Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1010
Tiêu Lãng hành động gióng trống khua chiêng như vậy, đã kinh động vô số người trong U Tuyền Lĩnh. Thám tử của rất nhiều gia tộc thi nhau xuất động, tra xét tình hình. Sau khi biết được là gia tộc Phong Ảnh đang ở Bán Dạ Lĩnh đuổi giết một đám người, gia tộc U Tuyền Lĩnh lựa chọn quan sát.
Gia tộc Phong Ảnh cũng không đặc biệt cường đại, nhưng gia tộc của bọn họ và Thiên tôn Bán Dạ có mối quan hệ đồng hao. Người trong gia tộc bọn họ cũng không giết chết võ giả trong U Tuyền Lĩnh, cũng không phát sinh bất kỳ xung đột gì. Tộc trưởng bọn họ còn phái người tới đây truyền tin. Các gia tộc lớn nhỏ trong U Tuyền Lĩnh chấp nhận cho bọn họ mặt mũi này.
Sau khi cường giả gia tộc Phong Ảnh nhận được tin tức chính xác, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Bọn họ cũng không vào thành truyền tống. Như vậy sẽ khiến gia tộc U Tuyền Lĩnh hiểu lầm. Ngược lại lấy tốc độ của bọn họ, chỉ cần một, hai ngày là có thể đuổi kịp.
Một khi đuổi kịp, đám người Tiêu Lãng không thể trốn đi đâu được!
Tình hình bên Tiêu Lãng rất sôi động. Mấy chục vạn người truy tìm tung tích đều vọt về phía bên này. Bọn họ rất muốn trực tiếp bay vào trong đám kiến kim thạch bắt Tiêu Lãng, nhưng kiến kim thạch quá nhiều. Hơn nữa kiến kim thạch này có thể dễ dàng bắn ra mấy vạn mét. Bọn họ căn bản không thể bay vào được, chỉ có thể ở bên ngoài giao chiến với kiến kim thạch, ý đồ níu bước chân của Tiêu Lãng.
Mấy chục vạn người khai chiến với vô số kiến kim thạch, tình cảnh kia rất đáng sợ. Toàn bộ U Tuyền Lĩnh đã hoàn toàn bị kinh động. Vô số người rất hiếu kỳ, vì sao gia tộc Phong Ảnh gióng trống khua chiêng truy sát một đám người như vậy? Dù sao đây là ở trong U Tuyền Lĩnh không phải là Bán Dạ Lĩnh.
Mặt khác, bọn họ càng hiếu kỳ hơn, đến tột cùng đám người đó là ai, lại có thể khống chế nhiều kiến kim thạch khai chiến như vậy? Thần thông quỷ dị như vậy, bọn họ cũng chưa từng nghe thấy. Mấy trăm vạn kiến kim thạch, như vậy cần phải có linh hồn vô cùng cường đại mới có thể khống chế được?
Cho dù có mấy chục vạn võ giả Đại Thần, nhưng khó có thể chống đỡ được bước tiến của kiến kim thạch. Đám người Tiêu Lãng dẫn theo một đám kiến kim thạch giống như một chiếc xe tăng lớn đè ép qua, lấy đi sinh mạng của mấy ngàn võ giả Đại Thần.
Vèo!
Vô số thám tử U Tuyền Lĩnh đi theo phía sau đại quân. Sau khi bọn họ nhìn thấy phía sau có hơn mười Thần Quân lao đến, nhất thời lộ vẻ hưng phấn. Vừa nãy cuộc đại chiến còn chưa đủ kịch liệt. Hiện tại mới miễn cưỡng mở món ăn chính thức. Chờ sau khi cường giả Thần Tổ phía sau đến, mới tính là bữa tiệc lớn.
- Giết!
Hơn mười võ giả Thần Quân vội vàng đến từ phía trước, và phía sau vọt vào trong đàn kiến kim thạch. Tiêu Lãng đã sớm tra xét được. Trong lòng hắn cảm thấy cay đắng, nhưng chỉ có thể khống chế mấy vạn kiến kim thạch điên cuồng xông về phía hơn mười người này.
Cuộc chiến ngày hôm nay, bất luận chết hay sống, nhất định phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Đầu hàng, trong tự điển của hắn chưa bao giờ có từ này.
Vô số kiến kim thạch hóa thành hắc phong lao vào trong không trung. Tuy rằng khí tức không lớn, nhưng thắng ở số lượng kiến kim thạch quá nhiều, hơn nữa dũng mãnh không sợ chết, tre già măng mọc bắn nhanh tới, hóa thành một bức tường gió bão, ngăn cản mười mấy cường giả Thần Quân này tới gần.
- Chuyện… chuyện này...
Tiểu thiếu gia đã sớm khiếp sợ đến mức chân mềm nhũn. Nếu như không phải sắc mặt Tiêu Lãng bình tĩnh, sợ là hai võ giả Đại Thần đỉnh phong cũng đầu hàng.
- Đi! Có thể đi đến Hoàn Nhan Lĩnh hay không, phải xem vận may mọi người thế nào! Chạy hết tốc lực chạy. Tất cả ở đây đã có ta!
Lời nói của Tiêu Lãng, khiến mọi người như cá chết khát, ngửi được mùi của biển rộng. tinh thần mọi người chấn động. Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn về phía Độc Long hét lên:
- Phóng thích khói độc. Chờ sau khi cường giả Thần Tổ của kẻ địch đến, ngươi dẫn theo tiểu thiếu gia trốn đi trước. Ta sẽ đi chặn hậu! Ta sẽ để một đám kiến kim thạch hộ tống các ngươi.
Độc Long phóng thích khói độc bao phủ mọi người vào trong, nhưng không tiếp lời Tiêu Lãng, trái lại cười một tiếng nói:
- Chủ nhân, Độc Long đã nói, sẽ chỉ có thể chết cùng ngài!
Tuy rằng khói độc bao phủ, một màn đen kịt, nhưng lực lượng tinh thần của Tiêu Lãng dễ dàng có thể cảm ứng được sự kiên định trên khuôn mặt chất phác của Độc Long. Hắn bất đắc dĩ thở dài cũng không nhiều lời. Sau khi căn dặn hai Đại Thần đỉnh phong vài câu, hắn toàn tâm khống chế kiến kim thạch chặn truy binh lại, đồng thời tiếp tục lao nhanh đi.
Cảnh tượng phía sau khá là hoành tráng. Mười mấy võ giả Thần Quân không ngừng phóng thích công kích năng lượng, đánh bay từng bầy kiến kim thạch. Nhưng lại có nhiều kiến kim thạch hoăn nhào lên ngăn cản bọn họ lại.
Phòng ngự của những con kiến kim thạch này vô cùng cường đại. Chỉ có hai Thần Quân đỉnh cao mới có thể giết chết một vài kiến kim thạch. Số còn lại chỉ có thể đánh bay ra ngoài.
Những Thần Quân này rất muốn đuổi theo đám người Tiêu Lãng. Nhưng sau nửa canh giờ, bọn họ bất đắc dĩ nhận ra một sự thật, bọn họ căn bản không thể tới gần, chỉ có thể chờ đợi viện quân phía sau tới.
- Vèo! Yêu người làm Vương không đạn song
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua. Cuối cùng viện quân đã tới. Hơn bốn mươi võ giả Thần Quân bay tới, khí thế rung trời.
Những thám tử các gia tộc theo phía sau liền cảm thấy nghi ngờ. Không phải gia tộc Phong Ảnh có một ít cường giả Thần Tổ sao? Tại sao không thấy bóng dáng của bọn họ? Mấy chục cường giả Thần Quân có thể vọt vào sao?
Đáp án là không!
Tuy rằng có tới mấy chục võ giả Thần Quân, nhưng lại bị Tiêu Lãng khống chế hơn một trăm vạn kiến kim thạch đến chặn lại. Vô số kiến kim thạch không nghịt không ngừng bắn đến, giống như một cơn gió đen, khiến vô số thám tử kinh hồn bạt vía.
