Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 1324
*Chương có nội dung hình ảnh
Hứa Thanh Du cũng không biết những lời mà người phụ nữ này nói là có ý gì, vì vậy cô ấy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thời gian mà cô đến không ngắn và cũng không dài. Nhưng cô cũng chẳng không quan tâm nhiều đến kết cấu nội bộ công ty làm gì.
Cô ấy đã lập một số kế hoạch trước đó, và cô ấy không biết mình có thể ở lại công ty bao lâu. Vì vậy cô ấy dứt khoát không nghĩ nhiều đến như cậy.
Người phụ nữ đã nói rất nhiều lời với Hứa Thanh Du và phàn nàn về một số điều.
Hứa Thanh Du chỉ gật đầu và đáp lại.
Cuối cùng, một người bên cạnh qua đây tìm cô ấy và nói rằng có chuyện muốn tìm cô. Người phụ nữ vẫy tay chào tạm biệt với Hứa Thanh Du, “Tôi đi trước nhé. Có cơ hội thì hai chúng ta đi ăn một bữa.”
Hứa Thanh Du nói được và mỉm cười với cô ấy.
Chờ người phụ nữ đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tính tình của cô ấy thực sự không thích hợp để giao du với người khác. Trong quá trình nói chuyện thì cô gái đó có ngắt lại vài lần, rõ ràng là muốn Hứa Thanh Du nói vài câu.
Nhưng mà Hứa Thanh Du không nói được câu nào. Cô ấy cũng không muốn nói gì nữa.
Vì vậy hai người họ có vài lần rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng.
Bản thân Hứa Thanh Du cảm thấy mình có chút ngượng ngượng. Nhưng không có cách khác, tính tình của cô vốn đã là như vậy rồi.
Sau khi bóng dáng của người phụ nữ biến mất hoàn toàn, Hứa Thanh Du mới nhấc bước quay trở lại văn phòng của mình.
Sau khi ra ngoài đi dạo một vòng thì tâm trạng của cô mới bình tĩnh đi rất nhiều. Vì thế cô mới lấy đơn hàng hồi nãy ra để xem, sau đó thì cô mới bắt tay vào thiết kế.
Lần này cảm hứng không nói là đã đến hoàn toàn, nhưng tốt hơn trạng thái trước.
Cho đến khi tan làm thì cô mới thiết kế ra được một bản. Cô đứng dậy và đi về hướng phòng làm việc của Quách Châu.
Quách Châu đang ngồi trong phòng làm việc và nghe điện thoại. Hứa Thanh Du vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của Quách Châu, “Như thế nào cũng được. Anh quyết định là được.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Du nghe được tiếng cười như vậy của Quách Châu. Giọng này như thể là đang làm nũng với ai vậy .
Hứa Thanh Du nhanh chóng gõ cửa, Quách Châu cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền cúp điện thoại sau khi nói vài câu với người đằng kia.
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Nhanh như vậy đã thành công rồi à?.”
Hứa Thanh Du đưa đơn hàng cho Quách Châu, “Vừa rồi là anh Hoắc à?”
Khi cô ấy nói xong câu này, Quách Châu có chút xấu hổ. Cô á lên một tiếng, sau đó cô vuốt tóc sau tai, “Đúng vậy, là anh ấy.”
Hứa Thanh Du hỏi, “Mối quan hệ giữa hai người đã ổn định chưa?”
Quách Châu bỏ bản thảo thiết kế sang một bên, hít một hơi thật sâu, “Nói như thế nào nhỉ, tôi thấy hình như đã ổn định rồi đấy.”
Cũng đã là người trưởng thành hết, cũng sẽ không nói lời mập mờ gì nữa. Hai người có ý như vậy chắc là cũng thành rồi.
Hứa Thanh Du nói lời chúc mừng, sau đó thở dài xúc động, “Xem trạng thái gần đây của cô hình như tốt hơn lúc trước rất nhiều đấy. Vì vậy tôi đoán chắc là hai người đã ở bên nhau rồi.”
Quách Châu bật cười, “Thể hiện ra rất rõ hay sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Rất rõ đấy.”
Bên ngoài nhân viên đã tan làm gần hết, Hứa Thanh Du và Quách Châu mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Khi ở trong thang máy, Quách Châu cũng nói: “Tôi thấy chắc là hai chúng tôi cũng có thể đi đến hết. Lúc anh ấy ở bên cạnh tôi thì anh ấy rất bao dung tôi. Cũng không biết có phải lúc đầu hai người ở bên nhau nên mới thể hiện ra mặt tốt nhất của mình hay không nữa. Nhưng ít nhất thì tôi thấy khi tôi ở bên cạnh anh ấy thì tôi rất thoải mái, không có bất cứ áp lực nào cả.”
Hứa Thanh Du nói: “Thoải mái là tốt rồi. Bây giờ đã thoải mái thì cũng nên chung sống để xem thử đi. Không biết rốt cuộc đối phương có phải đang giả vờ hay không. Nếu như là thật thì sau này chia tay, tâm lý sẽ ổn hơn thôi.”
Bây giờ Quách Châu khá ổn định, và đôi khi cô cảm thấy rằng mình đang thiếu một cái gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc đó là sự bồng bột của người trẻ tuổi đối với tình yêu.
Nhưng cũng không có cách nào khác, đến cái tuổi này của cô thì cũng không bồng bột được nữa. Nếu đổi một góc khác để nhìn nhận việc này thì như thế này cũng khá tốt.
Tình cảm của người lớn rất tinh tế, đều được tính toán kỹ lưỡng, cô cảm thấy chuyện này không có gì sai cả.
Hai người rời khỏi công ty, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn lên xe. Quách Châu vẫn ở trước cửa công ty để đợi Hoắc Minh.
Hứa Thanh Du cũng không biết mỗi ngày Hoắc Minh có bận hay không nữa. Bởi vì gần đây Ninh Tôn không có công việc gì, vậy nên ngày nào anh cũng có thể đến đây để đón Hứa Thanh Du. Nhưng mỗi ngày Hoắc Minh cũng có đến để đón Hoắc Minh về.
Cô cảm thấy đây cũng nên là một loại chân thành.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Hứa Thanh Du cũng không biết những lời mà người phụ nữ này nói là có ý gì, vì vậy cô ấy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thời gian mà cô đến không ngắn và cũng không dài. Nhưng cô cũng chẳng không quan tâm nhiều đến kết cấu nội bộ công ty làm gì.
Cô ấy đã lập một số kế hoạch trước đó, và cô ấy không biết mình có thể ở lại công ty bao lâu. Vì vậy cô ấy dứt khoát không nghĩ nhiều đến như cậy.
Người phụ nữ đã nói rất nhiều lời với Hứa Thanh Du và phàn nàn về một số điều.
Hứa Thanh Du chỉ gật đầu và đáp lại.
Cuối cùng, một người bên cạnh qua đây tìm cô ấy và nói rằng có chuyện muốn tìm cô. Người phụ nữ vẫy tay chào tạm biệt với Hứa Thanh Du, “Tôi đi trước nhé. Có cơ hội thì hai chúng ta đi ăn một bữa.”
Hứa Thanh Du nói được và mỉm cười với cô ấy.
Chờ người phụ nữ đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tính tình của cô ấy thực sự không thích hợp để giao du với người khác. Trong quá trình nói chuyện thì cô gái đó có ngắt lại vài lần, rõ ràng là muốn Hứa Thanh Du nói vài câu.
Nhưng mà Hứa Thanh Du không nói được câu nào. Cô ấy cũng không muốn nói gì nữa.
Vì vậy hai người họ có vài lần rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng.
Bản thân Hứa Thanh Du cảm thấy mình có chút ngượng ngượng. Nhưng không có cách khác, tính tình của cô vốn đã là như vậy rồi.
Sau khi bóng dáng của người phụ nữ biến mất hoàn toàn, Hứa Thanh Du mới nhấc bước quay trở lại văn phòng của mình.
Sau khi ra ngoài đi dạo một vòng thì tâm trạng của cô mới bình tĩnh đi rất nhiều. Vì thế cô mới lấy đơn hàng hồi nãy ra để xem, sau đó thì cô mới bắt tay vào thiết kế.
Lần này cảm hứng không nói là đã đến hoàn toàn, nhưng tốt hơn trạng thái trước.
Cho đến khi tan làm thì cô mới thiết kế ra được một bản. Cô đứng dậy và đi về hướng phòng làm việc của Quách Châu.
Quách Châu đang ngồi trong phòng làm việc và nghe điện thoại. Hứa Thanh Du vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của Quách Châu, “Như thế nào cũng được. Anh quyết định là được.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Du nghe được tiếng cười như vậy của Quách Châu. Giọng này như thể là đang làm nũng với ai vậy .
Hứa Thanh Du nhanh chóng gõ cửa, Quách Châu cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền cúp điện thoại sau khi nói vài câu với người đằng kia.
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Nhanh như vậy đã thành công rồi à?.”
Hứa Thanh Du đưa đơn hàng cho Quách Châu, “Vừa rồi là anh Hoắc à?”
Khi cô ấy nói xong câu này, Quách Châu có chút xấu hổ. Cô á lên một tiếng, sau đó cô vuốt tóc sau tai, “Đúng vậy, là anh ấy.”
Hứa Thanh Du hỏi, “Mối quan hệ giữa hai người đã ổn định chưa?”
Quách Châu bỏ bản thảo thiết kế sang một bên, hít một hơi thật sâu, “Nói như thế nào nhỉ, tôi thấy hình như đã ổn định rồi đấy.”
Cũng đã là người trưởng thành hết, cũng sẽ không nói lời mập mờ gì nữa. Hai người có ý như vậy chắc là cũng thành rồi.
Hứa Thanh Du nói lời chúc mừng, sau đó thở dài xúc động, “Xem trạng thái gần đây của cô hình như tốt hơn lúc trước rất nhiều đấy. Vì vậy tôi đoán chắc là hai người đã ở bên nhau rồi.”
Quách Châu bật cười, “Thể hiện ra rất rõ hay sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Rất rõ đấy.”
Bên ngoài nhân viên đã tan làm gần hết, Hứa Thanh Du và Quách Châu mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Khi ở trong thang máy, Quách Châu cũng nói: “Tôi thấy chắc là hai chúng tôi cũng có thể đi đến hết. Lúc anh ấy ở bên cạnh tôi thì anh ấy rất bao dung tôi. Cũng không biết có phải lúc đầu hai người ở bên nhau nên mới thể hiện ra mặt tốt nhất của mình hay không nữa. Nhưng ít nhất thì tôi thấy khi tôi ở bên cạnh anh ấy thì tôi rất thoải mái, không có bất cứ áp lực nào cả.”
Hứa Thanh Du nói: “Thoải mái là tốt rồi. Bây giờ đã thoải mái thì cũng nên chung sống để xem thử đi. Không biết rốt cuộc đối phương có phải đang giả vờ hay không. Nếu như là thật thì sau này chia tay, tâm lý sẽ ổn hơn thôi.”
Bây giờ Quách Châu khá ổn định, và đôi khi cô cảm thấy rằng mình đang thiếu một cái gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc đó là sự bồng bột của người trẻ tuổi đối với tình yêu.
Nhưng cũng không có cách nào khác, đến cái tuổi này của cô thì cũng không bồng bột được nữa. Nếu đổi một góc khác để nhìn nhận việc này thì như thế này cũng khá tốt.
Tình cảm của người lớn rất tinh tế, đều được tính toán kỹ lưỡng, cô cảm thấy chuyện này không có gì sai cả.
Hai người rời khỏi công ty, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn lên xe. Quách Châu vẫn ở trước cửa công ty để đợi Hoắc Minh.
Hứa Thanh Du cũng không biết mỗi ngày Hoắc Minh có bận hay không nữa. Bởi vì gần đây Ninh Tôn không có công việc gì, vậy nên ngày nào anh cũng có thể đến đây để đón Hứa Thanh Du. Nhưng mỗi ngày Hoắc Minh cũng có đến để đón Hoắc Minh về.
Cô cảm thấy đây cũng nên là một loại chân thành.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Bình luận facebook