Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Trong Quân Thần phủ, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới vào Mê Huyễn sâm lâm thì Thanh Minh đã nhận được tin tức.
- Thiếu sử, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã vào trong Mê Huyễn sâm lâm!
Quân Thần Độc Cô Hành nhàn nhã đọc sách, uống trà, mặt không chút biểu tình, hờ hững ừ một tiếng rồi thôi.
Thanh Minh sốt ruột liếc Quân Thần Độc Cô Hành, hỏi:
- Không bằng... Ta đi nhìn xem?
Quân Thần Độc Cô Hành quay đầu lại, cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Sợ hắn sẽ chết sao? Ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì? Hắn có thể giết Tiêu Thanh Báo thì có năng lực tự bảo vệ mình. Chẳng phải ngươi đã nói tốc độ của Thiên Tầm rất nhanh sao? Cùng lắm là hắn bị lộ thân phận.
- Tuy Tiêu Thanh Báo là Chiến Vương cảnh nhưng sức chiến đấu kém xa, hơn nữa tại Thanh Y các, Tiêu Lãng đã đánh lén! Trong Mê Huyễn sâm lâm có ít nhất hơn mười Chiến Vương cảnh! Mặc dù tốc độ của Thiên Tầm tạm được nhưng nếu bọn họ bị hai Chiến Vương cảnh bao vây thì chỉ có hữu một con đường chết!
Dưới mũ giáp, mày rậm nhíu chặt, Thanh Minh lạnh lùng nói ra. Quân Thần Độc Cô Hành không có võ lực, không hiểu gì, Thanh Minh thì biết rõ ràng.
Thanh Minh im lặng một lúc, tiếp tục bảo:
- Quan trọng nhất là nếu thân phận của Tiêu Lãng bị lộ thì thiếu sử sẽ sắp xếp hắn đi đâu? Tính tình của Tiêu Lãng sẽ không cam lòng ẩn núp trong vùng núi hẻo lảnh không một bóng người tu luyện ba, năm năm.
Quân Thần Độc Cô Hành vẫn là biểu tình lạnh nhạt nói:
- Ta tin tưởng hắn không chết được!
Quân Thần Độc Cô Hành bật cười, đưa mắt nhìn hướng tây nói:
- Nếu hắn thật sự ngu ngốc lộ thân phận thì ta đành đưa hắn đến một thành trì, hắn chỉ có thể ở nơi đó năm, mười năm, amĩ khi có đủ thực lực tự bảo vệ mình mới được đi ra!
- Thành trị?
Thanh Minh kinh ngạc. Nếu Tiêu Lãng lộ thân phận, thần hồn của hắn vượt quathiên giai, chắc chắn sẽ liên tục bị người ám sát. Trên Thần Hồn đại lục còn có thành trì nào an toàn?
Thanh Minh giật mình kinh kêu:
- Thiếu sử đang nói đến... Thần Hồn thành?
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu. Thanh Minh không hỏi thêm.
Thần Hồn thành là nơi an toàn nhất Thần Hồn đại lục, bởi vì đó là chỗ tổng bộ của Thần Hồn các. Nơi các chủ Thần Hồn các thủ hộ, dù là Chiến Đế cảnh cũng không dám động võ tại đó.
Quân Thần Độc Cô Hành tiếp tục bảo:
- Đoạn thời gian trước, thám tử nói hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng phát điên chạy hai mươi ngày vòng vòng ngoài Long Nha thành? Ngươi có biết bọn họ đang làm cái gì không?
Thanh Minh lắc đầu, nói:
- Ta có đi tra xét một lần, Thiên Tầm quá cảnh giác, ta không thể đến gần. Nhưng ta đi Hắc Sam Lâm Long Nha thành phát hiện Huyền thú bên trong thiếu nhiều, chắc bị hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng giết.
Quân Thần Độc Cô Hành phất tay, Thanh Minh hóa thành cái bóng lùi ra. Quân Thần Độc Cô Hành nhíu mày nhìn ngoài khung cửa sổ.
Quân Thần Độc Cô Hành nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử này giết chết nhiều Huyền thú làm gì? Hắn đang chơi trò gì? Không lẽ có thể cho ta niềm vui bất ngờ sao?
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng không thể cho Quân Thần Độc Cô Hành thấy niềm vui bất ngờ dó nhưng Thiên Tầm trông thấy.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới đi vào Hắc Sam Lâm Mê Huyễn sâm lâm hai ngày đã gặp mấy Trinh sát Huyết Man tử.
Năng lực cảm ứng của Tiêu Lãng mạnh hơn Thiên Tầm rất nhiều, cái này không liên quan đến thực lực, hoàn toàn là trực giác bản năng, Tiêu Lãng từ nhỏ chiến đấu sinh tử vô số lần trong núi hoang đổi lấy.
Vừa phát hiện Trinh sát phe địch Tiêu Lãng liền ẩn núp, không chờ Thiên Tầm phát uy hắn đã tập kích ngay. Thảo đằng thần hồn màu tím quấn qua chớp mắt tiêu diệt, Trinh sát không thể phát ra tín hiệu hay la hét.
Huyết Vương triều ởp hái bắc Thần Hồn đại lục, khí hậu lạnh lẽo, người ở đó cao to vạm vỡh ơn Chiến Vương triều, nam nhân thích để râu nên vừa nhìn liền biết ngay. Cộng với khôi giáp bên Chiến Vương triều có ẩn giấu ám hiệu, Tiêu Lãng đánh chết mấy Trinh sát phe địch, không ngộ sát ai.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng có gặp nhiều người phe mình, đều là Trinh sát. Địa hình trong Mê Huyễn sâm lâm phức tạp, cho nên mỗi quân đội đều tung ra vô số Trinh sát để tránh cho bị người mai phục.
Gặp Trinh sát phe minh không xảy ra hiểu lầm gì, ra dấu với nhau. Đối phương cho rằng hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cũng là Trinh sát, từ xa gật đầu rồi đi.
Hai ngày qua hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liên tục tra xét địa hình, trên đường bày cơ quan ẩn. Nếu có ai theo đuổi thì hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng biết ngay, càng bảo đảm an toàn. Trên đường hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng khắc ký hiệu ở chỗ bí ẩn, còn bày cơ quan cạm bẫy, nếu không địch lại chạy trốn thì có thể sử dụng nó làm điểm đột phá.
Hai ngày nay Tiêu Lãng không rảnh rỗi, trên đường tìm kiếm ổ Sa Nghĩ, cắn nuốt. Không thể không nói trong Mê Huyễn sâm lâm có rất nhiều Sa Nghĩ, chắc lúc này mặt trên có nhiều binh sĩ, vô số Huyền thú ẩn núp dưới đất. Hai ngàyn ay thảo đằng thần hồn màu tím đầy đủ dinh dưỡng, không ngừng dài ra.
- Chờ đã!
Tiêu Lãng đang chạy nhanh bỗng đứng lại, biểu tình nghiêm túc. Thiên Tầm giật mình. Tiêu Lãng không giải thích, nhanh chóng thụt lùi. Thiên Tầm cảnh giác bốn phía, lùi lại, trên đường không phát hiện điều gì.
Lùi ra ngoài chục dặm Tiêu Lãng mới hết hồn nói:
- Dưới lòng đất phía trước có một con Huyền thú cường đại, nhận xét bảo thủ cỡ trên lục giai!
Thiên Tầm giật nảy mình. Huyền thú trên lục giai là cực kỳ mạnh mẽ, gã chỉ có nước bỏ chạy. Nếu là thất giai thì võ giả Chiến Vương cảnh gặp phải, nếu lơ là cũng sẽ chết.
May mắn Tiêu Lãng có thảo đằng thần hồn màu tím có thể dò xét lòng đất, cũng có thể Huyền thú kia không định công kích. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi đường vòng chạy từ hướng khác.
Ba ngày sau, Tiêu Lãng chợt khựng lại, mắt nhìn bên phải phía trước.
Tiêu Lãng nhỏ giọng nói với Thiên Tầm:
- Đằng trước, phía bên phải hơn mười dặm rất có thể có mấy trăm người đến, tốc độ di chuyển rất nhanh. Thảo đằng của ta cảm giác mặt đất chấn động, không biết là địch hay bạn.
Thiên Tầm bất ngờ hỏi:
- Thảo đằng của ngươi còn có công hiệu như vậy?
Có thể cảm ứng ngoài mười dặm? Không biết là thật là giả? Thiên Tầm trông chờ nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, quyết định:
- Thiên Tầm, ngươi điều tra bên phải, ta đi bên trái. Nếu có tiểu đội Huyết Man tử thì chúng ta xem tình huống tập kích giết chết. Nếu tình hình không đúng liền rút lui hướng Huyền thú lục giai kia, ta có cách tự bảo vệ mình!
Thiên Tầm do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Tiêu Lãng thì không nói gì nữa, chạy tới trước.
Tiêu Lãng chạy phía bên trái, Huyền khí vòng quanh, vận chuyển Thuật Liễm Tức, âm thầm điều tra.
Tiêu Lãng cảm ứng không sai, đằng trước đúng là có mấy trăm người chạy nhanh đến, là phe mình. Khiến Tiêu Lãng chấn động là...
Người chạy hàng đầu chính là... Trà Mộc. Trà Mộc bị một cường giả Chiến Vương cảnh vác đi. Cường giả Chiến Vương cảnh vác Trà Mộc toàn thân đẫm múa, mặt trắng bệch, tốc độ rất chậm, hiển nhiên bị trọng thương.
Sau lưng hai người có mấy trăm người chạy theo, có một nửa toàn thân toàn là máu, rất nhiều người bị trọng thương. Trà Mộc liên tục quay đầu nhìn, mắt tràn đầy tuyệt vọng, rõ ràng đằng sau có đại quân đang truy sát.
Vù vù vù vù vù!
Tốc độ của Thiên Tầm rất nhanh, giây lát đã bay tới, tìm kiếm Tiêu Lãng trong lùm cây um tùm.
Biểu tình Thiên Tầm nghiêm trọng, căng thẳng hỏi:
- Bên kia có hơn hai ngàn người chạy tới, ta cảm giác có hơi thở cường giả Chiến Vương cảnh, toàn là Huyết Man tử, trốn đi!
Tiêu Lãng không nhúc nhích, núp trong bụi cỏ nhìn đôi mắt tuyệt vọng của Trà Mộc. Trong mắt Tiêu Lãng tràn ngập sát khí, chậm rãi thụt lùi. Trong ánh mắt kinh sợ của Thiên Tầm, Tiêu Lãng vọt hướng đại quân Huyết Man tử.
Thiên Tầm lập tức hóa thành u hồ đuổi theo Tiêu Lãng, kinh khủng hét to:
- Công... Yêu Tà, ngươi điên rồi sao? Bên kia có hai ngàn Huyết Man tử, còn có cường giả Chiến Vương cảnh! Ngươi muốn chịu chết sao?
Tiêu Lãng không đứng lại, chỉ quay đầu, vẻ mặt tà khí cười nói:
- Chiến Vương cảnh thì giỏi lắm sao? Ta từng giết một Chiến Vương cảnh, sợ cái gì? Đi theo đi, nhìn ta chém hắn như thế nào!
Trong Quân Thần phủ, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới vào Mê Huyễn sâm lâm thì Thanh Minh đã nhận được tin tức.
- Thiếu sử, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã vào trong Mê Huyễn sâm lâm!
Quân Thần Độc Cô Hành nhàn nhã đọc sách, uống trà, mặt không chút biểu tình, hờ hững ừ một tiếng rồi thôi.
Thanh Minh sốt ruột liếc Quân Thần Độc Cô Hành, hỏi:
- Không bằng... Ta đi nhìn xem?
Quân Thần Độc Cô Hành quay đầu lại, cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Sợ hắn sẽ chết sao? Ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì? Hắn có thể giết Tiêu Thanh Báo thì có năng lực tự bảo vệ mình. Chẳng phải ngươi đã nói tốc độ của Thiên Tầm rất nhanh sao? Cùng lắm là hắn bị lộ thân phận.
- Tuy Tiêu Thanh Báo là Chiến Vương cảnh nhưng sức chiến đấu kém xa, hơn nữa tại Thanh Y các, Tiêu Lãng đã đánh lén! Trong Mê Huyễn sâm lâm có ít nhất hơn mười Chiến Vương cảnh! Mặc dù tốc độ của Thiên Tầm tạm được nhưng nếu bọn họ bị hai Chiến Vương cảnh bao vây thì chỉ có hữu một con đường chết!
Dưới mũ giáp, mày rậm nhíu chặt, Thanh Minh lạnh lùng nói ra. Quân Thần Độc Cô Hành không có võ lực, không hiểu gì, Thanh Minh thì biết rõ ràng.
Thanh Minh im lặng một lúc, tiếp tục bảo:
- Quan trọng nhất là nếu thân phận của Tiêu Lãng bị lộ thì thiếu sử sẽ sắp xếp hắn đi đâu? Tính tình của Tiêu Lãng sẽ không cam lòng ẩn núp trong vùng núi hẻo lảnh không một bóng người tu luyện ba, năm năm.
Quân Thần Độc Cô Hành vẫn là biểu tình lạnh nhạt nói:
- Ta tin tưởng hắn không chết được!
Quân Thần Độc Cô Hành bật cười, đưa mắt nhìn hướng tây nói:
- Nếu hắn thật sự ngu ngốc lộ thân phận thì ta đành đưa hắn đến một thành trì, hắn chỉ có thể ở nơi đó năm, mười năm, amĩ khi có đủ thực lực tự bảo vệ mình mới được đi ra!
- Thành trị?
Thanh Minh kinh ngạc. Nếu Tiêu Lãng lộ thân phận, thần hồn của hắn vượt quathiên giai, chắc chắn sẽ liên tục bị người ám sát. Trên Thần Hồn đại lục còn có thành trì nào an toàn?
Thanh Minh giật mình kinh kêu:
- Thiếu sử đang nói đến... Thần Hồn thành?
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu. Thanh Minh không hỏi thêm.
Thần Hồn thành là nơi an toàn nhất Thần Hồn đại lục, bởi vì đó là chỗ tổng bộ của Thần Hồn các. Nơi các chủ Thần Hồn các thủ hộ, dù là Chiến Đế cảnh cũng không dám động võ tại đó.
Quân Thần Độc Cô Hành tiếp tục bảo:
- Đoạn thời gian trước, thám tử nói hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng phát điên chạy hai mươi ngày vòng vòng ngoài Long Nha thành? Ngươi có biết bọn họ đang làm cái gì không?
Thanh Minh lắc đầu, nói:
- Ta có đi tra xét một lần, Thiên Tầm quá cảnh giác, ta không thể đến gần. Nhưng ta đi Hắc Sam Lâm Long Nha thành phát hiện Huyền thú bên trong thiếu nhiều, chắc bị hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng giết.
Quân Thần Độc Cô Hành phất tay, Thanh Minh hóa thành cái bóng lùi ra. Quân Thần Độc Cô Hành nhíu mày nhìn ngoài khung cửa sổ.
Quân Thần Độc Cô Hành nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử này giết chết nhiều Huyền thú làm gì? Hắn đang chơi trò gì? Không lẽ có thể cho ta niềm vui bất ngờ sao?
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng không thể cho Quân Thần Độc Cô Hành thấy niềm vui bất ngờ dó nhưng Thiên Tầm trông thấy.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mới đi vào Hắc Sam Lâm Mê Huyễn sâm lâm hai ngày đã gặp mấy Trinh sát Huyết Man tử.
Năng lực cảm ứng của Tiêu Lãng mạnh hơn Thiên Tầm rất nhiều, cái này không liên quan đến thực lực, hoàn toàn là trực giác bản năng, Tiêu Lãng từ nhỏ chiến đấu sinh tử vô số lần trong núi hoang đổi lấy.
Vừa phát hiện Trinh sát phe địch Tiêu Lãng liền ẩn núp, không chờ Thiên Tầm phát uy hắn đã tập kích ngay. Thảo đằng thần hồn màu tím quấn qua chớp mắt tiêu diệt, Trinh sát không thể phát ra tín hiệu hay la hét.
Huyết Vương triều ởp hái bắc Thần Hồn đại lục, khí hậu lạnh lẽo, người ở đó cao to vạm vỡh ơn Chiến Vương triều, nam nhân thích để râu nên vừa nhìn liền biết ngay. Cộng với khôi giáp bên Chiến Vương triều có ẩn giấu ám hiệu, Tiêu Lãng đánh chết mấy Trinh sát phe địch, không ngộ sát ai.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng có gặp nhiều người phe mình, đều là Trinh sát. Địa hình trong Mê Huyễn sâm lâm phức tạp, cho nên mỗi quân đội đều tung ra vô số Trinh sát để tránh cho bị người mai phục.
Gặp Trinh sát phe minh không xảy ra hiểu lầm gì, ra dấu với nhau. Đối phương cho rằng hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cũng là Trinh sát, từ xa gật đầu rồi đi.
Hai ngày qua hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liên tục tra xét địa hình, trên đường bày cơ quan ẩn. Nếu có ai theo đuổi thì hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng biết ngay, càng bảo đảm an toàn. Trên đường hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng khắc ký hiệu ở chỗ bí ẩn, còn bày cơ quan cạm bẫy, nếu không địch lại chạy trốn thì có thể sử dụng nó làm điểm đột phá.
Hai ngày nay Tiêu Lãng không rảnh rỗi, trên đường tìm kiếm ổ Sa Nghĩ, cắn nuốt. Không thể không nói trong Mê Huyễn sâm lâm có rất nhiều Sa Nghĩ, chắc lúc này mặt trên có nhiều binh sĩ, vô số Huyền thú ẩn núp dưới đất. Hai ngàyn ay thảo đằng thần hồn màu tím đầy đủ dinh dưỡng, không ngừng dài ra.
- Chờ đã!
Tiêu Lãng đang chạy nhanh bỗng đứng lại, biểu tình nghiêm túc. Thiên Tầm giật mình. Tiêu Lãng không giải thích, nhanh chóng thụt lùi. Thiên Tầm cảnh giác bốn phía, lùi lại, trên đường không phát hiện điều gì.
Lùi ra ngoài chục dặm Tiêu Lãng mới hết hồn nói:
- Dưới lòng đất phía trước có một con Huyền thú cường đại, nhận xét bảo thủ cỡ trên lục giai!
Thiên Tầm giật nảy mình. Huyền thú trên lục giai là cực kỳ mạnh mẽ, gã chỉ có nước bỏ chạy. Nếu là thất giai thì võ giả Chiến Vương cảnh gặp phải, nếu lơ là cũng sẽ chết.
May mắn Tiêu Lãng có thảo đằng thần hồn màu tím có thể dò xét lòng đất, cũng có thể Huyền thú kia không định công kích. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi đường vòng chạy từ hướng khác.
Ba ngày sau, Tiêu Lãng chợt khựng lại, mắt nhìn bên phải phía trước.
Tiêu Lãng nhỏ giọng nói với Thiên Tầm:
- Đằng trước, phía bên phải hơn mười dặm rất có thể có mấy trăm người đến, tốc độ di chuyển rất nhanh. Thảo đằng của ta cảm giác mặt đất chấn động, không biết là địch hay bạn.
Thiên Tầm bất ngờ hỏi:
- Thảo đằng của ngươi còn có công hiệu như vậy?
Có thể cảm ứng ngoài mười dặm? Không biết là thật là giả? Thiên Tầm trông chờ nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, quyết định:
- Thiên Tầm, ngươi điều tra bên phải, ta đi bên trái. Nếu có tiểu đội Huyết Man tử thì chúng ta xem tình huống tập kích giết chết. Nếu tình hình không đúng liền rút lui hướng Huyền thú lục giai kia, ta có cách tự bảo vệ mình!
Thiên Tầm do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Tiêu Lãng thì không nói gì nữa, chạy tới trước.
Tiêu Lãng chạy phía bên trái, Huyền khí vòng quanh, vận chuyển Thuật Liễm Tức, âm thầm điều tra.
Tiêu Lãng cảm ứng không sai, đằng trước đúng là có mấy trăm người chạy nhanh đến, là phe mình. Khiến Tiêu Lãng chấn động là...
Người chạy hàng đầu chính là... Trà Mộc. Trà Mộc bị một cường giả Chiến Vương cảnh vác đi. Cường giả Chiến Vương cảnh vác Trà Mộc toàn thân đẫm múa, mặt trắng bệch, tốc độ rất chậm, hiển nhiên bị trọng thương.
Sau lưng hai người có mấy trăm người chạy theo, có một nửa toàn thân toàn là máu, rất nhiều người bị trọng thương. Trà Mộc liên tục quay đầu nhìn, mắt tràn đầy tuyệt vọng, rõ ràng đằng sau có đại quân đang truy sát.
Vù vù vù vù vù!
Tốc độ của Thiên Tầm rất nhanh, giây lát đã bay tới, tìm kiếm Tiêu Lãng trong lùm cây um tùm.
Biểu tình Thiên Tầm nghiêm trọng, căng thẳng hỏi:
- Bên kia có hơn hai ngàn người chạy tới, ta cảm giác có hơi thở cường giả Chiến Vương cảnh, toàn là Huyết Man tử, trốn đi!
Tiêu Lãng không nhúc nhích, núp trong bụi cỏ nhìn đôi mắt tuyệt vọng của Trà Mộc. Trong mắt Tiêu Lãng tràn ngập sát khí, chậm rãi thụt lùi. Trong ánh mắt kinh sợ của Thiên Tầm, Tiêu Lãng vọt hướng đại quân Huyết Man tử.
Thiên Tầm lập tức hóa thành u hồ đuổi theo Tiêu Lãng, kinh khủng hét to:
- Công... Yêu Tà, ngươi điên rồi sao? Bên kia có hai ngàn Huyết Man tử, còn có cường giả Chiến Vương cảnh! Ngươi muốn chịu chết sao?
Tiêu Lãng không đứng lại, chỉ quay đầu, vẻ mặt tà khí cười nói:
- Chiến Vương cảnh thì giỏi lắm sao? Ta từng giết một Chiến Vương cảnh, sợ cái gì? Đi theo đi, nhìn ta chém hắn như thế nào!
Bình luận facebook