- Các ngươi lập tức trốn về phía bên phải!
Đám thám tử không biết cường giả Thần Tổ của gia tộc Phong Ảnh đi đâu, nhưng Tiêu Lãng biết!
Kiến kim thạch ở phía trước dò đường cảm nhận được một khí tức ngập trời. Trong nháy mắt hắn liền hiểu ra. Hắn quay về phía tiểu thiếu gia bắt đầu rống lên:
- Phía trước có một cường giả Thần Tổ đến. Chạy mau!
Sắc mặt tiểu thiếu gia nhất thời trắng như tuyết. Tiêu Lãng không trốn đứng sừng sững tại chỗ, điều động kiến kim thạch chuẩn bị ngăn cản. Hai Đại Thần đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, lần lượt kéo theo một người, chạy trốn về hai phía trái phải. Bọn họ muốn làm lẫn lộn tầm nhìn một chút, khiến cơ hội tiểu thiếu gia trở về Hoàn Nhan Lĩnh lớn thêm mấy phần!
Kết quả bọn họ vừa mới đi không được bao xa, Tiêu Lãng đã truyền âm nói:
- Trở về đi, trốn không thoát đâu! Bên trái và bên phải đều có cường giả Thần Tổ. Chúng ta bị bao vây rồi.
Tiểu thiếu gia đặt mông ngồi dưới đất. Võ giả Đại Thần đỉnh phong cũng bất lực đứng thẳng. Hoàn Nhan Lĩnh ngay ở phía trước, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Vèo!
Ba cường giả Thần Tổ bay ngang trời tới. Phàm là kiến kim thạch nào tới gần, bọn họ tùy ý vỗ một cái liền đánh bay ra ngoài, căn bản không phải cùng một cấp bậc. Ánh mắt của bọn họ nhìn làn khói đen phía xa, xuyên qua khói độc tập trung vào Tiêu Lãng.
- Quả nhiên là đến vì con hoang thú kia! Xem ra là ta đã liên lụy tới tiểu thiếu gia này...
Tiêu Lãng xấu hổ nói thầm một tiếng. Chỉ có điều trái lại trong lòng hắn có chút niềm tin. Hắn đột nhiên khống chế kiến kim thạch ngừng công kích võ giả Đại Thần, Thần Quân của gia tộc Phong Ảnh, truyền âm tới một cường giả Thần Tổ đứng phía xa nói:
- Các ngươi muốn lấy được thi thể của hoang thú kia? Bảo người của các ngươi ngừng tay, bằng không ta lập tức bóp nát nhẫn không gian!
Trong nhẫn không gian là không gian nhỏ độc lập. Một khi nhẫn không gian bị bóp nát, không gian nhỏ bên trong sẽ sụp đổ. Tất cả đồ vật bên trong cũng sẽ hóa thành bột mịn.
- Dừng lại!
Tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh khẽ cau mày, vung tay lên. Đám cường giả Thần Quân kia liền ngừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng truyền âm nói:
- Ngươi rất thông minh, giao thi thể hoang thú Toan Nghê ra, ta thả cho các ngươi rời đi, hơn nữa ta còn có thể cho ngươi trăm vạn tử thánh thạch!
Lời nói của tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh này rất có sức mê hoặc, khiến tâm thần Tiêu Lãng thoáng dao động. Dường như hắn cảm thấy lời nói của người này có thể khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Hắn nắm chặt một chiếc nhẫn không gian trong tay, năng lượng vờn quanh lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh truyền âm nói:
- Dám động tay chân? Ngươi vận dụng công kích linh hồn thử xem ngươi giết chết ta trước, hay là ta phá nát chiếc nhẫn không gian này trước?
Sắc mặt tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh trầm xuống. Hắn không nghĩ tới mình cẩn thận thăm dò như vậy, lại bị phát hiện. Người này còn không phải là thần thể, linh hồn lại cường đại như vậy sao?
Vì nguyên đan của hoang thú Toan Nghê, hắn chỉ có cắn răng trầm giọng truyền âm nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên là người thông minh, đưa ra điều kiện đi!
Gia tộc Phong Ảnh cũng không đặc biệt cường đại, nhưng gia tộc của bọn họ và Thiên tôn Bán Dạ có mối quan hệ đồng hao. Người trong gia tộc bọn họ cũng không giết chết võ giả trong U Tuyền Lĩnh, cũng không phát sinh bất kỳ xung đột gì. Tộc trưởng bọn họ còn phái người tới đây truyền tin. Các gia tộc lớn nhỏ trong U Tuyền Lĩnh chấp nhận cho bọn họ mặt mũi này.
Sau khi cường giả gia tộc Phong Ảnh nhận được tin tức chính xác, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Bọn họ cũng không vào thành truyền tống. Như vậy sẽ khiến gia tộc U Tuyền Lĩnh hiểu lầm. Ngược lại lấy tốc độ của bọn họ, chỉ cần một, hai ngày là có thể đuổi kịp.
Một khi đuổi kịp, đám người Tiêu Lãng không thể trốn đi đâu được!
Tình hình bên Tiêu Lãng rất sôi động. Mấy chục vạn người truy tìm tung tích đều vọt về phía bên này. Bọn họ rất muốn trực tiếp bay vào trong đám kiến kim thạch bắt Tiêu Lãng, nhưng kiến kim thạch quá nhiều. Hơn nữa kiến kim thạch này có thể dễ dàng bắn ra mấy vạn mét. Bọn họ căn bản không thể bay vào được, chỉ có thể ở bên ngoài giao chiến với kiến kim thạch, ý đồ níu bước chân của Tiêu Lãng.
Mấy chục vạn người khai chiến với vô số kiến kim thạch, tình cảnh kia rất đáng sợ. Toàn bộ U Tuyền Lĩnh đã hoàn toàn bị kinh động. Vô số người rất hiếu kỳ, vì sao gia tộc Phong Ảnh gióng trống khua chiêng truy sát một đám người như vậy? Dù sao đây là ở trong U Tuyền Lĩnh không phải là Bán Dạ Lĩnh.
Mặt khác, bọn họ càng hiếu kỳ hơn, đến tột cùng đám người đó là ai, lại có thể khống chế nhiều kiến kim thạch khai chiến như vậy? Thần thông quỷ dị như vậy, bọn họ cũng chưa từng nghe thấy. Mấy trăm vạn kiến kim thạch, như vậy cần phải có linh hồn vô cùng cường đại mới có thể khống chế được?
Cho dù có mấy chục vạn võ giả Đại Thần, nhưng khó có thể chống đỡ được bước tiến của kiến kim thạch. Đám người Tiêu Lãng dẫn theo một đám kiến kim thạch giống như một chiếc xe tăng lớn đè ép qua, lấy đi sinh mạng của mấy ngàn võ giả Đại Thần.
Vèo!
Vô số thám tử U Tuyền Lĩnh đi theo phía sau đại quân. Sau khi bọn họ nhìn thấy phía sau có hơn mười Thần Quân lao đến, nhất thời lộ vẻ hưng phấn. Vừa nãy cuộc đại chiến còn chưa đủ kịch liệt. Hiện tại mới miễn cưỡng mở món ăn chính thức. Chờ sau khi cường giả Thần Tổ phía sau đến, mới tính là bữa tiệc lớn.
- Giết!
Hơn mười võ giả Thần Quân vội vàng đến từ phía trước, và phía sau vọt vào trong đàn kiến kim thạch. Tiêu Lãng đã sớm tra xét được. Trong lòng hắn cảm thấy cay đắng, nhưng chỉ có thể khống chế mấy vạn kiến kim thạch điên cuồng xông về phía hơn mười người này.
Cuộc chiến ngày hôm nay, bất luận chết hay sống, nhất định phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Đầu hàng, trong tự điển của hắn chưa bao giờ có từ này.
Vô số kiến kim thạch hóa thành hắc phong lao vào trong không trung. Tuy rằng khí tức không lớn, nhưng thắng ở số lượng kiến kim thạch quá nhiều, hơn nữa dũng mãnh không sợ chết, tre già măng mọc bắn nhanh tới, hóa thành một bức tường gió bão, ngăn cản mười mấy cường giả Thần Quân này tới gần.
- Chuyện… chuyện này...
Tiểu thiếu gia đã sớm khiếp sợ đến mức chân mềm nhũn. Nếu như không phải sắc mặt Tiêu Lãng bình tĩnh, sợ là hai võ giả Đại Thần đỉnh phong cũng đầu hàng.
- Đi! Có thể đi đến Hoàn Nhan Lĩnh hay không, phải xem vận may mọi người thế nào! Chạy hết tốc lực chạy. Tất cả ở đây đã có ta!
Lời nói của Tiêu Lãng, khiến mọi người như cá chết khát, ngửi được mùi của biển rộng. tinh thần mọi người chấn động. Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn về phía Độc Long hét lên:
- Phóng thích khói độc. Chờ sau khi cường giả Thần Tổ của kẻ địch đến, ngươi dẫn theo tiểu thiếu gia trốn đi trước. Ta sẽ đi chặn hậu! Ta sẽ để một đám kiến kim thạch hộ tống các ngươi.
Độc Long phóng thích khói độc bao phủ mọi người vào trong, nhưng không tiếp lời Tiêu Lãng, trái lại cười một tiếng nói:
- Chủ nhân, Độc Long đã nói, sẽ chỉ có thể chết cùng ngài!
Tuy rằng khói độc bao phủ, một màn đen kịt, nhưng lực lượng tinh thần của Tiêu Lãng dễ dàng có thể cảm ứng được sự kiên định trên khuôn mặt chất phác của Độc Long. Hắn bất đắc dĩ thở dài cũng không nhiều lời. Sau khi căn dặn hai Đại Thần đỉnh phong vài câu, hắn toàn tâm khống chế kiến kim thạch chặn truy binh lại, đồng thời tiếp tục lao nhanh đi.
Cảnh tượng phía sau khá là hoành tráng. Mười mấy võ giả Thần Quân không ngừng phóng thích công kích năng lượng, đánh bay từng bầy kiến kim thạch. Nhưng lại có nhiều kiến kim thạch hoăn nhào lên ngăn cản bọn họ lại.
Phòng ngự của những con kiến kim thạch này vô cùng cường đại. Chỉ có hai Thần Quân đỉnh cao mới có thể giết chết một vài kiến kim thạch. Số còn lại chỉ có thể đánh bay ra ngoài.
Những Thần Quân này rất muốn đuổi theo đám người Tiêu Lãng. Nhưng sau nửa canh giờ, bọn họ bất đắc dĩ nhận ra một sự thật, bọn họ căn bản không thể tới gần, chỉ có thể chờ đợi viện quân phía sau tới.
- Vèo! Yêu người làm Vương không đạn song
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua. Cuối cùng viện quân đã tới. Hơn bốn mươi võ giả Thần Quân bay tới, khí thế rung trời.
Những thám tử các gia tộc theo phía sau liền cảm thấy nghi ngờ. Không phải gia tộc Phong Ảnh có một ít cường giả Thần Tổ sao? Tại sao không thấy bóng dáng của bọn họ? Mấy chục cường giả Thần Quân có thể vọt vào sao?
Đáp án là không!
Tuy rằng có tới mấy chục võ giả Thần Quân, nhưng lại bị Tiêu Lãng khống chế hơn một trăm vạn kiến kim thạch đến chặn lại. Vô số kiến kim thạch không nghịt không ngừng bắn đến, giống như một cơn gió đen, khiến vô số thám tử kinh hồn bạt vía.
- Các ngươi lập tức trốn về phía bên phải!
Đám thám tử không biết cường giả Thần Tổ của gia tộc Phong Ảnh đi đâu, nhưng Tiêu Lãng biết!
Kiến kim thạch ở phía trước dò đường cảm nhận được một khí tức ngập trời. Trong nháy mắt hắn liền hiểu ra. Hắn quay về phía tiểu thiếu gia bắt đầu rống lên:
- Phía trước có một cường giả Thần Tổ đến. Chạy mau!
Sắc mặt tiểu thiếu gia nhất thời trắng như tuyết. Tiêu Lãng không trốn đứng sừng sững tại chỗ, điều động kiến kim thạch chuẩn bị ngăn cản. Hai Đại Thần đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, lần lượt kéo theo một người, chạy trốn về hai phía trái phải. Bọn họ muốn làm lẫn lộn tầm nhìn một chút, khiến cơ hội tiểu thiếu gia trở về Hoàn Nhan Lĩnh lớn thêm mấy phần!
Kết quả bọn họ vừa mới đi không được bao xa, Tiêu Lãng đã truyền âm nói:
- Trở về đi, trốn không thoát đâu! Bên trái và bên phải đều có cường giả Thần Tổ. Chúng ta bị bao vây rồi.
Tiểu thiếu gia đặt mông ngồi dưới đất. Võ giả Đại Thần đỉnh phong cũng bất lực đứng thẳng. Hoàn Nhan Lĩnh ngay ở phía trước, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Vèo!
Ba cường giả Thần Tổ bay ngang trời tới. Phàm là kiến kim thạch nào tới gần, bọn họ tùy ý vỗ một cái liền đánh bay ra ngoài, căn bản không phải cùng một cấp bậc. Ánh mắt của bọn họ nhìn làn khói đen phía xa, xuyên qua khói độc tập trung vào Tiêu Lãng.
- Quả nhiên là đến vì con hoang thú kia! Xem ra là ta đã liên lụy tới tiểu thiếu gia này...
Tiêu Lãng xấu hổ nói thầm một tiếng. Chỉ có điều trái lại trong lòng hắn có chút niềm tin. Hắn đột nhiên khống chế kiến kim thạch ngừng công kích võ giả Đại Thần, Thần Quân của gia tộc Phong Ảnh, truyền âm tới một cường giả Thần Tổ đứng phía xa nói:
- Các ngươi muốn lấy được thi thể của hoang thú kia? Bảo người của các ngươi ngừng tay, bằng không ta lập tức bóp nát nhẫn không gian!
Trong nhẫn không gian là không gian nhỏ độc lập. Một khi nhẫn không gian bị bóp nát, không gian nhỏ bên trong sẽ sụp đổ. Tất cả đồ vật bên trong cũng sẽ hóa thành bột mịn.
- Dừng lại!
Tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh khẽ cau mày, vung tay lên. Đám cường giả Thần Quân kia liền ngừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng truyền âm nói:
- Ngươi rất thông minh, giao thi thể hoang thú Toan Nghê ra, ta thả cho các ngươi rời đi, hơn nữa ta còn có thể cho ngươi trăm vạn tử thánh thạch!
Lời nói của tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh này rất có sức mê hoặc, khiến tâm thần Tiêu Lãng thoáng dao động. Dường như hắn cảm thấy lời nói của người này có thể khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Hắn nắm chặt một chiếc nhẫn không gian trong tay, năng lượng vờn quanh lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh truyền âm nói:
- Dám động tay chân? Ngươi vận dụng công kích linh hồn thử xem ngươi giết chết ta trước, hay là ta phá nát chiếc nhẫn không gian này trước?
Sắc mặt tộc trưởng gia tộc Phong Ảnh trầm xuống. Hắn không nghĩ tới mình cẩn thận thăm dò như vậy, lại bị phát hiện. Người này còn không phải là thần thể, linh hồn lại cường đại như vậy sao?
Vì nguyên đan của hoang thú Toan Nghê, hắn chỉ có cắn răng trầm giọng truyền âm nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên là người thông minh, đưa ra điều kiện đi!
Bình luận facebook