Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252
Chương 252: Từ Uyển Nhan mắc bãy
Bên phía cô ta chắc cũng gần trưa rồi..Cô ta đang làm gì nhỉ? Còn muốn gặp mình không?
“Tân Dương? Tại sao lại nhớ gọi điện cho em?”
Tân Dương bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Elly, cả người run lên, không tin được từ từ ngẩng đầu khỏi khuỷu tay.
Anh ta vốn không cầu mong Elly thực sự quan tâm đến mình.
Nhưng trong khoảnh khắc này, nhìn vào khuôn mặt khiến anh ta trăn trở ở trên màn hình, cái tay đang cầm điện thoại của Tân Dương khẽ run lên.
Anh ta khô khốc mở miệng, sau trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Elly, anh rất nhớ em..
Elly rõ ràng sững người một lúc, rồi lại bật cười: “Không phải sao, anh say rồi ư? Bên đó sao lại tối như thế? Anh không sao chứ?”
Tân Dương hai mắt đỏ hoe, đầu óc của anh ta dường như mất đi khả năng suy nghĩ trong sự dung hợp giữa băng và lửa, giọng nói trầm thấp đã nói ra suy nghĩ chân thật nhất của anh ta vào lúc này: “Anh rất hố thật sự rất hối hận.”
Nghe vậy, Elly khế cau mày, ánh mắt khó khăn lắm mới nắm bắt được đường nét của Tân Dương trong màn hình tối đen như mực.
VietWriter
Anh ta đang hối hận cái gì? Lẽ nào là điều cô ta nghĩ đến, anh ta đang hối hận vì không giữ cô ta lại?
Nhưng Tần Dương ở phía bên kia không biết đang làm gì, rất lâu cũng không lên tiếng, thậm chí không muốn cho cô ta nhìn thấy mặt.
Nhịp tim của Elly vừa bị Tân Dương kích động dần trở nên bình tĩnh, cô ta điều chỉnh lại giọng nói, giả vờ thoải mái để phá vỡ sự im lặng: “Tân Dương, tuần sau em sẽ tổ chức đám cưới.”
Đám cưới? Là với con trai của công tử môn đăng hộ đối đó sao?
Lý trí của Tân Dương dường như đã sôi sùng sục, anh ta lại nhớ đến tấm hình chụp chung của Elly được người đó thân mật ôm lấy.
Hơi thở nóng rực, Tân Dương nhằm chặt hai mắt, nghe lấy âm thanh đã mất từ lâu vang lên bên tai, trong tâm trí ngập tràn từng cử chỉ từng nụ cười của cô ta.
“Đừng kết hôn với người khác”; “Trở về bên anh”; “Em là của anh”… Những dòng suy nghĩ đan xen với nhau, nhưng Tân Dương lại lựa chọn lẩm bẩm ra một câu chân thật nhất cấp bách nhất: “Anh muốn em…”
Cuối cùng Elly cũng nhận thấ không ổn, Tân Dương luôn là người đàn ông cúc áo sơ mi cũng phải cài đến chiếc trên cùng, trong mắt của anh ta có dạt dào tình cảm đến mấy cũng là sự ảo tưởng của người tự mình đa tình.
Anh ta khi nào đã từng nói qua lời lộ liễu như vậy?
Elly nghe thấy tiếng thở gấp rút của anh ta, hỏi: “Tân Dương, anh say rồi đúng không?
Chỗ nào không khoẻ?”
Không biết có phải là do tính chất của thuốc cũng khiến cho người ta trở nên nóng nảy, Tân Dương đột nhiên dùng tay còn lại đập xuống mặt nước.
Anh ta nhẹ giọng gào lên: “Anh không có!
Anh không say, không có nhận nhầm người…
Elly, anh nhớ em.”
Tân Dương nhớ đến ngày hôm đó, làn da mềm mại của Elly kề sát trên người của anh ta, nhớ đến khuôn mặt ngượng ngùng của cô ta, càng nhớ đến chính anh ta đã lạnh lùng đẩy cô ta ra như thế nào.
Anh ta thực sự điên rồi! Tại sao lúc đó lại từ chối cô ta chỉ vì sự ám ảnh của con khốn Từ Uyến Nhan để lại cho anh ta!
Anh ta thậm chí còn nói những lời khốn nạn yêu cầu cô ta đừng quay lại nữa! Là anh ta đã phụ tình cô ta rồi…
Trên màn hình, Elly mở to mắt, trong đôi mắt màu xanh ngọc hiện lên sự ngạc nhiên khó tin.
Thật sao? Tân Dương thật sự nhận thấy tâm ý của anh ta với mình rồi sao?
Suy nghĩ bị cô ta cố gắng đè nén thành một đầm nước lặng lập tức hồi sinh!
Đây là Tân Dương! Giờ đây anh ta lại thổ lộ hết cho cô ta biết mọi suy nghĩ mà anh chưa từng nói ra!
Khoé miệng của Elly bất giác nhếch lên: “Được…được. Em biết rồi, vậy anh, anh đợi em: Suy nghĩ của Tân Dương đã hoàn toàn bị chiếm lấy bởi một loại cảm xúc nóng vội, điện thoại từ từ trượt xuống rơi vào trong bồn tắm, Tân Dương không tỉnh táo lặp đi lặp lại một câu nói: “Anh đợi em…
Sau đó, căn phòng tắm lạnh lẽo dân dần được lắp đầy bởi giọng nói nặng nề của người đàn ông…
Bốn giờ sáng, Tân Dương đầu tóc ướt nhèm khoác một chiếc áo choàng tắm ngồi dựa vào đầu giường với vẻ mặt phức tạp.
Chuông cửa phòng vang lên, Tân Dương vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng đứng dậy mở cửa cho nhà thôi miên vào.
Nhà thôi miên hẳng giọng, chuyên nghiệp báo cáo công việc với ông chủ.
“Tổng giám đốc Dương, mọi chuyện vẫn thuận lợi. Nguyên nhân hậu quả của việc cô ta thuê người quấy nhiễu trí nhớ của Hoäc Cao Lãng đã giải thích rõ, còn quá trình của cô ta đẩy bác sĩ tâm lý kia xuống lầu, cô ta cũng đã nói rồi”
Tần Dương gật đầu, thật ra chuyện này giờ đây ai cũng đã hiểu rõ, chẳng qua là bây giờ có thêm “lời khai” của cô ta, xem như là chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không thể thoát tội.
Chỉ là điều mà Tân Dương quan tâm nhất hoàn toàn không phải những thứ này.
“Vậy còn chuyện cô ta vu cáo hãm hại Đường Hàn Khiết vào tù thì sao?”
Bên phía cô ta chắc cũng gần trưa rồi..Cô ta đang làm gì nhỉ? Còn muốn gặp mình không?
“Tân Dương? Tại sao lại nhớ gọi điện cho em?”
Tân Dương bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Elly, cả người run lên, không tin được từ từ ngẩng đầu khỏi khuỷu tay.
Anh ta vốn không cầu mong Elly thực sự quan tâm đến mình.
Nhưng trong khoảnh khắc này, nhìn vào khuôn mặt khiến anh ta trăn trở ở trên màn hình, cái tay đang cầm điện thoại của Tân Dương khẽ run lên.
Anh ta khô khốc mở miệng, sau trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Elly, anh rất nhớ em..
Elly rõ ràng sững người một lúc, rồi lại bật cười: “Không phải sao, anh say rồi ư? Bên đó sao lại tối như thế? Anh không sao chứ?”
Tân Dương hai mắt đỏ hoe, đầu óc của anh ta dường như mất đi khả năng suy nghĩ trong sự dung hợp giữa băng và lửa, giọng nói trầm thấp đã nói ra suy nghĩ chân thật nhất của anh ta vào lúc này: “Anh rất hố thật sự rất hối hận.”
Nghe vậy, Elly khế cau mày, ánh mắt khó khăn lắm mới nắm bắt được đường nét của Tân Dương trong màn hình tối đen như mực.
VietWriter
Anh ta đang hối hận cái gì? Lẽ nào là điều cô ta nghĩ đến, anh ta đang hối hận vì không giữ cô ta lại?
Nhưng Tần Dương ở phía bên kia không biết đang làm gì, rất lâu cũng không lên tiếng, thậm chí không muốn cho cô ta nhìn thấy mặt.
Nhịp tim của Elly vừa bị Tân Dương kích động dần trở nên bình tĩnh, cô ta điều chỉnh lại giọng nói, giả vờ thoải mái để phá vỡ sự im lặng: “Tân Dương, tuần sau em sẽ tổ chức đám cưới.”
Đám cưới? Là với con trai của công tử môn đăng hộ đối đó sao?
Lý trí của Tân Dương dường như đã sôi sùng sục, anh ta lại nhớ đến tấm hình chụp chung của Elly được người đó thân mật ôm lấy.
Hơi thở nóng rực, Tân Dương nhằm chặt hai mắt, nghe lấy âm thanh đã mất từ lâu vang lên bên tai, trong tâm trí ngập tràn từng cử chỉ từng nụ cười của cô ta.
“Đừng kết hôn với người khác”; “Trở về bên anh”; “Em là của anh”… Những dòng suy nghĩ đan xen với nhau, nhưng Tân Dương lại lựa chọn lẩm bẩm ra một câu chân thật nhất cấp bách nhất: “Anh muốn em…”
Cuối cùng Elly cũng nhận thấ không ổn, Tân Dương luôn là người đàn ông cúc áo sơ mi cũng phải cài đến chiếc trên cùng, trong mắt của anh ta có dạt dào tình cảm đến mấy cũng là sự ảo tưởng của người tự mình đa tình.
Anh ta khi nào đã từng nói qua lời lộ liễu như vậy?
Elly nghe thấy tiếng thở gấp rút của anh ta, hỏi: “Tân Dương, anh say rồi đúng không?
Chỗ nào không khoẻ?”
Không biết có phải là do tính chất của thuốc cũng khiến cho người ta trở nên nóng nảy, Tân Dương đột nhiên dùng tay còn lại đập xuống mặt nước.
Anh ta nhẹ giọng gào lên: “Anh không có!
Anh không say, không có nhận nhầm người…
Elly, anh nhớ em.”
Tân Dương nhớ đến ngày hôm đó, làn da mềm mại của Elly kề sát trên người của anh ta, nhớ đến khuôn mặt ngượng ngùng của cô ta, càng nhớ đến chính anh ta đã lạnh lùng đẩy cô ta ra như thế nào.
Anh ta thực sự điên rồi! Tại sao lúc đó lại từ chối cô ta chỉ vì sự ám ảnh của con khốn Từ Uyến Nhan để lại cho anh ta!
Anh ta thậm chí còn nói những lời khốn nạn yêu cầu cô ta đừng quay lại nữa! Là anh ta đã phụ tình cô ta rồi…
Trên màn hình, Elly mở to mắt, trong đôi mắt màu xanh ngọc hiện lên sự ngạc nhiên khó tin.
Thật sao? Tân Dương thật sự nhận thấy tâm ý của anh ta với mình rồi sao?
Suy nghĩ bị cô ta cố gắng đè nén thành một đầm nước lặng lập tức hồi sinh!
Đây là Tân Dương! Giờ đây anh ta lại thổ lộ hết cho cô ta biết mọi suy nghĩ mà anh chưa từng nói ra!
Khoé miệng của Elly bất giác nhếch lên: “Được…được. Em biết rồi, vậy anh, anh đợi em: Suy nghĩ của Tân Dương đã hoàn toàn bị chiếm lấy bởi một loại cảm xúc nóng vội, điện thoại từ từ trượt xuống rơi vào trong bồn tắm, Tân Dương không tỉnh táo lặp đi lặp lại một câu nói: “Anh đợi em…
Sau đó, căn phòng tắm lạnh lẽo dân dần được lắp đầy bởi giọng nói nặng nề của người đàn ông…
Bốn giờ sáng, Tân Dương đầu tóc ướt nhèm khoác một chiếc áo choàng tắm ngồi dựa vào đầu giường với vẻ mặt phức tạp.
Chuông cửa phòng vang lên, Tân Dương vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng đứng dậy mở cửa cho nhà thôi miên vào.
Nhà thôi miên hẳng giọng, chuyên nghiệp báo cáo công việc với ông chủ.
“Tổng giám đốc Dương, mọi chuyện vẫn thuận lợi. Nguyên nhân hậu quả của việc cô ta thuê người quấy nhiễu trí nhớ của Hoäc Cao Lãng đã giải thích rõ, còn quá trình của cô ta đẩy bác sĩ tâm lý kia xuống lầu, cô ta cũng đã nói rồi”
Tần Dương gật đầu, thật ra chuyện này giờ đây ai cũng đã hiểu rõ, chẳng qua là bây giờ có thêm “lời khai” của cô ta, xem như là chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không thể thoát tội.
Chỉ là điều mà Tân Dương quan tâm nhất hoàn toàn không phải những thứ này.
“Vậy còn chuyện cô ta vu cáo hãm hại Đường Hàn Khiết vào tù thì sao?”
Bình luận facebook