Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-652
Chương 643
Sau khi tắt máy, khi bạn bè mời rượu, anh có hơi mất tập trung, nên đã từ chối, rồi anh uống thêm một vài ly nữa, anh để xe lại đó, đón xe về nhà.
Lúc về đến nhà, anh bắt đầu hơi say, mùi rượu nồng nặc.
Vừa mới mở cửa, anh đã bắt đầu loạng choạng bước đi.
Tiểu Kiều lập tức đến đỡ anh “Anh say hả? Chẳng phải anh không thích ra ngoài xã giao sao?”
“Những người hôm nay đều là bạn học của anh.”
Miêu Doanh Đông cởi bộ đồ vest ra, ngồi trên ghế sô pha.
Tiện tay lấy một điếu thuốc để kế bên rồi hút, anh dựa vào chỗ gác tay kế bên.
“Hôm nay sao em đến đây vậy?”
anh nhắm mắt lại, ngồi hút thuốc, khắp người anh toàn mùi rượu nồng nặc.
“Em đến là vì...chuyện hôm nay, em đã làm anh mất mặt phải không?”
Kiều Duyệt Nhiên xấu hổ đứng trước mặt anh.
“Chuyện anh đến Minh gia à?”
“Dạ!”
“Sao em biết anh đã đến đó?”
Anh hỏi.
“Là buổi trưa khi ăn cơm, Tống Dương đã nói với em!”
Kiều Duyệt Nhiên thành thật nói.
Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng phà khói thuốc ra, dường như đang chế giễu cô “Tin tức của em nhanh thật đấy.”
“Còn nữa, trước giờ em chưa từng tiết lộ với bên ngoài về mối quan hệ của chúng ta, trong mắt em, có thể là trong tiềm thức, có lẽ anh vẫn là ông chủ của em, chỉ cần anh không nói ra, còn em, dù có đánh chết em, em cũng không tiết lộ một chữ! Đây là công việc, em cũng có những nguyên tắc cơ bản khi làm việc!”
Kiều Duyệt Nhiên để tay phía trước, cúi đầu nói.
“Làm bạn gái của anh cũng được xem là làm việc sao?”
Anh hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu lia lịa “Không phải, không phải! Em không có ý này.
Trước giờ em chưa từng nghĩ tới, tự ý thêm vào sau tên mình mấy chữ “vợ của Miêu Doanh Đông”
, em nghĩ chắc anh cũng không đồng ý, em không biết, không biết gì về bọn họ.”
Miêu Doanh Đông rít lấy một hơi thuốc, nheo mắt nhìn cô “Đủ rồi, em không cần nói nữa!”
Hình như Kiều Duyệt Nhiên chợt nhớ ra chuyện gì “Lần trước anh nói, theo đuổi em là ý của bác gái.
Vậy em muốn hỏi anh một tí, nếu bác gái không bắt anh theo đuổi em nữa, thì anh sẽ không làm vậy nữa phải không?”
Một hồi lâu, Miêu Doanh Đông trả lời, chỉ một chữ duy nhất “Phải!”
Kiều Duyệt Nhiên hơi thất vọng, một lúc lâu sau cô mới trả lời một tiếng “Ờ”
, rồi nói “Em vào bếp làm canh giải rượu cho anh!”
Rồi cô đi vào bếp.
Lúc vào bếp, cô vẫn có hơi mất tập trung.
Cô không biết tại sao Từ Thiến lại muốn Miêu Doanh Đông theo đuổi cô, nhưng nếu không có Từ Thiến, thì bọn họ sẽ không có tương lai.
Cho dù bây giờ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ có tương lai.
Kiều Duyệt Nhiên đỡ Miêu Doanh Đông ngồi dậy uống chén canh giải rượu.
“Anh say rồi, để anh một mình em không yên tâm, tối nay em ở lại đây có được không?”
Cô cẩn thận hỏi ý anh.
“Được!”
Miêu Doanh Đông gác tay lên trán, nhẹ nhàng nói.
Kiều Duyệt Nhiên chăm sóc Miêu Doanh Đông, đợi anh ngủ rồi cô mới chuẩn bị đi tắm, cô chưa kịp đi, thì tay cô đã bị Miêu Doanh Đông kéo lại.
Rồi cô bị anh đè lên.
Lần này anh cũng rất thô bạo.
Kiều Duyệt Nhiên cũng không biết hôm nay mình đã làm gì đắc tội anh, cũng có thể là, anh làm vậy là bởi vì...anh đang say.
Hôm sau là thứ bảy, Tam Nhi gọi điện đến, bảo anh đến nhà họ.
Giọng Tam Nhi vang lên tràn đầy sức sống, cô nói “Anh hai, tiện thể anh gọi tiểu Kiều cùng đến luôn nhé!”
“Cô ấy đang ở đây, em tự nói với cổ đi.”
Đêm qua Miêu Doanh Đông ngủ hơi say, nên sáng nay anh cũng dậy hơi trễ.
Bây giờ anh đã thức rồi, ngồi tựa ngay đầu giường.
Tiểu Kiều ngủ bên cạnh anh, cô sau mặt vào trong, xoay lưng ra ngoài, lúc này cô cũng đã thức.
Miêu Doanh Đông đưa điện thoại cho tiểu Kiều, nói “Tam Nhi tìm em.”
Dường như Miêu Doanh Đông cũng biết được cô cũng đã thức.
“Alô.”
Kiều Duyệt Nhiên nghe máy, nghe tiếng cô có vẻ mệt mỏi, không có tí sức lực, vì đêm qua, toàn bộ sức lực của cô đã bị anh “cướp”
hết.
Lúc này Tam Nhi cũng chưa thức, cô đang nằm trong lòng Nam Lịch Viễn.
Nói “Mới sáng sớm, khoảng cách của chị và anh hai lại gần nhau như vậy, có phải vẫn chưa thức, còn đang trên giường đúng không?”
Tiểu Kiều liền đỏ mặt “Em đừng chọc chị nữa.
Mau vào vấn đề chính đi.”
“Chẳng phải em vừa từ Hải Thành về sao, nên em đã mang cho chị rất nhiều quà, còn nữa, trưa nay em mời chị và anh hai đến ăn cơm, nhớ đến đúng giờ đấy!”
“Để chị hỏi anh ấy đã.”
Tiểu Kiều quay người qua, cô không thể thay Miêu Doanh Đông quyết định được.
“Buổi trưa, Tam Nhi mời chúng ta đến ăn cơm, anh có muốn đi không?”
Cô hỏi.
“Chẳng phải em tự quyết định là được rồi sao?”
Miêu Doanh Đông nói.
“Em không thể quyết định thay anh, em làm sao biết được buổi trưa anh có bận việc gì không?”
Tiểu Kiều nói.
“Đi.”
Miêu Doanh Đông chỉ nói một chữ, rồi mặc quần áo xuống giường.
Tam Nhi hét trong điện thoại “Hai người ai là người quyết định, tóm lại hai người có đến không?”
Tuy nói vậy nhưng Tam Nhi đã nghe thấy câu nói lúc nãy! “Anh ấy nói rồi, đi!”
Sau khi tiểu Kiều tắt máy, cô cũng thức dậy, đánh răng rửa mặt, lúc này cũng không còn sớm nữa, nên thức rồi, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong cũng gần đến giờ hẹn.
Trước khi đến nhà Tam Nhi, tiểu Kiều hỏi Miêu Doanh Đông có muốn đem gì cho Tam Nhi không, dù sao bây giờ cũng đang là tết.
Miêu Doanh Đông nói “Em quyết định đi!”
Tiểu Kiều suy nghĩ, trong nhà cũng không có quà tặng mới, cho nên cô sẽ mua cho họ một chai rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ cũng khá đắt tiền, cô lại không có tiền, lúc đi ngang trung tâm mua sắm, cô nói với Miêu Doanh Đông “Anh đưa em tiền, em đi mua rượu cho họ!”
Mặt Miêu Doanh Đông không có tí cảm xúc lấy trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng đưa cho cô rồi nói “Mật mã như cũ.”
Kiều Duyệ Nhiên nhìn, vẫn là chiếc thẻ phụ lần trước anh cho cô.
Sau khi tắt máy, khi bạn bè mời rượu, anh có hơi mất tập trung, nên đã từ chối, rồi anh uống thêm một vài ly nữa, anh để xe lại đó, đón xe về nhà.
Lúc về đến nhà, anh bắt đầu hơi say, mùi rượu nồng nặc.
Vừa mới mở cửa, anh đã bắt đầu loạng choạng bước đi.
Tiểu Kiều lập tức đến đỡ anh “Anh say hả? Chẳng phải anh không thích ra ngoài xã giao sao?”
“Những người hôm nay đều là bạn học của anh.”
Miêu Doanh Đông cởi bộ đồ vest ra, ngồi trên ghế sô pha.
Tiện tay lấy một điếu thuốc để kế bên rồi hút, anh dựa vào chỗ gác tay kế bên.
“Hôm nay sao em đến đây vậy?”
anh nhắm mắt lại, ngồi hút thuốc, khắp người anh toàn mùi rượu nồng nặc.
“Em đến là vì...chuyện hôm nay, em đã làm anh mất mặt phải không?”
Kiều Duyệt Nhiên xấu hổ đứng trước mặt anh.
“Chuyện anh đến Minh gia à?”
“Dạ!”
“Sao em biết anh đã đến đó?”
Anh hỏi.
“Là buổi trưa khi ăn cơm, Tống Dương đã nói với em!”
Kiều Duyệt Nhiên thành thật nói.
Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng phà khói thuốc ra, dường như đang chế giễu cô “Tin tức của em nhanh thật đấy.”
“Còn nữa, trước giờ em chưa từng tiết lộ với bên ngoài về mối quan hệ của chúng ta, trong mắt em, có thể là trong tiềm thức, có lẽ anh vẫn là ông chủ của em, chỉ cần anh không nói ra, còn em, dù có đánh chết em, em cũng không tiết lộ một chữ! Đây là công việc, em cũng có những nguyên tắc cơ bản khi làm việc!”
Kiều Duyệt Nhiên để tay phía trước, cúi đầu nói.
“Làm bạn gái của anh cũng được xem là làm việc sao?”
Anh hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu lia lịa “Không phải, không phải! Em không có ý này.
Trước giờ em chưa từng nghĩ tới, tự ý thêm vào sau tên mình mấy chữ “vợ của Miêu Doanh Đông”
, em nghĩ chắc anh cũng không đồng ý, em không biết, không biết gì về bọn họ.”
Miêu Doanh Đông rít lấy một hơi thuốc, nheo mắt nhìn cô “Đủ rồi, em không cần nói nữa!”
Hình như Kiều Duyệt Nhiên chợt nhớ ra chuyện gì “Lần trước anh nói, theo đuổi em là ý của bác gái.
Vậy em muốn hỏi anh một tí, nếu bác gái không bắt anh theo đuổi em nữa, thì anh sẽ không làm vậy nữa phải không?”
Một hồi lâu, Miêu Doanh Đông trả lời, chỉ một chữ duy nhất “Phải!”
Kiều Duyệt Nhiên hơi thất vọng, một lúc lâu sau cô mới trả lời một tiếng “Ờ”
, rồi nói “Em vào bếp làm canh giải rượu cho anh!”
Rồi cô đi vào bếp.
Lúc vào bếp, cô vẫn có hơi mất tập trung.
Cô không biết tại sao Từ Thiến lại muốn Miêu Doanh Đông theo đuổi cô, nhưng nếu không có Từ Thiến, thì bọn họ sẽ không có tương lai.
Cho dù bây giờ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ có tương lai.
Kiều Duyệt Nhiên đỡ Miêu Doanh Đông ngồi dậy uống chén canh giải rượu.
“Anh say rồi, để anh một mình em không yên tâm, tối nay em ở lại đây có được không?”
Cô cẩn thận hỏi ý anh.
“Được!”
Miêu Doanh Đông gác tay lên trán, nhẹ nhàng nói.
Kiều Duyệt Nhiên chăm sóc Miêu Doanh Đông, đợi anh ngủ rồi cô mới chuẩn bị đi tắm, cô chưa kịp đi, thì tay cô đã bị Miêu Doanh Đông kéo lại.
Rồi cô bị anh đè lên.
Lần này anh cũng rất thô bạo.
Kiều Duyệt Nhiên cũng không biết hôm nay mình đã làm gì đắc tội anh, cũng có thể là, anh làm vậy là bởi vì...anh đang say.
Hôm sau là thứ bảy, Tam Nhi gọi điện đến, bảo anh đến nhà họ.
Giọng Tam Nhi vang lên tràn đầy sức sống, cô nói “Anh hai, tiện thể anh gọi tiểu Kiều cùng đến luôn nhé!”
“Cô ấy đang ở đây, em tự nói với cổ đi.”
Đêm qua Miêu Doanh Đông ngủ hơi say, nên sáng nay anh cũng dậy hơi trễ.
Bây giờ anh đã thức rồi, ngồi tựa ngay đầu giường.
Tiểu Kiều ngủ bên cạnh anh, cô sau mặt vào trong, xoay lưng ra ngoài, lúc này cô cũng đã thức.
Miêu Doanh Đông đưa điện thoại cho tiểu Kiều, nói “Tam Nhi tìm em.”
Dường như Miêu Doanh Đông cũng biết được cô cũng đã thức.
“Alô.”
Kiều Duyệt Nhiên nghe máy, nghe tiếng cô có vẻ mệt mỏi, không có tí sức lực, vì đêm qua, toàn bộ sức lực của cô đã bị anh “cướp”
hết.
Lúc này Tam Nhi cũng chưa thức, cô đang nằm trong lòng Nam Lịch Viễn.
Nói “Mới sáng sớm, khoảng cách của chị và anh hai lại gần nhau như vậy, có phải vẫn chưa thức, còn đang trên giường đúng không?”
Tiểu Kiều liền đỏ mặt “Em đừng chọc chị nữa.
Mau vào vấn đề chính đi.”
“Chẳng phải em vừa từ Hải Thành về sao, nên em đã mang cho chị rất nhiều quà, còn nữa, trưa nay em mời chị và anh hai đến ăn cơm, nhớ đến đúng giờ đấy!”
“Để chị hỏi anh ấy đã.”
Tiểu Kiều quay người qua, cô không thể thay Miêu Doanh Đông quyết định được.
“Buổi trưa, Tam Nhi mời chúng ta đến ăn cơm, anh có muốn đi không?”
Cô hỏi.
“Chẳng phải em tự quyết định là được rồi sao?”
Miêu Doanh Đông nói.
“Em không thể quyết định thay anh, em làm sao biết được buổi trưa anh có bận việc gì không?”
Tiểu Kiều nói.
“Đi.”
Miêu Doanh Đông chỉ nói một chữ, rồi mặc quần áo xuống giường.
Tam Nhi hét trong điện thoại “Hai người ai là người quyết định, tóm lại hai người có đến không?”
Tuy nói vậy nhưng Tam Nhi đã nghe thấy câu nói lúc nãy! “Anh ấy nói rồi, đi!”
Sau khi tiểu Kiều tắt máy, cô cũng thức dậy, đánh răng rửa mặt, lúc này cũng không còn sớm nữa, nên thức rồi, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong cũng gần đến giờ hẹn.
Trước khi đến nhà Tam Nhi, tiểu Kiều hỏi Miêu Doanh Đông có muốn đem gì cho Tam Nhi không, dù sao bây giờ cũng đang là tết.
Miêu Doanh Đông nói “Em quyết định đi!”
Tiểu Kiều suy nghĩ, trong nhà cũng không có quà tặng mới, cho nên cô sẽ mua cho họ một chai rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ cũng khá đắt tiền, cô lại không có tiền, lúc đi ngang trung tâm mua sắm, cô nói với Miêu Doanh Đông “Anh đưa em tiền, em đi mua rượu cho họ!”
Mặt Miêu Doanh Đông không có tí cảm xúc lấy trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng đưa cho cô rồi nói “Mật mã như cũ.”
Kiều Duyệ Nhiên nhìn, vẫn là chiếc thẻ phụ lần trước anh cho cô.
Bình luận facebook