Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Hừ hừ!
Đầu tiên, xin đem âm điệu của hai tiếng này đọc thành tiếng cười nhạt. Đương nhiên, đây không phải là cách cười nhạt của vị Hạ sư thúc vĩ đại, băng thanh ngọc khiết, khí chất siêu nhiên của cô, cũng không phải cái cách cười lạnh lùng nghe không ra hỷ nộ ai lạc của anh. Đây là kiểu cười nhạt tiêu chuẩn của Hồ Bất Động cô. Tình cảm trỗi dậy, biểu đạt đến mức tinh tế sâu sắc, bởi vì cô đang rất không thoải mái, đang rất phẫn nộ, cuồng hận, cô đang phát điên!
Nếu như, một người đàn ông sau khi "làm" xong với bạn, liền đá bạn ra xa anh ta. Vậy thì, người đàn ông này chỉ yêu thân thế của bạn.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong với bạn, liền xuống giường mặc quần, đeo thắt lưng, một khắc cũng chẳng lưu lại chút ấm áp cho bạn. Vậy thì, người đàn ông đó chỉ yêu thân thể của bạn, đối với việc bạn là thứ gì, anh ta một chút cũng không có hứng thú.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong với bạn, liền lạnh mặt, đứng bên cạnh giường, nói với b tự biết lo cho mình là tốt hơn, đừng có nghĩ cái gì có, cái gì không. Vậy thì, người đàn ông đó chỉ yêu thân thế của bạn, anh ta đang nói với bạn rằng đừng có vọng tưởng về tương lai của bạn với anh ta.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong, liền nhận điện thoại của người con gái khác, kéo cửa ra, tiếp tục đi hẹn hò, đầu cũng không them ngoảnh lại, lúc sắp đi, còn nhặt chỗ quần áo rơi bừa bãi dưới đất vứt lên người bạn, bảo bạn mặc vào. Vậy, người đàn ông đó chỉ yêu cơ thế của bạn, bạn đừng có cho rằng anh ta lo cho bạn sẽ bị lạnh, anh ta chỉ là đang nói cho bạn biết, phát tiết xong rồi, thì nên mặc quần áo vào, ngoài trên giường ra, khi đi ngoài đường, hai người tốt nhất nên coi như không quen biết nhau.
Nếu như, trong những điều kiện nêu trên, bạn phù hợp một đến hai điều, thật bất hạnh, bạn gặp phải chuyện tình một đêm, đơn thuần chỉ là muốn quan hệ xác thịt, quên đi là tốt hơn.
Phù hợp hai đến ba điều, thật đáng buồn, bạn gặp phải người đàn ông xấu, xin nhanh chóng chia tay.
Cái gì?! Cả bốn điều đều phù h
ợp tất?
Chúc mừng! Bạn gặp phải cầm thú rồi! Đến như vậy mà vẫn có thể chịu đựng, bạn chắc cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì?
"Xí! Đây là cái tạp chí vớ vẩn gì chứ! Lại chửi mình!"
Yêu Em Thật Xui Xẻo - Tập 2
Người nào đó lửa giận bừng bừng, đạt đên giới hạn, thô lỗ phun nước bọt trên trang giấy, túm chặt cuốn tạp chí, mạnh tay kéo rộng sang hai bên, rốt cuộc, bị câu kết luận cuối cùng của cuốn tạp chí ép cho đến mức mất đi lí trí.
"Roạt!"
Cùng với âm thanh vừa rồi, cuốn tạp chí vô tội bị phân thành hai mảnh. Tình cảm mới một thời gi¬an đã lung lay sắp đổ, một đao cũng đủ chém đứt làm hai! Ông chủ sạp báo nãy giờ đứng bên cạnh cô ngủ gật, nhưng dường như bộ não ông ta vẫn luôn chống mắt lên xem. Bất chợt nhảy ra từ góc tối, ông ta hình như đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Rất rõ ràng, không trả tiền đừng hòng mà đi. Xem ra, đối phó với loại khách hàng muốn xem sách quỵt, biện pháp tốt nhất chính là đem chất lượng của sách làm kém đi một chút, dễ dàng bị hủy trong tay bọn họ, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện không thanh toán, hừ hừ!
Vì phải đền tiền cho cuốn tạp chí đã hủy diệt hoàn toàn niềm tin đối với tình yêu của cô, cô lẩm nhẩm chửi mấy câu, tóm lấy cuốn tạp chí đã bị phanh thây, lê bước chân nặng nhọc chuyển hướng về nhà.
Cầm thú, lại còn là cầm thú cấp độ cao nhất…
Hồi tưởng lại những ngày bị sư thúc nhà mình"dạy dỗ", cô ra ra vào vào thiên đường mấy lần, mỗi lần lại dừng lại rất lâu, dẫn đến đầu óc bị thiếu dưỡng khí, căn bản không có bất kì năng lực phản kháng gì. Nhưng mà, tất cả hành động của anh, khốn khiếp, đều phù hợp một cách vô cùng chính xác với những trần thuật trong cuốn tạp chí vớ vẩn này.
Anh sau khi "làm" xong, cũng liền đá cô đi, mặt lạnh lung, nhanh chóng bước ra khỏi giường. Anh sau khi "làm" xong cũng thường nói với cô, bảo cô tự biết lo cho mình là tốt hơn, đừng có nghĩ cái gì có, cái gì không. Cũng chính anh, sau khi "làm" xong lập tức cầm điện thoại đi ra phòng khách.
Mấy ngày tiếp theo, cô bộc lộ rõ cốt cách của mình, không sợ sự áp bức của dâm uy, và sự dụ dỗ của xác thịt, quyết chiến tranh lạnh với anh đến hơi thở cuối cùng, thậm chí còn chuẩn bị xong cả việc lên giường nằm như cá chết. Nhưng sư thúc nhà cô thì luôn cao minh hơn, hôm đó sau khi nhẫn tâm "bắt nạt" cô, lúc tương đối thỏa mãn, còn không đợi cho cô nhiều lời, liền lạnh lùng, tự mình chia khoảng cách với cô, thanh tâm quả dục, đi về phòng của bố cô ngủ, dùng hành động thực tế để chứng minh với cô, anh không có hứng thú với cá chết.
Không có hứng thú thì không có hứng thú, ai cần chứ, cô còn đang bận thi nữa. Mặc xác anh, hàng ngày ra ngoài mà tiếp khách, tiếp chết anh đi! Mặc xác anh, mỗi ngày ra ngoài mà bán "đậu phụ", bán chết anh đi! Mặc xác, cứ để cho anh vẫy vùng trong chốn hồng trần này, cứ để cho anh sa đọa chết luôn đi! Dù gì, chỉ cẩn tới thời hạn, cô sẽ liền đem vé xe lửa vứt cho anh, đạp anh một mình cút lên đinh núi kia mà chuyên tâm sám hối. Cô sẽ dùng kì nghỉ hè này ở trong nhà ngủ nướng, đọc tiểu thuyết, cùng bạn bè đi KTV [1], rồi vào trong quán mở điều hòa lạnh ăn lẩu nóng, đi ra biển, đem làn da của mình phơi nắng thành màu nâu… Lịch trình của cô đã dày đặc rồi, đều là những thứ anh không thích, cũng không có một chỗ nào trống để dành cho anh, hừ!
[1] KTV: Karaoke vi tính.
Còn kế hoạch ngoại tình của cô nữa, cô còn chưa quên kế hoạch vĩ đại này. Mấy ngày nay, chỉ là chưa thấy mệnh đào hoa tốt mà thôi, nếu như để cô nhìn thấy một cái, cô nhất định phải…
"Đợi em lâu như vậy, sao đến lúc này mới quay lại? Hử?"
Huỳnh Nhất Nhị nói theo thói quen mỗi khi gặp người nào đó, ném điếu thuốc vừa mới ngậm trên môi xuống, dùng chân dẫm dẫm dập tắt nó: "Cả người em dán lên tường làm gì vậy?"
"…" Làm cái gì, đương nhiên là đang sợ hãi, anh đang làm gì vậy? Nhàn rỗi đến phát sợ, chạy đến đây làm "điện tâm cảm ứng" cùng cô à? Khi cô vừa mới có ý đồ ngoại tình, anh lại xuất hiện một cách quá trùng hợp thế này?
Dán chặt người vào tường, di chuyển về phía căn nhà, lương tri của cô như đang vẫy gọi, phụ nữ, là rất yếu đuối, khi yếu đuối là rất khó chống lại sự dụ dỗ.
"Anh còn sợ em cô đơn, đặc biệt dành thời gi¬an đến ở cùng em, em lại đối xử với anh như vậy sao?" Huỳnh Nhất Nhị cười như ám chỉ cái gì đó, "Rầm rầm rộ rộ chiến tranh lạnh?"
"Ai ya! Sao anh biết?" Người nào đó vừa nhảy ra khỏi tường, đáp lời. Cô còn cho rằng đây là chuyện riêng tư gia đình, hóa ra kẻ kia đã chạy đi khắp nơi, tung tin bất lợi về cô, để thu hút sự đồng tình của mọi người, muốn dùng dư luận để dìm chết cô?
"Muốn không biết cũng rất khó." Huỳnh Nhất Nhị nhún nhún vai, thật thà mà nói, anh hoàn toàn không muốn biết cái chuyện hai người bọn họ như băng như keo, lại vẫn còn xa cách như khách. Chỉ là cấp trên của anh đang phát hỏa vì bị khách hàng khiếu nại, đem người vô tội là anh đẩy đến đối diện với vết thương cũ, hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội điều chỉnh tâm lý nào, chỉ ném cho anh một chỉ thị.
"Đi thu phục đứa con gái đó cho lão nương!"
"Thu phục cách nào?" Dụ dỗ phụ nữ có rất nhiều cách thức, trình độ và loại hình khác nhau, anh không biết bà ấy nói đến cách "thu phục" nào trên phương diện kĩ thuật.
"Bảo cô ta đừng làm khó dễ VIP của lão nương!"
"… Vậy sao bà không để cho anh ta tự mình thu phục đi?"
" Nếu như cậu ta có thế thu phục được, thì đã không lưu luyến đến mức mất tập trung, gọi nhầm tên khách thành tên cô ta, hại lão nương bị người ta khiếu nại! Đáng giận nhất chính là cậu ta, rõ ràng cậu ta làm sai cơ mà, sao đám khách nữ kia lại không mắng cậu ta, còn cười hì hì đem cậu ta trả lại câu lạc bộ, sau đó thì gọi điện đến để trách cứ lão nương!"
"…" Gọi nhầm tên khách? Khi đi hẹn hò cùng khách hàng nữ, lại gọi tên của người khác? Lỗi lầm khủng khiếp đến như vậy, sao bọn họ không lập tức rán luôn con cá tươi anh ta đi cho rồi, như thế chẳng phải tốt hơn không.
"Bảo cậu ấy dùng một chiêu trong số những chiêu học được từ chỗ lão nương để giải quyết con nha đầu thối đó, cậu ấy lại dám lạnh lùng nhìn ta một cái, nói với lão nương là không muốn làm như thế."
"Luôn luôn là chính mình, rất có tính cách!" Thái độ sống như vậy rất cần thiết cho những người có nội tâm quá phóng khoáng.
"Với cái tính cách ngu ngốc đó của cậu ấy, không sớm thì muộn cũng sẽ bị kẻ kia chơi chết! Cậu ấy đâu phải không biết, thỉng thoảng nên giả vờ giả vịt một chút chứ. Cậu ấy rõ ràng rất giỏi đối phó với phụ nữ, sao mà đối với nha đầu thối kia, lại nhút nhát, vụng về như thế chứ. Cái bản chất tiểu nam sinh đơn thuần của cậu ấy, lại không an phận, dám bộc lộ ra toàn thân rồi?"
"..." Anh trừng mắt lườm một cái, đối với một hiện tượng sinh lý quái dị như thế, hoàn toàn không có cách nào lý giải. Anh chỉ có thể chuyển chủ đề đến vấn đề trọng điểm: "Nếu để tôi đi, tôi cũng không chắc có thể công đức viên mãn trở về đâu".
"Lão nương tin tưởng ở cậu, tình trường của cậu, tuyệt đối có thể khiến nha đầu thối kia bị lăng nhục mà vẫn đắm chìm trong hân hoan. Hãy làm cho thật tốt, không cần khách sáo với lão nương, lão nương sẽ hậu thuẫn cho cậu ở phía sau
"Thực sự tin tưởng vào tình trường của tôi ư? Nếu vậy, lúc đầu bà không nên để cho VIP nhà bà ‘đào tường’ của tôi mới đúng, không phải sao?"
"... Này... chuyện đã lâu như vậy, cậu còn nhớ sao?"
"Đổi lại là bà thì bà có thể quên không?" Mỉm cười, mỉm cười.
"..."
"Tôi có thể giúp, nhưng không đảm bảo sẽ không hỏng chuyện đâu." Lại mỉm cười.
"..."
Không thèm nhìn khuôn mặt đang co giật của bà chủ, anh đạp xe đến trước cửa nhà mình, rút một điếu thuốc. Vừa ngoảnh lại, đã thấy có người đang dán vào tường, cười với mình rất khó coi rồi.
Sau đó, rõ ràng anh phát hiện, mắt cô ấy nhìn mình không có ý gì tốt lắm. Mấy giây sau, anh liền bị nhét vào tay một cuốn tạp chí đã rách ở giữa. Hai chữ "xác thịt" to tướng treo ngay trên đầu trang cô vừa lật ra.
"Đây là cái gì?" Đừng có nói với anh, đề tài luận văn tốt nghiệp của cô là báo cáo liên quan đến vấn đề "xác thịt" nhé, bây giờ cô đã bước vào gi¬ai đoạn tiến hành điều tra rồi sao?
"Anh phù hợp với mấy điều?" Cô dùng cặp mắt tràn đầy mong mỏi, nhìn đến mức toàn thân anh cảm thấy mất tự nhiên
Anh phô diễn lướt qua trang sách một lượt, lông mày nhướn hết cả lên, đang sắp phun ra tiếng cười thì tự nhiên lại sượng sùng, xẹp ngực xuống: "Ừm... anh hình như đều không có trong mấy điều này".
"..."
"Ánh mắt hoài nghi của em đó là có ý gì?" Anh liếc mắt lườm người nào đó một cái, quyết định tránh xa khỏi cái đề tài này: "Nhưng mà, Duy Mặc ngược lại rất phù hợp. Ừ, ít nhất là ba điều trong đó. Điều thứ tư thì anh cũng không rõ anh ta có hay không".
"... Đó đâu phải là tin mới chứ." Phương thức Trác Duy Mặc dùng để giải phóng trói buộc thân thể thực sự quá bạo lực, quần áo đều bị xé thành từng mảnh, đến đạo cụ cũng chẳng còn. Điều thứ tư rõ ràng là không phù hợp rồi.
"Vậy sư thúc nhà em phù hợp mấy điều?"
"..." Giơ bốn ngón tay lên, rất mờ ám nhìn anh, "Anh muốn cười thì cứ việc cười, anh cứ cố nhịn thế này, em nhìn rất khó chịu".
"Xin lỗi, xin lỗi, thực sự là... phì..., ha ha ha ha!"
"Anh nhất thiết phải cười đến mức đấm thùm thụp vào tường thế sao!" Chuyện cô bị đối đãi như cầm thú thế này, đáng cười như vậy sao? Sư thúc nhà cô là thay anh báo thù hay sao, sao lại khiến anh cười lăn lộn vậy chứ. Cô hoàn toàn chẳng thấy cái đó đáng cười ở đâu cả?
Cô thở dài một cái, u ám hỏi: "Đàn ông các anh, có phải ai cũng đều như vậy
Anh thu lại nụ cười, quay người đáp: "Như vậy, là như thế nào?"
"Chỉ biết đem hai chữ chăm sóc, giải thích, biến hết thành tiếp xúc thân thể."
"... Mm, đây mới là người đàn ông bình thường mà."
"Hoàn toàn không cần cân nhắc đến cảm nhận của đối phương sao."
"...Ừ, đây mới là khí chất đàn ông đó."
"Căn bản không cần biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, còn chạy ra ngoài tìm người con gái khác để quan hệ bất minh. Như thế cũng được à?"
"...Ừ, đây mới..." Anh ngừng lại một chút, hơi sững người nhìn cô: "Lẽ nào anh ta không nói cho em... cái thứ màu hồng phấn kia..."
"Hả? Nói cho em cái gì? Chuyện anh ấy ra ngoài tiếp khách à? Nói đến đây, em lại rất thắc mắc. Ban đầu, em đánh mạt chược thua, đem anh ấy gán cho câu lạc bộ, điều đó là em không đúng. Nhưng mà, bà chủ chẳng phải đã nói, anh ấy không cần tiếp khách, chỉ cẩn ngồi ở phòng khách làm biển quảng cáo sống cho bà ấy hay sao?"
"... Xem ra, anh ta thực sự không nói cho em." Anh cười giễu cợt một tiếng, chán nản lắc lắc đầu, "Cái kẻ đó, thật là".
"Chẳng phải như vậy hay sao! Anh ấy ra ngoài tiếp khách, hoàn toàn không nói với em một tiếng. Cũng may, mấy ngày trước em bắt gặp anh ấy và cô gái kia đi cùng nhau, khi đó mới biết, thì ra anh ấy là người như vậy. Cái bản chất không chịu an phận của anh ấy đã trỗi dậy rồi!"
Huỳnh Nhất Nhị chỉ im lặng, nhướn nhướn mày lên. Rất lâu sau, anh mới khẽ ho một tiếng: "Em trách móc anh ta với anh, là định chia tay với anh ta sao?". Cho đến lúc này, anh mới đột nhiên nhớ ra, anh chẳng có lý do gì phải nói đỡ cho Hạ Thiên Lưu. Cho nên, anh quyết định đưa cô đi xem một màn kịch hay.
"Haizzz!" Cô chỉ là có suy nghĩ muốn ngoại tình, còn chưa muốn tăng đến cảnh giới chia tay.
Anh tiếp tục trưng ra nụ cười mỉm cao thâm không thể đoán: "Em biết Hạ Thiên Lưu bây giờ đang làm gì không?"
"..." Cô đột nhiên cảm thấy, tìm Huỳnh Nhất Nhị để ngoại tình, là hành động có độ khó tương đối cao, hơn nữa hệ số nguy hiểm cũng rất lớn.
"Lên xe đi, anh đưa em đến câu lạc bộ." Anh vừa nói vừa vỗ vào chiếc xe đạp, cứ như thể đây là chiếc xe cao cấp vậy.
"Đi đến đó làm gì?"
"Bắt gian!"
Những chuyện phá hoại thế này, anh làm được!
Đầu tiên, xin đem âm điệu của hai tiếng này đọc thành tiếng cười nhạt. Đương nhiên, đây không phải là cách cười nhạt của vị Hạ sư thúc vĩ đại, băng thanh ngọc khiết, khí chất siêu nhiên của cô, cũng không phải cái cách cười lạnh lùng nghe không ra hỷ nộ ai lạc của anh. Đây là kiểu cười nhạt tiêu chuẩn của Hồ Bất Động cô. Tình cảm trỗi dậy, biểu đạt đến mức tinh tế sâu sắc, bởi vì cô đang rất không thoải mái, đang rất phẫn nộ, cuồng hận, cô đang phát điên!
Nếu như, một người đàn ông sau khi "làm" xong với bạn, liền đá bạn ra xa anh ta. Vậy thì, người đàn ông này chỉ yêu thân thế của bạn.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong với bạn, liền xuống giường mặc quần, đeo thắt lưng, một khắc cũng chẳng lưu lại chút ấm áp cho bạn. Vậy thì, người đàn ông đó chỉ yêu thân thể của bạn, đối với việc bạn là thứ gì, anh ta một chút cũng không có hứng thú.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong với bạn, liền lạnh mặt, đứng bên cạnh giường, nói với b tự biết lo cho mình là tốt hơn, đừng có nghĩ cái gì có, cái gì không. Vậy thì, người đàn ông đó chỉ yêu thân thế của bạn, anh ta đang nói với bạn rằng đừng có vọng tưởng về tương lai của bạn với anh ta.
Nếu như, một người đàn ông vừa mới "làm" xong, liền nhận điện thoại của người con gái khác, kéo cửa ra, tiếp tục đi hẹn hò, đầu cũng không them ngoảnh lại, lúc sắp đi, còn nhặt chỗ quần áo rơi bừa bãi dưới đất vứt lên người bạn, bảo bạn mặc vào. Vậy, người đàn ông đó chỉ yêu cơ thế của bạn, bạn đừng có cho rằng anh ta lo cho bạn sẽ bị lạnh, anh ta chỉ là đang nói cho bạn biết, phát tiết xong rồi, thì nên mặc quần áo vào, ngoài trên giường ra, khi đi ngoài đường, hai người tốt nhất nên coi như không quen biết nhau.
Nếu như, trong những điều kiện nêu trên, bạn phù hợp một đến hai điều, thật bất hạnh, bạn gặp phải chuyện tình một đêm, đơn thuần chỉ là muốn quan hệ xác thịt, quên đi là tốt hơn.
Phù hợp hai đến ba điều, thật đáng buồn, bạn gặp phải người đàn ông xấu, xin nhanh chóng chia tay.
Cái gì?! Cả bốn điều đều phù h
ợp tất?
Chúc mừng! Bạn gặp phải cầm thú rồi! Đến như vậy mà vẫn có thể chịu đựng, bạn chắc cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì?
"Xí! Đây là cái tạp chí vớ vẩn gì chứ! Lại chửi mình!"
Yêu Em Thật Xui Xẻo - Tập 2
Người nào đó lửa giận bừng bừng, đạt đên giới hạn, thô lỗ phun nước bọt trên trang giấy, túm chặt cuốn tạp chí, mạnh tay kéo rộng sang hai bên, rốt cuộc, bị câu kết luận cuối cùng của cuốn tạp chí ép cho đến mức mất đi lí trí.
"Roạt!"
Cùng với âm thanh vừa rồi, cuốn tạp chí vô tội bị phân thành hai mảnh. Tình cảm mới một thời gi¬an đã lung lay sắp đổ, một đao cũng đủ chém đứt làm hai! Ông chủ sạp báo nãy giờ đứng bên cạnh cô ngủ gật, nhưng dường như bộ não ông ta vẫn luôn chống mắt lên xem. Bất chợt nhảy ra từ góc tối, ông ta hình như đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Rất rõ ràng, không trả tiền đừng hòng mà đi. Xem ra, đối phó với loại khách hàng muốn xem sách quỵt, biện pháp tốt nhất chính là đem chất lượng của sách làm kém đi một chút, dễ dàng bị hủy trong tay bọn họ, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện không thanh toán, hừ hừ!
Vì phải đền tiền cho cuốn tạp chí đã hủy diệt hoàn toàn niềm tin đối với tình yêu của cô, cô lẩm nhẩm chửi mấy câu, tóm lấy cuốn tạp chí đã bị phanh thây, lê bước chân nặng nhọc chuyển hướng về nhà.
Cầm thú, lại còn là cầm thú cấp độ cao nhất…
Hồi tưởng lại những ngày bị sư thúc nhà mình"dạy dỗ", cô ra ra vào vào thiên đường mấy lần, mỗi lần lại dừng lại rất lâu, dẫn đến đầu óc bị thiếu dưỡng khí, căn bản không có bất kì năng lực phản kháng gì. Nhưng mà, tất cả hành động của anh, khốn khiếp, đều phù hợp một cách vô cùng chính xác với những trần thuật trong cuốn tạp chí vớ vẩn này.
