Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện 1.2
Hôm tôi rời Việt Nam sang Mỹ,tôi đã rất mong chờ em đến để tôi được nhìn em lần cuối, vì biết đâu nếu tôi mù vĩnh viễn tôi sẽ không còn được nhìn thấy em nữa.
Cuối cùng em cũng xuất hiện, nhưng em nấp phía sau góc tường em không dám ra tiễn tôi, và tôi cũng không dám bước về phía em, ôm em cho thỏa nỗi lòng.Tôi đã lấy cớ ôm Khanh để nhìn lén em.Tôi thấy em khóc và lòng tôi như vụn vỡ trước nước mắt của em.
Tôi lên máy bay bắt đầu cuộc hành trình tìm lại ánh sáng cho mình.Ba tháng đầu tôi tập làm quen dần với bóng tối,tôi ở bang California của Mỹ,ở đây tôi có một người bạn từ thời cấp ba,gia đình cậu ta thuộc dạng khá giả,sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cậu ta sang du học và định cư ở đây luôn.
Hiện tại cậu ta là chủ tịch của một công ty thời trang có tiếng tại đây,trước khi sang đây thì tôi đã điện thoại nhờ cậu ta giúp đỡ và được biết cậu ta có một người bạn rất giỏi về chuyên khoa thần kinh mắt.Anh ta tên Thomas.Dù chỉ là 1% cơ hội tôi cũng không bỏ qua.
Trong quá trình điều trị tôi chịu biết bao đau đớn, phải hơn 10 cuộc phẫu thuật và mỗi lần phẫu thuật cách nhau 5 tháng.Mỗi lần tháo băng mắt là mỗi lần tôi thất vọng.
Nhưng đến lần thứ 10 mắt tôi mới được phẫu thuật thành công,tôi rất biết ơn Thomas và cả Tâm người bạn thân của tôi cùng với Khanh, ba người bọn họ đã bên tôi lúc tôi khó khăn nhất.
Trong thời gian này Khanh và Tâm có cảm tình với nhau, hai người bọn họ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân.
Thật ra ngay khi phẫu thuật thành công, tôi đã muốn về bên em ngay lập tức để nói với em rằng tôi thật sự rất nhớ em, Em của tôi liệu em có còn đủ yêu thương và vị tha để chờ tôi trở về hay không?
Tôi rất biết ơn Thomas và tôi thầm cám ơn thần may mắn không quay lưng lại với tôi. Nghĩ lại hơn ba năm sang đây tôi chẳng có gì trong tay,tôi phải tạo ra công danh sự nghiệp của mình để khi về bên em,tôi còn điều kiện để lo cho em.
Công ty của Tâm đang thiếu nhân lực, mà vị trí cần tuyển là tổng giám đốc công ty,tôi lại là người cậu ta tin tưởng và cũng may trước đây tôi làm bên mảng may mặc nên đây cũng được coi là cơ hội tôi trả ơn cho Tâm.
Và điều tôi không bao giờ ngờ tới là Em của tôi hiện nay đã là chủ tịch của một công ty thời trang có tiếng và em lại chính là đối tác trong dự án lần này của chúng tôi.
Tôi đã bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên, tôi không ngờ ông trời không phụ lòng tôi, và lần này tôi quyết tâm một lần nữa chinh phục lại em, người con gái tôi yêu sâu nặng.
Tôi lấy tên Tony để em không nhận ra tôi, và mỗi lần điện thoại với em tôi đều phải giả giọng nói của mình.Qua nhiều lần trò truyện tôi biết em hiện nay đã có một đứa con trai,khỏi phải nói tôi đã đau và thất vọng như thế nào, em của tôi không yêu tôi nữa rồi.Nhất là khi em đăng tấm hình gia đình đầm ấm bên nhau, tôi biết tôi không còn cơ hội nữa.
Như vậy cũng tốt, tôi thầm chúc em hạnh phúc,khi quyết buông tay em thì tôi nhận được điện thoại của Triều,anh ta nói với tôi em của tôi vẫn chờ tôi và em đang một mình nuôi con trai tôi khôn lớn.Tôi không biết vì sao anh ta có được số tôi, nhưng tôi thực sự cám ơn anh ta đã nói ra sự thật, nếu không tôi đã mất em thêm một lần rồi.
Trước hai ngày vụ lô hàng của công ty em gặp sự cố,tôi đã về quê một chuyến để quyết tìm được em, để gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau.Tôi sẽ không bao giờ rời xa em của tôi nữa.Thực ra trước khi đi tôi đã giấu không nói ra sự thật với ba mẹ tôi,tôi hi vọng ông bà cũng đừng quá đau lòng nếu như tôi gặp chuyện không may trong lúc phẫu thuật.
Tôi đáp chuyến bay sớm nhất để trở về, sau năm năm mọi thứ đều không thay đổi nhiều,tôi về nhà chào hỏi ba mẹ tôi,ông bà thấy tôi vừa mừng vừa tủi,ban đầu ba mẹ tôi giận lắm quyết từ mặt tôi nhưng khi tôi nói ra hết sự thật cho ba mẹ nghe,ông bà đã rất sốc, riêng mẹ tôi bà ôm tôi khóc thật nhiều.
Tranh thủ buổi chiều tôi vội chạy sang nhà em,vừa vào trong nhà thấy nhà cửa vắng tanh, tôi thì quá thân thuộc với gia đình em rồi nên tôi đi thẳng ra phía sau,kịp lúc thấy bác trai đang nằm té sau nhà, tôi vội đưa bác vào viện,cũng may bác ấy không sao,một lúc sau thì bác gái đi vào, nhìn thấy tôi bác ấy đã rất xúc động,bác ấy không trách tôi vì sao đã bỏ rơi em, sau khi nghe tôi kể tất cả ba mẹ em giúp tôi gọi điện thoại cho em, nói rằng ba em ốm nặng phải nhập viện.
Trước khi về quê, em điện thoại cho tôi nói vấn đề lô hàng của em do vải kém chất lượng,hơn một năm nay tôi là người trực tiếp tiếp nhận đơn hàng của em, tôi tin vấn đề nằm ở phía công ty chúng tôi, nhất là tay trợ lý của tôi,dạo gần đây hắn ta có rất nhiều biểu hiện đáng nghi.
Tôi điện thoại báo chuyện này cho Khanh để cô ấy điều tra giúp tôi.Giao việc cho Khanh xong tôi mới yên tâm để tiếp tục cuộc hành trình chinh phục lại trái tim em.
Bác gái kể cho tôi nghe chuyện về em, em cũng đã bỏ đi ngay sau khi tôi đi không lâu.Tôi nghĩ quãng thời gian đó em của tôi đã phải chịu khổ cực không ít. Tôi không vội nói cho hai bác nghe chuyện em với tôi có chung một đứa con, tôi muốn để cho hai bác bất ngờ .
Biết được hôm nay em trở về vào viện thăm bác trai tôi đã tránh mặt một lúc,khi nghe em nói đứa bé không liên quan gì đến tôi, tôi thực sự tức giận xen lẫn hụt hẫng,tôi mở cửa phòng bệnh bước vào, nhìn em, nhìn con trai của tôi, bao cảm xúc tuôn trào không kìm được.
Em của tôi sau năm năm đã trưởng thành chín chắn trở thành người phụ nữ thành đạt rồi.Tôi tự hào về em, tôi hồi hộp đi từng bước về phía em,tôi chưa thể đối diện với em lúc này, nên tôi lướt vội qua em đi đến bên cạnh con trai tôi,phải nói thằng bé giống tôi như hai giọt nước.
Hai cha con chúng tôi nghẹn ngào nhìn nhận nhau sau gần 5 năm xa cách,tôi được biết bé tên Rainy, một cậu nhóc thông minh lém lỉnh,vui mừng chưa kịp lâu thì em đã vội vàng bế con chạy đi,em cho rằng tôi không xứng đáng làm cha và em trách lây sang hai bác,em nói hai bác thông đồng với tôi để lừa gạt em.
Tôi biết em còn thương tôi nhiều, khi nhìn thấy tôi khỏi phải nói em kinh ngạc như thế nào,có chờ mong, có vui mừng xen lẫn đau khổ, tôi cũng vậy, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang đan xen lẫn nhau,tôi chưa kịp định thần lại thì em đã bế con tôi đi mất.Tôi xin lỗi và cám ơn hai bác, tôi vội đuổi theo em trước khi em kịp lên taxi đi mất.
Nhìn con trai ngủ say trong lòng em, tôi thương em, thương con quá, thân gái một mình em đã vất vả nuôi con của chúng tôi khôn lớn, tôi không ngờ lần chúng tôi chia tay, tôi đã để lại giọt máu của tôi trong em.
Thầm cám ơn em đã không chối bỏ nó, không vì một kẻ tồi tệ như tôi mà bỏ đi con của chúng tôi,tôi xúc động ôm lấy em mặc cho em giãy dụa phản kháng, tôi kéo em đến khuôn viên bệnh viện.Đang định giải thích mọi thứ với em, thì bất ngờ Khanh xuất hiện, cô ấy giao bé Suny nhờ tôi giữ hộ.
Do bên chồng nhà Khanh đám cưới nên sẵn dịp cô ấy về thăm quê chồng luôn,chúng tôi gặp nhau trong tình huống không phải cho lắm, khiến em hiểu lầm tôi cho rằng chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.
Không ngờ đây lại là tình huống khiến em càng hiểu lầm tôi hơn,em quay đi không ngoảnh lại nhìn tôi một lần mặc cho tôi gọi em từ phía sau,vậy là tôi một lần nữa phải rất khó khăn mới khiến em tha thứ chấp nhận tôi.
Tôi biết thời gian này để em yên tĩnh cho một khoảng lặng để em bình tâm suy nghĩ.Tôi trở về Mỹ giải quyết vụ lô hàng cho em. Là tay trợ lý tôi tin tưởng đã ăn chặn mất số vải chất lượng của em, do tôi quá tin nên mới để em chịu thiệt,cũng may tôi phát hiện kịp thời, giải quyết xong xuôi.
Tôi âm thầm trở về và em cũng không hề biết người tên Tony đó là tôi.Đây cũng chính là một điểm thuận lợi giúp tôi đến gần em hơn.Tôi nhờ hai bác bên nhà giúp tôi có được thông tin về em, và tôi biết em đang cùng với con trai tôi đi du lịch Phú Quốc,tôi đặt vé máy bay vội vàng bay ra đó.
Khi đặt chân xuống máy bay tôi nhanh chóng biết được khách sạn em thuê, và em đang cùng con trai tôi dạo trên bờ biển.Phía sau tôi nhìn em và con dắt tay nhau trông em vô cùng dịu dàng yêu thương thằng bé,và có lẽ cái lúc em nhìn thấy Khanh cùng gia đình cô ấy một nhà ba người cùng nhau thì đây chính là thời cơ tôi tiếp cận em.Để cho em hiểu rằng tôi yêu biết nhường nào, năm năm xa em là năm năm tôi tưởng chừng như tôi không còn sự sống.
Tôi gọi cho em bằng số mà Tony vẫn hay liên lạc với em và lần này tôi dùng chính giọng thật của tôi.Khỏi phải nói em đã ngạc nhiên bất ngờ như thế nào khi biết Tony chính là tôi, là Khải của em.
Nhìn đôi vai em run rẩy,tôi bước vội về phía em, ôm lấy Rainy vào lòng,nhìn thằng bé đầy yêu thương,tôi không nói gì dài dòng với em, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang run của em, thì thầm vào tai em lời tình sâu lắng:
"Chào em, cô gái thanh xuân của tôi,sau tất cả em hãy cho tôi cơ hội để yêu em lại từ đầu em nhé tôi yêu em".
Cuối cùng em cũng xuất hiện, nhưng em nấp phía sau góc tường em không dám ra tiễn tôi, và tôi cũng không dám bước về phía em, ôm em cho thỏa nỗi lòng.Tôi đã lấy cớ ôm Khanh để nhìn lén em.Tôi thấy em khóc và lòng tôi như vụn vỡ trước nước mắt của em.
Tôi lên máy bay bắt đầu cuộc hành trình tìm lại ánh sáng cho mình.Ba tháng đầu tôi tập làm quen dần với bóng tối,tôi ở bang California của Mỹ,ở đây tôi có một người bạn từ thời cấp ba,gia đình cậu ta thuộc dạng khá giả,sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cậu ta sang du học và định cư ở đây luôn.
Hiện tại cậu ta là chủ tịch của một công ty thời trang có tiếng tại đây,trước khi sang đây thì tôi đã điện thoại nhờ cậu ta giúp đỡ và được biết cậu ta có một người bạn rất giỏi về chuyên khoa thần kinh mắt.Anh ta tên Thomas.Dù chỉ là 1% cơ hội tôi cũng không bỏ qua.
Trong quá trình điều trị tôi chịu biết bao đau đớn, phải hơn 10 cuộc phẫu thuật và mỗi lần phẫu thuật cách nhau 5 tháng.Mỗi lần tháo băng mắt là mỗi lần tôi thất vọng.
Nhưng đến lần thứ 10 mắt tôi mới được phẫu thuật thành công,tôi rất biết ơn Thomas và cả Tâm người bạn thân của tôi cùng với Khanh, ba người bọn họ đã bên tôi lúc tôi khó khăn nhất.
Trong thời gian này Khanh và Tâm có cảm tình với nhau, hai người bọn họ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân.
Thật ra ngay khi phẫu thuật thành công, tôi đã muốn về bên em ngay lập tức để nói với em rằng tôi thật sự rất nhớ em, Em của tôi liệu em có còn đủ yêu thương và vị tha để chờ tôi trở về hay không?
Tôi rất biết ơn Thomas và tôi thầm cám ơn thần may mắn không quay lưng lại với tôi. Nghĩ lại hơn ba năm sang đây tôi chẳng có gì trong tay,tôi phải tạo ra công danh sự nghiệp của mình để khi về bên em,tôi còn điều kiện để lo cho em.
Công ty của Tâm đang thiếu nhân lực, mà vị trí cần tuyển là tổng giám đốc công ty,tôi lại là người cậu ta tin tưởng và cũng may trước đây tôi làm bên mảng may mặc nên đây cũng được coi là cơ hội tôi trả ơn cho Tâm.
Và điều tôi không bao giờ ngờ tới là Em của tôi hiện nay đã là chủ tịch của một công ty thời trang có tiếng và em lại chính là đối tác trong dự án lần này của chúng tôi.
Tôi đã bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên, tôi không ngờ ông trời không phụ lòng tôi, và lần này tôi quyết tâm một lần nữa chinh phục lại em, người con gái tôi yêu sâu nặng.
Tôi lấy tên Tony để em không nhận ra tôi, và mỗi lần điện thoại với em tôi đều phải giả giọng nói của mình.Qua nhiều lần trò truyện tôi biết em hiện nay đã có một đứa con trai,khỏi phải nói tôi đã đau và thất vọng như thế nào, em của tôi không yêu tôi nữa rồi.Nhất là khi em đăng tấm hình gia đình đầm ấm bên nhau, tôi biết tôi không còn cơ hội nữa.
Như vậy cũng tốt, tôi thầm chúc em hạnh phúc,khi quyết buông tay em thì tôi nhận được điện thoại của Triều,anh ta nói với tôi em của tôi vẫn chờ tôi và em đang một mình nuôi con trai tôi khôn lớn.Tôi không biết vì sao anh ta có được số tôi, nhưng tôi thực sự cám ơn anh ta đã nói ra sự thật, nếu không tôi đã mất em thêm một lần rồi.
Trước hai ngày vụ lô hàng của công ty em gặp sự cố,tôi đã về quê một chuyến để quyết tìm được em, để gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau.Tôi sẽ không bao giờ rời xa em của tôi nữa.Thực ra trước khi đi tôi đã giấu không nói ra sự thật với ba mẹ tôi,tôi hi vọng ông bà cũng đừng quá đau lòng nếu như tôi gặp chuyện không may trong lúc phẫu thuật.
Tôi đáp chuyến bay sớm nhất để trở về, sau năm năm mọi thứ đều không thay đổi nhiều,tôi về nhà chào hỏi ba mẹ tôi,ông bà thấy tôi vừa mừng vừa tủi,ban đầu ba mẹ tôi giận lắm quyết từ mặt tôi nhưng khi tôi nói ra hết sự thật cho ba mẹ nghe,ông bà đã rất sốc, riêng mẹ tôi bà ôm tôi khóc thật nhiều.
Tranh thủ buổi chiều tôi vội chạy sang nhà em,vừa vào trong nhà thấy nhà cửa vắng tanh, tôi thì quá thân thuộc với gia đình em rồi nên tôi đi thẳng ra phía sau,kịp lúc thấy bác trai đang nằm té sau nhà, tôi vội đưa bác vào viện,cũng may bác ấy không sao,một lúc sau thì bác gái đi vào, nhìn thấy tôi bác ấy đã rất xúc động,bác ấy không trách tôi vì sao đã bỏ rơi em, sau khi nghe tôi kể tất cả ba mẹ em giúp tôi gọi điện thoại cho em, nói rằng ba em ốm nặng phải nhập viện.
Trước khi về quê, em điện thoại cho tôi nói vấn đề lô hàng của em do vải kém chất lượng,hơn một năm nay tôi là người trực tiếp tiếp nhận đơn hàng của em, tôi tin vấn đề nằm ở phía công ty chúng tôi, nhất là tay trợ lý của tôi,dạo gần đây hắn ta có rất nhiều biểu hiện đáng nghi.
Tôi điện thoại báo chuyện này cho Khanh để cô ấy điều tra giúp tôi.Giao việc cho Khanh xong tôi mới yên tâm để tiếp tục cuộc hành trình chinh phục lại trái tim em.
Bác gái kể cho tôi nghe chuyện về em, em cũng đã bỏ đi ngay sau khi tôi đi không lâu.Tôi nghĩ quãng thời gian đó em của tôi đã phải chịu khổ cực không ít. Tôi không vội nói cho hai bác nghe chuyện em với tôi có chung một đứa con, tôi muốn để cho hai bác bất ngờ .
Biết được hôm nay em trở về vào viện thăm bác trai tôi đã tránh mặt một lúc,khi nghe em nói đứa bé không liên quan gì đến tôi, tôi thực sự tức giận xen lẫn hụt hẫng,tôi mở cửa phòng bệnh bước vào, nhìn em, nhìn con trai của tôi, bao cảm xúc tuôn trào không kìm được.
Em của tôi sau năm năm đã trưởng thành chín chắn trở thành người phụ nữ thành đạt rồi.Tôi tự hào về em, tôi hồi hộp đi từng bước về phía em,tôi chưa thể đối diện với em lúc này, nên tôi lướt vội qua em đi đến bên cạnh con trai tôi,phải nói thằng bé giống tôi như hai giọt nước.
Hai cha con chúng tôi nghẹn ngào nhìn nhận nhau sau gần 5 năm xa cách,tôi được biết bé tên Rainy, một cậu nhóc thông minh lém lỉnh,vui mừng chưa kịp lâu thì em đã vội vàng bế con chạy đi,em cho rằng tôi không xứng đáng làm cha và em trách lây sang hai bác,em nói hai bác thông đồng với tôi để lừa gạt em.
Tôi biết em còn thương tôi nhiều, khi nhìn thấy tôi khỏi phải nói em kinh ngạc như thế nào,có chờ mong, có vui mừng xen lẫn đau khổ, tôi cũng vậy, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang đan xen lẫn nhau,tôi chưa kịp định thần lại thì em đã bế con tôi đi mất.Tôi xin lỗi và cám ơn hai bác, tôi vội đuổi theo em trước khi em kịp lên taxi đi mất.
Nhìn con trai ngủ say trong lòng em, tôi thương em, thương con quá, thân gái một mình em đã vất vả nuôi con của chúng tôi khôn lớn, tôi không ngờ lần chúng tôi chia tay, tôi đã để lại giọt máu của tôi trong em.
Thầm cám ơn em đã không chối bỏ nó, không vì một kẻ tồi tệ như tôi mà bỏ đi con của chúng tôi,tôi xúc động ôm lấy em mặc cho em giãy dụa phản kháng, tôi kéo em đến khuôn viên bệnh viện.Đang định giải thích mọi thứ với em, thì bất ngờ Khanh xuất hiện, cô ấy giao bé Suny nhờ tôi giữ hộ.
Do bên chồng nhà Khanh đám cưới nên sẵn dịp cô ấy về thăm quê chồng luôn,chúng tôi gặp nhau trong tình huống không phải cho lắm, khiến em hiểu lầm tôi cho rằng chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.
Không ngờ đây lại là tình huống khiến em càng hiểu lầm tôi hơn,em quay đi không ngoảnh lại nhìn tôi một lần mặc cho tôi gọi em từ phía sau,vậy là tôi một lần nữa phải rất khó khăn mới khiến em tha thứ chấp nhận tôi.
Tôi biết thời gian này để em yên tĩnh cho một khoảng lặng để em bình tâm suy nghĩ.Tôi trở về Mỹ giải quyết vụ lô hàng cho em. Là tay trợ lý tôi tin tưởng đã ăn chặn mất số vải chất lượng của em, do tôi quá tin nên mới để em chịu thiệt,cũng may tôi phát hiện kịp thời, giải quyết xong xuôi.
Tôi âm thầm trở về và em cũng không hề biết người tên Tony đó là tôi.Đây cũng chính là một điểm thuận lợi giúp tôi đến gần em hơn.Tôi nhờ hai bác bên nhà giúp tôi có được thông tin về em, và tôi biết em đang cùng với con trai tôi đi du lịch Phú Quốc,tôi đặt vé máy bay vội vàng bay ra đó.
Khi đặt chân xuống máy bay tôi nhanh chóng biết được khách sạn em thuê, và em đang cùng con trai tôi dạo trên bờ biển.Phía sau tôi nhìn em và con dắt tay nhau trông em vô cùng dịu dàng yêu thương thằng bé,và có lẽ cái lúc em nhìn thấy Khanh cùng gia đình cô ấy một nhà ba người cùng nhau thì đây chính là thời cơ tôi tiếp cận em.Để cho em hiểu rằng tôi yêu biết nhường nào, năm năm xa em là năm năm tôi tưởng chừng như tôi không còn sự sống.
Tôi gọi cho em bằng số mà Tony vẫn hay liên lạc với em và lần này tôi dùng chính giọng thật của tôi.Khỏi phải nói em đã ngạc nhiên bất ngờ như thế nào khi biết Tony chính là tôi, là Khải của em.
Nhìn đôi vai em run rẩy,tôi bước vội về phía em, ôm lấy Rainy vào lòng,nhìn thằng bé đầy yêu thương,tôi không nói gì dài dòng với em, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang run của em, thì thầm vào tai em lời tình sâu lắng:
"Chào em, cô gái thanh xuân của tôi,sau tất cả em hãy cho tôi cơ hội để yêu em lại từ đầu em nhé tôi yêu em".
Bình luận facebook