Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1064
Nghênh ngang mà đi!
Không thể không nói câu nói này có sức mê hoặc quá lớn, nhưng tâm Tiêu Lãng vẫn vững như núi. Con mắt Hiên Viên Thiên Tâm lại sáng lên. Sợ là Tinh quân Hình Thiên nói với hắn câu này, hắn sẽ lập tức quỳ gối hô to lão tổ tông...
Tiêu Lãng đứng lên, cảm kích khom người hành lễ nói:
- Tinh quân, đại nhân cũng đừng làm khó ta. Trong nhà ta đã có thê tử, còn không chỉ một người.
Tinh quân Hình Thiên không phản đối nói:
- Cái này ta không ngại. Chỉ cần cho Hinh Nguyệt làm một chính thất là được! Đương nhiên, ngươi không được dẫn thê tử tới biển sao Hỗn Loạn, chừa cho ta chút mặt mũi là được.
- Tinh Quân, đại nhân hiểu lầm ý của ta...
Tiêu Lãng vừa nghe liền thấy đề tài này không đúng. Chuyện này còn nói tiếp sợ là sẽ phải nói về luận gả. Hắn vội vàng khoát tay nói:
- Tinh Quân, ta là người tương đối coi trọng tình cảm. Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu phải xem duyên phận hai bên, dưa xanh hái không ngọt.
- Nào, tiểu tử ngươi!
Tinh quân Hình Thiên liếc mắt nhìn một chút, âm thầm cảm khái. Người bình thường cho dù là hậu nhân của Thần Chí Cao, nghe thấy hắn nói lời này lập tức sẽ mừng như điên chứ? Tiểu tử này ngược lại, liều mạng từ chối...
Chỉ có điều chính vì tính khí như vậy lại rất hợp với khẩu vị của Hình Thiên. Hắn uống một ngụm trà, lúc này mới rất nghiêm túc nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiêu Lãng, thân thể này của ngươi có chút cổ quái. Tại sao đan điền của ngươi lại bị phế bỏ? Vì sao huyệt đạo trong thân thể của ngươi lại cô đọng thành Tử Phủ? Còn nữa, tại sao huyệt đạo của ngươi lại không giống với người khác?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, Thiên Tôn Hiên Viên đã từng nói sẽ dẫn hắn tới gặp Hình Thiên, mong hắn hỗ trợ xem qua, đưa ra một vài đề nghị. Giờ phút này Hình Thiên chủ động nhắc tới, hắn lập tức nói.
Tiêu Lãng nói một lượt chuyện bản thân mình năm đó đan điền bị chấn nát, sau đó chuyên tâm tu luyện chiến kỹ Thiên Ma của bộ tộc Thiên Ma, lại phát hiện không thể ngưng tụ thần thể, tu luyện Bàn Nhược Chưởng, luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê, cuối cùng huyệt đạo dị biến. Chỉ có điều hắn không nói về bức tranh hắn cảm ngộ được từ đại đạo thụ. Lúc đó ngay cả đối với Thiên Tôn Hiên Viên cũng che giấu, giờ phút này tất nhiên cũng che giấu.
Tinh quân Hình Thiên trầm ngâm, cúi xuống cầm một chén nước trà uống không nói lời nào. Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm cũng không dám nói lời nào, khẩn trương chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hình Thiên mới ngẩng đầu lên, mở miệng nói:
- Lão tiểu tử, ngươi suy nghĩ tới chuyện cô đọng đan điền nhỏ là đúng. Đan điền của ngươi bị hủy đã nhiều năm như vậy, cho dù dùng thiên tài địa bảo chữa khỏi, cũng không có tác dụng lớn lắm. Hiện tại huyệt đạo này của ngươi cô đọng lại cũng không tồi. Đương nhiên nếu muốn chân chính ngưng luyện thành đan điền nhỏ, ngươi còn có một chặng đường rất dài cần phải đi. Ngươi phải nhớ kỹ ba điểm!
Tiêu Lãng vội vàng đứng dậy hành lễ nói:
- Mời Tinh Quân cứ nói, Tiêu Lãng rửa tai lắng nghe.
Hình Thiên rất trịnh trọng nói:
- Thứ nhất, nghĩ biện pháp tìm kiếm hoang thú Toan Nghê hoặc là hoang thú cùng loại, tiếp tục khiến huyệt đạo trở nên mạnh mẽ. Thứ hai cảm ngộ huyền bí của thân thể, thứ ba cảm ngộ thiên đạo.
Vấn đề thứ nhất và và thứ hai thì dễ lý giải. Nhưng Tiêu Lãng lại không hiểu về vấn đề thứ ba. Chuyện thân thể cô đọng đan điền nhỏ và thiên đạo thì có quan hệ gì?
Hắn do dự nhìn về phía Hình Thiên. Hình Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Cái gì là thiên đạo? Đó là trật tự thế giới này, huyền bí của thiên địa. Thần Chí Cao cảm ngộ thiên đạo chung cực, có thể sử dụng thiên địa luân hồi lực phục sinh người đã chết. Điều này có thể thấy được thiên đạo lợi hại đến mức nào? Thiên đạo tức là nhân đạo. Ta dám kết luận, ngươi cảm ngộ thiên đạo đến cảnh giới rất sâu, tuyệt đối sẽ hữu dụng đối với việc cô đọng đan điền nhỏ của ngươi. Mà thiên đạo của ngươi không có tiến triển, cả đời này ngươi cũng không thể cô đọng đan điền nhỏ.
Tiêu Lãng nghe cái hiểu cái không, chỉ có điều vẫn nhớ kỹ từng câu nói của Hình Thiên. Hắn gật đầu nói:
- Cảm ơn Tinh Quân đã chỉ giáo. Ngày sau nếu có thành tựu, nhất định sẽ đến cảm ơn.
- Ha ha ha!
Vào thời khắc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cười lớn đầy khoái ý. Hiên Viên Thiên Tâm vừa nghe thân thể lập tức đứng lên, chắp tay với Hình Thiên sau đó bắn ra ngoài. Tiêu Lãng cũng lập tức lộ vẻ vui mừng. Trong mắt Hình Thiên lóe lên tinh quang, thình lình đứng dậy cười nói:
- Lão già này đúng là đã đột phá?
- Hình Thiên, đi ra chiến một trận cho ta! Năm đó ngươi đánh ta, hôm nay bản tôn nhất định phải đòi lại!
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng quát lớn. Hình Thiên cười nhạt, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Đi, đi xem xem lão già này rốt cuộc có đột phá gì?
Tiêu Lãng đã sớm muốn đi ra ngoài. Vừa nghe vậy, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài, hai người bay vụt lên không trung, đã nhìn thấy Thiên Tôn Hiên Viên đứng ngạo nghễ trong không trung, trong ánh mắt chớp hiện tia điện, khí tức trên người càng thêm tinh thuần. Hắn cũng giống như Tinh quân Hình Thiên, không cần để lộ khí tức ra ngoài, tự nhiên khiến người ta cảm nhận được áp lực cường đại như núi như biển rộng.
- Thúc thúc Hiên Viên, chúc mừng!
Tiêu Lãng thật lòng mừng thay cho hắn.
Trên mặt Thiên Tôn Hiên Viên lộ vẻ xúc động, cười dài nói:
- Ha ha, Tiêu Lãng lần này vẫn phải cảm ơn ngươi.
- Hừ!
Hình Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Đột phá một chút đã không biết trời cao đất rộng? Nếu không phải lão phu chỉ điểm, tiểu tử ngươi chắc hẳn còn phải chời thêm mấy vạn năm. Mới có chút thực lực như vậy còn muốn đánh với ta một trận? Ta khuyên ngươi vẫn đừng đánh, bằng không khi bị đánh tới da xanh mặt thũng trước mặt một đám hậu bối, thật mất mặt.
- Bớt nói những lời vô nghĩa đi. Hình Thiên. Chúng ta vào trong không gian hỗn loạn đánh, để tránh phá hủy đi Hình Thiên Cung của ngươi!
Thân thể Thiên Tôn Hiên Viên bắn mạnh lên, chỉ chớp mắt một cái đã biến mất ở phía trên bầu trời. Hình Thiên cười nhạt, xua tay bảo Hình Phi chú ý một chút, sau đó thân thể trên không trung đột ngột biến mất...
- A! Đại ca Thiên Tâm, thực lực thúc thúc đạt đến mức nào? Tại sao các ngươi không đi xem chiến?
Tiêu Lãng nhìn thấy Hiên Viên Thiên Tâm bay đi, nghi hoặc hỏi.
Vẻ mặt đám người Hiên Viên Thiên Tâm hừng hực khí thế, chỉ có điều lại do dự nói:
- Cụ thể mạnh tới mức nào ta cũng không biết. Chỉ có điều ta cảm giác thực lực của phụ thân thật sự tăng lên gấp đôi. Đi xem chiến? Cuộc chiến đấu cấp bậc như của bọn họ, chúng ta có thể nhìn thấy rõ sao? Hơn nữa dễ dàng ngộ thương...
Tiêu Lãng ngẫm lại cũng đành thôi. Trước đây thực lực Thiên Tôn Hiên Viên đã đứng ở mười vị trí đầu trong hơn mười ngàn Thiên Tôn tại Hủy Diệt Chi Địa. Giờ phút này sức chiến đấu chắc hẳn ít nhất cũng đứng vị trí thứ ba chứ? Cho dù không địch lại Thiên Tôn Lưu Hỏa, cũng cách biệt không xa!
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời truyền đến những tiếng sấm sét đinh tai nhức óc. Không gian phía trên bầu trời xuất hiện từng vết nứt cực lớn, giống như bầu trời bị xé rách ra. Khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ tinh vực Hình Thiên, giống như thiên địa sắp bị hủy diệt.
Vèo!
Trong Hình Thiên Thành có vô số cường giả bay lên. Tất cả đều bay ra ngoài không gian. Bọn họ đều cảm nhận được khí tức của Hình Thiên. Biết Hình Thiên và người khác đại chiến, có lý nào lại không quan tâm.
- Tất cả lui ra. Là Tinh Quân và Chiến Ma đang luận bàn, truyền lệnh xuống bất kỳ người nào cũng không được tới xem chiến, bằng không chết cũng là chết vô ích!
Hình Phi lớn tiếng quát. Đám người kia vừa nghe thấy lập tức bắn ngược trở lại trong thành. Nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều nóng rực. Cường giả siêu cấp như vậy đại chiến, nhưng đáng tiếc bọn họ không thể cũng không dám đi xem. Chỉ cần một dư âm công kích bọn họ sẽ biến thành tro bụi...
Đám người Tiêu Lãng cũng lộ vẻ hừng hực, thần thức cố gắng tra xét. Nhưng hai người chắc hẳn sợ phá huỷ tinh vực Hình Thiên nên cố gắng bay xa hết sức, bọn họ căn bản tra xét không được. Bọn họ chỉ không ngừng nghe thấy có tiếng sấm sét truyền đến, nhìn thấy từng đạo bạch quang chói mắt chiếu sáng tinh không. Từng mảng không gian bị xé rách. Sóng chấn động hóa thành từng gợn sóng truyền khắp một trăm vạn dặm xung quanh.
- Mấy người mạnh nhất dưới Thần Chí Cao quả nhiên hung tàn! Sợ là tinh vực bình thường cũng có thể trực tiếp đánh nổ chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy Tiêu Lãng không ngừng xúc động. Với khoảng cách xa như thế, một đám người bọn họ đều bị ép đứng ở trên mặt đất, thở dốc cũng khó khăn, có thể thấy được thực lực hai người đã đạt đến trình độ nào?
Tiêu Lãng rất muốn nói quỳ con mẹ ngươi. Chỉ có điều nghĩ đến nàng chỉ là một tiểu nha đầu. Tinh quân Hình Thiên đối với mình không tồi. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, nên không so đo với nàng.
Chỉ có điều trong lòng hắn lại cảm thấy rất buồn bực. Hình Thiên có việc ra ngoài? Thiên Tôn Hiên Viên đang bế quan. Chắc hẳn đám người Hiên Viên Thiên Tâm vẫn ở bên trong phòng khẳng định không biết. Cho dù người của Hình Thiên Cung biết cũng không dám trêu chọc vào tiểu ma nữ này?
Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động nghĩ biện pháp. Nhưng nếu thật sự bị tiểu nha đầu này cho phế bỏ, vậy thì phiền toái!
Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt một hồi, đột nhiên giọng điệu mềm mỏng mở miệng nói:
- Cho các nàng đi xuống trước đi! Chung quy phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ? Ta nói như thế nào cũng là nhân vật có uy tín danh dự.
- Ha ha ha!
Hình Hinh Nguyệt cười to vài tiếng, trước ngực giống như sóng lớn mãnh liệt. Tiêu Lãng vừa vặn cao hơn so với nàng một cái đầu, lại thêm áo ngực nàng mở không tính là cao, giờ phút này vừa nhìn liền có cảm giác không chịu được.
Hình Hinh Nguyệt cảm giác buồn cười nói:
- Ai da, ngươi cũng coi là có uy tín danh dự sao? Chút thực lực như ngươi tính là nhân vật gì chứ? Nào, nói cho bản tiểu thư nghe một chút, ngươi trâu bò tới mức nào?
Hai thị nữ lộ vẻ cảnh giác, hồ nghi nhìn Tiêu Lãng. Các nàng là thị nữ thiếp thân của Hình Hinh Nguyệt, tất nhiên không thể dễ dàng rời khỏi. Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có thể xảy ra chuyện gì ai biết được.
Tiêu Lãng thở dài, nặng nề nói:
- Năm đó thúc thúc Hiên Viên và đại nhân Tu La cùng nhau lang bạt biển sao Hỗn Loạn, việc này nàng hẳn đã nghe nói tới chứ? Không nói thúc thúc Hiên Viên, quan hệ giữa ta và Trương Khả Tinh Quân cũng khá tốt. Nàng có thể đi hỏi thăm một chút. Còn nữa... tiểu công chúa bộ tộc Tử Mị Đằng đã từng là muội muội kết nghĩa của ta. Tùy tiện lấy ra một thân phận cũng có thể khiến mấy người khiếp sợ chứ? Hình tiểu thư, nàng không phải sợ ta gây bất lợi đối với nàng chứ? Hay dây xích khốn gì đó của nàng là hàng dởm? Thân là đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn, nàng chỉ có chút can đảm như vậy sao?
Giọng điệu Tiêu Lãng bắt đầu mềm mỏng dần, khiến Hình Hinh Nguyệt cho rằng Tiêu Lãng đã kinh sợ. Hơn nữa hắn nói chừa cho hắn chút mặt mũi, càng khiến nàng cho rằng Tiêu Lãng chuẩn bị quỳ xuống trước mặt nàng. Ở phía sau Tiêu Lãng đưa ra một phép khích tướng vô cùng đơn giản, lại thêm một câu đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn càng khiến nàng có chút lâng lâng.
Cho nên nàng không do dự lâu, khoát tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Tiểu thư...
Hai thị nữ thiếp thân cuống lên. Các nàng không phải là ngực lớn không có đầu óc giống như tiểu thư này. Các nàng đã chứng kiến nhiều sự giả dối của võ giả thế giới này, tất nhiên không dám rời khỏi. Nếu như Hình Hinh Nguyệt xảy ra chuyện, hai người chắc chắn phải chết.
Hình Hinh Nguyệt thấy hai người không đi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Tiêu Lãng cười hì hì thêm dầu vào lửa nói:
- Hình tiểu thư, xem ra uy tín không đủ?
- Xuống!
Sắc mặt Hình Hinh Nguyệt trầm xuống, ngược lại có chút khí thế đặc biệt, giống như một vị Ngọc La Sát.
- Tiêu Lãng, ngươi tốt nhất đừng giở trò với ta, bằng không đừng nói ngươi, đám người các ngươi đừng ai mong rời khỏi tinh vực Hình Thiên.
Một câu truyền âm đằng đằng sát khí vang lên. Hai thị nữ mạnh mẽ trừng mắt với Tiêu Lãng một chút sau đó rời khỏi phòng. Hình Hinh Nguyệt dùng một phần năng lượng mở ra cấm chế trong phòng, lúc này mới trào phúng nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tốt, cho ngươi mặt mũi! Quỳ xuống nói xin lỗi đi. Nam tử các ngươi chính là một đám gian xảo! Không có một kẻ nào tốt.
Trong lòng Tiêu Lãng thầm mắng. Nam tử không có một người nào tốt, vậy Tinh quân Hình Thiên tính là gì? Phụ thân nàng tính là gì? Hắn thở dài nói:
- Toàn thân ta đều bị trói, làm sao quỳ xuống được? Đại tiểu thư, nàng cũng thật là!
Lông mày Hình Hinh Nguyệt nhíu lại. Dường như đúng thế thật? Nàng hồ nghi nói:
- Ta mở khốn thần liên ra cho ngươi, sau đó ngươi quỳ xuống xin lỗi ta sao?
Tiêu Lãng rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Trên lí luận là như vậy.
Bốp!
Chiếc roi dài màu đen bỗng nhiên quất tới, lại tạo thành một vệt máu trên thân thể Tiêu Lãng. Hình Hinh Nguyệt trào phúng cười lớn:
- Tiêu Lãng, ngươi vẫn cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao? Ta mở cấm chế khốn thần liên ra, ngươi khôi phục thực lực, ta làm sao là đối thủ của ngươi?
- Ai da?
Thân thể Tiêu Lãng theo bản năng run lên, nhưng khóe miệng lại cười lạnh nói:
- Nàng không phải nói thực lực nàng cao hơn ta sao? Bây giờ ta đã bị nàng đánh tới nửa tàn phế, ta còn có thể là đối thủ của nàng sao? Nàng không chịu cởi ra, ta làm sao quỳ được?
- Thực lực của bản tiểu thư tất nhiên cao hơn so với phế vật nhà ngươi. Bằng không giờ phút này ngươi có thể bị trói ở đây sao?
Hình Hinh Nguyệt không cam lòng yếu thế đáp lại, nhưng nàng lại lập tức bắt đầu do dự. Không mở khốn thần liên thực sự không thể quỳ xuống. Mở ra, thực lực của Tiêu Lãng lại quá quỷ dị, nàng không yên lòng! Có thể dễ dàng bắt Tiêu Lãng tới nơi này, tất nhiên không phải là năng lực của nàng, mà là kết quả do Tiêu Lãng uống quá say, lại thêm hai thị nữ Thần Tổ hỗ trợ.
Tiêu Lãng ở trước mặt nhiều người như vậy đánh bại nàng, điều này không phải là điều quan trọng. Quan trọng chính là Tiêu Lãng nắm lấy cổ nàng, còn khiến nàng cảm nhận được hơi thở của cái chết. Cuối cùng còn nhục mạ nàng như vậy, Tinh quân Hình Thiên lại không giúp nàng. Điều này khiến nàng vô củng tức giận. Đương nhiên nàng đúng là không dám giết chết Tiêu Lãng, cho dù phế bỏ Tiêu Lãng nàng cũng không dám. Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thể quỳ xuống xin lỗi, trong lòng nàng sẽ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
- Có rồi!
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một biện pháp. Chính là trước tiên mở khốn thần liên ra, sau đó lập tức nhốt nửa người trên của Tiêu Lãng lại. Khốn thần liên có thể tự động áp chế năng lượng và linh hồn lực của võ giả. Đến lúc đó cho dù Tiêu Lãng có thể cử động, cũng không thể công kích!
Khóe miệng Hình Hinh Nguyệt bắt đầu thoáng cong lên, rất hài lòng đối với sự thông minh tài trí của mình. Con mắt nàng xoay chuyển một cái, roi bỗng nhiên vung lên đánh xuống người Tiêu Lãng như mưa, đánh cho thân thể Tiêu Lãng không ngừng run lên, cau mày lại. Mấy cái xương đều bị gãy.
Vèo!
Trong tay của nàng bắn ra một năng lượng, đánh vào khốn thần liên. Nàng thực sự có tí khôn vặt, muốn cho Tiêu Lãng chịu đựng đau khổ dời đi lực chú ý, sau đó lặng lẽ mở ra cấm chế của khốn thần liên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lại trói nửa người trên của Tiêu Lãng lại.
Một người trong thời điểm đau đớn như vậy, lực chú ý chắc chắn sẽ không quá tập trung chứ? Bị trọng thương như vậy, tốc độ phản ứng cũng sẽ chậm hơn rất nhiều chứ? Hình Hinh Nguyệt suy nghĩ rất tốt, nhưng đó là suy nghĩ ngây thơ của một đóa trong nhà ấm.
Đừng nói tới khả năng chịu đựng đau khổ của Tiêu Lãng cực kỳ biến thái, cho dù là cường giả Thần Quân bình thường cũng sẽ nắm lấy cơ hội chiến đấu. Từ nhỏ, năng lực nhận biết của Tiêu Lãng đã rất cường đại. Thời điểm Hình Hinh Nguyệt vừa bắn ra năng lượng, hắn đã đoán được nàng muốn làm gì.
Vèo!
Trong một khắc khi vừa cảm nhận được thân thể năng lượng có thể động, trong mắt Tiêu Lãng bỗng nhiên bắn ra một hắc quang.
Toan Nghê Sát phóng thích!
Chỉ có điều hắn không công kích Hình Hinh Nguyệt. Giết chết tiểu ma nữ không biết trời cao đất rộng này hoàn toàn không có lợi, ngược lại sẽ bị Tinh quân Hình Thiên truy sát.
Toan Nghê Sát bắn tới cấm chế trên vách tường. Công kích khủng bố như vậy, lập tức khiến cấm chế dao động một hồi. Trong gian phòng lập tức rung chuyển. Hơn nữa cấm chế kia toả ra bạch quang chói mắt và khí tức cường đại, thành công khiến Hình Hinh Nguyệt khiếp sợ.
- Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh ra, trong nháy mắt thoát khỏi khốn thần liên. Khí thế toàn thân hắn cuồng thịnh, sát khí cuồng bạo giết vô số người mãnh liệt tuôn ra. Tất cả lao tới bao phủ lấy Hình Hinh Nguyệt.
- A!
Lại bị loại sát khí kinh khủng này bao phủ, Hình Hinh Nguyệt một lần cảm nhận được hơi thở của cái chết. Chờ tới lúc nàng trấn tĩnh lại, cổ nàng đã bị một bàn tay đầm đìa máu nắm lấy. Đồng thời tay còn lại vòng ở trên eo thon của nàng. Một năng lượng cuồng bạo vọt vào trong thân thể nàng, tiến vào tất cả gân mạch của nàng, ép tất cả năng lượng nàng vừa muốn vận chuyển tiến vào bên trong đan điền.
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt. Mặt hai người chỉ cách nhau không tới nửa cm. Hắn lạnh lùng thâm trầm nói:
- Tiểu thư ngu ngốc, đánh bại nàng không phải là ngây thơ, mà là vô tà! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bằng không ta không ngần ngại dùng năng lượng phế bỏ gân mạch toàn thân của nàng.
Hình Hinh Nguyệt khiếp sợ, thân thể không ngừng vặn vẹo, hô lớn:
- Ngươi muốn làm gì? Tiêu Lãng! Nơi này là Hình Thiên Cung. Ngươi dám động vào ta, tất cả các ngươi đều phải chết!
Khóe miệng Tiêu Lãng thoáng cong lên, cả khuôn mặt trở nên yêu khí lẫm liệt. Hắn cười hì hì nói:
- Vừa nãy chơi ta rất sảng khoái so? Hiện tại đến phiên ta chơi nàng! Chà chà, đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn, chơi lên khẳng định hết sức kích động...
Chơi đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn tất nhiên rất kích động. Không nói gì khác, chỉ riêng thân phận này cũng đủ làm cho nam nhân bạo phát. Còn không nói tới chuyện nha đầu này có chút tuyệt sắc. Đặc biệt là hai cái đùi thon dài tuyệt đẹp, quả thực mê chết người không đền mạng.
Tiêu Lãng là người tính khí thế nào?
Cho dù hắn là một con lừa, mắng không đi, đánh không lùi về phía sau. Hình Thiên đối xử tốtvới hắn, hắn đương nhiên sẽ không giết tiểu nha đầu này, cũng sẽ không phế bỏ nàng. Nhưng hôm nay hắn chịu sự tra tấn như vậy, không trừng phạt nàng một chút làm sao xả được cơn giận này?
Lập tức hắn không phí lời, cánh tay ở trên eo Hình Hinh Nguyệt bỗng nhiên cào một cái. Tiếng áo bào bị xé rách vang lên. Áo giáp màu hồng phấn tuyệt đẹp của nàng lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra bộ áo lót màu đỏ bên trong. Áo lót này có chút lộ liễu, chỉ che được phần ngực no đủ, còn phần bụng và vai trắng như tuyết hoàn toàn để lộ ra trong không trung.
Cánh tay Tiêu Lãng nhanh như tia chớp lại vòng trên eo thon của Hình Hinh Nguyệt. Trước khi nàng kịp có phản ứng, hắn đã tiếp tục dùng năng lượng khống chế thân thể của nàng, khiến nàng không thể động đậy. Cảm nhận làn da trắng mịn trên eo thon của nàng, trong thân thể nàng truyền đến mùi thơm của xử nữ, Tiêu Lãng không tránh được thấy tâm thần rung động, vội vàng vận công chống lại tà hỏa, thuận tiện chữa thương.
- A, a, a!
Hình Hinh Nguyệt cảm giác thân thể mát lạnh, nhất thời kinh sợ giống như một con thỏ bị kinh sợ nhắm mắt kêu to. Ấm thanh cực lớn chấn động đến mức tai Tiêu Lãng cũng cảm thấy tê dại.
Tiêu Lãng xoay thân thể tách ra một chút, khinh bỉ nhìn vị thiên kim đại tiểu thư này. Chờ tới lúc nàng không còn rít gào nữa, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Đại tiểu thư, ta còn chưa bắt đầu, tại sao nàng đã bắt đầu kêu rồi? Lẽ nào toàn thân nàng lại nhạy cảm như vậy sao? Tùy tiện một màn đã đạt được hưng phấn tới đỉnh điểm rồi sao?
Hình Hinh Nguyệt giống như một con nhím, lộ vẻ tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, dùng giọng điệu oán độc nhất của mình chửi Tiêu Lãng.
- Ngươi chết đi! Cả nhà ngươi đều chết đi. Tất cả các ngươi đều chết không được tử tế. Ngươi lại dám đối xử với bản tiểu thư như vậy sao? Ngươi lại dám không tôn trọng bản tiểu thư. Trên trời dưới đất, cho dù là Thần Chí Cao cũng không cứu nổi ngươi. A...
- A.
Phía dưới mát lạnh thành công khiến những lời chửi mắng đầy tức giận của Hình Hinh Nguyệt chuyển thành tiếng rít gào. Tiêu Lãng nghe thấy phiền, tay trượt đi, năng lượng chấn động, dễ dàng xé bỏ chiếc quần ngoài che cặp mông đầy đặn và bắp đùi thon dài, lộ ra một chiếc quần lót màu phấn hồng mỏng.
Bắp đùi và mông của nha đầu này thực sự tuyệt đẹp, có thể nói là hoàn mỹ. Quân lót mỏng càng khiến người ta liếc mắt nhìn liền kích động muốn chảy máu mũi.
Tiêu Lãng cố nén tà hỏa trong lòng, chờ tiếng rít gào khủng bố của nàng dừng lại, lúc này mới trêu tức đến gần cười nói:
- Tiếp tục mắng đi. Lần sau ta xem quần lót của nàng có tốt không?
Hình Hinh Nguyệt không dám mắng nữa. Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Lần này nàng thực sự bị dọa tới phát sợ. Từ nhỏ đến lớn có người nào nhìn thấy nàng không khách khí nịnh nọt? Bởi vì nàng được Hình Thiên sủng ái, cho dù là cha mẹ nàng cũng không dám trách mắng nàng. Thân thể của nàng càng quý giá hơn. Mẫu thân nàng có thể không ngừng lải nhải với nàng, sau này nàng nhất định sẽ gả cho một công tử tuyệt thế, phải coi trọng thân phận không được tùy tiện có hành động ám muội với nam tử...
Hiện tại đừng nói là ám muội, thân thể cũng thiếu chút nữa bị nhìn thấy hết. Nếu việc này truyền ra ngoài nàng còn có thể lập gia đình được nữa sao?
Trong đầu Hình Hinh Nguyệt vô cùng rối loạn. Ánh mắt của nàng oán độc nhìn Tiêu Lãng nhưng không dám mắng, trái lại bởi vì sợ sệt thân thể có chút run lẩy bẩy. Nàng sợ hôm nay kích động Tiêu Lãng, đúng là sẽ bị ác ma này cưỡng ép.
Tiêu Lãng thấy nàng chịu thua, cũng không tiếp tục hù dọa nàng nữa. Mắt hắn xoay một cái đến gần nói:
- Hình tiểu thư, nàng có biết đêm qua đại nhân Tinh Quân nói gì không?
Hình Hinh Nguyệt oán hận nhìn Tiêu Lãng không nói lời nào, Tiêu Lãng cũng không quan tâm, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Đêm qua Tinh Quân nói, nếu như để ý Tiểu ma nữ nhà ta, con rể Hình Thiên Cung như ngươi, ta muốn! Ha ha, ý tứ của Tinh Quân là chỉ cần ta gật đầu, sau này nàng chính là nữ nhân của ta.
- Hỗn đản, ngươi nói bậy. Lão tổ tông sao có thể nói lời như vậy được? Ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Ngươi nằm mơ đi!
Trên mặt Hình Hinh Nguyệt đầy vẻ trào phúng khinh thường nói.
Tiêu Lãng lắc đầu nói:
- Lúc đó còn có rất nhiều đại nhân của Hình Thiên Cung ở đó. Nàng tùy tiện đi hỏi thăm một chút là biết. Chuyện lớn như vậy ta có thể lừa nàng sao? Kỳ thực... Ta đối với nha đầu như nàng không mấy hài lòng. Chỉ có điều hôm nay, nàng tra tấn ta như vậy, cho nên ta chuẩn bị đợi lát nữa ra ngoài sẽ lập tức truyền tin cho đại nhân Tinh Quân, nói cho đại nhân biết ta đồng ý cưới nàng. Ta sẽ cưới nàng vào cửa, sau đó mỗi ngày tra tấn nàng, lột sạch quần áo của nàng, treo ngược lên đánh!
- Ngươi nằm mơ đi. Thứ rác rưởi như ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Chờ lão tổ tông trở lại, điều đầu tiên ta làm là bảo lão tổ tông giết ngươi! Không... Chờ sau này ra ngoài ta sẽ bảo Hình Phi xé xác ngươi ra!
Hình Hinh Nguyệt không ngừng gào thét, chỉ có điều mắt đã bắt đầu rớm lệ. Hiển nhiên nàng có phần tin tưởng vào lời Tiêu Lãng nói. Khi nàng bắt Tiêu Lãng, hai thị nữ thiếp thân đã từng nhắc nhở nàng, Tiêu Lãng rất được Tinh quân Hình Thiên coi trọng. Lúc đó nàng không cho là đúng. Một thần khí thể làm sao có thể được lão tổ tông coi trọng được?
- Như vậy sao?
Tiêu Lãng vừa nghe, sắc mặt lại trở nên yêu khí lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt cũng không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng quét tới quét lui ở trên người nàng. Hắn nhìn ra được toàn thân nàng đang run rẩy, trong lòng không ngừng sợ hãi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra cứng rắn.
- Nàng đã muốn Hình Phi giết ta, vậy ta không thể không tự vệ!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Lãng mở miệng. Thân thể hắn tiến tới, tay nắm lấy cổ Hình Hinh Nguyệt bóp một cái, nắm lấy người nàng, kéo mặt nàng ngửa lên, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với nàng:
- Hình tiểu thư, nàng nói xem nếu như ta và nàng xảy ra quan hệ, mà Hình Phi biết Tinh quân Hình Thiên muốn ta làm cháu rể, hắn còn dám đụng đến ta hay không đây? Sự trong sạch của nàng bị ta hủy hoại, việc này làm sao giấu được. Cả đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào đi lập gia đình chứ? Cho dù Tinh Quân biết được, cuối cùng cũng chỉ mắng ta một trận? Nàng nói xem ý này của ta thế nào?
Hình Hinh Nguyệt hoàn toàn khiếp sợ, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng, lại mắng:
- Ngươi dám. Tiêu Lãng, nếu ngươi dám làm như thế, ta xin thề cả đời này sẽ giết toàn gia ngươi. A, A!
- A!
Lại một tiếng y phục bị xé vang lên. Hình Hinh Nguyệt lại hét ầm lên. Trên người nàng chỉ còn một chiếc áo lót và một chiếc quần lót. Giờ phút này thứ bị xé rách chính là áo lót. Hai quả cầu giống như châu tròn ngọc sáng của nàng đã lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Lãng...
Tiêu Lãng không dám nhìn xuống, sợ mình sẽ làm ra chuyện cầm thú. Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt khóe miệng lộ ra một tà ý, cười híp mắt nói:
- Nàng nói xem ta có dám hay không?
Hai hàng lệ chảy xuống. Toàn thân Hình Hinh Nguyệt không ngừng run rẩy. Nàng khẽ lắc đầu sợ hãi nhìn Tiêu Lãng, nghẹn ngào mở miệng nói:
- Không cần, Tiêu Lãng, không cần!
Tiêu Lãng chợt mềm lòng. Nói cho cùng đây chính là một nha đầu chưa trưởng thành!
Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn hoàn toàn không biểu thị ra, trái lại tàn bạo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt nói:
- Nha đầu, nghe lời gia! Ta không muốn chơi với nàng, cũng không thời gian chơi với nàng, càng không muốn cưới nàng! Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi. Ta sẽ đi Yêu Vực sau đó lại trở về Thần Vực. Cả đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa. Nếu như nàng dám tới tìm ta để gây sự lần nữa, hoặc là tìm người giết chết ta gì đó, ta bảo đảm sẽ lập tức thỉnh cầu Tinh Quân gả nàng cho ta, sau đó tra tấn nàng cả đời. Nàng có thể nghe hiểu ý của ta không?
Hình Hinh Nguyệt khó nhọc gật đầu. Nàng thật sự bị dọa tới phát sợ. Cả đời này nàng đúng là vẫn chưa từng gặp phải kẻ ác nào như Tiêu Lãng. Chắc hẳn chuyện ngày hôm nay sẽ trở thành bóng tối trong cả đời nàng.
- Tốt, mặc quần áo vào! Ra ngoài, nhớ kỹ chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, bằng không danh dự của nàng sẽ bị hủy, nàng không muốn gả cho ta cũng không thể được, biết không?
Tiêu Lãng buông tay ra, xoay người rời đi, đương nhiên tinh thần vẫn vạn phần cảnh giới, đề phòng Hình Hinh Nguyệt âm thầm hạ sát thủ.
Lần này, Hình Hinh Nguyệt rất thành thật, nhanh chóng lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ y phục màu phấn hồng giống cái trước y hệt, ánh mắt không ngừng liếc về phía Tiêu Lãng, trong mắt rõ ràng vẫn lộ vẻ sợ hãi và oán hận.
Chờ sau khi Hình Hinh Nguyệt mặc quần áo tử tế, Tiêu Lãng mới xoay người lại, một tay nắm lấy số y phục rác trên mặt đất bóp nát vụn. Lúc này hắn mới cười nói:
- Mở cấm chế ra đi. Nhớ kỹ vừa nãy không hề phát sinh chuyện gì, là nàng đại nhân đại lượng thả cho ta một con đường sống.
Nhìn thấy áo lót của mình bị Tiêu Lãng chộp trong tay, thân thể Hình Hinh Nguyệt lại run lên, hơi đỏ mặt. Nàng cảm giác ngực của mình bị coi thường. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy Tiêu Lãng làm rất đúng. Bằng không hai thị nữ nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ.
Giờ phút này nàng vạn lần không dám làm kẻ địch của Tiêu Lãng, tuy rằng giờ phút này năng lượng khôi phục, nàng cũng không dám trả thù. Nàng chỉ muốn rời khỏi ác ma này thật xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Nàng ổn định tâm thần một chút, muốn đánh mở cấm chế. Tiêu Lãng lại mở miệng nói:
- Chờ một chút!
Hình Hinh Nguyệt ngẩn ra, thân thể lùi lại, cảnh giác nhìn Tiêu Lãng nói:
- Ngươi còn muốn thế nào?
- Không ra sao?
Tiêu Lãng cười híp mắt nói, nhưng bộ dạng này càng khiến Hình Hinh Nguyệt cảm thấy khủng bố hơn. Hắn chỉ vào mặt mình nói:
- Hình tiểu thư, biểu tình của nàng như vậy, là một kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được vấn đề. Phải cười. Dáng vẻ phải uy phong khí phách như lúc nàng tra tấn ta khi nãy, nhớ lấy!
Hình Hinh Nguyệt vừa mới khóc, giờ phút này lại muốn khóc. Hiện tại nàng còn có thể cười được sao? Nàng sử dụng một phần năng lượng đánh vào cấm chế trên gian phòng mở cấm chế ra. Không chờ thị nữ bên ngoài xông tới, trên mặt nàng đã phủ đầy sương lạnh bay vụt ra ngoài, khẽ kêu lên:
- Tiêu Lãng, lần này cho ngươi một chút giáo huấn, lần sau còn dám tùy tiện, bản tiểu thư giết chết ngươi!
Hai thị nữ hồ nghi nhìn nàng mấy lần, nhưng Hình Hinh Nguyệt đã bay về phía xa, bọn họ chỉ có thể đuổi theo.
Tiêu Lãng lấy từ trong nhẫn không gian ra một ít nước sạch, rửa sạch thân thể một lần, cắn nuốt một viên đan dược chữa thương, lúc này mới thay y phục thản nhiên đi ra, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Đừng thấy vừa nãy hắn chiếm thượng phong, chiếm tiện nghi rất lớn. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng. Nếu như xử lý việc này không tốt, nha đầu điên này thân là một kẻ ngang ngược tại Hình Thiên Cung một phách, không biết trời cao đất rộng, ép quá chuyện gì cũng có thể làm được. Lần này nàng có thể lén lút trói hắn lại, lần sau nói không chừng còn có thể lén lút giết chết hắn.
Hắn hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn cuối cùng mới cho nha đầu này một bài học. Từ câu nói kia của nàng có thể phán đoán được, chí ít trong khoảng thời gian này, nha đầu này hẳn không dám xằng bậy tại Hình Thiên Cung?
Đi ra khỏi gian phòng, Tiêu Lãng cũng không biết đường, tùy tiện tìm được một hộ vệ, bảo hắn dẫn tới chỗ phòng ở của Hiên Viên Thiên Tâm.
Hộ vệ hồ nghi nhìn Tiêu Lãng, nhưng không dám hỏi nhiều, dẫn theo Tiêu Lãng tiến vào gian phòng bọn họ chuẩn bị cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm. Vừa vào sân Tiêu Lãng đã nhìn thấy đám người Hiên Viên Thiên Tâm đều tập trung lại một chỗ. Nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiêu Lãng, không sao chứ? Nha đầu kia không làm khó dễ ngươi chứ? Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm Hình Phi cứu ngươi!
Chờ sau khi hộ về rời đi, Hiên Viên Thiên Tâm lập tức khẩn trương hỏi. Vẻ mặt Độc Long âm trầm. Chắc hẳn nếu không phải Hiên Viên Thiên Tâm ép hắn, hắn đã sớm bắt đầu làm loạn.
Tiêu Lãng khoát tay áo, nâng chén trà lên uống một hớp nói:
- Không sao, bị một chút vết thương ngoài da thôi. Nha đầu kia đã bị ta thuần phục, sau này sẽ không gây chuyện ầm ĩ nữa.
Mọi người nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn. Thiên Tôn Hiên Viên bế quan, Tinh Quân Hình Thiên ra ngoài, đúng là không có ai ép được nha đầu kia. Bọn họ cũng chỉ phát hiện ra điều này sau khi Tiêu Lãng bị nha đầu kia mang đi, bởi vậy bọn họ mới không lập tức đại náo.
Vèo!
Thần thức của Độc Long quét qua trên người Tiêu Lãng, sắc mặt càng âm trầm hơn, cắn răng nói:
- Chủ nhân, nha đầu kia thật ác độc. Cơn giận này không thể quên như vậy được!
Tiêu Lãng trừng mắt nói:
- Tính toán cái gì? Chút thực lực như ngươi còn muốn thế nào? Cơn giận này xảy ra trên người ta, ngươi thành thật chạy về tu luyện đi!
Độc Long bị Tiêu Lãng mắng nhất thời không dám lên tiếng, thành thật trở về trong phòng tu luyện. Hiên Viên Thiên Tâm vẫn cảm thấy tức giận thay Tiêu Lãng nói:
- Chờ phụ thân xuất quan, ta sẽ bảo phụ thân trút giận giúp ngươi.
- Thật sự không cần. Lần này ta cũng đã chiếm tiện nghi lớn.
Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu nói, và dùng ánh mắt chỉ một nam nhân mới hiểu giao lưu với Hiên Viên Thiên Tâm. Hai người đều nở nụ cười. Nha đầu này được Tinh quân Hình Thiên sủng ái như vậy, cho dù Thiên Tôn Hiên Viên ra mặt sợ cũng không có tác dụng. Ngươi chung quy không thể bảo Hình Thiên ra tay đánh cho nàng một trận chứ?
Một trận sóng gió cứ như vậy trôi qua. Tiêu Lãng ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa lớn. Hình Hinh Nguyệt cũng thành thật, không tìm người gây sự, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm với Hiên Viên Thiên Tâm, tu luyện một chút tử thánh thạch để năng lượng Tử Phủ ổn định thêm, từ từ đợi Thiên Tôn Hiên Viên xuất quan.
Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.
Thiên Tôn Hiên Viên chưa xuất quan, ngược lại Tinh quân Hình Thiên đã trở về. Sau khi hắn trở về được hai canh giờ, Hình Phi liền đến, mang theo mệnh lệnh của Hình Thiên, mời Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm qua ngồi một chút.
Hai người đứng dậy theo Hình Phi bảy rẽ tám ngoặt đi tới một sân viện yên tĩnh, thấy Tinh quân Hình Thiên đang ở trong một thư phòng.
- Đến rồi sao, ngồi đi!
Hình Thiên đang uống trà, nhìn hai người một chút liền chỉ vào cái ghế bên cạnh. Chờ sau khi hai người ngồi xuống, thị nữ dâng trà nước lên lúc này mới nhìn Tiêu Lãng cười nói:
- Tiêu Lãng, tiểu ma nữ nhà ta không hiểu chuyện, ta thay con bé xin lỗi ngươi. Con bé không tra tấn ngươi quá thảm chứ?
Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ thoải mái, một chút khúc mắc cũng đã biến mất. Tinh quân Hình Thiên với thân phận như vậy có thể xin lỗi hắn, việc này truyền ra ngoài, khắp biển sao Hỗn Loạn đều phải khiếp sợ chứ?
Hắn vội vàng đứng lên khách khí nói:
- Tinh quân quá khách khí. Chỉ là một chút chuyện nhỏ. Tiểu thư chỉ có chút ham chơi mà thôi.
- Ha ha! Ngươi đừng nói hộ cho nó. Vừa nãy ta đã giáo huấn cho nó một trận!
Hình Thiên cười lớn, sau đó lập tức lộ ra một chút bất đắc dĩ, than thở:
- Nha đầu này đã bị ta làm hư. Chủ yếu vì nha đầu này lớn lên quá giống với thê tử đã mất của ta. Thiên tư cũng giống, tướng mạo cũng giống. Năm đó thời điểm ta còn là một người không đáng để chú ý tới, nàng thân là tiểu thư một đại gia tộc lại cố ý theo ta, một đường cùng chung hoạn nạn. Nhưng đáng tiếc tới khi ta công thành danh toại, nàng đã sớm mất. Đây là chuyện khiến cả đời Hình Thiên ta ăn năn nhất.
Hai người Tiêu Lãng lặng im. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bi thương và hổ thẹn ở sâu trong lòng Hình Thiên. Một lúc lâu sau Tiêu Lãng mới hỏi:
- Đại nhân, chẳng lẽ không có thể mời Thần Chí Cao phục sinh cho thê tử của ngài sao?
- Không thể. Bởi vì thân thể và linh hồn nàng đã bị hủy diệt hoàn toàn!
Sắc mặt Hình Thiên buồn bã một hồi, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng cười một tiếng nói:
- Không nói chuyện này nữa. Tiêu Lãng, nói ra ngươi cũng thật có chút thủ đoạn. Nha đầu này thật sự sợ ngươi! Thanh niên tuấn ngạn theo đuổi nàng, nàng không nhìn lấy một lần, chứ đừng nói sợ. Lão phu chân thành hi vọng ngươi có thể lấy tiểu ma nữ nhà ta. Không nói những chuyện khác, tại biển sao Hỗn Loạn ta bảo đảm ngươi có thể nghênh ngang mà đi.
Không thể không nói câu nói này có sức mê hoặc quá lớn, nhưng tâm Tiêu Lãng vẫn vững như núi. Con mắt Hiên Viên Thiên Tâm lại sáng lên. Sợ là Tinh quân Hình Thiên nói với hắn câu này, hắn sẽ lập tức quỳ gối hô to lão tổ tông...
Tiêu Lãng đứng lên, cảm kích khom người hành lễ nói:
- Tinh quân, đại nhân cũng đừng làm khó ta. Trong nhà ta đã có thê tử, còn không chỉ một người.
Tinh quân Hình Thiên không phản đối nói:
- Cái này ta không ngại. Chỉ cần cho Hinh Nguyệt làm một chính thất là được! Đương nhiên, ngươi không được dẫn thê tử tới biển sao Hỗn Loạn, chừa cho ta chút mặt mũi là được.
- Tinh Quân, đại nhân hiểu lầm ý của ta...
Tiêu Lãng vừa nghe liền thấy đề tài này không đúng. Chuyện này còn nói tiếp sợ là sẽ phải nói về luận gả. Hắn vội vàng khoát tay nói:
- Tinh Quân, ta là người tương đối coi trọng tình cảm. Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu phải xem duyên phận hai bên, dưa xanh hái không ngọt.
- Nào, tiểu tử ngươi!
Tinh quân Hình Thiên liếc mắt nhìn một chút, âm thầm cảm khái. Người bình thường cho dù là hậu nhân của Thần Chí Cao, nghe thấy hắn nói lời này lập tức sẽ mừng như điên chứ? Tiểu tử này ngược lại, liều mạng từ chối...
Chỉ có điều chính vì tính khí như vậy lại rất hợp với khẩu vị của Hình Thiên. Hắn uống một ngụm trà, lúc này mới rất nghiêm túc nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiêu Lãng, thân thể này của ngươi có chút cổ quái. Tại sao đan điền của ngươi lại bị phế bỏ? Vì sao huyệt đạo trong thân thể của ngươi lại cô đọng thành Tử Phủ? Còn nữa, tại sao huyệt đạo của ngươi lại không giống với người khác?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, Thiên Tôn Hiên Viên đã từng nói sẽ dẫn hắn tới gặp Hình Thiên, mong hắn hỗ trợ xem qua, đưa ra một vài đề nghị. Giờ phút này Hình Thiên chủ động nhắc tới, hắn lập tức nói.
Tiêu Lãng nói một lượt chuyện bản thân mình năm đó đan điền bị chấn nát, sau đó chuyên tâm tu luyện chiến kỹ Thiên Ma của bộ tộc Thiên Ma, lại phát hiện không thể ngưng tụ thần thể, tu luyện Bàn Nhược Chưởng, luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê, cuối cùng huyệt đạo dị biến. Chỉ có điều hắn không nói về bức tranh hắn cảm ngộ được từ đại đạo thụ. Lúc đó ngay cả đối với Thiên Tôn Hiên Viên cũng che giấu, giờ phút này tất nhiên cũng che giấu.
Tinh quân Hình Thiên trầm ngâm, cúi xuống cầm một chén nước trà uống không nói lời nào. Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm cũng không dám nói lời nào, khẩn trương chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hình Thiên mới ngẩng đầu lên, mở miệng nói:
- Lão tiểu tử, ngươi suy nghĩ tới chuyện cô đọng đan điền nhỏ là đúng. Đan điền của ngươi bị hủy đã nhiều năm như vậy, cho dù dùng thiên tài địa bảo chữa khỏi, cũng không có tác dụng lớn lắm. Hiện tại huyệt đạo này của ngươi cô đọng lại cũng không tồi. Đương nhiên nếu muốn chân chính ngưng luyện thành đan điền nhỏ, ngươi còn có một chặng đường rất dài cần phải đi. Ngươi phải nhớ kỹ ba điểm!
Tiêu Lãng vội vàng đứng dậy hành lễ nói:
- Mời Tinh Quân cứ nói, Tiêu Lãng rửa tai lắng nghe.
Hình Thiên rất trịnh trọng nói:
- Thứ nhất, nghĩ biện pháp tìm kiếm hoang thú Toan Nghê hoặc là hoang thú cùng loại, tiếp tục khiến huyệt đạo trở nên mạnh mẽ. Thứ hai cảm ngộ huyền bí của thân thể, thứ ba cảm ngộ thiên đạo.
Vấn đề thứ nhất và và thứ hai thì dễ lý giải. Nhưng Tiêu Lãng lại không hiểu về vấn đề thứ ba. Chuyện thân thể cô đọng đan điền nhỏ và thiên đạo thì có quan hệ gì?
Hắn do dự nhìn về phía Hình Thiên. Hình Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Cái gì là thiên đạo? Đó là trật tự thế giới này, huyền bí của thiên địa. Thần Chí Cao cảm ngộ thiên đạo chung cực, có thể sử dụng thiên địa luân hồi lực phục sinh người đã chết. Điều này có thể thấy được thiên đạo lợi hại đến mức nào? Thiên đạo tức là nhân đạo. Ta dám kết luận, ngươi cảm ngộ thiên đạo đến cảnh giới rất sâu, tuyệt đối sẽ hữu dụng đối với việc cô đọng đan điền nhỏ của ngươi. Mà thiên đạo của ngươi không có tiến triển, cả đời này ngươi cũng không thể cô đọng đan điền nhỏ.
Tiêu Lãng nghe cái hiểu cái không, chỉ có điều vẫn nhớ kỹ từng câu nói của Hình Thiên. Hắn gật đầu nói:
- Cảm ơn Tinh Quân đã chỉ giáo. Ngày sau nếu có thành tựu, nhất định sẽ đến cảm ơn.
- Ha ha ha!
Vào thời khắc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cười lớn đầy khoái ý. Hiên Viên Thiên Tâm vừa nghe thân thể lập tức đứng lên, chắp tay với Hình Thiên sau đó bắn ra ngoài. Tiêu Lãng cũng lập tức lộ vẻ vui mừng. Trong mắt Hình Thiên lóe lên tinh quang, thình lình đứng dậy cười nói:
- Lão già này đúng là đã đột phá?
- Hình Thiên, đi ra chiến một trận cho ta! Năm đó ngươi đánh ta, hôm nay bản tôn nhất định phải đòi lại!
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng quát lớn. Hình Thiên cười nhạt, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Đi, đi xem xem lão già này rốt cuộc có đột phá gì?
Tiêu Lãng đã sớm muốn đi ra ngoài. Vừa nghe vậy, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài, hai người bay vụt lên không trung, đã nhìn thấy Thiên Tôn Hiên Viên đứng ngạo nghễ trong không trung, trong ánh mắt chớp hiện tia điện, khí tức trên người càng thêm tinh thuần. Hắn cũng giống như Tinh quân Hình Thiên, không cần để lộ khí tức ra ngoài, tự nhiên khiến người ta cảm nhận được áp lực cường đại như núi như biển rộng.
- Thúc thúc Hiên Viên, chúc mừng!
Tiêu Lãng thật lòng mừng thay cho hắn.
Trên mặt Thiên Tôn Hiên Viên lộ vẻ xúc động, cười dài nói:
- Ha ha, Tiêu Lãng lần này vẫn phải cảm ơn ngươi.
- Hừ!
Hình Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Đột phá một chút đã không biết trời cao đất rộng? Nếu không phải lão phu chỉ điểm, tiểu tử ngươi chắc hẳn còn phải chời thêm mấy vạn năm. Mới có chút thực lực như vậy còn muốn đánh với ta một trận? Ta khuyên ngươi vẫn đừng đánh, bằng không khi bị đánh tới da xanh mặt thũng trước mặt một đám hậu bối, thật mất mặt.
- Bớt nói những lời vô nghĩa đi. Hình Thiên. Chúng ta vào trong không gian hỗn loạn đánh, để tránh phá hủy đi Hình Thiên Cung của ngươi!
Thân thể Thiên Tôn Hiên Viên bắn mạnh lên, chỉ chớp mắt một cái đã biến mất ở phía trên bầu trời. Hình Thiên cười nhạt, xua tay bảo Hình Phi chú ý một chút, sau đó thân thể trên không trung đột ngột biến mất...
- A! Đại ca Thiên Tâm, thực lực thúc thúc đạt đến mức nào? Tại sao các ngươi không đi xem chiến?
Tiêu Lãng nhìn thấy Hiên Viên Thiên Tâm bay đi, nghi hoặc hỏi.
Vẻ mặt đám người Hiên Viên Thiên Tâm hừng hực khí thế, chỉ có điều lại do dự nói:
- Cụ thể mạnh tới mức nào ta cũng không biết. Chỉ có điều ta cảm giác thực lực của phụ thân thật sự tăng lên gấp đôi. Đi xem chiến? Cuộc chiến đấu cấp bậc như của bọn họ, chúng ta có thể nhìn thấy rõ sao? Hơn nữa dễ dàng ngộ thương...
Tiêu Lãng ngẫm lại cũng đành thôi. Trước đây thực lực Thiên Tôn Hiên Viên đã đứng ở mười vị trí đầu trong hơn mười ngàn Thiên Tôn tại Hủy Diệt Chi Địa. Giờ phút này sức chiến đấu chắc hẳn ít nhất cũng đứng vị trí thứ ba chứ? Cho dù không địch lại Thiên Tôn Lưu Hỏa, cũng cách biệt không xa!
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời truyền đến những tiếng sấm sét đinh tai nhức óc. Không gian phía trên bầu trời xuất hiện từng vết nứt cực lớn, giống như bầu trời bị xé rách ra. Khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ tinh vực Hình Thiên, giống như thiên địa sắp bị hủy diệt.
Vèo!
Trong Hình Thiên Thành có vô số cường giả bay lên. Tất cả đều bay ra ngoài không gian. Bọn họ đều cảm nhận được khí tức của Hình Thiên. Biết Hình Thiên và người khác đại chiến, có lý nào lại không quan tâm.
- Tất cả lui ra. Là Tinh Quân và Chiến Ma đang luận bàn, truyền lệnh xuống bất kỳ người nào cũng không được tới xem chiến, bằng không chết cũng là chết vô ích!
Hình Phi lớn tiếng quát. Đám người kia vừa nghe thấy lập tức bắn ngược trở lại trong thành. Nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều nóng rực. Cường giả siêu cấp như vậy đại chiến, nhưng đáng tiếc bọn họ không thể cũng không dám đi xem. Chỉ cần một dư âm công kích bọn họ sẽ biến thành tro bụi...
Đám người Tiêu Lãng cũng lộ vẻ hừng hực, thần thức cố gắng tra xét. Nhưng hai người chắc hẳn sợ phá huỷ tinh vực Hình Thiên nên cố gắng bay xa hết sức, bọn họ căn bản tra xét không được. Bọn họ chỉ không ngừng nghe thấy có tiếng sấm sét truyền đến, nhìn thấy từng đạo bạch quang chói mắt chiếu sáng tinh không. Từng mảng không gian bị xé rách. Sóng chấn động hóa thành từng gợn sóng truyền khắp một trăm vạn dặm xung quanh.
- Mấy người mạnh nhất dưới Thần Chí Cao quả nhiên hung tàn! Sợ là tinh vực bình thường cũng có thể trực tiếp đánh nổ chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy Tiêu Lãng không ngừng xúc động. Với khoảng cách xa như thế, một đám người bọn họ đều bị ép đứng ở trên mặt đất, thở dốc cũng khó khăn, có thể thấy được thực lực hai người đã đạt đến trình độ nào?
Tiêu Lãng rất muốn nói quỳ con mẹ ngươi. Chỉ có điều nghĩ đến nàng chỉ là một tiểu nha đầu. Tinh quân Hình Thiên đối với mình không tồi. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, nên không so đo với nàng.
Chỉ có điều trong lòng hắn lại cảm thấy rất buồn bực. Hình Thiên có việc ra ngoài? Thiên Tôn Hiên Viên đang bế quan. Chắc hẳn đám người Hiên Viên Thiên Tâm vẫn ở bên trong phòng khẳng định không biết. Cho dù người của Hình Thiên Cung biết cũng không dám trêu chọc vào tiểu ma nữ này?
Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động nghĩ biện pháp. Nhưng nếu thật sự bị tiểu nha đầu này cho phế bỏ, vậy thì phiền toái!
Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt một hồi, đột nhiên giọng điệu mềm mỏng mở miệng nói:
- Cho các nàng đi xuống trước đi! Chung quy phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ? Ta nói như thế nào cũng là nhân vật có uy tín danh dự.
- Ha ha ha!
Hình Hinh Nguyệt cười to vài tiếng, trước ngực giống như sóng lớn mãnh liệt. Tiêu Lãng vừa vặn cao hơn so với nàng một cái đầu, lại thêm áo ngực nàng mở không tính là cao, giờ phút này vừa nhìn liền có cảm giác không chịu được.
Hình Hinh Nguyệt cảm giác buồn cười nói:
- Ai da, ngươi cũng coi là có uy tín danh dự sao? Chút thực lực như ngươi tính là nhân vật gì chứ? Nào, nói cho bản tiểu thư nghe một chút, ngươi trâu bò tới mức nào?
Hai thị nữ lộ vẻ cảnh giác, hồ nghi nhìn Tiêu Lãng. Các nàng là thị nữ thiếp thân của Hình Hinh Nguyệt, tất nhiên không thể dễ dàng rời khỏi. Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có thể xảy ra chuyện gì ai biết được.
Tiêu Lãng thở dài, nặng nề nói:
- Năm đó thúc thúc Hiên Viên và đại nhân Tu La cùng nhau lang bạt biển sao Hỗn Loạn, việc này nàng hẳn đã nghe nói tới chứ? Không nói thúc thúc Hiên Viên, quan hệ giữa ta và Trương Khả Tinh Quân cũng khá tốt. Nàng có thể đi hỏi thăm một chút. Còn nữa... tiểu công chúa bộ tộc Tử Mị Đằng đã từng là muội muội kết nghĩa của ta. Tùy tiện lấy ra một thân phận cũng có thể khiến mấy người khiếp sợ chứ? Hình tiểu thư, nàng không phải sợ ta gây bất lợi đối với nàng chứ? Hay dây xích khốn gì đó của nàng là hàng dởm? Thân là đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn, nàng chỉ có chút can đảm như vậy sao?
Giọng điệu Tiêu Lãng bắt đầu mềm mỏng dần, khiến Hình Hinh Nguyệt cho rằng Tiêu Lãng đã kinh sợ. Hơn nữa hắn nói chừa cho hắn chút mặt mũi, càng khiến nàng cho rằng Tiêu Lãng chuẩn bị quỳ xuống trước mặt nàng. Ở phía sau Tiêu Lãng đưa ra một phép khích tướng vô cùng đơn giản, lại thêm một câu đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn càng khiến nàng có chút lâng lâng.
Cho nên nàng không do dự lâu, khoát tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Tiểu thư...
Hai thị nữ thiếp thân cuống lên. Các nàng không phải là ngực lớn không có đầu óc giống như tiểu thư này. Các nàng đã chứng kiến nhiều sự giả dối của võ giả thế giới này, tất nhiên không dám rời khỏi. Nếu như Hình Hinh Nguyệt xảy ra chuyện, hai người chắc chắn phải chết.
Hình Hinh Nguyệt thấy hai người không đi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Tiêu Lãng cười hì hì thêm dầu vào lửa nói:
- Hình tiểu thư, xem ra uy tín không đủ?
- Xuống!
Sắc mặt Hình Hinh Nguyệt trầm xuống, ngược lại có chút khí thế đặc biệt, giống như một vị Ngọc La Sát.
- Tiêu Lãng, ngươi tốt nhất đừng giở trò với ta, bằng không đừng nói ngươi, đám người các ngươi đừng ai mong rời khỏi tinh vực Hình Thiên.
Một câu truyền âm đằng đằng sát khí vang lên. Hai thị nữ mạnh mẽ trừng mắt với Tiêu Lãng một chút sau đó rời khỏi phòng. Hình Hinh Nguyệt dùng một phần năng lượng mở ra cấm chế trong phòng, lúc này mới trào phúng nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tốt, cho ngươi mặt mũi! Quỳ xuống nói xin lỗi đi. Nam tử các ngươi chính là một đám gian xảo! Không có một kẻ nào tốt.
Trong lòng Tiêu Lãng thầm mắng. Nam tử không có một người nào tốt, vậy Tinh quân Hình Thiên tính là gì? Phụ thân nàng tính là gì? Hắn thở dài nói:
- Toàn thân ta đều bị trói, làm sao quỳ xuống được? Đại tiểu thư, nàng cũng thật là!
Lông mày Hình Hinh Nguyệt nhíu lại. Dường như đúng thế thật? Nàng hồ nghi nói:
- Ta mở khốn thần liên ra cho ngươi, sau đó ngươi quỳ xuống xin lỗi ta sao?
Tiêu Lãng rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Trên lí luận là như vậy.
Bốp!
Chiếc roi dài màu đen bỗng nhiên quất tới, lại tạo thành một vệt máu trên thân thể Tiêu Lãng. Hình Hinh Nguyệt trào phúng cười lớn:
- Tiêu Lãng, ngươi vẫn cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao? Ta mở cấm chế khốn thần liên ra, ngươi khôi phục thực lực, ta làm sao là đối thủ của ngươi?
- Ai da?
Thân thể Tiêu Lãng theo bản năng run lên, nhưng khóe miệng lại cười lạnh nói:
- Nàng không phải nói thực lực nàng cao hơn ta sao? Bây giờ ta đã bị nàng đánh tới nửa tàn phế, ta còn có thể là đối thủ của nàng sao? Nàng không chịu cởi ra, ta làm sao quỳ được?
- Thực lực của bản tiểu thư tất nhiên cao hơn so với phế vật nhà ngươi. Bằng không giờ phút này ngươi có thể bị trói ở đây sao?
Hình Hinh Nguyệt không cam lòng yếu thế đáp lại, nhưng nàng lại lập tức bắt đầu do dự. Không mở khốn thần liên thực sự không thể quỳ xuống. Mở ra, thực lực của Tiêu Lãng lại quá quỷ dị, nàng không yên lòng! Có thể dễ dàng bắt Tiêu Lãng tới nơi này, tất nhiên không phải là năng lực của nàng, mà là kết quả do Tiêu Lãng uống quá say, lại thêm hai thị nữ Thần Tổ hỗ trợ.
Tiêu Lãng ở trước mặt nhiều người như vậy đánh bại nàng, điều này không phải là điều quan trọng. Quan trọng chính là Tiêu Lãng nắm lấy cổ nàng, còn khiến nàng cảm nhận được hơi thở của cái chết. Cuối cùng còn nhục mạ nàng như vậy, Tinh quân Hình Thiên lại không giúp nàng. Điều này khiến nàng vô củng tức giận. Đương nhiên nàng đúng là không dám giết chết Tiêu Lãng, cho dù phế bỏ Tiêu Lãng nàng cũng không dám. Nếu như Tiêu Lãng thật sự có thể quỳ xuống xin lỗi, trong lòng nàng sẽ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
- Có rồi!
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một biện pháp. Chính là trước tiên mở khốn thần liên ra, sau đó lập tức nhốt nửa người trên của Tiêu Lãng lại. Khốn thần liên có thể tự động áp chế năng lượng và linh hồn lực của võ giả. Đến lúc đó cho dù Tiêu Lãng có thể cử động, cũng không thể công kích!
Khóe miệng Hình Hinh Nguyệt bắt đầu thoáng cong lên, rất hài lòng đối với sự thông minh tài trí của mình. Con mắt nàng xoay chuyển một cái, roi bỗng nhiên vung lên đánh xuống người Tiêu Lãng như mưa, đánh cho thân thể Tiêu Lãng không ngừng run lên, cau mày lại. Mấy cái xương đều bị gãy.
Vèo!
Trong tay của nàng bắn ra một năng lượng, đánh vào khốn thần liên. Nàng thực sự có tí khôn vặt, muốn cho Tiêu Lãng chịu đựng đau khổ dời đi lực chú ý, sau đó lặng lẽ mở ra cấm chế của khốn thần liên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lại trói nửa người trên của Tiêu Lãng lại.
Một người trong thời điểm đau đớn như vậy, lực chú ý chắc chắn sẽ không quá tập trung chứ? Bị trọng thương như vậy, tốc độ phản ứng cũng sẽ chậm hơn rất nhiều chứ? Hình Hinh Nguyệt suy nghĩ rất tốt, nhưng đó là suy nghĩ ngây thơ của một đóa trong nhà ấm.
Đừng nói tới khả năng chịu đựng đau khổ của Tiêu Lãng cực kỳ biến thái, cho dù là cường giả Thần Quân bình thường cũng sẽ nắm lấy cơ hội chiến đấu. Từ nhỏ, năng lực nhận biết của Tiêu Lãng đã rất cường đại. Thời điểm Hình Hinh Nguyệt vừa bắn ra năng lượng, hắn đã đoán được nàng muốn làm gì.
Vèo!
Trong một khắc khi vừa cảm nhận được thân thể năng lượng có thể động, trong mắt Tiêu Lãng bỗng nhiên bắn ra một hắc quang.
Toan Nghê Sát phóng thích!
Chỉ có điều hắn không công kích Hình Hinh Nguyệt. Giết chết tiểu ma nữ không biết trời cao đất rộng này hoàn toàn không có lợi, ngược lại sẽ bị Tinh quân Hình Thiên truy sát.
Toan Nghê Sát bắn tới cấm chế trên vách tường. Công kích khủng bố như vậy, lập tức khiến cấm chế dao động một hồi. Trong gian phòng lập tức rung chuyển. Hơn nữa cấm chế kia toả ra bạch quang chói mắt và khí tức cường đại, thành công khiến Hình Hinh Nguyệt khiếp sợ.
- Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh ra, trong nháy mắt thoát khỏi khốn thần liên. Khí thế toàn thân hắn cuồng thịnh, sát khí cuồng bạo giết vô số người mãnh liệt tuôn ra. Tất cả lao tới bao phủ lấy Hình Hinh Nguyệt.
- A!
Lại bị loại sát khí kinh khủng này bao phủ, Hình Hinh Nguyệt một lần cảm nhận được hơi thở của cái chết. Chờ tới lúc nàng trấn tĩnh lại, cổ nàng đã bị một bàn tay đầm đìa máu nắm lấy. Đồng thời tay còn lại vòng ở trên eo thon của nàng. Một năng lượng cuồng bạo vọt vào trong thân thể nàng, tiến vào tất cả gân mạch của nàng, ép tất cả năng lượng nàng vừa muốn vận chuyển tiến vào bên trong đan điền.
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt. Mặt hai người chỉ cách nhau không tới nửa cm. Hắn lạnh lùng thâm trầm nói:
- Tiểu thư ngu ngốc, đánh bại nàng không phải là ngây thơ, mà là vô tà! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bằng không ta không ngần ngại dùng năng lượng phế bỏ gân mạch toàn thân của nàng.
Hình Hinh Nguyệt khiếp sợ, thân thể không ngừng vặn vẹo, hô lớn:
- Ngươi muốn làm gì? Tiêu Lãng! Nơi này là Hình Thiên Cung. Ngươi dám động vào ta, tất cả các ngươi đều phải chết!
Khóe miệng Tiêu Lãng thoáng cong lên, cả khuôn mặt trở nên yêu khí lẫm liệt. Hắn cười hì hì nói:
- Vừa nãy chơi ta rất sảng khoái so? Hiện tại đến phiên ta chơi nàng! Chà chà, đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn, chơi lên khẳng định hết sức kích động...
Chơi đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn tất nhiên rất kích động. Không nói gì khác, chỉ riêng thân phận này cũng đủ làm cho nam nhân bạo phát. Còn không nói tới chuyện nha đầu này có chút tuyệt sắc. Đặc biệt là hai cái đùi thon dài tuyệt đẹp, quả thực mê chết người không đền mạng.
Tiêu Lãng là người tính khí thế nào?
Cho dù hắn là một con lừa, mắng không đi, đánh không lùi về phía sau. Hình Thiên đối xử tốtvới hắn, hắn đương nhiên sẽ không giết tiểu nha đầu này, cũng sẽ không phế bỏ nàng. Nhưng hôm nay hắn chịu sự tra tấn như vậy, không trừng phạt nàng một chút làm sao xả được cơn giận này?
Lập tức hắn không phí lời, cánh tay ở trên eo Hình Hinh Nguyệt bỗng nhiên cào một cái. Tiếng áo bào bị xé rách vang lên. Áo giáp màu hồng phấn tuyệt đẹp của nàng lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra bộ áo lót màu đỏ bên trong. Áo lót này có chút lộ liễu, chỉ che được phần ngực no đủ, còn phần bụng và vai trắng như tuyết hoàn toàn để lộ ra trong không trung.
Cánh tay Tiêu Lãng nhanh như tia chớp lại vòng trên eo thon của Hình Hinh Nguyệt. Trước khi nàng kịp có phản ứng, hắn đã tiếp tục dùng năng lượng khống chế thân thể của nàng, khiến nàng không thể động đậy. Cảm nhận làn da trắng mịn trên eo thon của nàng, trong thân thể nàng truyền đến mùi thơm của xử nữ, Tiêu Lãng không tránh được thấy tâm thần rung động, vội vàng vận công chống lại tà hỏa, thuận tiện chữa thương.
- A, a, a!
Hình Hinh Nguyệt cảm giác thân thể mát lạnh, nhất thời kinh sợ giống như một con thỏ bị kinh sợ nhắm mắt kêu to. Ấm thanh cực lớn chấn động đến mức tai Tiêu Lãng cũng cảm thấy tê dại.
Tiêu Lãng xoay thân thể tách ra một chút, khinh bỉ nhìn vị thiên kim đại tiểu thư này. Chờ tới lúc nàng không còn rít gào nữa, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Đại tiểu thư, ta còn chưa bắt đầu, tại sao nàng đã bắt đầu kêu rồi? Lẽ nào toàn thân nàng lại nhạy cảm như vậy sao? Tùy tiện một màn đã đạt được hưng phấn tới đỉnh điểm rồi sao?
Hình Hinh Nguyệt giống như một con nhím, lộ vẻ tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, dùng giọng điệu oán độc nhất của mình chửi Tiêu Lãng.
- Ngươi chết đi! Cả nhà ngươi đều chết đi. Tất cả các ngươi đều chết không được tử tế. Ngươi lại dám đối xử với bản tiểu thư như vậy sao? Ngươi lại dám không tôn trọng bản tiểu thư. Trên trời dưới đất, cho dù là Thần Chí Cao cũng không cứu nổi ngươi. A...
- A.
Phía dưới mát lạnh thành công khiến những lời chửi mắng đầy tức giận của Hình Hinh Nguyệt chuyển thành tiếng rít gào. Tiêu Lãng nghe thấy phiền, tay trượt đi, năng lượng chấn động, dễ dàng xé bỏ chiếc quần ngoài che cặp mông đầy đặn và bắp đùi thon dài, lộ ra một chiếc quần lót màu phấn hồng mỏng.
Bắp đùi và mông của nha đầu này thực sự tuyệt đẹp, có thể nói là hoàn mỹ. Quân lót mỏng càng khiến người ta liếc mắt nhìn liền kích động muốn chảy máu mũi.
Tiêu Lãng cố nén tà hỏa trong lòng, chờ tiếng rít gào khủng bố của nàng dừng lại, lúc này mới trêu tức đến gần cười nói:
- Tiếp tục mắng đi. Lần sau ta xem quần lót của nàng có tốt không?
Hình Hinh Nguyệt không dám mắng nữa. Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Lần này nàng thực sự bị dọa tới phát sợ. Từ nhỏ đến lớn có người nào nhìn thấy nàng không khách khí nịnh nọt? Bởi vì nàng được Hình Thiên sủng ái, cho dù là cha mẹ nàng cũng không dám trách mắng nàng. Thân thể của nàng càng quý giá hơn. Mẫu thân nàng có thể không ngừng lải nhải với nàng, sau này nàng nhất định sẽ gả cho một công tử tuyệt thế, phải coi trọng thân phận không được tùy tiện có hành động ám muội với nam tử...
Hiện tại đừng nói là ám muội, thân thể cũng thiếu chút nữa bị nhìn thấy hết. Nếu việc này truyền ra ngoài nàng còn có thể lập gia đình được nữa sao?
Trong đầu Hình Hinh Nguyệt vô cùng rối loạn. Ánh mắt của nàng oán độc nhìn Tiêu Lãng nhưng không dám mắng, trái lại bởi vì sợ sệt thân thể có chút run lẩy bẩy. Nàng sợ hôm nay kích động Tiêu Lãng, đúng là sẽ bị ác ma này cưỡng ép.
Tiêu Lãng thấy nàng chịu thua, cũng không tiếp tục hù dọa nàng nữa. Mắt hắn xoay một cái đến gần nói:
- Hình tiểu thư, nàng có biết đêm qua đại nhân Tinh Quân nói gì không?
Hình Hinh Nguyệt oán hận nhìn Tiêu Lãng không nói lời nào, Tiêu Lãng cũng không quan tâm, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Đêm qua Tinh Quân nói, nếu như để ý Tiểu ma nữ nhà ta, con rể Hình Thiên Cung như ngươi, ta muốn! Ha ha, ý tứ của Tinh Quân là chỉ cần ta gật đầu, sau này nàng chính là nữ nhân của ta.
- Hỗn đản, ngươi nói bậy. Lão tổ tông sao có thể nói lời như vậy được? Ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Ngươi nằm mơ đi!
Trên mặt Hình Hinh Nguyệt đầy vẻ trào phúng khinh thường nói.
Tiêu Lãng lắc đầu nói:
- Lúc đó còn có rất nhiều đại nhân của Hình Thiên Cung ở đó. Nàng tùy tiện đi hỏi thăm một chút là biết. Chuyện lớn như vậy ta có thể lừa nàng sao? Kỳ thực... Ta đối với nha đầu như nàng không mấy hài lòng. Chỉ có điều hôm nay, nàng tra tấn ta như vậy, cho nên ta chuẩn bị đợi lát nữa ra ngoài sẽ lập tức truyền tin cho đại nhân Tinh Quân, nói cho đại nhân biết ta đồng ý cưới nàng. Ta sẽ cưới nàng vào cửa, sau đó mỗi ngày tra tấn nàng, lột sạch quần áo của nàng, treo ngược lên đánh!
- Ngươi nằm mơ đi. Thứ rác rưởi như ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Chờ lão tổ tông trở lại, điều đầu tiên ta làm là bảo lão tổ tông giết ngươi! Không... Chờ sau này ra ngoài ta sẽ bảo Hình Phi xé xác ngươi ra!
Hình Hinh Nguyệt không ngừng gào thét, chỉ có điều mắt đã bắt đầu rớm lệ. Hiển nhiên nàng có phần tin tưởng vào lời Tiêu Lãng nói. Khi nàng bắt Tiêu Lãng, hai thị nữ thiếp thân đã từng nhắc nhở nàng, Tiêu Lãng rất được Tinh quân Hình Thiên coi trọng. Lúc đó nàng không cho là đúng. Một thần khí thể làm sao có thể được lão tổ tông coi trọng được?
- Như vậy sao?
Tiêu Lãng vừa nghe, sắc mặt lại trở nên yêu khí lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt cũng không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng quét tới quét lui ở trên người nàng. Hắn nhìn ra được toàn thân nàng đang run rẩy, trong lòng không ngừng sợ hãi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra cứng rắn.
- Nàng đã muốn Hình Phi giết ta, vậy ta không thể không tự vệ!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Lãng mở miệng. Thân thể hắn tiến tới, tay nắm lấy cổ Hình Hinh Nguyệt bóp một cái, nắm lấy người nàng, kéo mặt nàng ngửa lên, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với nàng:
- Hình tiểu thư, nàng nói xem nếu như ta và nàng xảy ra quan hệ, mà Hình Phi biết Tinh quân Hình Thiên muốn ta làm cháu rể, hắn còn dám đụng đến ta hay không đây? Sự trong sạch của nàng bị ta hủy hoại, việc này làm sao giấu được. Cả đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào đi lập gia đình chứ? Cho dù Tinh Quân biết được, cuối cùng cũng chỉ mắng ta một trận? Nàng nói xem ý này của ta thế nào?
Hình Hinh Nguyệt hoàn toàn khiếp sợ, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng, lại mắng:
- Ngươi dám. Tiêu Lãng, nếu ngươi dám làm như thế, ta xin thề cả đời này sẽ giết toàn gia ngươi. A, A!
- A!
Lại một tiếng y phục bị xé vang lên. Hình Hinh Nguyệt lại hét ầm lên. Trên người nàng chỉ còn một chiếc áo lót và một chiếc quần lót. Giờ phút này thứ bị xé rách chính là áo lót. Hai quả cầu giống như châu tròn ngọc sáng của nàng đã lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Lãng...
Tiêu Lãng không dám nhìn xuống, sợ mình sẽ làm ra chuyện cầm thú. Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt khóe miệng lộ ra một tà ý, cười híp mắt nói:
- Nàng nói xem ta có dám hay không?
Hai hàng lệ chảy xuống. Toàn thân Hình Hinh Nguyệt không ngừng run rẩy. Nàng khẽ lắc đầu sợ hãi nhìn Tiêu Lãng, nghẹn ngào mở miệng nói:
- Không cần, Tiêu Lãng, không cần!
Tiêu Lãng chợt mềm lòng. Nói cho cùng đây chính là một nha đầu chưa trưởng thành!
Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn hoàn toàn không biểu thị ra, trái lại tàn bạo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt nói:
- Nha đầu, nghe lời gia! Ta không muốn chơi với nàng, cũng không thời gian chơi với nàng, càng không muốn cưới nàng! Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi. Ta sẽ đi Yêu Vực sau đó lại trở về Thần Vực. Cả đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa. Nếu như nàng dám tới tìm ta để gây sự lần nữa, hoặc là tìm người giết chết ta gì đó, ta bảo đảm sẽ lập tức thỉnh cầu Tinh Quân gả nàng cho ta, sau đó tra tấn nàng cả đời. Nàng có thể nghe hiểu ý của ta không?
Hình Hinh Nguyệt khó nhọc gật đầu. Nàng thật sự bị dọa tới phát sợ. Cả đời này nàng đúng là vẫn chưa từng gặp phải kẻ ác nào như Tiêu Lãng. Chắc hẳn chuyện ngày hôm nay sẽ trở thành bóng tối trong cả đời nàng.
- Tốt, mặc quần áo vào! Ra ngoài, nhớ kỹ chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, bằng không danh dự của nàng sẽ bị hủy, nàng không muốn gả cho ta cũng không thể được, biết không?
Tiêu Lãng buông tay ra, xoay người rời đi, đương nhiên tinh thần vẫn vạn phần cảnh giới, đề phòng Hình Hinh Nguyệt âm thầm hạ sát thủ.
Lần này, Hình Hinh Nguyệt rất thành thật, nhanh chóng lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ y phục màu phấn hồng giống cái trước y hệt, ánh mắt không ngừng liếc về phía Tiêu Lãng, trong mắt rõ ràng vẫn lộ vẻ sợ hãi và oán hận.
Chờ sau khi Hình Hinh Nguyệt mặc quần áo tử tế, Tiêu Lãng mới xoay người lại, một tay nắm lấy số y phục rác trên mặt đất bóp nát vụn. Lúc này hắn mới cười nói:
- Mở cấm chế ra đi. Nhớ kỹ vừa nãy không hề phát sinh chuyện gì, là nàng đại nhân đại lượng thả cho ta một con đường sống.
Nhìn thấy áo lót của mình bị Tiêu Lãng chộp trong tay, thân thể Hình Hinh Nguyệt lại run lên, hơi đỏ mặt. Nàng cảm giác ngực của mình bị coi thường. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy Tiêu Lãng làm rất đúng. Bằng không hai thị nữ nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ.
Giờ phút này nàng vạn lần không dám làm kẻ địch của Tiêu Lãng, tuy rằng giờ phút này năng lượng khôi phục, nàng cũng không dám trả thù. Nàng chỉ muốn rời khỏi ác ma này thật xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Nàng ổn định tâm thần một chút, muốn đánh mở cấm chế. Tiêu Lãng lại mở miệng nói:
- Chờ một chút!
Hình Hinh Nguyệt ngẩn ra, thân thể lùi lại, cảnh giác nhìn Tiêu Lãng nói:
- Ngươi còn muốn thế nào?
- Không ra sao?
Tiêu Lãng cười híp mắt nói, nhưng bộ dạng này càng khiến Hình Hinh Nguyệt cảm thấy khủng bố hơn. Hắn chỉ vào mặt mình nói:
- Hình tiểu thư, biểu tình của nàng như vậy, là một kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được vấn đề. Phải cười. Dáng vẻ phải uy phong khí phách như lúc nàng tra tấn ta khi nãy, nhớ lấy!
Hình Hinh Nguyệt vừa mới khóc, giờ phút này lại muốn khóc. Hiện tại nàng còn có thể cười được sao? Nàng sử dụng một phần năng lượng đánh vào cấm chế trên gian phòng mở cấm chế ra. Không chờ thị nữ bên ngoài xông tới, trên mặt nàng đã phủ đầy sương lạnh bay vụt ra ngoài, khẽ kêu lên:
- Tiêu Lãng, lần này cho ngươi một chút giáo huấn, lần sau còn dám tùy tiện, bản tiểu thư giết chết ngươi!
Hai thị nữ hồ nghi nhìn nàng mấy lần, nhưng Hình Hinh Nguyệt đã bay về phía xa, bọn họ chỉ có thể đuổi theo.
Tiêu Lãng lấy từ trong nhẫn không gian ra một ít nước sạch, rửa sạch thân thể một lần, cắn nuốt một viên đan dược chữa thương, lúc này mới thay y phục thản nhiên đi ra, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Đừng thấy vừa nãy hắn chiếm thượng phong, chiếm tiện nghi rất lớn. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng. Nếu như xử lý việc này không tốt, nha đầu điên này thân là một kẻ ngang ngược tại Hình Thiên Cung một phách, không biết trời cao đất rộng, ép quá chuyện gì cũng có thể làm được. Lần này nàng có thể lén lút trói hắn lại, lần sau nói không chừng còn có thể lén lút giết chết hắn.
Hắn hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn cuối cùng mới cho nha đầu này một bài học. Từ câu nói kia của nàng có thể phán đoán được, chí ít trong khoảng thời gian này, nha đầu này hẳn không dám xằng bậy tại Hình Thiên Cung?
Đi ra khỏi gian phòng, Tiêu Lãng cũng không biết đường, tùy tiện tìm được một hộ vệ, bảo hắn dẫn tới chỗ phòng ở của Hiên Viên Thiên Tâm.
Hộ vệ hồ nghi nhìn Tiêu Lãng, nhưng không dám hỏi nhiều, dẫn theo Tiêu Lãng tiến vào gian phòng bọn họ chuẩn bị cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm. Vừa vào sân Tiêu Lãng đã nhìn thấy đám người Hiên Viên Thiên Tâm đều tập trung lại một chỗ. Nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiêu Lãng, không sao chứ? Nha đầu kia không làm khó dễ ngươi chứ? Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm Hình Phi cứu ngươi!
Chờ sau khi hộ về rời đi, Hiên Viên Thiên Tâm lập tức khẩn trương hỏi. Vẻ mặt Độc Long âm trầm. Chắc hẳn nếu không phải Hiên Viên Thiên Tâm ép hắn, hắn đã sớm bắt đầu làm loạn.
Tiêu Lãng khoát tay áo, nâng chén trà lên uống một hớp nói:
- Không sao, bị một chút vết thương ngoài da thôi. Nha đầu kia đã bị ta thuần phục, sau này sẽ không gây chuyện ầm ĩ nữa.
Mọi người nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn. Thiên Tôn Hiên Viên bế quan, Tinh Quân Hình Thiên ra ngoài, đúng là không có ai ép được nha đầu kia. Bọn họ cũng chỉ phát hiện ra điều này sau khi Tiêu Lãng bị nha đầu kia mang đi, bởi vậy bọn họ mới không lập tức đại náo.
Vèo!
Thần thức của Độc Long quét qua trên người Tiêu Lãng, sắc mặt càng âm trầm hơn, cắn răng nói:
- Chủ nhân, nha đầu kia thật ác độc. Cơn giận này không thể quên như vậy được!
Tiêu Lãng trừng mắt nói:
- Tính toán cái gì? Chút thực lực như ngươi còn muốn thế nào? Cơn giận này xảy ra trên người ta, ngươi thành thật chạy về tu luyện đi!
Độc Long bị Tiêu Lãng mắng nhất thời không dám lên tiếng, thành thật trở về trong phòng tu luyện. Hiên Viên Thiên Tâm vẫn cảm thấy tức giận thay Tiêu Lãng nói:
- Chờ phụ thân xuất quan, ta sẽ bảo phụ thân trút giận giúp ngươi.
- Thật sự không cần. Lần này ta cũng đã chiếm tiện nghi lớn.
Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu nói, và dùng ánh mắt chỉ một nam nhân mới hiểu giao lưu với Hiên Viên Thiên Tâm. Hai người đều nở nụ cười. Nha đầu này được Tinh quân Hình Thiên sủng ái như vậy, cho dù Thiên Tôn Hiên Viên ra mặt sợ cũng không có tác dụng. Ngươi chung quy không thể bảo Hình Thiên ra tay đánh cho nàng một trận chứ?
Một trận sóng gió cứ như vậy trôi qua. Tiêu Lãng ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa lớn. Hình Hinh Nguyệt cũng thành thật, không tìm người gây sự, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm với Hiên Viên Thiên Tâm, tu luyện một chút tử thánh thạch để năng lượng Tử Phủ ổn định thêm, từ từ đợi Thiên Tôn Hiên Viên xuất quan.
Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.
Thiên Tôn Hiên Viên chưa xuất quan, ngược lại Tinh quân Hình Thiên đã trở về. Sau khi hắn trở về được hai canh giờ, Hình Phi liền đến, mang theo mệnh lệnh của Hình Thiên, mời Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm qua ngồi một chút.
Hai người đứng dậy theo Hình Phi bảy rẽ tám ngoặt đi tới một sân viện yên tĩnh, thấy Tinh quân Hình Thiên đang ở trong một thư phòng.
- Đến rồi sao, ngồi đi!
Hình Thiên đang uống trà, nhìn hai người một chút liền chỉ vào cái ghế bên cạnh. Chờ sau khi hai người ngồi xuống, thị nữ dâng trà nước lên lúc này mới nhìn Tiêu Lãng cười nói:
- Tiêu Lãng, tiểu ma nữ nhà ta không hiểu chuyện, ta thay con bé xin lỗi ngươi. Con bé không tra tấn ngươi quá thảm chứ?
Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ thoải mái, một chút khúc mắc cũng đã biến mất. Tinh quân Hình Thiên với thân phận như vậy có thể xin lỗi hắn, việc này truyền ra ngoài, khắp biển sao Hỗn Loạn đều phải khiếp sợ chứ?
Hắn vội vàng đứng lên khách khí nói:
- Tinh quân quá khách khí. Chỉ là một chút chuyện nhỏ. Tiểu thư chỉ có chút ham chơi mà thôi.
- Ha ha! Ngươi đừng nói hộ cho nó. Vừa nãy ta đã giáo huấn cho nó một trận!
Hình Thiên cười lớn, sau đó lập tức lộ ra một chút bất đắc dĩ, than thở:
- Nha đầu này đã bị ta làm hư. Chủ yếu vì nha đầu này lớn lên quá giống với thê tử đã mất của ta. Thiên tư cũng giống, tướng mạo cũng giống. Năm đó thời điểm ta còn là một người không đáng để chú ý tới, nàng thân là tiểu thư một đại gia tộc lại cố ý theo ta, một đường cùng chung hoạn nạn. Nhưng đáng tiếc tới khi ta công thành danh toại, nàng đã sớm mất. Đây là chuyện khiến cả đời Hình Thiên ta ăn năn nhất.
Hai người Tiêu Lãng lặng im. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bi thương và hổ thẹn ở sâu trong lòng Hình Thiên. Một lúc lâu sau Tiêu Lãng mới hỏi:
- Đại nhân, chẳng lẽ không có thể mời Thần Chí Cao phục sinh cho thê tử của ngài sao?
- Không thể. Bởi vì thân thể và linh hồn nàng đã bị hủy diệt hoàn toàn!
Sắc mặt Hình Thiên buồn bã một hồi, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng cười một tiếng nói:
- Không nói chuyện này nữa. Tiêu Lãng, nói ra ngươi cũng thật có chút thủ đoạn. Nha đầu này thật sự sợ ngươi! Thanh niên tuấn ngạn theo đuổi nàng, nàng không nhìn lấy một lần, chứ đừng nói sợ. Lão phu chân thành hi vọng ngươi có thể lấy tiểu ma nữ nhà ta. Không nói những chuyện khác, tại biển sao Hỗn Loạn ta bảo đảm ngươi có thể nghênh ngang mà đi.
Bình luận facebook