• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu em không hề phai (2 Viewers)

  • chap-723

Chương 714




Miêu Doanh Đông lại lần nữa xuất hiện ở trong văn phòng, lại lần nữa ngủ cùng Khâu Đông Duyệt.



Anh của bây giờ, vô cùng phản cảm với cô, mạng của hai đứa con tự tay chôn vùi, không biết cô là quá máu lạnh hay là quá ích kỷ.



Miêu Doanh Đông mỗi lần ngủ rồi cô liền đi. Anh biết cô đối với anh nỗi oán hận tương đối sâu sắc, cô mỗi lần đều muốn anh ở lại lâu một chút nhưng Miêu Doanh Đông trước nay không lưu lại lâu.



Anh cuối cùng là con người như thế nào, nhấc lên được, buông xuống được, tuyệt đối sẽ không dài dòng dây dưa không dứt khoát. Anh nói mãi mãi sẽ không làm loại người tình vì yêu mà trả giá cho đi tất cả, vĩnh viễn đều không phải.



Anh nắm giữ khống chế người khác, cũng nắm giữ khống chế chính mình.



Cảm giác của Miêu Doanh Đồng với khâu Đông Duyệt hơi phức tạp,



Kỳ thực nói phức tạp cũng không phức tạp, chủ yếu là Khâu Đông Duyệt con người này phức tạp.



Cuộc đời chia làm ba hoàn cảnh: nhìn bản thân, nhìn trời đất, nhìn chúng sinh. Miêu Doanh Đông hiện tại không dám nói quá anh đã gặp qua thiên địa, đã gặp qua một nửa chúng sinh còn Khâu Đông Duyệt đến bản thân còn chưa từng nhìn thấy vẫn cứ rơi vào nỗi khổ não của bản thân không đi ra được, điển hình tự đi tìm phiền não.



Miêu Doanh Đông đã biết chân tướng cô bỏ con, cô đã từng đi qua Haiti nhìn thấy sự nghèo đói ở nơi đó, biết con ra đời, người mẹ vô lực bảo vệ, đã từng xem qua triển lãm tranh của Châu Phi, cộng thêm trải nghiệm nỗi đau sâu sắc của cuộc sống từ nhỏ ở Cô nhi viện, lại thêm bé Thành. Cho nên cô đặt tất cả hi vọng sau khi đứa bé ra đời ký gửi lên bản thân đứa bé. Vậy người lớn đặt ở chỗ nào?



Nếu đứa bé ngoan cường có thể sinh tồn, nếu ko được liền diệt vong.



Đặc biệt là Miêu Doanh Đông, là bởi vì cô đối với anh không tín nhiệm, không tin tưởng anh sẽ cùng cô nuôi đứa bé cho nên mới có loại tư tưởng quái dị này.



Miêu Doanh Đông hút một điếu thuốc, nỗ lực đứng trên lập trường của Khâu Đông Duyệt để nghĩ cho Khâu Đông Duyệt.



Sự tứ cố vô thân của những đứa trẻ kiểu này chính là cảm giác kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe chỉ có thể một mình lẻ loi trơ trọi trốn trong một góc. Miêu Doanh Đông hận cô nhưng cô loại cảm giác không nơi nương tựa của kiểu thiếu nữ việc gì cũng không có kinh nghiệm lại khiến anh đau lòng.



Người cái gì cũng không hiểu!



Tìm ra đường sống ở chỗ chết.



Sau khi Mình Nguyên đi hai ngày.



Anh kết bạn wechat của Lệ Truyền Anh, gửi số chuyến bay của mình gửi cho cô, ý gì chắc không cần nói cô cũng tự rõ.



Có điều Lệ Truyền Anh không để trong lòng, bởi vì cô công việc rất bận, xem xong tin nhắn wechat này một lát sau liền quên mất, tâm ý sâu sắc của tin nhắn này cô đương nhiên không cách nào hiểu được. Dù sao mỗi ngày trên tin nhắn wechat cũng có rất nhiều người sắp xếp nhiệm vụ cho cô. Một lát là sở trưởng, một lát là nhà cung cấp.



