Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
-" Ba con muốn tối mai Hàn Thiên phải có mặt cùng con ở Lan Viên...ba...ba giúp con đi..."
Tống Như ôm cánh tay Trương Cảnh làm nũng...
-" Tiểu Như...không phải ba không muốn giúp con...nhưng thật sự rất khó..."
Trương Cảnh đang đau đầu vì chuyện làm ăn...giờ lại gặp chuyện này..Thật sự lúc này ông không muốn đụng chạm đến Hàn Thiên...ông đã đủ rắc rối...nhưng ông thật sự rất yêu thương đứa con gái này mọi yêu cầu của Tống Như chưa bao giờ ông nỡ từ chối...Cả đời ông chỉ có mình nó là con làm sao không thương cho được...
-" Ba..ba..vậy là ba không muốn giúp con...Được con về..kể từ đây con sẽ không đến đây nữa..."
Tống Như giận hờn bỏ đi...
-" Được rồi để ba lo...haiz..."
Trương Cảnh thở dài thỏa hiệp
-" Cám ơn ba.."
Tống Như quay đầu lại vui vẻ...cười tươi,đôi mắt đắc ý..ánh lên ý vị sâu xa...
************
Tống Linh mặc áo choàng tắm...mái tóc ngắn còn ẩm ướt...nhìn quanh phòng ngũ không có bóng hình quen thuộc...chân mày Tống Linh cau nhẹ, mở cửa phòng bước ra.....nhẹ nhàng bước xuống lầu...ngay khúc cầu thang...đã nghe tiếng nói của Bill vang lên..
-" Hàn tổng...Trương Cảnh muốn tối nay anh cùng Tống Như dự tiệc ở Lan Viên...Anh có muốn đi không hay để tôi từ chối"
Hàn Thiên nhìn tập tài liệu Bill vừa đưa...
môi mỏng nhếch nhẹ....
-" Nói tối nay tôi sẽ đến "
Lời nói của Hàn Thiên làm Bill và cả Tống Linh đều bất ngờ...Bill cau mày khó hiểu...
Từ lúc xưa đến giờ nghe nhắc đến Tống Như Hàn Thiên sẽ tỏ ra chán ghét...chẳng bao giờ phí thời gian cho cô ta..ngoài những lần bắt đắc dĩ phải gặp...nhưng hôm nay anh lại nhận lời ngay không cần suy nghĩ...Bill gật đầu xem như đã hiểu và rời đi làm nhiệm vụ của mình....
Tống Linh rón rén bước nhẹ từng bước quay về phòng đóng cửa lại...khi nghe anh nhận lời tối nay cùng Tống Như dự tiệc cô cảm thấy trong lòng không thoải mái..cô biết mình không nên như vậy nhưng trái tim không nghe lời...như hàng con kiến gặm nhắm vô cùng khó chịu...Mắt thấy đồng hồ đã điểm sáu giờ tối...chỉ còn một tiếng nữa, buổi tiệc sẽ bắt đầu...Tống Linh buồn bực...
đi tới đi lui trong phòng...nhìn điện thoại nằm trên tủ...trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại vài giây như âm thầm quyết định điều gì đó quan trọng....Tống Linh cầm điện thoại lên bấm dãy số lưu sẵn....tiếng chuông reo vài hồi đã có người bắt máy ngay...
-" Anh nghe...Tiểu Linh...em chuẩn bị chưa?"
Giọng Trương Hải rất nhẹ nhàng
-" Anh Hải giúp em một chuyện được không?...."
*******************
Khi Hàn Thiên bước vào phòng đã thấy cô vợ nhỏ nhắm nghiền mắt đang giả vờ ngủ.. Ánhh mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cuộn tròn trên giường,
như phát hiện chuyện thú vị... nhẹ nhàng leo lên giường...phối hợp vờ như không biết có ai đó giả vờ ngủ say...khuôn mặt góc cạnh hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng...
-" Tiểu Linh....em sao vậy...Trương Hải đang chờ em dưới sảnh...em không định đi dự tiệc à "
Đôi mắt đang nhắm nghiền...bỗng mở to....ngồi bật dậy..xém tý nữa đụng phải trán Hàn Thiên...may anh né kịp....Tống Linh ngạc nhiên...đi kèm theo khó hiểu...
