Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-662
Chương 653
Sở dĩ Kiều Duyệt Nhiên viết thư cho Miêu Doanh Đông là bởi vì anh là người gần gũi Kiều Duyệt Nhiên nhất.
Thân thể gần, tâm cũng gần rồi.
Nói Kiều Duyệt Nhiên muốn Miêu Doanh Đông bày tỏ cái gì, không bằng nói cô tự mình bày tỏ.
Chính cô từ khi còn bé đã rất nhát gan, thường sinh bệnh, vì vậy mà cô rất mẫn cảm tự ti, không thể so sánh với tính cách của một người sinh ra ở gia đình bình thường, nhưng lại có liên hệ với kinh nghiệm trưởng thành của cô.
Dù biết rằng đại gia đình Khâu Minh Hạc tiếng tăm lừng lẫy, tuy nhiên cũng không giấu được cô là nàng lọ lem thực sự.
Cô nói căn bản là sau khi quen biết Hứa Thế An, cuộc sống của cô cũng rất có ý nghĩa rồi.
Mãi đến trước đây, khi cô quen biết Miêu Doanh Đông, chính mình bởi vì chuyện kiếm tiền lo cơm no áo ấm, cô chưa bao giờ nghĩ tới xem xét sẽ xây dựng cuộc sống của mình như thế nào.
Khả năng chính là tìm một người đàn ông có điều kiện gần như mình, cũng nhau phấn đấu mua một ngôi nhà, cùng nhau sinh con.
Trên cơ bản thì Hứa Thế An cũng là sự lựa chọn đời này của cô.
Ông chú đẹp trai xuất hiện làm cho cuộc sống của cô thay đổi 180 độ.
Quen biết Miêu Doanh Đông làm cho nhận thức của cô về cuộc sống cũng hoàn toàn thay đổi.
Anh ta thong thả, tao nhã, gặp chuyện không hoảng hốt, gặp vấn đề liền dùng tiền giải quyết.
Loại tâm thái này, ngoài sự tự do với đời, không bận tâm chuyện hỗn loạn, điều này làm cho Kiều Duyệt Nhiên vô cùng say mê, cũng không có cách nào tự kiềm chế mà yêu Miêu Doanh Đông.
Nhưng bây giờ, loại thân thế này lại phát sinh trên người cô, làm cho cô không thể tiếp thu được.
Cô biết sở dĩ dì báo thù cho cô là có ý tốt, có thể là cô không muốn nghĩ tới.
Bởi vì khi đó, cô muốn báo thù cha của chính mình, còn mẹ của cô, đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói đều không có bất kỳ ấn tượng tình cảm gì.
Cô chỉ nghe nói mẹ mình rất khổ sở, dù chưa từng gặp mặt nhưng cha mẹ khổ sở cô cũng từng nhìn thấy.
Cùng có quan hệ máu mủ ruột thịt với cô không chỉ có mẹ của chính mình, còn có cả cha của chính mình a.
Cô không thể thờ ở không động lòng.
Dù sao ông ta cũng đã ngoài sáu mươi, hoàn cảnh sống xuống dốc như vậy, cô không biết ông ấy sẽ thế nào.
Kiều Duyệt Nhiên không thể nào tiếp thu được hiện thực như vậy.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có một thân thế không giống bình thường như vậy, nhưng ngày đó biết thân thế của mình sẽ không đau đớn khổ sở như vậy, sự nghiệp của cha từ một người giàu có rơi xuống nghèo khó.
Từ Thiến dùng thủ đoạn để làm cho tinh thần của cha suy sụp, lần này ngã xuống đoán chừng cả đời này đều không thể gượng dậy nổi nữa rồi.
Mà tất cả những chuyện này cũng đều vì Kiều Duyệt Nhiên mà ra.
Cô không oán hận Từ Thiến, thậm chí còn vô cùng cảm kích cô ấy.
Có thể trong lòng cô vẫn là không thể chịu được, mấy ngày hôm nay Kiều Duyệt Nhiên muốn đi ra ngoài một chút, cô muốn đi tìm anh trai ruột của mình, mặc dù biết rằng biển người mênh mông, không biết chỗ tìm, mình và anh trai ruột chính là long phụng thai, so với anh em bình thường còn thân thiết hơn, cũng không biết anh trai mình như thế nào, cô thật sự rất tò mò.
Bây giờ việc tìm kiếm anh trai, lúc viết cảm thấy cũng rất lạc quan, bởi vì tìm anh trai cũng là một hy vọng.
Phong thư này Kiều Duyệt Nhiên dung tay để viết, viết rất dài, cuối cùng ký tên là: Khâu Đông Duyệt!
Cô rất yêu thích cái tên Khâu Đông Duyệt này, hiện tại cô cũng không rõ vì sao Từ Thiến nói tên cô cùng Miêu Doanh Đông rất giống nhau.
Đông!
Kiều Duyệt Nhiên khẽ cười một cái.
Ở trong tên có một chữ như thế, lại sinh ra cũng một ngày, anh so với cô lớn hơn một giáp, đúng là rất có duyên a.
Khâu Đông Duyệt viết xong phong thư này, cô dán phong thư lại, trên phong thư viết: To Ethan.
Cô muốn yên tĩnh một mình ngắm nhìn cha của chính mình.
Ngày hôm sau, lúc Từ Thiến tới thì Kiều Duyệt Nhiên đã đi rồi.
Từ Thiến nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên để lại tin nhắn, bạn cùng phòng nói cô ra ngoài, có thể mấy ngày nữa mới trở về.
Thấy cô viết thư cho Miêu Doanh Đông, Từ Thiến cầm trở về.
Lúc Miêu Doanh Đông xem lá thư này là đang ở nhà.
Anh ta xem rất chăm chú.
Khi thì cau mày, khi thì xoa cằm của chính mình.
Lúc nhìn thấy chữ ký ở cuối cùng, ánh mắt Miêu Doanh Đông cũng ổn định rồi.
Dù cho cô không yêu thích cái họ Khâu này đi nữa, dù cho cô không muốn làm người nhà họ Khâu nữa, nhưng vì bên trong có chữ “Đông”, vì lẽ đó, cô mới yêu thích cái tên này, có thể sau này cũng sẽ gọi bằng cái tên này.
Miêu Doanh Đông tựa mình trên tay vịn ghế sô pha, đôi mắt hơi híp lại.
“Trước khi làm chuyện này tại sao không thương lượng cùng cô ấy một chút?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Mẹ sợ cô ấy không xuống tay được. Khâu Minh Hạc cùng Quý Hồng có tội thì phải chịu.”
“Coi như có tội thì phải chịu, nhưng cũng nên để cô ấy định đoạt. Trần Nhã Ninh có ân với bà, Duyệt Nhi khẳng định cũng hận ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Duyệt Nhi.” Miêu Doanh Đông nói xong liền đi lên lầu, không nói gì nữa.
Anh ta nhắn cho Khâu Đông Duyệt một cái tin: Khi nào xong việc thì về nhà sớm một chút.
Hôm nay Khâu Đông Duyệt đi tới chỗ Khâu Minh Hạc, cô rất vất vả mới hỏi thăm được.
Ngoại thành NewYort, một ngôi nhà cũ.
Có rất nhiều người sống ở đó, và có rất nhiều người da đen.
Lúc Khâu Đông Duyệt lên lầu, suýt chút nữa bị hù chết.
Cô biết Khâu Minh Hạc ở tòa nhà này, thế nhưng cụ thể là phòng nào thì cô không biết.
Là người Hoa, nếu muốn hỏi cũng không biết có dễ hay không.
Ở lầu hai, có một đứa bé trai đang chơi ngoài cửa.
Đờ đờ đẫn đẫn, những đứa trẻ lớn đẩy cậu ta ngã, cậu ta liền ngồi ở nơi đó nói thầm vài câu.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy nó vô cùng đáng thương, khi cô còn bé cũng thường là người bị bắt nạt.
Cô đi tới phía trước hỏi: “Em trai, cho hỏi em có biết Khâu Minh Hạc ở phòng nào không?”
Sở dĩ cô hỏi bé trai cái này vì mới nhìn cậu bé này là người Châu Á, không biết có thể nghe hiểu được lời nói của Khâu Đông Duyệt hay không?
Cậu bé gật gù.
Khâu Đông Duyệt lộ vẻ vui mừng, cậu bé này dĩ nhiên là biết a.
“Ở đâu?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Cậu bé chỉ chỉ cánh cửa phía sau: “Chính là ở đây.”
Khâu Đông Duyệt sửng sốt một chút: “Em là gì của Khâu Minh Hạc?”
“Con trai.” Cậu bé khờ khạo nói.
Xem ra đầu óc không được thông minh.
Khâu Đông Duyệt Nhíu mày một cái, con trai của Quý Hồng, cô và em trai cùng cha khác mẹ.
Cô vẫn còn có một em trai như vậy? Tại sao lại là đứa trẻ khờ đây?
“Về ăn cơm.” Âm thanh của Quý Hồng vang lên.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe đến âm thanh này, cả người liền run lên, âm thanh lanh lảnh, chanh chua khiến người ta chán ghét.
Trần Nhã Ninh năm đó vì sao lại bại bởi một người đàn bà như vậy chứ?
Đến tột cùng là ánh mắt Khâu Minh Hạc như thế nào vậy?
Nhìn thấy Khâu Đông Duyệt, hai tay Quý Hồng ôm trước ngực: “Ơ, đến xem náo nhiệt sao? Cô làm cho cha cô phá sản, bây giờ lại đến xem náo nhiệt, đến đến đến, nhìn em trai ngốc của cô.”
Quý Hồng kéo con trai ngốc của mình từ dưới đất lên.
“Cả nhà chúng tôi đều chuyển tới nơi ở như thế này, cô hài lòng chưa?” Quý Hồng chanh chua nói.
Khâu Đông Duyệt quả thực là buồn cười đến bất đắc dĩ, người đàn bà này thật sự là vô tri a, rõ ràng là từ sau khi Khâu Minh Hạc cưới bà ta thì sự nghiệp bắt đầu đi xuống, bà ta thua năm trăm triệu, tới cuối cùng là ai đem Khâu gia trở thành bộ dạng như thế này.
Khâu Đông Duyệt muốn đi, nhưng lúc đó phía sau truyền đến một âm thanh: “Duyệt Nhi.”
Trong nháy mắt Khâu Đông Duyệt quay đầu lại đó, cô xúc động đến vạn lần, trong lòng đều mềm nhũn ra.
Có điều mấy ngày qua, tóc Khâu Minh Hạc đều biến thành màu trắng cả rồi, lưng cũng còng rồi.
Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, Khâu Đông Duyệt cảm thấy những báo ứng thế này cũng đủ rồi.
Trước đây, tinh thần khỏe mạnh, mang khí chất của người đàn ông có tiền, hiện tại tiền không còn, người cũng mất.
Tay Kiều Duyệt Nhiên đặt ở bên miệng, liền bắt đầu khóc.
Loại bi ai này xuất hiện từ nội tâm, không cách nào lắng xuống được, cô khóc đến ngực đều run rồi.
Cô không chịu được loại cảm giác này.
“Duyệt Nhi, con còn có anh trai song sinh, cha già rồi, không tìm được anh con, con giúp cha tìm anh con trở về, nói với anh con là cha sai rồi.” Khâu Minh Hạc đứng ở của, quay về phía Khâu Đông Duyệt nói.
“Lão già đáng chết, ông làm cái gì vậy? Còn không nhanh cút vào nhà.” Quý Hồng quay về Khâu Minh Hạc la to.
Khâu Đông Duyệt thật sự không đành lòng đứng nhìn.
Cô biết cho dù lần này cô ngăn cản, nhưng lần sau Quý Hồng vẫn có thể như vậy đối với cha.
Đàn ông a, lúc có tiền phụ nữ đều xem như là miếng bánh ngon, lúc không có tiền chính là “lão già đáng chết” rồi.
Kiều Duyệt Nhiên chợt nhớ tới Miêu Doanh Đông, không biết anh sẽ có một ngày không có tiền không, nếu như có một ngày như vậy, anh ta sẽ ra sao đây?
Hiện tại, khí chất, tư thái thong dong của Miêu Doanh Đông trừ khí chất thu hút người khác phát ra từ người anh thì cũng cần có rất nhiều tiền a.
Nếu một ngày anh ta không có tiền.
Nói như vậy, anh ta sẽ không có một ngày như vậy.
Hơn nữa, cho dù lần này Khâu Đông Duyệt khuyên can Quý Hồng, lần sau Quý Hồng nhất định sẽ quá đáng với cha hơn bây giờ.
Vì vậy, Khâu Đông Duyệt cũng nhắm mắt làm ngơ rời đi.
Dọc đường đi cô đều suy nghĩ, nếu như Từ Thiến nhìn thấy cha như vậy, có thể phát sinh lòng thương hại hay không?
Ngẫm lại, hẳn là sẽ không, bà ấy chán ghét cha như là loại đàn ông cặn bả vậy, bà ấy cho rằng đây chính là báo ứng của cha.
Quan trong nhất là cô ấy cùng Khâu Minh Hạc không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, không giống như cô do dự thiếu quyết đoán như vậy, nhất định là không làm được việc lớn.
Khâu Đông Duyệt rất muốn giúp đỡ cha, nghe nói bây giờ còn có rất nhiều chủ nợ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến chém ông ấy.
Nhưng là Khâu Đông Duyệt không có tiền.
Cô không muốn lại mượn tiền của Miêu Doanh Đông.
Bởi vì cô đã nếm qua mùi vị của việc mượn tiền, dù cho anh ta không nói bất cứ cái gì, có thể cô vẫn cảm thấy chính mình rất thấp kém.
Hơn nữa đây là muốn giúp đỡ cha, tiền này nhất định phải sạch sẽ, đường đường chính chính.
Nhưng làm sao mới có thể kiếm được tiền?
...
Minh gia, trong phòng Minh Nguyên.
Mấy ngày nay Minh Nguyên vẫn lâm vào tình trạng đau buồn trầm trọng.
Tống Dương vẫn một mực ở bên cạnh cậu.
Thủ đoạn của Từ Thiến, cuộc chiến này căn bản không có kéo dài, mà là một đòn chí mạng, căn bản không có cho người ta thời gian suy nghĩ, đợi được tới bây giờ thì sự tình đã xảy ra, chỉ còn lại thổn thức không ngớt.
“Tôi vốn cho là báo thù rồi tôi sẽ rất thoải mái.” Minh Nguyên nói.
“Nhưng lại không cảm thấy thoải mái, trái lại là rất đau lòng đúng không?” Tống Dương hỏi.
“Đúng.”
“Đoán chừng đau lòng nhất chính là Duyệt Nhi, dù sao chuyện này từ lúc bắt đầu cô ấy vẫn không biết chuyện gì.” Tống Dương nói.
“Nhưng bây giờ tôi không thể quen biết cô ấy, không thể để cho lão già kia phát giác ra được.” Minh Nguyên nói.
“Đợi đến lúc nào?”
“Không biết, nói không chừng đợi đến một lúc có cơ hội trời cho.” Minh Nguyên nói, anh nắm thật chặt hai tay nói: “Duyệt Nhi.”
Trên thế giới này, dài nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian cũng không phải địa điểm.
Mà là, ta ở bên cạnh người, người cũng không biết ta.
Điện thoại di động của Tống Dương vang lên, dĩ nhiên là Khâu Đông Duyệt.
“Duyệt Nhi tìm tôi.” Tống Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đi xem xem là chuyện gì? Nếu là yêu cầu về vật chất hãy tận lực giúp cô ấy, nếu là những thứ khác có thể giúp thì hãy giúp.” Minh Nguyên nói.
Tống Dương đi tới, Khâu Đông Duyệt hẹn cùng anh ở một quán cà phê.
Khâu Đông Duyệt thật sự không ngại ngùng, cô nói gần đây cần rất nhiều tiền, muốn nhờ Tống Dương giúp đỡ, bởi vì cô muốn đi Venezuela, cô thích việc tìm đá quý, cũng yêu thích công việc công việc ở Venezuela, cô yêu thích làm việc ở bên ngoài mỗi ngày.
Hiển nhiên là công ty của Miêu Doanh Đông sẽ không thích hợp cho cô.
“Có thể.” Tống Dương thoải mái đáp ứng.
“Cảm ơn anh.” Khâu Đông Duyệt nói: “Còn có... sau này tôi chính thức sử dụng cái tên Khâu Đông Duyệt này, anh cũng gọi tôi như vậy nhé.”
Tống Dương nhìn cô một lát: “Là bởi vì trong cái tên này có một chữ “Đông” sao?”
Khâu Đông Duyệt đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”
Kiều Duyệt Nhiên nhắn cho Miêu Doanh Đông một tin, nói muốn gặp anh, hỏi anh có thời gian hay không?
“Đến AAK, hiện tại mỗi ngày anh đều làm việc ở đây.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên tới.
Rõ ràng AAK so với AIO càng khí thế hơn, dù sao cũng mang theo khí thế đã rất nhiều năm.
Kiều Duyệt Nhiên gõ cửa phòng làm việc của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông bảo người rót cho cô một chén trà.
Mấy ngày không gặp, ánh mắt hai người nhìn nhau đều mang theo nhiều sự khác biệt.
Ánh mắt của Khâu Đông Duyệt càng thêm sâu lắng, càng thêm thành thục.
Miêu Doanh Đông chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cũng không có lên tiếng.
Cô tìm anh có việc, vậy thì để cô nói trước.
“Em muốn đi Venezuela.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Lý do.”
Miêu Doanh Đông ngồi ở trên ghế tổng giám đóc, nói ra hai chữ rất êm tai, nhưng lần thứ hai khiến lòng của Kiều Duyệt Nhiên run lên một cái.
“Em đi thăm Khâu Minh Hạc, tình hình của ông ấy rất thất vọng, em không thể không nghĩ tới chuyện đó, dù sao ông ấy cũng có quan hệ máu mủ với em, em không đành lòng. Đây có lẽ là lý do vì sao dì không nói với em. Em nghĩ nếu mình có tiền, có tiền thì có thể để cho ông ấy thoát khỏi cuộc sống như thế. Hơn nữa, chính em cũng phải trưởng thành lên.”
Khâu Đông Duyệt ngồi ở trên ghế salon đối diện, cô muốn nhìn Miêu Doanh Đông thì nhất định phải khẽ ngẩng đầu.
“Có đường tắt, tại sao không đi?”
“Nhưng ông ấy nhất định là không muốn cầm tiền của người khác.” Khâu Đông Duyệt nói.
“Đi bao lâu?”
“Có thể là một tháng, nhiều nhất là ba tháng. Em còn phải đi học.” Khâu Đông Duyệt trả lời.
Khẩu khí của Miêu Doanh Đông vẫn lạnh như băng.
Lâu như vậy rồi, anh chưa bao giờ nhiệt tình nói chuyện nhiều cùng Khâu Đông Duyệt.
Có lúc Khâu Đông Duyệt cảm thấy chính mình không làm trái tim anh ấm áp lên được, bởi vì chính mình là người theo đuổi nên anh có vốn để có thể làm như vậy.
Có lúc cô hoài nghi, anh chính là duy nhất của bản thân, mà bản thân cũng chỉ là một người anh có cũng được mà không có cũng được.
“Đi.” Anh nói.
Khâu Đông Duyệt “ừ” một tiếng, không nói ra được sự thất vọng.
Cô cho rằng anh sẽ quan tâm tới cô, biết lịch trình của cô, biết vì sao cô phải đi.
Ít nhất cũng nên giữ lại a.
Nhưng không có, không có gì cả, chính là lạnh lùng nói một chữ “đi”.
Một người có cảm giác gì mới có thể thờ ơ không động lòng như vậy, cầm được thì cũng buông được.
“Ừ, vậy em đi đây.” Khâu Đông Duyệt đứng lên rời đi.
Trên đường về trường học, cô vẫn một mực hoài nghi, là giả sao?
Lẽ nào những thân thiết kia đều là giả sao?
Hay là anh đã quen quan hệ trên giường cùng cô.
Căn bản anh cũng không phải là bạn trai?
Khâu Đông Duyệt nói với Từ Thiến lịch trình của mình, nói mình muốn trưởng thành, trước đây cô quá nhu nhược, cô muốn mình trở nên thành thục một chút, trưởng thành sớm một chút.
“Thật sự không muốn giúp tôi sao?” Từ Thiến hỏi.
Bà hiểu được tâm trạng của Khâu Đông Duyệt, cơ bản là cô ấy sợ đi theo Từ Thiến, không biết chừng một ngày nào đó sẽ làm ra chuyện báo thù cha ruột của mình một lần nữa.
Khâu Đông Duyệt đi rồi, đi tới Venezuela.
Tống Dương nói muốn đưa cô đi, cô nói: “Căn bản là tôi còn muốn đi rất nhiều nơi, anh cũng đưa đi sao?”
Tống Dương ngẩn người, biết rằng đây là Khâu Đông Duyệt từ chối anh, vậy nên cuối cùng không đi.
Ở Minh Thị Venezuela, mỗi ngày cô đều yêu thích đội mũ lên núi tìm kiếm châu báu rồi trở về giám định.
Mỗi ngày bận bịu hận không thể phân thân, trở về ký túc xá là ngủ thiếp đi.
Cô chăm chỉ cùng cố gắng, Minh Sùng Luân đã nhìn thấy rồi.
Ông ta vô cùng hài lòng, cố ý trêu chọc Tống Dương: “Không tệ a, đúng là bạn gái rất nổ lực, ở phương diện giám định châu báu cũng rất có thiên phú.”
Tống Dương giả vờ khiêm tốn: “Minh tổng nói gì vậy.”
Minh Nguyên nói với Tống Dương, để anh nói chuyện với cha, hỏi thăm Kiều Duyệt Nhiên một lúc, dù sao cũng là một cô gái lại đang ở nước ngoài.
Chuyện Khâu gia Minh Nguyên không nói với Minh Sùng Luân, Minh Sùng Luân ở Nam Mĩ, đương nhiên không biết những chuyện này, vì lẽ đó Minh Nguyên thay Khâu Đông Duyệt giấu những chuyện này.
Cho tới khi Khâu Đông Duyệt muốn nói cho Minh Sùng Luân thì đó là chuyện của bản thân cô.
Nói vậy, Khâu Đông Duyệt hiện tại đã có năng lực đối mặt với những chuyện này.
Ngày đó, Minh Sùng Luân nhận được một phong thư đến từ Miêu Doanh Đông.
Minh Sùng Luân nghĩ là mình nhầm, cố ý nhìn một chút, nhưng rõ ràng là hòm thư của AAK.
Đại danh của Miêu Doanh Đông ông có từng nghe qua, thế nhưng bình thường Miêu Doanh Đông không thường chủ động tham dự vào nhiều việc như vậy, Minh Sùng Luân lại không ở trong nước, vì vậy Minh Sùng Luân muốn nói chuyện cùng Miêu Doanh Đông cũng không có cơ hội.
Ông ta lớn hơn Miêu Doanh Đông mười mấy tuổi, không tính là bạn cùng lứa nhưng sự khác nhau không lớn.
Miêu Doanh Đông viết cho ông một email, giọng điệu khá là khách khí, nói rằng bạn gái anh đi Venezuela, bảo anh ta quan tâm một chút.
Chuyện này, Minh Sùng Luân cũng không rõ ràng, rốt cuộc Kiều Duyệt Nhiên là bạn gái của ai?
Sở dĩ Kiều Duyệt Nhiên viết thư cho Miêu Doanh Đông là bởi vì anh là người gần gũi Kiều Duyệt Nhiên nhất.
Thân thể gần, tâm cũng gần rồi.
Nói Kiều Duyệt Nhiên muốn Miêu Doanh Đông bày tỏ cái gì, không bằng nói cô tự mình bày tỏ.
Chính cô từ khi còn bé đã rất nhát gan, thường sinh bệnh, vì vậy mà cô rất mẫn cảm tự ti, không thể so sánh với tính cách của một người sinh ra ở gia đình bình thường, nhưng lại có liên hệ với kinh nghiệm trưởng thành của cô.
Dù biết rằng đại gia đình Khâu Minh Hạc tiếng tăm lừng lẫy, tuy nhiên cũng không giấu được cô là nàng lọ lem thực sự.
Cô nói căn bản là sau khi quen biết Hứa Thế An, cuộc sống của cô cũng rất có ý nghĩa rồi.
Mãi đến trước đây, khi cô quen biết Miêu Doanh Đông, chính mình bởi vì chuyện kiếm tiền lo cơm no áo ấm, cô chưa bao giờ nghĩ tới xem xét sẽ xây dựng cuộc sống của mình như thế nào.
Khả năng chính là tìm một người đàn ông có điều kiện gần như mình, cũng nhau phấn đấu mua một ngôi nhà, cùng nhau sinh con.
Trên cơ bản thì Hứa Thế An cũng là sự lựa chọn đời này của cô.
Ông chú đẹp trai xuất hiện làm cho cuộc sống của cô thay đổi 180 độ.
Quen biết Miêu Doanh Đông làm cho nhận thức của cô về cuộc sống cũng hoàn toàn thay đổi.
Anh ta thong thả, tao nhã, gặp chuyện không hoảng hốt, gặp vấn đề liền dùng tiền giải quyết.
Loại tâm thái này, ngoài sự tự do với đời, không bận tâm chuyện hỗn loạn, điều này làm cho Kiều Duyệt Nhiên vô cùng say mê, cũng không có cách nào tự kiềm chế mà yêu Miêu Doanh Đông.
Nhưng bây giờ, loại thân thế này lại phát sinh trên người cô, làm cho cô không thể tiếp thu được.
Cô biết sở dĩ dì báo thù cho cô là có ý tốt, có thể là cô không muốn nghĩ tới.
Bởi vì khi đó, cô muốn báo thù cha của chính mình, còn mẹ của cô, đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói đều không có bất kỳ ấn tượng tình cảm gì.
Cô chỉ nghe nói mẹ mình rất khổ sở, dù chưa từng gặp mặt nhưng cha mẹ khổ sở cô cũng từng nhìn thấy.
Cùng có quan hệ máu mủ ruột thịt với cô không chỉ có mẹ của chính mình, còn có cả cha của chính mình a.
Cô không thể thờ ở không động lòng.
Dù sao ông ta cũng đã ngoài sáu mươi, hoàn cảnh sống xuống dốc như vậy, cô không biết ông ấy sẽ thế nào.
Kiều Duyệt Nhiên không thể nào tiếp thu được hiện thực như vậy.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có một thân thế không giống bình thường như vậy, nhưng ngày đó biết thân thế của mình sẽ không đau đớn khổ sở như vậy, sự nghiệp của cha từ một người giàu có rơi xuống nghèo khó.
Từ Thiến dùng thủ đoạn để làm cho tinh thần của cha suy sụp, lần này ngã xuống đoán chừng cả đời này đều không thể gượng dậy nổi nữa rồi.
Mà tất cả những chuyện này cũng đều vì Kiều Duyệt Nhiên mà ra.
Cô không oán hận Từ Thiến, thậm chí còn vô cùng cảm kích cô ấy.
Có thể trong lòng cô vẫn là không thể chịu được, mấy ngày hôm nay Kiều Duyệt Nhiên muốn đi ra ngoài một chút, cô muốn đi tìm anh trai ruột của mình, mặc dù biết rằng biển người mênh mông, không biết chỗ tìm, mình và anh trai ruột chính là long phụng thai, so với anh em bình thường còn thân thiết hơn, cũng không biết anh trai mình như thế nào, cô thật sự rất tò mò.
Bây giờ việc tìm kiếm anh trai, lúc viết cảm thấy cũng rất lạc quan, bởi vì tìm anh trai cũng là một hy vọng.
Phong thư này Kiều Duyệt Nhiên dung tay để viết, viết rất dài, cuối cùng ký tên là: Khâu Đông Duyệt!
Cô rất yêu thích cái tên Khâu Đông Duyệt này, hiện tại cô cũng không rõ vì sao Từ Thiến nói tên cô cùng Miêu Doanh Đông rất giống nhau.
Đông!
Kiều Duyệt Nhiên khẽ cười một cái.
Ở trong tên có một chữ như thế, lại sinh ra cũng một ngày, anh so với cô lớn hơn một giáp, đúng là rất có duyên a.
Khâu Đông Duyệt viết xong phong thư này, cô dán phong thư lại, trên phong thư viết: To Ethan.
Cô muốn yên tĩnh một mình ngắm nhìn cha của chính mình.
Ngày hôm sau, lúc Từ Thiến tới thì Kiều Duyệt Nhiên đã đi rồi.
Từ Thiến nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên để lại tin nhắn, bạn cùng phòng nói cô ra ngoài, có thể mấy ngày nữa mới trở về.
Thấy cô viết thư cho Miêu Doanh Đông, Từ Thiến cầm trở về.
Lúc Miêu Doanh Đông xem lá thư này là đang ở nhà.
Anh ta xem rất chăm chú.
Khi thì cau mày, khi thì xoa cằm của chính mình.
Lúc nhìn thấy chữ ký ở cuối cùng, ánh mắt Miêu Doanh Đông cũng ổn định rồi.
Dù cho cô không yêu thích cái họ Khâu này đi nữa, dù cho cô không muốn làm người nhà họ Khâu nữa, nhưng vì bên trong có chữ “Đông”, vì lẽ đó, cô mới yêu thích cái tên này, có thể sau này cũng sẽ gọi bằng cái tên này.
Miêu Doanh Đông tựa mình trên tay vịn ghế sô pha, đôi mắt hơi híp lại.
“Trước khi làm chuyện này tại sao không thương lượng cùng cô ấy một chút?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Mẹ sợ cô ấy không xuống tay được. Khâu Minh Hạc cùng Quý Hồng có tội thì phải chịu.”
“Coi như có tội thì phải chịu, nhưng cũng nên để cô ấy định đoạt. Trần Nhã Ninh có ân với bà, Duyệt Nhi khẳng định cũng hận ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Duyệt Nhi.” Miêu Doanh Đông nói xong liền đi lên lầu, không nói gì nữa.
Anh ta nhắn cho Khâu Đông Duyệt một cái tin: Khi nào xong việc thì về nhà sớm một chút.
Hôm nay Khâu Đông Duyệt đi tới chỗ Khâu Minh Hạc, cô rất vất vả mới hỏi thăm được.
Ngoại thành NewYort, một ngôi nhà cũ.
Có rất nhiều người sống ở đó, và có rất nhiều người da đen.
Lúc Khâu Đông Duyệt lên lầu, suýt chút nữa bị hù chết.
Cô biết Khâu Minh Hạc ở tòa nhà này, thế nhưng cụ thể là phòng nào thì cô không biết.
Là người Hoa, nếu muốn hỏi cũng không biết có dễ hay không.
Ở lầu hai, có một đứa bé trai đang chơi ngoài cửa.
Đờ đờ đẫn đẫn, những đứa trẻ lớn đẩy cậu ta ngã, cậu ta liền ngồi ở nơi đó nói thầm vài câu.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy nó vô cùng đáng thương, khi cô còn bé cũng thường là người bị bắt nạt.
Cô đi tới phía trước hỏi: “Em trai, cho hỏi em có biết Khâu Minh Hạc ở phòng nào không?”
Sở dĩ cô hỏi bé trai cái này vì mới nhìn cậu bé này là người Châu Á, không biết có thể nghe hiểu được lời nói của Khâu Đông Duyệt hay không?
Cậu bé gật gù.
Khâu Đông Duyệt lộ vẻ vui mừng, cậu bé này dĩ nhiên là biết a.
“Ở đâu?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Cậu bé chỉ chỉ cánh cửa phía sau: “Chính là ở đây.”
Khâu Đông Duyệt sửng sốt một chút: “Em là gì của Khâu Minh Hạc?”
“Con trai.” Cậu bé khờ khạo nói.
Xem ra đầu óc không được thông minh.
Khâu Đông Duyệt Nhíu mày một cái, con trai của Quý Hồng, cô và em trai cùng cha khác mẹ.
Cô vẫn còn có một em trai như vậy? Tại sao lại là đứa trẻ khờ đây?
“Về ăn cơm.” Âm thanh của Quý Hồng vang lên.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe đến âm thanh này, cả người liền run lên, âm thanh lanh lảnh, chanh chua khiến người ta chán ghét.
Trần Nhã Ninh năm đó vì sao lại bại bởi một người đàn bà như vậy chứ?
Đến tột cùng là ánh mắt Khâu Minh Hạc như thế nào vậy?
Nhìn thấy Khâu Đông Duyệt, hai tay Quý Hồng ôm trước ngực: “Ơ, đến xem náo nhiệt sao? Cô làm cho cha cô phá sản, bây giờ lại đến xem náo nhiệt, đến đến đến, nhìn em trai ngốc của cô.”
Quý Hồng kéo con trai ngốc của mình từ dưới đất lên.
“Cả nhà chúng tôi đều chuyển tới nơi ở như thế này, cô hài lòng chưa?” Quý Hồng chanh chua nói.
Khâu Đông Duyệt quả thực là buồn cười đến bất đắc dĩ, người đàn bà này thật sự là vô tri a, rõ ràng là từ sau khi Khâu Minh Hạc cưới bà ta thì sự nghiệp bắt đầu đi xuống, bà ta thua năm trăm triệu, tới cuối cùng là ai đem Khâu gia trở thành bộ dạng như thế này.
Khâu Đông Duyệt muốn đi, nhưng lúc đó phía sau truyền đến một âm thanh: “Duyệt Nhi.”
Trong nháy mắt Khâu Đông Duyệt quay đầu lại đó, cô xúc động đến vạn lần, trong lòng đều mềm nhũn ra.
Có điều mấy ngày qua, tóc Khâu Minh Hạc đều biến thành màu trắng cả rồi, lưng cũng còng rồi.
Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, Khâu Đông Duyệt cảm thấy những báo ứng thế này cũng đủ rồi.
Trước đây, tinh thần khỏe mạnh, mang khí chất của người đàn ông có tiền, hiện tại tiền không còn, người cũng mất.
Tay Kiều Duyệt Nhiên đặt ở bên miệng, liền bắt đầu khóc.
Loại bi ai này xuất hiện từ nội tâm, không cách nào lắng xuống được, cô khóc đến ngực đều run rồi.
Cô không chịu được loại cảm giác này.
“Duyệt Nhi, con còn có anh trai song sinh, cha già rồi, không tìm được anh con, con giúp cha tìm anh con trở về, nói với anh con là cha sai rồi.” Khâu Minh Hạc đứng ở của, quay về phía Khâu Đông Duyệt nói.
“Lão già đáng chết, ông làm cái gì vậy? Còn không nhanh cút vào nhà.” Quý Hồng quay về Khâu Minh Hạc la to.
Khâu Đông Duyệt thật sự không đành lòng đứng nhìn.
Cô biết cho dù lần này cô ngăn cản, nhưng lần sau Quý Hồng vẫn có thể như vậy đối với cha.
Đàn ông a, lúc có tiền phụ nữ đều xem như là miếng bánh ngon, lúc không có tiền chính là “lão già đáng chết” rồi.
Kiều Duyệt Nhiên chợt nhớ tới Miêu Doanh Đông, không biết anh sẽ có một ngày không có tiền không, nếu như có một ngày như vậy, anh ta sẽ ra sao đây?
Hiện tại, khí chất, tư thái thong dong của Miêu Doanh Đông trừ khí chất thu hút người khác phát ra từ người anh thì cũng cần có rất nhiều tiền a.
Nếu một ngày anh ta không có tiền.
Nói như vậy, anh ta sẽ không có một ngày như vậy.
Hơn nữa, cho dù lần này Khâu Đông Duyệt khuyên can Quý Hồng, lần sau Quý Hồng nhất định sẽ quá đáng với cha hơn bây giờ.
Vì vậy, Khâu Đông Duyệt cũng nhắm mắt làm ngơ rời đi.
Dọc đường đi cô đều suy nghĩ, nếu như Từ Thiến nhìn thấy cha như vậy, có thể phát sinh lòng thương hại hay không?
Ngẫm lại, hẳn là sẽ không, bà ấy chán ghét cha như là loại đàn ông cặn bả vậy, bà ấy cho rằng đây chính là báo ứng của cha.
Quan trong nhất là cô ấy cùng Khâu Minh Hạc không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, không giống như cô do dự thiếu quyết đoán như vậy, nhất định là không làm được việc lớn.
Khâu Đông Duyệt rất muốn giúp đỡ cha, nghe nói bây giờ còn có rất nhiều chủ nợ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến chém ông ấy.
Nhưng là Khâu Đông Duyệt không có tiền.
Cô không muốn lại mượn tiền của Miêu Doanh Đông.
Bởi vì cô đã nếm qua mùi vị của việc mượn tiền, dù cho anh ta không nói bất cứ cái gì, có thể cô vẫn cảm thấy chính mình rất thấp kém.
Hơn nữa đây là muốn giúp đỡ cha, tiền này nhất định phải sạch sẽ, đường đường chính chính.
Nhưng làm sao mới có thể kiếm được tiền?
...
Minh gia, trong phòng Minh Nguyên.
Mấy ngày nay Minh Nguyên vẫn lâm vào tình trạng đau buồn trầm trọng.
Tống Dương vẫn một mực ở bên cạnh cậu.
Thủ đoạn của Từ Thiến, cuộc chiến này căn bản không có kéo dài, mà là một đòn chí mạng, căn bản không có cho người ta thời gian suy nghĩ, đợi được tới bây giờ thì sự tình đã xảy ra, chỉ còn lại thổn thức không ngớt.
“Tôi vốn cho là báo thù rồi tôi sẽ rất thoải mái.” Minh Nguyên nói.
“Nhưng lại không cảm thấy thoải mái, trái lại là rất đau lòng đúng không?” Tống Dương hỏi.
“Đúng.”
“Đoán chừng đau lòng nhất chính là Duyệt Nhi, dù sao chuyện này từ lúc bắt đầu cô ấy vẫn không biết chuyện gì.” Tống Dương nói.
“Nhưng bây giờ tôi không thể quen biết cô ấy, không thể để cho lão già kia phát giác ra được.” Minh Nguyên nói.
“Đợi đến lúc nào?”
“Không biết, nói không chừng đợi đến một lúc có cơ hội trời cho.” Minh Nguyên nói, anh nắm thật chặt hai tay nói: “Duyệt Nhi.”
Trên thế giới này, dài nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian cũng không phải địa điểm.
Mà là, ta ở bên cạnh người, người cũng không biết ta.
Điện thoại di động của Tống Dương vang lên, dĩ nhiên là Khâu Đông Duyệt.
“Duyệt Nhi tìm tôi.” Tống Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đi xem xem là chuyện gì? Nếu là yêu cầu về vật chất hãy tận lực giúp cô ấy, nếu là những thứ khác có thể giúp thì hãy giúp.” Minh Nguyên nói.
Tống Dương đi tới, Khâu Đông Duyệt hẹn cùng anh ở một quán cà phê.
Khâu Đông Duyệt thật sự không ngại ngùng, cô nói gần đây cần rất nhiều tiền, muốn nhờ Tống Dương giúp đỡ, bởi vì cô muốn đi Venezuela, cô thích việc tìm đá quý, cũng yêu thích công việc công việc ở Venezuela, cô yêu thích làm việc ở bên ngoài mỗi ngày.
Hiển nhiên là công ty của Miêu Doanh Đông sẽ không thích hợp cho cô.
“Có thể.” Tống Dương thoải mái đáp ứng.
“Cảm ơn anh.” Khâu Đông Duyệt nói: “Còn có... sau này tôi chính thức sử dụng cái tên Khâu Đông Duyệt này, anh cũng gọi tôi như vậy nhé.”
Tống Dương nhìn cô một lát: “Là bởi vì trong cái tên này có một chữ “Đông” sao?”
Khâu Đông Duyệt đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”
Kiều Duyệt Nhiên nhắn cho Miêu Doanh Đông một tin, nói muốn gặp anh, hỏi anh có thời gian hay không?
“Đến AAK, hiện tại mỗi ngày anh đều làm việc ở đây.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên tới.
Rõ ràng AAK so với AIO càng khí thế hơn, dù sao cũng mang theo khí thế đã rất nhiều năm.
Kiều Duyệt Nhiên gõ cửa phòng làm việc của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông bảo người rót cho cô một chén trà.
Mấy ngày không gặp, ánh mắt hai người nhìn nhau đều mang theo nhiều sự khác biệt.
Ánh mắt của Khâu Đông Duyệt càng thêm sâu lắng, càng thêm thành thục.
Miêu Doanh Đông chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cũng không có lên tiếng.
Cô tìm anh có việc, vậy thì để cô nói trước.
“Em muốn đi Venezuela.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Lý do.”
Miêu Doanh Đông ngồi ở trên ghế tổng giám đóc, nói ra hai chữ rất êm tai, nhưng lần thứ hai khiến lòng của Kiều Duyệt Nhiên run lên một cái.
“Em đi thăm Khâu Minh Hạc, tình hình của ông ấy rất thất vọng, em không thể không nghĩ tới chuyện đó, dù sao ông ấy cũng có quan hệ máu mủ với em, em không đành lòng. Đây có lẽ là lý do vì sao dì không nói với em. Em nghĩ nếu mình có tiền, có tiền thì có thể để cho ông ấy thoát khỏi cuộc sống như thế. Hơn nữa, chính em cũng phải trưởng thành lên.”
Khâu Đông Duyệt ngồi ở trên ghế salon đối diện, cô muốn nhìn Miêu Doanh Đông thì nhất định phải khẽ ngẩng đầu.
“Có đường tắt, tại sao không đi?”
“Nhưng ông ấy nhất định là không muốn cầm tiền của người khác.” Khâu Đông Duyệt nói.
“Đi bao lâu?”
“Có thể là một tháng, nhiều nhất là ba tháng. Em còn phải đi học.” Khâu Đông Duyệt trả lời.
Khẩu khí của Miêu Doanh Đông vẫn lạnh như băng.
Lâu như vậy rồi, anh chưa bao giờ nhiệt tình nói chuyện nhiều cùng Khâu Đông Duyệt.
Có lúc Khâu Đông Duyệt cảm thấy chính mình không làm trái tim anh ấm áp lên được, bởi vì chính mình là người theo đuổi nên anh có vốn để có thể làm như vậy.
Có lúc cô hoài nghi, anh chính là duy nhất của bản thân, mà bản thân cũng chỉ là một người anh có cũng được mà không có cũng được.
“Đi.” Anh nói.
Khâu Đông Duyệt “ừ” một tiếng, không nói ra được sự thất vọng.
Cô cho rằng anh sẽ quan tâm tới cô, biết lịch trình của cô, biết vì sao cô phải đi.
Ít nhất cũng nên giữ lại a.
Nhưng không có, không có gì cả, chính là lạnh lùng nói một chữ “đi”.
Một người có cảm giác gì mới có thể thờ ơ không động lòng như vậy, cầm được thì cũng buông được.
“Ừ, vậy em đi đây.” Khâu Đông Duyệt đứng lên rời đi.
Trên đường về trường học, cô vẫn một mực hoài nghi, là giả sao?
Lẽ nào những thân thiết kia đều là giả sao?
Hay là anh đã quen quan hệ trên giường cùng cô.
Căn bản anh cũng không phải là bạn trai?
Khâu Đông Duyệt nói với Từ Thiến lịch trình của mình, nói mình muốn trưởng thành, trước đây cô quá nhu nhược, cô muốn mình trở nên thành thục một chút, trưởng thành sớm một chút.
“Thật sự không muốn giúp tôi sao?” Từ Thiến hỏi.
Bà hiểu được tâm trạng của Khâu Đông Duyệt, cơ bản là cô ấy sợ đi theo Từ Thiến, không biết chừng một ngày nào đó sẽ làm ra chuyện báo thù cha ruột của mình một lần nữa.
Khâu Đông Duyệt đi rồi, đi tới Venezuela.
Tống Dương nói muốn đưa cô đi, cô nói: “Căn bản là tôi còn muốn đi rất nhiều nơi, anh cũng đưa đi sao?”
Tống Dương ngẩn người, biết rằng đây là Khâu Đông Duyệt từ chối anh, vậy nên cuối cùng không đi.
Ở Minh Thị Venezuela, mỗi ngày cô đều yêu thích đội mũ lên núi tìm kiếm châu báu rồi trở về giám định.
Mỗi ngày bận bịu hận không thể phân thân, trở về ký túc xá là ngủ thiếp đi.
Cô chăm chỉ cùng cố gắng, Minh Sùng Luân đã nhìn thấy rồi.
Ông ta vô cùng hài lòng, cố ý trêu chọc Tống Dương: “Không tệ a, đúng là bạn gái rất nổ lực, ở phương diện giám định châu báu cũng rất có thiên phú.”
Tống Dương giả vờ khiêm tốn: “Minh tổng nói gì vậy.”
Minh Nguyên nói với Tống Dương, để anh nói chuyện với cha, hỏi thăm Kiều Duyệt Nhiên một lúc, dù sao cũng là một cô gái lại đang ở nước ngoài.
Chuyện Khâu gia Minh Nguyên không nói với Minh Sùng Luân, Minh Sùng Luân ở Nam Mĩ, đương nhiên không biết những chuyện này, vì lẽ đó Minh Nguyên thay Khâu Đông Duyệt giấu những chuyện này.
Cho tới khi Khâu Đông Duyệt muốn nói cho Minh Sùng Luân thì đó là chuyện của bản thân cô.
Nói vậy, Khâu Đông Duyệt hiện tại đã có năng lực đối mặt với những chuyện này.
Ngày đó, Minh Sùng Luân nhận được một phong thư đến từ Miêu Doanh Đông.
Minh Sùng Luân nghĩ là mình nhầm, cố ý nhìn một chút, nhưng rõ ràng là hòm thư của AAK.
Đại danh của Miêu Doanh Đông ông có từng nghe qua, thế nhưng bình thường Miêu Doanh Đông không thường chủ động tham dự vào nhiều việc như vậy, Minh Sùng Luân lại không ở trong nước, vì vậy Minh Sùng Luân muốn nói chuyện cùng Miêu Doanh Đông cũng không có cơ hội.
Ông ta lớn hơn Miêu Doanh Đông mười mấy tuổi, không tính là bạn cùng lứa nhưng sự khác nhau không lớn.
Miêu Doanh Đông viết cho ông một email, giọng điệu khá là khách khí, nói rằng bạn gái anh đi Venezuela, bảo anh ta quan tâm một chút.
Chuyện này, Minh Sùng Luân cũng không rõ ràng, rốt cuộc Kiều Duyệt Nhiên là bạn gái của ai?
Bình luận facebook