên có chút vui mừng.
“Đem tới công ty anh.”
“Tiện không?”
“Có gì không tiện chứ?”
Vì vậy, Kiều Duyệt Nhiên đến đây, đây là lần đầu tiên cô đến công ty anh, hỏi người khác, sau đó mở cửa văn phòng anh.
Văn phòng của anh cũng giống như nhà anh vậy, ngăn nắp, trang nghiêm, vô cùng cao quý, một văn phòng rất lớn rất lớn.
Nền nhà sạch sẽ như gương, Kiều Duyệt Nhiên lại cảm thấy không dám bước xuống.
Bước vào văn phòng của anh, Kiều Duyệt Nhiên để thẻ lên trên bàn anh.
Hứa Thế An đã từng nói tới, Miêu Doanh Đông đặt cái chậu mà bản thân tặng anh ở trên bàn làm việc, cái chậu đó bây giờ ở trong tay cô, nhưng Kiều Duyệt Nhiên muốn biết trước đó anh để nó ở đâu?
Cô không biết!
Kiều Duyệt Nhiên đi ra ngoài.
Kiều Duyệt Nhiên hỏi Tống Dương, nếu như cô đi Venezula thì làm sao để đi? Tới lúc đó có cơ hội hay không?
Bởi vì Kiều Duyệt Nhiên ít khi ra nước ngoài, lại đi một đất nước xa lạ, rất sợ hãi.
“Đừng lo. Tôi đưa cô đi!” Tống Dương nói.
Kiều Duyệt Nhiên đi từ ngạc nhiên vui mừng đến vô cùng kinh ngạc, lại còn có kiểu phục vụ này nữa?
Vào sáng sớm ngày thứ hai anh quay về, anh vừa về liền đến công ty ngay.
Nhìn thấy tấm thẻ Kiều Duyệt Nhiên trả lại, không có bất cứ niềm vui bất ngờ nào.
Đem lại ý một dao cắt đứt quá khứ.
Cũng đúng, lại leo lên được người có tiền rồi.
Xác thực là không cần anh nữa,
Anh lấy lại tấm thẻ.
Kiều Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho anh nói, “Ethan, thẻ của anh em đã trả lại cho anh rồi. Rốt cuộc thì cũng không phải tiền của bản thân, tiêu xài thì trong lòng cảm thấy không giống thực. Còn nữa, chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi. Sau này nói tới cũng không được dễ nghe cho lắm, cho anh và cho em đều không hay, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng!”
“Vậy thì em muốn bắt đầu mối quan hệ nào?” Miêu Doanh Đông đứng ở trước cửa sổ, một tay nắm chặt, nhìn hình dáng mùa đông ở bên ngoài cửa sổ.
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu ý của câu nói này, nói. “ Quan hệ gì cũng không phải!”
“Rất tốt.” Miêu Doanh Đông cúp máy.
Chuyện Kiều Duyệt Nhiên phải ra nước ngoài đã nói với Tam Nhi rồi, suy cho cùng Minh Thị cũng là một công ty lớn, Tam Nhi chắc chắn sẽ biết.
Hôm đó tiểu Kiều đặc biệt đến nhà Tam Nhi, nói với Tam Nhi sự việc này.
“Không tệ đâu, Minh Thị là một công ty rất giỏi! Càng cố gắng càng may mắn, tiểu Kiều, tương lai của cậu chắc chắn sẽ rất tươi đẹp!” Tam Nhi cổ vũ tiểu Kiều.
Dù thể nào đi chăng nữa, địa vị của Minh Thị trong giới là không thể khinh thường được.
Tiểu Kiều cũng cười cười.
Tam Nhi thay mặt Tiểu Kiều gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói Tiểu Kiều phải ra nước ngoài, đi Venezuela, anh cả anh không biểu hiện gì sao?
Tam Nhi mở loa lớn lên, bởi vì cô biết quan hệ giữa Tiểu Kiều và anh cả gần đây không tệ, cố ý thay Tiểu Kiều chọc ghẹo anh cả,
Nhưng không ngờ Miêu Doanh Đông nói một câu: “Có liên quan gì đến anh?”
Một câu nói, khiến Tam Nhi ngượng ngùng, cũng khiến Tiểu Kiều ngượng ngùng.
Suy cho cùng, Tam Nhi mở loa lớn lên.
Tam Nhi hung hăng bấm điện thoại nói, “Để xem anh miệng lưỡi nhanh được bao lâu!:
Kiều Duyệt Nhiên cười khổ nói, “Chúng tớ vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì, Cậu cũng đừng làm mối gì nữa!”
Tống Dương đưa Kiều Duyệt Nhiên đến Venezuela.
Trực tiếp đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc.
Trong văn phòng tổng giám đốc, còn có một người, hình như đang nói gì đó với Minh Sùng Luân.
Tống Dương sau khi đưa Tiểu Kiều vào trong liền nói với Minh tổng, “Minh tổng, người ông nói tôi tuyển, tôi đã tìm được rồi, bây giờ tôi trực tiếp đưa cô ấy đến chỗ ông!”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kiều gặp được người đứng đầu của một công ty lớn, Aio cũng rất lớn, nhưng Mỹ suy cho cùng cũng là nơi tấc đất tấc vàng, không giống như châu Phi, đất đai không đáng giá nhưng văn phòng lại hào hoa, tranh sức ngọc quý trưng bày, óng ánh long lanh, vô cùng thu hút phụ nữ.
“Tống gia lão nhị, đây là lần đầu riên mà cậu trực tiếp đưa thực tập sinh đến tận điểm đến đó!” Minh tổng nói.
“Nếu như Minh tổng có việc thì tôi đi trước đây!” Người thanh niên đẹp trai ở bên cạnh Minh Sùng Luân nói.
“Diệp tổng từ từ!” Minh Sùng Luân lịch sự nói.
Bình luận facebook