• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn (4 Viewers)

  • Chương 17:

Tiếng kêu của Tô Uyển Thu cực kỳ thảm thiết.



Máu trong hốc mắt chảy xuống gò má. Cơn đau khoét thịt này khiến cô nhận thức cảm giác trống rỗng đáng sợ cực kỳ rõ ràng.



Một con mắt khác của cô vẫn còn nguyên vẹn, lúc cô nằm rên rỉ trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt đã biến thành màu đỏ như máu.



Vệ Hủ đang bưng chiến lợi phẩm cướp đoạt từ trên người cô, vội vàng đưa đến bên miệng Diệp Dung.



Hắn lo lắng cho cô đến mức này, như thể sợ rằng mình chậm một bước thì Diệp Dung sẽ hương tiêu ngọc vẫn vậy.



Tô Uyển Thu cảm thấy không bằng hắn móc hết hai mắt của cô luôn đi, để cô đỡ phải nhìn cảnh bọn họ gắn bó sống chết bên nhau, khiến cô đau lòng.



Yêu mà không được thì thôi, đã vậy còn bị người thương cướp mất tôn nghiêm.



Cô khóc thê thảm, nước mắt hòa cùng với máu, rốt cục ngất xỉu vì mệt mỏi.







Lúc cô tỉnh lại, một mắt của cô đã được băng lớp vải dày kín mít.



Nhìn cách băng bó này rất là thô sơ, vừa thấy đã biết chắc là tên người hầu nào đó thuận tay làm.



Tóm lại không phải là Diệp Dung làm!



Hơn nữa cũng không phải là Vệ Hủ…



Tô Uyển Thu cười tự giễu, hít mũi, vừa định giãy dụa ngồi dậy thì cửa phòng đã bị ai đó đá văng ra.



- Ai đó?



Cô cảnh giác kêu lên.



Người kia không lên tiếng mà vội đóng cửa lại, nhanh chóng đi đến trước giường của Tô Uyển Thu, điểm trúng huyệt của cô.



- Ngươi là ai? Hãy thả ta ra!



Tô Uyển Thu nổi giận mắng mỏ, cố gắng nhìn rõ hình dạng của người này, nhưng lại bị hắn điểm huyệt câm.



Người kia che mặt, nhìn thân hình thì có vẻ là một nam nhân. Xem chiêu thức thì không giống người trong phủ, lại khá giống…



Diệp Dung!



Tô Uyển Thu giật nảy mình vì ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu mình. Cô mở to mắt nhìn người bịt mặt này, càng nhìn càng thấy giống cóc thành tinh.



Không ngờ trong lúc cô còn đang phỏng đoán thì người bịt mặt đã kéo tấm vải che mặt xuống.



Quả là con cóc thành tinh!



Chắc là do hồi hộp nên trên người gã ta hơi xuất hiện mấy cái mụn cóc, bọc nước dãi cũng phồng lên, thoạt nhìn rất là đáng sợ.



Gã nhìn chằm chằm Tô Uyển Thu một lúc, ánh mắt lộ vẻ dâm tà.



- Không ngờ con mụ Diệp Dung kia lại cho ta một công việc tốt đẹp như thế này…



Nói rồi, gã bước đến gần Tô Uyển Thu với vẻ đáng khinh, sờ mó khuôn mặt mịn màng của cô.



Lại là Diệp Dung sao? Cô biết ngay mà, cô ả ác độc mưu mẹo như Diệp Dung thì sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng được chữ!



- Ưm…



Tô Uyển Thu căm hận trừng gã, nề hà thân thể cô không thể động đậy được, cũng không thể kêu ra tiếng nên đành phải ú ớ tỏ vẻ cảnh cáo.



Thấy gã ta lại dám cởi quần áo cô ra, bàn tay thò tới vị trí bí ẩn, Tô Uyển Thu sợ hãi run rẩy thân thể.



- Ngươi run gì vậy hả tiểu mỹ nhân?



Gã bịt mặt cười bỉ ổi ghé vào tai cô nói:



- Lát nữa ngươi còn run nữa cơ…



Tô Uyển Thu vừa nóng ruột vừa giận dữ, hốc mắt đỏ lên.



Cô đã là thê tử của người khác, biết rõ gã ta đang muốn làm chuyện gì. Nếu cô thật sự bị con cóc xấu xí này làm nhục thì sao có thể đối mặt với Vệ Hủ được đây?



Đúng lúc cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng đã băm nát Diệp Dung ra làm trăm mảnh thì gã bịt mặt bỗng hét lên thảm thiết.



Cô kinh ngạc mở mắt ra thì thấy không biết khi nào Diệp Dung đã xuất hiện ở trước mặt mình, nhanh chóng giải huyệt cho cô.



Tô Uyển Thu vừa phát hiện mình có thể động đậy thì phản xạ muốn báo thù Diệp Dung.



- Cô là đồ xấu xa!



Cô nổi giận gầm lên một tiếng, muốn nhào về phía Diệp Dung, nhưng lại bị ngăn cản giữa không trung.



Cô vừa ngẩng đầu lên, vẻ phẫn nộ trên mặt lập tức khựng lại, thay vào đó là kinh ngạc:



- Vệ Hủ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom