• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Giả Vi Vương (1 Viewer)

  • Chương 1069

Tiêu Lãng cũng ngây người. Sau khi tiểu cô nương này hoá hình chỉ ở cùng hắn ba ngày, nhưng cả đời hắn cũng không quên được khuôn mặt này. Đã qua hơn hai năm, Mị Nhi đã cao hơn một chút, nhưng dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi. Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có tiểu cô nương này, mọi người và cảnh sắc xung quanh đều biến mất.


Năm đó hắn mới mười mấy tuổi, bị công tử Hỏa Phượng đánh rơi xuống động không đáy, cây tử đằng này tiến vào trong thân thể hắn. Trong lúc thần hồn tỉnh lại, cây tử đằng đã đuổi tất cả thần hồn đi, trở thành thần hồn của mình.


Bởi vì cây tử đằng, hắn đại náo Tiêu gia, cứu cô cô mình ra. Bởi vì cây tử đằng thực lực của hắn tiến triển nhanh chóng. Bởi vì cây tử đằng hắn mới có thể trốn thoát khỏi đại lục Thần Hồn. Bởi vì cây tử đằng hắn vô số lần thoát khỏi hiểm nguy trong gan tấc, giết chết từng kẻ địch đứng trên đỉnh cao của Thiên Châu.


Thời điểm lần đầu tiên cây tử đằng tiến hóa, hắn kích động tới mức ngủ không yên. Lúc cây tử đằng có linh trí, hắn không xem nàng là một cây tử đằng, mà xem là một con người, một tiểu muội muội. Thời khắc cây tử đằng hoá hình, hắn cảm giác cây tử đằng hoàn toàn trở thành Mị Nhi, trở thành một người còn sống. Hắn muốn cả đời bảo vệ muội muội. Cho dù... Mị Nhi không cần hắn bảo vệ.


Cây tử đằng rời đi, khiến trong lòng hắn cảm thấy mất mát và cô đơn, cảm giác trong thân thể thiếu đi thứ gì đó. Sau bao nhiêu lần bị thương, hắn đều nghĩ nếu như Mị Nhi ở bên cạnh thì tốt rồi.


Cho nên khi Thiên Tôn Hiên Viên nói muốn dẫn hắn đến Yêu Vực, hắn không chút do dự. Bất kể như thế nào, có thể nhìn thấy tiểu cô nương này, hắn sẽ không cảm giác tiếc nuối. Hắn đã từng nghĩ, có lẽ Mị Nhi sẽ không nhớ ra hắn. Có lẽ nàng bị người của gia tộc nàng phong ấn ký ức. Có lẽ hai người vĩnh viễn sẽ không gặp lại.


Nhưng giờ phút này, giọng nói quen thuộc của Mị Nhi vang lên, một tiếng gọi Chủ nhân quen thuộc, đôi mắt to kích động ngân ngấn nước mắt, tiếng nói run rẩy đã cho hắn biết - Mị Nhi vẫn là Mị Nhi trước kia. Hắn không nhìn lầm người!


Hắn không rơi lệ, chỉ cảm giác tự hào. Hắn thoáng mỉm cười, nói:


- Mị Nhi, đã lâu không gặp, muội đã cao hơn rồi!


- Ô ô ô!


Mị Nhi nhịn không được nữa, nước mắt trút xuống. Nàng thoát khỏi vòng tay của mỹ phụ trung niên, thân thể hóa thành một bóng tím bay vụt đến, hoàn toàn không để ý tới Thiên Tôn Hiên Viên và đám cường giả trong Hoàng Thành đang muốn bay lên không trung, trực tiếp lao về phía Tiêu Lãng.


Thân thể Thiên Tôn Hiên Viên dừng lại ở trong không trung, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức nở nụ cười. Hắn đã thắng cược. Tiêu Lãng quả nhiên không khiến hắn thất vọng. Vừa nãy Tiêu Lãng và hắn nhìn nhau một chút, hắn đã quyết định đánh cược một lần. Nếu như thua, kết cục của mọi người sẽ vô cùng thảm. Nhưng giờ phút này xem tình hình có vẻ như hắn đã thắng...


- Tham kiến Dạ Hậu! Tham kiến tiểu công chúa!


Một đám cường giả ngẩn người ra. Nhưng ngay lập tức các Thiên Tôn đều chắp tay hành lễ. Các Thần Tổ đều quỳ xuống hành lễ. Ngay cả vị đại thống lĩnh kia cũng vô cùng cung kính cúi đầu trước vị mỹ phụ trung niên đang đứng trên không trung.


Mỹ phụ trung niên không nói gì, không ngăn cản Mị Nhi, chỉ thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng rất phức tạp.


Vèo!


Mị Nhi bay vụt đến, thực sự không văn nhã trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Tiêu Lãng, cũng như năm đó ôm chặt lấy Tiêu Lãng. Thân thể nàng không ngừng rung động, khóc tới mức hồ đồ, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói:


- Chủ nhân, chủ nhân, Mị Nhi nhớ chủ nhân muốn chết!


- Oa ta ngất. Tiểu tử Tiêu Lãng này thực sự có phúc phần!


Đám người Hiên Viên Thiên Tâm hoàn toàn trợn tròn mắt. Ban đầu bọn họ còn hoài nghi không biết Tiêu Lãng có quen với tiểu công chúa hay không? Cho dù tiểu công chúa có biết hắn, nhưng bọn họ không nghĩ tình cảm giữa hai người lại sâu đậm tới như bây giờ? Anh em ruột sợ là không hơn như vậy chứ?


Mấy người Tử Thiên Cừu cũng trợn tròn mắt nhìn. Ban đầu bọn họ vốn cho rằng Tiêu Lãng chỉ nói linh tinh. Dù sao Tiêu Lãng là một thần khí thể, đừng nói Thiên Tôn, cho dù là Thần Quân cũng xem thường chứ? Sau khi Mị Nhi trở lại bọn họ được căn dặn, nàng ở tại một nơi bí mật chờ một vài năm, cũng không nói lớn lên ở Thiên Châu. Bọn họ tất nhiên không tin Tiêu Lãng là bằng hữu của Mị Nhi.


Tử Thiên Cừu là người kinh hãi nhất. Hắn hiểu rất rõ ràng tiểu công chúa này được Tử Mị Hoàng và Dạ Hậu yêu mến tới mức nào! Hôm nay hắn đắc tội Tiêu Lãng như vậy. Nếu như Tử Mị Nhi thù dai, ngày tháng sau này của hắn sẽ rất khổ sở. Tuy rằng hắn cũng là người của bộ tộc Tử Mị Đằng, nhưng chỉ được xem là trực hệ, còn là chi thứ?


Tiêu Lãng khẽ vuốt ve tiểu nha đầu trong lòng, trong lòng thấy ấm áp. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm của tiểu nha đầu này đối với hắn và cũng không muốn xa rời. Mị Nhi từ nhỏ đã theo hắn, từng bước tiến hóa, trưởng thành. Giống như là nữ nhi của hắn, sợ là ngay cả tình cảm giữa nhi tử Tiêu An và hắn cũng không sánh nổi tình cảm giữa hắn và Mị Nhi.


Hắn cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình, hắn liền tỉnh táo lại, vội vàng vỗ vào vai Mị Nhi nhỏ giọng nói:


- Mị Nhi, đừng khóc. Khóc sẽ không xinh nữa! Ta đến nhà muội làm khách, muội cũng không thể để ta đứng ở đây chứ? Có người ngoài đang ở đây...


Thích chưng diện quả nhiên là thiên tính của tất cả nữ tử. Mị Nhi lập tức ngừng khóc, rời khỏi vòng tay của Tiêu Lãng, kéo tay Tiêu Lãng cười ngọt ngào nói:


- Đi, chủ nhân. Mị Nhi dẫn chủ nhân đi tham quan nhà của Mị Nhi, đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu ta. Bọn họ đối xử với Mị Nhi khá tốt.


Tiêu Lãng có chút lúng túng cười nói:


- Mị Nhi, gọi Tiêu đại ca chứ? Đừng gọi là chủ nhân. Thân phận của muội bây giờ đã khác.


- Được!


Mị Nhi làm mặt quỷ, sau đó lén lút nhỏ giọng nói:


- Ta nghe lời chủ nhân, khi có người ngoài Mị Nhi gọi chủ nhân là Tiêu đại ca. Thời điểm lén lút, Mị Nhi vẫn quen gọi là chủ nhân.


Mị Nhi nói rất nhỏ, nhưng một đám người ở đây có người nào không phải là cường giả?


Mặt Tử Thiên Cừu càng đen hơn. Ánh mắt các Thiên Tôn còn lại nhìn Tiêu Lãng cũng thay đổi. Người có thể làm cho tử Mị Nhi không muốn xa rời như vậy, đừng nói là thần khí thể, cho dù một đống phân cũng nhất định phải nghiêm túc đối đãi.


Tiêu Lãng lại trở nên lúng túng. Hắn cũng không nhiều lời, chỉ vào Thiên Tôn Hiên Viên nói:


- Ta còn dẫn theo vài bằng hữu và trưởng bối. Ừm... Chúng ta và người nhà muội có chút xung đột nhỏ. Cho nên vừa nãy ta mới bất đắc dĩ, trực tiếp gọi tên muội.


Tử Mị Nhi là người thông minh nhanh trí, vừa nhìn tình thế ở đây đại khái đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Khuôn mặt chợt trở nên nghiêm khắc, ánh mắt quét qua đám Thiên Tôn, lạnh giọng nói:


- Vừa nãy lúc ta đi ra, dường như các ngươi từng đằng đằng sát khí? Các ngươi muốn giết Tiêu đại ca ta sao? Mẫu hậu, mậu hậu còn không quản bọn họ.


Một đám Thiên Tôn lập tức nhìn nhau. Thiên Tôn đỉnh phong dẫn đầu cười khổ nói:


- Tiểu công chúa, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu sớm biết vị tiểu ca này là bằng hữu của tiểu công chúa, chúng ta sao có thể mạo phạm...


Tiêu Lãng lập tức gật đầu phụ họa:


- Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta cũng có chút nóng nẩy.


Mỹ phụ trung niên đang ở trong không trung khẽ cười một tiếng, rất tán thưởng nhìn Tiêu Lãng, mở miệng nói:


- Ngươi tên là Tiêu Lãng đúng không? Mị Nhi thường xuyên lải nhải với ta, lỗ tai nghe đã sắp chai đi được. Ngươi và Chiến Ma vào đi. Những người còn lại sẽ do Thiên Nhận dẫn đi cố gắng chiêu đãi.


Thiên Tôn Hiên Viên vui mừng, trên mặt lại không biểu lộ ra, chỉ làm đúng lễ nghi, khách khí hành lễ nói:


- Đa tạ Dạ Hậu nể mặt.


Sắc mặt đám người Hiên Viên Thiên Tâm không che giấu được vẻ vui mừng. Nhưng đám người Tử Thiên Cừu lại lộ vẻ ước ao nhìn theo bóng dáng Tiêu Lãng được Tử Mị Nhi nắm lấy bay vào trong cung điện.


Tuy rằng bọn họ là Thiên Tôn, nhưng ngoại trừ Thiên Tôn đỉnh phong Tử Thiên Nhận ra, người bình thường không có tư cách đi lên Tử Đế Cung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom