Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-678
Chương 669
Thành cứ như vậy ở lại nhà Hứa Thế An mấy ngày, hai người rất nhanh liền thân như anh em ruột.
Thành cũng rất nhanh quen thuộc với việc gọi “Anh trai”, những lúc này Hứa Thế An sẽ cười rất vui vẻ.
Hôm đó, Hứa Thế An muốn đến bệnh viện thăm Khâu Minh Hạc, anh chưa từng gặp Khâu Minh Hạc, chỉ biết Khâu Minh Hạc là cha ruột của Kiều Duyệt Nhiên, cũng muốn đến hỏi xem tiền viện phí của ông ta đã nộp chưa.
Anh và Thành ngồi xe buýt đi đến đó, vừa xuống xem, Thành liền chỉ bệnh viện nói, “Cha, cha.”
Hứa Thế An không hiểu, hỏi, “Bệnh viện và cha của em, có mối quan hệ gì?”
“Cha ở đây!”
Hứa Thế An liền hiểu, chẳng trách, cha cũng đã nhập viện, khẳng định lại là một đứa trẻ không mẹ.
“Vậy trước tiên anh đưa em đi thăm cha nhé, sau đó đi nộp viện phí.” Hứa Thế An không biết viện phí của Khâu Minh Hạc, Từ Thiến đã trả rồi.
Thành kéo tay Hứa Thế An đi vào phòng bệnh của Khâu Minh Hạc.
Hứa Thế An chau mày, tên và số phòng của Khâu Minh Hạc anh nhớ rất rõ, nếu không anh cũng không có cách nào nộp viện phí.
Đây không phải là phòng bệnh của Khâu Minh Hạc sao, lẽ nào?
Là thế giới này quá nhỏ, hay là duyên phận của anh và Duyệt Nhiên quá kì diệu?
Khâu Minh Hạc nằm trên giường, nhìn y tá đang massage chân cho ông.
Nhìn thấy Thành, Khâu Minh Hạc rất vui, ông bảo Thành ngồi xuống, hỏi, “Mẹ con đâu?”
Thành lắc lắc đầu.
Khâu Minh Hạc lại thở dài một hơi, dù sao cũng là người sắp chết, có rất nhiều việc, ông không quản nổi nữa.
Dù sao với Quý Hồng cũng là tái hôn, bây giờ thì “Phu thê như chim trong rừng, gặp chuyện mạnh con nào con nấy bay” thôi.
Ông cũng không mong cầu gì nữa.
Khâu Minh Hạc chỉnh quần áo cho Thành, “Lúc trước, không hề cảm thấy gì, bây giờ mới biết, con là đứa con ngoan của ta, đáng tiếc, cha hiểu ra quá muộn.”
Thành cái hiểu cái không gật đầu.
Khâu Minh Hạc lại nhìn Hứa Thế An, Hứa Thế An vẫn luôn hoài nghi.
“Cậu là...”
“Cháu là bạn thân của Duyệt Nhi. Khâu Đông Duyệt?” Hứa Thế An dò hỏi.
“À à,” Khâu Minh Hạc liền hoảng hốt, “là bạn học của Duyệt Nhi sao, là Duyệt Nhi bảo cậu đến sao? Sao nó không đến thăm tôi? Cũng đúng, năm đó là tôi có lỗi với mẹ con nó, nó làm sao có thể đến thăm tôi chứ?”
Thật sự là Khâu Minh Hạc.
Trận mưa gió này của nhà họ Khâu, từ lâu ai ai cũng biết, tất nhiên Hứa Thế An cũng biết.
Anh cảm thấy Duyệt Nhiên thật sự rất đáng thương.
“Anh trai, người tốt!” Thành chỉ vào Hứa Thế An nói, “Đối với con tốt!”
Khâu Minh Hạc cũng quan sát Hứa Thế An rất lâu, môi mấp máy, dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Chỉ là nghĩ lại, ông cũng không còn ở trên thế gian này bao lâu nữa, Thần Duyệt hai anh em nó không biết lúc nào sẽ đến thăm ông, vẫn còn không chắc.
Với kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm nay của ông, ông nhìn ra, Hứa Thế An là người trời sinh ôn hòa, lương thiện, lại là bạn tốt của Khâu Đông Duyệt, nên liền nói với anh, “Ở trong ngân hàng Thụy Sĩ tôi vẫn còn chút tài sản, là năm đó lúc Trần Nhã Ninh vẫn còn, chúng tôi đã cũng nhau tích góp, sau này cũng không để ý, sau đó bà ấy không còn nữa, bản thân tôi lâu lâu lại gửi vào đó một ít tiền, có lẽ bây giờ cũng đã được 100 triệu, bây giờ tôi phá sản rồi, không thể lập di chúc, tôi sợ lập di chúc rồi sẽ có người để ý đống tiền này! Bây giờ tôi cũng không thể nói với Duyệt Nhi, tôi sợ con bé không cần, cậu đợi sau khi tôi chết, hãy nói với nó, đến ngân hàng Thụy Sĩ rút tiền. Mật mã có chút phức tạp, là ngày mà mẹ nó khó quên nhất, nếu như nó không biết, vậy thì phải tự mình nghĩ, nghĩ không ra, số tiền này sẽ được quyên góp cho hội chữ thập đỏ, nếu như nghĩ ra, vậy chia thành ba phần bằng nhau cho ba anh em nó, Thành của chúng tôi...”
Nói đến Thành, Khâu Minh Hạc liền khóc.
Hứa Thế An biết, thỏ có ba hang, rất rõ ràng, Khâu Minh Hạc cũng hiểu đạo lí này.
Chỉ là Thành, luôn mơ mơ hồ hồ.
Sau khi thăm Khâu Minh Hạc xong, Hứa Thế An và Thành liền rời đi.
Trên đường, Hứa Thế An cười hỏi Thành, “Thì ra em thật sự là em trai của Duyệt Nhiên, em trai của cô ấy, cũng như em trai ruột của anh! Anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Quý Hồng trở về nhà một chuyến, nhìn bé Thành, nhưng bé không có ở nhà.
Bà ta đi tìm khắp nơi, cũng không thấy, đến bệnh viện, hỏi Khâu Minh Hạc, Thành ở đâu?
Khâu Minh Hạc lạnh lùng nói, “Bà vẫn còn nhớ mình có một đứa con sao? Tôi không biết.”
“Ông già chết tiệt! Đến lúc này còn cứng miệng!” Quý Hồng vẫn trang điểm xinh đẹp, son môi gợi cảm.
Vừa nãy y tá không ở đây, đã vào phòng vệ sinh, bây giờ vừa bước ra, nhìn thấy Quý Hồng, cô biết Thành là con trai của bà, không nghĩ nhiều, “Con trai của bà sao? Đi cùng với một cậu thanh niên trẻ mà.”
“Thanh niên trẻ?” Quý Hồng nhíu mày, nói.
Bà lại không biết Thành lại có bản lĩnh lớn như vậy, mấy ngày không gặp, liền đi cùng một thanh niên trẻ rồi.
Biết Khâu Minh Hạc sẽ không nói cho bà, cho nên, bà ra ngoài hỏi y tá, y tá cũng không biết, bà liền đi tới phòng nộp viện phí, nói bà là người nhà của Khâu Minh Hạc, hỏi thăm mấy ngày này ai đã đến cũng với cậu còn trai ngốc của bà ta.
Dù sao Hứa Thế An cũng từng đến đây nộp viện phí, cho nên, tra một chút, đối chiếu với số, y tá nói, gọi là “Hứa Thế An”.
Quý Hồng càng không hiểu, Hứa Thế An sao lại đi cùng với Thành?
Nhà của Hứa Thế An, bà biết, dù sao cũng đã từng điều tra tỉ mỉ người này mà.
Thành dù sao cũng là con trai bà, cứ ở bên ngoài như vậy cũng không được.
Hứa Thế An ở nhà, đang ăn cơm.
“Thành, về nhà thôi!” Quý Hồng khoanh hai tay, giọng điệu sai khiến.
Thành nhìn Quý Hồng, rồi lại nhìn Hứa Thế An.
Con người của Quý Hồng, Hứa Thế An cũng từng nghe qua.
Nhưng mà, Thành dù sao cũng là con trai của bà ta, mặc dù bà ta là một người bảo hộ vô trách nhiệm.
Quý Hồng liếc mắt nhìn Hứa Thế An, kéo Thành rời đi.
Trên đường, Thành kể lại chuyện mấy ngày này đi thăm cha, còn kể chuyện ngân hàng Thụy Sĩ, chuyện tài sản.
Mắt của Quý Hồng liền đỏ, “Tên già chết tiệt này vẫn còn tiền sao? Bao nhiêu? Bao nhiêu? Mật mã là gì?”
Bà nắm hai vai của Thành lay qua lay lại.
Thành cũng không biết, “Cha đã nói với anh rồi!”
“Anh nào?”
Thành chỉ về hướng đi lúc nãy.
Lão già chết tiệt, vậy mà lại nói với Hứa Thế An.
Quý Hồng liền quay trở lại, vừa mới bước tới cửa nhà Hứa Thế An, liền hét to lên, “Hứa Thế An, ông già kia đã nói gì với cậu? Mật mã của ngân hàng Thụy Sĩ là bao nhiêu, mau nói cho tôi biết!”
“Xin lỗi!” Tất nhiên Hứa Thế An sẽ không làm loại tiểu nhân này, làm cho Quý Hồng tức điên.
“Tiền là của nhà chúng tôi!”
“Xin lỗi!”
Quý Hồng thấy cứng mềm đều không có hiệu quả, liền đẩy Thành về phía Hứa Thế An.
“Không nói, không nói, vậy cậu nuôi nó cả đời đi!” Ý của Quý Hồng là, chỉ cần Thành còn ở đây, bà liền có cớ đến đây tìm Hứa Thế An, hơn nữa, nói không chừng Thành ở bên cạnh Hứa Thế An, sẽ có thu hoạch.
Thành bị mẹ đẩy như thế, vô cùng ủy khuất.
Người đẩy cậu bé, là mẹ của cậu, sao có thể đối xử với cậu như vậy?
Quý Hồng đã đi ra khỏi đường.
Trong mắt Thành toàn là nước mắt, miệng cậu vừa hét lên “Mẹ”, “Mẹ” vừa muốn chạy ra đường đuổi theo mẹ của cậu.
Nhưng bước chân của Quý Hồng lại càng nhanh hơn.
Lúc này, đối diện có một chiếc xe xông ra.
Hứa Thế An ở đối diện la lên, “Cẩn thận, Thành!”
Thành chỉ lo chạy, đầu cũng không suy nghĩ.
Hứa Thế An vội vàng chạy ra đường ôm lấy Thành né ra.
Chiếc xe này là xe chở hàng, tài xế lái xe cũng không nhanh, chân đạp thắng, theo quán tính, xe không dừng ngay lập tức, Thành cũng chưa rời khỏi, bên đường lại chạy ra một người, liền ôm Thành ngã ra bên đường.
Sau đó, tài xế không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một người bay lên.
Sau khi thân thể rơi xuống, khắp nơi toàn là máu.
Tài xế toát mồ hôi, đông cứng tại chỗ.
Xe dừng lại, ông vẫn còn chưa nghĩ ra chuyện gì đang tiếp diễn, phía trước lại có một đứa bé hét lên ‘Anh”, “Anh”.
Miệng Hứa Thế An toàn là máu, cơ thể co giật, đó là sự đấu tranh cuối cùng của thân thể, “Em trai...”
Quý Hồng ở đằng xa nhìn thấy, lúc đó, bà mới biết hai chân của mình đang run rẩy, lại có chút hoảng sợ.
Cho đến sau cùng, Hứa Thế An mới biết Thành là một đứa trẻ rất đáng thương.
Tài xế gọi cấp cứu, sau khi xe cấp cứu đến, Hứa Thế An nói, “Tôi biết mình sống không được lâu nữa, hãy hiến đôi mắt của tôi cho Miêu Doanh Đông, đừng cho anh ta biết, là tôi hiến tặng, anh ta sẽ có áp lực, sẽ không lấy của tôi. Như vậy, tôi có thể ở bên cạnh Duyệt Nhi mãi mãi rồi.”
Một dòng nước mắt chảy ra từ mắt của Hứa Thế An.
Bác sĩ đeo bình oxi lên cho anh.
Miêu Doanh Đông nhận được điện thoại, nói vừa có một cặp giác mạc phù hợp, là do một thanh niên trẻ hiến tặng, bảo anh mau đến làm phẫu thuật.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe thấy liền vô cùng mừng rỡ, như vậy sẽ không cần của Khâu Minh Hạc nữa.
Nhưng là một người trẻ, đã chết mất rồi, dù sao cũng là một việc khiến người ta thương tiếc.
Miêu Doanh Đông gọi điện thoại cho tài xế, Khâu Đông Duyệt lại gọi điện thoại cho Từ Thiến, vui mừng thông báo, mắt của Ethan sắp được làm phẫu thuật rồi.
Từ Thiến và Miêu Chánh Đào đều đến, dù sao làm phẫu thuật cũng không phải chuyện nhỏ.
Miêu Doanh Đông vào phòng phẫu thuật, Khâu Đông Duyệt ở bên ngoài chờ đợi.
Cô rất căng thẳng, đợi rất lâu rất lâu.
Nhớ đến người trẻ tuổi vừa mới qua đời, cô nghĩ nên đến nói với người nhà của họ một tiếng cảm ơn.
Thấy Miêu Doanh Đông vẫn còn đang làm phẫu thuật, cô liền đi hỏi thăm y tá, là ai đã hiến giác mạc.
Y tá rất khó xử, “Xin lỗi, người hiến tặng muốn bảo mật!”
Khâu Đông Duyệt nghĩ ngợi, không đúng, theo lí mà nói, người hiến tặng bây giờ đã không còn trên đời nữa, tại sao muốn bảo mật?
Xem ra người này và Miêu Doanh Đông có ẩn tình gì đó.
Khâu Đông Duyệt liền bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ không ổn.
Phẫu thuật của Miêu Doanh Đông vẫn chưa xong.
Cô gửi tin nhắn cho Minh Nguyên, nhưng chỉ là hỏi thăm bình thường.
Minh Nguyên trả lời rất nhanh.
Cho nên, Minh Nguyên chắc là vẫn rất tốt.
Khâu Đông Duyệt liền an tâm, không nghĩ nhiều nữa!
Qua một lúc, bác Hứa gọi điện đến, bà khóc rất đau lòng, “Duyệt Nhiên, bác biết không nên làm phiền con, nhưng, ngoài con ra, bác không biết tìm ai nữa. Thế An, Thế An mất rồi..”
Khâu Đông Duyệt ngồi phịch xuống ghế, trong đầu là một mảng trắng xóa!
Hứa Thế An, sao lại là Hứa Thế An!
Khâu Đông Duyệt ngây ra khoảng hai phút, một câu cũng không nói ra lời.
“Dì..dì, người đang ở đâu?”
“Bác đang ở bệnh viện trung tâm đại học New York!” Bà khóc không thành tiếng nữa.
Khâu Đông Duyệt đã xác định được, giác mạc mà Miêu Doanh Đông dùng chính xác là của Hứa Thế An.
“Dì ở tầng mấy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Tầng 5!”
Khâu Đông Duyệt hít sâu một hơi, cô đi xuống lầu như một cái máy.
Mẹ của Hứa Thế An ngồi trước phòng bệnh, thấy Khâu Đông Duyệt đến, liền nhào vào lòng cô, “Duyệt Nhiên, Duyệt Nhiên”
Bên cạnh mẹ Hứa còn có em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Khâu Đông Duyệt lại hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Chị, anh trai anh ấy—anh ấy vì em” Sau đó, cậu bé khóc lên.
Chân của Khâu Đông Duyệt mềm nhũn, nói cô muốn đi xem Hứa Thế An.
Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, sự lạnh lẽo trong phòng khiến cô cảm thấy cả người như bị đông lại, tấm vải trắng đáng sợ đang phủ trên một người.
Không nhìn thấy người đó là ai.
Trong lòng cô cầu nguyện, mong chờ, đừng là Hứa Thế An.
Một người dịu dàng ấm áp như vậy, mấy ngày trước còn cười nói vui vẻ, còn muốn nộp viện phí cho Khâu Minh Hạc, sao lại...đột ngột...
Thành cứ như vậy ở lại nhà Hứa Thế An mấy ngày, hai người rất nhanh liền thân như anh em ruột.
Thành cũng rất nhanh quen thuộc với việc gọi “Anh trai”, những lúc này Hứa Thế An sẽ cười rất vui vẻ.
Hôm đó, Hứa Thế An muốn đến bệnh viện thăm Khâu Minh Hạc, anh chưa từng gặp Khâu Minh Hạc, chỉ biết Khâu Minh Hạc là cha ruột của Kiều Duyệt Nhiên, cũng muốn đến hỏi xem tiền viện phí của ông ta đã nộp chưa.
Anh và Thành ngồi xe buýt đi đến đó, vừa xuống xem, Thành liền chỉ bệnh viện nói, “Cha, cha.”
Hứa Thế An không hiểu, hỏi, “Bệnh viện và cha của em, có mối quan hệ gì?”
“Cha ở đây!”
Hứa Thế An liền hiểu, chẳng trách, cha cũng đã nhập viện, khẳng định lại là một đứa trẻ không mẹ.
“Vậy trước tiên anh đưa em đi thăm cha nhé, sau đó đi nộp viện phí.” Hứa Thế An không biết viện phí của Khâu Minh Hạc, Từ Thiến đã trả rồi.
Thành kéo tay Hứa Thế An đi vào phòng bệnh của Khâu Minh Hạc.
Hứa Thế An chau mày, tên và số phòng của Khâu Minh Hạc anh nhớ rất rõ, nếu không anh cũng không có cách nào nộp viện phí.
Đây không phải là phòng bệnh của Khâu Minh Hạc sao, lẽ nào?
Là thế giới này quá nhỏ, hay là duyên phận của anh và Duyệt Nhiên quá kì diệu?
Khâu Minh Hạc nằm trên giường, nhìn y tá đang massage chân cho ông.
Nhìn thấy Thành, Khâu Minh Hạc rất vui, ông bảo Thành ngồi xuống, hỏi, “Mẹ con đâu?”
Thành lắc lắc đầu.
Khâu Minh Hạc lại thở dài một hơi, dù sao cũng là người sắp chết, có rất nhiều việc, ông không quản nổi nữa.
Dù sao với Quý Hồng cũng là tái hôn, bây giờ thì “Phu thê như chim trong rừng, gặp chuyện mạnh con nào con nấy bay” thôi.
Ông cũng không mong cầu gì nữa.
Khâu Minh Hạc chỉnh quần áo cho Thành, “Lúc trước, không hề cảm thấy gì, bây giờ mới biết, con là đứa con ngoan của ta, đáng tiếc, cha hiểu ra quá muộn.”
Thành cái hiểu cái không gật đầu.
Khâu Minh Hạc lại nhìn Hứa Thế An, Hứa Thế An vẫn luôn hoài nghi.
“Cậu là...”
“Cháu là bạn thân của Duyệt Nhi. Khâu Đông Duyệt?” Hứa Thế An dò hỏi.
“À à,” Khâu Minh Hạc liền hoảng hốt, “là bạn học của Duyệt Nhi sao, là Duyệt Nhi bảo cậu đến sao? Sao nó không đến thăm tôi? Cũng đúng, năm đó là tôi có lỗi với mẹ con nó, nó làm sao có thể đến thăm tôi chứ?”
Thật sự là Khâu Minh Hạc.
Trận mưa gió này của nhà họ Khâu, từ lâu ai ai cũng biết, tất nhiên Hứa Thế An cũng biết.
Anh cảm thấy Duyệt Nhiên thật sự rất đáng thương.
“Anh trai, người tốt!” Thành chỉ vào Hứa Thế An nói, “Đối với con tốt!”
Khâu Minh Hạc cũng quan sát Hứa Thế An rất lâu, môi mấp máy, dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Chỉ là nghĩ lại, ông cũng không còn ở trên thế gian này bao lâu nữa, Thần Duyệt hai anh em nó không biết lúc nào sẽ đến thăm ông, vẫn còn không chắc.
Với kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm nay của ông, ông nhìn ra, Hứa Thế An là người trời sinh ôn hòa, lương thiện, lại là bạn tốt của Khâu Đông Duyệt, nên liền nói với anh, “Ở trong ngân hàng Thụy Sĩ tôi vẫn còn chút tài sản, là năm đó lúc Trần Nhã Ninh vẫn còn, chúng tôi đã cũng nhau tích góp, sau này cũng không để ý, sau đó bà ấy không còn nữa, bản thân tôi lâu lâu lại gửi vào đó một ít tiền, có lẽ bây giờ cũng đã được 100 triệu, bây giờ tôi phá sản rồi, không thể lập di chúc, tôi sợ lập di chúc rồi sẽ có người để ý đống tiền này! Bây giờ tôi cũng không thể nói với Duyệt Nhi, tôi sợ con bé không cần, cậu đợi sau khi tôi chết, hãy nói với nó, đến ngân hàng Thụy Sĩ rút tiền. Mật mã có chút phức tạp, là ngày mà mẹ nó khó quên nhất, nếu như nó không biết, vậy thì phải tự mình nghĩ, nghĩ không ra, số tiền này sẽ được quyên góp cho hội chữ thập đỏ, nếu như nghĩ ra, vậy chia thành ba phần bằng nhau cho ba anh em nó, Thành của chúng tôi...”
Nói đến Thành, Khâu Minh Hạc liền khóc.
Hứa Thế An biết, thỏ có ba hang, rất rõ ràng, Khâu Minh Hạc cũng hiểu đạo lí này.
Chỉ là Thành, luôn mơ mơ hồ hồ.
Sau khi thăm Khâu Minh Hạc xong, Hứa Thế An và Thành liền rời đi.
Trên đường, Hứa Thế An cười hỏi Thành, “Thì ra em thật sự là em trai của Duyệt Nhiên, em trai của cô ấy, cũng như em trai ruột của anh! Anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Quý Hồng trở về nhà một chuyến, nhìn bé Thành, nhưng bé không có ở nhà.
Bà ta đi tìm khắp nơi, cũng không thấy, đến bệnh viện, hỏi Khâu Minh Hạc, Thành ở đâu?
Khâu Minh Hạc lạnh lùng nói, “Bà vẫn còn nhớ mình có một đứa con sao? Tôi không biết.”
“Ông già chết tiệt! Đến lúc này còn cứng miệng!” Quý Hồng vẫn trang điểm xinh đẹp, son môi gợi cảm.
Vừa nãy y tá không ở đây, đã vào phòng vệ sinh, bây giờ vừa bước ra, nhìn thấy Quý Hồng, cô biết Thành là con trai của bà, không nghĩ nhiều, “Con trai của bà sao? Đi cùng với một cậu thanh niên trẻ mà.”
“Thanh niên trẻ?” Quý Hồng nhíu mày, nói.
Bà lại không biết Thành lại có bản lĩnh lớn như vậy, mấy ngày không gặp, liền đi cùng một thanh niên trẻ rồi.
Biết Khâu Minh Hạc sẽ không nói cho bà, cho nên, bà ra ngoài hỏi y tá, y tá cũng không biết, bà liền đi tới phòng nộp viện phí, nói bà là người nhà của Khâu Minh Hạc, hỏi thăm mấy ngày này ai đã đến cũng với cậu còn trai ngốc của bà ta.
Dù sao Hứa Thế An cũng từng đến đây nộp viện phí, cho nên, tra một chút, đối chiếu với số, y tá nói, gọi là “Hứa Thế An”.
Quý Hồng càng không hiểu, Hứa Thế An sao lại đi cùng với Thành?
Nhà của Hứa Thế An, bà biết, dù sao cũng đã từng điều tra tỉ mỉ người này mà.
Thành dù sao cũng là con trai bà, cứ ở bên ngoài như vậy cũng không được.
Hứa Thế An ở nhà, đang ăn cơm.
“Thành, về nhà thôi!” Quý Hồng khoanh hai tay, giọng điệu sai khiến.
Thành nhìn Quý Hồng, rồi lại nhìn Hứa Thế An.
Con người của Quý Hồng, Hứa Thế An cũng từng nghe qua.
Nhưng mà, Thành dù sao cũng là con trai của bà ta, mặc dù bà ta là một người bảo hộ vô trách nhiệm.
Quý Hồng liếc mắt nhìn Hứa Thế An, kéo Thành rời đi.
Trên đường, Thành kể lại chuyện mấy ngày này đi thăm cha, còn kể chuyện ngân hàng Thụy Sĩ, chuyện tài sản.
Mắt của Quý Hồng liền đỏ, “Tên già chết tiệt này vẫn còn tiền sao? Bao nhiêu? Bao nhiêu? Mật mã là gì?”
Bà nắm hai vai của Thành lay qua lay lại.
Thành cũng không biết, “Cha đã nói với anh rồi!”
“Anh nào?”
Thành chỉ về hướng đi lúc nãy.
Lão già chết tiệt, vậy mà lại nói với Hứa Thế An.
Quý Hồng liền quay trở lại, vừa mới bước tới cửa nhà Hứa Thế An, liền hét to lên, “Hứa Thế An, ông già kia đã nói gì với cậu? Mật mã của ngân hàng Thụy Sĩ là bao nhiêu, mau nói cho tôi biết!”
“Xin lỗi!” Tất nhiên Hứa Thế An sẽ không làm loại tiểu nhân này, làm cho Quý Hồng tức điên.
“Tiền là của nhà chúng tôi!”
“Xin lỗi!”
Quý Hồng thấy cứng mềm đều không có hiệu quả, liền đẩy Thành về phía Hứa Thế An.
“Không nói, không nói, vậy cậu nuôi nó cả đời đi!” Ý của Quý Hồng là, chỉ cần Thành còn ở đây, bà liền có cớ đến đây tìm Hứa Thế An, hơn nữa, nói không chừng Thành ở bên cạnh Hứa Thế An, sẽ có thu hoạch.
Thành bị mẹ đẩy như thế, vô cùng ủy khuất.
Người đẩy cậu bé, là mẹ của cậu, sao có thể đối xử với cậu như vậy?
Quý Hồng đã đi ra khỏi đường.
Trong mắt Thành toàn là nước mắt, miệng cậu vừa hét lên “Mẹ”, “Mẹ” vừa muốn chạy ra đường đuổi theo mẹ của cậu.
Nhưng bước chân của Quý Hồng lại càng nhanh hơn.
Lúc này, đối diện có một chiếc xe xông ra.
Hứa Thế An ở đối diện la lên, “Cẩn thận, Thành!”
Thành chỉ lo chạy, đầu cũng không suy nghĩ.
Hứa Thế An vội vàng chạy ra đường ôm lấy Thành né ra.
Chiếc xe này là xe chở hàng, tài xế lái xe cũng không nhanh, chân đạp thắng, theo quán tính, xe không dừng ngay lập tức, Thành cũng chưa rời khỏi, bên đường lại chạy ra một người, liền ôm Thành ngã ra bên đường.
Sau đó, tài xế không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một người bay lên.
Sau khi thân thể rơi xuống, khắp nơi toàn là máu.
Tài xế toát mồ hôi, đông cứng tại chỗ.
Xe dừng lại, ông vẫn còn chưa nghĩ ra chuyện gì đang tiếp diễn, phía trước lại có một đứa bé hét lên ‘Anh”, “Anh”.
Miệng Hứa Thế An toàn là máu, cơ thể co giật, đó là sự đấu tranh cuối cùng của thân thể, “Em trai...”
Quý Hồng ở đằng xa nhìn thấy, lúc đó, bà mới biết hai chân của mình đang run rẩy, lại có chút hoảng sợ.
Cho đến sau cùng, Hứa Thế An mới biết Thành là một đứa trẻ rất đáng thương.
Tài xế gọi cấp cứu, sau khi xe cấp cứu đến, Hứa Thế An nói, “Tôi biết mình sống không được lâu nữa, hãy hiến đôi mắt của tôi cho Miêu Doanh Đông, đừng cho anh ta biết, là tôi hiến tặng, anh ta sẽ có áp lực, sẽ không lấy của tôi. Như vậy, tôi có thể ở bên cạnh Duyệt Nhi mãi mãi rồi.”
Một dòng nước mắt chảy ra từ mắt của Hứa Thế An.
Bác sĩ đeo bình oxi lên cho anh.
Miêu Doanh Đông nhận được điện thoại, nói vừa có một cặp giác mạc phù hợp, là do một thanh niên trẻ hiến tặng, bảo anh mau đến làm phẫu thuật.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe thấy liền vô cùng mừng rỡ, như vậy sẽ không cần của Khâu Minh Hạc nữa.
Nhưng là một người trẻ, đã chết mất rồi, dù sao cũng là một việc khiến người ta thương tiếc.
Miêu Doanh Đông gọi điện thoại cho tài xế, Khâu Đông Duyệt lại gọi điện thoại cho Từ Thiến, vui mừng thông báo, mắt của Ethan sắp được làm phẫu thuật rồi.
Từ Thiến và Miêu Chánh Đào đều đến, dù sao làm phẫu thuật cũng không phải chuyện nhỏ.
Miêu Doanh Đông vào phòng phẫu thuật, Khâu Đông Duyệt ở bên ngoài chờ đợi.
Cô rất căng thẳng, đợi rất lâu rất lâu.
Nhớ đến người trẻ tuổi vừa mới qua đời, cô nghĩ nên đến nói với người nhà của họ một tiếng cảm ơn.
Thấy Miêu Doanh Đông vẫn còn đang làm phẫu thuật, cô liền đi hỏi thăm y tá, là ai đã hiến giác mạc.
Y tá rất khó xử, “Xin lỗi, người hiến tặng muốn bảo mật!”
Khâu Đông Duyệt nghĩ ngợi, không đúng, theo lí mà nói, người hiến tặng bây giờ đã không còn trên đời nữa, tại sao muốn bảo mật?
Xem ra người này và Miêu Doanh Đông có ẩn tình gì đó.
Khâu Đông Duyệt liền bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ không ổn.
Phẫu thuật của Miêu Doanh Đông vẫn chưa xong.
Cô gửi tin nhắn cho Minh Nguyên, nhưng chỉ là hỏi thăm bình thường.
Minh Nguyên trả lời rất nhanh.
Cho nên, Minh Nguyên chắc là vẫn rất tốt.
Khâu Đông Duyệt liền an tâm, không nghĩ nhiều nữa!
Qua một lúc, bác Hứa gọi điện đến, bà khóc rất đau lòng, “Duyệt Nhiên, bác biết không nên làm phiền con, nhưng, ngoài con ra, bác không biết tìm ai nữa. Thế An, Thế An mất rồi..”
Khâu Đông Duyệt ngồi phịch xuống ghế, trong đầu là một mảng trắng xóa!
Hứa Thế An, sao lại là Hứa Thế An!
Khâu Đông Duyệt ngây ra khoảng hai phút, một câu cũng không nói ra lời.
“Dì..dì, người đang ở đâu?”
“Bác đang ở bệnh viện trung tâm đại học New York!” Bà khóc không thành tiếng nữa.
Khâu Đông Duyệt đã xác định được, giác mạc mà Miêu Doanh Đông dùng chính xác là của Hứa Thế An.
“Dì ở tầng mấy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Tầng 5!”
Khâu Đông Duyệt hít sâu một hơi, cô đi xuống lầu như một cái máy.
Mẹ của Hứa Thế An ngồi trước phòng bệnh, thấy Khâu Đông Duyệt đến, liền nhào vào lòng cô, “Duyệt Nhiên, Duyệt Nhiên”
Bên cạnh mẹ Hứa còn có em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Khâu Đông Duyệt lại hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Chị, anh trai anh ấy—anh ấy vì em” Sau đó, cậu bé khóc lên.
Chân của Khâu Đông Duyệt mềm nhũn, nói cô muốn đi xem Hứa Thế An.
Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, sự lạnh lẽo trong phòng khiến cô cảm thấy cả người như bị đông lại, tấm vải trắng đáng sợ đang phủ trên một người.
Không nhìn thấy người đó là ai.
Trong lòng cô cầu nguyện, mong chờ, đừng là Hứa Thế An.
Một người dịu dàng ấm áp như vậy, mấy ngày trước còn cười nói vui vẻ, còn muốn nộp viện phí cho Khâu Minh Hạc, sao lại...đột ngột...
Bình luận facebook