Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
____________________________________________
-" Từ....từ..thôi anh...đừng xé để em tự cởi"
-" Em mua áo gì mà lắm nút thế "
Xem đi đây là người đàn ông, ngày thường ôn nhu lãnh đạm....lại trở nên nóng nẩy, gấp gáp ở trên giường..
"XẸT"
Chiếc áo tội nghiệp không thoát nổi sức mạnh tàn bạo của người đàn ông..Nút áo văng tung tóe...
Khi các chướng ngại vật điều được thoát bỏ...Hai cơ thể ma sát da thịt với nhau...trao hơi ấm...sát chặt không một khe hở...
-" Thiên...em đã nói để em cởi rồi mà sao anh lại làm hư nó "
Nhìn đôi môi đỏ chu ra bất mãn lên án...Hàn Thiên buồn cười...khom xuống hôn chụt lên...
-" Anh sẽ mua cái khác đền cho em...đặc biệt.... ít nút hơn"
Khi anh nói chuyện hơi nóng phả vào mặt cô...như có như không hai môi chạm vào nhau..Nghe anh nói thế Tống Linh bật cười...vòng bàn tay nhỏ nhắn choàng qua cổ anh...người cong lên tự dâng đôi môi ngọt ngào cho anh mút mát...Đôi chân thon dài trắng mịn như có như không...ma sát vào thân dưới nóng bỏng của anh..Đầu gối còn vô tình ma sát trúng vật cứng...rồi nhẹ nhàng rụt chân về...làm Hàn Thiên bật tiếng rên nhẹ...Nụ hôn sâu kéo dài rất lâu đến khi hai người rời môi nhau..hơi thở đã trở nên dồn dập...
-" Tiểu Linh....hôm nay chịu đau một chút nha em "
Tiếng hít thở nặng nề vang ở bên tai cô, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt,
Đầu óc Tống Linh còn đang mụ mị vì nụ hôn nóng bỏng chưa hiểu cớ sự ra sao...đã thấy phía dưới đau xót...Thứ tráng kiện thẳng tắp đi vào trong cơ thể cô, sâu vô cùng.Anh quá lớn, ngày thường anh đều phải dụ dỗ thật lâu, cô mới có thể tiếp nhận anh, nhưng mà hôm nay, không có bất kỳ màn dạo đầu, đã trực tiếp thô lỗ đi vào, không đau mới là lạ!Chỉ là không đau lắm như lần đầu của hai người..Cô nhớ lần đấy, cô khóc nức nở..anh phải vỗ về..xin lỗi rất lâu cô mới chấp nhận được anh..và những lần sau anh cũng phải nhẹ nhàng âu yếm...
Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước...môi cắn chặt...mím môi lầm bầm nhìn anh lên án..
-" Thiên...anh đáng ghét...anh làm em đau..hic"
-" Xin lỗi em bảo bối"
Vì anh quá kích động...nhưng chỉ khi được cô bao bọc như vậy,anh mới cảm nhận cô đã trở về bên cạnh mình...Ba năm lưu lạc nơi xứ người...gần nhau thì ít chia ly thì nhiều...
Ông trời không phụ lòng người anh cũng đã đưa cô quay về.Làm sao không hạnh phúc...
không kích động được đây...
Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của anh. Cái mông mượt mà bị anh nâng lên thật cao, thừa nhận nhiệt tình của anh, vòng eo mảnh khảnh bị anh nắm thật chặt, ra vào luân động...Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái.
-" Chậm....chậm...thôi anh...á "
Bàn tay to lớn ôm mông tròn trắng noãn, động tác ngay càng nhanh...Cả người Tống Linh co rút dữ dội....
Thời gian trôi qua...nhưng một màn trong phòng ngày càng nóng lên chẳng chút giảm nhiệt..
-" Hàn Thiên chết tiệt...anh đi ra đi...em mệt lắm rồi..."
Qua gần hai giờ đồng hồ mà cái người đàn ông chết tiệt này không có ý tha cho cô...bao nhiêu cao trào vẫn ra sức vận động...Hàn Thiên mặt vùi vào liếm láp bộ ngực non mềm..miệng lúng búng trả lời...
-" Một lần nữa...ngoan..."
Tức chết cô mà, câu này không biết đã được anh lập lại mấy lần rồi......đôi mắt to tròn bị sương mù phủ, giảo hoạt, bắt đầu nức nở..
-" Anh không thương em mà...Từ ngày hôm qua đến bây giờ người ta chưa ăn gì..Giờ anh còn hạnh hạ em nữa...hic..."
Hàn Thiên ngẩng đầu buồn cười nhìn cô...ôm lấy khuôn mặt phúng phính hôn lấy hôn để...Phía dưới ra vào vừa sâu vừa nhanh..ghì đè lên cơ thể nhỏ nhắn...phun hết mầm móng vào nơi ẩm ướt của cô...Hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của cô gái nhỏ...
-" Mệt lắm hả em...anh bế em đi tắm..rồi kêu người dọn cơm "
Cả người Tống Linh như bùn nhão..thả lỏng mặc anh bế lên..đi vào phòng tắm..
***********
Trong căn phòng ấm áp Tống Linh như bà hoàng nhỏ...đang được Hàn Thiên phục vụ...Cả cơ thể nhỏ nhắn ngồi dựa vào ghế so pha...hé miệng cho anh đút cơm...Kế bên là chiếc bàn chứa đựng đủ loại thức ăn..
-" Em no rồi"
bàn tay nhỏ vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng...
-" Ngoan..húp một chút canh nữa "
Hàn Thiên kiên nhẫn dụ dỗ...Đây là một mặt khác của anh...sự dịu dàng này chỉ riêng cô được hưởng...nếu ai nhìn vào chắc không tin vào mắt mình...
Sau khi ăn uống no say...người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ...Hai người ôm nhau thân mật nằm trên ghế so pha...
-" Thiên...mọi chuyện như một giấc mơ...Em không ngờ mình có thể đường đường chính chính trở về"
Tống Linh ngẩng mặt nhìn anh sâu sắc...
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má hồng hào của cô...
-" Em yên tâm,anh sẽ không để ai có thể chia cắt chúng ta nữa...Nhưng bây giờ em đang mang danh nghĩa là người phụ nữ của Trương Hải...Khi giáp mặt với bọn họ em phải cẩn thận...Khi nào tìm được mẹ...Chúng ta sẽ công khai...Tiểu Linh trong thời gian này sẽ phải thiệt thòi cho em rồi.."
Nắm bàn tay đang đặt trên khuôn mặt mình..
-" Em không thấy thiệt thòi gì hết...Chỉ cần ở bên cạnh anh...em điều thấy xứng đáng"
Hàn Thiên hôn nhẹ lên trán cô...
-" Tiểu Linh...anh yêu em "
Tống Linh mỉm cười...bắt chước giọng điệu của anh...
-" Em cũng yêu anh...yêu...yêu...anh rất nhiều"
Hàn Thiên bật cười vì lời tỏ tình trẻ con của cô...Tống Linh cũng cười...đối với cô...chỉ cần được ở bên cạnh anh... bắt cô làm gì cũng được...
************
-" Mẹ tại sao bà nội lại cho chị ta trở về nước...Thật sự con không hiểu?"
Người vừa lên tiếng chính là Tống Như em gái của Tống Linh...Tống như có nét đẹp hiện đại, sắc sảo...mái tóc nâu màu hạt dẻ được uốn lọn bồng bềnh...khuôn mặt trang điểm kỹ càng...vóc dáng của Tống Như nóng bỏng và đầy đặn hơn so với Tống Linh...
-" Bà nội con nói chị con về nước lấy chồng"
Diệu Tuyết ngồi trên so pha...tay cầm tách trà nhưng không uống...Vì chuyện Tống Linh về nước mà khiến bà bất an mấy ngày nay..Khó khăn lắm bà mới đưa Tống Linh ra nước ngoài...Không hiểu mẹ chồng bà nghĩ sao lại đưa nó trở về...thật sự khiến người khác phải nhức óc mà...
-" Sao chứ...lấy chồng....lấy ai...vậy mẹ?"
Tống Như mở to mắt ngạc nhiên
-" Đại luật sư Trương Hải "
Diệu Tuyết buồn bực trả lời...Bây giờ nó lại tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy...Bà đương nhiên biết Trương Hải là người không nên động đến...
-" Mẹ...mẹ...nói Trương Hải...Tổng giám đốc Tập Đoàn Kình Thiên sao?không phải anh ta với Hàn Thiên là bạn tốt với nhau à? Anh ta chẳng lẽ không biết lúc trước chị ta qua lại với Hàn Thiên "
-" Biết rồi thì sao...đó là chuyện của quá khứ...mẹ đang lo...không biết phải làm sao với nó đây"
-" Mẹ đang lo chị ta sẽ nói ra chuyện đó với bà nội sao? Con nghĩ chị ta sẽ không làm vậy đâu..nếu muốn làm thế chị ta đã làm ba năm về trước rồi không đợi đến bây giờ....Con chỉ lo chị ta trở về sẽ làm hỏng chuyện tốt của con với Hàn Thiên....Bây giờ chị ta đã có Trương Hải nếu còn không yên phận, phá hoại chuyện của con...Con sẽ nói ba không để yên cho chị ta đâu "
-" Con nói nhỏ thôi...sợ thiên hạ không biết ạ..Con đừng quên nó là chị con đấy...Con tưởng ba con là ai...Ông ta đối đầu với một mình Hàn Thiên đã đủ mệt mỏi rồi...Tốt nhất con đừng gây thêm rắc rối nữa.."
Diệu Tuyết cau mày chỉnh đồn suy nghĩ cho con gái...Bà đã đủ phiền phức còn gặp đứa con không hiểu chuyện này nữa...đúng là nó đã bị Trương Cảnh chìu hư rồi mà...
Tống Như mím môi không trả lời..nhưng trong lòng có tính toán riêng...Dù sao Hàn Thiên chỉ có thể là của cô...mẹ cô không ủng hộ...không phải cô còn có ba cô hay sao...
-" Mẹ thật sự không hiểu nổi con...tại sao muốn lấy một người chưa bao giờ đặt con vào mắt...Con không suy nghĩ mà xem..ba năm qua Tiểu Linh ở nước ngoài...Con gặp Hàn Thiên được mấy lần...Nếu có cũng do ba con sắp xếp...cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay...Mỗi lần như thế con không thấy Hàn Thiên luôn trưng ra bộ mặt chán ghét đối với con hay sao...Tiểu Như tại sao con phải cố chấp muốn kết hôn với người không yêu mình...Con đang tự hủy hoại chính hạnh phúc của mình,con biết không?"
Tống Như đứng bật dậy...
-" Con mặc kệ...Cả đời này Hàn Thiên chỉ có thể là của con...Mẹ đừng nói nữa...con không bao giờ thay đổi quyết định đâu"
Tống Như kích động...giọng nói cũng trở nên bén nhọn...nói xong, bỏ chạy lên lầu...Diệu Tuyết tức giận đến mức mặt đỏ bừng....nhìn bóng lưng ngoan cố của con gái bà bất lực lắc đầu...
____________________________________________
-" Từ....từ..thôi anh...đừng xé để em tự cởi"
-" Em mua áo gì mà lắm nút thế "
Xem đi đây là người đàn ông, ngày thường ôn nhu lãnh đạm....lại trở nên nóng nẩy, gấp gáp ở trên giường..
"XẸT"
Chiếc áo tội nghiệp không thoát nổi sức mạnh tàn bạo của người đàn ông..Nút áo văng tung tóe...
Khi các chướng ngại vật điều được thoát bỏ...Hai cơ thể ma sát da thịt với nhau...trao hơi ấm...sát chặt không một khe hở...
-" Thiên...em đã nói để em cởi rồi mà sao anh lại làm hư nó "
Nhìn đôi môi đỏ chu ra bất mãn lên án...Hàn Thiên buồn cười...khom xuống hôn chụt lên...
-" Anh sẽ mua cái khác đền cho em...đặc biệt.... ít nút hơn"
Khi anh nói chuyện hơi nóng phả vào mặt cô...như có như không hai môi chạm vào nhau..Nghe anh nói thế Tống Linh bật cười...vòng bàn tay nhỏ nhắn choàng qua cổ anh...người cong lên tự dâng đôi môi ngọt ngào cho anh mút mát...Đôi chân thon dài trắng mịn như có như không...ma sát vào thân dưới nóng bỏng của anh..Đầu gối còn vô tình ma sát trúng vật cứng...rồi nhẹ nhàng rụt chân về...làm Hàn Thiên bật tiếng rên nhẹ...Nụ hôn sâu kéo dài rất lâu đến khi hai người rời môi nhau..hơi thở đã trở nên dồn dập...
-" Tiểu Linh....hôm nay chịu đau một chút nha em "
Tiếng hít thở nặng nề vang ở bên tai cô, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt,
Đầu óc Tống Linh còn đang mụ mị vì nụ hôn nóng bỏng chưa hiểu cớ sự ra sao...đã thấy phía dưới đau xót...Thứ tráng kiện thẳng tắp đi vào trong cơ thể cô, sâu vô cùng.Anh quá lớn, ngày thường anh đều phải dụ dỗ thật lâu, cô mới có thể tiếp nhận anh, nhưng mà hôm nay, không có bất kỳ màn dạo đầu, đã trực tiếp thô lỗ đi vào, không đau mới là lạ!Chỉ là không đau lắm như lần đầu của hai người..Cô nhớ lần đấy, cô khóc nức nở..anh phải vỗ về..xin lỗi rất lâu cô mới chấp nhận được anh..và những lần sau anh cũng phải nhẹ nhàng âu yếm...
Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước...môi cắn chặt...mím môi lầm bầm nhìn anh lên án..
-" Thiên...anh đáng ghét...anh làm em đau..hic"
-" Xin lỗi em bảo bối"
Vì anh quá kích động...nhưng chỉ khi được cô bao bọc như vậy,anh mới cảm nhận cô đã trở về bên cạnh mình...Ba năm lưu lạc nơi xứ người...gần nhau thì ít chia ly thì nhiều...
Ông trời không phụ lòng người anh cũng đã đưa cô quay về.Làm sao không hạnh phúc...
không kích động được đây...
Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của anh. Cái mông mượt mà bị anh nâng lên thật cao, thừa nhận nhiệt tình của anh, vòng eo mảnh khảnh bị anh nắm thật chặt, ra vào luân động...Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái.
-" Chậm....chậm...thôi anh...á "
Bàn tay to lớn ôm mông tròn trắng noãn, động tác ngay càng nhanh...Cả người Tống Linh co rút dữ dội....
Thời gian trôi qua...nhưng một màn trong phòng ngày càng nóng lên chẳng chút giảm nhiệt..
-" Hàn Thiên chết tiệt...anh đi ra đi...em mệt lắm rồi..."
Qua gần hai giờ đồng hồ mà cái người đàn ông chết tiệt này không có ý tha cho cô...bao nhiêu cao trào vẫn ra sức vận động...Hàn Thiên mặt vùi vào liếm láp bộ ngực non mềm..miệng lúng búng trả lời...
-" Một lần nữa...ngoan..."
Tức chết cô mà, câu này không biết đã được anh lập lại mấy lần rồi......đôi mắt to tròn bị sương mù phủ, giảo hoạt, bắt đầu nức nở..
-" Anh không thương em mà...Từ ngày hôm qua đến bây giờ người ta chưa ăn gì..Giờ anh còn hạnh hạ em nữa...hic..."
Hàn Thiên ngẩng đầu buồn cười nhìn cô...ôm lấy khuôn mặt phúng phính hôn lấy hôn để...Phía dưới ra vào vừa sâu vừa nhanh..ghì đè lên cơ thể nhỏ nhắn...phun hết mầm móng vào nơi ẩm ướt của cô...Hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của cô gái nhỏ...
-" Mệt lắm hả em...anh bế em đi tắm..rồi kêu người dọn cơm "
Cả người Tống Linh như bùn nhão..thả lỏng mặc anh bế lên..đi vào phòng tắm..
***********
Trong căn phòng ấm áp Tống Linh như bà hoàng nhỏ...đang được Hàn Thiên phục vụ...Cả cơ thể nhỏ nhắn ngồi dựa vào ghế so pha...hé miệng cho anh đút cơm...Kế bên là chiếc bàn chứa đựng đủ loại thức ăn..
-" Em no rồi"
bàn tay nhỏ vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng...
-" Ngoan..húp một chút canh nữa "
Hàn Thiên kiên nhẫn dụ dỗ...Đây là một mặt khác của anh...sự dịu dàng này chỉ riêng cô được hưởng...nếu ai nhìn vào chắc không tin vào mắt mình...
Sau khi ăn uống no say...người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ...Hai người ôm nhau thân mật nằm trên ghế so pha...
-" Thiên...mọi chuyện như một giấc mơ...Em không ngờ mình có thể đường đường chính chính trở về"
Tống Linh ngẩng mặt nhìn anh sâu sắc...
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má hồng hào của cô...
-" Em yên tâm,anh sẽ không để ai có thể chia cắt chúng ta nữa...Nhưng bây giờ em đang mang danh nghĩa là người phụ nữ của Trương Hải...Khi giáp mặt với bọn họ em phải cẩn thận...Khi nào tìm được mẹ...Chúng ta sẽ công khai...Tiểu Linh trong thời gian này sẽ phải thiệt thòi cho em rồi.."
Nắm bàn tay đang đặt trên khuôn mặt mình..
-" Em không thấy thiệt thòi gì hết...Chỉ cần ở bên cạnh anh...em điều thấy xứng đáng"
Hàn Thiên hôn nhẹ lên trán cô...
-" Tiểu Linh...anh yêu em "
Tống Linh mỉm cười...bắt chước giọng điệu của anh...
-" Em cũng yêu anh...yêu...yêu...anh rất nhiều"
Hàn Thiên bật cười vì lời tỏ tình trẻ con của cô...Tống Linh cũng cười...đối với cô...chỉ cần được ở bên cạnh anh... bắt cô làm gì cũng được...
************
-" Mẹ tại sao bà nội lại cho chị ta trở về nước...Thật sự con không hiểu?"
Người vừa lên tiếng chính là Tống Như em gái của Tống Linh...Tống như có nét đẹp hiện đại, sắc sảo...mái tóc nâu màu hạt dẻ được uốn lọn bồng bềnh...khuôn mặt trang điểm kỹ càng...vóc dáng của Tống Như nóng bỏng và đầy đặn hơn so với Tống Linh...
-" Bà nội con nói chị con về nước lấy chồng"
Diệu Tuyết ngồi trên so pha...tay cầm tách trà nhưng không uống...Vì chuyện Tống Linh về nước mà khiến bà bất an mấy ngày nay..Khó khăn lắm bà mới đưa Tống Linh ra nước ngoài...Không hiểu mẹ chồng bà nghĩ sao lại đưa nó trở về...thật sự khiến người khác phải nhức óc mà...
-" Sao chứ...lấy chồng....lấy ai...vậy mẹ?"
Tống Như mở to mắt ngạc nhiên
-" Đại luật sư Trương Hải "
Diệu Tuyết buồn bực trả lời...Bây giờ nó lại tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy...Bà đương nhiên biết Trương Hải là người không nên động đến...
-" Mẹ...mẹ...nói Trương Hải...Tổng giám đốc Tập Đoàn Kình Thiên sao?không phải anh ta với Hàn Thiên là bạn tốt với nhau à? Anh ta chẳng lẽ không biết lúc trước chị ta qua lại với Hàn Thiên "
-" Biết rồi thì sao...đó là chuyện của quá khứ...mẹ đang lo...không biết phải làm sao với nó đây"
-" Mẹ đang lo chị ta sẽ nói ra chuyện đó với bà nội sao? Con nghĩ chị ta sẽ không làm vậy đâu..nếu muốn làm thế chị ta đã làm ba năm về trước rồi không đợi đến bây giờ....Con chỉ lo chị ta trở về sẽ làm hỏng chuyện tốt của con với Hàn Thiên....Bây giờ chị ta đã có Trương Hải nếu còn không yên phận, phá hoại chuyện của con...Con sẽ nói ba không để yên cho chị ta đâu "
-" Con nói nhỏ thôi...sợ thiên hạ không biết ạ..Con đừng quên nó là chị con đấy...Con tưởng ba con là ai...Ông ta đối đầu với một mình Hàn Thiên đã đủ mệt mỏi rồi...Tốt nhất con đừng gây thêm rắc rối nữa.."
Diệu Tuyết cau mày chỉnh đồn suy nghĩ cho con gái...Bà đã đủ phiền phức còn gặp đứa con không hiểu chuyện này nữa...đúng là nó đã bị Trương Cảnh chìu hư rồi mà...
Tống Như mím môi không trả lời..nhưng trong lòng có tính toán riêng...Dù sao Hàn Thiên chỉ có thể là của cô...mẹ cô không ủng hộ...không phải cô còn có ba cô hay sao...
-" Mẹ thật sự không hiểu nổi con...tại sao muốn lấy một người chưa bao giờ đặt con vào mắt...Con không suy nghĩ mà xem..ba năm qua Tiểu Linh ở nước ngoài...Con gặp Hàn Thiên được mấy lần...Nếu có cũng do ba con sắp xếp...cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay...Mỗi lần như thế con không thấy Hàn Thiên luôn trưng ra bộ mặt chán ghét đối với con hay sao...Tiểu Như tại sao con phải cố chấp muốn kết hôn với người không yêu mình...Con đang tự hủy hoại chính hạnh phúc của mình,con biết không?"
Tống Như đứng bật dậy...
-" Con mặc kệ...Cả đời này Hàn Thiên chỉ có thể là của con...Mẹ đừng nói nữa...con không bao giờ thay đổi quyết định đâu"
Tống Như kích động...giọng nói cũng trở nên bén nhọn...nói xong, bỏ chạy lên lầu...Diệu Tuyết tức giận đến mức mặt đỏ bừng....nhìn bóng lưng ngoan cố của con gái bà bất lực lắc đầu...
Bình luận facebook