Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1365
Chương 1365:
Cứ như thế, tám người họ bố trí ổn thỏa ở núi Rogers, sau khi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau thức giấc bắt đầu thu dọn tất cả đồ dùng sinh hoạt và công cụ giữ ấm, bao gồm một số thiết bị dùng điện tạm thời, thêm cả nồi, niêu, xoong, chảo và đồ ăn.
Ba ngày sau, họ đã ăn chán những thứ lương khô ngâm nước mà mình mang theo, tuy còn rất nhiều, nhưng gần như tất cả mọi người đều không muốn ăn nữa.
Họ chịu được kiểu nước uống đun sôi từ tuyết tan, chịu đựng được những đêm đông, chịu được tất cả, nhưng không chịu nổi cửa ải đồ ăn này.
Đại Bân nói, trêи núi tuyết thường sẽ có các dòng chảy bị đóng băng, nếu có thể bắt được cá bên dưới lớp băng sẽ có cá tươi để ăn. Một đám người bắt đầu bận rộn nghiên cứu xem làm thế nào để đi tìm dòng chảy, để đập băng ra tìm cá ăn.
Họ chuyển từ trạng thái ca thán than phiền ban đầu sang trạng thái hưng phấn khi muốn được phiêu lưu và sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã. Ngay cả Phong Lăng cũng sắp bị bọn họ ảnh hưởng, những người khác đều ra ngoài tìm nước, Phong Lăng ở lại trong lều trại của mình, nghiên cứu các cách tiết kiệm năng lượng và bắt lửa nhanh chóng.
Cô mặc quần áo rất to, rất dày ngồi trong đống tuyết, trêи tay cầm một bó củi với bật lửa, nhìn ngắm những thứ rất thích hợp để dẫn lửa trêи mặt đất này.
Đột nhiên phía xa dường như vọng tới tiếng động cơ xe, nơi này làm sao có xe được nhỉ?
Phong Lăng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước xuống chiếc xe việt dã màu đen, khi nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ mùa đông màu đen đó đang bước trêи tuyết và từng bước tới gần chính là Lệ Nam Hành, bật lửa và bó củi trêи tay Phong Lăng lập tức rơi xuống nền tuyết
Nhìn thấy người đàn ông càng lúc càng gần, ngay cả trong lớp tuyết dày đến sâu nửa mét, anh vẫn bước đi vững vàng, chỉ cần vài bước là anh đã đến được chỗ cô.
Phong Lăng ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên.
Lệ Nam Hành trầm mặc nhìn cô, nhìn cô ngồi dưới tuyết trong chiếc áo khoác dày, giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn, lại thấy cô một lúc lâu không phản ứng lại. Đôi mày nghiêm nghị của anh khẽ nhúc nhích: “Ngáo rồi à?”
Phong Lăng định thần lại, nhìn anh một lúc rồi cúi đầu nhặt que diêm và bật lửa rơi trêи mặt đất, chật vật đứng dậy. Quần áo quá rộng khiến cô không tiện di chuyển, chỉ đứng yên một chỗ nhìn người đàn ông trước mặt, thấy làn sương trắng đang bay ra từ miệng người đàn ông, chắc chắn rằng đây thực sự là Lệ lão đại, không phải bóng ma.
“Lão đại, sao anh lại ở đây…”
Lệ Nam Hành liếc nhìn vẻ mặt thất thần của cô, quay đầu lại nhìn cảnh vật xung quanh được bao phủ bởi làn tuyết trắng xoá. Trong cái lạnh giá rét này, không hiểu sao giọng nói thờ ơ của anh dường như có một chút ấm áp: “Căn cứ tạm thời có Hàn Kìn và A Phong do nhà họ Lệ phái đến lo liệu rồi, dù sao tôi cũng không thể vứt cả đám miệng còn hôi sữa như các cậu tự sinh tự diệt ở núi Rogers này được.”
Thật ra cũng không đến mức tự sinh tự diệt nhưng mấy ngày vừa rồi mọi người buồn chán ngồi trong lều tám nhảm, đúng là có vài thành viên trong đội than ngắn thở dài rằng không biết có phải các lãnh đạo thấy bọn họ thường ngày ăn không ngồi rồi hay là cảm thấy biểu hiện của bọn họ không tốt trong lần thực hiện nhiệm vụ nào đó nên mới để họ trở thành một nhóm người bị căn cứ vứt bỏ hoặc là chăn thả hay không. Nếu không, sao căn cứ lại ném bọn họ đến đóng giữ ở cái nơi chim không thèm đậu này chứ, còn thảm hơn cả bộ đội biên phòng hay đội canh gác ở biên giới nữa. Truyen full ăn cắp.
Cho dù Phong Lăng giải thích với bọn họ thế nào, thì bọn họ vẫn bị lây nhiễm bởi cảm xúc tiêu cực này. Cô phải khuyên tới khuyên lui mới giúp bọn họ lấy lại chút tinh thần, bây giờ họ mới chịu đi xung quanh tìm xem có con sông nào để bắt cá hay không, nhưng đoán chừng trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm thấy oán hận căn cứ.
Bây giờ, Lệ lão đại đích thân đến đây, chỉ cần anh đứng ở đây thôi cũng đã có tác dụng hơn trăm ngàn lời giải thích của cô rồi.
Lão đại đích thân tới chứng tỏ căn cứ không hề bỏ rơi họ, càng không phải không coi trọng mọi người, thậm chí càng chứng tỏ rằng nhiệm vụ đóng quân ở đây quan trọng đến nhường nào. Trong nháy mắt, những suy nghĩ vẩn vơ của đám người bọn họ đã được xua tan ngay lập tức.
“Vậy lão đại đến đây thăm mọi người và động viên tinh thần các thành viên sao?” Phong Lăng hỏi một câu, đồng thời liếc mắt về phía chiếc xe dừng cách đấy khá xa. Trêи xe không còn ai khác, không ngờ anh lại tự mình lái xe đến đây.
Khoảng cách từ trung tâm bang Montana tới nơi này khá xa, núi cao đường xa, phải lái xe rất lâu mới tới đây được. Đặc biệt là con đường dành cho người muốn lái xe lên núi rất nguy hiểm, có thể gặp tuyết lở bất cứ lúc nào, vậy mà anh lại dám một mình lái xe đến.
Lệ Nam Hành không giải thích gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn món đồ trêи tay cô: “Đang làm gì đấy?”
Phong Lăng hơi ngập ngừng, chỉ vào đống củi khô trêи mặt đất: “Tôi đang nghĩ cách nhóm lửa. Mặc dù đống vật dụng và thiết bị nhóm lửa kia rất tốt, nhưng nếu thật sự phải sống ở đây tận ba tháng thì nên tiết kiệm mấy thứ ấy, nếu không phỏng chừng chưa đến một tháng, chúng đã bị dùng hết sạch rồi.”
Cứ như thế, tám người họ bố trí ổn thỏa ở núi Rogers, sau khi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau thức giấc bắt đầu thu dọn tất cả đồ dùng sinh hoạt và công cụ giữ ấm, bao gồm một số thiết bị dùng điện tạm thời, thêm cả nồi, niêu, xoong, chảo và đồ ăn.
Ba ngày sau, họ đã ăn chán những thứ lương khô ngâm nước mà mình mang theo, tuy còn rất nhiều, nhưng gần như tất cả mọi người đều không muốn ăn nữa.
Họ chịu được kiểu nước uống đun sôi từ tuyết tan, chịu đựng được những đêm đông, chịu được tất cả, nhưng không chịu nổi cửa ải đồ ăn này.
Đại Bân nói, trêи núi tuyết thường sẽ có các dòng chảy bị đóng băng, nếu có thể bắt được cá bên dưới lớp băng sẽ có cá tươi để ăn. Một đám người bắt đầu bận rộn nghiên cứu xem làm thế nào để đi tìm dòng chảy, để đập băng ra tìm cá ăn.
Họ chuyển từ trạng thái ca thán than phiền ban đầu sang trạng thái hưng phấn khi muốn được phiêu lưu và sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã. Ngay cả Phong Lăng cũng sắp bị bọn họ ảnh hưởng, những người khác đều ra ngoài tìm nước, Phong Lăng ở lại trong lều trại của mình, nghiên cứu các cách tiết kiệm năng lượng và bắt lửa nhanh chóng.
Cô mặc quần áo rất to, rất dày ngồi trong đống tuyết, trêи tay cầm một bó củi với bật lửa, nhìn ngắm những thứ rất thích hợp để dẫn lửa trêи mặt đất này.
Đột nhiên phía xa dường như vọng tới tiếng động cơ xe, nơi này làm sao có xe được nhỉ?
Phong Lăng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước xuống chiếc xe việt dã màu đen, khi nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ mùa đông màu đen đó đang bước trêи tuyết và từng bước tới gần chính là Lệ Nam Hành, bật lửa và bó củi trêи tay Phong Lăng lập tức rơi xuống nền tuyết
Nhìn thấy người đàn ông càng lúc càng gần, ngay cả trong lớp tuyết dày đến sâu nửa mét, anh vẫn bước đi vững vàng, chỉ cần vài bước là anh đã đến được chỗ cô.
Phong Lăng ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên.
Lệ Nam Hành trầm mặc nhìn cô, nhìn cô ngồi dưới tuyết trong chiếc áo khoác dày, giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn, lại thấy cô một lúc lâu không phản ứng lại. Đôi mày nghiêm nghị của anh khẽ nhúc nhích: “Ngáo rồi à?”
Phong Lăng định thần lại, nhìn anh một lúc rồi cúi đầu nhặt que diêm và bật lửa rơi trêи mặt đất, chật vật đứng dậy. Quần áo quá rộng khiến cô không tiện di chuyển, chỉ đứng yên một chỗ nhìn người đàn ông trước mặt, thấy làn sương trắng đang bay ra từ miệng người đàn ông, chắc chắn rằng đây thực sự là Lệ lão đại, không phải bóng ma.
“Lão đại, sao anh lại ở đây…”
Lệ Nam Hành liếc nhìn vẻ mặt thất thần của cô, quay đầu lại nhìn cảnh vật xung quanh được bao phủ bởi làn tuyết trắng xoá. Trong cái lạnh giá rét này, không hiểu sao giọng nói thờ ơ của anh dường như có một chút ấm áp: “Căn cứ tạm thời có Hàn Kìn và A Phong do nhà họ Lệ phái đến lo liệu rồi, dù sao tôi cũng không thể vứt cả đám miệng còn hôi sữa như các cậu tự sinh tự diệt ở núi Rogers này được.”
Thật ra cũng không đến mức tự sinh tự diệt nhưng mấy ngày vừa rồi mọi người buồn chán ngồi trong lều tám nhảm, đúng là có vài thành viên trong đội than ngắn thở dài rằng không biết có phải các lãnh đạo thấy bọn họ thường ngày ăn không ngồi rồi hay là cảm thấy biểu hiện của bọn họ không tốt trong lần thực hiện nhiệm vụ nào đó nên mới để họ trở thành một nhóm người bị căn cứ vứt bỏ hoặc là chăn thả hay không. Nếu không, sao căn cứ lại ném bọn họ đến đóng giữ ở cái nơi chim không thèm đậu này chứ, còn thảm hơn cả bộ đội biên phòng hay đội canh gác ở biên giới nữa. Truyen full ăn cắp.
Cho dù Phong Lăng giải thích với bọn họ thế nào, thì bọn họ vẫn bị lây nhiễm bởi cảm xúc tiêu cực này. Cô phải khuyên tới khuyên lui mới giúp bọn họ lấy lại chút tinh thần, bây giờ họ mới chịu đi xung quanh tìm xem có con sông nào để bắt cá hay không, nhưng đoán chừng trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm thấy oán hận căn cứ.
Bây giờ, Lệ lão đại đích thân đến đây, chỉ cần anh đứng ở đây thôi cũng đã có tác dụng hơn trăm ngàn lời giải thích của cô rồi.
Lão đại đích thân tới chứng tỏ căn cứ không hề bỏ rơi họ, càng không phải không coi trọng mọi người, thậm chí càng chứng tỏ rằng nhiệm vụ đóng quân ở đây quan trọng đến nhường nào. Trong nháy mắt, những suy nghĩ vẩn vơ của đám người bọn họ đã được xua tan ngay lập tức.
“Vậy lão đại đến đây thăm mọi người và động viên tinh thần các thành viên sao?” Phong Lăng hỏi một câu, đồng thời liếc mắt về phía chiếc xe dừng cách đấy khá xa. Trêи xe không còn ai khác, không ngờ anh lại tự mình lái xe đến đây.
Khoảng cách từ trung tâm bang Montana tới nơi này khá xa, núi cao đường xa, phải lái xe rất lâu mới tới đây được. Đặc biệt là con đường dành cho người muốn lái xe lên núi rất nguy hiểm, có thể gặp tuyết lở bất cứ lúc nào, vậy mà anh lại dám một mình lái xe đến.
Lệ Nam Hành không giải thích gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn món đồ trêи tay cô: “Đang làm gì đấy?”
Phong Lăng hơi ngập ngừng, chỉ vào đống củi khô trêи mặt đất: “Tôi đang nghĩ cách nhóm lửa. Mặc dù đống vật dụng và thiết bị nhóm lửa kia rất tốt, nhưng nếu thật sự phải sống ở đây tận ba tháng thì nên tiết kiệm mấy thứ ấy, nếu không phỏng chừng chưa đến một tháng, chúng đã bị dùng hết sạch rồi.”
Bình luận facebook