Cô không đi tiễn anh.



Minh Nguyên kỳ thực cũng biết cô sẽ không đến tiễn mình, gửi tin nhắn cho cô, chỉ là làm hài lòng nguyện vọng của chính bản thân mình. Vạn nhất cô muốn đến thì sao?



Quả là không có gì ngạc nhiên, chị cả không đến.



Có điều, Mình Nguyên vừa đi, sở trưởng liền tìm Lệ Truyền Anh.



Hỏi hôm đó rốt cuộc là chuyện gì.



" Cái gì là chuyện sao?" Lệ Truyền Anh hỏi.



" Ngày hôm đó con trai của phó sở trưởng Tăng sao lại ở đây" Sở trưởng hỏi.



Vị gọi nhà cung cấp hàng được cấp trên phái xuống đó đã nói chuyện này với sở trưởng rồi, lòng căm phẫn dâng trào.



La Tân Tốn cũng là hậu tri hậu giác ý thức được mình bị Lệ Truyền Anh giở trò, bày ra các loại bẫy này là để anh ta chui vào.



Có điều, xem ra Lệ Truyền Anh đã hạ bút thành văn đối với loại cạm bẫy này, chắc là gặp phải nhân vật lợi hại rồi.



" Con trai của phó sở trưởng Tăng? Tôi không biết vì sao anh ta ở đây, có thể trùng hợp nói chuyện với người khác, vừa hay gặp phải tôi liền cùng ngồi!".



Lệ Truyền Anh có sao nói vậy.



" Cô thực không biết La Tân Tốn cần cái gì hay trả vờ không biết ". Sở trưởng tức giận hỏi lại.



" Anh ta muốn cái gì, không phải muốn cung cấp hàng cho chúng ta sao?" Lệ Truyền Anh lần nữa thể hiện kỹ năng diễn xuất thể hiện chỉ số thông mình cao của cô.



" Anh ta muốn là cô- cô là thật không hiểu hay giả vờ không hiểu " sở trưởng nói " Từ lúc cô vừa đến đơn vị của chúng ta anh ta đã thích cô rồi".



Lịch Truyền Anh đột nhiên hiểu ra " Oà " một tiếng " Hoá ra là như thế, sao không nói sớm, hại con trai phó sở trưởng Minh không ngủ được ngon, sớm biết như thế tôi mở một căn phòng nữa, sao không nói sớm".



Lực Truyền Anh tạo ra một bộ dạng đối với sự việc này phản ứng chậm nửa nhịp. Sở trưởng tức giận nghiến răng bảo Lực Truyền Anh ra ngoài.



Ra khỏi văn phòng sở trưởng, Lưc Truyền Anh thở một hơi dài, có điều sở trưởng không biết có vì việc này mà câu kết với Tăng phó sở trưởng.



Dù sao đi gặp La Bá Đặc là phó sở trưởng Tăng thông báo cho cô, người đi lại là con lại là con của phó sở trưởng Tăng.



Việc này, cô vẫn phải nói với Sở trưởng Tăng.



Minh Nguyên lúc này đang ở Venezuela trong văn phòng của mình.



Anh đang vẽ một bức tranh, phác họa.



Thư ký tiến vào nói " Minh Tổng, ngài ký tên".



Minh Nguyên vội vàng thu dọn bức tranh đó xuống dưới bàn, dường như sợ người khác nhìn thấy.



Thư ký nhìn thấy bộ dạng thần bí của Mình Nguyên, không tiện dò xét việc riêng của cấp trên liền đi ra.



Sau khi thư ký đi, Mình Nguyên liền chụp lại bức tranh, lại cảm thây chỗ nào không đẹp chỉnh sửa một chút, gửi qua cho Lệ Truyền Anh.



Lệ Truyền Anh vừa làm xong thực nghiệm, đang nhắm mắt xoa đầu mình.



Rất mệt.



Điện thoại kêu không ngừng.



Cô lười xem, chắc là sắp xếp nhiệm vụ các loại.



Nghỉ ngơi xong cô cầm điện thoại xem từng tin nhắn một.



Việc công việc cô đã có tính toán, không cần người khác nhắc nhở, có hỏi ý kiến của cô, cô tính toán một chút kết quả rồi gửi đi.



Cuối cùng cô mới xem bức tranh Minh Nguyên vẽ.



Là phác họa bóng lưng của một cô gái, bắt đầu vẽ từ phần mông, khỏa thân dường như cưỡi trên thân người nào đó, sau lưng là làn tóc dài mềm mại,chỗ cô dựa gần xương bả vai có một nốt ruồi, có một cánh tay vừa hay sờ đến nốt ruồi đó.



Bức vẽ gọn gàng, mang đến tưởng tượng phóng đãng.



Lệ Truyền Anh nhấc tay đặt lên miệng mình, hiểu ý cười rộ lên.



Minh Nguyên vẽ.



Đây là vẽ bối cảnh buổi tối ngày hôm đó, cô đích thực là eo a4, ngực của cô từ phía sau cũng có thể nhìn thấy đường nét thấp thoáng.



Eo của cô rất thẳng, ngực cũng ưỡn ra, đầu hơi hướng về phía trước.



Lệ Truyền Anh nhớ lại thời khắc đó, gửi lại cho Minh Nguyên một tin nhắn: làm gì vẽ loại tranh không thích hợp với thiếu Nhi?



Minh Nguyên nhìn thấy, trả lời: Ai là thiếu nhi? Tôi đã đến độ tuổi nên thành gia rồi, cái gì là tranh không thích hợp vớithiếu nhi?". Còn có cô ở trước mặt tôi tổng cộng nói hai lần " không thích hợp với thiếu nhi".



Một lần ở trước mặt Văn Điện Thanh, Minh Nguyên trực tiếp thuật lại buổi tối đó, có một lần nữa, chính là bây giờ.



Lệ Truyền Anh: Đó chính là nói anh thật là thiếu nhi không không thích hợp.



Minh Nguyên: tôi không phải vẽ cho thiếu Nhi xem, vẽ cho em xem, người trưởng thành rồi.



Lệ Truyền Anh không trả lời.



Minh Nguyên lại nói: sau này nghĩ lại, nên đặt cho bức tranh này một cái tên, gọi là " nốt ruồi mỹ nhân", nhưng lúc đó lại không nhớ ra, mỹ nhân là ở trong xương cốt không ở ngoài da, vẻ đẹp của em, anh đã nhìn qua, người khác thì sao?



Lệ Truyền Anh cười.



Đứa trẻ này rõ ràng là đang theo đuổi cô mà, hơn nữa theo đuổi cũng lộ liễu như thế.



Lại nửa phút đều không để Lệ Truyền Anh ghét.



Anh là sao mà làm được?



Nếu không có chuyện tối hôm đó, cô thậm chí lười phản ứng đứa trẻ này.



Bởi vì tối hôm đó khiến cô ấy không thể coi anh là một đứa trẻ bình thường.



Cô đứng trước cửa sổ, mở rộng đôi tai của mình" để anh làm loại việc này, để bản thân tiến sâu vào!".



Đổi hôm khác, Lệ Truyền Anh muốn mời Tăng phó viện trưởng ăn cơm, dù sao việc lần trước cô cũng cảm thấy thật có lỗi với Tăng phó sở trưởng.



Hai người hẹn ở một quán ăn thanh tịnh và đẹp đẽ



Tăng Phàn vốn sĩ rất thích Lệ Truyền Anh, nếu không sẽ không giới thiệu cô cho con trai của mình, bởi vì cô gái này tính cách nhanh nhẹn.mang theo sự thông minh và nhanh nhẹn dứt khoát.



Lệ Truyền Anh nói sở trường cùng nói chuyện với mình, nói xin lỗi sở trưởng, có lẽ sở trưởng có hiểu lầm với cô.



" không sao, lại qua vài năm nữa tôi cũng rời khỏi đơn vị, cũng không cần lên chức tăng lương, trong nhà cũng không quan tâm đến tiền của tôi, thật không sao, ngược lại là sở trưởng đối với cô, thực tàn khốc" phó sở trưởng Tăng nói.



Không có ai trải qua đều là thuận buồn xuôi gió, có như là khảo nghiệm đi" Lệ Truyền Anh không sao nói.



Tăng Phàn chính là thích tính cách này của Lệ Truyền Anh, hỏi cô dạo này có hoạt động giải trí gì không?



Lệ Truyền Anh nói khoảng thời gian trước, cô đi rất nhiều nơi, là sau khi chia tay với Văn Điện Thanh.



Tăng Phàn là người vô cùng thông minh, cô liền biếu Tăng Phàm là thật sự đau lòng, nếu không thì cô sẽ hoàn toàn không để việc thất tình để trong lòng.



Cũng là, một cô gái, yêu ba năm, nói chia tay liền chia tay, làm thế nào để không để trong lòng?



Lệ Truyền Anh rất nhanh chuyển chủ đề, cho tăng Phàn xem ảnh mình chụp lúc đi du lịch, núi sông rất đẹp, thác nước victoria, sự thay đổi lowsns của động vật châu phi, rất xinh đẹp.



Lệ Truyền Anh chỉ chú ý trượt ảnh trong điện thoại không để ý lập tức trượt ra bức tranh Minh Nguyên vẽ đó.



Ánh mắt Tăng Phàn rất tinh, vừa nhìn liền nhìn thấy.



Có điều cô cái gì cũng không nói, mặc dù cô nhìn thấy bên cạnh bản thảo có ký hai chữ " Minh Nguyên".



Bức tranh này do Mình Nguyên vẽ tương đối phơi bày.



Tăng Phàn đang nghĩ có chuyện gì, mặc dù hai người đều nói đối với nhau không có hứng thú, sao Minh Nguyên còn vẽ cho cô bức tranh phơi bày như vậy, rất rõ ràng. Người con gái trong bức tranh không rõ hình hài, nhìn đầu tóc chính là giống Lực Truyền Anh.



Điều này Phàn Tăng chính là không hiểu.



Dường như bức tranh này khiến Lệ Truyền Anh cũng cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng, cô hoang mang tắt điện thoại di động, vò tóc, nói “ ăn cơm, ăn cơm”.



Tăng Phàn chỉ là cười cười.



Có điều cô vẫn là nói ra sự việc với Minh Nguyên này.



Minh Nguyên hỏi: " Cô lưu bức tranh này lại sao?".



" không biết hai người các cháu rốt cuộc đang làm gì, có điều tôi nhìn trong tranh cháu đang không mặc quần áo, các cháu, rốt cuộc.." Phàn Tăng thật sự không hiểu, cô tự nhận tư tưởng rất cởi mở, nhưng nếu chỉ là có tình dục mà không có tình yêu, cô không đồng ý.



" Mẹ, con không hiểu " Minh Nguyên nói một câu.



Cô ấy vẫn thật sự không hiểu.



Ngày hôm sau Minh Nguyên lại hỏi Lệ Truyền Anh " cô lưu bức ảnh tôi gửi cho cô lại chưa?".



" Đúng, tốc độ của Tăng phó sở trưởng rất nhanh" Lệ Truyền Anh đang chải đầu, cô vừa mới ngủ dậy.



" vì sao lưu lại?" Minh Nguyên lại hỏi.



" Bởi vì cậu vẽ đẹp, rất hiếm lạ? Hạ bút liền lưu loát trôi chảy, nhân vật sinh động, vẽ lại là tôi, tôi vì sao không lưu lại, Lực Truyền Anh hỏi ngược lại " còn có ".



" còn có cái gì?" Minh Nguyên hỏi.



" thôi đi, không nói nữa, lời thực nói ra rất đau lòng, được rồi, Minh Nguyên, tôi phải đi làm, " Lệ Truyền Anh vừa nói vừa từ chỗ ngồi đứng dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom