• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu Giả Vi Vương (2 Viewers)

  • Chương 974

Phản ứng đầu tiên của thủ hạ Bạch Ma Tử chính là giận dữ. Trong mắt rất nhiều người chớp hiện hung quang. Tiểu đội trưởng nhận ra Bàn Nhược Chưởng nhưng bọn họ lại không nhận thức. Không phải bị vướng bởi mệnh lệnh của tiểu đội trưởng, vừa nãy Tiêu Lãng đánh ra một chưởng này, bọn họ đã sớm động thủ.


Tiểu đội trưởng cũng ngẩn ra, nhưng lập tức tỉnh ngộ. Tiêu Lãng bá đạo như vậy, thô bạo như vậy trái lại khiến hắn càng cảm thấy hắn chính là người của gia tộc Hiên Viên. Bằng không người bình thường làm sao có khả năng như vậy? Một đám người bọn họ có mấy người đã đạt được Đại Thần đỉnh phong.


Tiểu đội trưởng trừng mắt với mọi người, ngăn bọn họ kích động, lúc này mới cười lấy lòng:


- Thiếu gia Hiên Viên, chuyện này...


- Ta không muốn nói lần thứ hai!


Mắt Tiêu Lãng càng lạnh hơn mấy phần, không để ý tới tên tiểu đội trưởng, trái lại quát Tiểu Đao bên cạnh:


-Truyền tin cho Mạnh lão, bảo bọn họ thu dọn rác rưởi gần đó đi!


- A!


Tiểu đội trưởng bị doạ. Người bình thường có thể tức giận như vậy sao? Thu dọn mọi người gần đó? Lẽ nào hắn đã sớm phát hiện ra đám người Bạch Ma Tử gần đó?


Ngay lập tức, tên tiểu đội trưởng này kêu lên:


- Thiếu gia Hiên Viên đừng nổi giận. Vậy ta sẽ làm theo phân phó của ngài.


Kết quả là một cảnh tượng xảy ra khiến đám người Ma Thanh Thanh khiếp sợ không gì sánh kịp. Tên tiểu đội trưởng quát lớn, tất cả hải tặc đều giao nhẫn không gian ra, còn giải trừ khống chế phi vân bàn. Tiểu đội trưởng dẫn theo một đám người nhanh chóng bay đi.


Chờ sau khi hải tặc đi, lúc này Tiêu Lãng mới xoa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh. Hắn thu hồi số nhẫn không gian do tiểu đội trưởng đưa tới, cũng không nghĩ tới chuyện điều tra xem bên trong thế nào. Trước tiên thu hồi ba chiếc còn lại, sau đó luyện hóa chiếc còn lại. Hắn dẫn theo mọi người đi vào, nhanh chóng bay về phía Thần Vực.


Tất cả mọi người trầm mặc không nói, cảm giác giống như ảo thuật. Vốn chắc chắn phải chết, ai biết Tiêu Lãng chỉ nói mấy câu đã khiến kẻ địch khiếp sợ, còn thuận tiện cướp đoạt một hồi. Lúc trước ném đi một chiếc phi vân bàn, giờ phút này lại nhận được tới bốn chiếc phi vân bàn. Hiện tại chiếc bọn họ đang sử dụng còn có tốc độ tương đương với chiếc của Đại thần Thiên Vũ.


Cảm giác lên xuống như vậy, khiến mọi người cực kỳ kích động. Trên làn da trắng như tuyết của Ma Thanh Thanh còn lộ ra một màu ửng đỏ. Hiển nhiên trong lòng nàng đang không ngừng xúc động.


Ánh mắt Tiêu Lãng cũng không mấy vui vẻ. Trái lại qua nét mặt của tiểu đội trưởng, hắn suy đoán được một vài tình huống. Xung quanh đây có vô số hải tặc, mục đích chính vì đuổi giết bọn họ. Cho nên hắn biết rõ nếu như nhanh chóng chạy trốn sẽ lộ ra sơ sót. Nhưng giờ phút này hắn lại không quan tâm được nhiều như vậy. Bởi vì chờ tới khi đối phương phản ứng lại cũng sẽ chết, chỉ có thể trốn trước.


Sau khi Bạch Ma Tử nhận được tin tức, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lập tức khiếp sợ. Hắn sai người gần đó không được tới gần bên kia, cũng ngàn vạn không nên đắc tội với người của gia tộc Hiên Viên.


Bạch Ma Tử hiểu rất rõ về đại gia tộc Thần Vực. biết được đám người Tiêu Lãng mặc áo choàng màu bạc của gia tộc Hiên Viên, áo choàng dài còn có ký hiệu mặt trăng lưỡi liềm. Quan trọng nhất là Bàn Nhược Chưởng. Đây cũng là tuyệt kỹ thành danh của Thiên Tôn Hiên Viên, tất nhiên không thể nào sai.


Thiên Tôn Hiên Viên chính là Thiên Tôn xếp ở mười vị trí đầu tại Hủy Diệt Chi Địa. Con cháu đại gia tộc như vậy, dù cho Bạch Ma Tử một vạn lá gan hắn cũng không dám động tới.


Tuy rằng tổn thất bốn chiếc phi vân bàn, Bạch Ma Tử thật ra cũng không thèm để ý đến. Chỉ cần người của gia tộc Hiên Viên không tức giận, vậy chuyện gì cũng dễ nói. Khi biết được đám người Tiêu Lãng nhanh chóng rời đi, Bạch Ma Tử thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh mọi người tiếp tục tìm kiếm khắp nơi.


Sau khi tìm hơn nửa ngày nữa, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì. Chỉ có điều trong một vực diện bọn họ tìm được một sơn động, có dấu vết đã từng có người ở, còn đào một động.


Bạch Ma Tử cảm giác không bình thường. Lại qua ba canh giờ, sau khi lật tung tất cả các vực diện gần đó một lần vẫn không phát hiện được điều gì, Bạch Ma Tử lập tức gầm thét một tiếng:


- Dẫn người kia tới cho ta!


Lăng Đế rất nhanh bị dẫn tới. Bạch Ma Tử hỏi về tình hình của Tiêu Lãng một lần nữa. Sau khi tiểu đội trưởng kia xác định con cháu gia tộc Hiên Viên có tám người, hắn lập tức nổi giận, một tát đánh bay tên tiểu đội trưởng kia.


- Lại bị chơi?


Bạch Ma Tử nổi giận rống to một tiếng. Âm thanh truyền khắp trong không gian hỗn độn gần đó. Cũng không lâu sau, vô số phi vân bàn liền phá không bay về phía tây.


Tiêu Lãng đến một vực diện tứ đẳng nho nhỏ. Trước đây nơi này còn bị phong ấn, làm sao có thể là con cháu gia tộc Hiên Viên được? Nếu như là con cháu gia tộc Hiên Viên, tại sao lại coi trọng mấy chiếc phi vân bàn, làm ra chuyện cướp đoạt không có phẩm hạnh như vậy? Hắn hiểu rất rõ về con cháu của những đại gia tộc này. Không muốn động thủ thì thôi, một khi vừa động thủ đám thủ hạ của hắn tuyệt đối không có người nào có thể trở về.


Ban đầu bị danh hiệu con cháu Gia tộc Hiên Viên doạ, giờ phút này sau khi Bạch Ma Tử hiểu rõ, phát hiện điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều. Trong lòng hắn càng ngày càng tức giận. Dù gì, ở xung quanh đây, hắn vẫn là một bá chủ chứ? Đầu tiên vì cứu thiếu gia Hắc Dương, hồ đồ đánh một trận với người của vực diện Khôi Lân, sau đó lại nhảy vào phạm vi thế lực của vực diện Băng Long, bị giết gần nửa số người còn kết thù cùng vực diện Băng Long...


Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng còn là một võ giả rác rưởi ngay cả thần thể cũng chưa đạt được. Về điểm ấy thực sự làm cho Bạch Ma Tử nổi giận.


Rất nhanh thám tử ẩn nấp xung quanh truyền tin tức đến, phát hiện ra vị trí phi vân bàn của đám người Tiêu Lãng. Bạch Ma Tử lập tức dẫn dắt một đám người, sử dụng ba chiếc phi vân bàn nhanh nhất đuổi theo. Tốc độ của ba chiếc phi vân bàn này nhanh gấp đôi so với tốc độ phi vân bàn Tiêu Lãng đang sử dụng. Đây là do Bạch Ma Tử tốn nhiều tiền mua được. Một là dùng để truy kích con mồi, hai là dễ dàng chạy thoát thân.


- Thống lĩnh, ngài nhìn phía trước!


Sau một ngày rưỡi, Bạch Ma Tử đang ở trong phi vân bàn. Một võ giả đột nhiên kích động kêu to. Đám võ giả bên trong đại sảnh lập tức nhìn về phía trước, nhất thời đằng đằng sát khí.


Phía trước, một chiếc phi vân bàn đang bay rất nhanh. Bọn họ rất quen thuộc với chiếc phi vân bàn này. Đúng là chiếc bọn họ đã bị Tiêu Lãng cướp đoạt.


Các thám tử báo tin tức lại, gần đó ngoại trừ một đội buôn ra, chỉ có một chiếc phi vân bàn bay một mình.


- Đuổi theo! Ta muốn tự tay ngược chết bọn họ!


Bạch Ma Tử thình lình đứng lên. Các cơ trên mặt bắt đầu vặn vẹo. Những vết rỗ trên mặt run rẩy, nhìn càng dữ tợn.


Tốc độ chiếc phi vân bàn phía trước đột nhiên tăng nhanh hơn một chút. Đường đi của nó liên tục thay đổi, bay về hướng hai phế vực diện. Ở trong mắt đám hải tặc, rõ ràng có chút hoảng không biết nên lựa chọn đường nào.


Vèo!


Ba chiếc phi vân bàn cắt phá trời cao, lưu lại ba bóng trắng, không ngừng rút ngắn khoảng cách!


Một trăm ngàn dặm, năm mươi ngàn dặm, một vạn dặm!


Sự tàn bạo lộ ra trên khóe miệng Bạch Ma Tử càng đậm. Lăng Đế bị một hải tặc nắm chặt lấy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền biến sắc. Đám hải tặc đã sắp đuổi kịp đám người Tiêu Lãng. Nếu như Tiêu Lãng biết được chính mình bán đứng hắn, vận dụng thần thông quỷ dị truyền tin trở lại Thiên Châu, sợ là người trong Lăng gia sẽ bị Trà Mộc nổi giận phân thây...


- Cút!


Khoảng cách rút ngắn đến năm trăm dặm. Trong phi vân bàn phía trước truyền ra một tiếng quát lớn. Lập tức một đại chưởng ấn cực lớn bảy màu như mộng như ảo xuất hiện giữa không trung tối đen của không gian hỗn độn thật sự rất chói mắt.


- Lại đúng là Bàn Nhược Chưởng?


Khóe miệng Bạch Ma Tử vừa cong lên, hiện tại có chút kinh hãi. Ban đầu hắn cho rằng tiểu đội trưởng kia là bị hoa mắt, nhìn lầm. Lấy nhãn lực của hắn tất nhiên có thể nhận ra đây thật sự là Bàn Nhược Chưởng, độc môn tuyệt kỹ của Hiên Viên gia.


Hắn bắt đầu do dự, có phần không dám tiếp tục đuổi. Dù sao nếu quả thật chính là người của Hiên Viên gia, việc này sẽ gây ra phiền phức lớn.


Đúng lúc này, ánh mắt Lăng Đế lộ ra một sự hung ác. Hắn chắp tay trầm giọng nói:


- Bẩm đại nhân, giọng nói vừa rồi... chính là Tiêu Lãng!


Lăng Đế hiểu rất rõ, ba người bị hải tặc bắt được, chờ sau khi Tiêu Lãng bị giết chết chính là đến phiên bọn họ. Nếu muốn sống, chỉ có nương nhờ vào Bạch Ma Tử, trở thành trong một thành viên đám hải tặc, bí mật tìm cơ hội quật khởi.


Mà muốn Bạch Ma Tử thu giữ hắn, vậy cần phải một công trạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom