Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1034
- Vương mẫu nương nương? Bao nhiêu năm chưa từng nghe thấy cách gọi này?
Vẻ mặt Thiên Tôn Mộc Long xúc động hồi tưởng lại. Ánh mắt nàng bắt đầu mông lung, một lúc sau mới có thể trấn tĩnh lại. Nàng đưa mắt nhìn Hiên Viên Thiên nói:
- Thiên Tâm, ngươi đi xuống trước đi. Ta và Tiêu Lãng nói chuyện một lát. Những người còn lại đều xuống cả đi!
Vẻ mặt Hiên Viên Thiên Tâm mờ mịt. Chỉ có điều hắn biết Tiêu Lãng gặp chuyện tốt, âm thầm cảm khái tiểu tử này quả thực là vận khí vô địch, nhanh như vậy đã cám dỗ được Thiên Tôn Mộc Long?
Mộc Ly Nhi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó dẫn theo một đám thị nữ rời đi. Vẻ mặt Tiêu Lãng cũng đầy kích động.
Suy đoán của hắn trước đây hoàn toàn chính xác. Địa cầu nằm ngay trong thế giới hỗn độn. Nhân vật trong thần thoại cổ đại cũng thật sự tồn tại. Trong truyền thuyết Tiên Giới cũng tồn tại. Chỉ có điều không có mờ ảo thần bí như trong truyền thuyết. Chắc hẳn chỉ do một đám cường giả lưu truyền ra ngoài vài lời có liên quan với Thần Vực, hậu nhân tự động suy tưởng ra?
Thiên Tôn Mộc Long nghi hoặc mở miệng, cắt đứt tâm tư của Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, ngươi làm sao lại từ tinh vực Hoa Hạ đi ra được? Ừm... Vừa nãy ngươi nói ngươi đến từ vực diện Thiên Châu?
Tiêu Lãng sửng sốt, cũng lập tức nghi hoặc nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không biết. Ta đang ở trong tinh vực Hoa Hạ đột nhiên chết đi, nhưng linh hồn lại đến vực diện Thiên Châu sống lại, còn giữ nguyên ký ức.
Thiên Tôn Mộc Long dường như đã hiểu ra, nói:
- Thì ra là như vậy, vậy thì rất dễ giải thích. Tinh vực Hoa Hạ bên kia xảy ra một chút vấn đề. Nhân loại bên kia không thể tu luyện, cho nên sau khi nhóm người chúng ta đi ra, cũng chưa từng xuất hiện cường giả nào. Không gian bên kia xuất hiện dị biến, chắc hẳn trước khi linh hồn của ngươi tan rã, không gian bị vặn vẹo, xuất hiện hố đen truyền tới vực diện Thiên Châu!
- Như vậy sao?
Hai mắt Tiêu Lãng mở trừng trừng đầy vẻ mơ hồ. Điều đó quá huyền diệu. Võ giả cấp bậc như hắn không thể tìm hiểu được. Hắn nhớ tới lời Thiên Tôn Mộc Long nói, nghi ngờ hỏi:
- Tinh vực Hoa Hạ xảy ra vấn đề sao? Xảy ra vấn đề gì vậy? Chúng ta còn có thể trở về không?
- Không thể trở về được!
Thiên Tôn Mộc Long rất tiếc nuối lắc đầu nói:
- Năm đó hai hỗn đản Trương Hữu Nhân và Hồng Quân vì tranh đoạt quyền khống chế tinh vực, bắt đầu đại chiến. Kết quả khiến tinh vực Hoa Hạ diệt thế, cũng đánh sụp không gian xung quanh, dẫn đến gần đó xuất hiện rất nhiều hố đen. Linh khí hỗn độn không thế tiến vào. Đám người chúng ta khi đó trốn ra được muốn trở về, lại phát hiện không trở về được nữa! Một khi tới gần những hố đen này, lập tức bị hút vào, truyền tống tới không gian hỗn độn gần đó...
- Trương Hữu Nhân? Hồng Quân?
Tiêu Lãng nghe được giống như lọt vào trong sương mù. Hắn mở trừng hai mắt cảm thấy khó hiểu.
Thiên Tôn Mộc Long cười một tiếng, giải thích:
- Lúc đó Trương Hữu Nhân tự phong là Vương của các thần. Nếu ngươi biết danh hiệu Vương mẫu của ta trước kia, vậy ngươi hẳn cũng nghe nói về Ngọc Hoàng Đại Đế chứ? Hắn chính là Trương Hữu Nhân. Còn Hồng Quân, ngươi hẳn càng quen thuộc hơn. Hắn đó chính là Bàn Cổ. Hắn được gọi là chủ nhân của các thánh, còn tự biên tự diễn mình khai thiên tích địa, thế giới đều do hắn sáng tạo, cũng không sợ người Thần Vực cười đến rụng răng. Lúc đó hai người bọn họ có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Đại Thần đỉnh phong...
- Ta nhổ!
Tiêu Lãng đảo mắt. Chân tướng lịch sử lại có thể như vậy sao? Thần tiên chí cao vô thượng của trung quốc cổ đại, mạnh nhất chỉ mới là Đại Thần đỉnh phong? Mà hắn bây giờ có thể dễ dàng quét ngang Đại Thần cảnh...
Chỉ có điều Đại Thần cảnh đối với phàm nhân cũng là nhân vật lớn có thể phi thiên độn địa, không gì không làm được. Trên địa cầu vô số bí ẩn chưa có lời đáp cũng có thể giải thích được. Ví dụ như Bermuda, ví dụ như Kim tự tháp, ví dụ như văn minh Maya đã biến mất, ví dụ như rất nhiều thứ khoa học căn bản không có cách nào giải thích được, đều có một lời giải thích hợp lý.
Những nhân vật trong thần thoại cổ đại trung quốc đều có thật. Nói vậy Thượng Đế, Chân Chủ, Chân thần được phong trong các tộc, đều là cường giả Đại Thần trong thời kỳ viễn cổ thôi sao?
Ví dụ như hắn bây giờ, ở Thiên Châu chính là chân thần. Sau rất nhiều năm, hắn cũng sẽ trở thành cự thần viễn cổ trong lòng mọi người Thiên Châu...
Trong lòng Tiêu Lãng đã bớt kích động, mới vô cùng hiếu kỳ hỏi dò:
- Vậy bây giờ Trương Hữu Nhân, ừm... chính là Ngọc Hoàng Đại Đế và Hồng Quân ở đâu? Các ngươi trốn ra được bao nhiêu người? Tất cả đều đến Thần Vực sao?
- Hẳn là đều chết...
Thiên Tôn Mộc Long có chút cô đơn than thở:
- Trương Hữu Nhân và Hồng Quân đều bị không gian vặn vẹo đánh nát. Không gian bên tinh vực Hoa Hạ thực sự không ổn định. Hai người dẫn người đại chiến, đánh sụp đổ không gian. Tất cả những người đi cùng ta có Hậu Nghệ, Phục Hy, Viêm Đế, Hoàng Đế, Nữ Oa đều mất tích trên đường tới Thần Vực, hoặc là chết ở Thần Vực, chỉ có một mình ta còn sống...
Thiên Tôn Mộc Long thở dài, có chút đau khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới tiếp tục nói:
- Sau khi Ta cơ duyên xảo hợp đột phá Thiên Tôn, cũng tìm kiếm khắp nơi xong không tìm được một người nào. Ta trở về tinh vực Hoa Hạ một chuyến, sử dụng thần thức dò xét một chút, phát hiện linh khí hỗn độn bên trong rất ít, cũng không có khả năng sinh ra cường giả. Cũng bởi vì hố đen gần đó ngăn cản, ta cũng chưa thể về được. Không nghĩ tới... Lần này lại có thể gặp ngươi! Bọn ta đều là nhân loại sinh ra từ vực diện Hoa Hạ, khí tức linh hồn đều đồng căn đồng nguyên, cho nên vừa nãy mới có cảm ứng.
Tiêu Lãng nghe được vô cùng xúc động. Hắn cũng có cảm giác gặp người nhà giống như Thiên Tôn Mộc Long. Dù sao hắn không để trở về địa cầu được, người trên địa cầu cũng không ra được. Thần Vực vô cùng nguy hiểm, những cường giả đi theo Mộc Long ra ngoài nhiều năm như vậy hẳn đã chết.
Nói vậy không gian hỗn độn lớn như vậy, chỉ có hắn và Thiên Tôn Mộc Long là từ địa cầu tới.
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng a!
Hắn tuy rằng đã dung nhập Thiên Châu, vẫn lấy Thiên Châu là nơi cư trú của mình, hắn cảm giác mình hầu như đã quên địa cầu, quên Hoa Hạ. Nhưng giờ phút này hắn đột nhiên cảm giác đau lòng.
Cung điện hùng vĩ, cung lớn khí thế hào hùng, trước hàng ngũ ngụy thần, tổ tiên bi thương, bài vị nho nhỏ đã quên từ lâu. Nửa thước thần cũng không có nơi sắp đặt, có thể nhớ tới tên gọi Viêm Hoàng hay không?
Tiêu Lãng nhớ tới kiếp trước có nhìn thấy một câu in trên mạng, có cảm giác muốn rơi lệ.
Hắn phát hiện bất kể như thế nào, hắn vẫn không quên được hắn xuất thân là con cháu Viêm Hoàng, cho dù giờ phút này hắn đã ở trong một vực diện lớn hơn, trở thành chân thần. Giờ phút này trong Thần Vực rộng lớn này, danh tiếng của hắn vang dội. Có lẽ tương lai hắn sẽ đi xa hơn, cũng giống như Thiên Tôn Mộc Long lúc này, ngạo nghễ nhìn Hủy Diệt Chi Địa và có quan hệ không tồi với Thần Chí Cao.
Nhưng ở sâu trong linh hồn hai người vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, linh hồn của bọn họ được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất thần kỳ này.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn Mộc Long. Cả hai người đều trầm ngâm. Từ trong ánh mắt của nhau, bọn họ đều cảm nhận được sự hoài niệm đối với mảnh đất này.
Tuy rằng hai người không nói gì, nhưng đúng vào lúc này bọn họ đều có cùng một ý niệm. Đó chính là trở nên cường đại, trở nên càng cường đại hơn! Sẽ có một ngày bọn họ có khả năng xuyên qua hố đen, trở lại địa cầu.
Cho dù đã thương hải tang điền, cho dù đã là cảnh còn người mất, nhưng bọn họ nhất định phải về nhìn. Cho dù chỉ trở lại ngửi được mùi của mảnh đất này.
Nửa đêm mộng tỉnh, ai nói cùng Viêm Hoàng?
Vẻ mặt Thiên Tôn Mộc Long xúc động hồi tưởng lại. Ánh mắt nàng bắt đầu mông lung, một lúc sau mới có thể trấn tĩnh lại. Nàng đưa mắt nhìn Hiên Viên Thiên nói:
- Thiên Tâm, ngươi đi xuống trước đi. Ta và Tiêu Lãng nói chuyện một lát. Những người còn lại đều xuống cả đi!
Vẻ mặt Hiên Viên Thiên Tâm mờ mịt. Chỉ có điều hắn biết Tiêu Lãng gặp chuyện tốt, âm thầm cảm khái tiểu tử này quả thực là vận khí vô địch, nhanh như vậy đã cám dỗ được Thiên Tôn Mộc Long?
Mộc Ly Nhi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó dẫn theo một đám thị nữ rời đi. Vẻ mặt Tiêu Lãng cũng đầy kích động.
Suy đoán của hắn trước đây hoàn toàn chính xác. Địa cầu nằm ngay trong thế giới hỗn độn. Nhân vật trong thần thoại cổ đại cũng thật sự tồn tại. Trong truyền thuyết Tiên Giới cũng tồn tại. Chỉ có điều không có mờ ảo thần bí như trong truyền thuyết. Chắc hẳn chỉ do một đám cường giả lưu truyền ra ngoài vài lời có liên quan với Thần Vực, hậu nhân tự động suy tưởng ra?
Thiên Tôn Mộc Long nghi hoặc mở miệng, cắt đứt tâm tư của Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, ngươi làm sao lại từ tinh vực Hoa Hạ đi ra được? Ừm... Vừa nãy ngươi nói ngươi đến từ vực diện Thiên Châu?
Tiêu Lãng sửng sốt, cũng lập tức nghi hoặc nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không biết. Ta đang ở trong tinh vực Hoa Hạ đột nhiên chết đi, nhưng linh hồn lại đến vực diện Thiên Châu sống lại, còn giữ nguyên ký ức.
Thiên Tôn Mộc Long dường như đã hiểu ra, nói:
- Thì ra là như vậy, vậy thì rất dễ giải thích. Tinh vực Hoa Hạ bên kia xảy ra một chút vấn đề. Nhân loại bên kia không thể tu luyện, cho nên sau khi nhóm người chúng ta đi ra, cũng chưa từng xuất hiện cường giả nào. Không gian bên kia xuất hiện dị biến, chắc hẳn trước khi linh hồn của ngươi tan rã, không gian bị vặn vẹo, xuất hiện hố đen truyền tới vực diện Thiên Châu!
- Như vậy sao?
Hai mắt Tiêu Lãng mở trừng trừng đầy vẻ mơ hồ. Điều đó quá huyền diệu. Võ giả cấp bậc như hắn không thể tìm hiểu được. Hắn nhớ tới lời Thiên Tôn Mộc Long nói, nghi ngờ hỏi:
- Tinh vực Hoa Hạ xảy ra vấn đề sao? Xảy ra vấn đề gì vậy? Chúng ta còn có thể trở về không?
- Không thể trở về được!
Thiên Tôn Mộc Long rất tiếc nuối lắc đầu nói:
- Năm đó hai hỗn đản Trương Hữu Nhân và Hồng Quân vì tranh đoạt quyền khống chế tinh vực, bắt đầu đại chiến. Kết quả khiến tinh vực Hoa Hạ diệt thế, cũng đánh sụp không gian xung quanh, dẫn đến gần đó xuất hiện rất nhiều hố đen. Linh khí hỗn độn không thế tiến vào. Đám người chúng ta khi đó trốn ra được muốn trở về, lại phát hiện không trở về được nữa! Một khi tới gần những hố đen này, lập tức bị hút vào, truyền tống tới không gian hỗn độn gần đó...
- Trương Hữu Nhân? Hồng Quân?
Tiêu Lãng nghe được giống như lọt vào trong sương mù. Hắn mở trừng hai mắt cảm thấy khó hiểu.
Thiên Tôn Mộc Long cười một tiếng, giải thích:
- Lúc đó Trương Hữu Nhân tự phong là Vương của các thần. Nếu ngươi biết danh hiệu Vương mẫu của ta trước kia, vậy ngươi hẳn cũng nghe nói về Ngọc Hoàng Đại Đế chứ? Hắn chính là Trương Hữu Nhân. Còn Hồng Quân, ngươi hẳn càng quen thuộc hơn. Hắn đó chính là Bàn Cổ. Hắn được gọi là chủ nhân của các thánh, còn tự biên tự diễn mình khai thiên tích địa, thế giới đều do hắn sáng tạo, cũng không sợ người Thần Vực cười đến rụng răng. Lúc đó hai người bọn họ có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Đại Thần đỉnh phong...
- Ta nhổ!
Tiêu Lãng đảo mắt. Chân tướng lịch sử lại có thể như vậy sao? Thần tiên chí cao vô thượng của trung quốc cổ đại, mạnh nhất chỉ mới là Đại Thần đỉnh phong? Mà hắn bây giờ có thể dễ dàng quét ngang Đại Thần cảnh...
Chỉ có điều Đại Thần cảnh đối với phàm nhân cũng là nhân vật lớn có thể phi thiên độn địa, không gì không làm được. Trên địa cầu vô số bí ẩn chưa có lời đáp cũng có thể giải thích được. Ví dụ như Bermuda, ví dụ như Kim tự tháp, ví dụ như văn minh Maya đã biến mất, ví dụ như rất nhiều thứ khoa học căn bản không có cách nào giải thích được, đều có một lời giải thích hợp lý.
Những nhân vật trong thần thoại cổ đại trung quốc đều có thật. Nói vậy Thượng Đế, Chân Chủ, Chân thần được phong trong các tộc, đều là cường giả Đại Thần trong thời kỳ viễn cổ thôi sao?
Ví dụ như hắn bây giờ, ở Thiên Châu chính là chân thần. Sau rất nhiều năm, hắn cũng sẽ trở thành cự thần viễn cổ trong lòng mọi người Thiên Châu...
Trong lòng Tiêu Lãng đã bớt kích động, mới vô cùng hiếu kỳ hỏi dò:
- Vậy bây giờ Trương Hữu Nhân, ừm... chính là Ngọc Hoàng Đại Đế và Hồng Quân ở đâu? Các ngươi trốn ra được bao nhiêu người? Tất cả đều đến Thần Vực sao?
- Hẳn là đều chết...
Thiên Tôn Mộc Long có chút cô đơn than thở:
- Trương Hữu Nhân và Hồng Quân đều bị không gian vặn vẹo đánh nát. Không gian bên tinh vực Hoa Hạ thực sự không ổn định. Hai người dẫn người đại chiến, đánh sụp đổ không gian. Tất cả những người đi cùng ta có Hậu Nghệ, Phục Hy, Viêm Đế, Hoàng Đế, Nữ Oa đều mất tích trên đường tới Thần Vực, hoặc là chết ở Thần Vực, chỉ có một mình ta còn sống...
Thiên Tôn Mộc Long thở dài, có chút đau khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới tiếp tục nói:
- Sau khi Ta cơ duyên xảo hợp đột phá Thiên Tôn, cũng tìm kiếm khắp nơi xong không tìm được một người nào. Ta trở về tinh vực Hoa Hạ một chuyến, sử dụng thần thức dò xét một chút, phát hiện linh khí hỗn độn bên trong rất ít, cũng không có khả năng sinh ra cường giả. Cũng bởi vì hố đen gần đó ngăn cản, ta cũng chưa thể về được. Không nghĩ tới... Lần này lại có thể gặp ngươi! Bọn ta đều là nhân loại sinh ra từ vực diện Hoa Hạ, khí tức linh hồn đều đồng căn đồng nguyên, cho nên vừa nãy mới có cảm ứng.
Tiêu Lãng nghe được vô cùng xúc động. Hắn cũng có cảm giác gặp người nhà giống như Thiên Tôn Mộc Long. Dù sao hắn không để trở về địa cầu được, người trên địa cầu cũng không ra được. Thần Vực vô cùng nguy hiểm, những cường giả đi theo Mộc Long ra ngoài nhiều năm như vậy hẳn đã chết.
Nói vậy không gian hỗn độn lớn như vậy, chỉ có hắn và Thiên Tôn Mộc Long là từ địa cầu tới.
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng a!
Hắn tuy rằng đã dung nhập Thiên Châu, vẫn lấy Thiên Châu là nơi cư trú của mình, hắn cảm giác mình hầu như đã quên địa cầu, quên Hoa Hạ. Nhưng giờ phút này hắn đột nhiên cảm giác đau lòng.
Cung điện hùng vĩ, cung lớn khí thế hào hùng, trước hàng ngũ ngụy thần, tổ tiên bi thương, bài vị nho nhỏ đã quên từ lâu. Nửa thước thần cũng không có nơi sắp đặt, có thể nhớ tới tên gọi Viêm Hoàng hay không?
Tiêu Lãng nhớ tới kiếp trước có nhìn thấy một câu in trên mạng, có cảm giác muốn rơi lệ.
Hắn phát hiện bất kể như thế nào, hắn vẫn không quên được hắn xuất thân là con cháu Viêm Hoàng, cho dù giờ phút này hắn đã ở trong một vực diện lớn hơn, trở thành chân thần. Giờ phút này trong Thần Vực rộng lớn này, danh tiếng của hắn vang dội. Có lẽ tương lai hắn sẽ đi xa hơn, cũng giống như Thiên Tôn Mộc Long lúc này, ngạo nghễ nhìn Hủy Diệt Chi Địa và có quan hệ không tồi với Thần Chí Cao.
Nhưng ở sâu trong linh hồn hai người vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, linh hồn của bọn họ được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất thần kỳ này.
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn Mộc Long. Cả hai người đều trầm ngâm. Từ trong ánh mắt của nhau, bọn họ đều cảm nhận được sự hoài niệm đối với mảnh đất này.
Tuy rằng hai người không nói gì, nhưng đúng vào lúc này bọn họ đều có cùng một ý niệm. Đó chính là trở nên cường đại, trở nên càng cường đại hơn! Sẽ có một ngày bọn họ có khả năng xuyên qua hố đen, trở lại địa cầu.
Cho dù đã thương hải tang điền, cho dù đã là cảnh còn người mất, nhưng bọn họ nhất định phải về nhìn. Cho dù chỉ trở lại ngửi được mùi của mảnh đất này.
Nửa đêm mộng tỉnh, ai nói cùng Viêm Hoàng?
Bình luận facebook