Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Chương 84: Cả đời đều trả không hết
Khi Đường Cận Minh đang trầm tư suy nghĩ cách thức khiêu chiến nào có thể tấn công đối phương lớn nhất, thì tiếng gõ cửa vang lên, Đường Hoa Nguyệt đẩy cửa bước vào: “Đã mấy giờ rồi, anh em hai đứa xem máy tính rất lâu rồi đấy? Không phải mẹ đã nói phải bảo vệ đôi mắt của mình sao?”
Đường Cận Minh nhanh chóng tắt màn hình.
Sắp mười một giờ rồi, Đường Hoa Nguyệt dỗ con gái ngủ xong, phát hiện hai đứa con trai vậy mà vẫn chưa đi ngủ, cô vừa nói vừa ôm lấy hai nhóc con, nhét vào trong chăn: “Mẹ biết hai đứa sẽ thì thâm nói chuyện mãi thôi, nên hôm nay ngủ cùng nhau nhé. Nhưng mà dù thế nào cũng không được lạnh nhạt với em gái đâu đấy, có hiểu chưa?”
Hai đứa cuồng em gái vội vàng đảm bảo mình không có quên em, còn tranh nhau muốn sáng sớm ngày mai là người đầu tiên thơm thơm em nữa. Đường Hoa Nguyệt bật cười, giúp tụi nhỏ tắt máy tính và đèn tường, mang ra ngoài.
Hai đứa con trai líu lo nói mấy câu rồi trầm mặc lăn ra ngủ, vốn không để ý đến bên GS còn có người trong phòng đang tập trung nín thở chờ đợi câu trả lời của chúng.
Tào Văn Thành lúng túng nhìn sắc mặt của Hoặc Anh Tuấn, giải vây nói: “Giờ này cũng muộn rồi, A là một nhân vật lớn như vậy dù có lang thang khắp nơi, thì chuyện đột nhiên đăng xuất cũng bình thường thôi, không phải mọi người đã nói rồi sao, đang ở chung với K mà, ha ha… chắc người yêu bé nhỏ có chuyện nên đi vội rồi…”
VietWriter
Vi-rút đã bị tiêu diệt rồi, còn không liên lạc được với A, Hoắc Anh Tuấn vẫn chưa tức giận, thấy đối phương sẽ không lập tức xuất hiện, anh bèn đứng lên hỏi: “Sự xuất hiện của A cũng không hề có trong kế hoạch của chúng ta, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tóm được K, mấy người liên lạc thế nào rồi?”
“Báo cáo tổng giám đốc Hoắc, chúng tôi vừa liên lạc với người đại diện độc quyên trong nước của K, ngày mai đã hẹn thời gian gặp mặt, anh yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tranh thủ bắt giữ cả hai người K và A dưới trướng GS, như vậy lĩnh vực máy vi tính và trò chơi trong nước, chúng ta sẽ không còn đối thủ nữa!”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu “Ừm” một tiếng rồi rời khỏi công ty.
Ngày hôm sau, ở nhà hàng Tây Michelin cao cấp nhất phía Hà Nội phố, Tào Văn Thành dẫn theo trợ lý và Quan Kiêu – người môi giới đại diện của Đường Hoa Nguyệt ngồi đối diện nhau.
Đôi bàn tay ngọc ngà của Quan Kiều sơn móng màu đỏ rượu chậm rãi nâng ly rượu trên bàn ăn, nhẹ nhấp môi, còn chưa đợi món khai vị dọn lên, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Thưa ông Tào, ông muốn ký kết với anh K của chúng tôi, thế nhưng rất đắt, vô cùng đắt đấy”
Tào Văn Thành đã sớm chuẩn bị, tất nhiên sẽ không bị đối phương đe dọa, ông ta cười nhẹ: “Cô Quan yên tâm, GS chúng tôi đã mang theo lòng thành sâu sắc, chỉ cần anh K mở miệng, bất cứ điều kiện gì cũng không thành vấn đề”
“Ông biết công ty của tổng giám đốc Lục -— Lục Xuyên Mạn chứ? Không dám giấu gì ông, anh ãy đã đi trước các ông một bước đến bàn bạc với tôi rồi, điều kiện cũng khá tốt, nói thật tôi còn có chút động lòng.”
Nghe đến tên của Lục Xuyên Mạn, cuối cùng Tào Văn Thành cũng có chút hoảng hốt, nếu người này bị Lục Xuyên Mạn cướp mất, tổng giám đốc Hoắc chắc chắn sẽ xử ông ta… Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra để dưới bàn ăn báo tin cho Hoắc Anh Tuấn, hỏi hạn mức cao nhất công ty có thể đưa ra là bao nhiêu; chỉ nhận được bốn từ: “Bất kể chỉ phí.”
Ông ta từ từ thả lỏng:giọng,điệu, mỉm cười nhìn đối phương: “Mức lương hằng năm là năm mươi nghìn đô la Mỹ. Chỉ cần mỗi năm có thể bảo đảm thiết kế ra ba trò chơi có sức tiêu thụ cao, thời gian và địa điểm làm việc đều không bị giới hạn, cô thấy thế nào?”
Quan Kiều nháy nháy mắt, cũng lấy điện thoại ra lập tức liên lạc với Đường Hoa Nguyệt, cô ấy thật không ngờ đối phương lại hào phóng như vậy, đây còn là lần đầu ra giá, nếu như bàn bạc thêm mấy lần nữa, nói không chừng còn có thể tăng lên bao nhiêu đây!
Đường Hoa Nguyệt bên này vừa mới đưa ba đứa nhỏ vào cơ sở mẫu giáo của học viện quý tộc tốt nhất phía Hà Nội phố, thì nhìn thấy tin nhắn của Quan Kiều, cô chớp chớp mắt, cái tên cặn bã họ Hoắc này tự nhiên’lại hào phóng như vậy…
Năm đó cô chỉ muốn mượn chút tiền để cứu mạng mẹ mình, nhưng ánh lại từ chối!
Cô cắn răng; muốn Quan Kiều tiến đối phương đi trước, nói cô vẫn cần thời gian để cân nhắc, rồi cúp máy.
Hờ, chỉ dựa vào Hoắc Anh Tuấn của ông ta mà muốn phá cô, anh xứng sao? Anh đã rơi vào tình thế khó xử rồi, vậy thì chờ đấy, nhìn xem trên đời này có phải cái gì cũng theo ý của anh hay không!
Đường Hoa Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, đi đến bãi đỗ xe, lại nhìn thấy ba người không ngờ tới được ở trước cửa – là bố mẹ nuôi của Lục Xuyên Mạn dẫn theo Lục Bạch Ngôn!
Đường Hoa Nguyệt lập tức chạy đến phía sau cột trụ hành lang, nhưng Lục Bạch Ngôn vẫn tinh mắt trông thấy cô, đôi mắt đen láy trong sáng không có cảm xúc gìehạm mắt với Đường Hoa Nguyệt, cậu bé cũng chẳng nói gì, chỉ nói lời tạm biệt với ông bà.
Đường Hỏa Nguyệt tựa1ưng vào đá ẩm thạch lạnh buốt, lồng ngực nhấp nhô, cô không ngờ sẽ gặp được Lục Bạch Ngôn ở nơi này.
Đứa bé con kia là đứa trẻ bị dẫn đến trước mặt cô và Hoắc Anh Tuấn, cậu bé gọi cô là mẹ.
Trong nháy mắt cô thấy đứa trẻ này, quá khứ bị cưỡng ép kia, bị uy hiếp, những ngày tháng bị đe dọa đến nỗi đêm không thể ngủ được lại hiện lên trong đầu Đường Hoa Nguyệt.
Cô biết, trong những nỗi thù hận và sợ hãi kia, cũng bao gồm cả Lục Bạch Ngôn.
Cô không thể để con mình học chung trường Lục Bạch Ngôn được, con cô ở đây một ngày thì Lục Xuyên Mạn lại có thêm một lợi thế để đối phó có.
Nghĩ đến Lục Xuyên Mạn, ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt hết sức lạnh lễo.
Người đàn ông này, cô cũng sẽ không bỏ qua!
Khi Đường Cận Minh đang trầm tư suy nghĩ cách thức khiêu chiến nào có thể tấn công đối phương lớn nhất, thì tiếng gõ cửa vang lên, Đường Hoa Nguyệt đẩy cửa bước vào: “Đã mấy giờ rồi, anh em hai đứa xem máy tính rất lâu rồi đấy? Không phải mẹ đã nói phải bảo vệ đôi mắt của mình sao?”
Đường Cận Minh nhanh chóng tắt màn hình.
Sắp mười một giờ rồi, Đường Hoa Nguyệt dỗ con gái ngủ xong, phát hiện hai đứa con trai vậy mà vẫn chưa đi ngủ, cô vừa nói vừa ôm lấy hai nhóc con, nhét vào trong chăn: “Mẹ biết hai đứa sẽ thì thâm nói chuyện mãi thôi, nên hôm nay ngủ cùng nhau nhé. Nhưng mà dù thế nào cũng không được lạnh nhạt với em gái đâu đấy, có hiểu chưa?”
Hai đứa cuồng em gái vội vàng đảm bảo mình không có quên em, còn tranh nhau muốn sáng sớm ngày mai là người đầu tiên thơm thơm em nữa. Đường Hoa Nguyệt bật cười, giúp tụi nhỏ tắt máy tính và đèn tường, mang ra ngoài.
Hai đứa con trai líu lo nói mấy câu rồi trầm mặc lăn ra ngủ, vốn không để ý đến bên GS còn có người trong phòng đang tập trung nín thở chờ đợi câu trả lời của chúng.
Tào Văn Thành lúng túng nhìn sắc mặt của Hoặc Anh Tuấn, giải vây nói: “Giờ này cũng muộn rồi, A là một nhân vật lớn như vậy dù có lang thang khắp nơi, thì chuyện đột nhiên đăng xuất cũng bình thường thôi, không phải mọi người đã nói rồi sao, đang ở chung với K mà, ha ha… chắc người yêu bé nhỏ có chuyện nên đi vội rồi…”
VietWriter
Vi-rút đã bị tiêu diệt rồi, còn không liên lạc được với A, Hoắc Anh Tuấn vẫn chưa tức giận, thấy đối phương sẽ không lập tức xuất hiện, anh bèn đứng lên hỏi: “Sự xuất hiện của A cũng không hề có trong kế hoạch của chúng ta, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tóm được K, mấy người liên lạc thế nào rồi?”
“Báo cáo tổng giám đốc Hoắc, chúng tôi vừa liên lạc với người đại diện độc quyên trong nước của K, ngày mai đã hẹn thời gian gặp mặt, anh yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tranh thủ bắt giữ cả hai người K và A dưới trướng GS, như vậy lĩnh vực máy vi tính và trò chơi trong nước, chúng ta sẽ không còn đối thủ nữa!”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu “Ừm” một tiếng rồi rời khỏi công ty.
Ngày hôm sau, ở nhà hàng Tây Michelin cao cấp nhất phía Hà Nội phố, Tào Văn Thành dẫn theo trợ lý và Quan Kiêu – người môi giới đại diện của Đường Hoa Nguyệt ngồi đối diện nhau.
Đôi bàn tay ngọc ngà của Quan Kiều sơn móng màu đỏ rượu chậm rãi nâng ly rượu trên bàn ăn, nhẹ nhấp môi, còn chưa đợi món khai vị dọn lên, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Thưa ông Tào, ông muốn ký kết với anh K của chúng tôi, thế nhưng rất đắt, vô cùng đắt đấy”
Tào Văn Thành đã sớm chuẩn bị, tất nhiên sẽ không bị đối phương đe dọa, ông ta cười nhẹ: “Cô Quan yên tâm, GS chúng tôi đã mang theo lòng thành sâu sắc, chỉ cần anh K mở miệng, bất cứ điều kiện gì cũng không thành vấn đề”
“Ông biết công ty của tổng giám đốc Lục -— Lục Xuyên Mạn chứ? Không dám giấu gì ông, anh ãy đã đi trước các ông một bước đến bàn bạc với tôi rồi, điều kiện cũng khá tốt, nói thật tôi còn có chút động lòng.”
Nghe đến tên của Lục Xuyên Mạn, cuối cùng Tào Văn Thành cũng có chút hoảng hốt, nếu người này bị Lục Xuyên Mạn cướp mất, tổng giám đốc Hoắc chắc chắn sẽ xử ông ta… Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra để dưới bàn ăn báo tin cho Hoắc Anh Tuấn, hỏi hạn mức cao nhất công ty có thể đưa ra là bao nhiêu; chỉ nhận được bốn từ: “Bất kể chỉ phí.”
Ông ta từ từ thả lỏng:giọng,điệu, mỉm cười nhìn đối phương: “Mức lương hằng năm là năm mươi nghìn đô la Mỹ. Chỉ cần mỗi năm có thể bảo đảm thiết kế ra ba trò chơi có sức tiêu thụ cao, thời gian và địa điểm làm việc đều không bị giới hạn, cô thấy thế nào?”
Quan Kiều nháy nháy mắt, cũng lấy điện thoại ra lập tức liên lạc với Đường Hoa Nguyệt, cô ấy thật không ngờ đối phương lại hào phóng như vậy, đây còn là lần đầu ra giá, nếu như bàn bạc thêm mấy lần nữa, nói không chừng còn có thể tăng lên bao nhiêu đây!
Đường Hoa Nguyệt bên này vừa mới đưa ba đứa nhỏ vào cơ sở mẫu giáo của học viện quý tộc tốt nhất phía Hà Nội phố, thì nhìn thấy tin nhắn của Quan Kiều, cô chớp chớp mắt, cái tên cặn bã họ Hoắc này tự nhiên’lại hào phóng như vậy…
Năm đó cô chỉ muốn mượn chút tiền để cứu mạng mẹ mình, nhưng ánh lại từ chối!
Cô cắn răng; muốn Quan Kiều tiến đối phương đi trước, nói cô vẫn cần thời gian để cân nhắc, rồi cúp máy.
Hờ, chỉ dựa vào Hoắc Anh Tuấn của ông ta mà muốn phá cô, anh xứng sao? Anh đã rơi vào tình thế khó xử rồi, vậy thì chờ đấy, nhìn xem trên đời này có phải cái gì cũng theo ý của anh hay không!
Đường Hoa Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, đi đến bãi đỗ xe, lại nhìn thấy ba người không ngờ tới được ở trước cửa – là bố mẹ nuôi của Lục Xuyên Mạn dẫn theo Lục Bạch Ngôn!
Đường Hoa Nguyệt lập tức chạy đến phía sau cột trụ hành lang, nhưng Lục Bạch Ngôn vẫn tinh mắt trông thấy cô, đôi mắt đen láy trong sáng không có cảm xúc gìehạm mắt với Đường Hoa Nguyệt, cậu bé cũng chẳng nói gì, chỉ nói lời tạm biệt với ông bà.
Đường Hỏa Nguyệt tựa1ưng vào đá ẩm thạch lạnh buốt, lồng ngực nhấp nhô, cô không ngờ sẽ gặp được Lục Bạch Ngôn ở nơi này.
Đứa bé con kia là đứa trẻ bị dẫn đến trước mặt cô và Hoắc Anh Tuấn, cậu bé gọi cô là mẹ.
Trong nháy mắt cô thấy đứa trẻ này, quá khứ bị cưỡng ép kia, bị uy hiếp, những ngày tháng bị đe dọa đến nỗi đêm không thể ngủ được lại hiện lên trong đầu Đường Hoa Nguyệt.
Cô biết, trong những nỗi thù hận và sợ hãi kia, cũng bao gồm cả Lục Bạch Ngôn.
Cô không thể để con mình học chung trường Lục Bạch Ngôn được, con cô ở đây một ngày thì Lục Xuyên Mạn lại có thêm một lợi thế để đối phó có.
Nghĩ đến Lục Xuyên Mạn, ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt hết sức lạnh lễo.
Người đàn ông này, cô cũng sẽ không bỏ qua!
Bình luận facebook