-" Sao anh ta lại đến....không phải em đã bảo anh ấy không cần đến rồi à?"
-" Không phải em và cậu ta phải đến Lan Viên dự tiệc sao? "
Hàn Thiên ánh mắt như sao sáng nhìn cô...Tống Linh cụp mắt xuống...miệng lí nhí...
-" Em bị đau bụng "
-" Thật sao..để anh gọi bác sĩ"
Hàn Thiên cầm điện thoại lên đã bị bàn tay nhỏ nhăn ngăn lại...
-" Đừng gọi...em...em..."
Tống Linh bối rối...nói chẳng nên câu...
Hàn Thiên đặt điện thoại xuống vẻ mặt nghiêm túc...
-" Vì sao lại nói dối "
Tống Linh nhìn khuôn mặt hơi trầm xuống của anh cô sáng tỏ ra mọi chuyện...mình đang mắc bẫy anh giăng ra...
-" Anh gạt em...Trương Hải thật sự không đến "
-" Đúng vậy...vậy nói anh biết lí do vì sao em muốn hủy buổi tiệc này"
Hàn Thiên vuốt nhẹ mặt cô...ánh mắt nuông chiều...khuyến khích cô nói thật...
Tống Linh cắn cắn môi đỏ...đôi mắt nhìn xuống...tránh né ánh mắt của anh
-" Em...em..không muốn thấy cảnh anh cùng Tống Như tay trong tay xuất hiện trước mặt em "
Hàn Thiên đẩy nhẹ cô ra...nhìn khuôn mặt đang ấm ức....
-" Em biết anh sẽ đến?"
Tống Linh mở to mắt nhìn anh sau đó chột dạ,gật đầu...Hàn Thiên vỡ lẽ ra mọi thứ vì không muốn anh xuất hiện cùng với Tống Như mà cô nói dối Trương Hải rằng mình bị đau bụng...nhờ Trương Hải từ chối Quách Danh hộ cô...nhưng cô không hề biết lời nói của cô qua tai Trương Hải đã thấy có vấn đề...người cô đang nói dối là một luật sư danh tiếng đấy...Nếu không phát hiện thật uổng công bao năm chinh chiến ngành luật của cậu ta...Trương Hải không vạch trần lời nói của cô mà đã gọi nói anh biết cộng với việc Bill báo buổi tiệc tối nay bị hủy bỏ...
Anh biết cô đang diễn trò....nhưng không hiểu cốt lõi là vì sao...Thì ra vợ anh không muốn anh xuất hiện với vị trí là người đàn ông của Tống Như...vợ anh đang ghen...
Hàn Thiên cảm thấy vừa ngọt ngào nhưng cũng mang một chút tức giận..anh lạnh lùng im lặng nhìn cô...Tống Linh bị anh nhìn đến chột dạ...cô biết lần này cô làm theo cảm tính...bàn tay nhỏ níu lấy áo anh...môi mấp máy....
-" Em biết mình không nên làm theo cảm tính và suy nghĩ riêng của bản thân....Chỉ vì em rất khó chịu khi nghe anh sẽ xuất hiện cùng Tống Như....Em...em..."
Mắt thấy anh vẫn hờ hững lạnh nhạt...Tống Linh mím môi....đôi mắt bất giác ửng đỏ...
nhào vào lòng anh...nghẹn ngào...
-" Thiên...em biết em rất xấu tính...em rất ích kỷ...Nhưng anh là của em...là chồng của em...em không muốn anh thuộc về ai cả...dù chỉ là sánh bước bên nhau em cũng không thích...hức...Em ghét ánh mắt, cử chỉ, lời nói của Tống Như mỗi khi nhắc về anh...
Giống như anh vốn thuộc về cô ấy...
Em sợ rất sợ...Sợ một ngày Trương Cảnh sẽ dùng sự an nguy của "Mẹ" uy hiếp bắt anh phải lấy Tống Như, không phải là ăn một bữa cơm,hay đơn giản là đính hôn...mà là thành hôn.....hức...Lúc đó em sẽ...sẽ chết mất....anh hiểu không......"
Nước mắt lo sợ...ủy khuất thi nhau rơi xuống..ướt nhòa khuôn mặt xinh đẹp...
Hàn Thiên đau lòng thở dài...thì ra vợ anh suy nghĩ sâu xa đến như vậy...nỗi sợ dồn nén cũng đã tuôn trào cho anh biết...Cô đúng là vợ ngốc của anh mà...làm sao anh cho Trương Cảnh cơ hội đó chứ...Ngày tàn của ông ta sắp đến rồi...Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất mình cô...Nếu là ba mẹ anh muốn chia cắt còn không được huống gì ông ta..Với lại cô bây giờ đã là vợ anh...một người vợ hưởng trọn tình yêu của anh lẫn pháp luật công nhận...vậy đồ ngốc này còn lo lắng đến đau lòng...Ôm cô vào lòng...lau nước mắt cho cô...
-"Ngoan..không khóc...vợ anh chỉ có một mình em...Em phải tin anh...Anh đã tìm được tung tích của mẹ...nhưng lần này anh không ra mặt tìm kiếm...mà Quân Vỹ giúp anh lo chuyện này...Vì nước Mỹ là nơi cậu ta lớn lên, không ai nghi ngờ...Nên..."
Đúng vậy đã xác định mẹ anh bị Trương Cảnh đưa đến một thị trấn nhỏ ở Mỹ...Nhưng vị trí cụ thể chưa thể xác định...nhưng anh tin Hạ Quân Vỹ sẽ điều tra ra nhanh thôi..
Anh ngừng vài giây...nhìn vào mắt cô,sâu sắc...
-"Em không cần phải lo sợ bất cứ điều gì...Sở dĩ hôm nay anh muốn đi đến đó vì có em...Dù có Trương Hải bên cạnh...anh vẫn không yên tâm...Em và mẹ là hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của anh...
Thiếu ai anh cũng sẽ đau lòng...nên những điều em nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra..Tuy nhiên lần sao em không được làm theo cảm tính phải bàn trước với anh hiểu không...
Trương Cảnh là cáo già,thời gian này chúng ta phải khéo léo để hắn không nghi ngờ...biết không?"
-" Em xin lỗi...em sẽ không như vậy nữa "
Tống Linh nghe anh nói mà lòng nhẹ nhỏm không ít...cô tin anh...anh là người đàn ông nói được làm được...Vì thế giới quanh cô chỉ có anh...anh là tất cả những gì cô có...hỏi sao cô không lo sợ....
-" Ngoan...có gì phải hỏi anh..không được suy nghĩ lung tung "
Hôn nhẹ vào môi cô...anh thì thầm căn dặn...Tống Linh...gật nhẹ....vùi đầu vào ngực anh làm nũng...
-" Thiên...anh biết không? Em rất yêu anh..."
Giọng nói trẻ con mang chút giọng mũi...Hàn Thiên mỉm cười hôn từng chút từng chút lên mái tóc đã dài hơn một tý của cô...
-" Yêu anh...thì phải tin anh "
Đầu nhỏ trong ngực anh gật nhẹ...
Anh siết chặt vòng tay...hít hà hương thơm trên cơ thể cô thật sâu...
Tình yêu của anh không dễ dàng trao một ai...Từ ngày gặp và yêu cô...Anh hiểu rõ cuộc đời này sẽ không ai thay thế được...Cũng có lúc anh nghĩ mình sẽ bế tắc...khi quyền lực chưa có trong tay...Anh nghĩ nếu anh không cứu được mẹ...Anh sẽ tự kết liễu chính mình và cả Tống Linh...Vì anh sẽ không để Trương Cảnh lấy tính mạng mẹ anh ra uy hiếp chia cắt anh và cô...Dù có chết, cô cũng phải bên cạnh anh...anh sẽ không để cô bơ vơ, đau khổ một mình trên cõi đời này...và đành gửi một lời xin lỗi đến mẹ anh vậy....
Nhưng đó là suy nghĩ tiêu cực lúc đó...Còn bây giờ với khả năng hiện tại, anh tin cứu mẹ anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...
Không ai có khả năng chia cách tình yêu của họ....
Tống Như ôm cánh tay Trương Cảnh làm nũng...
-" Tiểu Như...không phải ba không muốn giúp con...nhưng thật sự rất khó..."
Trương Cảnh đang đau đầu vì chuyện làm ăn...giờ lại gặp chuyện này..Thật sự lúc này ông không muốn đụng chạm đến Hàn Thiên...ông đã đủ rắc rối...nhưng ông thật sự rất yêu thương đứa con gái này mọi yêu cầu của Tống Như chưa bao giờ ông nỡ từ chối...Cả đời ông chỉ có mình nó là con làm sao không thương cho được...
-" Ba..ba..vậy là ba không muốn giúp con...Được con về..kể từ đây con sẽ không đến đây nữa..."
Tống Như giận hờn bỏ đi...
-" Được rồi để ba lo...haiz..."
Trương Cảnh thở dài thỏa hiệp
-" Cám ơn ba.."
Tống Như quay đầu lại vui vẻ...cười tươi,đôi mắt đắc ý..ánh lên ý vị sâu xa...
************
Tống Linh mặc áo choàng tắm...mái tóc ngắn còn ẩm ướt...nhìn quanh phòng ngũ không có bóng hình quen thuộc...chân mày Tống Linh cau nhẹ, mở cửa phòng bước ra.....nhẹ nhàng bước xuống lầu...ngay khúc cầu thang...đã nghe tiếng nói của Bill vang lên..
-" Hàn tổng...Trương Cảnh muốn tối nay anh cùng Tống Như dự tiệc ở Lan Viên...Anh có muốn đi không hay để tôi từ chối"
Hàn Thiên nhìn tập tài liệu Bill vừa đưa...
môi mỏng nhếch nhẹ....
-" Nói tối nay tôi sẽ đến "
Lời nói của Hàn Thiên làm Bill và cả Tống Linh đều bất ngờ...Bill cau mày khó hiểu...
Từ lúc xưa đến giờ nghe nhắc đến Tống Như Hàn Thiên sẽ tỏ ra chán ghét...chẳng bao giờ phí thời gian cho cô ta..ngoài những lần bắt đắc dĩ phải gặp...nhưng hôm nay anh lại nhận lời ngay không cần suy nghĩ...Bill gật đầu xem như đã hiểu và rời đi làm nhiệm vụ của mình....
Tống Linh rón rén bước nhẹ từng bước quay về phòng đóng cửa lại...khi nghe anh nhận lời tối nay cùng Tống Như dự tiệc cô cảm thấy trong lòng không thoải mái..cô biết mình không nên như vậy nhưng trái tim không nghe lời...như hàng con kiến gặm nhắm vô cùng khó chịu...Mắt thấy đồng hồ đã điểm sáu giờ tối...chỉ còn một tiếng nữa, buổi tiệc sẽ bắt đầu...Tống Linh buồn bực...
đi tới đi lui trong phòng...nhìn điện thoại nằm trên tủ...trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại vài giây như âm thầm quyết định điều gì đó quan trọng....Tống Linh cầm điện thoại lên bấm dãy số lưu sẵn....tiếng chuông reo vài hồi đã có người bắt máy ngay...
-" Anh nghe...Tiểu Linh...em chuẩn bị chưa?"
Giọng Trương Hải rất nhẹ nhàng
-" Anh Hải giúp em một chuyện được không?...."
*******************
Khi Hàn Thiên bước vào phòng đã thấy cô vợ nhỏ nhắm nghiền mắt đang giả vờ ngủ.. Ánhh mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cuộn tròn trên giường,
như phát hiện chuyện thú vị... nhẹ nhàng leo lên giường...phối hợp vờ như không biết có ai đó giả vờ ngủ say...khuôn mặt góc cạnh hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng...
-" Tiểu Linh....em sao vậy...Trương Hải đang chờ em dưới sảnh...em không định đi dự tiệc à "
Đôi mắt đang nhắm nghiền...bỗng mở to....ngồi bật dậy..xém tý nữa đụng phải trán Hàn Thiên...may anh né kịp....Tống Linh ngạc nhiên...đi kèm theo khó hiểu...
-" Sao anh ta lại đến....không phải em đã bảo anh ấy không cần đến rồi à?"
-" Không phải em và cậu ta phải đến Lan Viên dự tiệc sao? "
Hàn Thiên ánh mắt như sao sáng nhìn cô...Tống Linh cụp mắt xuống...miệng lí nhí...
-" Em bị đau bụng "
-" Thật sao..để anh gọi bác sĩ"
Hàn Thiên cầm điện thoại lên đã bị bàn tay nhỏ nhăn ngăn lại...
-" Đừng gọi...em...em..."
Tống Linh bối rối...nói chẳng nên câu...
Hàn Thiên đặt điện thoại xuống vẻ mặt nghiêm túc...
-" Vì sao lại nói dối "
Tống Linh nhìn khuôn mặt hơi trầm xuống của anh cô sáng tỏ ra mọi chuyện...mình đang mắc bẫy anh giăng ra...
-" Anh gạt em...Trương Hải thật sự không đến "
-" Đúng vậy...vậy nói anh biết lí do vì sao em muốn hủy buổi tiệc này"
Hàn Thiên vuốt nhẹ mặt cô...ánh mắt nuông chiều...khuyến khích cô nói thật...
Tống Linh cắn cắn môi đỏ...đôi mắt nhìn xuống...tránh né ánh mắt của anh
-" Em...em..không muốn thấy cảnh anh cùng Tống Như tay trong tay xuất hiện trước mặt em "
Hàn Thiên đẩy nhẹ cô ra...nhìn khuôn mặt đang ấm ức....
-" Em biết anh sẽ đến?"
Tống Linh mở to mắt nhìn anh sau đó chột dạ,gật đầu...Hàn Thiên vỡ lẽ ra mọi thứ vì không muốn anh xuất hiện cùng với Tống Như mà cô nói dối Trương Hải rằng mình bị đau bụng...nhờ Trương Hải từ chối Quách Danh hộ cô...nhưng cô không hề biết lời nói của cô qua tai Trương Hải đã thấy có vấn đề...người cô đang nói dối là một luật sư danh tiếng đấy...Nếu không phát hiện thật uổng công bao năm chinh chiến ngành luật của cậu ta...Trương Hải không vạch trần lời nói của cô mà đã gọi nói anh biết cộng với việc Bill báo buổi tiệc tối nay bị hủy bỏ...
Anh biết cô đang diễn trò....nhưng không hiểu cốt lõi là vì sao...Thì ra vợ anh không muốn anh xuất hiện với vị trí là người đàn ông của Tống Như...vợ anh đang ghen...
Hàn Thiên cảm thấy vừa ngọt ngào nhưng cũng mang một chút tức giận..anh lạnh lùng im lặng nhìn cô...Tống Linh bị anh nhìn đến chột dạ...cô biết lần này cô làm theo cảm tính...bàn tay nhỏ níu lấy áo anh...môi mấp máy....
-" Em biết mình không nên làm theo cảm tính và suy nghĩ riêng của bản thân....Chỉ vì em rất khó chịu khi nghe anh sẽ xuất hiện cùng Tống Như....Em...em..."
Mắt thấy anh vẫn hờ hững lạnh nhạt...Tống Linh mím môi....đôi mắt bất giác ửng đỏ...
nhào vào lòng anh...nghẹn ngào...
-" Thiên...em biết em rất xấu tính...em rất ích kỷ...Nhưng anh là của em...là chồng của em...em không muốn anh thuộc về ai cả...dù chỉ là sánh bước bên nhau em cũng không thích...hức...Em ghét ánh mắt, cử chỉ, lời nói của Tống Như mỗi khi nhắc về anh...
Giống như anh vốn thuộc về cô ấy...
Em sợ rất sợ...Sợ một ngày Trương Cảnh sẽ dùng sự an nguy của "Mẹ" uy hiếp bắt anh phải lấy Tống Như, không phải là ăn một bữa cơm,hay đơn giản là đính hôn...mà là thành hôn.....hức...Lúc đó em sẽ...sẽ chết mất....anh hiểu không......"
Nước mắt lo sợ...ủy khuất thi nhau rơi xuống..ướt nhòa khuôn mặt xinh đẹp...
Hàn Thiên đau lòng thở dài...thì ra vợ anh suy nghĩ sâu xa đến như vậy...nỗi sợ dồn nén cũng đã tuôn trào cho anh biết...Cô đúng là vợ ngốc của anh mà...làm sao anh cho Trương Cảnh cơ hội đó chứ...Ngày tàn của ông ta sắp đến rồi...Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất mình cô...Nếu là ba mẹ anh muốn chia cắt còn không được huống gì ông ta..Với lại cô bây giờ đã là vợ anh...một người vợ hưởng trọn tình yêu của anh lẫn pháp luật công nhận...vậy đồ ngốc này còn lo lắng đến đau lòng...Ôm cô vào lòng...lau nước mắt cho cô...
-"Ngoan..không khóc...vợ anh chỉ có một mình em...Em phải tin anh...Anh đã tìm được tung tích của mẹ...nhưng lần này anh không ra mặt tìm kiếm...mà Quân Vỹ giúp anh lo chuyện này...Vì nước Mỹ là nơi cậu ta lớn lên, không ai nghi ngờ...Nên..."
Đúng vậy đã xác định mẹ anh bị Trương Cảnh đưa đến một thị trấn nhỏ ở Mỹ...Nhưng vị trí cụ thể chưa thể xác định...nhưng anh tin Hạ Quân Vỹ sẽ điều tra ra nhanh thôi..
Anh ngừng vài giây...nhìn vào mắt cô,sâu sắc...
-"Em không cần phải lo sợ bất cứ điều gì...Sở dĩ hôm nay anh muốn đi đến đó vì có em...Dù có Trương Hải bên cạnh...anh vẫn không yên tâm...Em và mẹ là hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của anh...
Thiếu ai anh cũng sẽ đau lòng...nên những điều em nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra..Tuy nhiên lần sao em không được làm theo cảm tính phải bàn trước với anh hiểu không...
Trương Cảnh là cáo già,thời gian này chúng ta phải khéo léo để hắn không nghi ngờ...biết không?"
-" Em xin lỗi...em sẽ không như vậy nữa "
Tống Linh nghe anh nói mà lòng nhẹ nhỏm không ít...cô tin anh...anh là người đàn ông nói được làm được...Vì thế giới quanh cô chỉ có anh...anh là tất cả những gì cô có...hỏi sao cô không lo sợ....
-" Ngoan...có gì phải hỏi anh..không được suy nghĩ lung tung "
Hôn nhẹ vào môi cô...anh thì thầm căn dặn...Tống Linh...gật nhẹ....vùi đầu vào ngực anh làm nũng...
-" Thiên...anh biết không? Em rất yêu anh..."
Giọng nói trẻ con mang chút giọng mũi...Hàn Thiên mỉm cười hôn từng chút từng chút lên mái tóc đã dài hơn một tý của cô...
-" Yêu anh...thì phải tin anh "
Đầu nhỏ trong ngực anh gật nhẹ...
Anh siết chặt vòng tay...hít hà hương thơm trên cơ thể cô thật sâu...
Tình yêu của anh không dễ dàng trao một ai...Từ ngày gặp và yêu cô...Anh hiểu rõ cuộc đời này sẽ không ai thay thế được...Cũng có lúc anh nghĩ mình sẽ bế tắc...khi quyền lực chưa có trong tay...Anh nghĩ nếu anh không cứu được mẹ...Anh sẽ tự kết liễu chính mình và cả Tống Linh...Vì anh sẽ không để Trương Cảnh lấy tính mạng mẹ anh ra uy hiếp chia cắt anh và cô...Dù có chết, cô cũng phải bên cạnh anh...anh sẽ không để cô bơ vơ, đau khổ một mình trên cõi đời này...và đành gửi một lời xin lỗi đến mẹ anh vậy....
Nhưng đó là suy nghĩ tiêu cực lúc đó...Còn bây giờ với khả năng hiện tại, anh tin cứu mẹ anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...
Không ai có khả năng chia cách tình yêu của họ....
Bình luận facebook