Anh sau khi "làm" xong, cũng liền đá cô đi, mặt lạnh lung, nhanh chóng bước ra khỏi giường. Anh sau khi "làm" xong cũng thường nói với cô, bảo cô tự biết lo cho mình là tốt hơn, đừng có nghĩ cái gì có, cái gì không. Cũng chính anh, sau khi "làm" xong lập tức cầm điện thoại đi ra phòng khách.
Mấy ngày tiếp theo, cô bộc lộ rõ cốt cách của mình, không sợ sự áp bức của dâm uy, và sự dụ dỗ của xác thịt, quyết chiến tranh lạnh với anh đến hơi thở cuối cùng, thậm chí còn chuẩn bị xong cả việc lên giường nằm như cá chết. Nhưng sư thúc nhà cô thì luôn cao minh hơn, hôm đó sau khi nhẫn tâm "bắt nạt" cô, lúc tương đối thỏa mãn, còn không đợi cho cô nhiều lời, liền lạnh lùng, tự mình chia khoảng cách với cô, thanh tâm quả dục, đi về phòng của bố cô ngủ, dùng hành động thực tế để chứng minh với cô, anh không có hứng thú với cá chết.
Không có hứng thú thì không có hứng thú, ai cần chứ, cô còn đang bận thi nữa. Mặc xác anh, hàng ngày ra ngoài mà tiếp khách, tiếp chết anh đi! Mặc xác anh, mỗi ngày ra ngoài mà bán "đậu phụ", bán chết anh đi! Mặc xác, cứ để cho anh vẫy vùng trong chốn hồng trần này, cứ để cho anh sa đọa chết luôn đi! Dù gì, chỉ cẩn tới thời hạn, cô sẽ liền đem vé xe lửa vứt cho anh, đạp anh một mình cút lên đinh núi kia mà chuyên tâm sám hối. Cô sẽ dùng kì nghỉ hè này ở trong nhà ngủ nướng, đọc tiểu thuyết, cùng bạn bè đi KTV [1], rồi vào trong quán mở điều hòa lạnh ăn lẩu nóng, đi ra biển, đem làn da của mình phơi nắng thành màu nâu… Lịch trình của cô đã dày đặc rồi, đều là những thứ anh không thích, cũng không có một chỗ nào trống để dành cho anh, hừ!
[1] KTV: Karaoke vi tính.
Còn kế hoạch ngoại tình của cô nữa, cô còn chưa quên kế hoạch vĩ đại này. Mấy ngày nay, chỉ là chưa thấy mệnh đào hoa tốt mà thôi, nếu như để cô nhìn thấy một cái, cô nhất định phải…
"Đợi em lâu như vậy, sao đến lúc này mới quay lại? Hử?"
Huỳnh Nhất Nhị nói theo thói quen mỗi khi gặp người nào đó, ném điếu thuốc vừa mới ngậm trên môi xuống, dùng chân dẫm dẫm dập tắt nó: "Cả người em dán lên tường làm gì vậy?"
"…" Làm cái gì, đương nhiên là đang sợ hãi, anh đang làm gì vậy? Nhàn rỗi đến phát sợ, chạy đến đây làm "điện tâm cảm ứng" cùng cô à? Khi cô vừa mới có ý đồ ngoại tình, anh lại xuất hiện một cách quá trùng hợp thế này?
Dán chặt người vào tường, di chuyển về phía căn nhà, lương tri của cô như đang vẫy gọi, phụ nữ, là rất yếu đuối, khi yếu đuối là rất khó chống lại sự dụ dỗ.
"Anh còn sợ em cô đơn, đặc biệt dành thời gi¬an đến ở cùng em, em lại đối xử với anh như vậy sao?" Huỳnh Nhất Nhị cười như ám chỉ cái gì đó, "Rầm rầm rộ rộ chiến tranh lạnh?"
"Ai ya! Sao anh biết?" Người nào đó vừa nhảy ra khỏi tường, đáp lời. Cô còn cho rằng đây là chuyện riêng tư gia đình, hóa ra kẻ kia đã chạy đi khắp nơi, tung tin bất lợi về cô, để thu hút sự đồng tình của mọi người, muốn dùng dư luận để dìm chết cô?
"Muốn không biết cũng rất khó." Huỳnh Nhất Nhị nhún nhún vai, thật thà mà nói, anh hoàn toàn không muốn biết cái chuyện hai người bọn họ như băng như keo, lại vẫn còn xa cách như khách. Chỉ là cấp trên của anh đang phát hỏa vì bị khách hàng khiếu nại, đem người vô tội là anh đẩy đến đối diện với vết thương cũ, hoàn toàn không cho anh bất cứ cơ hội điều chỉnh tâm lý nào, chỉ ném cho anh một chỉ thị.
"Đi thu phục đứa con gái đó cho lão nương!"
"Thu phục cách nào?" Dụ dỗ phụ nữ có rất nhiều cách thức, trình độ và loại hình khác nhau, anh không biết bà ấy nói đến cách "thu phục" nào trên phương diện kĩ thuật.
"Bảo cô ta đừng làm khó dễ VIP của lão nương!"
"… Vậy sao bà không để cho anh ta tự mình thu phục đi?"
" Nếu như cậu ta có thế thu phục được, thì đã không lưu luyến đến mức mất tập trung, gọi nhầm tên khách thành tên cô ta, hại lão nương bị người ta khiếu nại! Đáng giận nhất chính là cậu ta, rõ ràng cậu ta làm sai cơ mà, sao đám khách nữ kia lại không mắng cậu ta, còn cười hì hì đem cậu ta trả lại câu lạc bộ, sau đó thì gọi điện đến để trách cứ lão nương!"
"…" Gọi nhầm tên khách? Khi đi hẹn hò cùng khách hàng nữ, lại gọi tên của người khác? Lỗi lầm khủng khiếp đến như vậy, sao bọn họ không lập tức rán luôn con cá tươi anh ta đi cho rồi, như thế chẳng phải tốt hơn không.
"Bảo cậu ấy dùng một chiêu trong số những chiêu học được từ chỗ lão nương để giải quyết con nha đầu thối đó, cậu ấy lại dám lạnh lùng nhìn ta một cái, nói với lão nương là không muốn làm như thế."
"Luôn luôn là chính mình, rất có tính cách!" Thái độ sống như vậy rất cần thiết cho những người có nội tâm quá phóng khoáng.
"Với cái tính cách ngu ngốc đó của cậu ấy, không sớm thì muộn cũng sẽ bị kẻ kia chơi chết! Cậu ấy đâu phải không biết, thỉng thoảng nên giả vờ giả vịt một chút chứ. Cậu ấy rõ ràng rất giỏi đối phó với phụ nữ, sao mà đối với nha đầu thối kia, lại nhút nhát, vụng về như thế chứ. Cái bản chất tiểu nam sinh đơn thuần của cậu ấy, lại không an phận, dám bộc lộ ra toàn thân rồi?"
"..." Anh trừng mắt lườm một cái, đối với một hiện tượng sinh lý quái dị như thế, hoàn toàn không có cách nào lý giải. Anh chỉ có thể chuyển chủ đề đến vấn đề trọng điểm: "Nếu để tôi đi, tôi cũng không chắc có thể công đức viên mãn trở về đâu".
"Lão nương tin tưởng ở cậu, tình trường của cậu, tuyệt đối có thể khiến nha đầu thối kia bị lăng nhục mà vẫn đắm chìm trong hân hoan. Hãy làm cho thật tốt, không cần khách sáo với lão nương, lão nương sẽ hậu thuẫn cho cậu ở phía sau
"Thực sự tin tưởng vào tình trường của tôi ư? Nếu vậy, lúc đầu bà không nên để cho VIP nhà bà ‘đào tường’ của tôi mới đúng, không phải sao?"
"... Này... chuyện đã lâu như vậy, cậu còn nhớ sao?"
"Đổi lại là bà thì bà có thể quên không?" Mỉm cười, mỉm cười.
"..."
"Tôi có thể giúp, nhưng không đảm bảo sẽ không hỏng chuyện đâu." Lại mỉm cười.
"..."
Không thèm nhìn khuôn mặt đang co giật của bà chủ, anh đạp xe đến trước cửa nhà mình, rút một điếu thuốc. Vừa ngoảnh lại, đã thấy có người đang dán vào tường, cười với mình rất khó coi rồi.
Sau đó, rõ ràng anh phát hiện, mắt cô ấy nhìn mình không có ý gì tốt lắm. Mấy giây sau, anh liền bị nhét vào tay một cuốn tạp chí đã rách ở giữa. Hai chữ "xác thịt" to tướng treo ngay trên đầu trang cô vừa lật ra.
"Đây là cái gì?" Đừng có nói với anh, đề tài luận văn tốt nghiệp của cô là báo cáo liên quan đến vấn đề "xác thịt" nhé, bây giờ cô đã bước vào gi¬ai đoạn tiến hành điều tra rồi sao?
"Anh phù hợp với mấy điều?" Cô dùng cặp mắt tràn đầy mong mỏi, nhìn đến mức toàn thân anh cảm thấy mất tự nhiên
Anh phô diễn lướt qua trang sách một lượt, lông mày nhướn hết cả lên, đang sắp phun ra tiếng cười thì tự nhiên lại sượng sùng, xẹp ngực xuống: "Ừm... anh hình như đều không có trong mấy điều này".
"..."
"Ánh mắt hoài nghi của em đó là có ý gì?" Anh liếc mắt lườm người nào đó một cái, quyết định tránh xa khỏi cái đề tài này: "Nhưng mà, Duy Mặc ngược lại rất phù hợp. Ừ, ít nhất là ba điều trong đó. Điều thứ tư thì anh cũng không rõ anh ta có hay không".
"... Đó đâu phải là tin mới chứ." Phương thức Trác Duy Mặc dùng để giải phóng trói buộc thân thể thực sự quá bạo lực, quần áo đều bị xé thành từng mảnh, đến đạo cụ cũng chẳng còn. Điều thứ tư rõ ràng là không phù hợp rồi.
"Vậy sư thúc nhà em phù hợp mấy điều?"
"..." Giơ bốn ngón tay lên, rất mờ ám nhìn anh, "Anh muốn cười thì cứ việc cười, anh cứ cố nhịn thế này, em nhìn rất khó chịu".
"Xin lỗi, xin lỗi, thực sự là... phì..., ha ha ha ha!"
"Anh nhất thiết phải cười đến mức đấm thùm thụp vào tường thế sao!" Chuyện cô bị đối đãi như cầm thú thế này, đáng cười như vậy sao? Sư thúc nhà cô là thay anh báo thù hay sao, sao lại khiến anh cười lăn lộn vậy chứ. Cô hoàn toàn chẳng thấy cái đó đáng cười ở đâu cả?
Cô thở dài một cái, u ám hỏi: "Đàn ông các anh, có phải ai cũng đều như vậy
Anh thu lại nụ cười, quay người đáp: "Như vậy, là như thế nào?"
"Chỉ biết đem hai chữ chăm sóc, giải thích, biến hết thành tiếp xúc thân thể."
"... Mm, đây mới là người đàn ông bình thường mà."
"Hoàn toàn không cần cân nhắc đến cảm nhận của đối phương sao."
"...Ừ, đây mới là khí chất đàn ông đó."
"Căn bản không cần biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, còn chạy ra ngoài tìm người con gái khác để quan hệ bất minh. Như thế cũng được à?"
"...Ừ, đây mới..." Anh ngừng lại một chút, hơi sững người nhìn cô: "Lẽ nào anh ta không nói cho em... cái thứ màu hồng phấn kia..."
"Hả? Nói cho em cái gì? Chuyện anh ấy ra ngoài tiếp khách à? Nói đến đây, em lại rất thắc mắc. Ban đầu, em đánh mạt chược thua, đem anh ấy gán cho câu lạc bộ, điều đó là em không đúng. Nhưng mà, bà chủ chẳng phải đã nói, anh ấy không cần tiếp khách, chỉ cẩn ngồi ở phòng khách làm biển quảng cáo sống cho bà ấy hay sao?"
"... Xem ra, anh ta thực sự không nói cho em." Anh cười giễu cợt một tiếng, chán nản lắc lắc đầu, "Cái kẻ đó, thật là".
"Chẳng phải như vậy hay sao! Anh ấy ra ngoài tiếp khách, hoàn toàn không nói với em một tiếng. Cũng may, mấy ngày trước em bắt gặp anh ấy và cô gái kia đi cùng nhau, khi đó mới biết, thì ra anh ấy là người như vậy. Cái bản chất không chịu an phận của anh ấy đã trỗi dậy rồi!"
Huỳnh Nhất Nhị chỉ im lặng, nhướn nhướn mày lên. Rất lâu sau, anh mới khẽ ho một tiếng: "Em trách móc anh ta với anh, là định chia tay với anh ta sao?". Cho đến lúc này, anh mới đột nhiên nhớ ra, anh chẳng có lý do gì phải nói đỡ cho Hạ Thiên Lưu. Cho nên, anh quyết định đưa cô đi xem một màn kịch hay.
"Haizzz!" Cô chỉ là có suy nghĩ muốn ngoại tình, còn chưa muốn tăng đến cảnh giới chia tay.
Anh tiếp tục trưng ra nụ cười mỉm cao thâm không thể đoán: "Em biết Hạ Thiên Lưu bây giờ đang làm gì không?"
"..." Cô đột nhiên cảm thấy, tìm Huỳnh Nhất Nhị để ngoại tình, là hành động có độ khó tương đối cao, hơn nữa hệ số nguy hiểm cũng rất lớn.
"Lên xe đi, anh đưa em đến câu lạc bộ." Anh vừa nói vừa vỗ vào chiếc xe đạp, cứ như thể đây là chiếc xe cao cấp vậy.
"Đi đến đó làm gì?"
"Bắt gian!"
Những chuyện phá hoại thế này, anh làm được!
Bình luận facebook